Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 86
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Ngày hôm sau, mặc dù chân của Tô Bối vẫn còn hơi sưng, thế nhưng bước mấy bước ngắn thì đã không có vấn đề gì nữa rồi.
Tô Bối đi tới trường, vết thương trên gò má của cô bé quả nhiên là đã khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
Lúc này, trong diễn đàn, group của các lớp, đã có rất nhiều người đang bàn luận về chuyện Tô Bối bị thương.
"Trời đất ơi! Hôm qua Tô Bối ngã bị thương cả ở trên mặt đó!"
"Hôm nay lúc Tô Bối được Tô Tiểu Bảo dìu vào trường, ta cũng nhìn thấy rồi, bị thương ở chỗ gò má đó."
"Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại bị thương rồi."
"Haiz, hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại không cẩn thận mà để bị ngã như vậy chứ."
"Với cương vị là một người đồng cảm, nhìn thấy em gái bình giữ nhiệt bị thương, ta đau lòng chết đi được."
"Nếu là ta thì chắc chắn đã khóc ngất đi rồi."...
Tô Bối giờ phút này vốn là trung tâm của đề tài bàn luận lại không hề khóc, cô bé đang ở trong lớp, thảo luận một chút về chuyện "sự cố" bị ngã với đám người Tạ Dân Hiên đang vây quanh kia.
Trần Tử An: "Ta đã tìm mấy người ở trong trận đấu hôm qua để hỏi rồi, lúc đó bọn họ đều đang ở trong trận đấu, chỉ nhìn thấy Tô Bối bị ngã, không chú ý tới thứ gì khác nữa."
"Ta cũng không có thu hoạch gì." Từ Dương Dương thấp giọng nói.
"Tô Bối, cái này cho cậu." Từ Dương Dương đưa thứ đồ được bọc cẩn thận bằng túi giấy đang ở trong tay mình kia cho Tô Bối.
Tô Bối: "Đây là cái gì?"
"Đại ca của tớ nghe nói trong lớp có bạn học bị thương, liền đặc biệt tìm mấy thứ này để mình đem tới đưa cho cậu, nói là anh ấy có người bạn học Taekwondo cho anh ấy một loại thuốc bôi đặc trị, hiệu quả vô cùng tốt." Từ Dương Dương giải thích.
Về chuyện này, vẫn phải nhắc tới chuyện tối qua sau khi Từ Dương Dương nhìn thấy Tô Bối nói chuyện ở trong group.
Từ Dương Dương hẳn là không có bản lĩnh lớn giống như Tạ Dân Hiên để có thể tùy tiện xem được camera của nhà trường, vì vậy cậu chỉ muốn thử xem có thể hack vào trong phần mềm trích xuất camera để tìm đoạn clip kia, xem xem có thể dùng đôi mắt tinh tường nhạy bén của mình để tìm ra được chút manh mối nào hay không.
Kết quả là Từ Dương Dương năng lực có hạn, không hack vào được bên trong hệ thống, hết cách chỉ đành cầu cứu sự giúp đỡ của đại ca hắn ở phòng bên cạnh.
Vốn dĩ Từ Dương Dương cũng không ôm hy vọng quá lớn, suy cho cùng thì những chuyện như hacker này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ai mà ngờ được rằng, cậu mới nói có hai ba câu, Từ đại ca sau khi nghe nói đến chuyện Tô Bối lớp bọn họ bị thương, không cần Từ Dương Dương nói thêm câu thứ tiếp theo đã giúp cậu hack vào hệ thống tìm ra được đoạn video đó, lại còn cùng cậu ngồi nghiên cứu thật kỹ đoạn phim đến tận khuya.
Sáng sớm hôm nay liền vơ một túi đồ lớn để cho cậu đưa tới cho bạn học.
Kỳ thực Từ Dương Dương cũng khá ngạc nhiên: Hóa ra ông anh nhà cậu vốn là con người nhiệt tình như vậy sao? Trước đó sao cậu lại chưa từng cảm thấy như vậy nhỉ.
Nghe thấy lời này của Từ Dương Dương, Tô Bối ngây ra: Đại ca của Từ Dương Dương, chẳng phải là Từ Thế Duy sao.
Chẳng trách tối qua lúc cô nhận được tin nhắn của Từ đại ca, cảm giác được cách nói chuyện của đối phương có gì đó không bình thường.
Nào là nói với cô không được ăn xì dầu, nào là kêu cô đừng có ăn gừng... chưa nói được mấy câu, còn chưa đợi Tô Bối đáp lại một tiếng, Từ Thế Duy đã gửi tin nhắn cuối cùng tới, kêu cô mau chóng đi ngủ.
