Chương 27: Tập đoàn này thật kỳ lạ
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Tính từ ngày anh rời đi cho đến hiện tại cũng đã được ba năm rồi.
Cuộc sống của tôi kể từ hôm mưa đó bắt đầu thay đổi. Tôi chuyển nhà đi đến một nơi khác, trở về với thành phố sầm uất ngày trước. Tạm biệt bà lão, lòng tôi luyến tiếc khôn nguôi. Đêm trước khi dọn đi, tôi đã nằm mơ thấy anh, vẫn là đôi mắt biết cười ấy, nhưng sao tôi không thể vui vẻ được?
Nhớ đến anh, trong lòng tôi chỉ toàn là sự tức giận và hận. Tôi hận anh, hận tất cả những gì anh đã làm với tôi. Nhưng cũng rất nhớ, nhớ những khoảnh khắc mà chúng tôi đã trải qua. Ngay cả căn gác nhỏ cũ kỹ kia hay căn phòng mới đi nữa, tôi cũng rất luyến tiếc bọn nó.
Quyển sổ nhật ký về cuộc sống của tôi đã lật sang một trang mới, một trang sẽ chỉ ghi lại những gì vui vẻ và hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân như thế.
Hai năm trước, khi tôi đang đau khổ dằn vặt vì sự tàn nhẫn mà anh dành cho tôi thì có một người đã xuất hiện. Một người tôi nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi đã xuất hiện để cứu vớt tôi ra khỏi đống hỗn độn kia.
Đêm đó, tôi lang thang ngoài đường dưới cơn mưa tuôn xối xả. Thân người ướt nhem, tôi lững thững đi trong mưa, cũng chẳng định hướng là mình sẽ đi đâu, cho đến khi tôi khuỵ hai gối xuống mặt đường và ngất đi.
Từng giọt mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, tôi bừng tỉnh trên một chiếc giường êm ái. Cơ thể đã nóng hừng hực, ký ức mờ nhạt, tôi không nhớ vì sao tôi có thể đến một nơi tốt như thế này. Lúc còn ngổn ngang với suy nghĩ của bản thân, người kia đã chuẩn bị một tô cháo nóng với ly nước cam vắt bước vào phòng.
Thấy người đó, tôi đã kinh ngạc đến nhường nào, ngón tay chỉ biết bấu chặt vào tấm ga giường bên dưới, khoé mắt lại nóng lên nhưng tôi chưa khóc. Người đó nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cũng rất chua xót.
Sau vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, tôi đã bỏ hết tất cả mà chạy lại ôm chầm lấy người đó, khóc nấc lên từng cơn, khóc đến khi nghẹn tiếng không nói được câu nào thì thôi. Cuối cùng, người đó đã ôm lấy tôi, dịu dàng dỗ dành tôi. Cái giọng điệu mà tôi từng ước rằng sẽ được nghe lại vào một ngày nào đó.
Người đó nói với tôi, có ba ở đây rồi, con trai đừng sợ.
Ba và tôi đã cùng nhau trở về Thượng Hải, bắt đầu một cuộc sống của hai cha con như ngày trước. Ba kể lại rằng, khi tôi và anh bỏ trốn đến nơi khác, ba và dì đã rất tức giận mà cũng rất lo lắng. Dì mấy đêm liền không ngủ được, không ăn uống đầy đủ, chỉ biết lầm lũi đi ra ngoài đường mà tìm chúng tôi. Sáng bước ra khỏi nhà với một niềm hy vọng nhỏ nhoi, đêm về lại chỉ còn là sự thất vọng và chán nản.
Từng ngày trôi qua như thế, ba bảo ba rất ân hận về những gì mình đã làm, còn dì sau khi biết được sự thật mọi chuyện thì đã sốc mà ngất xỉu. Ba không ngờ mọi việc lại hệ trọng hơn ba nghĩ. Dì mắc bệnh tim bẩm sinh, nhẹ thôi nhưng vì chuyện kia mà bệnh trở nặng hơn.
Ngày anh nhận được cuộc gọi chính là ngày mà dì đang hấp hối. Anh không nói rõ cho tôi nghe, chỉ bảo rằng tôi phải chờ anh. Và cuối cùng, sự chờ đợi của tôi được đổi bằng sự hạnh phúc của anh trên lễ đường.
Ngồi nghe ba kể lại tất cả, tôi chỉ thấy lòng mình ngày càng thắt lại, cứ như ai đó đang cầm con dao nhỏ mà đâm thẳng vào đó, khoét từng lỗ nhỏ. Cảm giác...phải nói là rất đau, đau đớn lắm.
Về chuyện hôn lễ của anh, ba cũng biết được một chút. Sau khi trở về gặp mặt mẹ mình lần cuối, mẹ anh đã cầu xin anh hãy kết hôn với một cô gái. Cô gái đó là người quen với dì, hai gia đình có quen biết, và dì muốn anh cưới cô gái đó. Trước khi mẹ anh nhắm mắt lìa đời, anh đã hứa với dì rằng sẽ chấp thuận chuyện đó, chỉ mong mẹ có lên trời cũng sẽ vui vẻ.
Cứ như thế mà anh rời bỏ một thằng con trai vẫn ngày đêm chờ đợi anh trở về.
Tôi ngu ngốc quá, có phải không?
Tôi cũng đã hỏi ba tôi như thế, ba tôi nhìn chăm chú một lúc rồi chỉ khẽ thở dài, xoa đầu tôi:
" Con không ngu ngốc, là con yêu."
