Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 84
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Tần tiên sinh xuất hiện "trấn giữ" chỗ này, vốn là từ đầu không khí ở sân vận động đang lộn xộn hết cả lên, đột nhiên trở nên yên tĩnh ngay ngắn rất nhiều.
Rất nhanh sau đó, đội y tế của nhà trường đã mau chóng chạy tới chỗ này rồi.
"Nằm dưới đất không tiện xem xét vết thương, đưa cô bé nằm lên trên tấm đệm này đã." Trong đó một vị nhân viên y tế nói.
Lúc đó, trong đám người có hai bạn học tình nguyện đứng ra, đang muốn giúp đỡ bế Tô Bối lên trên đệm.
"Để tớI" Lúc này, Tô Tiểu Bảo đã tới rồi, giọng nói của cậu vang lên ngăn cản hai người kia, sau đó định đi tới trước để bế Tô Bối.
"Con làm cái gì." Tần tiên sinh lạnh giọng nói: "Lo đứng ở bên cạnh đi, đừng có thêm phiền phức."
Nói xong, Tần Thiệu trực tiếp bế ngang Tô Bối nâng lên.
Tần tiên sinh dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức lực chắc chắn là mạnh hơn mấy vị nữ nhân viên y tế và hai người bạn học tình nguyện đứng ra giúp đỡ kia, chắc chắn cũng khỏe hơn Tô Tiểu Bảo.
Tần tiên sinh vững vàng bế con gái lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô bé xuống trên tấm đệm, sau đó mới để cho mấy nhân viên y tế đến xem xét tình hình vết thương.
Ban nãy Tô Bối trượt chân ngã xuống, cú ngã này thật sự không hề nhẹ: Khắp các chỗ tay, chân, đầu gối, trên người rất nhiều chỗ bị trây da, tuy là không phải vết thương quá nghiêm trọng, nhưng mà nhìn qua thì lại có cảm giác rất nặng.
Sau khi các nhân viên y tế nhanh chóng sát trùng và câm máu các vết thương trên người của Tô Bối, tiếp đó mới hỏi: "Cháu còn cảm thấy đau ở chỗ nào nữa không?"
Tô Bối: "Dạ, chân rất đau."
Về phần cụ thể đau ở chỗ nào, cô bé không biết rõ được.
"Ở đầu gối hả?" Người nhân viên y tế khẽ nhấn nhè nhẹ trên đầu gối của Tô Bối.
Tô Bối lắc đầu nói: "Không đau lắm ạ."
"Ở chỗ này thì sao?"
"Cũng không sao ạ."
"Thế còn chỗ này?"
Ngay lúc mà vị nhân viên y tế ấn tới vị trí cổ chân, Tô Bối ngay lập tức cảm thấy đau đớn khó tả, cô bé trực tiếp hít một hơi khí lạnh, cả người đều run run.
"Chắc là mắt cá chân bị tổn thương rồi." Nhân viên y tế đưa ra phán đoán.
Nghe vậy, Tần tiên sinh nhíu chặt lông mày: "Cụ thể bị thương như thế nào?"
"Dạ thì.. ", Trên mặt của vị nữ nhân viên y tế kia có chút bối rối, lộ ra chút vẻ do dự rồi nói: "Khả năng cao là bị bong gân mắt cá chân, cũng có thể nặng hơn vậy nữa, tình huống chính xác thì bây giờ vẫn chưa chắc chắn được thưa ngài."
"Hiện tại, chúng tôi có thể giúp cô bé sơ cứu một chút, nhưng là muốn xác định xem có bị nứt xương, gãy chân hay không thì cần phải để cô bé tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ thì mới biết rõ đáp án được."
Mấy vị nhân viên y tế cảm nhận thấy "uy áp" từ trên người Tần tiên sinh tỏa ra, sau lưng cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh, chẳng có người nào dám nhìn thẳng về phía Tần tiên sinh, mọi người đều chỉ chăm chú cúi đầu, rụt rè đưa ra đề nghị: "Chúng tôi có thể giúp cô bé ổn định vết thương một chút, sau đó để cô bé nghỉ ngơi trong phòng y tế của trường, quan sát tình hình thế nào rồi sẽ đưa tới bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng."
Nghe vậy, trán của Tần tiên sinh cũng nhíu càng lúc càng sâu.
Tần tiên sinh nhìn về phía Tô Bối lúc này: Cô bé vì đau mà trán nhíu chặt lại, cả khuôn mặt đều trắng bệch, mồ hôi lấm tấm.
Rõ ràng là đang rất đau, thế nhưng cô bé vẫn cứ cố cắn môi chịu đựng, không có rên la một tiếng nào. Thấy con gái kiên cường như vậy Tần tiên sinh rất là mừng, không tới mức gặp chuyện liền khóc lóc sướt mướt. Chẳng qua nhìn bộ dáng này của con bé, trong lòng Tần tiên sinh thấy rất là đau lòng.
Đã đau như vậy mà còn nghỉ ngơi cái gì nữa chứ!
Tần Thiệu: "Khỏi đi, trực tiếp đưa nó đến bệnh viện kiểm tra."
Tần Thiệu lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, ông nhanh chóng nói đối phương sắp xếp một bệnh viện chuyên môn của Tần Thị chuẩn bị kiểm tra cho Tô Bối, cũng dặn người đưa xe tới đón. Gọi một cuộc điện thoại đơn giản mà thôi, trong vòng mấy câu nói đã nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa tất cả.
Mấy vị nhân viên y tế ở bên cạnh lúc này nghe cuộc điện thoại của Tần tiên sinh, họ đột nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này quá dư thừa, chẳng có tác dụng gì.
Sau khi Tần tiên sinh ngắt điện thoại, lúc này vị trưởng khoa y tế của trường tranh thủ nói: "Thưa ngài, trong phòng y tế có trang bị xe lăn, còn có cáng, không biết ngài có cần không, chúng tôi sẽ nhanh chóng mang qua đây cho ngài ạ?"
Tần tiên sinh liếc nhìn đối phương một cái: "Miễn đi."
"Tay con có sao không?" Tần tiên sinh nhìn về phía Tô Bối, hỏi.
Tô Bối tự cảm giác một chút, lắc đầu nói: "Dạ không sao ạ."
Chỉ bị trầy chợt một chút, chảy ít máu, tổng thể thì không sao cả.
"Đưa tay qua đây đi, cẩn thận đừng có cử động chân" Nói xong Tần tiên sinh đưa Tô Bối lên trên lưng của mình, đứng dậy, hướng về phía ngoài của sân vận động đi tới.
Dọc đoạn đường này, không cách nào tránh được việc bị mọi người chú ý tới.
Nhưng mà hoàn cảnh này so với việc phải nằm cáng, hay ngồi xe lăn thì đỡ mất mặt hơn nhiều rồi.
Hơn nữa, được Tần Thiệu cõng như vậy, cô bé có cảm giác rất là yên tâm.
Mới đầu đột nhiên bị té giữa đường chạy, cô bé cảm thấy rất hoảng, tinh thần bất định, chắc chắn là bị cả trường cười nhạo, mất mặt vô cùng. Chẳng qua ngay lúc này, ở trên lưng của Tần Thiệu, cô bé chẳng còn cảm thấy chút sợ hãi, hay xấu hổ nào nữa.
Thật giống như, bất cứ chuyện to nhỏ gì, chỉ cần có ba ba ở bên cạnh, mọi thứ chẳng cần cô bé phải lo lắng gì hết.
Tự dưng lúc này, Tô Bối cảm thấy trong lòng có gì đó thay đổi.
"Ba ơi." Tô Bối ở trên lưng của Tần Thiệu, giọng thỏ thẻ mà gọi một tiếng.
Nếu như tỉnh tế nghe một chút, chắc chắn sẽ cảm nhận được tiếng "ba" lần này mà Tô Bối gọi so với những lần gọi "ba ba" trước đó có chút khác biệt rất nhỏ.
Nếu như nhất định phải giải thích, có lẽ là trong hoàn cảnh thế này, tâm trạng của cô bé có chút khác biệt.
"Gì vậy?" Tần tiên sinh lên tiếng.
Tô Bối giống như là không có chuyện gì cả, lúc này lại gọi một lần nữa: "Ba ba."
"Sao thế? Có chuyện gì à? Con cứ nói đi?"
"Không có gì ạ." Tô Bối lắc đầu, khóe miệng lại không tự chủ được mà cười vui vẻ.
"Chỉ là, tự nhiên —— con muốn gọi ba ba thôi." Giọng nói của cô bé nhỏ nhẹ, mặt áp sát vào trên bờ vai của Tần tiên sinh.
Bởi vì vừa mới thi chạy xong, Tô Bối còn đang mệt, trên mặt cũng lấm tấm mồ hồi.
Giờ phút này thấy con gái cọ cọ vào vai mình, Tần tiên sinh có thể cảm nhận được, mồ hôi trên má con gái thấm ướt vai áo bản thân, chẳng qua ông cũng không có tỏ ra khó chịu.
Ngược lại, đột nhiên thấy con gái trở nên thân thiết, lại ra vẻ làm nữũng như vậy, khóe môi Tần tiên sinh lại có chút cong lên, mặt cũng hiện lên nét vui vẻ, thỏa mãn.
Nghiêng đầu nhìn một chút cô con gái nhỏ đang cúi mặt trốn ở trên đầu vai mình: "Không sao, không có gì phải xấu hổ đâu."
Tần Thiệu đang cho là, cô bé bị trượt ngã trước toàn trường, do vậy bây giờ đang cảm thấy ngượng ngùng.
"Dạ." Tô Bối gật gật đầu, lên tiếng.
Tô Bối lúc này, giống như là nhận ra cảm nhận của mình với Tần tiên sinh đã thay đổi như thế nào
Chấp nhận cùng với tán thành, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, Tô Bối biết, tuy mang theo Tô Tiểu Bảo đến tìm Tần tiên sinh để nhận ba ba, nhưng ở trong suy nghĩ của cô bé, Tần Thiệu vẫn chỉ là "Tần tiên sinh" mà thôi. Chính là vị Tần tiên sinh phản diện, làm vai ác, là ông trùm lớn nhất trong bộ truyện kia.
Nhưng lúc này, trong mắt cô bé, Tần tiên sinh chính là ba ba, là người có cùng dòng máu với bọn họ, là người sẽ bảo vệ cho bọn họ, che nắng che mưa, nuôi bọn họ lớn lên.
"Baơi."
"Ừm?"
"Hì hì, không có gì ạ." Sau khi làm kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, Tô Bối được các bác sĩ xử lý vết thương thêm một lần nữa.
Nghĩ đến bạn bè trong lớp đang rất lo lắng cho mình, liên tục gửi tin nhắn trên Wechat, thế là Tô Bối lấy điện thoại ra, gửi tin trả lời.
"Tô Bối: Tớ đã về tới nhà rồi nè, không có bị gì đâu, mọi người đừng có lo lắng quá."
"Lớp trưởng: Cuối cùng thì cậu cũng chịu trả lời tin nhắn rồi hả? Sao rồi cậu có đau lắm không, vết thương có nặng lắm không?”
"Tô Bối: Nhẹ thôi, không nghiêm trọng đâu."
Sau khi Tô Bối làm kiểm tra xong, đúng là chân bị bong gân, giãn dây chằng chút xíu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới được, thế nhưng rất may là không có bị gì nghiêm trọng như nứt xương hay gãy chân gì cả.
Nghe tình hình mà Tô Bối nói ra, cả lớp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi
"May mắn, không bị gì quá nặng là tốt rồi."
"Tớ còn đang định mang theo rổ trái cây để vào bệnh viện thăm cậu đây. Nếu là cậu được ra viện rồi, tớ khỏi cần phải mang trái cây đến bệnh viện rồi lại mất công mang về nữa."
"Tuy bong gân không phải quá nghiêm trọng, nhưng là cũng rất cẩn chú ý dưỡng thương, cậu nhớ phải hạn chế đi lại nhé."
"Tô Bối: Mình biết rồi, cảm ơn mọi người."
"Tô Bối: Thật xin lỗi, đáng ra đã có thể giúp lớp mình đạt giải nhất rồi."
"Cậu nói gì vậy chứ, cậu là vì cả lớp mới lên thi đấu mà bị thương, làm sao mà trách cậu được."
"Đúng, đúng, sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất, thứ hạng có là cái gì đâu."
Rất nhanh sau đó, đội y tế của nhà trường đã mau chóng chạy tới chỗ này rồi.
"Nằm dưới đất không tiện xem xét vết thương, đưa cô bé nằm lên trên tấm đệm này đã." Trong đó một vị nhân viên y tế nói.
Lúc đó, trong đám người có hai bạn học tình nguyện đứng ra, đang muốn giúp đỡ bế Tô Bối lên trên đệm.
"Để tớI" Lúc này, Tô Tiểu Bảo đã tới rồi, giọng nói của cậu vang lên ngăn cản hai người kia, sau đó định đi tới trước để bế Tô Bối.
"Con làm cái gì." Tần tiên sinh lạnh giọng nói: "Lo đứng ở bên cạnh đi, đừng có thêm phiền phức."
Nói xong, Tần Thiệu trực tiếp bế ngang Tô Bối nâng lên.
Tần tiên sinh dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức lực chắc chắn là mạnh hơn mấy vị nữ nhân viên y tế và hai người bạn học tình nguyện đứng ra giúp đỡ kia, chắc chắn cũng khỏe hơn Tô Tiểu Bảo.
Tần tiên sinh vững vàng bế con gái lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô bé xuống trên tấm đệm, sau đó mới để cho mấy nhân viên y tế đến xem xét tình hình vết thương.
Ban nãy Tô Bối trượt chân ngã xuống, cú ngã này thật sự không hề nhẹ: Khắp các chỗ tay, chân, đầu gối, trên người rất nhiều chỗ bị trây da, tuy là không phải vết thương quá nghiêm trọng, nhưng mà nhìn qua thì lại có cảm giác rất nặng.
Sau khi các nhân viên y tế nhanh chóng sát trùng và câm máu các vết thương trên người của Tô Bối, tiếp đó mới hỏi: "Cháu còn cảm thấy đau ở chỗ nào nữa không?"
Tô Bối: "Dạ, chân rất đau."
Về phần cụ thể đau ở chỗ nào, cô bé không biết rõ được.
"Ở đầu gối hả?" Người nhân viên y tế khẽ nhấn nhè nhẹ trên đầu gối của Tô Bối.
Tô Bối lắc đầu nói: "Không đau lắm ạ."
"Ở chỗ này thì sao?"
"Cũng không sao ạ."
"Thế còn chỗ này?"
Ngay lúc mà vị nhân viên y tế ấn tới vị trí cổ chân, Tô Bối ngay lập tức cảm thấy đau đớn khó tả, cô bé trực tiếp hít một hơi khí lạnh, cả người đều run run.
"Chắc là mắt cá chân bị tổn thương rồi." Nhân viên y tế đưa ra phán đoán.
Nghe vậy, Tần tiên sinh nhíu chặt lông mày: "Cụ thể bị thương như thế nào?"
"Dạ thì.. ", Trên mặt của vị nữ nhân viên y tế kia có chút bối rối, lộ ra chút vẻ do dự rồi nói: "Khả năng cao là bị bong gân mắt cá chân, cũng có thể nặng hơn vậy nữa, tình huống chính xác thì bây giờ vẫn chưa chắc chắn được thưa ngài."
"Hiện tại, chúng tôi có thể giúp cô bé sơ cứu một chút, nhưng là muốn xác định xem có bị nứt xương, gãy chân hay không thì cần phải để cô bé tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ thì mới biết rõ đáp án được."
Mấy vị nhân viên y tế cảm nhận thấy "uy áp" từ trên người Tần tiên sinh tỏa ra, sau lưng cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh, chẳng có người nào dám nhìn thẳng về phía Tần tiên sinh, mọi người đều chỉ chăm chú cúi đầu, rụt rè đưa ra đề nghị: "Chúng tôi có thể giúp cô bé ổn định vết thương một chút, sau đó để cô bé nghỉ ngơi trong phòng y tế của trường, quan sát tình hình thế nào rồi sẽ đưa tới bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng."
Nghe vậy, trán của Tần tiên sinh cũng nhíu càng lúc càng sâu.
Tần tiên sinh nhìn về phía Tô Bối lúc này: Cô bé vì đau mà trán nhíu chặt lại, cả khuôn mặt đều trắng bệch, mồ hôi lấm tấm.
Rõ ràng là đang rất đau, thế nhưng cô bé vẫn cứ cố cắn môi chịu đựng, không có rên la một tiếng nào. Thấy con gái kiên cường như vậy Tần tiên sinh rất là mừng, không tới mức gặp chuyện liền khóc lóc sướt mướt. Chẳng qua nhìn bộ dáng này của con bé, trong lòng Tần tiên sinh thấy rất là đau lòng.
Đã đau như vậy mà còn nghỉ ngơi cái gì nữa chứ!
Tần Thiệu: "Khỏi đi, trực tiếp đưa nó đến bệnh viện kiểm tra."
Tần Thiệu lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, ông nhanh chóng nói đối phương sắp xếp một bệnh viện chuyên môn của Tần Thị chuẩn bị kiểm tra cho Tô Bối, cũng dặn người đưa xe tới đón. Gọi một cuộc điện thoại đơn giản mà thôi, trong vòng mấy câu nói đã nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa tất cả.
Mấy vị nhân viên y tế ở bên cạnh lúc này nghe cuộc điện thoại của Tần tiên sinh, họ đột nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này quá dư thừa, chẳng có tác dụng gì.
Sau khi Tần tiên sinh ngắt điện thoại, lúc này vị trưởng khoa y tế của trường tranh thủ nói: "Thưa ngài, trong phòng y tế có trang bị xe lăn, còn có cáng, không biết ngài có cần không, chúng tôi sẽ nhanh chóng mang qua đây cho ngài ạ?"
Tần tiên sinh liếc nhìn đối phương một cái: "Miễn đi."
"Tay con có sao không?" Tần tiên sinh nhìn về phía Tô Bối, hỏi.
Tô Bối tự cảm giác một chút, lắc đầu nói: "Dạ không sao ạ."
Chỉ bị trầy chợt một chút, chảy ít máu, tổng thể thì không sao cả.
"Đưa tay qua đây đi, cẩn thận đừng có cử động chân" Nói xong Tần tiên sinh đưa Tô Bối lên trên lưng của mình, đứng dậy, hướng về phía ngoài của sân vận động đi tới.
Dọc đoạn đường này, không cách nào tránh được việc bị mọi người chú ý tới.
Nhưng mà hoàn cảnh này so với việc phải nằm cáng, hay ngồi xe lăn thì đỡ mất mặt hơn nhiều rồi.
Hơn nữa, được Tần Thiệu cõng như vậy, cô bé có cảm giác rất là yên tâm.
Mới đầu đột nhiên bị té giữa đường chạy, cô bé cảm thấy rất hoảng, tinh thần bất định, chắc chắn là bị cả trường cười nhạo, mất mặt vô cùng. Chẳng qua ngay lúc này, ở trên lưng của Tần Thiệu, cô bé chẳng còn cảm thấy chút sợ hãi, hay xấu hổ nào nữa.
Thật giống như, bất cứ chuyện to nhỏ gì, chỉ cần có ba ba ở bên cạnh, mọi thứ chẳng cần cô bé phải lo lắng gì hết.
Tự dưng lúc này, Tô Bối cảm thấy trong lòng có gì đó thay đổi.
"Ba ơi." Tô Bối ở trên lưng của Tần Thiệu, giọng thỏ thẻ mà gọi một tiếng.
Nếu như tỉnh tế nghe một chút, chắc chắn sẽ cảm nhận được tiếng "ba" lần này mà Tô Bối gọi so với những lần gọi "ba ba" trước đó có chút khác biệt rất nhỏ.
Nếu như nhất định phải giải thích, có lẽ là trong hoàn cảnh thế này, tâm trạng của cô bé có chút khác biệt.
"Gì vậy?" Tần tiên sinh lên tiếng.
Tô Bối giống như là không có chuyện gì cả, lúc này lại gọi một lần nữa: "Ba ba."
"Sao thế? Có chuyện gì à? Con cứ nói đi?"
