Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 48
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Vốn dĩ lần này "vvvv" không định nhắn tin quấy rây người đồng đội thân yêu của mình muộn như vậy.
Nhưng mà tối nay, anh định gõ mã code để tạo ra một cái tường lửa an ninh cực kỳ hoành tráng, siêu đỉnh. Tuy nhiên khi chạy thử chương trình thì lại xuất hiện lỗi bug, anh đã thử sử dụng rất nhiều biện pháp để sửa cái lỗi đó nhưng mãi mà vẫn không thành công. Bất đắc dĩ, anh đành cầu cứu "q" để nhờ giúp một tay.
"vvvv" bên này đang có ý định trực tiếp gọi sang cho "q”, tuy nhiên còn chưa kịp ấn nút gọi thì chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Nhìn thấy điện thoại hiện lên dòng chữ: "Đồng đội bảo bối q", hai mắt của "vvwv" lúc này liền sáng rực lên: Ôi trời ạ, đại ca "q" nhà mình đúng là quá đáng yêu, đối xử với mình thật sự quá tốt rồi,"q" hôm nay vậy mà lại chủ động gọi điện thoại tới để nói chuyện với mình.
Gương mặt "vvvv" tràn đầy sự kích động nhấn nút nhận cuộc gọi, nhưng anh còn chưa kịp sắp xếp lại ngôn ngữ để chào hỏi thì đầu dây bên kia đã phát ra âm thanh lạnh lùng của đối phương
Tần Thiệu: "Cậu là ai?"
Cầm chiếc điện thoại trong tay,"vvvv" nhất thời ngây ra. Nghe đối phương hỏi như vậy, cậu cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
"vvwvv": Không phải là vậy chứ?
Tại sao anh lại có cảm giác giọng nói của đối phương hình như có chút không giống với tưởng tượng của bản thân nhỉ 2
Trước giờ, trong tưởng tượng của anh/q" sẽ là kiểu thiếu niên trẻ tuổi chỉ thích ở trong nhà, không hay ra ngoài tiếp xúc hay xã giao với người khác nữa chứ. Thế nhưng hiện tại, sau khi nghe thấy những lời kia, anh thật sự không nghĩ tới giọng nói của đối phương lại trầm thấp, ổn trọng, hơn nữa cực kỳ có sức hút như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng đúng là giọng nói này của đối phương thật sự nam tính và trưởng thành hơn anh nghĩ nhiều lắm.
Chỉ là, giọng nói này còn pha chút lạnh lùng. Mặc dù anh với người kia chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại, không phải đối diện trực tiếp, nhưng "vvvv" vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo dọc theo sống lưng: Cảm giác sợ hãi, rùng mình, chỉ cần nghĩ đến giọng nói kia thôi cũng thấy sợ rồi.
"Ta là v đây." Chắc không phải là "q" đã quên mất không lưu cái ID này của anh vào điện thoại đấy chứ?
"Chuyện đó, thực sự lúc này không phải là ta cố ý tìm đến làm phiền cậu, nhưng mà là hiện tại ta đang rất cần cậu giúp, lúc này ta không có cậu không thể nào làm được."
"Này? Này? Honey à, cậu vẫn còn đang nghe ta nói đấy chứ?"
"Cậu đang giận ta đó à? Đừng mà honey, cậu nói gì đó đi chứ, một câu thôi cũng được, có được không? Honey? Bảo bối? Đại ca à? Ba ba của ta ơi?"
"wvvwv" ở đầu bên kia điện thoại nói huyên thuyên liên tục, không ngừng nghỉ. Gần như tất cả những xưng hô mà anh có thể nghĩ ra được đều được liệt kê hết ra để nói.
Mà ở đầu dây bên này, Tần tiên sinh đang nắm chặt chiếc điện thoại di động. Sắc mặt Tần tiên sinh lúc này càng ngày càng trầm xuống, cả gương mặt trở nên nặng như đeo chì, cảm giác như sắp có thể nhỏ xuống thành mực để viết chữ luôn rồi.