Ông nói như vậy, tôi cũng không biết cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Nhưng dẫu sao thì ba tôi đã chấp nhận con người thật của tôi, ông không còn đay nghiến và tàn nhẫn như trước, tôi rất vui. Từ khi trở về sống cùng ba, ba đã bảo tôi đi học lại đi. Mặc dù học muộn nhưng ông vẫn muốn tôi hoàn thành chương trình học của mình.
Tôi nghe lời ông, chuyên tâm học hành. Và bây giờ tôi đã đỗ đại học, về ngành kinh tế. Tôi khá giỏi tính toán, dù gì trước đây tôi cũng buôn bán không ít rồi, cũng đã có chút kinh nghiệm nhỏ nhoi. Sau khi đỗ đại học, ông định mua cho tôi một chiếc xe nhưng tôi đã gạt bỏ ý định đó, nó quá đắt đỏ, không cần thiết.
Hiện tại tôi đang cầm đơn xin việc đi đến từng công ty mà nộp đơn vào đó. Qua hai công ty trước, tôi đã tích được thêm kinh nghiệm khi phỏng vấn. Tốt nhất là cần giữ phong thái bình tĩnh, mạnh dạn và đầy nhiệt huyết. Người ta hỏi, mình trả lời. Mà nếu người ta không hỏi, thì mình sẽ chủ động mà đặt câu hỏi. Cứ thế, tôi đã bước vào cuộc phỏng vấn thứ ba, cũng là công ty cuối cùng tôi nộp đơn.
Người phỏng vấn xem chừng rất hiền lành, không quá gắt gỏng và chặt chém người xin việc. Những người đi trước rời khỏi phòng, đến phiên mình, tôi lại thấy có chút hồi hộp. Tập đoàn này có tên là Lưu Nhã, một tập đoàn lớn mạnh nổi tiếng trong thương trường, được điều hành bởi cặp vợ chồng. Nhưng nghe đâu sự tình của họ rất rắc rối.
Mà tôi đến để xin việc cho nên không quan tâm lắm về những chuyện riêng tư đó. Tôi chỉ biết phu nhân của tập đoàn này đã ly dị với chủ tịch tập đoàn, chấp nhận chia đôi tài sản với chủ tịch. Cô ta hình như không còn ở đây nữa.
Vì sao lại chấp nhận giao một nửa tài sản to lớn này cho người chồng đã phản bội mình cơ chứ? Tôi có hơi khó hiểu mà nghĩ, phụ nữ cũng thật nhẹ dạ rồi đi.
" Mời anh Trương Dịch Đan."
Đến lượt tôi phỏng vấn rồi. Thời gian phỏng vấn của tôi là khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng yên ổn mà ra về.
Trước khi ra về hẳn, tôi còn dạo quanh một vòng hành lang của tập đoàn. Tập đoàn này cũng thật rộng lớn, nếu dành một buổi sáng để đi hết từng khu vực cũng không đủ đâu.
Mặc dù đến đây xin việc nhưng tôi không biết mặt của chủ tịch, vì nghe đâu ngài ấy rất hướng nội và lạnh lùng. Hầu như chỉ chui rúc trong phòng làm việc, chỉ ra ngoài khi có cuộc họp và cuối cùng là về nhà. Thật là, chưa gì đã nghe quá nhiều tin đồn về cái tập đoàn này rồi. Tôi hơi le lưỡi tự giễu, có khi nào mình đậu phỏng vấn rồi làm ở trong đây, sau đó lại bị dính vào cái scandal nào không nhỉ?
Đôi lúc tôi tự nghĩ những chuyện trong tương lai như vậy để giải toả căng thẳng đầu óc mà thôi. Đi hết một vòng, tôi lại lững thững đi vào thang máy để rời khỏi nơi này. Cửa thang máy đang ở lầu tám, tôi phải đợi nó xuống lầu sáu mới có thể bước vào. Trong tích tắc, cửa mở, tôi nhanh chân len vào trong.
Lúc này thang máy có bốn người, tính luôn cả tôi là bốn đấy. Ba người phía sau hình như thuộc về tập đoàn, liếc mắt thấy được y phục của bọn họ thật đắt tiền và lịch lãm. Tôi đứng phía trước ba người họ, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát như đang trong hầm băng vậy đó. Lòng có hơi thấp thỏm, tôi hơi nhích người lên trước, đột nhiên thang máy lại bị chạm mạch gì đó mà chấn động, tắt luôn đèn.
Thang máy tối đen như mực, còn tôi lại ngã chúi về phía sau, vừa vặn chạm phải người ở giữa. Người này đưa hai tay đỡ lấy tôi, nếu không phải tôi đang ảo tưởng thì còn có cảm giác người nọ đang ôm lấy tôi nữa cơ. Vì ngỡ ngàng, tôi đứng im một chỗ không nhúc nhích, cũng không buồn tránh né người phía sau mình.
Đứng gần như thế cho nên tôi ngửi được mùi thơm từ người nọ. Mùi này thoang thoảng nhẹ nhàng, lại còn quen thuộc. Tôi cúi gằm mặt thẫn thờ, mùi hương này anh hay dùng lắm, không nghĩ đến lại gặp người dùng đúng mùi hương này ngay ở đây. Thật là...
Tôi cắn nhẹ môi mình, ngăn bản thân nhớ đến con người tàn nhẫn kia, cũng tự giác mà tách ra khỏi người kia. Thang máy lúc này mở sáng đèn, hoạt động trở lại. Tôi đưa tay vuốt nhẹ ngực mình, cũng không dám quay lại đằng sau cảm ơn người kia một tiếng.
Cứ thế, cửa lại mở, tôi nhanh chân chuồn khỏi đó ngay lập tức. Khi chạy được ba bước, tôi định ngoái đầu nhìn thử xem dung mạo kẻ kia ra sao thì cửa đã khép gần kín lại rồi, chỉ chừa đúng đôi môi người kia đang cong lên, rất mảnh.
