Chương 13
Nị Nị
26/09/2016
Trong khu thời trang của Fashion, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cặp nam nữ đang đi cùng nhau. Những ánh mắt ấy rất phong phú, ghen tị, tò mò, ngưỡng mộ, rất nhiều rất nhiều, gì cũng có.
Thiên Kim bây giờ mới ý thức được từ nãy đến giờ mình cũng quá vô tư rồi, cứ nắm tay Thái Phong chạy vòng vòng trung tâm, làm sao mà không gây được sự chú ý chứ. Gương mặt trắng hồng của cô bất giác đỏ lên, bàn tay rút lại, quay lại nhìn Thái Phong, cô cười giả lả.
-Anh à, anh muốn đi với em hay là đi mua đồ của anh?!
-Thôi! Anh đi với em.- Thái Phong nhìn thấy hành động bẽn lẽn đó của nó, miệng mỉm cười, vui vẻ nói.
-Ơ.. cũng được ạ!- Thiên Kim vẫn chưa hết ngại, vậy là cô cứ đi trước, lựa đồ của mình, không dám quay đầu lại nữa.
Cứ mỗi lần cô lựa được một món đồ, cầm trong tay thì Thái Phong lại chen lên, đôi mắt sắc của anh nhìn thẳng vào cô, khoé môi nhếch lên như muốn chọc tức cô vậy, bàn tay giật đồ từ trong tay cô một cách nhẹ nhàng, nói khẽ.
-Để anh cầm giúp em!- Cứ thế, suốt buổi, cô vẫn chẳng cách nào thoải mái được, dường như người con trai này đang khiêu khích cô chăng, lần đầu tiên, khi đi shopping mà cô muốn về sớm.
Lại nói qua nhóm của Thiên Bảo, Quỳnh My và Thiên Minh. Họ dạo vòng khu trang sức vì Quỳnh My nửa muốn mua sắm nửa muốn thăm dò thị trường các mặt hàng thời trang từ nước ngoài nhập về nước. Thiên Bảo luôn nắm tay Quỳnh My đi trước, còn Thiên Minh chậm chạp đi sau, nhìn đôi tay đang nắm chặt kia, tự nhiên trong lòng Thiên Minh có chút khó chịu, nhưng gương mặt anh vẫn điềm tĩnh, lặng như tờ.
Họ đến một tủ kính sang trọng, trong ấy trưng bày những mẫu mã dây chuyền mới. Tất cả rất đẹp, Quỳnh My, cho dù cô có tiếp xúc với những loại đồ quý nhiều đến đâu, song cũng là con gái, cô cũng mún được người yêu mua tặng như bao cô gái khác. Gương mặt tươi tắn hớn hở quay lại phía Thiên Bảo, cô cảm thấy thất vọng, hụt hẫng đôi phần, Thiên Bảo không hiểu ý cô, chỉ nhìn cô cười rồi tiếp tục nghe cuộc điện thoại còn dang dở. Còn về phần Thiên Minh, anh từ nãy dến giờ vẫn đang để ý từng hành động của cô, anh biết cô thích sợi dây chuyền đó, anh cũng vội vàng bước đi ra xa hai người kia, tay bấm điện thoại, nói gì đó.
Có lẽ, thoải mái nhất vẫn là nhóm của Thiên Nhã, Ngọc Như và Khánh Nam. Họ cùng đi mua sắm, riêng Thiên Nhã mua rất nhiều đồ. Trong khi đợi Thiên Nhã, Khánh Nam cứ một mực kéo Ngọc Như đi chơi chỗ khác mặc cho cô không chịu, cô không ưa anh chăng?
-Nè, món này ăn thử đó, em ăn đi!- Khánh Nam đưa xâu cá viên cho Như, miệng nhai nhồm nhoàm, nói với cô.
-Đại gia như anh mà cũng ăn những thứ này à!- Ngọc Như không ngờ, bình thường anh kiêu ngạo trịch thượng thế, vậy mà giờ cùng cô ăn những thứ tầm thường thế này.
-Đại gia cũng là con người, cũng muốn ăn, cũng…- Khánh Nam trả lời, anh bỏ lửng vế sau.
