Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 51
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Tin nhắn mới lại được gửi đến.
"vvwvv": Nói như vậy có nghĩa cậu là con gái thật hả?!
"q": Đúng vậy.
"vvvv": Đậu xanh rau má
"q": Phần giới thiệu bản thân trên QQ không phải tôi đã ghi rõ ràng rồi sao?
"vvvv": Ta cứ nghĩ nó là giả....
Hai người tám nhảm một hồi,"vvvv" lại mời Tô Bối tham gia một cuộc thi đối kháng mô phỏng.
"q”: Tôi không rảnh, bây giờ tôi đang dự tiệc, không có máy tính ở đây.
"vvvv": wtf, cậu đang dự tiệc mà lại nói chuyện với ta lâu như thế? Hey hey, xem ra trong lòng cưng, anh đây vẫn rất quan trọng?"
Câu kia của anh trai "4v" gửi đi chưa đến hai giây đã vội vàng thu hồi mất: Vốn dĩ anh đã quen dùng giọng điệu này nói chuyện với "đại bảo bối q", nhưng mà sau khi biết được chân tướng và hơn hết là lời cảnh cáo kia, anh lại không dám nữa.
"vvvv": Đi dự tiệc còn ôm điện thoại, cậu không sợ mình bị nghĩ là đứa con gái nghiện internet à 2
Tô Bối vô thức vội nhìn xung quanh, rồi trả lời lại một câu: "Chỗ này không có người."
Cô không hề nghĩ đến, lúc này ở trong góc hành lang của vườn hoa có một người đang nhìn về phía cô.
Lận Thiếu Trì vừa xử lý xong một vài việc của công ty, anh chuẩn bị tiếp tục tham dự lễ mừng thọ của Lận lão gia, nhưng vào lúc này anh lại nhìn thấy ở trong vườn hoa có một thiếu nữ mặc đầm trắng đang ngồi trên chiếc ghế mây, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế.
Đối phương để lại cho Lận Thiếu Trì ấn tượng đầu tiên chính là "một cô gái nghiện internet", thật giống với đám trẻ thời nay lúc nào hai tay cũng không rời nổi cái điện thoại.
Lận Thiếu Trì nhìn thấy bên cạnh Tô Bối có một ly champagne, sau đó lại chứng kiến cảnh cô bé thong thả đưa ly rượu lên miệng, chỉ trong một hơi liền uống cạn.
Lận Thiếu Trì nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cô bé kia, nhìn sao cũng cảm thấy tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, không ngờ thế mà lại là một lão làng trong giới uống rượu.
Một gia đình có gia giáo thường rất nghiêm khắc với con cái, cũng sẽ không có chuyện tuỳ tiện để cho con gái nhà mình ra ngoài uống rượu, anh nhớ rõ ràng là không hề mời thế gia nào không đứng đắn tới dự tiệc mà.
Đứa con gái kia không biết là con cái nhà nào? Hay chỉ là một người có nhan sắc, thừa cơ cải trang rồi trà trộn vào đây dự tiệc?
Trong lòng của Lận Thiếu Trì suy đoán, trên mặt cũng hiện lên vẻ không vui.
Vào lúc này, Lận Thiếu Trì nhìn thấy cô gái kia từ ghế mây lảo đảo đứng lên rồi nhắm thẳng hướng anh đang đứng mà lắc lư đi đến, chỉ là bước chưa tới khu vực hành lang đã đổi hướng rồi tự mình đi loanh quanh ba vòng trong vườn hoa.
Tô Bối rõ ràng đang nói chuyện với người anh em "vvvv" của mình về việc ngày mai sẽ cùng tham gia một cuộc thi mô phỏng. Kết quả, đầu óc cô bỗng nhiên quay mòng mòng làm cho Tô Bối quên luôn cả chuyện mình đang muốn nói cái gì.
Cô theo bản năng lắc đầu mấy cái, nhưng mà càng lắc lại càng khiến cho bản thân cảm thấy choáng váng hơn.
Tô Bối gắng gượng gửi cho "vvvv" một tin nhắn: "Hình như tôi uống nhầm cái gì rồi."
Tay chân bủn rủn không có lực, Tô Bối cảm thấy bản thân bắt đầu cầm không nổi điện thoại nữa rồi, dựa vào chút tỉnh táo còn lại cô cất điện thoại vào trong túi.
