Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
Chương 8
Hàm Ngư Lão Nhân
28/08/2024
Bầu không khí trong phòng khách chợt đông cứng lại.
Trần Đức ở một bên muốn nói rồi lại thôi.
Đi theo Tần tiên sinh nhiều năm như vậy, những chuyện khác Trần Đức không dám nhận mình giỏi, nhưng chỉ riêng có một việc mà hắn làm siêu tốt —— Chính là nhìn sắc mặt của Tần tiên sinh.
Giống như bây giờ, tuy mặt Tần tiên sinh trông rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang ầm ầm phong ba bão táp.
Trân Đức liếc nhìn sang phía Tô Bối, trong lòng thầm sốt ruột.
Mặc dù không rõ lai lịch của hai đứa nhỏ này, động cơ nhận ba ba cũng hết sức khả nghỉ; thế nhưng vừa nãy Trần Đức có nói chuyện xã giao với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, cảm giác cũng không tệ.
Cũng không rõ đầu cô bé này là có vấn đề hay kém thông minh. Nếu cô bé đã biết thân phận cũng như địa chỉ của ông chủ, chẳng lẽ lại không nghe ngóng xem đánh giá của người ngoài về ông chủ là như thế nào sao?
Cái đám người ngày xưa dám dây vào Tần Thiệu, sợ hiện tại cỏ quanh mồ đã mọc cao hai mét.
Không rõ Trần Đức có phải bị ảo giác hay không nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Tô Bối, hắn luôn có cảm giác đôi mắt này có chút giống với Tần tiên sinh. Không chỉ đôi mắt giống nhau mà ngay cả thần thái ánh mắt cũng đều rất giống nhau.
Đẳng sau ánh mắt trầm tĩnh là cuồng phong đang đợi cuộn trào.
Sau một hồi giằng co, Tần Thiệu là người đầu tiên thu hồi ánh mắt.
"Mục đích của các người là gì?" Tân Thiệu mở miệng hỏi.
"Tìm ba ba."
"Lý do?"
"Vì ba là ba của tụi con."
Tần Thiệu: "..."
Ông ta chợt nhớ lại mấy tên gián điệp được công ty đối thủ cài vào ngày trước, chí ít đầu óc tụi nó còn dùng tốt hơn hai đứa bé này.
Ông chủ Tần lần thứ hai hiểu cảm giác bất lực là thế nào.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Thiệu, Tô Bối trong lòng cũng có chút chột dạ.
Trong tiểu thuyết cũng chỉ nói chuyện ngoài ý muốn giữa Tô Mân và Tần Thiệu là do nam chính thiết kế, nhưng lại không hề nói là gài bẫy như thế nào. Cho nên, liệu Tần Thiệu cuối cùng có biết hay không biết chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong đêm đó. Tô Bối cũng không dám khẳng định trong lòng.
Thế nhưng việc ông ta là cha ruột của hai chị em Tô Bối, điều này chắc chắn không sai.
"Việc tụi con đột nhiên đến để tìm ba, có thể đã khiến ba rất bất ngờ. Tuy nhiên, đây đều là sự thật, người chính là ba ba của chúng con.", Tô Bối nhìn Tần Thiệu, giọng điệu chân thành mà tha thiết, khéo léo nói ra: "Nếu không tin, ba ba có thể đưa tụi con đi giám định DNA.”
Tần Thiệu nhàn nhạt nhìn Tô Bối một chút, đối với việc cô đòi đi giám định DNA cũng không cho ý kiến gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Thiệu vang lên.
Nhìn thoáng qua tên hiện trên màn hình điện thoại, Tân Thiệu đưa tay ra hiệu Trân Đức đưa hai đứa bé ra ngoài, sau đó mới nghe điện thoại.
Tần Thiệu nghe điện thoại mất tâm 20 phút.
Thời điểm Trần Đức lần nữa bị Tần Thiệu gọi vào, thấy ông chủ Tần trong tay cầm điện thoại di động, sắc mặt như thường, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Tiên sinh?"
"Công ty con Thiên Lam ngoại trừ Lưu Kim Kỳ đang phụ trách thì còn có ai?"
"Công ty con Thiên Lam sao?", Trần Đức nghĩ lại một chút: "Trừ ông chủ Lưu, hai người quản lý Vương Tiến cùng Từ Cường cũng ở bên kia. Có phải là bên kia xảy ra vấn đề gì?"
"Có vài người không có mắt, dám kiếm chuyện gây sự với ta." Tân Thiệu nói một câu đơn giản, không nhiều lời, phân phó Trần Đức sắp xếp lịch trình đi đến thành phố S cho mình.
Trân Đức nhận lệnh, chợt nhớ đến hai đứa trẻ còn ở ngoài cửa, bất đắc dĩ, lại quay đầu lên tiếng nhắc nhở: "Tiên sinh, hai đứa nhỏ kia còn ở bên ngoài..." "Cứ mang bọn nó đi trước đi."
"Vâng."
Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng khách.
Tô Tiểu Bảo dựa lưng vào tường, trầm mặc một hồi, vẫn là không nhịn được oán trách một câu: "Không hiểu nổi tại sao chị lại muốn đi tìm người kia."
"Tìm ông ấy để nuôi chúng ta." Tô Bối hồi đáp.
"Bởi vì lý do này?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Tiểu Bảo: "..."
Lúc đầu Tô Tiểu Bảo thấy Tô Bối đột nhiên dâng trào nhiệt huyết, chạy đến thành phố "B" xa xôi này mà tìm ba ba. Khi ấy chỉ nghĩ rằng cô muốn bản thân có một người ba. Giống như những bạn học khác như thế, một người có thể đi họp phụ huynh cho bọn họ, có thể bênh vực hai chị em khi bị người khác khi dễ, ăn hiếp.
Ngàn lần không nghĩ tới lý do của Tô Bối lại ngớ ngẩn như vậy.
"Không có người kia thì chúng ta vẫn tốt mà. Em vẫn có thể nuôi chị." Tô Tiểu Bảo không phục mà nói.
"Không giống."
Mặc dù Tô Tiểu Bảo rất thông minh, Tô Bối cũng nhờ xuyên qua quyển tiểu thuyết kia mà học tập được nhiều chuyện. Thế nhưng, tính cho cùng bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ vị thành niên. Có rất nhiều chuyện, họ không có khả năng làm được.
Mặc kệ là kết cục có giống như trong phần ngoại truyện của tiểu thuyết kia hay không, hay là kết cục như trong giấc mơ, Tô Bối đều không muốn chúng trở thành hiện thực. Cô không muốn tương lai của Tiểu Bảo sẽ biến thành như vậy. Cho nên, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng phải tìm được Tần Thiệu.
Ít nhất người đàn ông này có khả năng nuôi dưỡng, cho bọn họ một môi trường bình thường để trưởng thành.
Mặc dù theo tiểu thuyết, kết cục của cuộc tranh đấu giữa Tần Thiệu và nam chính đã định sẵn rằng từ trước. Tần Thiệu sẽ rơi vào cảnh táng gia bại sản, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau này.
Hiện tại, tối thiểu Tần Thiệu vẫn còn trên cơ, đạp nam chính dưới bùn lầy.
"Có thể là chuyện kia, trên phương diện nào đó em cảm thấy Tần Thiệu... không phải là người tốt lành gì." Tô Tiểu Bảo nghĩ nghĩ rồi trầm giọng nói.
Tô Bối: "..."
Ông chủ Tần có phải là người tốt không, vấn đề này khá mơ hồ, khó mà nói rõ ràng được.
Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu là đối thủ của nam chính, là nhân vật phản diện suốt toàn truyện, bị phác họa thành một người âm hiểm, xảo trá, tâm địa khó lường, lạnh lùng vô tình.
Tuy nhiên nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ việc không hợp với nam chính, thủ đoạn đối phó với đối thủ khá lợi hại thì Tân Thiệu không hề làm điều gì phi pháp như phóng hỏa giết người cả.
Đương nhiên, sự đáng sợ của Tần Thiệu cũng là thật.
"Tô Tiểu Bảo, em nhớ kỹ điều này, mặc kệ ông ta có phải là người tốt hay không, ông ấy vẫn là ba của chúng ta."
Dứt lời, Tô Bối lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Dù sao thì, hổ có dữ cũng không ăn thịt con của mình"...
Trân Đức từ phòng khách bên trong ra, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này của hai chị em.
