Chúng Ta Là Của Nhau

Chương 20: Tôi không phải món đồ Chơi

SUNQINGtheWriter

04/12/2020

Cuối cùng cũng đến ngày dạ hội ở trường. Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi ngày, vì một phần là phấn khích với ngày lễ đầu tiên cũng là cuối cùng mà mình tham gia. Vì trước đây còn học cấp một, tôi ít khi tham gia hoạt động gì ở trường lắm, vì ba tôi bận cho nên không ai đưa đón tôi đúng giờ.

Khi lên cấp hai, tính cách tôi bỗng nhiên hướng nội thấy rõ, giống như một đứa trẻ bị tự kỷ vậy. Tôi không tiếp xúc với nhiều người, không hay tham gia mấy hoạt động vui chơi kia, chỉ biết nhốt mình ở trong phòng rồi chờ ba tôi đi làm về mà thôi.

Nhưng rồi cuộc sống của tôi thay đổi từ khi tôi bước vào căn nhà có hai mẹ con đơn thân kia. Tính cách cũng từ đó mà đổi thay theo. Tôi sống cởi mở hơn, biết tham gia đủ thứ hơn, nhưng ngược lại tôi đã phải đánh đổi bằng những lời xì xầm bán tán.

Nghĩ lại, tôi vẫn thấy ngao ngán chết đi được.

Gian hàng của lớp tôi trông rất tuyệt diệu với những tông màu rất hoà nhã, cùng nhau tạo nên một quán cà phê đúng kiểu cổ điển. Lại thêm những cô nàng bận đồ phục vụ với chiếc váy đen ngắn, kết hợp chiếc khăn ren quấn ngang hông trông rất nữ tính.

Tôi đứng chần chừ ở cửa lớp nhìn vào bên trong, định tìm người hỏi xem bộ quần áo của tôi đang để ở đâu. Thấy Mũm Mĩm, tôi liền kêu nó một tiếng. Nghe thấy giọng tôi, nó xoay lại, bỗng dưng hai má lại đỏ bừng.

Tôi thoáng nghĩ, chắc là nó lại nhớ về hôm trước khi bắt tôi và A Kiên đang...

Chắc là thế rồi.

Thấy nó đứng im một chỗ, tôi đành phải tự thân đi tới đó, vui vẻ mà hỏi:

" Mũm Mĩm, cậu biết mọi người để quần áo hoá trang ở đâu không?"

Mũm Mĩm nghe thế hơi nhướng mi mắt, gật gật đầu rồi chỉ về hướng bên phải:

" Lúc nãy tớ thấy mọi người đi vào căn phòng cuối cùng ở hành lang bên phải."

" À, cảm ơn nha." Tôi cười rồi xoay người, sau đó liền nghiêng đầu kéo tay Mũm Mĩm lại, thì thầm vào tai nó:

" Chuyện hôm bữa, cậu cứ đem nó ném vào xó nào đi. Xin lỗi đã để cậu thấy mấy thứ như vậy."

Nói xong, tôi chạy biến về phía hành lang bên phải. Không biết Mũm Mĩm nghe xong thì sẽ có biểu tình thế nào nhỉ? Chắc là...ngại ngùng đỏ mặt đi? Ha, nghĩ thôi cũng thấy nó đáng yêu quá thể rồi.

Chạy một mạch về phía cuối hành lang, tôi thấy một căn phòng đang mở hờ cửa, vội vàng đến đó đẩy cửa bước vào. Tôi ngó quanh trong phòng chỉ thấy một cái bàn gỗ, trên đó có một bộ quần áo phục vụ, đúng là của lớp rồi nhưng vấn đề là...

Tôi chau mày đi đến đó, cố gắng tìm thật kỹ ở xung quanh, loay hoay một lúc tôi liền thở hắt ra một hơi. Lắc đầu nguầy nguậy, tôi tự mắng mình, có nhiêu đó cũng không tìm thấy nữa? Hay là...mọi người ai lấy nhầm đồ mình rồi?

Lúc tôi còn đang hoang mang cực độ thì ở ngoài có người bước vào. Tôi xoay người, thấy một đứa con gái đang thản nhiên đi lại gần, trong lòng vội mừng mà hỏi:

" Này Tiểu Diêu, cậu thấy bộ quần áo của tôi đâu không? Tôi tìm nãy giờ không thấy."