Không nghĩ ngợi nữa, tôi về thẳng nhà. Đêm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bên tập đoàn Lưu Nhã. Nằm trong chăn, tôi vừa quờ quạng nửa tỉnh nửa mơ, nghe đến câu nói quan trọng thì tôi mở bừng mắt, sau đó không ngủ được nữa.
Tôi đã đậu phỏng vấn, hai ngày nữa sẽ đến thực tập.
Đúng như đã hẹn, tôi bận một bộ y phục chỉnh tề và cũng lịch lãm không kém mấy người hôm trước. Tôi tự tin bước vào tập đoàn, đi đến khu vực dành cho thực tập viên. Ở đó có một người quản lý đang hướng dẫn bọn họ. Tôi mau chóng tìm một chỗ trống mà ngồi vào, chăm chú lắng nghe từng lời từ người quản lý. Anh ta dặn dò rất kỹ, cũng rất nhiệt tình. Qua một tiếng, chúng tôi bắt đầu vào công việc.
Ngày đầu làm việc, tôi còn có chút vụng về và ngại ngùng. Rất may là có anh quản lý kia đến tận nơi hướng dẫn, sau đó tôi đã làm tốt hơn. Đến giờ ăn trưa, tôi đứng dậy định rời khỏi phòng thì có người nhờ tôi lấy giúp một ly cà phê, là cấp trên. Tôi nghe thế liền gật đầu mỉm cười, đi lấy.
Phòng tôi làm việc hầu như ai cũng là cấp trên, dù không phải chức cao vị trọng gì nhưng bọn họ đều ở phía trên tôi, dĩ nhiên tôi phải nghe theo. Đi lấy tách cà phê đen, tôi mang về phòng thì lại bị sai đi lấy giúp một ly cà phê sữa. Quái thật, sao lúc nãy không bảo một lần?
Tôi nhẫn nhịn mắng trong bụng, lần này tôi hỏi kỹ hơn:
" Vậy mọi người ai cần gì nữa không?"
Lúc hỏi xong, ai nấy đều trườn mặt ra khỏi tấm gỗ mà sai bảo tôi. Giỏi thật! Tôi cúi mặt lườm một cái, sau đó thì mỉm cười đi làm ngay. Dù gì mới nhận công việc sẽ bị người khác sai bảo như ô sin vậy đó, tôi cũng quen rồi.
Lật đật đi lấy cà phê, hai cà phê sữa, ba cà phê đen. Tôi đứng ở máy chờ đợi, trên tay lúc đó là có năm cái ly trắng, bắt đầu sải bước.
" Tiểu Đan, cậu làm gì mà uống nhiều vậy?"
Tôi dừng bước ngẩng mặt, thấy anh quản lý đang nhìn tôi chăm chăm, còn cười ý vị. Tôi hơi xấu hổ lắc lắc đầu, ý bảo không phải của tôi nhưng anh ta không hiểu. Đần thối mà._.
" Có cần tôi mang giúp không?" Anh ta hỏi.
Khi không lại có người tốt như vậy, tôi không mừng rỡ gì mà chỉ cảm thấy lo lắng. Không ai tốt với ai mà không có lý do hẳn hoi cả. Tôi nhìn anh đề phòng, lúc sau thì lắc đầu từ chối:
" Không sao, tôi tự mang được. Cảm ơn anh."
Nói xong, tôi len qua người anh rồi mất hút.
Về phòng, tôi đưa cho bọn họ cà phê, sau đó tiếp tục công việc của mình mà quên luôn bữa ăn trưa. Vì đi một vòng xuống dưới lầu năm rồi lên lại lầu sáu, dù có thang máy nhưng tôi cũng rất mệt. Cho nên bữa trưa tạm gác qua, tôi chịu được.
Công việc mỗi ngày một nhiều hơn, hầu như bọn người kia đều cố ý giao hết công việc cho tôi vậy đó. Còn tôi đâu thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn mà nghe lời họ? Phải nói là đè đầu cưỡi cổ người ta ghê gớm!
Tôi cắm mặt vào màn hình vi tính, đánh hết một văn bản dài, sau đó tiếp đến văn bản khác, đánh cho đến khi mấy ngón tay đều mỏi nhừ mới dừng lại. Hôm nay tôi quyết định đi ăn trưa, trước khi ăn tôi đều chuẩn bị sẵn cà phê cho bọn họ. Mọi người ai nấy ngạc nhiên rồi cảm ơn nhạt nhẽo.
Tôi không quan tâm lắm về thái độ của bọn họ, xong nhiệm vụ liền đi xuống ăn cơm trưa. Tập đoàn có căn tin riêng dành cho nhân viên, tôi chọn một góc vắng người rồi tập trung dùng bữa. Mà dạo gần đây tôi thấy có điểm kỳ lạ, món ăn của tôi hình như khác biệt so với người khác, nhưng rõ ràng đây là món tôi thích mà.
Ngày nào cũng có món tôi thích cả, mà phần thức ăn cũng ít lắm nhưng chưa bao giờ bị người ta giành hết. Lúc tôi xuống thì luôn có phần cho tôi, điểm này làm tôi nghi hoặc. Nghi hoặc rằng chắc có ai đang thầm thương trộm nhớ tôi chăng?
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu tự phỉ báng mình, cái trí não này suy nghĩ nhiều quá rồi đi. Cười khẽ một tiếng, tôi cúi mặt dùng cơm. Lúc đang yên ổn thì anh quản lý phiền phức lại đến phá hỏng bữa trưa.
" Đồ ăn hợp miệng không?" Anh ta ngồi xuống hỏi.
Tôi không buồn ngẩng mặt, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Ba tôi từng dạy, khi ăn là phải tập trung, không được làm gì khác, kể ra nói chuyện. Anh ta nhìn tôi không trả lời có hơi sượng trân nên cũng im lặng không hỏi nữa. Ăn xong, tôi lau miệng, uống nước, sau đó nhìn anh ta cười:
" Xin lỗi nha, lúc nãy đang ăn nên tôi không nói chuyện được."
" Ừm, ừm." Anh ta cũng cười đầy gượng gạo.
Ngồi đối diện, tôi không ngừng nghĩ ngợi. Vì sao người này cứ lẽo đẽo theo mình hoài vậy? Sao lúc nào anh ta cũng xuất hiện để bắt chuyện với mình như thế? Lúc nãy còn hỏi thức ăn vừa miệng không, phải chăng anh ta là cái người...
Không, không thể.
Tôi bỗng lắc đầu xua tan ý nghĩ kinh khủng đó làm cho anh ta một trận hoang mang, vội lay vai tôi hỏi:
" Cậu bị sao vậy?"
Tôi ngước mắt, cười hì hì:
" Không sao, không sao."
Nói xong, tôi cầm mâm đứng dậy, tạm biệt anh rồi đi luôn không ngoảnh mặt lại.
Những ngày sau tiếp tục như thế làm tôi càng hoài nghi hơn về cái người bí ẩn nấp trong bóng tối kia. Mà bọn người cấp trên trong phòng vẫn không ngừng hành hạ tôi bằng những văn bản dài ngoằng và những bảng thông báo rối mắt.
Chỉ vì những thứ đó mà tôi phải ở lại công ty vào ban đêm, cố gắng hoàn thành trước khi nộp lên cho chủ tịch ký duyệt. Ngồi trong phòng một mình, chỉ còn có ánh đèn ở chỗ làm việc, xung quanh đều là bóng tối. Tôi căng mắt ra mà đánh lia đánh lịa, đánh xong lại phải kiểm tra lại xem có sai chỗ nào không.
Làm một lúc, tôi buông bàn phím, vươn vai cho tỉnh táo. Hai mắt lúc này đã híp lại rồi, ly cà phê cũng đã uống hết. Tôi nằm gối đầu trên tay, định sẽ nhắm mắt lại chút thôi nhưng không nghĩ đến việc mình ngủ luôn đến gần sáng. Khi thức dậy, tôi lật đật dọn dẹp chỗ làm việc, chải đầu vuốt tóc, vô phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Sau đó thì quay lại phòng làm việc bắt đầu việc mới.
Khi quay trở lại phòng, tôi phát hiện bên cạnh mình có quả táo đỏ với một cái bánh mứt dâu. Hừm...lại là món tôi thích ăn. Ngồi xuống ghế, tôi cầm quả táo lên cắn một miếng, vị ngọt, ừm, ngon lắm. Cắn thêm một miếng rồi một miếng, xong quả táo. Tiếp đến cái bánh mứt dâu, tôi ăn một lúc cũng sạch sẽ.
Bụng no căng, tôi đã có sức để tiếp tục làm việc. Đồng hồ điểm tám giờ, bọn người kia lũ lượt bước vào phòng. Hôm nay nhìn bọn họ có vẻ uể oải, mặt ai cũng rất phờ phạc, trắng bệch như vừa gặp ma vậy đó. Tôi đưa mắt khẽ liếc nhìn quan sát, song cũng không tìm ra gì khác nữa.
Có một điều quan trọng cần phải kể đến chính là, buổi trưa không còn ai bắt tôi đi lấy cà phê nữa, cũng không giao nhiều công việc cho tôi nữa. Trời ạ, tôi không thể tin vào mắt mình, bọn họ đang qua chào hỏi và cười nói vui vẻ với tôi.
Bọn người này có phải là bị tẩu hoả nhập ma rồi không?
Tôi nheo mắt đánh giá, song cũng không dám quá gần gũi.
" Tiểu Đan, sao cậu có quan hệ thân thiết với sếp mà không nói chúng tôi? Hại chúng tôi phải nghe một trận."
" Đúng rồi đó. Cậu nhìn xem, mặt ai cũng đã trắng bệch cả rồi."
" Tiểu Đan, cậu đúng là âm thầm thật nha. Có phải trước giờ cậu rất ghét bọn tôi không? Giao nhiều việc lại còn sai vặt cậu nữa, khó trách cậu mách lại sếp."
"......" Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ.
Từng lời họ nói tôi cảm tưởng như mình đang nghe người ngoài hành tinh trò chuyện ấy. Tôi không hiểu gì hết, cho nên càng ngẩn ngơ mà lắng nghe. Cuối cùng, tôi phải đưa tay chặn lại:
" Khoan đã, mọi người rốt cuộc nói gì vậy? Tôi không hiểu."
Nghe vậy, bọn họ lại nhốn nháo như tôi vừa làm chuyện gì ghê gớm lắm.
" Thôi đủ rồi, cậu cứ giả vờ giả vịt."
" Cậu không mách thì ai mách nữa? Sếp biết tất cả, cho nên sếp nhừ bọn tôi một trận."
Khi nói đến đây, có người mau chóng huých tay, suỵt một tiếng:
" Thôi thôi mấy người, bị một trận chưa sợ hả? Làm việc đi, không khéo Tiểu Đan mách tiếp đó."
Mách, mách cái gì? Mà...mách với ai cơ?
Tôi vẫn ngẩn ra như một kẻ ngoài cuộc, còn bọn họ nhìn tôi đầy sợ sệt rồi quay trở về chỗ ngồi. Sau khi dành ra một buổi sáng để suy nghĩ về những điểm kỳ lạ đã xảy ra trong hai tháng khi tôi nhận công việc, tôi biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng.
Cuộc sống của tôi kể từ hôm mưa đó bắt đầu thay đổi. Tôi chuyển nhà đi đến một nơi khác, trở về với thành phố sầm uất ngày trước. Tạm biệt bà lão, lòng tôi luyến tiếc khôn nguôi. Đêm trước khi dọn đi, tôi đã nằm mơ thấy anh, vẫn là đôi mắt biết cười ấy, nhưng sao tôi không thể vui vẻ được?
Nhớ đến anh, trong lòng tôi chỉ toàn là sự tức giận và hận. Tôi hận anh, hận tất cả những gì anh đã làm với tôi. Nhưng cũng rất nhớ, nhớ những khoảnh khắc mà chúng tôi đã trải qua. Ngay cả căn gác nhỏ cũ kỹ kia hay căn phòng mới đi nữa, tôi cũng rất luyến tiếc bọn nó.
Quyển sổ nhật ký về cuộc sống của tôi đã lật sang một trang mới, một trang sẽ chỉ ghi lại những gì vui vẻ và hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân như thế.
Hai năm trước, khi tôi đang đau khổ dằn vặt vì sự tàn nhẫn mà anh dành cho tôi thì có một người đã xuất hiện. Một người tôi nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi đã xuất hiện để cứu vớt tôi ra khỏi đống hỗn độn kia.
Đêm đó, tôi lang thang ngoài đường dưới cơn mưa tuôn xối xả. Thân người ướt nhem, tôi lững thững đi trong mưa, cũng chẳng định hướng là mình sẽ đi đâu, cho đến khi tôi khuỵ hai gối xuống mặt đường và ngất đi.
Từng giọt mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, tôi bừng tỉnh trên một chiếc giường êm ái. Cơ thể đã nóng hừng hực, ký ức mờ nhạt, tôi không nhớ vì sao tôi có thể đến một nơi tốt như thế này. Lúc còn ngổn ngang với suy nghĩ của bản thân, người kia đã chuẩn bị một tô cháo nóng với ly nước cam vắt bước vào phòng.
Thấy người đó, tôi đã kinh ngạc đến nhường nào, ngón tay chỉ biết bấu chặt vào tấm ga giường bên dưới, khoé mắt lại nóng lên nhưng tôi chưa khóc. Người đó nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cũng rất chua xót.
Sau vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, tôi đã bỏ hết tất cả mà chạy lại ôm chầm lấy người đó, khóc nấc lên từng cơn, khóc đến khi nghẹn tiếng không nói được câu nào thì thôi. Cuối cùng, người đó đã ôm lấy tôi, dịu dàng dỗ dành tôi. Cái giọng điệu mà tôi từng ước rằng sẽ được nghe lại vào một ngày nào đó.
Người đó nói với tôi, có ba ở đây rồi, con trai đừng sợ.
Ba và tôi đã cùng nhau trở về Thượng Hải, bắt đầu một cuộc sống của hai cha con như ngày trước. Ba kể lại rằng, khi tôi và anh bỏ trốn đến nơi khác, ba và dì đã rất tức giận mà cũng rất lo lắng. Dì mấy đêm liền không ngủ được, không ăn uống đầy đủ, chỉ biết lầm lũi đi ra ngoài đường mà tìm chúng tôi. Sáng bước ra khỏi nhà với một niềm hy vọng nhỏ nhoi, đêm về lại chỉ còn là sự thất vọng và chán nản.
Từng ngày trôi qua như thế, ba bảo ba rất ân hận về những gì mình đã làm, còn dì sau khi biết được sự thật mọi chuyện thì đã sốc mà ngất xỉu. Ba không ngờ mọi việc lại hệ trọng hơn ba nghĩ. Dì mắc bệnh tim bẩm sinh, nhẹ thôi nhưng vì chuyện kia mà bệnh trở nặng hơn.
Ngày anh nhận được cuộc gọi chính là ngày mà dì đang hấp hối. Anh không nói rõ cho tôi nghe, chỉ bảo rằng tôi phải chờ anh. Và cuối cùng, sự chờ đợi của tôi được đổi bằng sự hạnh phúc của anh trên lễ đường.
Ngồi nghe ba kể lại tất cả, tôi chỉ thấy lòng mình ngày càng thắt lại, cứ như ai đó đang cầm con dao nhỏ mà đâm thẳng vào đó, khoét từng lỗ nhỏ. Cảm giác...phải nói là rất đau, đau đớn lắm.
Về chuyện hôn lễ của anh, ba cũng biết được một chút. Sau khi trở về gặp mặt mẹ mình lần cuối, mẹ anh đã cầu xin anh hãy kết hôn với một cô gái. Cô gái đó là người quen với dì, hai gia đình có quen biết, và dì muốn anh cưới cô gái đó. Trước khi mẹ anh nhắm mắt lìa đời, anh đã hứa với dì rằng sẽ chấp thuận chuyện đó, chỉ mong mẹ có lên trời cũng sẽ vui vẻ.
Cứ như thế mà anh rời bỏ một thằng con trai vẫn ngày đêm chờ đợi anh trở về.
Tôi ngu ngốc quá, có phải không?
Tôi cũng đã hỏi ba tôi như thế, ba tôi nhìn chăm chú một lúc rồi chỉ khẽ thở dài, xoa đầu tôi:
" Con không ngu ngốc, là con yêu."
Ông nói như vậy, tôi cũng không biết cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Nhưng dẫu sao thì ba tôi đã chấp nhận con người thật của tôi, ông không còn đay nghiến và tàn nhẫn như trước, tôi rất vui. Từ khi trở về sống cùng ba, ba đã bảo tôi đi học lại đi. Mặc dù học muộn nhưng ông vẫn muốn tôi hoàn thành chương trình học của mình.