-Cũng gì?!- Ngọc Như tò mò hỏi lại.
-Cũng biết yêu đấy!- Khánh Nam ánh mắt trở nên sắc bén, vừa đáp vừa nhìn chằm chặp cô. Ánh nhìn bình thản không thể bình thản hơn bắn về phía Ngọc Như.
Ánh mắt anh khiến Ngọc Như dường như thở không nổi, tim cô bỗng nhiên đập thình thịch. Khánh Nam biết cô có phản ứng, anh thích thú, nhéo cái má tròn trĩnh của cô, anh nói.
-Chúng ta đi tìm Thiên Nhã rồi về chỗ mọi người thôi.
-Ơ…ừm đi!- Ngọc Như cũng gật đầu, cô cũng thật bối rối, rõ ràng chỉ khi thích ai đó, tim mới đập mạnh, mới hồi hợp thế, nhưng cô cũng chẳng ưa mấy con người trăng hoa này, tại sao lại thế.
Một giờ đồng hồ sau, tất cả đã tập trung tại sảnh, Thiên Minh gọi điện cho quản gia cho người đến chuyển dồ của họ về, vốn dĩ rất ít đồ, nhưng có thêm đồ của Thiên Nhã và Thiên Kim nên cần một chiếc xe tải nhỏ mới đủ.
-Bây giờ chúng ta đi đâu đây?- Thiên Nhã hỏi khi tất cả đã yên vị trên xe.
-Em đói rồi, chúng ta đi ăn được không?!- Ngọc Như và Thiên Kim đồng thanh.
Đói thì phải ăn, nhưng điểm tiếp theo của họ không phải là một nhà hàng sang trọng, mà là sân bay chuyên dụng của Khánh Nam. Cả bọn quyết định đi Thượng Hải ăn cua.
Tám giờ tối ở Thượng Hải…
-Qua, nhà hàng cũng thật đẹp, anh Nam, anh đúng là đại gia nha.- Thiên Nhã nắm tay ba người con gái còn lại, bước vào nhà hàng, quay lại tấm tắc khen ngợi Khánh Nam. Khánh Nam thì cũng chỉ cười trừ.
Tám người vào phòng Vip riêng biệt, cả bọn ăn uống, cười nói rất thoải mái. Bốn người con gái kia ăn còn khoẻ hơn cả con trai, làm bọn hắn đơ liên khúc.
-Mọi người, ăn xong chúng ta đến Hàng Châu, đi thuyền trên Tây Hồ, ok?!- Thái Phong sau một hồi bàn tính với bọn hắn, quay lại báo với bọn nó.
-Thích quá, lâu rồi bọn em chưa chơi thuyền, phải không Ngọc Như.- Thiên Kim khoác vai Như, thích thú la lớn. Từ lúc sáu tuổi cả hai đã cùng gia đình qua Mỹ, có bao giờ được đi du thuyền đâu bởi họ phải chuyên tâm học hành mới có được ngày hôm nay.
-Ôi, lại thuyền à?!!- Quỳnh My thì ngán ngẩm, những buổi gặp gỡ đối tác quan trọng, cô cũng toàn ngồi du thuyền, ngồi đến chán.
-Thiên Nhã, em thì sao?!- Thiên Minh nãy giờ để ý thấy Thiên Nhã chẳng nói gì, hỏi cô.
-Ơ… thuyền thì cũng vui, được mà.- Thiên Nhã bối rối, du thuyền làm cô nhớ đến chuyện hai năm trước, một câu chuyện dở khóc dở cười, cũng thật khó quên.
-Thôi chúng ta xuất phát thôi!- Eris vỗ tay, nắm tay Quỳnh My kéo dậy rồi cùng cả bọn bước ra ngoài.
Vậy là, tất cả giờ đây đã an toạ trên thuyền, du thuyền rất lớn, mỗi người đứng một nơi để ngắm cảnh. Tây Hồ về đêm rất đẹp, làn nước lung linh huyền ảo, thêm những ánh đèn từ thuyền hắt ra càng làm nó trở nên đẹp lạ lùng.
