Chương 5: Một ngày tồi tệ
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Vai đeo cặp im lặng đi bên cạnh Trịnh Tâm, tôi không hiểu sao mình lại ngày càng hồi hộp, dây thần kinh căng thẳng đến mức muốn đứt gần hết. Cậu ta sóng vai cùng tôi, gương mặt cứ vậy mà khó chịu, đôi lần còn chau chau mày khi có đứa trẻ chạy đâm đầu vào cậu ta.
Người gì mà khó chịu thế không biết? Tôi hơi liếc mắt qua phía Trịnh Tâm dò xét, bất ngờ thấy cậu ta cũng đang nhìn mình chăm chú, cái ánh nhìn này vẫn làm tôi không quen nổi.
" Nhà cậu ở đâu?" Trịnh Tâm đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy giọng cậu ta kế bên, tôi hơi rụt vai lại, ngẩng mặt nhìn ngó xung quanh. Ngày đầu tiên tôi đi đến trường là do Lưu Nghệ Kiên chở, trí nhớ của tôi thì chỉ có hạn, nói thẳng ra tôi không nhớ dai, cho nên chuyện tìm đường về nhà là một điều bất khả thi. Nghĩ tới đây, tôi kêu gào trong lòng một trận, kỳ này tôi tiêu thật rồi.
" Ừm...nhà tôi...con đường kia, ừ hình như nó ở đó." Tôi lắp bắp không nên lời, ngón tay cứ chỉ hướng này rồi sang hướng nọ.
Trịnh Tâm thấy vậy có chút bất mãn, cậu ta thở sượt một hơi rồi lắc đầu, " Cậu đúng là ngốc! Ngay cả nhà mình cũng không nhớ." Cậu ta mắng tôi ngốc, tôi tức.
Mặt mày xán lạn, đầu óc cũng đâu đến nỗi ngu ngốc, tôi chỉ là bị căn bệnh mù đường thôi, đâu có gì phải mắng như vậy! Tôi tức âm ĩ trong bụng nhưng vẫn nén lại, đầu cúi thấp nhìn đôi giày bata màu trắng của mình. Cả hai chúng tôi cứ thế đi trong mù mịt, lúc đó bất ngờ cánh tay tôi bị kéo một cái thật mạnh, cơ thể chao đảo giây lát. Giật mình ngó qua, tôi thấy cả người mình đều bị Trịnh Tâm giữ lại, ôm vào lòng.
Lúc ấy, khuôn mặt tôi đều nóng ran, đỏ bừng, trái tim đập liên hồi, loạn cào cào, đầu óc thì trống rỗng chưa kịp nhận thức chuyện quái gì vừa xảy ra. Ôm một lúc, tôi thấy Trịnh Tâm nghiêng đầu nhìn theo chiếc xe lúc nãy, đôi mày nhướng cao lên trông vô cùng khó chịu. Rụt cổ lại, tôi tách người mình ra khỏi người kia, e dè nói:
" Xin lỗi..."
Trịnh Tâm nhìn tôi, " Cậu cũng biết xin lỗi nữa à? Lúc nãy tôi mà không kịp kéo cậu lại thì cậu đã bị tông mất rồi. Đầu óc để đâu vậy hả? Cậu không muốn sống nữa? Làm ơn chú ý dùm tôi đi."
Cậu ta tuôn một tràng, mặt tôi ngây ra, hứng chịu toàn bộ sự tức giận vốn dĩ không hợp lý. Tôi lơ đãng thì liên quan gì đến cậu ta? Tôi bị xe tông thì tiền tháng của cậu ta bị hụt à? Đồ vô duyên vô cớ!! Tôi biết Trịnh Tâm lo cho mình, nhưng bị mắng té tát như vậy, ai chẳng ức...
" Thì tôi xin lỗi rồi." Tôi nhỏ giọng, " Tôi sẽ cố gắng nhớ đường về nhà. Sa đó tôi sẽ tự về, cậu về đi." Nói rồi liền ôm cặp lủi thủi về phía trước.
Trịnh Tâm nghe thế cũng không đôi co, cứ vậy im lặng theo phía sau. Con đường về nhà ngày càng tối mịt, bên đường công viên cũng chẳng có ai vui chơi, hàng cây um tùm khiến tôi phát run. Lướt ngang qua vài con hẻm, tôi bất chợt lạnh sống lưng. Lầm lũi đi được mười phút, tôi đành phải xoay người tìm Trịnh Tâm.
Vừa xoay người liền đụng phải người nọ, chóp mũi bị một trận đau đáu, tôi nhăn mày, " Đừng doạ tôi như vậy chứ!! Đi cách xa một chút coi." Tôi lườm nhẹ rồi xoay mặt đi tiếp.
Dù sao cậu ta vẫn ở đằng sau, tôi yên tâm rồi.
Con đường dường như dài thêm một chút rồi lại một chút, tôi hết quẹo hẻm này rồi quẹo đến hẻm nọ, rốt cuộc vẫn chưa thấy căn nhà mới của mình đâu cả. Trong lòng lo sốt vó, tay tôi ứa ra mảng mồ hôi lạnh. Về khuya thế này, ba tôi sẽ lo lắng mất thôi. Nghĩ rồi tôi đành dừng lại, thở dài, " Trịnh Tâm, tôi thật sự không nhớ nhà mình ở đâu...Làm sao bây giờ?"