Tôi nghe lời ông, chuyên tâm học hành. Và bây giờ tôi đã đỗ đại học, về ngành kinh tế. Tôi khá giỏi tính toán, dù gì trước đây tôi cũng buôn bán không ít rồi, cũng đã có chút kinh nghiệm nhỏ nhoi. Sau khi đỗ đại học, ông định mua cho tôi một chiếc xe nhưng tôi đã gạt bỏ ý định đó, nó quá đắt đỏ, không cần thiết.
Hiện tại tôi đang cầm đơn xin việc đi đến từng công ty mà nộp đơn vào đó. Qua hai công ty trước, tôi đã tích được thêm kinh nghiệm khi phỏng vấn. Tốt nhất là cần giữ phong thái bình tĩnh, mạnh dạn và đầy nhiệt huyết. Người ta hỏi, mình trả lời. Mà nếu người ta không hỏi, thì mình sẽ chủ động mà đặt câu hỏi. Cứ thế, tôi đã bước vào cuộc phỏng vấn thứ ba, cũng là công ty cuối cùng tôi nộp đơn.
Người phỏng vấn xem chừng rất hiền lành, không quá gắt gỏng và chặt chém người xin việc. Những người đi trước rời khỏi phòng, đến phiên mình, tôi lại thấy có chút hồi hộp. Tập đoàn này có tên là Lưu Nhã, một tập đoàn lớn mạnh nổi tiếng trong thương trường, được điều hành bởi cặp vợ chồng. Nhưng nghe đâu sự tình của họ rất rắc rối.
Mà tôi đến để xin việc cho nên không quan tâm lắm về những chuyện riêng tư đó. Tôi chỉ biết phu nhân của tập đoàn này đã ly dị với chủ tịch tập đoàn, chấp nhận chia đôi tài sản với chủ tịch. Cô ta hình như không còn ở đây nữa.
Vì sao lại chấp nhận giao một nửa tài sản to lớn này cho người chồng đã phản bội mình cơ chứ? Tôi có hơi khó hiểu mà nghĩ, phụ nữ cũng thật nhẹ dạ rồi đi.
" Mời anh Trương Dịch Đan."
Đến lượt tôi phỏng vấn rồi. Thời gian phỏng vấn của tôi là khoảng mười lăm phút, cuối cùng cũng yên ổn mà ra về.
Trước khi ra về hẳn, tôi còn dạo quanh một vòng hành lang của tập đoàn. Tập đoàn này cũng thật rộng lớn, nếu dành một buổi sáng để đi hết từng khu vực cũng không đủ đâu.
Mặc dù đến đây xin việc nhưng tôi không biết mặt của chủ tịch, vì nghe đâu ngài ấy rất hướng nội và lạnh lùng. Hầu như chỉ chui rúc trong phòng làm việc, chỉ ra ngoài khi có cuộc họp và cuối cùng là về nhà. Thật là, chưa gì đã nghe quá nhiều tin đồn về cái tập đoàn này rồi. Tôi hơi le lưỡi tự giễu, có khi nào mình đậu phỏng vấn rồi làm ở trong đây, sau đó lại bị dính vào cái scandal nào không nhỉ?
Đôi lúc tôi tự nghĩ những chuyện trong tương lai như vậy để giải toả căng thẳng đầu óc mà thôi. Đi hết một vòng, tôi lại lững thững đi vào thang máy để rời khỏi nơi này. Cửa thang máy đang ở lầu tám, tôi phải đợi nó xuống lầu sáu mới có thể bước vào. Trong tích tắc, cửa mở, tôi nhanh chân len vào trong.
Lúc này thang máy có bốn người, tính luôn cả tôi là bốn đấy. Ba người phía sau hình như thuộc về tập đoàn, liếc mắt thấy được y phục của bọn họ thật đắt tiền và lịch lãm. Tôi đứng phía trước ba người họ, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát như đang trong hầm băng vậy đó. Lòng có hơi thấp thỏm, tôi hơi nhích người lên trước, đột nhiên thang máy lại bị chạm mạch gì đó mà chấn động, tắt luôn đèn.
Thang máy tối đen như mực, còn tôi lại ngã chúi về phía sau, vừa vặn chạm phải người ở giữa. Người này đưa hai tay đỡ lấy tôi, nếu không phải tôi đang ảo tưởng thì còn có cảm giác người nọ đang ôm lấy tôi nữa cơ. Vì ngỡ ngàng, tôi đứng im một chỗ không nhúc nhích, cũng không buồn tránh né người phía sau mình.
Đứng gần như thế cho nên tôi ngửi được mùi thơm từ người nọ. Mùi này thoang thoảng nhẹ nhàng, lại còn quen thuộc. Tôi cúi gằm mặt thẫn thờ, mùi hương này anh hay dùng lắm, không nghĩ đến lại gặp người dùng đúng mùi hương này ngay ở đây. Thật là...
Tôi cắn nhẹ môi mình, ngăn bản thân nhớ đến con người tàn nhẫn kia, cũng tự giác mà tách ra khỏi người kia. Thang máy lúc này mở sáng đèn, hoạt động trở lại. Tôi đưa tay vuốt nhẹ ngực mình, cũng không dám quay lại đằng sau cảm ơn người kia một tiếng.
Cứ thế, cửa lại mở, tôi nhanh chân chuồn khỏi đó ngay lập tức. Khi chạy được ba bước, tôi định ngoái đầu nhìn thử xem dung mạo kẻ kia ra sao thì cửa đã khép gần kín lại rồi, chỉ chừa đúng đôi môi người kia đang cong lên, rất mảnh.