Bỗng thuyền chao đảo dữ dội, thì ra là có một chiếc ca nô máy chạy tới đâm nhẹ vào mạn thuyền, người dưới ca nô bước lên, bọn hắn thấy thế vội chạy lại, gương mặt ai cũng vui vẻ, Eris chạy tới kéo người đó lên.
-Chào mọi người.- Một người con trai bước lên thuyền, mái tóc ngắn màu bạch kim, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tươi, trông anh rất nổi bật với bộ vest trắng tinh, anh còn đẹp trai và có sức hút hơn cả bọn hắn, anh đảo mắt lên tất cả rồi dừng lại ở Thiên Nhã, khẽ nheo mắt, khoé miệng anh hếch lên vẻ khoái chí cũng có chút hơi ngạc nhiên.
Nhưng còn Thiên Nhã cô, chẳng ai hiểu sao, từ lúc nhìn thấy anh, cô đã cứng đờ người, không nói không rằng, cô quay lưng toan bước đi.
-Có chạy cũng không thoát đâu, Vic, anh tìm em lâu rồi.- Người đó lên tiếng, tiếng nói tuy nhỏ nhưng đầy quyền lực, mọi người đều đã chứng kiến vẻ uy quyền của Thiên Nhã, song người con trai này lại làm cho con người đầy uy quyền kia sợ sệt, gương mặt xinh xắn lo lắng không nguôi. Thiên Nhã quay lại, nhìn mọi người rồi lại nhìn anh, ánh mắt chút sợ sệt, ngán ngẩm.
-Giới thiệu với bọn em, Hoàng Lâm, chơi chung nhóm với bọn anh, anh ấy công tác ở Macau hai năm rồi, hôm nay chúng ta tiếp nhận thêm một người nhé.- Thái Phong giới thiệu, cắt đứt không khí căng thẳng của hai con người lúc nãy.
-Tụi em chào anh.- Bọn nó đồng thanh đương nhiên trừ Thiên Nhã.
Hoàng Lâm và mọi người tiếp chuyện khá lâu, mọi người rất vui vẻ, bọn nó cũng thân thiết với anh như khi bọn hắn thân thiết với Thiên Nhã vậy. Chỉ có Thiên Nhã tội nghiệp vẫn ngồi một góc, ly rượi vang đỏ trong tay bất giác run run, gương mặt phảng phất nét vui buồn lẫn lộn.
Thiên Kim bây giờ mới ý thức được từ nãy đến giờ mình cũng quá vô tư rồi, cứ nắm tay Thái Phong chạy vòng vòng trung tâm, làm sao mà không gây được sự chú ý chứ. Gương mặt trắng hồng của cô bất giác đỏ lên, bàn tay rút lại, quay lại nhìn Thái Phong, cô cười giả lả.
-Anh à, anh muốn đi với em hay là đi mua đồ của anh?!
-Thôi! Anh đi với em.- Thái Phong nhìn thấy hành động bẽn lẽn đó của nó, miệng mỉm cười, vui vẻ nói.
-Ơ.. cũng được ạ!- Thiên Kim vẫn chưa hết ngại, vậy là cô cứ đi trước, lựa đồ của mình, không dám quay đầu lại nữa.
Cứ mỗi lần cô lựa được một món đồ, cầm trong tay thì Thái Phong lại chen lên, đôi mắt sắc của anh nhìn thẳng vào cô, khoé môi nhếch lên như muốn chọc tức cô vậy, bàn tay giật đồ từ trong tay cô một cách nhẹ nhàng, nói khẽ.
-Để anh cầm giúp em!- Cứ thế, suốt buổi, cô vẫn chẳng cách nào thoải mái được, dường như người con trai này đang khiêu khích cô chăng, lần đầu tiên, khi đi shopping mà cô muốn về sớm.
Lại nói qua nhóm của Thiên Bảo, Quỳnh My và Thiên Minh. Họ dạo vòng khu trang sức vì Quỳnh My nửa muốn mua sắm nửa muốn thăm dò thị trường các mặt hàng thời trang từ nước ngoài nhập về nước. Thiên Bảo luôn nắm tay Quỳnh My đi trước, còn Thiên Minh chậm chạp đi sau, nhìn đôi tay đang nắm chặt kia, tự nhiên trong lòng Thiên Minh có chút khó chịu, nhưng gương mặt anh vẫn điềm tĩnh, lặng như tờ.