"Đúng rồi", lúc này, Đỗ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: "Tô Bối chẳng phải nói cảm thấy lúc đấy đã đạp phải cái gì đó hay sao?"
"Có phát hiện gì sao?" Đám người nhìn về phía của Đỗ Nhất Minh.
Đỗ Nhất Minh gật gật đầu: "Ta có thằng em ở lớp A3, hôm qua là nhân viên hỗ trợ ghi điểm, hôm qua sau khi mọi người giải tán, có một cô bé cầm một cây bút chạy ra hỏi nó có phải là của nó làm rơi không, nói hình như là nhặt được ở bên sân đó."
Cây bút kiểu này ở trường có rất nhiều, nhân viên ghi điểm ở trong đại hội trường thỉnh thoảng sẽ lấy bút ra ghi thứ tự người tham gia một chút để tránh sai sót, lúc này có người nhặt được bút đưa cho nhân viên ghi điểm cũng chẳng có gì là lạ cả. -
Nếu như không phải Tô Bối nói cô đạp phải thứ gì đó thì sẽ không có ai để ý đến chuyện nhỏ như vậy.
"Nói như vậy thì, Tô Bối rất có khả năng đã đạp phải cây bút đó rồi bị ngã! Đổng Văn Kỳ mở to hai mắt: "Trong cả quá trình thi đấu sao lại đột nhiên có cây bút rơi ở trên đường chạy chứ, lại còn vừa hay rơi đúng lúc Tô Bối chạy tới điểm cuối cùng nữa, chắc chắn là có người cố ý ném ra! Rốt cuộc là ai mà lại ra cái chuyện thất đức như vậy!"
Lưu Giai cũng chau mày: "Lúc đó xung quanh đoạn vạch đích có rất là nhiều người đứng cổ vũ, chuyện này khó mà nói được."
Đổng Văn Kỳ: "Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ để cho kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?"
Từ Dương Dương: "Nhìn theo hướng camera quay từ xa, góc của Tô Bối hôm qua có lẽ là đã đạp phải thứ gì đó, thế nhưng chất lượng hình ảnh của cái camera chết tiệt này nhòe quá, căn bản là không thấy rõ được thứ đó là cái gì."
Tạ Dân Hiên gật gật đầu, tán thành ý kiến của Từ Dương Dương: "Camera đó căn bản là chẳng có tác dụng gì, tôi đi hỏi người ở trạm thông tin trường, hôm qua ở chỗ tuyến đường cuối có lẽ đã sắp xếp một người phóng viên ghi hình, có điều cụ thể là người nào thì vẫn còn phải hỏi bọn họ."
Đổng Văn Kỳ: "Vậy sao, có người ghi hình thì dễ nói rồi, có điều cũng không biết người ta có quay chụp lại được những chỗ mà chúng ta cần hay không."
Tạ Dân Hiên: "Chỉ có thể đợi tìm ra được người đó rồi lại xem xét tiếp....
Đám người vẫn không biết, người ghi hình mà họ nói tới đó, không phải ai khác mà chính là Lí Mạn Nhi mới chuyển tới †rường.
Lúc này, trong khối bảy cũng đang thảo luận về việc hoa khôi trường bị thương.
Bạn tốt ở bên cạnh Lí Mạn Nhi, Lưu Lị Lị đang cầm điện thoại lướt trên diễn đàn: "Có người chụp được ảnh hôm nay Tô Bối tới trường rồi, lại bị ngã trây mặt thật, ta còn tưởng là có kẻ đố ky nói xấu hoa khôi trường, không ngờ lại là thật."
"Ta nhìn thôi cũng cảm thấy đau." Lưu Lị Lị thấp giọng nói.
Lời của cô nàng đã khiến cho Lí Mạn Nhi nhớ lại.
Hôm qua là lần đầu tiên Lí Mạn Nhi nhìn thấy hoa khôi trong truyền thuyết Tô Bối.
Lưu Lị Lị: "Này, Mạn Nhi, lúc khai mạc cậu trở nên hot rồi này, hơn nữa mọi người đều nói cậu rất giống hoa khôi trường nữa đó."
Lí Mạn Nhi: "Thật là rất giống sao?"
Lưu Lị Lị: "m, chính xác là rất giống, tớ nhìn cũng cảm thấy rất giống."
Lí Mạn Nhi: "Cậu có ảnh không?”
Lưu Lị Lị: "Có thì có, có điêu nhìn không rõ cho lắm, hơn nữa đều là ảnh chụp trộm, kém rất xa với nhan sắc của Tô Bối ở bên ngoài, nếu có cơ hội nhìn thấy con người thật của Tô Bối thì cậu sẽ biết thôi, hì hì, thật sự là rất giống."