Tô Bối tự phán đoán trong lòng: Chết rồi, hình như mình không cẩn thận uống nhầm rượu.
Tô Bối xoa xoa thái dương, vịn tay vào ghế mây để đứng lên, hai chân giờ đây như muốn khụy xuống, mặt đất trở nên mềm mại, cảm giác như đang đứng trên tấm đệm lò xo vậy. Nhìn thấy phía bên kia có ánh đèn, Tô bối liền nhắm thẳng nơi đó đi đến - Cô phải nhanh chóng đến chỗ Tô Tiểu Bảo và Tần tiên sinh.
Tô Bối nhớ lúc cô đến đây thì vườn hoa này cách nơi bữa tiệc diễn ra cũng khá gần, nhưng mà tại sao cô cảm thấy hình như mình lạc đường mất rồi. Tô Bối lấy điện thoại trong túi ra, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Bảo, nhưng vì ngón tay đổ đầy mồ hôi cho nên không thể mở khóa bằng vân tay được.
"1,2, 3... Tô Bối nhìn vào màn hình khóa của điện thoại, cảm giác giống như trước mặt mình có vài ba cái màn hình cũng một lúc.
Tay cô chọc liên hồi lên trên màn hình điện thoại nhưng không lần nào thành công mở được khóa màn hình....
Cô cúi đầu, ôm lấy điện thoại, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa gấp gáp, làm cho người khác nhìn thấy không nhịn được muốn cười, cũng cảm thấy không đành lòng mà muốn đi qua đó giúp đỡ cô một chút.
Lận Thiếu Trì quả đúng là làm như vậy.
Lận Thiếu Trì đi mấy bước đã tới trước mặt cô: Nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của cô bé, bộ dạng hoang mang không biết nên làm gì, anh chợt nhíu mày: Nếu như cô không phải đang giả bộ, vậy thì chắc thật sự đã uống say mất rồi.
Lận Thiếu Trì nghi ngờ.
Ban nãy cô gái này uống rượu không hề do dự chút nào, đã thế còn vô cùng tự nhiên, cho nên anh nghĩ đối phương chắc chắn thường xuyên uống rượu, hơn nữa tửu lượng cũng phải thuộc dạng thượng thừa, nhưng thật không ngờ, một ly champagne mà đã khiến cô say thành thế này rồi.
Tô Bối trong lúc hoảng loạn thì lúc này bên tai lại nghe được một giọng nói: "Cô có cần tôi giúp gì hay không?"
Tô Bối ngẩng đầu, mơ màng nhìn thấy một người mặc vest.
Tô Bối nghĩ người này là phục vụ, nhìn đối phương gật gật đầu: "Xin hỏi có thể đưa tôi đến chỗ của Tần Thiệu được không?”
Tần Thiệu, chủ tịch Tần ư?
Lận Thiếu Trì ngơ ra, mơ màng đoán ra thân phận của cô gái trước mặt: Lúc trước anh đã nghe nói, lần này đi dự tiệc Tần Thiệu còn dẫn theo hai đứa con song sinh cùng tới, nếu nói vậy chẳng lẽ đây chính là con gái của Tần tiên sinh.
Sau khi hỏi phục vụ, Lận Thiếu Trì đem Tô Bối đi vào trong từ lối đi riêng của mình.
Nhìn thấy Tô Bối cứ xiêu vẹo nghiêng ngả bước đi, Lận Thiếu Trì muốn qua đỡ cô. Nhưng nghĩ kỹ lại thì như vậy không thích hợp, bèn hỏi Tô Bối: "Cô có muốn tôi gọi một nữ phục vụ đến đỡ cô hay không?"
Tô Bối trong đầu cứ ong ong, căn bản không nghe thấy Lận Thiếu Trì đang nói gì, cứ theo bản năng lắc đầu, rồi vịn vào tường chầm chậm nhích từng chút một đi về phía trước.
Lúc này, sau khi Tần tiên sinh đã đem con trai mình ném vào địa ngục, Tô Tiểu Bảo nhanh chóng bị "bao vây" bởi các vị thương nhân ở yến hội, về phần ông ta thì lại vui vẻ thoải mái ngồi trong phòng trò chuyện với Lận lão gia.