Nói rồi, Tiểu Diêu nó bước lên một chút, với tay ra phía sau tôi lấy bộ quần áo còn nằm trên bàn, huơ qua huơ lại trước mặt tôi, môi vểnh lên cười ngạo mạn:

" Tìm làm gì cho thất công? Đây chính là bộ quần áo của mày đó."

"...Cái gì?" Tôi thất kinh chỉ có thể thốt ra được hai từ ấy.

Một lúc sau, có đám người khác bước vào, toàn là nữ. Bọn họ ai cũng vênh mặt lên trông rất hả dạ điều gì đó, hùng hổ bước đến chỗ tôi. Tiểu Diêu xé bao ni lông kia để lấy bộ quần áo ra, sau đó có hai người đứng hai bên, cầm chặt lấy tay tôi ép sát vào cạnh bàn.

Không may mắn, cạnh bàn có cây đinh khá nhỏ thôi, nhưng vì bị ép sát và dùng nhiều lực nên tay tôi bị xước một đường, rướm máu.

Tôi cau mày, hai chân đạp tứ phía, miệng quát lớn lên:

" Mấy người định làm gì vậy? Mau buông tôi ra! Mau!!"

Khi tôi còn đang lớn họng cãi lại, bọn con gái càng ra sức giữ chặt tay tôi. Nhưng đáng tiếc, dù sao tôi cũng là con trai, sức bền hơn chúng nó, cho nên vùng vẫy một lúc, tôi liền hất được bọn nó ra khỏi người mình, định rằng sẽ chạy thật nhanh.

Vừa chạm vào nắm cửa thì ở ngoài có một lực đẩy vào, tôi liền ngã nhào ra sau. Đây không biết là lần thứ mấy mông chạm đất, nó đau đến chết đi được ấy. Tôi cúi gằm mặt, cắn môi chịu đau rồi ngẩng lên, phát hiện bọn con trai lớp tôi cũng đã tới.

Thôi xong rồi...Làm ơn, đừng...

Trong đầu tôi ầm một tiếng, hai mắt cũng bắt đầu mờ mịt, không biết nên làm gì mới thoát được đây. Lúc nãy là bọn con gái còn có khả năng chống trả, huống chi đây là bọn con trai đầu gấu, thân hình thì cao lớn hơn tôi. Bọn nó chỉ cần một cú đấm thì tôi...toi liền.

Khốn khiếp!!!



Tôi trừng mắt, đứng phắt dậy, dùng hết lực của mình đẩy cái thằng to con kia ra khỏi cánh cửa:

" Mau tránh ra!"

Nó né ra một khoảng làm tôi chưng hửng giữa phòng. Cái gì? Nó mà dễ dàng cho tôi đi như vậy sao?

Còn đang hoang mang, tôi thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đầu óc choáng váng khi nhìn thấy bọn nó đang đưa tôi đến bên chiếc bàn gỗ kia, thả xuống một cách tự do.

Tôi ngã sập trên bàn, cơ thể đau nhức đến cực hạn, tôi nằm đó như một con cá mắc cạn, chỉ biết rên vì đau, ngoài ra không thể làm gì khác.

Bọn nó rốt cuộc muốn làm gì tôi?

Mơ màng nhìn qua, tôi thấy bọn nó đang cười đến là sung sướng, trong lòng tôi lại quặn lên từng chút. Làm ơn, đừng đối xử với tôi như vậy nữa, có được không?

Tôi nằm trên bàn, cả người không thể di chuyển được nữa. Vì cú đáp kia quá mạnh, mặt bàn cứng nhắc làm thân người tôi ê ẩm, đôi chỗ đã bị sưng lên và chảy máu. Tôi khẽ cựa người, hai tay dùng lực chống để ngồi dậy thì đằng sau lưng, một đứa nào đó đã dùng tay ấn mạnh tôi xuống.

Một tiếng ầm lại vang lên, tôi thều thào trong miệng thứ ngôn ngữ gì đó mà chính tôi cũng không hiểu. Đôi mắt tôi nhoà đi, tôi đau lắm, đau từ chỗ này đến chỗ kia. Khoé môi tôi còn chảy máu nữa.

" Làm ơn, dừng lại đi...Xin...xin mấy người." Tôi thều thào van xin.

Còn bọn nó thì thay phiên nhau cười cợt phiếm nhã, bọn con gái rĩ tai nhau nhiều điều:

" Nó đang van xin kìa, nhìn tội gớm mày nhỉ."