Không nghĩ ngợi nữa, tôi về thẳng nhà. Đêm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bên tập đoàn Lưu Nhã. Nằm trong chăn, tôi vừa quờ quạng nửa tỉnh nửa mơ, nghe đến câu nói quan trọng thì tôi mở bừng mắt, sau đó không ngủ được nữa.
Tôi đã đậu phỏng vấn, hai ngày nữa sẽ đến thực tập.
Đúng như đã hẹn, tôi bận một bộ y phục chỉnh tề và cũng lịch lãm không kém mấy người hôm trước. Tôi tự tin bước vào tập đoàn, đi đến khu vực dành cho thực tập viên. Ở đó có một người quản lý đang hướng dẫn bọn họ. Tôi mau chóng tìm một chỗ trống mà ngồi vào, chăm chú lắng nghe từng lời từ người quản lý. Anh ta dặn dò rất kỹ, cũng rất nhiệt tình. Qua một tiếng, chúng tôi bắt đầu vào công việc.
Ngày đầu làm việc, tôi còn có chút vụng về và ngại ngùng. Rất may là có anh quản lý kia đến tận nơi hướng dẫn, sau đó tôi đã làm tốt hơn. Đến giờ ăn trưa, tôi đứng dậy định rời khỏi phòng thì có người nhờ tôi lấy giúp một ly cà phê, là cấp trên. Tôi nghe thế liền gật đầu mỉm cười, đi lấy.
Phòng tôi làm việc hầu như ai cũng là cấp trên, dù không phải chức cao vị trọng gì nhưng bọn họ đều ở phía trên tôi, dĩ nhiên tôi phải nghe theo. Đi lấy tách cà phê đen, tôi mang về phòng thì lại bị sai đi lấy giúp một ly cà phê sữa. Quái thật, sao lúc nãy không bảo một lần?
Tôi nhẫn nhịn mắng trong bụng, lần này tôi hỏi kỹ hơn:
" Vậy mọi người ai cần gì nữa không?"
Lúc hỏi xong, ai nấy đều trườn mặt ra khỏi tấm gỗ mà sai bảo tôi. Giỏi thật! Tôi cúi mặt lườm một cái, sau đó thì mỉm cười đi làm ngay. Dù gì mới nhận công việc sẽ bị người khác sai bảo như ô sin vậy đó, tôi cũng quen rồi.
Lật đật đi lấy cà phê, hai cà phê sữa, ba cà phê đen. Tôi đứng ở máy chờ đợi, trên tay lúc đó là có năm cái ly trắng, bắt đầu sải bước.
" Tiểu Đan, cậu làm gì mà uống nhiều vậy?"
Tôi dừng bước ngẩng mặt, thấy anh quản lý đang nhìn tôi chăm chăm, còn cười ý vị. Tôi hơi xấu hổ lắc lắc đầu, ý bảo không phải của tôi nhưng anh ta không hiểu. Đần thối mà._.
" Có cần tôi mang giúp không?" Anh ta hỏi.
Khi không lại có người tốt như vậy, tôi không mừng rỡ gì mà chỉ cảm thấy lo lắng. Không ai tốt với ai mà không có lý do hẳn hoi cả. Tôi nhìn anh đề phòng, lúc sau thì lắc đầu từ chối:
" Không sao, tôi tự mang được. Cảm ơn anh."
Nói xong, tôi len qua người anh rồi mất hút.
Về phòng, tôi đưa cho bọn họ cà phê, sau đó tiếp tục công việc của mình mà quên luôn bữa ăn trưa. Vì đi một vòng xuống dưới lầu năm rồi lên lại lầu sáu, dù có thang máy nhưng tôi cũng rất mệt. Cho nên bữa trưa tạm gác qua, tôi chịu được.
Công việc mỗi ngày một nhiều hơn, hầu như bọn người kia đều cố ý giao hết công việc cho tôi vậy đó. Còn tôi đâu thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn mà nghe lời họ? Phải nói là đè đầu cưỡi cổ người ta ghê gớm!
Tôi cắm mặt vào màn hình vi tính, đánh hết một văn bản dài, sau đó tiếp đến văn bản khác, đánh cho đến khi mấy ngón tay đều mỏi nhừ mới dừng lại. Hôm nay tôi quyết định đi ăn trưa, trước khi ăn tôi đều chuẩn bị sẵn cà phê cho bọn họ. Mọi người ai nấy ngạc nhiên rồi cảm ơn nhạt nhẽo.
Tôi không quan tâm lắm về thái độ của bọn họ, xong nhiệm vụ liền đi xuống ăn cơm trưa. Tập đoàn có căn tin riêng dành cho nhân viên, tôi chọn một góc vắng người rồi tập trung dùng bữa. Mà dạo gần đây tôi thấy có điểm kỳ lạ, món ăn của tôi hình như khác biệt so với người khác, nhưng rõ ràng đây là món tôi thích mà.
Ngày nào cũng có món tôi thích cả, mà phần thức ăn cũng ít lắm nhưng chưa bao giờ bị người ta giành hết. Lúc tôi xuống thì luôn có phần cho tôi, điểm này làm tôi nghi hoặc. Nghi hoặc rằng chắc có ai đang thầm thương trộm nhớ tôi chăng?
Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu tự phỉ báng mình, cái trí não này suy nghĩ nhiều quá rồi đi. Cười khẽ một tiếng, tôi cúi mặt dùng cơm. Lúc đang yên ổn thì anh quản lý phiền phức lại đến phá hỏng bữa trưa.
" Đồ ăn hợp miệng không?" Anh ta ngồi xuống hỏi.