Lận lão gia: "Thật không ngờ lần mừng thọ này của tôi lại được Tần tiên sinh nể mặt đến tham dự."
Tần Thiệu: "Lão gia tử ngài quá lời rồi, năm đó ngài có thể giúp cho Lận thị lớn mạnh như vậy, tôi đây mới thực sự phải bái phục lão gia ngài."
Nghe vậy, Lận lão gia mỉm cười lắc đầu, cảm khái nói: "Già rồi, không làm được gì, còn chuyện Lận gia từng như thế nào thì cũng chỉ là quá khứ, sau khi con trai và con dâu ta xảy ra chuyện, Lận thị ngày càng xuống dốc, Lận gia của bây giờ thật gánh không nổi một tiếng bái phục của tiên sinh."
Nói đến đây, trong lòng Lận lão gia thật sự là tràn đầy cảm xúc: Những người hôm nay đến dự tiệc mừng thọ của ông, chỉ có một nửa là thật lòng vì nể mặt ông mà đến, còn một nửa còn lại chắc là vì biết được hôm nay chủ tịch của Tần thị cũng có mặt nên mới muốn đến mà thôi.
Đối với chuyện này, Tần Thiệu không muốn bình luận gì nhiều, chỉ là khách quan mà nói một câu: "Lận gia thiếu đổng sự rất có triển vọng"
Nghe được câu này, trong ánh mắt của Lận lão gia cũng hiện lên chút vui mừng.
"Thiếu Trì đúng là rất có triển vọng, chỉ là nó còn quá trẻ", dứt lời, Lận lão gia tử nhìn Tần Thiệu rồi nói tiếp: "Vẫn là phải cảm ơn Tần tiên sinh đã cho nó cơ hội này"
Tần Thiệu lắc đầu: "Tôi là một thương nhân, bỏ tiền ra đầu tư dự án này là vì tôi nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, những thứ khác không liên quan."
Đương nhiên, để đầu tư dự án "Dream Park" này thì vẫn còn có một nguyên nhân khác
Lận Thiếu Trì dẫn Tô Bối đi lên phòng khách của Lận lão gia.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiệu, hai mắt Tô Bối phát sáng. "Tần Thiệu, Tần Thiệu"
Tô Bối xúc động chạy đến chỗ Tần Thiệu, cả một đường cứ siêu siêu vẹo vẹo làm cho người khác cảm thấy lo lắng vô cùng.
Chưa đợi Tô Bối bị ngã hay đụng phải cái gì, Tân Thiệu đã vững vàng đỡ lấy cô.
"Tần Thiệu!"
Tần Thiệu:...
"Chẳng lẽ không biết gọi "ba ba" hay sao?"
Tô Bối lắc đầu, cô bây giờ cảm thấy rất đau đầu, cô bé có cảm giác như một nửa ý thức của mình đang bay lơ lửng trên trời rồi.
Chỉ là lúc nhìn thấy Tần Thiệu, Tô Bối biết rằng cô đã an toàn, những lo lắng ban đầu ở trong lòng cũng bay theo mây theo gió mất rồi.
Nhìn đứa con gái đang ra sức ôm chặt lấy, ỷ lại vào bản thân, Tần Thiệu thật sự có chút bất ngờ, chẳng qua việc này làm hắn cảm giác trong lòng vui vẻ, như đang được một cái lông vũ mềm mại vuốt ve trên người, rất nhột, nhưng lại thỏa mãn không nói nên lời.
Chỉ là bây giờ dù sao cũng có người ngoài, Tô Bối như thế này đúng là có chút không hay lắm, rất kì cục.
Tần Thiệu đỡ Tô Bối dựa vào vai mình giúp cô đứng vững.
Lúc này, Tần Thiệu mới phát hiện ra cô có gì đó không đúng.
Tô Bối của bây giờ khuôn mặt ửng đỏ, khóe mắt ngấn nước cũng bắt đầu chuyển đỏ, ánh mắt mơ màng tỉnh thần thì hoảng hốt.
Sắc mặt Tần tiên sinh trầm xuống, tầm mắt chuyển từ Tô Bối sang Lận gia thiếu đổng.