Hiện tại nếu để ai quen biết với Tần tiên sinh nhìn thấy gương mặt này thì có thể dễ dàng nhận ra, Tần tiên sinh đang cực kỳ tức giận, chuẩn bị phát tác.
Nếu như là người từng được tiếp xúc hoặc là người quen của Tần tiên sinh mà ở nơi này thì nhất định sẽ nhận ra trạng thái hiện tại của ông chính là dấu hiệu của sự yên tĩnh trước một cơn bão lớn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Bối đang ngủ say ở bên cạnh, Tần tiên sinh đè thấp âm thanh xuống, trầm giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi là ba ba của con bé."
"VVVV”:
Người anh em 4v đang nói liên tục, sau khi nghe thấy những lời này liền bị kinh ngạc quá độ mà im lặng một hồi. Đến khi lấy lại tinh thần, cậu còn chưa kịp nói câu "Cháu chào chú” thì đã nghe thấy giọng nói của Tần tiên sinh tiếp tục phát ra từ đầu dây bên kia: "Tôi không cần biết việc cậu tiếp xúc và làm quen với con gái của tôi là do xuất phát từ bất cứ nguyên nhân hay mục đích nào đi nữa, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu như từ giờ trở đi cậu còn gọi điện hay gửi cho con bé bất cứ một tin nhắn nào, chỉ cần để tôi biết được, thì tôi cũng không ngại khiến cho cậu cảm thấy hối hận vì đã được sinh ra ở trên cõi đời này."
Lời nói này của Tần tiên sinh cũng không phải là để đe doạ hay uy hiếp đối phương, mà nó đơn thuần chỉ là thông báo cho đối phương biết Nói xong, Tần Thiệu liền ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó cầm điện thoại của Tô Bối ấn nút tắt nguồn.
Ở một nơi khác, tại Từ gia, mặc dù đã rất khuya rồi, nhưng "vvvv" lại bởi vì cuộc điện thoại mới nhận được này doạ cho anh sợ đến tỉnh cả ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trên giường, Tô Bối đã thấy mình nằm trong phòng từ lúc nào.
Khi vừa mở mắt ra, Tô Bối vẫn còn choáng váng, hơi ngái ngủ. Cô cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra tối qua: Hôm qua, vì cảm thấy có chút đói bụng nên cô đã chạy xuống lầu tìm xem còn có đồ gì có thể ăn được hay không. Nhưng thật không may, ngay sau đó cô lại bị Tân Thiệu bắt được quả tang mình đi ăn vụng, đến cuối cùng lại trở thành cô và Tần tiên sinh cùng ngồi xuống ăn khuya với nhau rồi tiếp đó hình như cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đặc biệt là, lúc đó cô vậy mà lại quên mất vẫn còn Tô Tiểu Bảo đang chờ mình trên phòng!
Suốt quãng đường từ Cảnh Viên tới trường học, Tô Bối vẫn luôn duy trì ánh mắt giống như một "đứa nhỏ đáng thương” nhìn chằm chằm lấy Tô Tiểu Bảo.
Tô Bối lay lay cánh tay của Tô Tiểu Bảo, nói ra: "Chị thật sự xin lỗi mà, hôm qua không phải em đã đợi chị đến tận khuya đó chứ?"
Tô Tiểu Bảo: "Cũng không phải là quá muộn, em ngồi chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy chị. Sau đó quá buồn ngủ nên quyết định không chờ nữa mà leo lên giường đi ngủ."
Thực ra còn có một chuyện Tô Tiểu Bảo đã làm trước khi đi ngủ vào tối qua, nhưng cậu cũng không có kể cho Tô Bối: Hôm qua cậu đã ngồi chờ rất lâu trên phòng mà vẫn không thấy Tô Bối quay trở lại, không đợi được nữa, cậu cảm thấy hơi lo lắng cho cô nên quyết định đi xuống dưới tầng xem thử một chút. Kết quả là lúc cậu đi xuống lại không may đụng phải Tần Thiệu. Sau đó cậu liền bị Tần tiên sinh cực kỳ nghiêm túc yêu cầu cậu quay lại phòng đi ngủ, biểu hiện trên gương mặt của Tần tiên sinh lúc đó giống như là muốn giết người đến nơi rồi vậy.
Hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sau khi xuống xe đi vào trong sân trường, vừa đi vừa nói với nhau về chuyện ngày hôm qua. Bỗng nhiên lúc này, có một cô gái chạy tới trước mặt của hai người. Cô bé này nhìn qua có vẻ khá là dễ thương, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu, trên gương mặt còn đeo thêm một cặp kính Nobita.
"Tô Tô thiếu, món quà này mong cậu hãy nhận lấy". cô bé hơi cúi đầu nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt lúc này trở nên đỏ bừng, ngại ngùng đưa món quà nhỏ được bọc xinh đẹp mà cô đang cầm trên tay cho Tô Tiểu Bảo, sau đó cũng không quên bổ sung thêm một câu: "Cầu xin cậu, làm ơn, cậu nhất định phải xem nó đấy."
Nói xong, cô bé liên chạy một mạch về đằng trước, hòa vào trong đám đông đang vây xem ở xung quanh.
Nữ sinh kia đi mất, bỏ lại một đám người vậy xem vẫn còn ở lại chỗ đó.
"Oh, hình như lại có thêm một người đến tỏ tình với Tô Thiếu rồi."
"Nhìn bộ dạng lúc nãy của Tô Thiếu có vẻ cậu ấy vẫn còn chưa có kịp phản ứng, hì hì."
"Oa, bộ dáng ngốc ngốc này của Tô Thiếu cũng đẹp trai quá đi!"
Ở trong trường, trước giờ Tô Tiểu Bảo vẫn thường xuyên được mấy nữ sinh tìm đến thổ lộ tình cảm như vậy. Nên sau khi nhìn thấy cảnh này, Tô Bối cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cả.
Ngược lại, cô tò mò bên trong hộp quà kia đang chứa cái gì hơn. Cô bé tỏ tình lần này không biết lại đưa cho Tô Tiểu Bảo cái gì nữa đây?
Tô Bối nhìn đến đồ vật đang bị nhét vào trong tay của Tô Tiểu Bảo kia, thầm nghĩ: "Nhìn cái hộp này không giống như là quà lưu niệm, cũng không giống bữa sáng hay đồ ăn vặt gì cả, chẳng lẽ là thư tình sao?"
Trở về phòng học, vốn dĩ Tô Tiểu Bảo cũng chẳng muốn để ý tới hộp quà kia nữa, thế nhưng Tô Bối lại tỏ vẻ rất hiếu kì về nó.
Tô Bối trách móc: "Cô bé kia dù sao cũng đã nói là cầu xin em nhất định phải xem món đồ này rồi còn gì, vậy thì em cũng phải xem thử một chút xem nó là gì đi chứ."
Nhìn thấy Tô Bối trưng ra bộ mặt tò mò, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ đành mở hộp quà kia ra.
Bên trong đó là một xấp giấy thật dày, trên mỗi mặt giấy đều có lít nha lít nhít toàn chữ là chữ, chỉ chít với nhau.
"Trong đấy viết cái gì vậy, cho chị xem với?" Tô Bối tiến lại gần, sau đó giành lấy xấp giấy vừa bị Tô Tiểu Bảo vò thành một cục nắm ở trong tay. Mở từng tờ giấy đã bị vò nhàu nhĩ kia ra, cô đưa mắt nhìn xuống nội dung của tờ giấy:
Nội dung mấy tờ giấy này là một câu chuyện thể loại đồng nhân, mà Tô Tiểu Bảo lại làm một trong hai nhân vật chính trong đó. Hơn nữa trong này còn đính kèm thêm một bức tranh vẽ chibi minh hoạ nhân vật đó, vừa tròn tròn phúng phính lại cực kỳ đáng yêu!...
