Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 102
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
"Mẹ nhanh lên đi, bên này đẹp lắm đó."
"Mạn Nhi, con cẩn thận một chút."
"Không sao đâu, mẹ mau đến đây xem đi."
"Lần này ba không có thời gian đến đây mới chán chứ, lần sau nhất định con phải kéo ba đến đây chơi một chuyến mới được."
"Ừ, lần sau mẹ sẽ bảo ba con đi cùng chúng ta."
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, thu hút sự chú ý của Tô Bối.
Theo hướng âm thanh phát ra, Tô Bối nhìn thấy Lý Mạn Nhi.
Nếu vậy thì người phụ nữ đang ở bên cạnh Lý Mạn Nhi chẳng lẽ là mẹ của cô bé - cũng chính là Tô Mân rồi?
Tô Bối hơi bất ngờ.
"Ba." Tô Bối gọi Tần Thiệu rồi chỉ về Tô Mân đang ở phía bên kia: "Người kia có phải là Tô ừm... cô Tô Mân không?"
"Phải." Tân Thiệu ngẩng đầu, sắc mặt cũng không mấy vui vẻ.
Nhận được sự khẳng định của Tần tiên sinh, Tô Bối nhìn Tô Mân thêm một chút.
Quả nhiên là giống y như tiểu thuyết miêu tả, Tô Mân rất xinh đẹp. Mặc dù đã trải qua mười mấy năm nhưng thời gian cũng không làm giảm đi nhan sắc mỹ miều của cô.
Chỉ là Tô Mân của bây giờ so với tiểu thuyết hơi không ăn nhập: Tô Mân trong tiểu thuyết tập hợp đầy đủ tố chất của một nữ phụ vai phản diện, hẹp hòi, độc ác.
Nhưng Tô Mân mà cô bé thấy hôm nay lại giống như bao phụ nữ đã kết hôn khác, một người mẹ bình thường yêu thương con.
Tần tiên sinh hơi cúi xuống nhìn đứa con gái bên cạnh đang ngoái đầu chăm chú nhìn người bên kia, cũng chính là mẹ ruột của nàng. Đột nhiên trong lòng ông dâng lên một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Tô Bối không hề biết: Lúc cô đang quan sát Tô Mân, Tần tiên sinh đã phải đắn đo để đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tiểu Bối, con có muốn đi gặp người đó một lần không?" Tần Thiệu mở lời dò hỏi.
Trong thâm tâm, Tần Thiệu thực sự không muốn để Tiểu Bối và Tiểu Bảo có bất cứ quan hệ gì với Tô Mân. Nhưng dù sao thì người ta vẫn là mẹ ruột của hai đứa trẻ, đây là sự thật mà ông không thể thay đổi được.
Trong lúc mà Tần tiên sinh còn đang trâm mặc suy nghỉ thì Tô Bối lắc đầu đáp.
"Dạ không cần đâu." Giọng của Tô Bối rất kiên định, cũng rất chân thành.
Dù sao thì Tô Mân cũng là một trong những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết. Hồi nấy cô nhìn Tô Mân chỉ là vì hiếu kỳ nhất thời thôi, không còn gì khác cả.
Một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ như vậy, đối với cô thì Tô Mân chẳng khác gì một người xa lạ.
Cảm giác này giống như cảm giác lần đầu khi cô nhìn thấy Tần tiên sinh.
Nhưng có chỗ không giống, lúc đó Tần tiên sinh vẫn còn độc thân, Tô Bối có thể không kiêng dè mà chạy đến trước mặt ông gọi một tiếng "Baba", Nhưng Tô Mân bây giờ đã có một cuộc sống mới, một gia đình mới.
Khác với cô và Tô Tiểu Bảo, từ những gì Tô Bối biết về Lý Mạn Nhi, có thể thấy rằng Lý Mạn Nhi đã sống trong một gia đình trọn vẹn từ khi còn nhỏ, và còn sống rất hạnh phúc nữa.
Nếu như người ta đã có cuộc sống hạnh phúc, thì cô và Tô Tiểu Bảo không cần thiết phải xen vào. Như vậy chỉ khiến cho hai bên càng thêm khó xử.
Mỗi người tự sống tốt phần của mình là được rồi.
Tô bối nghĩ trong lòng như vậy, vô thức tự gật đầu với mình một cái.