"Chuyện này là như thế nào?"...
"vvwvv": Nói như vậy có nghĩa cậu là con gái thật hả?!
"q": Đúng vậy.
"vvvv": Đậu xanh rau má
"q": Phần giới thiệu bản thân trên QQ không phải tôi đã ghi rõ ràng rồi sao?
"vvvv": Ta cứ nghĩ nó là giả....
Hai người tám nhảm một hồi,"vvvv" lại mời Tô Bối tham gia một cuộc thi đối kháng mô phỏng.
"q”: Tôi không rảnh, bây giờ tôi đang dự tiệc, không có máy tính ở đây.
"vvvv": wtf, cậu đang dự tiệc mà lại nói chuyện với ta lâu như thế? Hey hey, xem ra trong lòng cưng, anh đây vẫn rất quan trọng?"
Câu kia của anh trai "4v" gửi đi chưa đến hai giây đã vội vàng thu hồi mất: Vốn dĩ anh đã quen dùng giọng điệu này nói chuyện với "đại bảo bối q", nhưng mà sau khi biết được chân tướng và hơn hết là lời cảnh cáo kia, anh lại không dám nữa.
"vvvv": Đi dự tiệc còn ôm điện thoại, cậu không sợ mình bị nghĩ là đứa con gái nghiện internet à 2
Tô Bối vô thức vội nhìn xung quanh, rồi trả lời lại một câu: "Chỗ này không có người."
Cô không hề nghĩ đến, lúc này ở trong góc hành lang của vườn hoa có một người đang nhìn về phía cô.
Lận Thiếu Trì vừa xử lý xong một vài việc của công ty, anh chuẩn bị tiếp tục tham dự lễ mừng thọ của Lận lão gia, nhưng vào lúc này anh lại nhìn thấy ở trong vườn hoa có một thiếu nữ mặc đầm trắng đang ngồi trên chiếc ghế mây, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế.
Đối phương để lại cho Lận Thiếu Trì ấn tượng đầu tiên chính là "một cô gái nghiện internet", thật giống với đám trẻ thời nay lúc nào hai tay cũng không rời nổi cái điện thoại.
Lận Thiếu Trì nhìn thấy bên cạnh Tô Bối có một ly champagne, sau đó lại chứng kiến cảnh cô bé thong thả đưa ly rượu lên miệng, chỉ trong một hơi liền uống cạn.
Lận Thiếu Trì nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cô bé kia, nhìn sao cũng cảm thấy tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, không ngờ thế mà lại là một lão làng trong giới uống rượu.
Một gia đình có gia giáo thường rất nghiêm khắc với con cái, cũng sẽ không có chuyện tuỳ tiện để cho con gái nhà mình ra ngoài uống rượu, anh nhớ rõ ràng là không hề mời thế gia nào không đứng đắn tới dự tiệc mà.
Đứa con gái kia không biết là con cái nhà nào? Hay chỉ là một người có nhan sắc, thừa cơ cải trang rồi trà trộn vào đây dự tiệc?
Trong lòng của Lận Thiếu Trì suy đoán, trên mặt cũng hiện lên vẻ không vui.
Vào lúc này, Lận Thiếu Trì nhìn thấy cô gái kia từ ghế mây lảo đảo đứng lên rồi nhắm thẳng hướng anh đang đứng mà lắc lư đi đến, chỉ là bước chưa tới khu vực hành lang đã đổi hướng rồi tự mình đi loanh quanh ba vòng trong vườn hoa.
Tô Bối rõ ràng đang nói chuyện với người anh em "vvvv" của mình về việc ngày mai sẽ cùng tham gia một cuộc thi mô phỏng. Kết quả, đầu óc cô bỗng nhiên quay mòng mòng làm cho Tô Bối quên luôn cả chuyện mình đang muốn nói cái gì.
Cô theo bản năng lắc đầu mấy cái, nhưng mà càng lắc lại càng khiến cho bản thân cảm thấy choáng váng hơn.
Tô Bối gắng gượng gửi cho "vvvv" một tin nhắn: "Hình như tôi uống nhầm cái gì rồi."
Tay chân bủn rủn không có lực, Tô Bối cảm thấy bản thân bắt đầu cầm không nổi điện thoại nữa rồi, dựa vào chút tỉnh táo còn lại cô cất điện thoại vào trong túi.