Lời của Lưu Lị Lị đã khơi gợi sự tò mò của Lí Mạn Nhị, vì thế tối qua lúc được phân nhiệm vụ làm người ghi hình, cô nàng sau khi nghe nói Tô Bối sẽ thi đấu ở trận cuối cùng, do vậy liền đổi vị trí với một bạn phóng viên ghi hình khác, chuyển tới quay trận thị đấu này, cô bé muốn nhìn Tô Bối trong truyền thuyết ở cự ly gần hơn một chút.
"Tấm ảnh này rất rõ, cậu nhìn xem, có phải là rất giống cậu không?" Lưu Lị Lị đưa điện thoại qua.
Trên tấm ảnh là khuôn mặt rất rõ nét của Tô Bối, ngũ quan của Tô Bối khiến cho Lí Mạn Nhi có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Mọi người đều nói khi bản thân gặp phải một người lạ lại có tướng mạo giống mình, sẽ khiến cho trong lòng người khác không thoải mái, thế nhưng lúc Lí Mạn Nhi nhìn Tô Bối dường như lại không có cảm giác khó chịu này.
"Ây, nhìn cái tấm bị ngã này đi, hoa khôi sao mà lại bất cẩn như vậy..."Lưu Lị Lị khẽ than thở.
Tô Bối trong tấm ảnh này thật xinh đẹp, nhưng mà vết thương ở dưới khóe mắt của một bên má đó lại quá rõ ràng, mặc dù không vùi dập được nhan sắc của Tô Bối là bao, thế nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác vết sẹo này không nên xuất hiện trên gương mặt của cô bé.
Bỗng nhiên, Lí Mạn Nhi kéo tay của Lưu Lị L.
"Lị Lị, thực ra Tô Bối không phải tự mình ngã rồi bị thương đâu." Lí Mạn Nhi nhỏ tiếng nói với Lưu Lị Lị, lời này lại giống như một trái bom hạng nặng.
Lưu Lị Lị: "Cậu nói cái gì? Ý gì chứ?"
"Ngày hôm qua mình đã nhìn thấy được..." Lí Mạn Nhi đem đoạn clip quay được tối qua lén đưa cho Lưu Lị Lị xem.
Do quá chú ý tới Tô Bối, vì thế, đoạn clip mà cô quay được hôm qua đã lấy Tô Bối làm trung tâm. Trong đoạn clip, chính vào lúc Tô Bối sắp chạy tới vạch đích rồi, bỗng dưng trong đám đông đã có người ném một cây bút máy màu hồng ra, Tô Bối vừa hay đạp trúng cây bút đó nên mới bị ngã xuống đất.
Hơn nữa người ném cây bút ra không phải ai khác mà chính là Tống Tâm Di người đứng đầu của lớp 7A2, cũng tham gia cuộc thi.
"Đùi! Chuyện này cũng giật gân quá rồi!" Lưu Lị Lị kinh ngạc, khẽ kêu lên.
"Trước đó nghe mấy chị học lớp trên có nói, Tô Bối và Tống Tâm Di đối đầu nhau ghê lắm, mình còn tưởng là người ủng hộ của hai phe trong diễn đàn đấu đá, không ngờ lại đấu đến mức độ này, quả đúng là mưa máu gió tanh mài"
"Cái này có hơi quá lời không, hơn nữa Tống Tâm Di đó cũng ác độc quá, lúc người khác chạy lại ném cây bút ra, làm vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ gây ra chuyện lớn rồi thì phải làm sao." Lưu Lị Lị nói, nét mặt còn đem theo vài phần sợ hãi.
Lí Mạn Nhi cũng chau mày: "Bọn mình có phải là nên giao nộp lại đoạn clip này cho giáo viên không?
Nghe thấy lời này của Lí Mạn Nhi, Lưu Lị Lị vừa rồi còn đang dùng lời chính nghĩa lên án Tống Tâm Di, ngay lập tức gương mặt biến sắc, kéo giật Lí Mạn Nhi lại, nói: "Cậu đừng làm vậy!"
"Clip này cậu đừng có nộp cho giáo viên."
"Vì sao?" Lí Mạn Nhi thắc mắc.
Lưu Lị Lị liền giải thích: "Cậu mới tới trường nên còn chưa biết rồi, Tống Tâm Di là thiên kim của tập đoàn Tống Thị, tập đoàn Tống Thị cậu biết chứ? Đó không phải là một sự tồn tại bình thường đâu, hôm qua người ở trận thi đấu cuối cùng ghi hình lại đoạn clip này chỉ có cậu, nếu cậu giao nộp clip này cho giáo viên, một khi chuyện này bại lộ ra ngoài thì Tống Tâm Di nhất định sẽ điều tra ra được người đi tố cáo chính là cậu, đến lúc đó nếu như cô ta kiếm cậu gây phiền phức thì phải làm sao."
Nghe thấy lời này của Lưu Lị Lị, Lí Mạn Nhi cũng trở nên do dự.
Về Tập đoàn Tống Thị cô bé có biết đến, chính xác đó là nhân vật mà cô không thể chọc giận được.
"Mình nói cho cậu nghe này, hai người Tô Bối và Tống Tâm Di này, một người là thiên kim đại tiểu thư của Tống Thị, một người là công chúa của Tần Thị, đều là những nhân vật mà người thường không dám động vào, chuyện này tốt nhất là cậu coi như không biết đi, để cho thần tiên bọn họ tự đấu đá nhau là được rồi." Lưu Lị Lị khuyên nhủ.
Nghe thấy vậy, Lí Mạn Nhi liền ngập ngừng gật gật đầu, chỉ là trong đôi mắt vẫn còn có chút do dự....
Ở một bên khác, mấy người Tô Bối vẫn còn đang vì chuyện tìm kiếm người ghi hình mà chạy tới chạy lui, nhưng lại không hề hay biết rằng phía Tần tiên sinh đã tiến triển nhanh hơn họ một bước rồi.
Tối đến, Tô Bối đợi sau khi Tần tiên sinh giúp cô chườm nóng, thay thuốc xong, thì liền quay trở về phòng, sau khi đánh một trận tập huấn như thường lệ với Từ Dương Dương và Từ Thế Duy, sau đó dưới sự dặn đi dặn lại đầy tính "rất là nhiều lần" của Từ đại ca, Tô Bối chỉ đành off rồi đi nghỉ.
Lúc này Lận Thiếu Trì gửi tin nhắn tới.
Vẫn chưa biết chuyện Tô Bối bị thương, Lận Thiếu Trì nói với Tô Bối vê chuyện công việc của "nst" như bình thường.
Bất ngờ, Lận Thiếu Trì lại gửi một tin nhắn tới.
"Lận Thiếu Trì": Xảy ra chuyện gì rồi?
Tô Bối:?
"q”: Hử? Sao anh lại hỏi như vậy?
"Lận Thiếu Trì": Cảm thấy hình như tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.
Có lẽ là do quá quan tâm tới q, thế cho nên chỉ cần nói mấy câu về công việc, Lận Thiếu Trì vẫn có thể nhạy bén phát giác ra được tâm trạng đối phương có chút gì đó không bình thường.
Nhìn tin nhắn Lận Thiếu Trì gửi tới, Tô Bối thâm than thở một tiếng: Người thành đạt làm chuyện lớn thường nhạy bén như vậy sao?
"q": Có chút chuyện khác.
"Lận Thiếu Trì": Có muốn nói cho ta nghe một chút không?
Tô Bối: Nói thế nào đây? Nói cô bị ngã ở trong đại hội thể dục thể thao, khiến cho mặt bị trây xước, hai ngày nay đang lo lắng liệu rằng mình có bị để lại sẹo hay không sao?
"q": Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Thấy Tô Bối không muốn nói ra, Lận Thiếu Trì cũng không miễn cưỡng nữa.
"Lận Thiếu Trì": Nếu như tôi có thể giúp được cô cái gì thì cô cứ việc nói nhé. Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Tô Bối có chút cảm động rồi: Người này đúng là một ông chủ tốt, rất quan tâm đến nhân viên!
"q": Được.
"Lận Thiếu Trì": Trận đấu chuẩn bị tới đâu rồi?
Lận Thiếu Trì cũng biết sau khi hắn bàn xong công việc có lẽ nên kết thúc cuộc trò chuyện với "q" rồi, chỉ là, trong tâm tư, Lận Thiếu Trì lại không muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay nhanh như vậy.
"q": Cũng tạm ổn.
Hiện giờ mỗi ngày Tô Bối đều sẽ dành ra một khoảng thời gian rảnh của buổi tối để thực hiện công tác chuẩn bị cho "Đại chiến Hồng Khách".
Trận chung kết của giải đấu đã chia thành hai hạng mục một là thi đấu đồng đội, hai là thi đấu cá nhân, cả hai hạng mục Tô Bối đều tham gia.
Tô Bối cũng biết, tấn công là ưu thế của cô, thế nhưng phòng thủ thì lại tương đối yếu.
Để giải quyết vấn đề này, mỗi ngày trừ việc huấn luyện thông thường với Từ Dương Dương và Từ đại ca ra, cô còn xin Từ Thế Duy chỉ giáo cho mình mấy bí kíp chuyên ngành cơ bản, mỗi ngày đều tiến hành "rèn luyện trước thi đấu”.