Thấy tôi cúi gằm mặt, cậu ta đi tới gần, vỗ lên vai như trấn an:
" Tôi đi cùng cậu mà, đừng lo. Tôi có di động, muốn gọi thử về nhà không?"
Nghe thế, tôi ngẩng mặt, gật đầu kịch liệt. Dĩ nhiên là gọi rồi, tôi cầu còn không được. Cười cười, tôi nhận lấy điện thoại của Trịnh Tâm, nhấn số gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông mãi mà không ai bắt máy, tôi thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng không được mà đường dây tự ngắt. Giơ điện thoại ra trước mặt Trịnh Tâm, tôi chán nản, " Không gọi được. Chắc ba tôi bận rồi."
" Ồ? Vậy cậu nhớ số người thân mình không?" Trịnh Tâm chưa vội lấy lại điện thoại, nói.
Nhắc đến dì Nam, tôi vẫn chưa kịp lưu số của dì vào bộ nhớ của mình, còn số của tên kia, tôi đây sẽ không bao giờ mở miệng ra hỏi chứ đừng nói là nhớ. Ngày đi học đầu tiên của tôi trở nên tồi tệ chính là vì tên đó, chính tên đó gây ra rồi bỏ trốn...Khốn khiếp!!!
Nghĩ tới Lưu Nghệ Kiên, tôi tức mà cắn cắn môi, mém nữa là ứa ra máu. Trịnh Tâm thấy thế thì hơi hoảng, vội đánh xuống đầu tôi một cái rõ đau, " Haiz, vậy một lát gọi lại xem sao."
Cậu ta vừa dứt lời thì từ xa, một đám người choi choi lái chiếc mô tô phóng qua, tiếng hò hét đến inh tai nhức óc, tôi còn chưa kịp nhìn ra bọn họ thế nào thì đã thấy Trịnh Tâm hô toáng lên.
" Khốn khiếp, lũ chúng bây đứng lại cho ông!!" Trịnh Tâm hét lên như vậy.
Tôi nghiêng người nhìn bọn lái xe mô tô lướt qua nhanh chóng, chỉ để làn khói đục ngầu đầy ô nhiễm trước mặt. Ngơ ngác nhìn Trịnh Tâm nổi đoá, tôi bây giờ mới nhận ra chiếc điện thoại trên tay mình đã không cánh mà bay. Ngó tới ngó lui, tôi muốn ngồi thụp xuống mà khóc một trận cho đã đời. Trời ạ, số phận quá đen đủi rồi đi. Tiền một đồng cũng không dính túi, điện thoại di động là một tài sản quý giá, tôi còn chưa chạm tới được, bây giờ thì hay rồi, làm mất cả điện thoại của lớp trưởng.
Trương Dịch Đan, số mạng của ngươi đến đây là hết!!!
Vì quá hoảng loạn, đầu óc rỗng tuếch, tôi liền ngước mặt khóc rống lên như bị tội oan. Tiếng khóc vang khắp con đường vắng vẻ, tôi cứ thế rống lên đầy oan ức, tay dụi dụi rồi lại một tiếng nấc lên thảm thiết. Nhiều giọt nước mắt thay phiên nhau rơi lã chã, Trịnh Tâm như bị tôi doạ trắng mặt, vội lại gần dỗ dành không ngừng. Mà buồn cười, cậu ta càng dỗ, tôi càng khóc to hơn. Cứ như người vừa bị mất điện thoại là tôi chứ không phải cậu ta.
Khóc một lúc, tôi mệt lã, mắt sưng húp, nước mũi chảy dài. Trịnh Tâm cau mày nhìn tôi, một bên vừa mất điện thoại, một bên gặp tên xui xẻo như tôi, chắc cậu ta cũng điên lắm mà chưa nói.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tôi là đứa đen đủi, xin lỗi cậu, lớp trưởng. Đừng đem tôi lên thớt rồi chặt chém, tôi hứa...hứa sẽ đền cho cậu, hức..." Tôi sụt sùi nước mũi hứa hẹn.
" Ừ được rồi, đừng khóc nữa. Cậu khóc xấu quá, còn lớn tiếng nữa. Người qua đường tưởng tôi ăn hiếp cậu thì làm sao bây giờ?" Trịnh Tâm nói xong thì kéo tay tôi đi về phía trước.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp định thần lại thì thấy Trịnh Tâm dẫn tôi vào quán ăn gần đó, còn tốt bụng gọi vài món để trước mặt tôi. Hương vị thơm ngon, khói bốc nghi ngút, tôi không ngại ngùng mà cầm đũa lên chén một bữa thật no nê. Cậu ta gọi thịt xiên nướng, bánh bao chiên, sủi cảo, nước ép trái cây. Trịnh Tâm gọi nhiều lắm, tôi chỉ có việc ăn cho căng bụng, cậu ta thì ăn quá ít, nhìn mà ngán. Con trai có gì mà phải kiêng dè chứ?