"Không có gì ạ." Tô Bối lắc đầu, khóe miệng lại không tự chủ được mà cười vui vẻ.
"Chỉ là, tự nhiên —— con muốn gọi ba ba thôi." Giọng nói của cô bé nhỏ nhẹ, mặt áp sát vào trên bờ vai của Tần tiên sinh.
Bởi vì vừa mới thi chạy xong, Tô Bối còn đang mệt, trên mặt cũng lấm tấm mồ hồi.
Giờ phút này thấy con gái cọ cọ vào vai mình, Tần tiên sinh có thể cảm nhận được, mồ hôi trên má con gái thấm ướt vai áo bản thân, chẳng qua ông cũng không có tỏ ra khó chịu.
Ngược lại, đột nhiên thấy con gái trở nên thân thiết, lại ra vẻ làm nữũng như vậy, khóe môi Tần tiên sinh lại có chút cong lên, mặt cũng hiện lên nét vui vẻ, thỏa mãn.
Nghiêng đầu nhìn một chút cô con gái nhỏ đang cúi mặt trốn ở trên đầu vai mình: "Không sao, không có gì phải xấu hổ đâu."
Tần Thiệu đang cho là, cô bé bị trượt ngã trước toàn trường, do vậy bây giờ đang cảm thấy ngượng ngùng.
"Dạ." Tô Bối gật gật đầu, lên tiếng.
Tô Bối lúc này, giống như là nhận ra cảm nhận của mình với Tần tiên sinh đã thay đổi như thế nào
Chấp nhận cùng với tán thành, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, Tô Bối biết, tuy mang theo Tô Tiểu Bảo đến tìm Tần tiên sinh để nhận ba ba, nhưng ở trong suy nghĩ của cô bé, Tần Thiệu vẫn chỉ là "Tần tiên sinh" mà thôi. Chính là vị Tần tiên sinh phản diện, làm vai ác, là ông trùm lớn nhất trong bộ truyện kia.
Nhưng lúc này, trong mắt cô bé, Tần tiên sinh chính là ba ba, là người có cùng dòng máu với bọn họ, là người sẽ bảo vệ cho bọn họ, che nắng che mưa, nuôi bọn họ lớn lên.
"Baơi."
"Ừm?"
"Hì hì, không có gì ạ." Sau khi làm kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, Tô Bối được các bác sĩ xử lý vết thương thêm một lần nữa.
Nghĩ đến bạn bè trong lớp đang rất lo lắng cho mình, liên tục gửi tin nhắn trên Wechat, thế là Tô Bối lấy điện thoại ra, gửi tin trả lời.
"Tô Bối: Tớ đã về tới nhà rồi nè, không có bị gì đâu, mọi người đừng có lo lắng quá."
"Lớp trưởng: Cuối cùng thì cậu cũng chịu trả lời tin nhắn rồi hả? Sao rồi cậu có đau lắm không, vết thương có nặng lắm không?”
"Tô Bối: Nhẹ thôi, không nghiêm trọng đâu."
Sau khi Tô Bối làm kiểm tra xong, đúng là chân bị bong gân, giãn dây chằng chút xíu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới được, thế nhưng rất may là không có bị gì nghiêm trọng như nứt xương hay gãy chân gì cả.
Nghe tình hình mà Tô Bối nói ra, cả lớp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi
"May mắn, không bị gì quá nặng là tốt rồi."
"Tớ còn đang định mang theo rổ trái cây để vào bệnh viện thăm cậu đây. Nếu là cậu được ra viện rồi, tớ khỏi cần phải mang trái cây đến bệnh viện rồi lại mất công mang về nữa."
"Tuy bong gân không phải quá nghiêm trọng, nhưng là cũng rất cẩn chú ý dưỡng thương, cậu nhớ phải hạn chế đi lại nhé."
"Tô Bối: Mình biết rồi, cảm ơn mọi người."
"Tô Bối: Thật xin lỗi, đáng ra đã có thể giúp lớp mình đạt giải nhất rồi."
"Cậu nói gì vậy chứ, cậu là vì cả lớp mới lên thi đấu mà bị thương, làm sao mà trách cậu được."
"Đúng, đúng, sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất, thứ hạng có là cái gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.