" Nó nằm dưới mà, nhìn nó van xin vậy chắc cũng nhiều đứa bị kích thích lắm."

" Haha, mau cho nó bận thử váy đi. Hồi hộp quá!"

" Đúng rồi Tiểu Diêu, mau cho nó bận vào đi."

Bọn nó nói xong liền cười phá lên đầy vui sướng, bọn con trai lại tiếp tay cho bọn nó, giữ chặt người tôi, một kẻ lại đang chuẩn bị cởi quần áo của tôi ra.

Tôi biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi vùng vẫy, đưa hai chân đạp loạn tứ phía, chỉ mong sẽ có người xuất hiện đúng lúc này để cứu tôi. Thế rồi hai phút, năm phút trôi qua, tôi không thấy một bóng hình nào xuất hiện.

Niềm hy vọng nhỏ nhoi của tôi lúc đó đã bị sụp đổ, vỡ nát thành từng mảnh. Tôi nằm đó, bất lực mà nhìn bọn họ thay quần áo cho mình, trên người tôi bây giờ là một chiếc váy. Tôi cắn chặt môi mình đến rướm máu, bọn họ vẫn chưa dừng cười cợt.

" Mấy người còn muốn làm gì, làm luôn đi." Tôi cúi mặt nói một câu, sau đó còn nhếch môi cười lên.

Bây giờ thì tôi còn gì để mất nữa đâu? Bao nhiêu danh dự đều bị bọn nó đem ra chà đạp xuống đất. Tôi còn gì nữa?

Bọn con trai nghe xong liền một tay lôi tôi xuống khỏi bàn, hất mạnh tôi vào bức tường đối diện. Tôi từ cơn đau này đi đến cơn đau khác, mệt mỏi trượt xuống sàn nhà. Thằng to con nhất đám tiến lại gần, nó ngồi xổm nhìn tôi chăm chú, sau đó đưa tay chạm đến người tôi.

" Tao muốn xem thử mày có giống con gái hay không. Chắc cũng sẽ bị kích thích đi."

Nó nói, bọn kia cười.

Tôi giống như một trò chơi, một búp bê tình dục cho bọn nó phỉ báng vậy. Đôi mày chau lại, tôi hất mạnh bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người mình:

" Mày nghĩ mày có quyền chạm vào người tao sao? Bớt hoang tưởng đi. Mày có tiền không? Có tiền hẳn động đến tao!"

Người ta thường bảo, chó dồn đến đường cùng cũng sẽ quay đầu lại cắn. Tôi cũng vậy, tôi đã bị ép đến mức này, cũng chỉ còn cách phản kháng mạnh mẽ lại thôi.

Thằng đó nghe thế, đôi mắt trừng lên đầy giận dữ, còn định dùng chân đạp thẳng vào bụng tôi. Nhưng may, mọi thứ xung quanh như có thời gian làm cho ngừng lại vậy. Tôi đảo mắt nhìn nó, phát hiện nó đang nằm sóng soài trên mặt đất, cũng đau không khác gì tôi hết.

Ngẩng mặt lên, tôi thấy Lưu Nghệ Kiên với Trịnh Tâm đang đứng đó, mỗi người xử lý một tên. Rất nhanh, rất gọn, rất dứt khoát. Khoé môi vốn rất đau nhưng tôi cũng phải mỉm cười, bọn họ cuối cùng cũng đến.

Sau đó, tôi ngất đi và chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa. Mở mắt choàng tỉnh, tôi thấy mình đang nằm trên giường, nhìn quanh phòng, tôi thấy mình đang ở phòng y tế. Mùi thuốc khử trùng cứ xộc vào mũi làm tôi khó chịu, cau mày.

Ở cửa có người tiến vào, là Trịnh Tâm. Cậu ta vẻ mặt tối sầm đi đến chỗ tôi, ngồi xuống cái ghế gần đó:



" Cậu sao lại không phản kháng lại? Dù có thế nào cũng phải đạp chết bọn nó chứ!"

Cậu ta mắng tôi thế đấy.

Tôi nằm trên giường, cau mày khó chịu:

" Cậu nghĩ một mình tôi có thể đấu lại hơn một chục người như thế à? Cậu nghĩ tôi có sức mạnh siêu nhiên hay sao?! Nếu có thể, sao cậu không tới sớm hơn để cứu tôi đi!"

Nghe đến đây, Trịnh Tâm nghẹn họng, cho nên nhẹ giọng xuống:

" Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên bảo cậu làm nam phục vụ."