Vốn đang ăn uống ngon lành, tôi ngẩng mặt liền phát hiện bên bàn đối diện, hình dáng quen thuộc đập vào mắt. Mắt tôi nhức nhức, không có kính nên tôi thấy người nọ hơi mờ mờ ảo ảo. Dừng lại trên người nọ, tôi buông đũa, căng mắt ra nhìn cho rõ hơn. Sau cùng, tôi một mặt ném cả bữa tối sang một bên, trong bụng không ngừng tức tối âm ĩ, môi giật giật mà cười ngu ngốc.
Trịnh Tâm thấy nét mặt đó lại gõ xuống bàn, " Ê cậu bị sao vậy? Mặt mày khó coi quá!"
Chẳng thèm để ý đến Trịnh Tâm, tôi cứ nhìn về phía đối diện, càng nhìn càng muốn tung một cước vào thẳng gương mặt điển trai đang tươi cười kia. Hắn, chính hắn là nguyên nhân cho buổi học xui xẻo này. Hại tôi vừa hư mắt kính, vừa bị đau mặt, vừa bị bỏ rơi và...mới đây thì thiếu nợ. Khốn khiếp.
Trịnh Tâm nhìn tôi một lúc rồi quay lại đằng sau, hình như cậu ta cũng nhận ra người nọ, mặt mày dần tối lại. Nhìn một lúc, tôi cảm thấy tức tối nên dứng dậy, tiến thẳng tới đó. Một bàn ăn hai người cười nói vui vẻ, một đôi nam nữ quá xứng tầm, tôi nhìn bọn họ, nửa cái chớp mắt cũng chưa làm. Hai tay siết chặt lại, tôi cố gắng kìm cho mình không hành động hồ đồ. Lớp trưởng thấy tôi tiến về phía này liền chạy theo sau, hình như sợ tôi làm gì đó lộn xộn.
Người nọ đang nói chuyện thì xoay mặt nhìn tôi, một khắc liền trắng toát. Đôi môi xinh đẹp kia dừng lại, không khép không mở, chỉ he hé như bất ngờ quá độ. Tôi nhìn hắn cười rồi nhìn sang cô gái kia, gương mặt lạnh tanh hiện ra.
" Ăn ngon ghê nhỉ? Nói chuyện vui vẻ quá. Hai người...đẹp đôi thật nha." Tôi nói xong thì ngoảnh mông bỏ đi.
Lúc đi thật xa khỏi quán, tôi mới ngồi thụp xuống giữa đường, hai tay ôm mặt khóc lên. Tôi không biết lúc nãy tôi đã nói gì, câu từ có vẻ lộn xộn quá, hình như còn bảo họ đẹp đôi. Tôi vừa nói gì vậy? Lúc đó tôi không rõ cảm xúc của mình, có lẽ tôi tức Lưu Nghệ Kiên vì thất hứa, nhưng cảm giác...khó chịu cứ vậy ập đến, tôi không ngừng khóc. Đừng trách tôi trẻ con, tôi chỉ mới mười bốn tuổi thôi.
Trịnh Tâm từ đằng sau đi lên, cậu ta ngồi xổm xuống, bóp chặt vai tôi một cái đau điếng. Tôi ngẩng mặt, trừng mắt cậu ta, " Tôi đau!! Bỏ ra."
" Tôi biết cậu tức nhưng mà cậu cũng bình tĩnh lại đi." Trịnh Tâm an ủi.
Còn tôi ngược lại chẳng hiểu cậu ta vừa an ủi cái gì. Ừ, tôi tức đó, nhưng sao tôi phải bình tĩnh? Tôi tức thì tôi phải khóc cho vơi bớt chứ, tôi không quen kìm nén trong lòng...
"...Trịnh Tâm, tôi mệt." Nói xong, tôi vô thức dựa vào người kia, một bên mặt bây giờ lại đau lên, cả cái bao tử vừa được lấp đầy cũng quặn lên từng cơn.
Nhắm mắt lại, tôi biết bệnh của mình lại tái phát. Trịnh Tâm thoáng cứng người, máy móc mà quàng tay qua đỡ lấy tôi. Lát sau, cái bao tử khốn khiếp này hiển nhiên không tha cho tôi, nó đau đến mức tôi cắn chặt môi, tay ghì trước bụng nhưng một câu cũng chưa than.
" Tiểu Đan, cậu bị làm sao vậy? Đừng có doạ tôi nha." Nghe bên tai là giọng nói của Trịnh Tâm, lát sau thì tôi không nghe gì nữa.
Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi cảm giác cơ thể được nhấc bổng lên, tựa lên một vật rất chắc chắn. Mệt mỏi, đau nhức, tôi tuỳ tiện với lấy vật đó mà ôm cứng ngắc, đầu ngoan ngoãn nghiêng qua dựa một bên, ngủ say. Chính vì giấc ngủ đó mà tôi tạm thời không còn thấy cơ thể đau đớn nữa.
Khi lờ mờ tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh có hai người đang vô cùng lo lắng nhìn tôi. Mở to mắt, tôi phát hiện đó là ba và dì Nam.
" Tiểu Đan, con làm ba mẹ lo quá." Ba tôi đi đến, cúi người vò vò gương mặt tôi.