Nhưng mà tối nay, anh định gõ mã code để tạo ra một cái tường lửa an ninh cực kỳ hoành tráng, siêu đỉnh. Tuy nhiên khi chạy thử chương trình thì lại xuất hiện lỗi bug, anh đã thử sử dụng rất nhiều biện pháp để sửa cái lỗi đó nhưng mãi mà vẫn không thành công. Bất đắc dĩ, anh đành cầu cứu "q" để nhờ giúp một tay.
"vvvv" bên này đang có ý định trực tiếp gọi sang cho "q”, tuy nhiên còn chưa kịp ấn nút gọi thì chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Nhìn thấy điện thoại hiện lên dòng chữ: "Đồng đội bảo bối q", hai mắt của "vvwv" lúc này liền sáng rực lên: Ôi trời ạ, đại ca "q" nhà mình đúng là quá đáng yêu, đối xử với mình thật sự quá tốt rồi,"q" hôm nay vậy mà lại chủ động gọi điện thoại tới để nói chuyện với mình.
Gương mặt "vvvv" tràn đầy sự kích động nhấn nút nhận cuộc gọi, nhưng anh còn chưa kịp sắp xếp lại ngôn ngữ để chào hỏi thì đầu dây bên kia đã phát ra âm thanh lạnh lùng của đối phương
Tần Thiệu: "Cậu là ai?"
Cầm chiếc điện thoại trong tay,"vvvv" nhất thời ngây ra. Nghe đối phương hỏi như vậy, cậu cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
"vvwvv": Không phải là vậy chứ?
Tại sao anh lại có cảm giác giọng nói của đối phương hình như có chút không giống với tưởng tượng của bản thân nhỉ 2
Trước giờ, trong tưởng tượng của anh/q" sẽ là kiểu thiếu niên trẻ tuổi chỉ thích ở trong nhà, không hay ra ngoài tiếp xúc hay xã giao với người khác nữa chứ. Thế nhưng hiện tại, sau khi nghe thấy những lời kia, anh thật sự không nghĩ tới giọng nói của đối phương lại trầm thấp, ổn trọng, hơn nữa cực kỳ có sức hút như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng đúng là giọng nói này của đối phương thật sự nam tính và trưởng thành hơn anh nghĩ nhiều lắm.
Chỉ là, giọng nói này còn pha chút lạnh lùng. Mặc dù anh với người kia chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại, không phải đối diện trực tiếp, nhưng "vvvv" vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo dọc theo sống lưng: Cảm giác sợ hãi, rùng mình, chỉ cần nghĩ đến giọng nói kia thôi cũng thấy sợ rồi.
"Ta là v đây." Chắc không phải là "q" đã quên mất không lưu cái ID này của anh vào điện thoại đấy chứ?
"Chuyện đó, thực sự lúc này không phải là ta cố ý tìm đến làm phiền cậu, nhưng mà là hiện tại ta đang rất cần cậu giúp, lúc này ta không có cậu không thể nào làm được."
"Này? Này? Honey à, cậu vẫn còn đang nghe ta nói đấy chứ?"
"Cậu đang giận ta đó à? Đừng mà honey, cậu nói gì đó đi chứ, một câu thôi cũng được, có được không? Honey? Bảo bối? Đại ca à? Ba ba của ta ơi?"
"wvvwv" ở đầu bên kia điện thoại nói huyên thuyên liên tục, không ngừng nghỉ. Gần như tất cả những xưng hô mà anh có thể nghĩ ra được đều được liệt kê hết ra để nói.
Mà ở đầu dây bên này, Tần tiên sinh đang nắm chặt chiếc điện thoại di động. Sắc mặt Tần tiên sinh lúc này càng ngày càng trầm xuống, cả gương mặt trở nên nặng như đeo chì, cảm giác như sắp có thể nhỏ xuống thành mực để viết chữ luôn rồi.