Tô Bối tự phán đoán trong lòng: Chết rồi, hình như mình không cẩn thận uống nhầm rượu.
Tô Bối xoa xoa thái dương, vịn tay vào ghế mây để đứng lên, hai chân giờ đây như muốn khụy xuống, mặt đất trở nên mềm mại, cảm giác như đang đứng trên tấm đệm lò xo vậy. Nhìn thấy phía bên kia có ánh đèn, Tô bối liền nhắm thẳng nơi đó đi đến - Cô phải nhanh chóng đến chỗ Tô Tiểu Bảo và Tần tiên sinh.
Tô Bối nhớ lúc cô đến đây thì vườn hoa này cách nơi bữa tiệc diễn ra cũng khá gần, nhưng mà tại sao cô cảm thấy hình như mình lạc đường mất rồi. Tô Bối lấy điện thoại trong túi ra, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Bảo, nhưng vì ngón tay đổ đầy mồ hôi cho nên không thể mở khóa bằng vân tay được.
"1,2, 3... Tô Bối nhìn vào màn hình khóa của điện thoại, cảm giác giống như trước mặt mình có vài ba cái màn hình cũng một lúc.
Tay cô chọc liên hồi lên trên màn hình điện thoại nhưng không lần nào thành công mở được khóa màn hình....
Cô cúi đầu, ôm lấy điện thoại, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa gấp gáp, làm cho người khác nhìn thấy không nhịn được muốn cười, cũng cảm thấy không đành lòng mà muốn đi qua đó giúp đỡ cô một chút.
Lận Thiếu Trì quả đúng là làm như vậy.
Lận Thiếu Trì đi mấy bước đã tới trước mặt cô: Nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của cô bé, bộ dạng hoang mang không biết nên làm gì, anh chợt nhíu mày: Nếu như cô không phải đang giả bộ, vậy thì chắc thật sự đã uống say mất rồi.
Lận Thiếu Trì nghi ngờ.
Ban nãy cô gái này uống rượu không hề do dự chút nào, đã thế còn vô cùng tự nhiên, cho nên anh nghĩ đối phương chắc chắn thường xuyên uống rượu, hơn nữa tửu lượng cũng phải thuộc dạng thượng thừa, nhưng thật không ngờ, một ly champagne mà đã khiến cô say thành thế này rồi.
Tô Bối trong lúc hoảng loạn thì lúc này bên tai lại nghe được một giọng nói: "Cô có cần tôi giúp gì hay không?"
Tô Bối ngẩng đầu, mơ màng nhìn thấy một người mặc vest.
Tô Bối nghĩ người này là phục vụ, nhìn đối phương gật gật đầu: "Xin hỏi có thể đưa tôi đến chỗ của Tần Thiệu được không?”
Tần Thiệu, chủ tịch Tần ư?
Lận Thiếu Trì ngơ ra, mơ màng đoán ra thân phận của cô gái trước mặt: Lúc trước anh đã nghe nói, lần này đi dự tiệc Tần Thiệu còn dẫn theo hai đứa con song sinh cùng tới, nếu nói vậy chẳng lẽ đây chính là con gái của Tần tiên sinh.
Sau khi hỏi phục vụ, Lận Thiếu Trì đem Tô Bối đi vào trong từ lối đi riêng của mình.
Nhìn thấy Tô Bối cứ xiêu vẹo nghiêng ngả bước đi, Lận Thiếu Trì muốn qua đỡ cô. Nhưng nghĩ kỹ lại thì như vậy không thích hợp, bèn hỏi Tô Bối: "Cô có muốn tôi gọi một nữ phục vụ đến đỡ cô hay không?"
Tô Bối trong đầu cứ ong ong, căn bản không nghe thấy Lận Thiếu Trì đang nói gì, cứ theo bản năng lắc đầu, rồi vịn vào tường chầm chậm nhích từng chút một đi về phía trước.
Lúc này, sau khi Tần tiên sinh đã đem con trai mình ném vào địa ngục, Tô Tiểu Bảo nhanh chóng bị "bao vây" bởi các vị thương nhân ở yến hội, về phần ông ta thì lại vui vẻ thoải mái ngồi trong phòng trò chuyện với Lận lão gia.