Tần tiên sinh không biết trong lòng Tô Bối nghĩ cái gì, nhưng nghe thấy con gái trả lời như vậy thì tâm trạng gò bó cũng được nới lỏng rất nhiều.
Tần Thiệu: "Không hối hận chứ?"
Màn đối đáp của hai mẹ con trước mặt đúng là khiến cho người khác ngưỡng nộ.
Tô Bối: "Không đâu!"
Tuy gia đình của Tô Mân và Lý Mạn Nhi rất êm ấm, rất hòa thuận, nhưng mà gia đình của bọn họ cũng hạnh phúc không kém mà.
Tô Bối mỉm cười, thân thiết kéo tay của Tần tiên sinh rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tần tiên sinh mà nói: "Con có ba là đủ rồi."
Nhà của bọn họ có Tiểu Bảo, có Tần ba ba, hơn nữa cuộc sống bây giờ của bọn họ rất tốt, cứ như thế này Tô Bối cảm thấy rất hạnh phúc.
Tần tiên sinh ngắm nhìn đôi mắt đáng yêu màu lá trà của cô con gái bây giờ đang nhìn thẳng vào mình, vài tia nắng còn xót lại của buổi chiều tà phản chiếu lên đôi con ngươi sáng long lanh, quả là rất đẹp.
Tần tiên sinh bật cười, giơ tay lên xoa đầu Tô Bối.
"Đi thôi, bằng không chút nữa sẽ bị muỗi đốt." Tần tiên sinh nói bằng giọng điệu cưng chiều.
"Dạ"
Trong lúc quay về Tô Bối vẫn thân thiết nắm lấy tay Tần tiên sinh.
Mà nói chính xác hơn là đu hẳn trên cánh tay của Tần tiên sinh.
Cảm giác được trọng lượng trên cánh tay, Tần tiên sinh đoán con nhóc này chắc đi không nổi rồi nên mới vịn trên người ông. Nhưng mà Tần tiên sinh không những không để ý mà trong lòng còn dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Tô Mân nãy giờ vẫn không quay lưng lại xem cảnh phía sau. Đến khi hai ba con dời đi, cô mới quay lại nhìn theo bóng dáng bọn họ, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.
Hoạt động ngoại khóa lần này được tổ chức cho lớp 7 và lớp 8 cùng tham gia. Thực ra, cô đã biết Tần Thiệu nhận hai đứa con về nuôi từ lâu.
Nhưng Tô Mân không ngờ, trong lúc cô ta không lo không hỏi mười mấy năm trời thì cặp sinh đôi bị cô ta vứt bỏ đã lớn thế này rồi lại còn rất giỏi giang.
Tần tiên sinh đã chăm sóc với hai đứa trẻ rất tốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần tiên sinh là một người cha tốt. Mà người như cô sẽ không bao giờ làm được, cô có thể nuôi hai đứa trẻ nhưng sẽ không thể đối xử với hai đứa nhỏ như cách cô đối xử với Lý Mạn Nhi.
Xem ra, cô với hai đứa nhỏ thật sự là không có duyên.
Tô Mân thở ra một hơi, cuối cùng thì cô cũng có thể bỏ xuống gánh nặng này rồi.
Buổi tối, sau khi dọn dẹp ngoài lêu một chút, Tần tiên sinh vào lều liền nhìn thấy hai đứa con đang nằm la liệt trong lều.
Hai đứa riêng mình nằm một góc rồi ôm lấy điện thoại mà bấm, đúng kiểu nghiện mạng của mấy đứa nhóc thời nay.
Nhìn thấy vậy trán Tần tiên sinh cũng nhăn lại, cảm thấy hơi nhức đầu.
Lúc này Tô Tiểu Bảo đang chơi game, cậu còn đang phải cố hết sức để gánh mấy cục tạ là Đỗ Nhất Minh cùng với những người khác.
Nói theo cách của Đỗ Nhất Minh thì: Bọn họ không phải đang chơi game, mà là đang dốc sức chiến đấu vì vinh quang.
Về phần Tô Bối thì cô bé đang lựa mấy tấm ảnh chụp được sáng nay.