Hiện tại nếu để ai quen biết với Tần tiên sinh nhìn thấy gương mặt này thì có thể dễ dàng nhận ra, Tần tiên sinh đang cực kỳ tức giận, chuẩn bị phát tác.
Nếu như là người từng được tiếp xúc hoặc là người quen của Tần tiên sinh mà ở nơi này thì nhất định sẽ nhận ra trạng thái hiện tại của ông chính là dấu hiệu của sự yên tĩnh trước một cơn bão lớn.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Bối đang ngủ say ở bên cạnh, Tần tiên sinh đè thấp âm thanh xuống, trầm giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi là ba ba của con bé."
"VVVV”:
Người anh em 4v đang nói liên tục, sau khi nghe thấy những lời này liền bị kinh ngạc quá độ mà im lặng một hồi. Đến khi lấy lại tinh thần, cậu còn chưa kịp nói câu "Cháu chào chú” thì đã nghe thấy giọng nói của Tần tiên sinh tiếp tục phát ra từ đầu dây bên kia: "Tôi không cần biết việc cậu tiếp xúc và làm quen với con gái của tôi là do xuất phát từ bất cứ nguyên nhân hay mục đích nào đi nữa, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu như từ giờ trở đi cậu còn gọi điện hay gửi cho con bé bất cứ một tin nhắn nào, chỉ cần để tôi biết được, thì tôi cũng không ngại khiến cho cậu cảm thấy hối hận vì đã được sinh ra ở trên cõi đời này."
Lời nói này của Tần tiên sinh cũng không phải là để đe doạ hay uy hiếp đối phương, mà nó đơn thuần chỉ là thông báo cho đối phương biết Nói xong, Tần Thiệu liền ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó cầm điện thoại của Tô Bối ấn nút tắt nguồn.
Ở một nơi khác, tại Từ gia, mặc dù đã rất khuya rồi, nhưng "vvvv" lại bởi vì cuộc điện thoại mới nhận được này doạ cho anh sợ đến tỉnh cả ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trên giường, Tô Bối đã thấy mình nằm trong phòng từ lúc nào.
Khi vừa mở mắt ra, Tô Bối vẫn còn choáng váng, hơi ngái ngủ. Cô cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra tối qua: Hôm qua, vì cảm thấy có chút đói bụng nên cô đã chạy xuống lầu tìm xem còn có đồ gì có thể ăn được hay không. Nhưng thật không may, ngay sau đó cô lại bị Tân Thiệu bắt được quả tang mình đi ăn vụng, đến cuối cùng lại trở thành cô và Tần tiên sinh cùng ngồi xuống ăn khuya với nhau rồi tiếp đó hình như cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đặc biệt là, lúc đó cô vậy mà lại quên mất vẫn còn Tô Tiểu Bảo đang chờ mình trên phòng!
Suốt quãng đường từ Cảnh Viên tới trường học, Tô Bối vẫn luôn duy trì ánh mắt giống như một "đứa nhỏ đáng thương” nhìn chằm chằm lấy Tô Tiểu Bảo.
Tô Bối lay lay cánh tay của Tô Tiểu Bảo, nói ra: "Chị thật sự xin lỗi mà, hôm qua không phải em đã đợi chị đến tận khuya đó chứ?"
Tô Tiểu Bảo: "Cũng không phải là quá muộn, em ngồi chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy chị. Sau đó quá buồn ngủ nên quyết định không chờ nữa mà leo lên giường đi ngủ."
Thực ra còn có một chuyện Tô Tiểu Bảo đã làm trước khi đi ngủ vào tối qua, nhưng cậu cũng không có kể cho Tô Bối: Hôm qua cậu đã ngồi chờ rất lâu trên phòng mà vẫn không thấy Tô Bối quay trở lại, không đợi được nữa, cậu cảm thấy hơi lo lắng cho cô nên quyết định đi xuống dưới tầng xem thử một chút. Kết quả là lúc cậu đi xuống lại không may đụng phải Tần Thiệu. Sau đó cậu liền bị Tần tiên sinh cực kỳ nghiêm túc yêu cầu cậu quay lại phòng đi ngủ, biểu hiện trên gương mặt của Tần tiên sinh lúc đó giống như là muốn giết người đến nơi rồi vậy.
Hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sau khi xuống xe đi vào trong sân trường, vừa đi vừa nói với nhau về chuyện ngày hôm qua. Bỗng nhiên lúc này, có một cô gái chạy tới trước mặt của hai người. Cô bé này nhìn qua có vẻ khá là dễ thương, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu, trên gương mặt còn đeo thêm một cặp kính Nobita.
"Tô Tô thiếu, món quà này mong cậu hãy nhận lấy". cô bé hơi cúi đầu nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt lúc này trở nên đỏ bừng, ngại ngùng đưa món quà nhỏ được bọc xinh đẹp mà cô đang cầm trên tay cho Tô Tiểu Bảo, sau đó cũng không quên bổ sung thêm một câu: "Cầu xin cậu, làm ơn, cậu nhất định phải xem nó đấy."
Nói xong, cô bé liên chạy một mạch về đằng trước, hòa vào trong đám đông đang vây xem ở xung quanh.
Nữ sinh kia đi mất, bỏ lại một đám người vậy xem vẫn còn ở lại chỗ đó.
"Oh, hình như lại có thêm một người đến tỏ tình với Tô Thiếu rồi."
"Nhìn bộ dạng lúc nãy của Tô Thiếu có vẻ cậu ấy vẫn còn chưa có kịp phản ứng, hì hì."
"Oa, bộ dáng ngốc ngốc này của Tô Thiếu cũng đẹp trai quá đi!"
Ở trong trường, trước giờ Tô Tiểu Bảo vẫn thường xuyên được mấy nữ sinh tìm đến thổ lộ tình cảm như vậy. Nên sau khi nhìn thấy cảnh này, Tô Bối cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cả.
Ngược lại, cô tò mò bên trong hộp quà kia đang chứa cái gì hơn. Cô bé tỏ tình lần này không biết lại đưa cho Tô Tiểu Bảo cái gì nữa đây?
Tô Bối nhìn đến đồ vật đang bị nhét vào trong tay của Tô Tiểu Bảo kia, thầm nghĩ: "Nhìn cái hộp này không giống như là quà lưu niệm, cũng không giống bữa sáng hay đồ ăn vặt gì cả, chẳng lẽ là thư tình sao?"
Trở về phòng học, vốn dĩ Tô Tiểu Bảo cũng chẳng muốn để ý tới hộp quà kia nữa, thế nhưng Tô Bối lại tỏ vẻ rất hiếu kì về nó.
Tô Bối trách móc: "Cô bé kia dù sao cũng đã nói là cầu xin em nhất định phải xem món đồ này rồi còn gì, vậy thì em cũng phải xem thử một chút xem nó là gì đi chứ."
Nhìn thấy Tô Bối trưng ra bộ mặt tò mò, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ đành mở hộp quà kia ra.
Bên trong đó là một xấp giấy thật dày, trên mỗi mặt giấy đều có lít nha lít nhít toàn chữ là chữ, chỉ chít với nhau.
"Trong đấy viết cái gì vậy, cho chị xem với?" Tô Bối tiến lại gần, sau đó giành lấy xấp giấy vừa bị Tô Tiểu Bảo vò thành một cục nắm ở trong tay. Mở từng tờ giấy đã bị vò nhàu nhĩ kia ra, cô đưa mắt nhìn xuống nội dung của tờ giấy:
Nội dung mấy tờ giấy này là một câu chuyện thể loại đồng nhân, mà Tô Tiểu Bảo lại làm một trong hai nhân vật chính trong đó. Hơn nữa trong này còn đính kèm thêm một bức tranh vẽ chibi minh hoạ nhân vật đó, vừa tròn tròn phúng phính lại cực kỳ đáng yêu!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.