Họ đến một tủ kính sang trọng, trong ấy trưng bày những mẫu mã dây chuyền mới. Tất cả rất đẹp, Quỳnh My, cho dù cô có tiếp xúc với những loại đồ quý nhiều đến đâu, song cũng là con gái, cô cũng mún được người yêu mua tặng như bao cô gái khác. Gương mặt tươi tắn hớn hở quay lại phía Thiên Bảo, cô cảm thấy thất vọng, hụt hẫng đôi phần, Thiên Bảo không hiểu ý cô, chỉ nhìn cô cười rồi tiếp tục nghe cuộc điện thoại còn dang dở. Còn về phần Thiên Minh, anh từ nãy dến giờ vẫn đang để ý từng hành động của cô, anh biết cô thích sợi dây chuyền đó, anh cũng vội vàng bước đi ra xa hai người kia, tay bấm điện thoại, nói gì đó.
Có lẽ, thoải mái nhất vẫn là nhóm của Thiên Nhã, Ngọc Như và Khánh Nam. Họ cùng đi mua sắm, riêng Thiên Nhã mua rất nhiều đồ. Trong khi đợi Thiên Nhã, Khánh Nam cứ một mực kéo Ngọc Như đi chơi chỗ khác mặc cho cô không chịu, cô không ưa anh chăng?
-Nè, món này ăn thử đó, em ăn đi!- Khánh Nam đưa xâu cá viên cho Như, miệng nhai nhồm nhoàm, nói với cô.
-Đại gia như anh mà cũng ăn những thứ này à!- Ngọc Như không ngờ, bình thường anh kiêu ngạo trịch thượng thế, vậy mà giờ cùng cô ăn những thứ tầm thường thế này.
-Đại gia cũng là con người, cũng muốn ăn, cũng…- Khánh Nam trả lời, anh bỏ lửng vế sau.
-Cũng gì?!- Ngọc Như tò mò hỏi lại.
-Cũng biết yêu đấy!- Khánh Nam ánh mắt trở nên sắc bén, vừa đáp vừa nhìn chằm chặp cô. Ánh nhìn bình thản không thể bình thản hơn bắn về phía Ngọc Như.
Ánh mắt anh khiến Ngọc Như dường như thở không nổi, tim cô bỗng nhiên đập thình thịch. Khánh Nam biết cô có phản ứng, anh thích thú, nhéo cái má tròn trĩnh của cô, anh nói.
-Chúng ta đi tìm Thiên Nhã rồi về chỗ mọi người thôi.
-Ơ…ừm đi!- Ngọc Như cũng gật đầu, cô cũng thật bối rối, rõ ràng chỉ khi thích ai đó, tim mới đập mạnh, mới hồi hợp thế, nhưng cô cũng chẳng ưa mấy con người trăng hoa này, tại sao lại thế.
Một giờ đồng hồ sau, tất cả đã tập trung tại sảnh, Thiên Minh gọi điện cho quản gia cho người đến chuyển dồ của họ về, vốn dĩ rất ít đồ, nhưng có thêm đồ của Thiên Nhã và Thiên Kim nên cần một chiếc xe tải nhỏ mới đủ.
-Bây giờ chúng ta đi đâu đây?- Thiên Nhã hỏi khi tất cả đã yên vị trên xe.
-Em đói rồi, chúng ta đi ăn được không?!- Ngọc Như và Thiên Kim đồng thanh.
Đói thì phải ăn, nhưng điểm tiếp theo của họ không phải là một nhà hàng sang trọng, mà là sân bay chuyên dụng của Khánh Nam. Cả bọn quyết định đi Thượng Hải ăn cua.
Tám giờ tối ở Thượng Hải…
-Qua, nhà hàng cũng thật đẹp, anh Nam, anh đúng là đại gia nha.- Thiên Nhã nắm tay ba người con gái còn lại, bước vào nhà hàng, quay lại tấm tắc khen ngợi Khánh Nam. Khánh Nam thì cũng chỉ cười trừ.
Tám người vào phòng Vip riêng biệt, cả bọn ăn uống, cười nói rất thoải mái. Bốn người con gái kia ăn còn khoẻ hơn cả con trai, làm bọn hắn đơ liên khúc.