" Cũng biết suy nghĩ rồi đó!" Tôi không lưu tình ngó mắt ngoài cửa sổ, thống giận nói một câu.

Trịnh Tâm chẳng biết có hối lỗi thật không, nhưng nhìn mặt cậu ta buồn buồn, tôi cũng không nỡ nặng lời thêm nữa. Lát sau, thấy Lưu Nghệ Kiên vào, cậu ta mới đứng dậy, thở dài nói:

" Vậy cậu ở đây đi, không cần ra ngoài gian hàng nữa. Tôi đi trước."

Nói xong, cậu ta ngoảnh mặt lướt qua Lưu Nghệ Kiên rời đi. Lưu Nghệ Kiên cũng nhìn theo bóng dáng cậu ta một chút, sau đó đi đến chỗ tôi, rất dịu dàng mà xoa xoa tóc:

" Mắng em ngốc thì bình thường quá rồi, cho nên anh không thèm mắng nữa."

"..."

Hai cái người này, đã đến cứu người ta trễ đã đành, bây giờ cứ gặp mặt là mắng nhiếc a!!

Tôi lườm anh một cái, xị mặt nói:

" Sao lúc đó anh không đến sớm hơn? Hay anh định để thằng đó lột sạch đồ của em, sau đó làm luôn chuyện gì đó mà anh thừa biết, thì anh mới đến?"

Chỉ định chọc anh ta một chút, không ngờ con người kia đã tối sầm mặt mũi, đưa ngón trỏ lên che mang môi tôi:

" Em đừng nói bậy! Em không biết lời nói rất nguy hiểm à, lỡ như nó xảy ra thật thì sao!"

" Haha...anh mới khờ đó!" Tôi cười lớn một tiếng, cơn đau trong người đã thuyên giảm không ít.

Nghỉ ngơi xong, Lưu Nghệ Kiên xin phép về trước để đưa tôi về nhà mà dưỡng thương. Nói dưỡng thương là khoa trương rồi, tôi đâu có bị gì nặng, chỉ bị chảy máu ở cánh tay vì cây đinh, rồi bầm một số chỗ thôi à. Ít nhất thì sự trong trắng của tôi còn chưa bị cuỗm mất mà.

Bước vào nhà, tôi phát hiện nhà lặng như tờ. Bình thường dì Phương Nam không đi làm sớm như vậy, tầm chín giờ mới đúng. Không thấy ai, tôi ngoái đầu hỏi anh:

" Ba mẹ đâu hết rồi?"

" Ba mẹ đi công tác rồi, có thể tối mai mới về." Anh ta vừa đi vào vừa nói.

Tôi à một tiếng, sau đó thì theo A Kiên lên phòng ngủ. Hình như lúc nãy đánh nhau, A Kiên cũng đã bị thương. Nhìn lướt qua tay với mặt người nọ, tôi thấy vài vết xước chướng mắt. Thế là tôi chạy đi lấy cái hộp sơ cứu, kéo tay Lưu Nghệ Kiên ngồi lên giường, rồi cẩn thận chấm thuốc xức.

Nhìn hành động bộc phát của tôi, anh ta phì cười:

" Em có khoa trương không vậy? Anh khoẻ như voi, em xức thuốc làm gì?"

Nghe vậy, tôi liếc xéo anh một cái, bụng thầm nghĩ, người ta tìm cớ quan tâm cũng không được à?

Vừa nghĩ, tôi vừa ngang bướng xức thuốc vào mấy chỗ kia cho anh ta. Sau cùng, tôi để hộp sơ cứu qua chỗ khác, mỉm cười nói:

" Lâu lâu cũng phải để người ta quan tâm anh chứ! Đừng có làm người ta mất hứng như vậy."

Lưu Nghệ Kiên lúc đó chỉ nhìn tôi chăm chú làm cho căn phòng im lặng đến ngột ngạt. Bị nhìn đến ngứa ngáy, tôi chột dạ định thụt lùi về sau, lui khỏi giường thì liền bị người kia nắm giữ lại.

Anh ta lần thứ n áp tôi dưới thân cao lớn của mình, trên gương mặt còn đọng lại nụ cười rõ lưu manh:

" Tốt thôi! Vậy bây giờ em hãy quan tâm anh một chút đi. Anh đã kìm nén lâu lắm rồi này." 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Là Của Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook