Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 62
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Buổi tối, ba người Tô Bối, Từ Thế Duy cùng với Từ Dương Dương lại một lần nữa chiến thắng ba trận liên tiếp.
Từ sau khi bị bại lộ, anh trai Từ cũng chẳng hề che giấu nữa, ngoài việc không để cho Tô Bối ở trong group nói chuyện bại lộ thân phận của mình ra thì anh lại chẳng hề kiêng nể gì mà gửi tin thoại ở trong nhóm này.
Thế là, trong suốt cả quá trình thi đấu, Tô Bối đều có thể nghe được tiếng quát mắng của anh Từ và tiếng "khóc thút thít" của bạn học Từ Dương Dương.
"4v": "Từ Dương Dương, mày ở yên đó cho tao, đi qua phía đối diện khoa tay múa chân cái gì hả?!"
"4v": "Từ Dương Dương, cái tường vô dụng mày mới tạo ra là cái thứ gì vậy hả?"
"4v": "Từ Dương Dương có phải chú mày mù hay không hả, người ta đã đi tới trước mặt rồi mà còn không nhìn thấy à?"”...
Từ Dương Dương: Bảo bảo thật khổ tâm, bảo bảo nên tìm ai để giãi bày nỗi lòng này đây.
"4v": "Từ Dương Dương!"
Từ Dương Dương: "Đây... đây đây."
"4v": "Shipper giao đồ ăn tới rồi, đi xuống lấy cho tao đi."
Từ Dương Dương:!
Không phải đang trêu ta đấy chứ.
"Anh hai, giờ vẫn còn đang thi đấu mà..."Từ Dương Dương tỏ ra bất lực nói.
"4v": "Không sao, mày có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới kết quả của trận đấu."
Từ Dương Dương: Ta cảm nhận được sự sỉ nhục, nhưng không có cách nào để phản bác lại được, haizzz.
"4v": Cật nướng, sò lụa, ngoài ra còn có một phần tôm hùm lớn."
Từ Dương Dương: "Em đi ngay!"
"Em đi ngay bây giờ đây, hì hì, quý khách xin vui lòng chờ một lát!"...
Từ Dương Dương nhận đồ shipper giao tới rồi quay trở lại, quả nhiên Từ Thế Duy và Tô Bối ở bên này đã hoàn thành trận đối kháng cuối cùng của ngày hôm nay một cách đầy mỹ mãn.
Vừa ăn tôm, anh Từ tiện thể còn chụp lại ảnh gửi qua cho Tô Bối, ngoài ra còn kèm theo cái icon "cạn ly cho thắng lợi của chúng ta”.
Tô Bối:...
"4v": Sáng nay anh nghĩ ra một kiểu tường lửa mới, lát nữa chúng ta sẽ thử một chút, anh tới xây dựng phòng ngự, em tấn công.
Tô Bối: Được.
10 phút sau, anh Từ đã giải quyết gần xong đống xiên nướng và tôm của anh, bắt đầu tiến hành xây dựng thử tường lửa.
Lúc tiếng gõ cửa truyền tới, Tô Bối còn đang tập trung gõ bàn phím.
Tô Bối tưởng là Tô Tiểu Bảo, cũng chẳng chú ý gì bèn nói: "Vào đi."
Ngay giây phút sau đó, Tô Bối mới phản ứng lại, cô không khóa cửa, nếu như Tô Tiểu Bảo tới, cậu căn bản là sẽ không gõ cửa.
Bác Phúc bình thường tối đến cũng sẽ không tới quấy rầy hai đứa trẻ, dù cho có chuyện gì, cũng sẽ trực tiếp đứng ở cửa nói.
Vì vậy, người tới lúc này, lại còn gõ cửa, e là cũng chỉ có Tần tiên sinh mà thôi.
Tô Bối giật mình một cái: "Đợi một chút!"
Ngoài cửa, nghe thấy lời này của Tô Bối, tay đang vặn nắm cửa của Tần tiên sinh liên dừng lại, sau đó lại nghe Tô Bối nói một câu: "Con, con thay đồ đã."
Trong phòng, Tô Bối ấn mấy lần mà máy tính không tắt, liền rút luôn cái phích cắm ra.
Sau đó chạy như bay tới bên giường, từ trên giường nhảy qua, chạy tới phòng để quần áo.
Những âm thanh "bịch bịch" vang lên ở trong phòng, Tần tiên sinh nghe vậy thì huyệt thái dương nhăn lại, chau chau mày, nói một câu: "Chậm thôi, không cần gấp."
"Ừm, dạ" Tô Bối còn lâu mới dám chậm trễ, cô tăng tốc thay đồ, mặc chiếc váy ngủ vào. Sau đó Tô Bối ra mở cửa cho Tần tiên sinh.
Nhìn thấy Tần tiên sinh đứng ở ngoài cửa, khóe miệng Tô Bối gượng nặn ra một nụ cười cứng nhắc, làm ra vẻ bình tĩnh gọi Tần Thiệu: "Ba."
Tần Thiệu: "Con vẫn chưa ngủ sao?"
Lúc này Tần Thiệu mới từ công ty quay trở về, lúc ở ngoài, đã thấy phòng Tô Bối còn sáng đèn.
Đôi mắt của Tô Bối khẽ nhìn đi chỗ khác: "Ơ dạ, con đọc sách, đang chuẩn bị đi ngủ rồi ạ”"
Lưng của Tô Bối toát mồ hôi lạnh. Kiểu trạng thái này, hoàn toàn chính là kiểu học sinh trong lúc làm bài tập về nhà, lén chơi máy tính, kết quả là suýt chút nữa bị phụ huynh lúc quay trở về nhà vừa hay bắt được.
Tô Bối cúi đầu, hai tay đặt ở trước người, theo bản năng vặn vặn ngón tay, bộ dạng này đã lọt vào mắt của Tần tiên sinh.
Nhìn vào trong phòng, Tần tiên sinh chú ý tới chiếc ghế còn đang khẽ lắc lư trước bàn máy tính, ánh mắt ngay lập tức đã trở nên nghiêm khắc.
Tần Thiệu: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tô Bối: "10 giờ?... rưỡi?"
"11 giờ 40 phút."
"Con có biết giờ này đáng lẽ là đã phải ngủ rồi hay không?”
"Ngày mai con không cần phải thi sao?"
Giọng điệu nghiêm nghị của Tần tiên sinh có chút hung dữ, cả người Tô Bối trong vô thức liền vì thế mà run lên, cúi đầu nhìn mũi dép của mình, không dám nói chuyện.
Vấn đề "nghiện internet" của con gái, khiến cho Tần tiên sinh cảm thấy rất đau đầu, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này dạy bảo Tô Bối một chút, có điều nhìn lúc này Tô Bối đang cúi gằm đầu xuống, bộ dạng ủy khuất, hận không thể thu mình lại thành một khối liền khiến cho Tần tiên sinh lại không nhẫn tâm trách mắng nửa.
"Bây giờ phải lập tức đi ngủ." Tần tiên sinh trâm giọng nói.
Còn về chuyện dạy dỗ, để sau này lại tìm thời gian thích hợp rồi nói, bây giờ đã quá muộn rồi.
"Vâng", Tô Bối ngoan ngoan đáp lại, rồi lại khẽ nói với Tân Thiệu một câu: "Chúc ba ba ngủ ngon."
Nhìn Tô Bối, vẻ mặt của Tần tiên sinh liền dịu lại....
Sau khi Tần tiên sinh rời đi, trước khi đi ngủ, Tô Bối còn gửi tin nhắn cho anh Từ: Em phải đi ngủ rồi, vụ tường lửa để mai lại nghiên cứu tiếp.
"4v": Nhoắng cái không để ý mà đã muộn vậy rồi.
Anh Từ giờ cũng mới nhìn đồng hồ, lúc anh và Tô Bối bắt đầu nghiên cứu tường lửa còn chưa tới 9h, ai mà biết chớp mắt một cái đã sắp 12h rồi.
"4v": Là anh sai, là anh sai, q bảo bối, trường của em ngày mai chẳng phải là có bài kiểm tra hay sao, em nên đi ngủ sớm đi.
Bài kiểm tra tháng của trường trung học Duy Minh tổng cộng phải thi mất 3 ngày"
Ngày thứ hai là thi môn lí hóa sinh, ba môn này rất nhẹ nhàng với Tô Bối.
Ngày thứ 3 là thi môn sử địa chính trị, để phòng trừ tái diễn tình trạng giải đề nằm ngoài phạm vi giảng dạy, trước đó lúc ôn tập Tô Bối còn mượn riêng một cuốn sách của lớp 9 tới để xem qua một lượt, chỉ đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì.
So với mấy môn lí hóa sinh vừa mới thi xong đã có "tiếng kêu than ngút trời", giáo viên ra đề cho ba môn sử địa chính trị này lại vô cùng lương thiện.
Bài kiểm tra định kì hàng tháng kết thúc, mọi người lại quay trở về học tập như bình thường.
Trong giờ giải lao, Đổng Văn Kỳ đang cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên giơ một tay ra kéo lấy tay của Tô Bối.
Tô Bối bị bàn tay thình lình xuất hiện của Đổng Văn Kỳ làm cho giật mình, thấy vẻ mặt của đối phương không tốt lắm liền hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Đổng Văn Kỳ trở nên nghiêm túc nhìn Tô Bối, nói: "Mình không sao, thế nhưng mình phải nói cho cậu một tin không được tốt cho lắm."
"Sao vậy? Trong diễn đàn lại có người nói mình thi không đạt sao?" Tô Bối nhướn nhướn mày, hỏi.
Sau bài kiểm tra tháng, trong diễn đàn lại không ngừng bàn luận, thông thường sẽ xuất hiện một số bài đăng kỳ quặc, ví dụ như: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy bài kiểm tra ngữ văn của lớp A7 ở trong văn phòng rồi, hình như được có 19 điểm."
"Tôi vừa bắt gặp chủ nhiệm khối nói chuyện với chủ nhiệm của lớp A7, hình như họ đang nói về "Tô Bối", bài kiểm tra lần này của Tô Bối không phải là sẽ đội bảng toàn khối đó chứ?”...
"Không phải mấy chuyện đó." Đổng Văn Kỳ lắc đầu.
Những bài đăng đó giả dối vô cùng, cô nàng có đọc nhiều rồi cũng chẳng thèm tin: Cái gì mà đội bảng, cái gì mà 19 điểm chứ, phil Tô Bối tốt xấu gì cũng được người học giỏi như Tạ Thần công nhận là học bá thì cho dù xui xẻo một chút, lúc đi thi phong độ không được tốt đi chăng nữa, waterloo gì gì đó, cũng không đến mức mà tuột dốc tới trình độ như vậy.
"Mình muốn nói với cậu về chuyện của Tống Tâm Di, giáo viên lớp A2 của bọn họ đang bàn về vụ bài kiểm tra, lần này hình như Tống Tâm Di làm bài vô cùng tốt, các giáo viên đã dự tính thử, nghe nói tổng điểm đạt được có thể lên đến hơn 830 điểm luôn đó."
Sau khi danh hiệu hoa khôi trường thuộc về Tô Bối, Tống Tâm Di luôn tìm cơ hội để có thể dìm Tô Bối xuống.
Bài thi lần này chính là cơ hội của cô ả.
Để có thể tiếp tục tranh đấu mọi mặt với Tô Bối, bài kiểm tra lần này Tống Tâm Di đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí là đã từ bỏ cả cuộc thi múa ba lê nữa.
"Làm thế nào bây giờ, đã có rất nhiều người trong diễn đàn đều nói, điểm số lần này của Tống Tâm Di, nói không chừng có thể lọt vào top 20." Gương mặt của Đổng Văn Kỳ tỏ ra căng thẳng nói.
Không tính đến kiểu siêu nhân như Tạ Thần, với những người khác mà nói thì 830 điểm này chính là con số cực kỳ cao rồi, đặc biệt là đề thi của bốn môn toán lí hóa sinh lần này lại còn khó như vậy.
"Tô Bối, liệu điểm số của cậu có thể vượt qua cậu ta hay không?"
Tô Bối: "Lớp của Trương Lực Ủy và Lưu Minh Minh có bàn luận gì về bài kiểm tra không?"
Hai người mà Tô Bối hỏi chính là hai học sinh giỏi luôn đứng trong top 3 người cao điểm nhất của trường trong thời gian khá dài.
Nghe thấy vậy, Đổng Văn Kỳ ngây ra một lát: "Vẫn chưa, có điều nghe người của lớp A1 nói, Trương Lực Ủy tự tính điểm của mình, để mình xem nào, toán 98 điểm, vật lý 97 điểm... ngữ văn 95 điểm trở lên, tổng điểm là..."
"875." Không đợi Đổng Văn Kỳ ấn xong máy tính, Tô Bối đã đọc ra tổng điểm mà Trương Lực Ủy dự tính trước đó.
Tô Bối mỉm cười, vỗ vỗ tay của Đổng Văn Kỳ, nói: "Yên tâm đi, đợi bảng thành tích xuất hiện rồi, nói không chừng còn có †in vui đó."
Tối đến, Lận Thiếu Trì rốt cục thấy Tô Bối lên mạng.
"q": Có vấn đề gì sao?
"Lận Thiếu Trì": Dự án tiến hành rất thuận lợi, hôm nay không có vấn đề gì.
"Lận Thiếu Trì": Ngày mai là ngày phát lương của công ty, cô có thể cung cấp số tài khoản cho tôi.
Nhìn thấy câu này của Lận Thiếu Trì, hai mắt của Tô Bối đột nhiên sáng lên: Làm thuê cho Lận Thiếu Trì gân một tháng rồi, cuối cùng cô đã sắp lĩnh được tiền lương của mình rồi sao?
Mặc dù hiện giờ Tô Bối không thiếu tiền, có điều, cái này dù sao cũng là khoản tiền lương đầu tiên mà tự cô bé kiếm ra được, suy nghĩ một lát, Tô Bối không thể kiềm chế nổi sự phấn khích.
"q": Được! Đợi chút, tôi sẽ gửi số tài khoản cho anh ngay lập tức.
Hiện giờ hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vẫn chưa có tài khoản ngân hàng riêng của mình, vì thế, lúc đối phương muốn cô cung cấp số tài khoản ngân hàng, người đầu tiên mà Tô Bối nghĩ tới chính là Tần tiên sinh.
Tô Bối đi tới thư phòng của Tần tiên sinh.
Tần tiên sinh nhìn Tô Bối: "Con còn chưa đi ngủ sao?”
Tô Bối: "Lát nữa con sẽ đi ngủ ngay đây ạ."
Hôm nay vẫn còn sớm, Tô Bối nói chuyện rất tự tin.
"Ba, ba có thể cho con mượn thẻ ngân hàng được không? Loại bình thường ba không hay dùng cũng được ạ." Tô Bối nhìn Tần Thiệu chớp chớp mắt nói. Bản thân cô bé không phát hiện ra rằng, hiện giờ mỗi lần cô bé xin xỏ Tần tiên sinh, đã ngày càng tự nhiên hơn rồi.
Nghe thấy vậy, Tần tiên sinh khẽ ngây ra, liên gật đầu: "Được, mai ba sẽ đưa cho con."
"Cảm ơn ba, chúc ba ngủ ngon." Tần tiên sinh không hề biết Tô Bối vui mừng vì sắp được lĩnh lương, nhìn cô con gái nhỏ nhảy nhót tung tăng chạy ra ngoài, Tần tiên sinh mỉm cười, không nói gì cả.
Rời khỏi thư phòng, Tô Bối bỗng nhiên dừng lại, tự vỗ đầu mình một cái.
Vừa rồi phấn khích quá, sao cô lại quên mất, đối phương lúc chuyển tiền còn cần phải biết tên chủ tài khoản của số tài khoản đó, cô cung cấp số tài khoản của Tần Thiệu cho Lận Thiếu Đổng, chẳng phải là lại vô tình làm bại lộ danh tính của Tần tiên sinh hay sao?
Tần tiên sinh vừa đảm nhận vị trí nòng cốt khâu kỹ thuật, lại là nhà đầu tư chính, Lận Thiếu Trì liệu có cho rằng Tần tiên sinh đang có ý chơi đùa anh hay không?
Hơn nữa, Tần tiên sinh rất có khả năng sau lần này sẽ biết được cô đi làm lao động vị thành niên.
Sau khi suy nghĩ mất một lúc, rốt cuộc Tô Bối đã gửi tin nhắn qua cho Lận Thiếu Trì: Lương sau này của tôi, có thể tạm thời giữ lại ở chỗ của anh không?
"Lận Thiếu Trì": Lương sẽ do tôi lĩnh trước, rồi giữ giúp cô sao?
"q": Đúng vậy, hiện giờ tôi không có cách nào để cung cấp số tài khoản cho anh được cả.
Mấy giây sau, Lận Thiếu Trì nhắn lại một tin: Không thành vấn đề, nếu cô tin tưởng ở tôi.
"q": Cảm ơn.
Cách nghĩ của Tô Bối là, dù sao thì giờ có Tần tiên sinh ở đây, tạm thời cô cũng không cần dùng tới tiền, đem tiền đó cất tạm ở chỗ của Lận Thiếu Trì, nói không chừng sẽ còn an toàn hơn một chút, nếu như tương lai gia đình họ thật sự bị nam chính đạp đổ rồi, cô còn có thể tìm Lận Thiếu Trì để lấy lại số lương này.
Một lúc sau, Tô Bối không nhịn được mà lại nhắn cho Lận Thiếu Trì một tin nhắn.
"q": À còn nữa, đợi lương vào tài khoản rồi, anh có thể chuyển một ít qua wechat giúp tôi được không?
"Lận Thiếu Trì": Được, cô cần bao nhiêu?
Nếu vượt quá hạn mức, anh có thể dùng thêm mấy tài khoản khác để chuyển cho Tô Bối.
"q": 2000 tệ.
Lận Thiếu Trì:...
Chắc chắn là không đánh thiếu một chữ số "0" đấy chứ?
2000 tệ có lẽ đủ rồi. Ở bên này, Tô Bối cầm điện thoại thầm nghĩ.
Dù sao cũng là tháng lương đầu tiên, Tô Bối muốn mua tặng Tô Tiểu Bảo và Tần tiên sinh một món quà, ngoài ra còn có cả quà cho bác Phúc và chú Trần nữa....
Từ sau khi bị bại lộ, anh trai Từ cũng chẳng hề che giấu nữa, ngoài việc không để cho Tô Bối ở trong group nói chuyện bại lộ thân phận của mình ra thì anh lại chẳng hề kiêng nể gì mà gửi tin thoại ở trong nhóm này.
Thế là, trong suốt cả quá trình thi đấu, Tô Bối đều có thể nghe được tiếng quát mắng của anh Từ và tiếng "khóc thút thít" của bạn học Từ Dương Dương.
"4v": "Từ Dương Dương, mày ở yên đó cho tao, đi qua phía đối diện khoa tay múa chân cái gì hả?!"
"4v": "Từ Dương Dương, cái tường vô dụng mày mới tạo ra là cái thứ gì vậy hả?"
"4v": "Từ Dương Dương có phải chú mày mù hay không hả, người ta đã đi tới trước mặt rồi mà còn không nhìn thấy à?"”...
Từ Dương Dương: Bảo bảo thật khổ tâm, bảo bảo nên tìm ai để giãi bày nỗi lòng này đây.
"4v": "Từ Dương Dương!"
Từ Dương Dương: "Đây... đây đây."
"4v": "Shipper giao đồ ăn tới rồi, đi xuống lấy cho tao đi."
Từ Dương Dương:!
Không phải đang trêu ta đấy chứ.
"Anh hai, giờ vẫn còn đang thi đấu mà..."Từ Dương Dương tỏ ra bất lực nói.
"4v": "Không sao, mày có ở đây hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới kết quả của trận đấu."
Từ Dương Dương: Ta cảm nhận được sự sỉ nhục, nhưng không có cách nào để phản bác lại được, haizzz.
"4v": Cật nướng, sò lụa, ngoài ra còn có một phần tôm hùm lớn."
Từ Dương Dương: "Em đi ngay!"
"Em đi ngay bây giờ đây, hì hì, quý khách xin vui lòng chờ một lát!"...
Từ Dương Dương nhận đồ shipper giao tới rồi quay trở lại, quả nhiên Từ Thế Duy và Tô Bối ở bên này đã hoàn thành trận đối kháng cuối cùng của ngày hôm nay một cách đầy mỹ mãn.
Vừa ăn tôm, anh Từ tiện thể còn chụp lại ảnh gửi qua cho Tô Bối, ngoài ra còn kèm theo cái icon "cạn ly cho thắng lợi của chúng ta”.
Tô Bối:...
"4v": Sáng nay anh nghĩ ra một kiểu tường lửa mới, lát nữa chúng ta sẽ thử một chút, anh tới xây dựng phòng ngự, em tấn công.
Tô Bối: Được.
10 phút sau, anh Từ đã giải quyết gần xong đống xiên nướng và tôm của anh, bắt đầu tiến hành xây dựng thử tường lửa.
Lúc tiếng gõ cửa truyền tới, Tô Bối còn đang tập trung gõ bàn phím.
Tô Bối tưởng là Tô Tiểu Bảo, cũng chẳng chú ý gì bèn nói: "Vào đi."
Ngay giây phút sau đó, Tô Bối mới phản ứng lại, cô không khóa cửa, nếu như Tô Tiểu Bảo tới, cậu căn bản là sẽ không gõ cửa.
Bác Phúc bình thường tối đến cũng sẽ không tới quấy rầy hai đứa trẻ, dù cho có chuyện gì, cũng sẽ trực tiếp đứng ở cửa nói.
Vì vậy, người tới lúc này, lại còn gõ cửa, e là cũng chỉ có Tần tiên sinh mà thôi.
Tô Bối giật mình một cái: "Đợi một chút!"
Ngoài cửa, nghe thấy lời này của Tô Bối, tay đang vặn nắm cửa của Tần tiên sinh liên dừng lại, sau đó lại nghe Tô Bối nói một câu: "Con, con thay đồ đã."
Trong phòng, Tô Bối ấn mấy lần mà máy tính không tắt, liền rút luôn cái phích cắm ra.
Sau đó chạy như bay tới bên giường, từ trên giường nhảy qua, chạy tới phòng để quần áo.
Những âm thanh "bịch bịch" vang lên ở trong phòng, Tần tiên sinh nghe vậy thì huyệt thái dương nhăn lại, chau chau mày, nói một câu: "Chậm thôi, không cần gấp."
"Ừm, dạ" Tô Bối còn lâu mới dám chậm trễ, cô tăng tốc thay đồ, mặc chiếc váy ngủ vào. Sau đó Tô Bối ra mở cửa cho Tần tiên sinh.
Nhìn thấy Tần tiên sinh đứng ở ngoài cửa, khóe miệng Tô Bối gượng nặn ra một nụ cười cứng nhắc, làm ra vẻ bình tĩnh gọi Tần Thiệu: "Ba."
Tần Thiệu: "Con vẫn chưa ngủ sao?"
Lúc này Tần Thiệu mới từ công ty quay trở về, lúc ở ngoài, đã thấy phòng Tô Bối còn sáng đèn.
Đôi mắt của Tô Bối khẽ nhìn đi chỗ khác: "Ơ dạ, con đọc sách, đang chuẩn bị đi ngủ rồi ạ”"
Lưng của Tô Bối toát mồ hôi lạnh. Kiểu trạng thái này, hoàn toàn chính là kiểu học sinh trong lúc làm bài tập về nhà, lén chơi máy tính, kết quả là suýt chút nữa bị phụ huynh lúc quay trở về nhà vừa hay bắt được.
Tô Bối cúi đầu, hai tay đặt ở trước người, theo bản năng vặn vặn ngón tay, bộ dạng này đã lọt vào mắt của Tần tiên sinh.
Nhìn vào trong phòng, Tần tiên sinh chú ý tới chiếc ghế còn đang khẽ lắc lư trước bàn máy tính, ánh mắt ngay lập tức đã trở nên nghiêm khắc.
Tần Thiệu: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tô Bối: "10 giờ?... rưỡi?"
"11 giờ 40 phút."
"Con có biết giờ này đáng lẽ là đã phải ngủ rồi hay không?”
"Ngày mai con không cần phải thi sao?"
Giọng điệu nghiêm nghị của Tần tiên sinh có chút hung dữ, cả người Tô Bối trong vô thức liền vì thế mà run lên, cúi đầu nhìn mũi dép của mình, không dám nói chuyện.
Vấn đề "nghiện internet" của con gái, khiến cho Tần tiên sinh cảm thấy rất đau đầu, vốn dĩ muốn nhân cơ hội này dạy bảo Tô Bối một chút, có điều nhìn lúc này Tô Bối đang cúi gằm đầu xuống, bộ dạng ủy khuất, hận không thể thu mình lại thành một khối liền khiến cho Tần tiên sinh lại không nhẫn tâm trách mắng nửa.
"Bây giờ phải lập tức đi ngủ." Tần tiên sinh trâm giọng nói.
Còn về chuyện dạy dỗ, để sau này lại tìm thời gian thích hợp rồi nói, bây giờ đã quá muộn rồi.
"Vâng", Tô Bối ngoan ngoan đáp lại, rồi lại khẽ nói với Tân Thiệu một câu: "Chúc ba ba ngủ ngon."
Nhìn Tô Bối, vẻ mặt của Tần tiên sinh liền dịu lại....
Sau khi Tần tiên sinh rời đi, trước khi đi ngủ, Tô Bối còn gửi tin nhắn cho anh Từ: Em phải đi ngủ rồi, vụ tường lửa để mai lại nghiên cứu tiếp.
"4v": Nhoắng cái không để ý mà đã muộn vậy rồi.
Anh Từ giờ cũng mới nhìn đồng hồ, lúc anh và Tô Bối bắt đầu nghiên cứu tường lửa còn chưa tới 9h, ai mà biết chớp mắt một cái đã sắp 12h rồi.
"4v": Là anh sai, là anh sai, q bảo bối, trường của em ngày mai chẳng phải là có bài kiểm tra hay sao, em nên đi ngủ sớm đi.
Bài kiểm tra tháng của trường trung học Duy Minh tổng cộng phải thi mất 3 ngày"
Ngày thứ hai là thi môn lí hóa sinh, ba môn này rất nhẹ nhàng với Tô Bối.
Ngày thứ 3 là thi môn sử địa chính trị, để phòng trừ tái diễn tình trạng giải đề nằm ngoài phạm vi giảng dạy, trước đó lúc ôn tập Tô Bối còn mượn riêng một cuốn sách của lớp 9 tới để xem qua một lượt, chỉ đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì.
So với mấy môn lí hóa sinh vừa mới thi xong đã có "tiếng kêu than ngút trời", giáo viên ra đề cho ba môn sử địa chính trị này lại vô cùng lương thiện.
Bài kiểm tra định kì hàng tháng kết thúc, mọi người lại quay trở về học tập như bình thường.
Trong giờ giải lao, Đổng Văn Kỳ đang cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên giơ một tay ra kéo lấy tay của Tô Bối.
Tô Bối bị bàn tay thình lình xuất hiện của Đổng Văn Kỳ làm cho giật mình, thấy vẻ mặt của đối phương không tốt lắm liền hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Đổng Văn Kỳ trở nên nghiêm túc nhìn Tô Bối, nói: "Mình không sao, thế nhưng mình phải nói cho cậu một tin không được tốt cho lắm."
"Sao vậy? Trong diễn đàn lại có người nói mình thi không đạt sao?" Tô Bối nhướn nhướn mày, hỏi.
Sau bài kiểm tra tháng, trong diễn đàn lại không ngừng bàn luận, thông thường sẽ xuất hiện một số bài đăng kỳ quặc, ví dụ như: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy bài kiểm tra ngữ văn của lớp A7 ở trong văn phòng rồi, hình như được có 19 điểm."
"Tôi vừa bắt gặp chủ nhiệm khối nói chuyện với chủ nhiệm của lớp A7, hình như họ đang nói về "Tô Bối", bài kiểm tra lần này của Tô Bối không phải là sẽ đội bảng toàn khối đó chứ?”...
"Không phải mấy chuyện đó." Đổng Văn Kỳ lắc đầu.
Những bài đăng đó giả dối vô cùng, cô nàng có đọc nhiều rồi cũng chẳng thèm tin: Cái gì mà đội bảng, cái gì mà 19 điểm chứ, phil Tô Bối tốt xấu gì cũng được người học giỏi như Tạ Thần công nhận là học bá thì cho dù xui xẻo một chút, lúc đi thi phong độ không được tốt đi chăng nữa, waterloo gì gì đó, cũng không đến mức mà tuột dốc tới trình độ như vậy.
"Mình muốn nói với cậu về chuyện của Tống Tâm Di, giáo viên lớp A2 của bọn họ đang bàn về vụ bài kiểm tra, lần này hình như Tống Tâm Di làm bài vô cùng tốt, các giáo viên đã dự tính thử, nghe nói tổng điểm đạt được có thể lên đến hơn 830 điểm luôn đó."
Sau khi danh hiệu hoa khôi trường thuộc về Tô Bối, Tống Tâm Di luôn tìm cơ hội để có thể dìm Tô Bối xuống.
Bài thi lần này chính là cơ hội của cô ả.
Để có thể tiếp tục tranh đấu mọi mặt với Tô Bối, bài kiểm tra lần này Tống Tâm Di đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí là đã từ bỏ cả cuộc thi múa ba lê nữa.
"Làm thế nào bây giờ, đã có rất nhiều người trong diễn đàn đều nói, điểm số lần này của Tống Tâm Di, nói không chừng có thể lọt vào top 20." Gương mặt của Đổng Văn Kỳ tỏ ra căng thẳng nói.
Không tính đến kiểu siêu nhân như Tạ Thần, với những người khác mà nói thì 830 điểm này chính là con số cực kỳ cao rồi, đặc biệt là đề thi của bốn môn toán lí hóa sinh lần này lại còn khó như vậy.
"Tô Bối, liệu điểm số của cậu có thể vượt qua cậu ta hay không?"
Tô Bối: "Lớp của Trương Lực Ủy và Lưu Minh Minh có bàn luận gì về bài kiểm tra không?"
Hai người mà Tô Bối hỏi chính là hai học sinh giỏi luôn đứng trong top 3 người cao điểm nhất của trường trong thời gian khá dài.
Nghe thấy vậy, Đổng Văn Kỳ ngây ra một lát: "Vẫn chưa, có điều nghe người của lớp A1 nói, Trương Lực Ủy tự tính điểm của mình, để mình xem nào, toán 98 điểm, vật lý 97 điểm... ngữ văn 95 điểm trở lên, tổng điểm là..."
"875." Không đợi Đổng Văn Kỳ ấn xong máy tính, Tô Bối đã đọc ra tổng điểm mà Trương Lực Ủy dự tính trước đó.
Tô Bối mỉm cười, vỗ vỗ tay của Đổng Văn Kỳ, nói: "Yên tâm đi, đợi bảng thành tích xuất hiện rồi, nói không chừng còn có †in vui đó."
Tối đến, Lận Thiếu Trì rốt cục thấy Tô Bối lên mạng.
"q": Có vấn đề gì sao?
"Lận Thiếu Trì": Dự án tiến hành rất thuận lợi, hôm nay không có vấn đề gì.
"Lận Thiếu Trì": Ngày mai là ngày phát lương của công ty, cô có thể cung cấp số tài khoản cho tôi.
Nhìn thấy câu này của Lận Thiếu Trì, hai mắt của Tô Bối đột nhiên sáng lên: Làm thuê cho Lận Thiếu Trì gân một tháng rồi, cuối cùng cô đã sắp lĩnh được tiền lương của mình rồi sao?
Mặc dù hiện giờ Tô Bối không thiếu tiền, có điều, cái này dù sao cũng là khoản tiền lương đầu tiên mà tự cô bé kiếm ra được, suy nghĩ một lát, Tô Bối không thể kiềm chế nổi sự phấn khích.
"q": Được! Đợi chút, tôi sẽ gửi số tài khoản cho anh ngay lập tức.
Hiện giờ hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vẫn chưa có tài khoản ngân hàng riêng của mình, vì thế, lúc đối phương muốn cô cung cấp số tài khoản ngân hàng, người đầu tiên mà Tô Bối nghĩ tới chính là Tần tiên sinh.
Tô Bối đi tới thư phòng của Tần tiên sinh.
Tần tiên sinh nhìn Tô Bối: "Con còn chưa đi ngủ sao?”
Tô Bối: "Lát nữa con sẽ đi ngủ ngay đây ạ."
Hôm nay vẫn còn sớm, Tô Bối nói chuyện rất tự tin.
"Ba, ba có thể cho con mượn thẻ ngân hàng được không? Loại bình thường ba không hay dùng cũng được ạ." Tô Bối nhìn Tần Thiệu chớp chớp mắt nói. Bản thân cô bé không phát hiện ra rằng, hiện giờ mỗi lần cô bé xin xỏ Tần tiên sinh, đã ngày càng tự nhiên hơn rồi.
Nghe thấy vậy, Tần tiên sinh khẽ ngây ra, liên gật đầu: "Được, mai ba sẽ đưa cho con."
"Cảm ơn ba, chúc ba ngủ ngon." Tần tiên sinh không hề biết Tô Bối vui mừng vì sắp được lĩnh lương, nhìn cô con gái nhỏ nhảy nhót tung tăng chạy ra ngoài, Tần tiên sinh mỉm cười, không nói gì cả.
Rời khỏi thư phòng, Tô Bối bỗng nhiên dừng lại, tự vỗ đầu mình một cái.
Vừa rồi phấn khích quá, sao cô lại quên mất, đối phương lúc chuyển tiền còn cần phải biết tên chủ tài khoản của số tài khoản đó, cô cung cấp số tài khoản của Tần Thiệu cho Lận Thiếu Đổng, chẳng phải là lại vô tình làm bại lộ danh tính của Tần tiên sinh hay sao?
Tần tiên sinh vừa đảm nhận vị trí nòng cốt khâu kỹ thuật, lại là nhà đầu tư chính, Lận Thiếu Trì liệu có cho rằng Tần tiên sinh đang có ý chơi đùa anh hay không?
Hơn nữa, Tần tiên sinh rất có khả năng sau lần này sẽ biết được cô đi làm lao động vị thành niên.
Sau khi suy nghĩ mất một lúc, rốt cuộc Tô Bối đã gửi tin nhắn qua cho Lận Thiếu Trì: Lương sau này của tôi, có thể tạm thời giữ lại ở chỗ của anh không?
"Lận Thiếu Trì": Lương sẽ do tôi lĩnh trước, rồi giữ giúp cô sao?
"q": Đúng vậy, hiện giờ tôi không có cách nào để cung cấp số tài khoản cho anh được cả.
Mấy giây sau, Lận Thiếu Trì nhắn lại một tin: Không thành vấn đề, nếu cô tin tưởng ở tôi.
"q": Cảm ơn.
Cách nghĩ của Tô Bối là, dù sao thì giờ có Tần tiên sinh ở đây, tạm thời cô cũng không cần dùng tới tiền, đem tiền đó cất tạm ở chỗ của Lận Thiếu Trì, nói không chừng sẽ còn an toàn hơn một chút, nếu như tương lai gia đình họ thật sự bị nam chính đạp đổ rồi, cô còn có thể tìm Lận Thiếu Trì để lấy lại số lương này.
Một lúc sau, Tô Bối không nhịn được mà lại nhắn cho Lận Thiếu Trì một tin nhắn.
"q": À còn nữa, đợi lương vào tài khoản rồi, anh có thể chuyển một ít qua wechat giúp tôi được không?
"Lận Thiếu Trì": Được, cô cần bao nhiêu?
Nếu vượt quá hạn mức, anh có thể dùng thêm mấy tài khoản khác để chuyển cho Tô Bối.
"q": 2000 tệ.
Lận Thiếu Trì:...
Chắc chắn là không đánh thiếu một chữ số "0" đấy chứ?
2000 tệ có lẽ đủ rồi. Ở bên này, Tô Bối cầm điện thoại thầm nghĩ.
Dù sao cũng là tháng lương đầu tiên, Tô Bối muốn mua tặng Tô Tiểu Bảo và Tần tiên sinh một món quà, ngoài ra còn có cả quà cho bác Phúc và chú Trần nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.