Vô tình ông chạm phải vết thương trên mặt, tôi kêu lên một tiếng nhưng ráng nén lại, nếu ông phát hiện tôi bị thương nặng như thế thì sẽ không yên lòng.
" Dì có nấu cháo cho con, con nằm nghỉ một chút nữa đi." Dì Nam nhìn tôi đầy sốt ruột, sau đó nhẹ nhàng kéo tay ba tôi rời khỏi phòng.
Lúc ấy, tôi còn chưa tỉnh hẳn, cơ thể vẫn mệt lã, cái bao tử còn đau âm ĩ chưa chịu thôi. Một tay xoa bụng, tôi nghiêng người, quay lưng về phía cửa, mắt nhắm lại muốn ngủ tiếp. Kỳ thực, cứ nhắm mắt tôi lại thấy hình ảnh Lưu Nghệ Kiên cùng cô gái kia ngồi ăn với nhau, vui vẻ cười nói. Lúc đó, sao hắn có thể vui vẻ như vậy, trong khi tôi đang vô cùng chật vật không biết đường về? Vì sao có thể thất hứa như vậy... Tôi đáng ghét đến mức như thế sao?
Hắn có lẽ đã không hiểu rằng tôi là vì chưa thể tiếp nhận người lạ làm anh trai nên mới ăn nói lạnh lùng, cộc cằn như vậy, chứ tôi không ghét hắn. Tôi không ghét Lưu Nghệ Kiên. Chỉ trong sáng nay, tôi còn thấy hắn có điểm đáng yêu và dịu dàng. Bây giờ thì...
Đang nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng mở ra một tiếng cạch, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, vờ ngủ. Người nọ bước chân nhẹ nhàng tiến tới, ngồi bên giường, cánh tay còn vươn ra kéo tấm chăn bông. Tôi biết người vào phòng mình là ai, nhưng tôi không muốn nhìn mặt hắn.
" Tiểu Đan." Đúng là Lưu Nghệ Kiên rồi.
Tôi hơi vùi mặt xuống gối, môi nhếch lên cười lạnh lẽo. Bây giờ định vào phòng xin lỗi tôi sao? Hắn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, bây giờ nói xin lỗi thì liền được tha tội sao? Đừng mơ!!
" Tiểu Đan, anh xin lỗi." Hắn vẫn dùng cái giọng dịu dàng đó để dỗ dành đứa con nít như tôi.
Nghe giọng hắn, tôi càng tức hơn. Có lẽ hắn dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với nhiều người lắm, đâu riêng gì tôi? Người như hắn, con gái theo không thiếu, huống hồ gì cứ phải dịu dàng với tôi – một đứa em trai vốn dĩ không liên quan máu mủ.
Thấy tôi im lặng như tờ, Lưu Nghệ Kiên như sốt ruột, vội ghì vai tôi xoay người lại. Tôi lúc này phản kháng, vẫn một tư thế quay lưng về phía hắn.
" Tiểu Đan, anh biết em đã thức rồi. Anh biết em rất giận anh, anh xin lỗi. Em nghe anh giải thích được không?"
Giải thích cái gì? Tôi đây không bao giờ nghe mấy lời giải thích nguỵ biện của anh!!!
Tôi cắn chặt môi, trong lòng bắt đầu khó chịu. Dường như khi ấy tôi đã khó chịu thái quá, dù gì chỉ là bị hắn bỏ rơi, tôi cũng không cần phải khó chịu như vậy...
Lưu Nghệ Kiên lúc đó không phiền đến tôi nữa mà chỉ ngồi im bên cạnh, nhỏ giọng giải thích, nghe qua rất chân thật.
" Tiểu Đan, anh xin lỗi vì đã thất hứa với em, đã để chiều nay em phải đợi anh rồi gặp nhiều chuyện khác. Anh thật lòng xin lỗi. Chuyện là chiều nay, khi anh chuẩn bị rời khỏi lớp thì cô bạn thân của anh gặp chuyện, anh đành phải bên cạnh cô ấy. Cũng vì vội quá mà anh không báo cho em được. Mọi chuyện chỉ có thế, em có thể hiểu cho anh không? Đừng giận nữa, nhé?"
"..."
Nghe xong, tôi tung chăn ngồi bật dậy, đối mặt với tên kia. Hắn hình như ngạc nhiên lắm, thấy mặt tôi lại bị ướt sũng, mắt tiếp tục đỏ hoe, hắn vươn tay tới định dỗ thì bị hất ra.
Tôi cắn cắn môi, " Anh thì hay rồi! Anh giải thích cũng giỏi lắm, anh cứ dùng giọng điệu ngọt ngào đó đi mà an ủi cô bạn của anh! Bạn thân sao? Cô ta là bạn gái của anh thì có! Anh cút đi, cút đi cho tôi. Tôi không muốn nghe anh nói, không cần sự giải thích của anh. Đừng có nghĩ tôi ngốc như thế!" Dừng một chút, tôi lại nằm xuống kéo kín chăn qua đầu:
" Tôi muốn ngủ!!"