Tô Bối chọn một tấm chụp phong cảnh trên đường đi, viết một dòng chú thích "Rèn luyện sức khỏe, vui ghê-" rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó thiết lập chế độ chỉ "Baba" có thể xem.
Sau đó, nhân lúc Tần tiên sinh không chú ý mà lén lút đăng thêm một bài nữa.
Lần này đăng tổng cộng ba bức, lần lượt là một tấm selfie của bản thân, một tấm biểu cảm cool ngầu của Tô Tiểu Bảo, và một tấm cuối cùng là tấm Tô Bối chụp lén Tần tiên sinh.
Tuy ba tấm ảnh góc độ không giống nhau nhưng có thể nhận ra cái áo mà ba người họ mặc là cùng một kiểu.
Tô Bối vừa ý nhìn lại ba tấm ảnh, tự gật đầu rồi viết một dòng chú thích: Hai soái ca nhà tôi, hihi.
Ghi xong thì lại chọn chế độ chỉ "Baba" không thể xem, gật đầu rồi nhấn đăng bài.
Tạng thái đầu tiên "chỉ "Baba" có thể xem" thì chỉ có mỗi một mình Tần tiên sinh lẻ loi nhấn like.
Trạng thái thứ hai thì náo nhiệt vô cùng.
"Tạ Dân Hiên: từ cái áo gia đình kia là đã có thể nhìn ra địa vị trong gia đình."
"Châu Giai Giai: Ngưỡng mộ ghê!"
"Đẹp trai quát" "Lưu Giai: Hahahaha, chú Tân mà cũng mặc mấy kiểu quần áo thế này á."
"Đổng Văn Kỳ: Lúc đầu cậu mua bộ này tớ cảm thấy rất low." (Ý là quê hay là áo xấu đó các bạn III)
"Tô Bối trả lời Đổng Văn Kỳ: Bây giờ thì sao?"
"Đổng Văn Kỳ: Lụa đẹp vì người."
Từ đại ca gửi cho Tô Bối một tin nhắn.
"wvvv": Vết thương trên mặt q bảo bối khỏi rồi hả?
"Tô Bối": Ừm!- đã khỏi hết rồi.
"wvvv": Không phải em dùng cái máy ảnh làm đẹp mà con gái tụi em hay dùng để cà mịn đi đấy chứ?
"Tô Bối": Tất nhiên không phải! Không có sài app chỉnh sửa nào nha, ảnh gốc đấy.
"vvvv": Hahaha, vậy thì tốt quá rồi.
Lần hoạt động rèn luyện này Từ Thế Duy cũng rất muốn đi cùng nhưng biết sao được, lịch kiểm tra tuần này quá đáng sợ.
"vvvv": Vừa hay, đợt thi sau có thể nhờ Tần tiên sinh sửa lại thành thi công khai. Lúc đó q bảo bối có thể lộ mặt rồi, cũng để cho đám cư dân trên diễn đàn tự nhục chơi.
Bây giờ không chỉ có "Đại Chiến Hồng Khách" mà hầu như ai cũng cho rằng "q" bảo bối không xinh.
Hôm trước còn có người hỏi cậu lúc tham gia thi cùng "q" có bị ảnh hưởng tâm lý không.
Vừa nghĩ đến đây Từ Thế Duy đã tức đến đau cả não, mong cho một cuộc thi công khai, để cậu đưa "q" bảo bối đến đó vả mặt từng đứa.
"Tô Bối": Thôi không cần thiết đâu, chờ đến chung kết luôn đi.
Tô Bối không muốn công khai là vì không muốn bị lộ danh tính với Lận Thiếu Trì.
Tô Bối lo nếu như để Lận Thiếu Trì biết cố vấn kỹ thuật anh phí công tìm về lại là con gái của tối tác, cô bé đang lo là anh ta hiểu lầm là nhà bọn họ đang lừa người đây.
"vvvv": Em ngại cái gì chứ?
"vvvv:" Hồi nãy anh mới nhận được tin nhắn của bạn, vòng thi sau khả năng chúng ta rất có thể gặp đội "LA" là rất cao, em chuẩn bị tâm lý trước đi.
"LA" tại vòng hai là đội xếp nhì bảng điểm, trước vòng chung kết họ điều chỉnh đội hình một chút, thực lực lại một lần nữa tăng lên.
Thực của mấy người trong đội đối phương không quá mạnh, nhưng người ta nhân số đông.
