Chương 17
Nị Nị
26/09/2016
Đêm thật dài, mọi người ai cũng chìm vào giấc ngủ say. Quỳnh My lúc tối cũng mún ngủ, nhưng khi nghe Thiên Nhã kể chuyện, cô đã tỉnh cơn. Rón rén mở cửa phòng, cô bước ra mạn thuyền, đứng tựa mình trên lan can hóng gió ban đêm. Gió đêm trên hồ thổi mạnh, cô thoáng rùng mình thì bất chợt một chiếc áo khoác da bò dài, sự ấm ấp dâng lên bất chợt khiến Quỳnh My khẽ giật mình, cô quay lại.
- Anh Thiên Minh?
Quỳnh My ngạc nhiên tột độ, rõ ràng khi nãy cô đi ngang phòng bọn hắn không nghe tiếng gì nữa, mọi thứ im ắng và đèn thì tắt hết, cứ ngỡ mọi người đã ngủ, cô mới lén ra ngoài hóng gió và suy nghĩ về một số vấn đề của bản thân.
-Anh Thiên Minh, sao anh ra đây, anh chưa đi ngủ sao??- Quỳnh My hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc áo khoác Thiên Minh vừa khoác lên cho cô.
-Anh không ngủ được!- Thiên Minh bước đến bên cạnh Quỳnh My, anh thở dài, trả lời.
-Anh có chuyện không vui sao?- Quỳnh My quan tâm, bàn tay trắng trẻo sờ sờ lên chiếc áo khoác da- Cảm ơn anh!
-Trời lạnh mà em không mang áo khoác, sẽ bệnh đó!- Thiên Minh trầm giọng- Khuya rồi em ra đây làm gì?!- Anh hỏi tiếp.
-Thế còn anh?- Quỳnh My không trả lời Thiên Minh, cô hỏi ngược lại anh.- Anh có chuyện gì vậy?
-Anh… haizz… đang trong một mối quan hệ… rất phức tạp.- Anh vừa thở dài vừa nói, cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối.
-Phức tạp? Anh… có thể tâm sự với em nếu anh muốn!- Quỳnh My tò mò.
-Chắc anh đã bị đánh bại rồi.- Thiên Minh ngập ngừng vài giây, anh nói tiếp- Một cô gái bé nhỏ, rất bé nhỏ đã đánh bại anh, chắc anh đã say cô ây rồi?!- Vừa nói anh vừa nhìn chằm chằm vào Quỳnh My, anh muốn xem phản ứng của cô. Có lẽ anh hơi vô lý bởi cô đâu là gì của anh, người cô yêu là Eris, bạn thân của anh kia, nhưng anh vẫn mún biết cô nghĩ gì về anh.
-Anh…- Quỳnh My ngạc nhiên, cô có chút hồi hộp, cô muốn biết ai là người anh đang nói đến, phải chăng anh đang ám chỉ cô?? Quỳnh My nhìn Thiên Minh vài giây rồi vội lắc lắc đầu, cô muốn loại bỏ cái ý nghĩ kỳ quặc kia.
-Quỳnh My!! Em suy nghĩ gì vậy?- Thiên Minh nhìn thấy hành động của cô, khó tránh khỏi thắc mắc, anh đập tay vào vai My, hỏi cô.
-À, không. Không có gì.- Quỳnh My không dám nìn thẳng vào mắt Thiên Minh, đôi mắt cô vô tình hướng về nơi xa xăm nào đó.
Cả hai người đều im lặng, họ vẫn đứng cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói lời nào. Mãi đến một lúc sau, Quỳnh My nghe thấy tiếng Thiên Minh bên tai, giọng anh hơi run, rất nhỏ nhưng rất trầm ấm.
-Quỳnh My nè…- Thiên Minh vừa nói vừa giơ trong tay một chiếc hộp màu xanh nhỏ xíu, đưa cho cô- Cái này… em có thể lấy nếu thích..- Tim Thiên Minh dường như lệch một nhịp, anh hồi hộp đưa cho Quỳnh My.
-Cái này là gì vậy ạ?- Quỳnh My cầm chiếc hộp trong tay, ngạc nhiên hỏi lại.
Cô mở hộp ra, gương mặt từ trắng hồng chuyển sang hồi hộp đến đỏ ửng lên.- Cái này…
Trong chiếc hộp, một sợi dây chuyền bằng bạnh kim sáng bóng rất đẹp, mặt sợi dây là hình một bông hoa ly được đẽo gọt, chạm khắc tinh xảo bằng kim cương trắng. Đó chính là sợi dây chuyền từ chiều cô thích ở trung tâm thương mại, là sợi dây mà cô mún được người mình yêu tặng cho như bao cô gái khác. Làm sao Thiên Minh có nó, và tại sao lại biết cô thích mà tặng cho cô? Quỳnh My nhìn anh, cô suy nghĩ đến lần đầu gặp Thiên Minh và câu nói vừa mới đó của anh “Một cô gái bé nhỏ, rất bé nhỏ đã đánh bại anh, chắc anh đã say cô ấy rồi“, trống ngực My đập dữ dội, không lẽ người Thiên Minh nói đến… là cô sao???