Lận lão gia: "Thật không ngờ lần mừng thọ này của tôi lại được Tần tiên sinh nể mặt đến tham dự."
Tần Thiệu: "Lão gia tử ngài quá lời rồi, năm đó ngài có thể giúp cho Lận thị lớn mạnh như vậy, tôi đây mới thực sự phải bái phục lão gia ngài."
Nghe vậy, Lận lão gia mỉm cười lắc đầu, cảm khái nói: "Già rồi, không làm được gì, còn chuyện Lận gia từng như thế nào thì cũng chỉ là quá khứ, sau khi con trai và con dâu ta xảy ra chuyện, Lận thị ngày càng xuống dốc, Lận gia của bây giờ thật gánh không nổi một tiếng bái phục của tiên sinh."
Nói đến đây, trong lòng Lận lão gia thật sự là tràn đầy cảm xúc: Những người hôm nay đến dự tiệc mừng thọ của ông, chỉ có một nửa là thật lòng vì nể mặt ông mà đến, còn một nửa còn lại chắc là vì biết được hôm nay chủ tịch của Tần thị cũng có mặt nên mới muốn đến mà thôi.
Đối với chuyện này, Tần Thiệu không muốn bình luận gì nhiều, chỉ là khách quan mà nói một câu: "Lận gia thiếu đổng sự rất có triển vọng"
Nghe được câu này, trong ánh mắt của Lận lão gia cũng hiện lên chút vui mừng.
"Thiếu Trì đúng là rất có triển vọng, chỉ là nó còn quá trẻ", dứt lời, Lận lão gia tử nhìn Tần Thiệu rồi nói tiếp: "Vẫn là phải cảm ơn Tần tiên sinh đã cho nó cơ hội này"
Tần Thiệu lắc đầu: "Tôi là một thương nhân, bỏ tiền ra đầu tư dự án này là vì tôi nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, những thứ khác không liên quan."
Đương nhiên, để đầu tư dự án "Dream Park" này thì vẫn còn có một nguyên nhân khác
Lận Thiếu Trì dẫn Tô Bối đi lên phòng khách của Lận lão gia.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiệu, hai mắt Tô Bối phát sáng. "Tần Thiệu, Tần Thiệu"
Tô Bối xúc động chạy đến chỗ Tần Thiệu, cả một đường cứ siêu siêu vẹo vẹo làm cho người khác cảm thấy lo lắng vô cùng.
Chưa đợi Tô Bối bị ngã hay đụng phải cái gì, Tân Thiệu đã vững vàng đỡ lấy cô.
"Tần Thiệu!"
Tần Thiệu:...
"Chẳng lẽ không biết gọi "ba ba" hay sao?"
Tô Bối lắc đầu, cô bây giờ cảm thấy rất đau đầu, cô bé có cảm giác như một nửa ý thức của mình đang bay lơ lửng trên trời rồi.
Chỉ là lúc nhìn thấy Tần Thiệu, Tô Bối biết rằng cô đã an toàn, những lo lắng ban đầu ở trong lòng cũng bay theo mây theo gió mất rồi.
Nhìn đứa con gái đang ra sức ôm chặt lấy, ỷ lại vào bản thân, Tần Thiệu thật sự có chút bất ngờ, chẳng qua việc này làm hắn cảm giác trong lòng vui vẻ, như đang được một cái lông vũ mềm mại vuốt ve trên người, rất nhột, nhưng lại thỏa mãn không nói nên lời.
Chỉ là bây giờ dù sao cũng có người ngoài, Tô Bối như thế này đúng là có chút không hay lắm, rất kì cục.
Tần Thiệu đỡ Tô Bối dựa vào vai mình giúp cô đứng vững.
Lúc này, Tần Thiệu mới phát hiện ra cô có gì đó không đúng.
Tô Bối của bây giờ khuôn mặt ửng đỏ, khóe mắt ngấn nước cũng bắt đầu chuyển đỏ, ánh mắt mơ màng tỉnh thần thì hoảng hốt.
Sắc mặt Tần tiên sinh trầm xuống, tầm mắt chuyển từ Tô Bối sang Lận gia thiếu đổng.
"Chuyện này là như thế nào?"...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.