"vvvv": Nhưng có anh ở đây, không phải sợ.
"Tô Bối": Em không sợ.
Tán gẫu với Từ đại ca một lúc, Tô Bối lên mạng tìm kiếm mấy đoạn phim về đội "LA" xem phong cách chiến đấu của họ. Sau đó cô đăng nhập wechat để trả lời bình luận trên đó.
"Tần tiên sinh đẹp trai quái"
"Tô Bối: Đó là chuyện tất nhiên!"
"Bộ đồ này đẹp ghê."
"Tô Bối: Tôi mua đấy- /icon đắc ý/"
Có lẽ vì leo núi quá mệt nên bây giờ mí mắt trên với mí mắt dưới đánh nhau rồi.
Tô Bối đang dựa vào Tô Tiểu Bảo thì nhích ra tìm một ví trí thoải mái, trả lời thêm mấy bình luận nữa, rồi không biết từ khi nào đã ngủ mất.
Sau khi giải quyết xong công việc qua điện thoại, Tần tiên sinh quay sang thì thấy hai đứa trẻ đã ngủ từ lúc nào rồi.
Nhìn thấy hai đứa con chen chúc nằm cạnh nhau, Tần tiên sinh khế nhíu mày.
Rõ ràng có ba cái túi ngủ, hai đứa trẻ sao cứ thích chen chung một cái làm gì chứ.
Tần tiên sinh chuẩn bị dịch Tô Bối sang một bên thì điện thoại của Tô Bối rơi xuống, màn hình vẫn chưa tắt.
Vừa đúng lúc để Tần tiên sinh nhìn thấy bài đăng chỉ có bạn bè xem kia.
Tần tiên sinh là người ngoài việc sử dụng điện thoại để làm việc thì rất ít khi tiếp xúc với các chức năng khác của Wechat ngoài nghe, gọi, chuyển tiền. Nhưng đêm qua là lần đầu tiên Tần tiên sinh nghiêm túc lên mạng tìm cách sử dụng các tính năng của Wechat.
Tần Thiệu: Tại sao một bài đăng trong vòng bạn bè của người khác mà tôi lại không nhìn thấy?
Trả lời ở bên dưới:
"Hahaha, chúc mừng bạn, bạn đã bị cho vào danh sách đen rồi."
"Điều này chứng minh người ta không muốn cho bạn xem vòng bạn bè của người ta, đừng hỏi nhiều nữa, mất công đau lòng.
"Chỉ có một bài đăng thôi sao?"
"Nếu vậy thì chắc bị chặn tạm ở bài viết đó thôi."
"Nói thật nhé, bạn gái cũ của tôi cũng làm vậy với tôi đấy. Mấy bài đăng cô ta ăn chơi đàn đúm lúc nào cũng chặn tôi, có khi nào là"
Tần Thiệu: Là con gái tôi.
"Nà nít"
"Hahaha, vậy thì càng bình thường."
"Thói quen bình thường của đám trẻ bây giờ đó thôi, hơn nửa còn là kỹ năng sinh tồn rất hữu ích."
"Đúng đó, tôi cũng làm vậy. Nếu như ra ngoài chơi với bạn bè, thì có thể sử dụng chức năng đó của wechat để chặn ba mẹ, sau đó thì định kỳ đăng vài bài đăng yêu đời hay học hành chăm chỉ và thiết lập chế độ để ba mẹ có thể xem được, hahaha."
Tần tiên sinh:
Tần tiên sinh cầm điện thoại di động xem bình luận mà trong lòng có chút không vui.
Lúc này bên tai nghe được vài tiếng động nhỏ, cánh tay đột nhiên nhột nhội.
Thì ra là Tô Bối đang ngủ bên cạnh không biết tại sao lại lăn đến gần cánh tay Tần tiên sin rồi ôm lấy cả cánh tay ông, Tô Bối bất giác cọ cọ mấy cái.
Cúi xuống nhìn con gái, một chút không vui trên mặt cũng dần dần thả lỏng ra.
Hoạt động ngoại khóa kết thúc. Không lâu sau đó thì kết quả xét xử của Tống Ngạn Thành đã có rồi: Chung thân.
Tần Tấn Quốc lại gọi Tần Thiệu đến Kim Hy Uyển một chuyến.