Sau trận ầm ĩ đó, tôi nhắm nghiền mắt, vùi mặt xuống gối, tiếp tục vờ ngủ. Gian phòng ngay lập tức im lặng, không một tiếng động, không một tiếng nói, cũng không một tiếng khóc. Qua vài giây đồng hồ, tôi nghe tiếng mở cửa rồi lại nghe thấy nó được nhẹ nhàng đóng lại.
Người gì mà khó chịu thế không biết? Tôi hơi liếc mắt qua phía Trịnh Tâm dò xét, bất ngờ thấy cậu ta cũng đang nhìn mình chăm chú, cái ánh nhìn này vẫn làm tôi không quen nổi.
" Nhà cậu ở đâu?" Trịnh Tâm đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy giọng cậu ta kế bên, tôi hơi rụt vai lại, ngẩng mặt nhìn ngó xung quanh. Ngày đầu tiên tôi đi đến trường là do Lưu Nghệ Kiên chở, trí nhớ của tôi thì chỉ có hạn, nói thẳng ra tôi không nhớ dai, cho nên chuyện tìm đường về nhà là một điều bất khả thi. Nghĩ tới đây, tôi kêu gào trong lòng một trận, kỳ này tôi tiêu thật rồi.
" Ừm...nhà tôi...con đường kia, ừ hình như nó ở đó." Tôi lắp bắp không nên lời, ngón tay cứ chỉ hướng này rồi sang hướng nọ.
Trịnh Tâm thấy vậy có chút bất mãn, cậu ta thở sượt một hơi rồi lắc đầu, " Cậu đúng là ngốc! Ngay cả nhà mình cũng không nhớ." Cậu ta mắng tôi ngốc, tôi tức.
Mặt mày xán lạn, đầu óc cũng đâu đến nỗi ngu ngốc, tôi chỉ là bị căn bệnh mù đường thôi, đâu có gì phải mắng như vậy! Tôi tức âm ĩ trong bụng nhưng vẫn nén lại, đầu cúi thấp nhìn đôi giày bata màu trắng của mình. Cả hai chúng tôi cứ thế đi trong mù mịt, lúc đó bất ngờ cánh tay tôi bị kéo một cái thật mạnh, cơ thể chao đảo giây lát. Giật mình ngó qua, tôi thấy cả người mình đều bị Trịnh Tâm giữ lại, ôm vào lòng.
Lúc ấy, khuôn mặt tôi đều nóng ran, đỏ bừng, trái tim đập liên hồi, loạn cào cào, đầu óc thì trống rỗng chưa kịp nhận thức chuyện quái gì vừa xảy ra. Ôm một lúc, tôi thấy Trịnh Tâm nghiêng đầu nhìn theo chiếc xe lúc nãy, đôi mày nhướng cao lên trông vô cùng khó chịu. Rụt cổ lại, tôi tách người mình ra khỏi người kia, e dè nói:
" Xin lỗi..."
Trịnh Tâm nhìn tôi, " Cậu cũng biết xin lỗi nữa à? Lúc nãy tôi mà không kịp kéo cậu lại thì cậu đã bị tông mất rồi. Đầu óc để đâu vậy hả? Cậu không muốn sống nữa? Làm ơn chú ý dùm tôi đi."
Cậu ta tuôn một tràng, mặt tôi ngây ra, hứng chịu toàn bộ sự tức giận vốn dĩ không hợp lý. Tôi lơ đãng thì liên quan gì đến cậu ta? Tôi bị xe tông thì tiền tháng của cậu ta bị hụt à? Đồ vô duyên vô cớ!! Tôi biết Trịnh Tâm lo cho mình, nhưng bị mắng té tát như vậy, ai chẳng ức...
" Thì tôi xin lỗi rồi." Tôi nhỏ giọng, " Tôi sẽ cố gắng nhớ đường về nhà. Sa đó tôi sẽ tự về, cậu về đi." Nói rồi liền ôm cặp lủi thủi về phía trước.
Trịnh Tâm nghe thế cũng không đôi co, cứ vậy im lặng theo phía sau. Con đường về nhà ngày càng tối mịt, bên đường công viên cũng chẳng có ai vui chơi, hàng cây um tùm khiến tôi phát run. Lướt ngang qua vài con hẻm, tôi bất chợt lạnh sống lưng. Lầm lũi đi được mười phút, tôi đành phải xoay người tìm Trịnh Tâm.
Vừa xoay người liền đụng phải người nọ, chóp mũi bị một trận đau đáu, tôi nhăn mày, " Đừng doạ tôi như vậy chứ!! Đi cách xa một chút coi." Tôi lườm nhẹ rồi xoay mặt đi tiếp.
Dù sao cậu ta vẫn ở đằng sau, tôi yên tâm rồi.
Con đường dường như dài thêm một chút rồi lại một chút, tôi hết quẹo hẻm này rồi quẹo đến hẻm nọ, rốt cuộc vẫn chưa thấy căn nhà mới của mình đâu cả. Trong lòng lo sốt vó, tay tôi ứa ra mảng mồ hôi lạnh. Về khuya thế này, ba tôi sẽ lo lắng mất thôi. Nghĩ rồi tôi đành dừng lại, thở dài, " Trịnh Tâm, tôi thật sự không nhớ nhà mình ở đâu...Làm sao bây giờ?"