"Lận Thiếu Trì": Cần tôi tới đó cổ vũ cho cô không?
Tô Bối: Không!
Tô Bối đi tới trường, vết thương trên gò má của cô bé quả nhiên là đã khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
Lúc này, trong diễn đàn, group của các lớp, đã có rất nhiều người đang bàn luận về chuyện Tô Bối bị thương.
"Trời đất ơi! Hôm qua Tô Bối ngã bị thương cả ở trên mặt đó!"
"Hôm nay lúc Tô Bối được Tô Tiểu Bảo dìu vào trường, ta cũng nhìn thấy rồi, bị thương ở chỗ gò má đó."
"Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại bị thương rồi."
"Haiz, hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại không cẩn thận mà để bị ngã như vậy chứ."
"Với cương vị là một người đồng cảm, nhìn thấy em gái bình giữ nhiệt bị thương, ta đau lòng chết đi được."
"Nếu là ta thì chắc chắn đã khóc ngất đi rồi."...
Tô Bối giờ phút này vốn là trung tâm của đề tài bàn luận lại không hề khóc, cô bé đang ở trong lớp, thảo luận một chút về chuyện "sự cố" bị ngã với đám người Tạ Dân Hiên đang vây quanh kia.
Trần Tử An: "Ta đã tìm mấy người ở trong trận đấu hôm qua để hỏi rồi, lúc đó bọn họ đều đang ở trong trận đấu, chỉ nhìn thấy Tô Bối bị ngã, không chú ý tới thứ gì khác nữa."
"Ta cũng không có thu hoạch gì." Từ Dương Dương thấp giọng nói.
"Tô Bối, cái này cho cậu." Từ Dương Dương đưa thứ đồ được bọc cẩn thận bằng túi giấy đang ở trong tay mình kia cho Tô Bối.
Tô Bối: "Đây là cái gì?"
"Đại ca của tớ nghe nói trong lớp có bạn học bị thương, liền đặc biệt tìm mấy thứ này để mình đem tới đưa cho cậu, nói là anh ấy có người bạn học Taekwondo cho anh ấy một loại thuốc bôi đặc trị, hiệu quả vô cùng tốt." Từ Dương Dương giải thích.
Về chuyện này, vẫn phải nhắc tới chuyện tối qua sau khi Từ Dương Dương nhìn thấy Tô Bối nói chuyện ở trong group.
Từ Dương Dương hẳn là không có bản lĩnh lớn giống như Tạ Dân Hiên để có thể tùy tiện xem được camera của nhà trường, vì vậy cậu chỉ muốn thử xem có thể hack vào trong phần mềm trích xuất camera để tìm đoạn clip kia, xem xem có thể dùng đôi mắt tinh tường nhạy bén của mình để tìm ra được chút manh mối nào hay không.
Kết quả là Từ Dương Dương năng lực có hạn, không hack vào được bên trong hệ thống, hết cách chỉ đành cầu cứu sự giúp đỡ của đại ca hắn ở phòng bên cạnh.
Vốn dĩ Từ Dương Dương cũng không ôm hy vọng quá lớn, suy cho cùng thì những chuyện như hacker này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ai mà ngờ được rằng, cậu mới nói có hai ba câu, Từ đại ca sau khi nghe nói đến chuyện Tô Bối lớp bọn họ bị thương, không cần Từ Dương Dương nói thêm câu thứ tiếp theo đã giúp cậu hack vào hệ thống tìm ra được đoạn video đó, lại còn cùng cậu ngồi nghiên cứu thật kỹ đoạn phim đến tận khuya.
Sáng sớm hôm nay liền vơ một túi đồ lớn để cho cậu đưa tới cho bạn học.
Kỳ thực Từ Dương Dương cũng khá ngạc nhiên: Hóa ra ông anh nhà cậu vốn là con người nhiệt tình như vậy sao? Trước đó sao cậu lại chưa từng cảm thấy như vậy nhỉ.
Nghe thấy lời này của Từ Dương Dương, Tô Bối ngây ra: Đại ca của Từ Dương Dương, chẳng phải là Từ Thế Duy sao.
Chẳng trách tối qua lúc cô nhận được tin nhắn của Từ đại ca, cảm giác được cách nói chuyện của đối phương có gì đó không bình thường.
Nào là nói với cô không được ăn xì dầu, nào là kêu cô đừng có ăn gừng... chưa nói được mấy câu, còn chưa đợi Tô Bối đáp lại một tiếng, Từ Thế Duy đã gửi tin nhắn cuối cùng tới, kêu cô mau chóng đi ngủ.
"Đúng rồi", lúc này, Đỗ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn nói: "Tô Bối chẳng phải nói cảm thấy lúc đấy đã đạp phải cái gì đó hay sao?"
"Có phát hiện gì sao?" Đám người nhìn về phía của Đỗ Nhất Minh.
Đỗ Nhất Minh gật gật đầu: "Ta có thằng em ở lớp A3, hôm qua là nhân viên hỗ trợ ghi điểm, hôm qua sau khi mọi người giải tán, có một cô bé cầm một cây bút chạy ra hỏi nó có phải là của nó làm rơi không, nói hình như là nhặt được ở bên sân đó."
Cây bút kiểu này ở trường có rất nhiều, nhân viên ghi điểm ở trong đại hội trường thỉnh thoảng sẽ lấy bút ra ghi thứ tự người tham gia một chút để tránh sai sót, lúc này có người nhặt được bút đưa cho nhân viên ghi điểm cũng chẳng có gì là lạ cả. -
Nếu như không phải Tô Bối nói cô đạp phải thứ gì đó thì sẽ không có ai để ý đến chuyện nhỏ như vậy.
"Nói như vậy thì, Tô Bối rất có khả năng đã đạp phải cây bút đó rồi bị ngã! Đổng Văn Kỳ mở to hai mắt: "Trong cả quá trình thi đấu sao lại đột nhiên có cây bút rơi ở trên đường chạy chứ, lại còn vừa hay rơi đúng lúc Tô Bối chạy tới điểm cuối cùng nữa, chắc chắn là có người cố ý ném ra! Rốt cuộc là ai mà lại ra cái chuyện thất đức như vậy!"
Lưu Giai cũng chau mày: "Lúc đó xung quanh đoạn vạch đích có rất là nhiều người đứng cổ vũ, chuyện này khó mà nói được."
Đổng Văn Kỳ: "Vậy phải làm thế nào, chẳng lẽ để cho kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?"
Từ Dương Dương: "Nhìn theo hướng camera quay từ xa, góc của Tô Bối hôm qua có lẽ là đã đạp phải thứ gì đó, thế nhưng chất lượng hình ảnh của cái camera chết tiệt này nhòe quá, căn bản là không thấy rõ được thứ đó là cái gì."
Tạ Dân Hiên gật gật đầu, tán thành ý kiến của Từ Dương Dương: "Camera đó căn bản là chẳng có tác dụng gì, tôi đi hỏi người ở trạm thông tin trường, hôm qua ở chỗ tuyến đường cuối có lẽ đã sắp xếp một người phóng viên ghi hình, có điều cụ thể là người nào thì vẫn còn phải hỏi bọn họ."
Đổng Văn Kỳ: "Vậy sao, có người ghi hình thì dễ nói rồi, có điều cũng không biết người ta có quay chụp lại được những chỗ mà chúng ta cần hay không."
Tạ Dân Hiên: "Chỉ có thể đợi tìm ra được người đó rồi lại xem xét tiếp....
Đám người vẫn không biết, người ghi hình mà họ nói tới đó, không phải ai khác mà chính là Lí Mạn Nhi mới chuyển tới †rường.
Lúc này, trong khối bảy cũng đang thảo luận về việc hoa khôi trường bị thương.
Bạn tốt ở bên cạnh Lí Mạn Nhi, Lưu Lị Lị đang cầm điện thoại lướt trên diễn đàn: "Có người chụp được ảnh hôm nay Tô Bối tới trường rồi, lại bị ngã trây mặt thật, ta còn tưởng là có kẻ đố ky nói xấu hoa khôi trường, không ngờ lại là thật."
"Ta nhìn thôi cũng cảm thấy đau." Lưu Lị Lị thấp giọng nói.
Lời của cô nàng đã khiến cho Lí Mạn Nhi nhớ lại.
Hôm qua là lần đầu tiên Lí Mạn Nhi nhìn thấy hoa khôi trong truyền thuyết Tô Bối.
Lưu Lị Lị: "Này, Mạn Nhi, lúc khai mạc cậu trở nên hot rồi này, hơn nữa mọi người đều nói cậu rất giống hoa khôi trường nữa đó."
Lí Mạn Nhi: "Thật là rất giống sao?"
Lưu Lị Lị: "m, chính xác là rất giống, tớ nhìn cũng cảm thấy rất giống."
Lí Mạn Nhi: "Cậu có ảnh không?”
Lưu Lị Lị: "Có thì có, có điêu nhìn không rõ cho lắm, hơn nữa đều là ảnh chụp trộm, kém rất xa với nhan sắc của Tô Bối ở bên ngoài, nếu có cơ hội nhìn thấy con người thật của Tô Bối thì cậu sẽ biết thôi, hì hì, thật sự là rất giống."
Lời của Lưu Lị Lị đã khơi gợi sự tò mò của Lí Mạn Nhị, vì thế tối qua lúc được phân nhiệm vụ làm người ghi hình, cô nàng sau khi nghe nói Tô Bối sẽ thi đấu ở trận cuối cùng, do vậy liền đổi vị trí với một bạn phóng viên ghi hình khác, chuyển tới quay trận thị đấu này, cô bé muốn nhìn Tô Bối trong truyền thuyết ở cự ly gần hơn một chút.
"Tấm ảnh này rất rõ, cậu nhìn xem, có phải là rất giống cậu không?" Lưu Lị Lị đưa điện thoại qua.
Trên tấm ảnh là khuôn mặt rất rõ nét của Tô Bối, ngũ quan của Tô Bối khiến cho Lí Mạn Nhi có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Mọi người đều nói khi bản thân gặp phải một người lạ lại có tướng mạo giống mình, sẽ khiến cho trong lòng người khác không thoải mái, thế nhưng lúc Lí Mạn Nhi nhìn Tô Bối dường như lại không có cảm giác khó chịu này.
"Ây, nhìn cái tấm bị ngã này đi, hoa khôi sao mà lại bất cẩn như vậy..."Lưu Lị Lị khẽ than thở.
Tô Bối trong tấm ảnh này thật xinh đẹp, nhưng mà vết thương ở dưới khóe mắt của một bên má đó lại quá rõ ràng, mặc dù không vùi dập được nhan sắc của Tô Bối là bao, thế nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác vết sẹo này không nên xuất hiện trên gương mặt của cô bé.
Bỗng nhiên, Lí Mạn Nhi kéo tay của Lưu Lị L.
"Lị Lị, thực ra Tô Bối không phải tự mình ngã rồi bị thương đâu." Lí Mạn Nhi nhỏ tiếng nói với Lưu Lị Lị, lời này lại giống như một trái bom hạng nặng.
Lưu Lị Lị: "Cậu nói cái gì? Ý gì chứ?"
"Ngày hôm qua mình đã nhìn thấy được..." Lí Mạn Nhi đem đoạn clip quay được tối qua lén đưa cho Lưu Lị Lị xem.
Do quá chú ý tới Tô Bối, vì thế, đoạn clip mà cô quay được hôm qua đã lấy Tô Bối làm trung tâm. Trong đoạn clip, chính vào lúc Tô Bối sắp chạy tới vạch đích rồi, bỗng dưng trong đám đông đã có người ném một cây bút máy màu hồng ra, Tô Bối vừa hay đạp trúng cây bút đó nên mới bị ngã xuống đất.
Hơn nữa người ném cây bút ra không phải ai khác mà chính là Tống Tâm Di người đứng đầu của lớp 7A2, cũng tham gia cuộc thi.
"Đùi! Chuyện này cũng giật gân quá rồi!" Lưu Lị Lị kinh ngạc, khẽ kêu lên.
"Trước đó nghe mấy chị học lớp trên có nói, Tô Bối và Tống Tâm Di đối đầu nhau ghê lắm, mình còn tưởng là người ủng hộ của hai phe trong diễn đàn đấu đá, không ngờ lại đấu đến mức độ này, quả đúng là mưa máu gió tanh mài"
"Cái này có hơi quá lời không, hơn nữa Tống Tâm Di đó cũng ác độc quá, lúc người khác chạy lại ném cây bút ra, làm vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ gây ra chuyện lớn rồi thì phải làm sao." Lưu Lị Lị nói, nét mặt còn đem theo vài phần sợ hãi.
Lí Mạn Nhi cũng chau mày: "Bọn mình có phải là nên giao nộp lại đoạn clip này cho giáo viên không?
Nghe thấy lời này của Lí Mạn Nhi, Lưu Lị Lị vừa rồi còn đang dùng lời chính nghĩa lên án Tống Tâm Di, ngay lập tức gương mặt biến sắc, kéo giật Lí Mạn Nhi lại, nói: "Cậu đừng làm vậy!"
"Clip này cậu đừng có nộp cho giáo viên."
"Vì sao?" Lí Mạn Nhi thắc mắc.
Lưu Lị Lị liền giải thích: "Cậu mới tới trường nên còn chưa biết rồi, Tống Tâm Di là thiên kim của tập đoàn Tống Thị, tập đoàn Tống Thị cậu biết chứ? Đó không phải là một sự tồn tại bình thường đâu, hôm qua người ở trận thi đấu cuối cùng ghi hình lại đoạn clip này chỉ có cậu, nếu cậu giao nộp clip này cho giáo viên, một khi chuyện này bại lộ ra ngoài thì Tống Tâm Di nhất định sẽ điều tra ra được người đi tố cáo chính là cậu, đến lúc đó nếu như cô ta kiếm cậu gây phiền phức thì phải làm sao."
Nghe thấy lời này của Lưu Lị Lị, Lí Mạn Nhi cũng trở nên do dự.
Về Tập đoàn Tống Thị cô bé có biết đến, chính xác đó là nhân vật mà cô không thể chọc giận được.
"Mình nói cho cậu nghe này, hai người Tô Bối và Tống Tâm Di này, một người là thiên kim đại tiểu thư của Tống Thị, một người là công chúa của Tần Thị, đều là những nhân vật mà người thường không dám động vào, chuyện này tốt nhất là cậu coi như không biết đi, để cho thần tiên bọn họ tự đấu đá nhau là được rồi." Lưu Lị Lị khuyên nhủ.
Nghe thấy vậy, Lí Mạn Nhi liền ngập ngừng gật gật đầu, chỉ là trong đôi mắt vẫn còn có chút do dự....
Ở một bên khác, mấy người Tô Bối vẫn còn đang vì chuyện tìm kiếm người ghi hình mà chạy tới chạy lui, nhưng lại không hề hay biết rằng phía Tần tiên sinh đã tiến triển nhanh hơn họ một bước rồi.
Tối đến, Tô Bối đợi sau khi Tần tiên sinh giúp cô chườm nóng, thay thuốc xong, thì liền quay trở về phòng, sau khi đánh một trận tập huấn như thường lệ với Từ Dương Dương và Từ Thế Duy, sau đó dưới sự dặn đi dặn lại đầy tính "rất là nhiều lần" của Từ đại ca, Tô Bối chỉ đành off rồi đi nghỉ.
Lúc này Lận Thiếu Trì gửi tin nhắn tới.
Vẫn chưa biết chuyện Tô Bối bị thương, Lận Thiếu Trì nói với Tô Bối vê chuyện công việc của "nst" như bình thường.
Bất ngờ, Lận Thiếu Trì lại gửi một tin nhắn tới.
"Lận Thiếu Trì": Xảy ra chuyện gì rồi?
Tô Bối:?
"q”: Hử? Sao anh lại hỏi như vậy?
"Lận Thiếu Trì": Cảm thấy hình như tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.
Có lẽ là do quá quan tâm tới q, thế cho nên chỉ cần nói mấy câu về công việc, Lận Thiếu Trì vẫn có thể nhạy bén phát giác ra được tâm trạng đối phương có chút gì đó không bình thường.
Nhìn tin nhắn Lận Thiếu Trì gửi tới, Tô Bối thâm than thở một tiếng: Người thành đạt làm chuyện lớn thường nhạy bén như vậy sao?
"q": Có chút chuyện khác.
"Lận Thiếu Trì": Có muốn nói cho ta nghe một chút không?
Tô Bối: Nói thế nào đây? Nói cô bị ngã ở trong đại hội thể dục thể thao, khiến cho mặt bị trây xước, hai ngày nay đang lo lắng liệu rằng mình có bị để lại sẹo hay không sao?
"q": Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Thấy Tô Bối không muốn nói ra, Lận Thiếu Trì cũng không miễn cưỡng nữa.
"Lận Thiếu Trì": Nếu như tôi có thể giúp được cô cái gì thì cô cứ việc nói nhé. Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Tô Bối có chút cảm động rồi: Người này đúng là một ông chủ tốt, rất quan tâm đến nhân viên!
"q": Được.
"Lận Thiếu Trì": Trận đấu chuẩn bị tới đâu rồi?
Lận Thiếu Trì cũng biết sau khi hắn bàn xong công việc có lẽ nên kết thúc cuộc trò chuyện với "q" rồi, chỉ là, trong tâm tư, Lận Thiếu Trì lại không muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay nhanh như vậy.
"q": Cũng tạm ổn.
Hiện giờ mỗi ngày Tô Bối đều sẽ dành ra một khoảng thời gian rảnh của buổi tối để thực hiện công tác chuẩn bị cho "Đại chiến Hồng Khách".
Trận chung kết của giải đấu đã chia thành hai hạng mục một là thi đấu đồng đội, hai là thi đấu cá nhân, cả hai hạng mục Tô Bối đều tham gia.
Tô Bối cũng biết, tấn công là ưu thế của cô, thế nhưng phòng thủ thì lại tương đối yếu.
Để giải quyết vấn đề này, mỗi ngày trừ việc huấn luyện thông thường với Từ Dương Dương và Từ đại ca ra, cô còn xin Từ Thế Duy chỉ giáo cho mình mấy bí kíp chuyên ngành cơ bản, mỗi ngày đều tiến hành "rèn luyện trước thi đấu”.
"Lận Thiếu Trì": Cần tôi tới đó cổ vũ cho cô không?
Tô Bối: Không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.