"Mạn Nhi, con cẩn thận một chút."
"Không sao đâu, mẹ mau đến đây xem đi."
"Lần này ba không có thời gian đến đây mới chán chứ, lần sau nhất định con phải kéo ba đến đây chơi một chuyến mới được."
"Ừ, lần sau mẹ sẽ bảo ba con đi cùng chúng ta."
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con, thu hút sự chú ý của Tô Bối.
Theo hướng âm thanh phát ra, Tô Bối nhìn thấy Lý Mạn Nhi.
Nếu vậy thì người phụ nữ đang ở bên cạnh Lý Mạn Nhi chẳng lẽ là mẹ của cô bé - cũng chính là Tô Mân rồi?
Tô Bối hơi bất ngờ.
"Ba." Tô Bối gọi Tần Thiệu rồi chỉ về Tô Mân đang ở phía bên kia: "Người kia có phải là Tô ừm... cô Tô Mân không?"
"Phải." Tân Thiệu ngẩng đầu, sắc mặt cũng không mấy vui vẻ.
Nhận được sự khẳng định của Tần tiên sinh, Tô Bối nhìn Tô Mân thêm một chút.
Quả nhiên là giống y như tiểu thuyết miêu tả, Tô Mân rất xinh đẹp. Mặc dù đã trải qua mười mấy năm nhưng thời gian cũng không làm giảm đi nhan sắc mỹ miều của cô.
Chỉ là Tô Mân của bây giờ so với tiểu thuyết hơi không ăn nhập: Tô Mân trong tiểu thuyết tập hợp đầy đủ tố chất của một nữ phụ vai phản diện, hẹp hòi, độc ác.
Nhưng Tô Mân mà cô bé thấy hôm nay lại giống như bao phụ nữ đã kết hôn khác, một người mẹ bình thường yêu thương con.
Tần tiên sinh hơi cúi xuống nhìn đứa con gái bên cạnh đang ngoái đầu chăm chú nhìn người bên kia, cũng chính là mẹ ruột của nàng. Đột nhiên trong lòng ông dâng lên một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Tô Bối không hề biết: Lúc cô đang quan sát Tô Mân, Tần tiên sinh đã phải đắn đo để đưa ra một quyết định khó khăn.
"Tiểu Bối, con có muốn đi gặp người đó một lần không?" Tần Thiệu mở lời dò hỏi.
Trong thâm tâm, Tần Thiệu thực sự không muốn để Tiểu Bối và Tiểu Bảo có bất cứ quan hệ gì với Tô Mân. Nhưng dù sao thì người ta vẫn là mẹ ruột của hai đứa trẻ, đây là sự thật mà ông không thể thay đổi được.
Trong lúc mà Tần tiên sinh còn đang trâm mặc suy nghỉ thì Tô Bối lắc đầu đáp.
"Dạ không cần đâu." Giọng của Tô Bối rất kiên định, cũng rất chân thành.
Dù sao thì Tô Mân cũng là một trong những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết. Hồi nấy cô nhìn Tô Mân chỉ là vì hiếu kỳ nhất thời thôi, không còn gì khác cả.
Một người chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ như vậy, đối với cô thì Tô Mân chẳng khác gì một người xa lạ.
Cảm giác này giống như cảm giác lần đầu khi cô nhìn thấy Tần tiên sinh.
Nhưng có chỗ không giống, lúc đó Tần tiên sinh vẫn còn độc thân, Tô Bối có thể không kiêng dè mà chạy đến trước mặt ông gọi một tiếng "Baba", Nhưng Tô Mân bây giờ đã có một cuộc sống mới, một gia đình mới.
Khác với cô và Tô Tiểu Bảo, từ những gì Tô Bối biết về Lý Mạn Nhi, có thể thấy rằng Lý Mạn Nhi đã sống trong một gia đình trọn vẹn từ khi còn nhỏ, và còn sống rất hạnh phúc nữa.
Nếu như người ta đã có cuộc sống hạnh phúc, thì cô và Tô Tiểu Bảo không cần thiết phải xen vào. Như vậy chỉ khiến cho hai bên càng thêm khó xử.
Mỗi người tự sống tốt phần của mình là được rồi.
Tô bối nghĩ trong lòng như vậy, vô thức tự gật đầu với mình một cái.