-Mọi người, ăn xong chúng ta đến Hàng Châu, đi thuyền trên Tây Hồ, ok?!- Thái Phong sau một hồi bàn tính với bọn hắn, quay lại báo với bọn nó.
-Thích quá, lâu rồi bọn em chưa chơi thuyền, phải không Ngọc Như.- Thiên Kim khoác vai Như, thích thú la lớn. Từ lúc sáu tuổi cả hai đã cùng gia đình qua Mỹ, có bao giờ được đi du thuyền đâu bởi họ phải chuyên tâm học hành mới có được ngày hôm nay.
-Ôi, lại thuyền à?!!- Quỳnh My thì ngán ngẩm, những buổi gặp gỡ đối tác quan trọng, cô cũng toàn ngồi du thuyền, ngồi đến chán.
-Thiên Nhã, em thì sao?!- Thiên Minh nãy giờ để ý thấy Thiên Nhã chẳng nói gì, hỏi cô.
-Ơ… thuyền thì cũng vui, được mà.- Thiên Nhã bối rối, du thuyền làm cô nhớ đến chuyện hai năm trước, một câu chuyện dở khóc dở cười, cũng thật khó quên.
-Thôi chúng ta xuất phát thôi!- Eris vỗ tay, nắm tay Quỳnh My kéo dậy rồi cùng cả bọn bước ra ngoài.
Vậy là, tất cả giờ đây đã an toạ trên thuyền, du thuyền rất lớn, mỗi người đứng một nơi để ngắm cảnh. Tây Hồ về đêm rất đẹp, làn nước lung linh huyền ảo, thêm những ánh đèn từ thuyền hắt ra càng làm nó trở nên đẹp lạ lùng.
Bỗng thuyền chao đảo dữ dội, thì ra là có một chiếc ca nô máy chạy tới đâm nhẹ vào mạn thuyền, người dưới ca nô bước lên, bọn hắn thấy thế vội chạy lại, gương mặt ai cũng vui vẻ, Eris chạy tới kéo người đó lên.
-Chào mọi người.- Một người con trai bước lên thuyền, mái tóc ngắn màu bạch kim, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tươi, trông anh rất nổi bật với bộ vest trắng tinh, anh còn đẹp trai và có sức hút hơn cả bọn hắn, anh đảo mắt lên tất cả rồi dừng lại ở Thiên Nhã, khẽ nheo mắt, khoé miệng anh hếch lên vẻ khoái chí cũng có chút hơi ngạc nhiên.
Nhưng còn Thiên Nhã cô, chẳng ai hiểu sao, từ lúc nhìn thấy anh, cô đã cứng đờ người, không nói không rằng, cô quay lưng toan bước đi.
-Có chạy cũng không thoát đâu, Vic, anh tìm em lâu rồi.- Người đó lên tiếng, tiếng nói tuy nhỏ nhưng đầy quyền lực, mọi người đều đã chứng kiến vẻ uy quyền của Thiên Nhã, song người con trai này lại làm cho con người đầy uy quyền kia sợ sệt, gương mặt xinh xắn lo lắng không nguôi. Thiên Nhã quay lại, nhìn mọi người rồi lại nhìn anh, ánh mắt chút sợ sệt, ngán ngẩm.
-Giới thiệu với bọn em, Hoàng Lâm, chơi chung nhóm với bọn anh, anh ấy công tác ở Macau hai năm rồi, hôm nay chúng ta tiếp nhận thêm một người nhé.- Thái Phong giới thiệu, cắt đứt không khí căng thẳng của hai con người lúc nãy.
-Tụi em chào anh.- Bọn nó đồng thanh đương nhiên trừ Thiên Nhã.
Hoàng Lâm và mọi người tiếp chuyện khá lâu, mọi người rất vui vẻ, bọn nó cũng thân thiết với anh như khi bọn hắn thân thiết với Thiên Nhã vậy. Chỉ có Thiên Nhã tội nghiệp vẫn ngồi một góc, ly rượi vang đỏ trong tay bất giác run run, gương mặt phảng phất nét vui buồn lẫn lộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.