-Khuya lắm rồi, em đi vào ngủ đi, trời lạnh không tốt.- Thiên Minh nhìn Quỳnh My, anh cho rằng cô không có tình cảm với anh đâu, cô là người yêu của bạn thân anh, tại sao anh lại có thể có ý cướp cô từ tay bạn mình, anh chỉ muốn cô giữ một thứ gì đó của anh và anh muốn từ bỏ tình cảm chân thật này.
-Cảm ơn anh ,chúc anh ngủ ngon!- Quỳnh My ấp úng, cô không hiểu suy nghĩ của bản thân mình, rõ ràng cô không mún dính líu đến người con trai này, rõ ràng cô nghĩ cô yêu Thiên Bảo, nhưng tại sao cô lại không khước từ được tấm lòng chôn giấu sau sợi dây chuyền kia, tay cô vẫn nắm chắc sợi dây, vai cô vẫn được sưởi ấm bởi chiếc áo khoác của anh, thật sự rất ấm áp. Cô không muốn rũ bỏ nó, thật sự chẳng mún.
-Anh Thiên Minh à!- Quỳnh My dừng chân, cô quay đầu lại gọi Thiên Minh, tim cô đập thình thịch.
-Hả?- Thiên Minh ngạc nhiên quay mặt lại.
-Em muốn anh cũng đi vào nghỉ, em không muốn anh thức khuya, nếu không…- Quỳnh My chần chừ, cô giơ chiếc hộp có sợi dây chuyền trong tay- em sẽ không nhận nó đâu.- Nói rồi, cô mỉm cười quay bước đi.
Lúc này đây, trên gương mặt của Thiên Minh xuất hiện nét cười, một nét cười hạnh phúc. Quỳnh My đã quan tâm đến anh, cô ấy không chán ghét anh, cô ấy cũng quan tâm anh. Dựa vào kinh nghiệm đánh giá con người bao nhiêu năm qua, anh chắc chắn cô cũng có tình cảm với mình. Nghĩ đến đấy, Thiên Minh nửa vui vẻ nửa cảm thấy lo lắng, nếu như Quỳnh My thật sự thích anh, vậy con Eris thì sao, Quỳnh My đối với Eris thế nào, và người bạn thân này của anh sẽ ra sao khi biết chuyện này. Thật sự quá rối rắm và phức tạp, anh cũng không muốn nghĩ đến nó, khẽ lắc đầu, mặc kệ cho chuyện gì rồi cũng sẽ đến thôi, Thiên Minh rảo bước vào khoang thuyền. Và mọi thứ lại bắt đầu trở nên im ắng như vẻ vốn có của nó.
- Anh Thiên Minh?
Quỳnh My ngạc nhiên tột độ, rõ ràng khi nãy cô đi ngang phòng bọn hắn không nghe tiếng gì nữa, mọi thứ im ắng và đèn thì tắt hết, cứ ngỡ mọi người đã ngủ, cô mới lén ra ngoài hóng gió và suy nghĩ về một số vấn đề của bản thân.
-Anh Thiên Minh, sao anh ra đây, anh chưa đi ngủ sao??- Quỳnh My hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc áo khoác Thiên Minh vừa khoác lên cho cô.
-Anh không ngủ được!- Thiên Minh bước đến bên cạnh Quỳnh My, anh thở dài, trả lời.
-Anh có chuyện không vui sao?- Quỳnh My quan tâm, bàn tay trắng trẻo sờ sờ lên chiếc áo khoác da- Cảm ơn anh!
-Trời lạnh mà em không mang áo khoác, sẽ bệnh đó!- Thiên Minh trầm giọng- Khuya rồi em ra đây làm gì?!- Anh hỏi tiếp.
-Thế còn anh?- Quỳnh My không trả lời Thiên Minh, cô hỏi ngược lại anh.- Anh có chuyện gì vậy?
-Anh… haizz… đang trong một mối quan hệ… rất phức tạp.- Anh vừa thở dài vừa nói, cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối.
-Phức tạp? Anh… có thể tâm sự với em nếu anh muốn!- Quỳnh My tò mò.
-Chắc anh đã bị đánh bại rồi.- Thiên Minh ngập ngừng vài giây, anh nói tiếp- Một cô gái bé nhỏ, rất bé nhỏ đã đánh bại anh, chắc anh đã say cô ây rồi?!- Vừa nói anh vừa nhìn chằm chằm vào Quỳnh My, anh muốn xem phản ứng của cô. Có lẽ anh hơi vô lý bởi cô đâu là gì của anh, người cô yêu là Eris, bạn thân của anh kia, nhưng anh vẫn mún biết cô nghĩ gì về anh.