Tần tiên sinh không biết trong lòng Tô Bối nghĩ cái gì, nhưng nghe thấy con gái trả lời như vậy thì tâm trạng gò bó cũng được nới lỏng rất nhiều.
Tần Thiệu: "Không hối hận chứ?"
Màn đối đáp của hai mẹ con trước mặt đúng là khiến cho người khác ngưỡng nộ.
Tô Bối: "Không đâu!"
Tuy gia đình của Tô Mân và Lý Mạn Nhi rất êm ấm, rất hòa thuận, nhưng mà gia đình của bọn họ cũng hạnh phúc không kém mà.
Tô Bối mỉm cười, thân thiết kéo tay của Tần tiên sinh rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tần tiên sinh mà nói: "Con có ba là đủ rồi."
Nhà của bọn họ có Tiểu Bảo, có Tần ba ba, hơn nữa cuộc sống bây giờ của bọn họ rất tốt, cứ như thế này Tô Bối cảm thấy rất hạnh phúc.
Tần tiên sinh ngắm nhìn đôi mắt đáng yêu màu lá trà của cô con gái bây giờ đang nhìn thẳng vào mình, vài tia nắng còn xót lại của buổi chiều tà phản chiếu lên đôi con ngươi sáng long lanh, quả là rất đẹp.
Tần tiên sinh bật cười, giơ tay lên xoa đầu Tô Bối.
"Đi thôi, bằng không chút nữa sẽ bị muỗi đốt." Tần tiên sinh nói bằng giọng điệu cưng chiều.
"Dạ"
Trong lúc quay về Tô Bối vẫn thân thiết nắm lấy tay Tần tiên sinh.
Mà nói chính xác hơn là đu hẳn trên cánh tay của Tần tiên sinh.
Cảm giác được trọng lượng trên cánh tay, Tần tiên sinh đoán con nhóc này chắc đi không nổi rồi nên mới vịn trên người ông. Nhưng mà Tần tiên sinh không những không để ý mà trong lòng còn dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Tô Mân nãy giờ vẫn không quay lưng lại xem cảnh phía sau. Đến khi hai ba con dời đi, cô mới quay lại nhìn theo bóng dáng bọn họ, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.
Hoạt động ngoại khóa lần này được tổ chức cho lớp 7 và lớp 8 cùng tham gia. Thực ra, cô đã biết Tần Thiệu nhận hai đứa con về nuôi từ lâu.
Nhưng Tô Mân không ngờ, trong lúc cô ta không lo không hỏi mười mấy năm trời thì cặp sinh đôi bị cô ta vứt bỏ đã lớn thế này rồi lại còn rất giỏi giang.
Tần tiên sinh đã chăm sóc với hai đứa trẻ rất tốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần tiên sinh là một người cha tốt. Mà người như cô sẽ không bao giờ làm được, cô có thể nuôi hai đứa trẻ nhưng sẽ không thể đối xử với hai đứa nhỏ như cách cô đối xử với Lý Mạn Nhi.
Xem ra, cô với hai đứa nhỏ thật sự là không có duyên.
Tô Mân thở ra một hơi, cuối cùng thì cô cũng có thể bỏ xuống gánh nặng này rồi.
Buổi tối, sau khi dọn dẹp ngoài lêu một chút, Tần tiên sinh vào lều liền nhìn thấy hai đứa con đang nằm la liệt trong lều.
Hai đứa riêng mình nằm một góc rồi ôm lấy điện thoại mà bấm, đúng kiểu nghiện mạng của mấy đứa nhóc thời nay.
Nhìn thấy vậy trán Tần tiên sinh cũng nhăn lại, cảm thấy hơi nhức đầu.
Lúc này Tô Tiểu Bảo đang chơi game, cậu còn đang phải cố hết sức để gánh mấy cục tạ là Đỗ Nhất Minh cùng với những người khác.
Nói theo cách của Đỗ Nhất Minh thì: Bọn họ không phải đang chơi game, mà là đang dốc sức chiến đấu vì vinh quang.
Về phần Tô Bối thì cô bé đang lựa mấy tấm ảnh chụp được sáng nay.
Tô Bối chọn một tấm chụp phong cảnh trên đường đi, viết một dòng chú thích "Rèn luyện sức khỏe, vui ghê-" rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó thiết lập chế độ chỉ "Baba" có thể xem.