Thấy tôi cúi gằm mặt, cậu ta đi tới gần, vỗ lên vai như trấn an:
" Tôi đi cùng cậu mà, đừng lo. Tôi có di động, muốn gọi thử về nhà không?"
Nghe thế, tôi ngẩng mặt, gật đầu kịch liệt. Dĩ nhiên là gọi rồi, tôi cầu còn không được. Cười cười, tôi nhận lấy điện thoại của Trịnh Tâm, nhấn số gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông mãi mà không ai bắt máy, tôi thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng không được mà đường dây tự ngắt. Giơ điện thoại ra trước mặt Trịnh Tâm, tôi chán nản, " Không gọi được. Chắc ba tôi bận rồi."
" Ồ? Vậy cậu nhớ số người thân mình không?" Trịnh Tâm chưa vội lấy lại điện thoại, nói.
Nhắc đến dì Nam, tôi vẫn chưa kịp lưu số của dì vào bộ nhớ của mình, còn số của tên kia, tôi đây sẽ không bao giờ mở miệng ra hỏi chứ đừng nói là nhớ. Ngày đi học đầu tiên của tôi trở nên tồi tệ chính là vì tên đó, chính tên đó gây ra rồi bỏ trốn...Khốn khiếp!!!
Nghĩ tới Lưu Nghệ Kiên, tôi tức mà cắn cắn môi, mém nữa là ứa ra máu. Trịnh Tâm thấy thế thì hơi hoảng, vội đánh xuống đầu tôi một cái rõ đau, " Haiz, vậy một lát gọi lại xem sao."
Cậu ta vừa dứt lời thì từ xa, một đám người choi choi lái chiếc mô tô phóng qua, tiếng hò hét đến inh tai nhức óc, tôi còn chưa kịp nhìn ra bọn họ thế nào thì đã thấy Trịnh Tâm hô toáng lên.
" Khốn khiếp, lũ chúng bây đứng lại cho ông!!" Trịnh Tâm hét lên như vậy.
Tôi nghiêng người nhìn bọn lái xe mô tô lướt qua nhanh chóng, chỉ để làn khói đục ngầu đầy ô nhiễm trước mặt. Ngơ ngác nhìn Trịnh Tâm nổi đoá, tôi bây giờ mới nhận ra chiếc điện thoại trên tay mình đã không cánh mà bay. Ngó tới ngó lui, tôi muốn ngồi thụp xuống mà khóc một trận cho đã đời. Trời ạ, số phận quá đen đủi rồi đi. Tiền một đồng cũng không dính túi, điện thoại di động là một tài sản quý giá, tôi còn chưa chạm tới được, bây giờ thì hay rồi, làm mất cả điện thoại của lớp trưởng.
Trương Dịch Đan, số mạng của ngươi đến đây là hết!!!
Vì quá hoảng loạn, đầu óc rỗng tuếch, tôi liền ngước mặt khóc rống lên như bị tội oan. Tiếng khóc vang khắp con đường vắng vẻ, tôi cứ thế rống lên đầy oan ức, tay dụi dụi rồi lại một tiếng nấc lên thảm thiết. Nhiều giọt nước mắt thay phiên nhau rơi lã chã, Trịnh Tâm như bị tôi doạ trắng mặt, vội lại gần dỗ dành không ngừng. Mà buồn cười, cậu ta càng dỗ, tôi càng khóc to hơn. Cứ như người vừa bị mất điện thoại là tôi chứ không phải cậu ta.
Khóc một lúc, tôi mệt lã, mắt sưng húp, nước mũi chảy dài. Trịnh Tâm cau mày nhìn tôi, một bên vừa mất điện thoại, một bên gặp tên xui xẻo như tôi, chắc cậu ta cũng điên lắm mà chưa nói.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tôi là đứa đen đủi, xin lỗi cậu, lớp trưởng. Đừng đem tôi lên thớt rồi chặt chém, tôi hứa...hứa sẽ đền cho cậu, hức..." Tôi sụt sùi nước mũi hứa hẹn.
" Ừ được rồi, đừng khóc nữa. Cậu khóc xấu quá, còn lớn tiếng nữa. Người qua đường tưởng tôi ăn hiếp cậu thì làm sao bây giờ?" Trịnh Tâm nói xong thì kéo tay tôi đi về phía trước.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp định thần lại thì thấy Trịnh Tâm dẫn tôi vào quán ăn gần đó, còn tốt bụng gọi vài món để trước mặt tôi. Hương vị thơm ngon, khói bốc nghi ngút, tôi không ngại ngùng mà cầm đũa lên chén một bữa thật no nê. Cậu ta gọi thịt xiên nướng, bánh bao chiên, sủi cảo, nước ép trái cây. Trịnh Tâm gọi nhiều lắm, tôi chỉ có việc ăn cho căng bụng, cậu ta thì ăn quá ít, nhìn mà ngán. Con trai có gì mà phải kiêng dè chứ?
Vốn đang ăn uống ngon lành, tôi ngẩng mặt liền phát hiện bên bàn đối diện, hình dáng quen thuộc đập vào mắt. Mắt tôi nhức nhức, không có kính nên tôi thấy người nọ hơi mờ mờ ảo ảo. Dừng lại trên người nọ, tôi buông đũa, căng mắt ra nhìn cho rõ hơn. Sau cùng, tôi một mặt ném cả bữa tối sang một bên, trong bụng không ngừng tức tối âm ĩ, môi giật giật mà cười ngu ngốc.