-Anh…- Quỳnh My ngạc nhiên, cô có chút hồi hộp, cô muốn biết ai là người anh đang nói đến, phải chăng anh đang ám chỉ cô?? Quỳnh My nhìn Thiên Minh vài giây rồi vội lắc lắc đầu, cô muốn loại bỏ cái ý nghĩ kỳ quặc kia.
-Quỳnh My!! Em suy nghĩ gì vậy?- Thiên Minh nhìn thấy hành động của cô, khó tránh khỏi thắc mắc, anh đập tay vào vai My, hỏi cô.
-À, không. Không có gì.- Quỳnh My không dám nìn thẳng vào mắt Thiên Minh, đôi mắt cô vô tình hướng về nơi xa xăm nào đó.
Cả hai người đều im lặng, họ vẫn đứng cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói lời nào. Mãi đến một lúc sau, Quỳnh My nghe thấy tiếng Thiên Minh bên tai, giọng anh hơi run, rất nhỏ nhưng rất trầm ấm.
-Quỳnh My nè…- Thiên Minh vừa nói vừa giơ trong tay một chiếc hộp màu xanh nhỏ xíu, đưa cho cô- Cái này… em có thể lấy nếu thích..- Tim Thiên Minh dường như lệch một nhịp, anh hồi hộp đưa cho Quỳnh My.
-Cái này là gì vậy ạ?- Quỳnh My cầm chiếc hộp trong tay, ngạc nhiên hỏi lại.
Cô mở hộp ra, gương mặt từ trắng hồng chuyển sang hồi hộp đến đỏ ửng lên.- Cái này…
Trong chiếc hộp, một sợi dây chuyền bằng bạnh kim sáng bóng rất đẹp, mặt sợi dây là hình một bông hoa ly được đẽo gọt, chạm khắc tinh xảo bằng kim cương trắng. Đó chính là sợi dây chuyền từ chiều cô thích ở trung tâm thương mại, là sợi dây mà cô mún được người mình yêu tặng cho như bao cô gái khác. Làm sao Thiên Minh có nó, và tại sao lại biết cô thích mà tặng cho cô? Quỳnh My nhìn anh, cô suy nghĩ đến lần đầu gặp Thiên Minh và câu nói vừa mới đó của anh “Một cô gái bé nhỏ, rất bé nhỏ đã đánh bại anh, chắc anh đã say cô ấy rồi“, trống ngực My đập dữ dội, không lẽ người Thiên Minh nói đến… là cô sao???
-Khuya lắm rồi, em đi vào ngủ đi, trời lạnh không tốt.- Thiên Minh nhìn Quỳnh My, anh cho rằng cô không có tình cảm với anh đâu, cô là người yêu của bạn thân anh, tại sao anh lại có thể có ý cướp cô từ tay bạn mình, anh chỉ muốn cô giữ một thứ gì đó của anh và anh muốn từ bỏ tình cảm chân thật này.
-Cảm ơn anh ,chúc anh ngủ ngon!- Quỳnh My ấp úng, cô không hiểu suy nghĩ của bản thân mình, rõ ràng cô không mún dính líu đến người con trai này, rõ ràng cô nghĩ cô yêu Thiên Bảo, nhưng tại sao cô lại không khước từ được tấm lòng chôn giấu sau sợi dây chuyền kia, tay cô vẫn nắm chắc sợi dây, vai cô vẫn được sưởi ấm bởi chiếc áo khoác của anh, thật sự rất ấm áp. Cô không muốn rũ bỏ nó, thật sự chẳng mún.
-Anh Thiên Minh à!- Quỳnh My dừng chân, cô quay đầu lại gọi Thiên Minh, tim cô đập thình thịch.
-Hả?- Thiên Minh ngạc nhiên quay mặt lại.
-Em muốn anh cũng đi vào nghỉ, em không muốn anh thức khuya, nếu không…- Quỳnh My chần chừ, cô giơ chiếc hộp có sợi dây chuyền trong tay- em sẽ không nhận nó đâu.- Nói rồi, cô mỉm cười quay bước đi.
Lúc này đây, trên gương mặt của Thiên Minh xuất hiện nét cười, một nét cười hạnh phúc. Quỳnh My đã quan tâm đến anh, cô ấy không chán ghét anh, cô ấy cũng quan tâm anh. Dựa vào kinh nghiệm đánh giá con người bao nhiêu năm qua, anh chắc chắn cô cũng có tình cảm với mình. Nghĩ đến đấy, Thiên Minh nửa vui vẻ nửa cảm thấy lo lắng, nếu như Quỳnh My thật sự thích anh, vậy con Eris thì sao, Quỳnh My đối với Eris thế nào, và người bạn thân này của anh sẽ ra sao khi biết chuyện này. Thật sự quá rối rắm và phức tạp, anh cũng không muốn nghĩ đến nó, khẽ lắc đầu, mặc kệ cho chuyện gì rồi cũng sẽ đến thôi, Thiên Minh rảo bước vào khoang thuyền. Và mọi thứ lại bắt đầu trở nên im ắng như vẻ vốn có của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.