Sau đó, nhân lúc Tần tiên sinh không chú ý mà lén lút đăng thêm một bài nữa.
Lần này đăng tổng cộng ba bức, lần lượt là một tấm selfie của bản thân, một tấm biểu cảm cool ngầu của Tô Tiểu Bảo, và một tấm cuối cùng là tấm Tô Bối chụp lén Tần tiên sinh.
Tuy ba tấm ảnh góc độ không giống nhau nhưng có thể nhận ra cái áo mà ba người họ mặc là cùng một kiểu.
Tô Bối vừa ý nhìn lại ba tấm ảnh, tự gật đầu rồi viết một dòng chú thích: Hai soái ca nhà tôi, hihi.
Ghi xong thì lại chọn chế độ chỉ "Baba" không thể xem, gật đầu rồi nhấn đăng bài.
Tạng thái đầu tiên "chỉ "Baba" có thể xem" thì chỉ có mỗi một mình Tần tiên sinh lẻ loi nhấn like.
Trạng thái thứ hai thì náo nhiệt vô cùng.
"Tạ Dân Hiên: từ cái áo gia đình kia là đã có thể nhìn ra địa vị trong gia đình."
"Châu Giai Giai: Ngưỡng mộ ghê!"
"Đẹp trai quát" "Lưu Giai: Hahahaha, chú Tân mà cũng mặc mấy kiểu quần áo thế này á."
"Đổng Văn Kỳ: Lúc đầu cậu mua bộ này tớ cảm thấy rất low." (Ý là quê hay là áo xấu đó các bạn III)
"Tô Bối trả lời Đổng Văn Kỳ: Bây giờ thì sao?"
"Đổng Văn Kỳ: Lụa đẹp vì người."
Từ đại ca gửi cho Tô Bối một tin nhắn.
"wvvv": Vết thương trên mặt q bảo bối khỏi rồi hả?
"Tô Bối": Ừm!- đã khỏi hết rồi.
"wvvv": Không phải em dùng cái máy ảnh làm đẹp mà con gái tụi em hay dùng để cà mịn đi đấy chứ?
"Tô Bối": Tất nhiên không phải! Không có sài app chỉnh sửa nào nha, ảnh gốc đấy.
"vvvv": Hahaha, vậy thì tốt quá rồi.
Lần hoạt động rèn luyện này Từ Thế Duy cũng rất muốn đi cùng nhưng biết sao được, lịch kiểm tra tuần này quá đáng sợ.
"vvvv": Vừa hay, đợt thi sau có thể nhờ Tần tiên sinh sửa lại thành thi công khai. Lúc đó q bảo bối có thể lộ mặt rồi, cũng để cho đám cư dân trên diễn đàn tự nhục chơi.
Bây giờ không chỉ có "Đại Chiến Hồng Khách" mà hầu như ai cũng cho rằng "q" bảo bối không xinh.
Hôm trước còn có người hỏi cậu lúc tham gia thi cùng "q" có bị ảnh hưởng tâm lý không.
Vừa nghĩ đến đây Từ Thế Duy đã tức đến đau cả não, mong cho một cuộc thi công khai, để cậu đưa "q" bảo bối đến đó vả mặt từng đứa.
"Tô Bối": Thôi không cần thiết đâu, chờ đến chung kết luôn đi.
Tô Bối không muốn công khai là vì không muốn bị lộ danh tính với Lận Thiếu Trì.
Tô Bối lo nếu như để Lận Thiếu Trì biết cố vấn kỹ thuật anh phí công tìm về lại là con gái của tối tác, cô bé đang lo là anh ta hiểu lầm là nhà bọn họ đang lừa người đây.
"vvvv": Em ngại cái gì chứ?
"vvvv:" Hồi nãy anh mới nhận được tin nhắn của bạn, vòng thi sau khả năng chúng ta rất có thể gặp đội "LA" là rất cao, em chuẩn bị tâm lý trước đi.
"LA" tại vòng hai là đội xếp nhì bảng điểm, trước vòng chung kết họ điều chỉnh đội hình một chút, thực lực lại một lần nữa tăng lên.
Thực của mấy người trong đội đối phương không quá mạnh, nhưng người ta nhân số đông.