Trịnh Tâm thấy nét mặt đó lại gõ xuống bàn, " Ê cậu bị sao vậy? Mặt mày khó coi quá!"
Chẳng thèm để ý đến Trịnh Tâm, tôi cứ nhìn về phía đối diện, càng nhìn càng muốn tung một cước vào thẳng gương mặt điển trai đang tươi cười kia. Hắn, chính hắn là nguyên nhân cho buổi học xui xẻo này. Hại tôi vừa hư mắt kính, vừa bị đau mặt, vừa bị bỏ rơi và...mới đây thì thiếu nợ. Khốn khiếp.
Trịnh Tâm nhìn tôi một lúc rồi quay lại đằng sau, hình như cậu ta cũng nhận ra người nọ, mặt mày dần tối lại. Nhìn một lúc, tôi cảm thấy tức tối nên dứng dậy, tiến thẳng tới đó. Một bàn ăn hai người cười nói vui vẻ, một đôi nam nữ quá xứng tầm, tôi nhìn bọn họ, nửa cái chớp mắt cũng chưa làm. Hai tay siết chặt lại, tôi cố gắng kìm cho mình không hành động hồ đồ. Lớp trưởng thấy tôi tiến về phía này liền chạy theo sau, hình như sợ tôi làm gì đó lộn xộn.
Người nọ đang nói chuyện thì xoay mặt nhìn tôi, một khắc liền trắng toát. Đôi môi xinh đẹp kia dừng lại, không khép không mở, chỉ he hé như bất ngờ quá độ. Tôi nhìn hắn cười rồi nhìn sang cô gái kia, gương mặt lạnh tanh hiện ra.
" Ăn ngon ghê nhỉ? Nói chuyện vui vẻ quá. Hai người...đẹp đôi thật nha." Tôi nói xong thì ngoảnh mông bỏ đi.
Lúc đi thật xa khỏi quán, tôi mới ngồi thụp xuống giữa đường, hai tay ôm mặt khóc lên. Tôi không biết lúc nãy tôi đã nói gì, câu từ có vẻ lộn xộn quá, hình như còn bảo họ đẹp đôi. Tôi vừa nói gì vậy? Lúc đó tôi không rõ cảm xúc của mình, có lẽ tôi tức Lưu Nghệ Kiên vì thất hứa, nhưng cảm giác...khó chịu cứ vậy ập đến, tôi không ngừng khóc. Đừng trách tôi trẻ con, tôi chỉ mới mười bốn tuổi thôi.
Trịnh Tâm từ đằng sau đi lên, cậu ta ngồi xổm xuống, bóp chặt vai tôi một cái đau điếng. Tôi ngẩng mặt, trừng mắt cậu ta, " Tôi đau!! Bỏ ra."
" Tôi biết cậu tức nhưng mà cậu cũng bình tĩnh lại đi." Trịnh Tâm an ủi.
Còn tôi ngược lại chẳng hiểu cậu ta vừa an ủi cái gì. Ừ, tôi tức đó, nhưng sao tôi phải bình tĩnh? Tôi tức thì tôi phải khóc cho vơi bớt chứ, tôi không quen kìm nén trong lòng...
"...Trịnh Tâm, tôi mệt." Nói xong, tôi vô thức dựa vào người kia, một bên mặt bây giờ lại đau lên, cả cái bao tử vừa được lấp đầy cũng quặn lên từng cơn.
Nhắm mắt lại, tôi biết bệnh của mình lại tái phát. Trịnh Tâm thoáng cứng người, máy móc mà quàng tay qua đỡ lấy tôi. Lát sau, cái bao tử khốn khiếp này hiển nhiên không tha cho tôi, nó đau đến mức tôi cắn chặt môi, tay ghì trước bụng nhưng một câu cũng chưa than.
" Tiểu Đan, cậu bị làm sao vậy? Đừng có doạ tôi nha." Nghe bên tai là giọng nói của Trịnh Tâm, lát sau thì tôi không nghe gì nữa.
Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi cảm giác cơ thể được nhấc bổng lên, tựa lên một vật rất chắc chắn. Mệt mỏi, đau nhức, tôi tuỳ tiện với lấy vật đó mà ôm cứng ngắc, đầu ngoan ngoãn nghiêng qua dựa một bên, ngủ say. Chính vì giấc ngủ đó mà tôi tạm thời không còn thấy cơ thể đau đớn nữa.
Khi lờ mờ tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh có hai người đang vô cùng lo lắng nhìn tôi. Mở to mắt, tôi phát hiện đó là ba và dì Nam.
" Tiểu Đan, con làm ba mẹ lo quá." Ba tôi đi đến, cúi người vò vò gương mặt tôi.
Vô tình ông chạm phải vết thương trên mặt, tôi kêu lên một tiếng nhưng ráng nén lại, nếu ông phát hiện tôi bị thương nặng như thế thì sẽ không yên lòng.