Tôi không buồn ngẩng mặt, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Ba tôi từng dạy, khi ăn là phải tập trung, không được làm gì khác, kể ra nói chuyện. Anh ta nhìn tôi không trả lời có hơi sượng trân nên cũng im lặng không hỏi nữa. Ăn xong, tôi lau miệng, uống nước, sau đó nhìn anh ta cười:
" Xin lỗi nha, lúc nãy đang ăn nên tôi không nói chuyện được."
" Ừm, ừm." Anh ta cũng cười đầy gượng gạo.
Ngồi đối diện, tôi không ngừng nghĩ ngợi. Vì sao người này cứ lẽo đẽo theo mình hoài vậy? Sao lúc nào anh ta cũng xuất hiện để bắt chuyện với mình như thế? Lúc nãy còn hỏi thức ăn vừa miệng không, phải chăng anh ta là cái người...
Không, không thể.
Tôi bỗng lắc đầu xua tan ý nghĩ kinh khủng đó làm cho anh ta một trận hoang mang, vội lay vai tôi hỏi:
" Cậu bị sao vậy?"
Tôi ngước mắt, cười hì hì:
" Không sao, không sao."
Nói xong, tôi cầm mâm đứng dậy, tạm biệt anh rồi đi luôn không ngoảnh mặt lại.
Những ngày sau tiếp tục như thế làm tôi càng hoài nghi hơn về cái người bí ẩn nấp trong bóng tối kia. Mà bọn người cấp trên trong phòng vẫn không ngừng hành hạ tôi bằng những văn bản dài ngoằng và những bảng thông báo rối mắt.
Chỉ vì những thứ đó mà tôi phải ở lại công ty vào ban đêm, cố gắng hoàn thành trước khi nộp lên cho chủ tịch ký duyệt. Ngồi trong phòng một mình, chỉ còn có ánh đèn ở chỗ làm việc, xung quanh đều là bóng tối. Tôi căng mắt ra mà đánh lia đánh lịa, đánh xong lại phải kiểm tra lại xem có sai chỗ nào không.
Làm một lúc, tôi buông bàn phím, vươn vai cho tỉnh táo. Hai mắt lúc này đã híp lại rồi, ly cà phê cũng đã uống hết. Tôi nằm gối đầu trên tay, định sẽ nhắm mắt lại chút thôi nhưng không nghĩ đến việc mình ngủ luôn đến gần sáng. Khi thức dậy, tôi lật đật dọn dẹp chỗ làm việc, chải đầu vuốt tóc, vô phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Sau đó thì quay lại phòng làm việc bắt đầu việc mới.
Khi quay trở lại phòng, tôi phát hiện bên cạnh mình có quả táo đỏ với một cái bánh mứt dâu. Hừm...lại là món tôi thích ăn. Ngồi xuống ghế, tôi cầm quả táo lên cắn một miếng, vị ngọt, ừm, ngon lắm. Cắn thêm một miếng rồi một miếng, xong quả táo. Tiếp đến cái bánh mứt dâu, tôi ăn một lúc cũng sạch sẽ.
Bụng no căng, tôi đã có sức để tiếp tục làm việc. Đồng hồ điểm tám giờ, bọn người kia lũ lượt bước vào phòng. Hôm nay nhìn bọn họ có vẻ uể oải, mặt ai cũng rất phờ phạc, trắng bệch như vừa gặp ma vậy đó. Tôi đưa mắt khẽ liếc nhìn quan sát, song cũng không tìm ra gì khác nữa.
Có một điều quan trọng cần phải kể đến chính là, buổi trưa không còn ai bắt tôi đi lấy cà phê nữa, cũng không giao nhiều công việc cho tôi nữa. Trời ạ, tôi không thể tin vào mắt mình, bọn họ đang qua chào hỏi và cười nói vui vẻ với tôi.
Bọn người này có phải là bị tẩu hoả nhập ma rồi không?
Tôi nheo mắt đánh giá, song cũng không dám quá gần gũi.
" Tiểu Đan, sao cậu có quan hệ thân thiết với sếp mà không nói chúng tôi? Hại chúng tôi phải nghe một trận."
" Đúng rồi đó. Cậu nhìn xem, mặt ai cũng đã trắng bệch cả rồi."
" Tiểu Đan, cậu đúng là âm thầm thật nha. Có phải trước giờ cậu rất ghét bọn tôi không? Giao nhiều việc lại còn sai vặt cậu nữa, khó trách cậu mách lại sếp."
"......" Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ.
Từng lời họ nói tôi cảm tưởng như mình đang nghe người ngoài hành tinh trò chuyện ấy. Tôi không hiểu gì hết, cho nên càng ngẩn ngơ mà lắng nghe. Cuối cùng, tôi phải đưa tay chặn lại:
" Khoan đã, mọi người rốt cuộc nói gì vậy? Tôi không hiểu."
Nghe vậy, bọn họ lại nhốn nháo như tôi vừa làm chuyện gì ghê gớm lắm.
" Thôi đủ rồi, cậu cứ giả vờ giả vịt."
" Cậu không mách thì ai mách nữa? Sếp biết tất cả, cho nên sếp nhừ bọn tôi một trận."
Khi nói đến đây, có người mau chóng huých tay, suỵt một tiếng:
" Thôi thôi mấy người, bị một trận chưa sợ hả? Làm việc đi, không khéo Tiểu Đan mách tiếp đó."
Mách, mách cái gì? Mà...mách với ai cơ?
Tôi vẫn ngẩn ra như một kẻ ngoài cuộc, còn bọn họ nhìn tôi đầy sợ sệt rồi quay trở về chỗ ngồi. Sau khi dành ra một buổi sáng để suy nghĩ về những điểm kỳ lạ đã xảy ra trong hai tháng khi tôi nhận công việc, tôi biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.