"vvvv": Nhưng có anh ở đây, không phải sợ.
"Tô Bối": Em không sợ.
Tán gẫu với Từ đại ca một lúc, Tô Bối lên mạng tìm kiếm mấy đoạn phim về đội "LA" xem phong cách chiến đấu của họ. Sau đó cô đăng nhập wechat để trả lời bình luận trên đó.
"Tần tiên sinh đẹp trai quái"
"Tô Bối: Đó là chuyện tất nhiên!"
"Bộ đồ này đẹp ghê."
"Tô Bối: Tôi mua đấy- /icon đắc ý/"
Có lẽ vì leo núi quá mệt nên bây giờ mí mắt trên với mí mắt dưới đánh nhau rồi.
Tô Bối đang dựa vào Tô Tiểu Bảo thì nhích ra tìm một ví trí thoải mái, trả lời thêm mấy bình luận nữa, rồi không biết từ khi nào đã ngủ mất.
Sau khi giải quyết xong công việc qua điện thoại, Tần tiên sinh quay sang thì thấy hai đứa trẻ đã ngủ từ lúc nào rồi.
Nhìn thấy hai đứa con chen chúc nằm cạnh nhau, Tần tiên sinh khế nhíu mày.
Rõ ràng có ba cái túi ngủ, hai đứa trẻ sao cứ thích chen chung một cái làm gì chứ.
Tần tiên sinh chuẩn bị dịch Tô Bối sang một bên thì điện thoại của Tô Bối rơi xuống, màn hình vẫn chưa tắt.
Vừa đúng lúc để Tần tiên sinh nhìn thấy bài đăng chỉ có bạn bè xem kia.
Tần tiên sinh là người ngoài việc sử dụng điện thoại để làm việc thì rất ít khi tiếp xúc với các chức năng khác của Wechat ngoài nghe, gọi, chuyển tiền. Nhưng đêm qua là lần đầu tiên Tần tiên sinh nghiêm túc lên mạng tìm cách sử dụng các tính năng của Wechat.
Tần Thiệu: Tại sao một bài đăng trong vòng bạn bè của người khác mà tôi lại không nhìn thấy?
Trả lời ở bên dưới:
"Hahaha, chúc mừng bạn, bạn đã bị cho vào danh sách đen rồi."
"Điều này chứng minh người ta không muốn cho bạn xem vòng bạn bè của người ta, đừng hỏi nhiều nữa, mất công đau lòng.
"Chỉ có một bài đăng thôi sao?"
"Nếu vậy thì chắc bị chặn tạm ở bài viết đó thôi."
"Nói thật nhé, bạn gái cũ của tôi cũng làm vậy với tôi đấy. Mấy bài đăng cô ta ăn chơi đàn đúm lúc nào cũng chặn tôi, có khi nào là"
Tần Thiệu: Là con gái tôi.
"Nà nít"
"Hahaha, vậy thì càng bình thường."
"Thói quen bình thường của đám trẻ bây giờ đó thôi, hơn nửa còn là kỹ năng sinh tồn rất hữu ích."
"Đúng đó, tôi cũng làm vậy. Nếu như ra ngoài chơi với bạn bè, thì có thể sử dụng chức năng đó của wechat để chặn ba mẹ, sau đó thì định kỳ đăng vài bài đăng yêu đời hay học hành chăm chỉ và thiết lập chế độ để ba mẹ có thể xem được, hahaha."
Tần tiên sinh:
Tần tiên sinh cầm điện thoại di động xem bình luận mà trong lòng có chút không vui.
Lúc này bên tai nghe được vài tiếng động nhỏ, cánh tay đột nhiên nhột nhội.
Thì ra là Tô Bối đang ngủ bên cạnh không biết tại sao lại lăn đến gần cánh tay Tần tiên sin rồi ôm lấy cả cánh tay ông, Tô Bối bất giác cọ cọ mấy cái.
Cúi xuống nhìn con gái, một chút không vui trên mặt cũng dần dần thả lỏng ra.
Hoạt động ngoại khóa kết thúc. Không lâu sau đó thì kết quả xét xử của Tống Ngạn Thành đã có rồi: Chung thân.
Tần Tấn Quốc lại gọi Tần Thiệu đến Kim Hy Uyển một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.