" Dì có nấu cháo cho con, con nằm nghỉ một chút nữa đi." Dì Nam nhìn tôi đầy sốt ruột, sau đó nhẹ nhàng kéo tay ba tôi rời khỏi phòng.
Lúc ấy, tôi còn chưa tỉnh hẳn, cơ thể vẫn mệt lã, cái bao tử còn đau âm ĩ chưa chịu thôi. Một tay xoa bụng, tôi nghiêng người, quay lưng về phía cửa, mắt nhắm lại muốn ngủ tiếp. Kỳ thực, cứ nhắm mắt tôi lại thấy hình ảnh Lưu Nghệ Kiên cùng cô gái kia ngồi ăn với nhau, vui vẻ cười nói. Lúc đó, sao hắn có thể vui vẻ như vậy, trong khi tôi đang vô cùng chật vật không biết đường về? Vì sao có thể thất hứa như vậy... Tôi đáng ghét đến mức như thế sao?
Hắn có lẽ đã không hiểu rằng tôi là vì chưa thể tiếp nhận người lạ làm anh trai nên mới ăn nói lạnh lùng, cộc cằn như vậy, chứ tôi không ghét hắn. Tôi không ghét Lưu Nghệ Kiên. Chỉ trong sáng nay, tôi còn thấy hắn có điểm đáng yêu và dịu dàng. Bây giờ thì...
Đang nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng mở ra một tiếng cạch, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, vờ ngủ. Người nọ bước chân nhẹ nhàng tiến tới, ngồi bên giường, cánh tay còn vươn ra kéo tấm chăn bông. Tôi biết người vào phòng mình là ai, nhưng tôi không muốn nhìn mặt hắn.
" Tiểu Đan." Đúng là Lưu Nghệ Kiên rồi.
Tôi hơi vùi mặt xuống gối, môi nhếch lên cười lạnh lẽo. Bây giờ định vào phòng xin lỗi tôi sao? Hắn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, bây giờ nói xin lỗi thì liền được tha tội sao? Đừng mơ!!
" Tiểu Đan, anh xin lỗi." Hắn vẫn dùng cái giọng dịu dàng đó để dỗ dành đứa con nít như tôi.
Nghe giọng hắn, tôi càng tức hơn. Có lẽ hắn dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với nhiều người lắm, đâu riêng gì tôi? Người như hắn, con gái theo không thiếu, huống hồ gì cứ phải dịu dàng với tôi – một đứa em trai vốn dĩ không liên quan máu mủ.
Thấy tôi im lặng như tờ, Lưu Nghệ Kiên như sốt ruột, vội ghì vai tôi xoay người lại. Tôi lúc này phản kháng, vẫn một tư thế quay lưng về phía hắn.
" Tiểu Đan, anh biết em đã thức rồi. Anh biết em rất giận anh, anh xin lỗi. Em nghe anh giải thích được không?"
Giải thích cái gì? Tôi đây không bao giờ nghe mấy lời giải thích nguỵ biện của anh!!!
Tôi cắn chặt môi, trong lòng bắt đầu khó chịu. Dường như khi ấy tôi đã khó chịu thái quá, dù gì chỉ là bị hắn bỏ rơi, tôi cũng không cần phải khó chịu như vậy...
Lưu Nghệ Kiên lúc đó không phiền đến tôi nữa mà chỉ ngồi im bên cạnh, nhỏ giọng giải thích, nghe qua rất chân thật.
" Tiểu Đan, anh xin lỗi vì đã thất hứa với em, đã để chiều nay em phải đợi anh rồi gặp nhiều chuyện khác. Anh thật lòng xin lỗi. Chuyện là chiều nay, khi anh chuẩn bị rời khỏi lớp thì cô bạn thân của anh gặp chuyện, anh đành phải bên cạnh cô ấy. Cũng vì vội quá mà anh không báo cho em được. Mọi chuyện chỉ có thế, em có thể hiểu cho anh không? Đừng giận nữa, nhé?"
"..."
Nghe xong, tôi tung chăn ngồi bật dậy, đối mặt với tên kia. Hắn hình như ngạc nhiên lắm, thấy mặt tôi lại bị ướt sũng, mắt tiếp tục đỏ hoe, hắn vươn tay tới định dỗ thì bị hất ra.
Tôi cắn cắn môi, " Anh thì hay rồi! Anh giải thích cũng giỏi lắm, anh cứ dùng giọng điệu ngọt ngào đó đi mà an ủi cô bạn của anh! Bạn thân sao? Cô ta là bạn gái của anh thì có! Anh cút đi, cút đi cho tôi. Tôi không muốn nghe anh nói, không cần sự giải thích của anh. Đừng có nghĩ tôi ngốc như thế!" Dừng một chút, tôi lại nằm xuống kéo kín chăn qua đầu:
" Tôi muốn ngủ!!"
Sau trận ầm ĩ đó, tôi nhắm nghiền mắt, vùi mặt xuống gối, tiếp tục vờ ngủ. Gian phòng ngay lập tức im lặng, không một tiếng động, không một tiếng nói, cũng không một tiếng khóc. Qua vài giây đồng hồ, tôi nghe tiếng mở cửa rồi lại nghe thấy nó được nhẹ nhàng đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.