Hoá ra trong mắt của hai đứa trẻ này, ông chủ Tần cũng không phải là người tốt?
Còn có, cô bé kia, câu sau cùng của cháu "Hổ dữ không ăn thịt con" là thật lòng sao?
Vô thức quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, sau khi xác định là Tần tiên sinh không nghe được lời đánh giá của hai đứa trẻ này, Trần Đức mới cố ý ho khan một tiếng rồi đi đến trước mặt hai chị em.
"Đợi lâu."
"Chú, ba gọi điện thoại xong rồi ạ? Chúng cháu bây giờ có thể vào chưa?"
Tiếng ba này gọi cũng thật thuận miệng.
Nếu như không phải nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Trần Đức thật sự đã tin bộ dạng nhu thuận gọi ba này của Tô Bối là thật.
"Tần tiên sinh hiện tại còn một vài việc quan trọng cần xử lý. Còn về việc của hai cháu", nhìn gương mặt đáng thương của hai đứa nhỏ, Trần Đức thở dài nói: "Các cháu đi theo chú đi."
Trần Đức đưa hai chị em Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo tới biệt thự Cảnh Viên của Tần Thiệu.
Sở dĩ đem hai đứa trẻ này đến nơi này không phải là vì công nhận thân phận thực sự của tụi nó, mà là vì bên này có người trông tụi nhỏ, thuận tiện giám sát bọn chúng.
Quản gia của biệt thự là một người họ Chu tên Phúc
Nhận hai đứa bé từ chỗ Trần Đức, bác Phúc mười phần ngoài ý muốn.
"Tiểu Trần, hai đứa bé này là?"
"Đồn công an liên hệ tiên sinh đến đưa về, công ty bên kia của tiên sinh có chút chuyện gấp cần phải xử lý, không chú ý đến được. Bác Phúc sắp xếp một căn phòng để bọn trẻ tạm thời ở lại. Còn tình huống cụ thể như thế nào, bác có thể đợi đến lúc tiên sinh trở về rồi tự mình hỏi." Trân Đức nói.
Giải thích vài câu với bác Phúc xong, Trần Đức lại nhìn về phía hai chị em Tô Bối, nói: "Khoảng thời gian này hai cháu cứ tạm thời ở lại nơi này đi, đây là bác Phúc, là quản gia của nơi này, có vấn đề gì các cháu có thể tìm ông ấy. Ngoài ra, không nên chạy loạn khắp nơi trong nhà này, phải nghe lời bác Phúc..."
"Dạ", Tô Bối gật gật đầu, lại lôi kéo Tô Tiểu Bảo hướng về phía Chu Phúc chào hỏi một tiếng: "Tụi cháu chào bác Phúc."
Trần Đức nói chuyện lập lờ, nước đôi. Trong nhất thời, bác Phúc vẫn chưa nắm rõ mình nên dùng thái độ gì để đối đãi với hai đứa trẻ này. Hiện tại, trước mặt hai đứa nhỏ vẫn sẽ ngọt ngào chào hỏi, mỉm cười hòa ái.
Sau khi hai chị em Tô Bối lên lầu, Trân Đức ngẫm lại, liền dặn dò một câu: "Trước mắt chưa rõ thân phận của hai đứa trẻ kia, làm phiền bác để ý kỹ một tí, có gì kỳ lạ liên lạc với cháu ngay."
Nghe vậy, trong mắt bác Phúc lóe lên tia kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Được bác biết rồi."
"Cháu đi đây."
Trần Đức chuẩn bị rời đi, lúc này, Tô Bối từ trên lầu đuổi theo.
"Cái này cho chú." Tô Bối đem hai xấp giấy đưa cho Trần Đức. Ở bên trong rõ ràng là móng tay và tóc.
Trân Đức nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
"Đây là tóc của cháu và Tô Tiểu Bảo. Ngoài ra, còn có móng tay vừa mới cắt của của tụi cháu. Cháu đều gói vào đây cả. Chú có thể đem đi giám nghiệm", ngẫm lại, Tô Bối lại nói: "Nếu như giám định còn cần mẫu huyết dịch, chúng cháu cũng có thể đi theo chú làm xét nghiệm máu."
Nghe Tô Bối, lông mày Trần Đức chau lại: Hai đứa bé này lấy đâu ra tự tin, chắc chắn rằng kết quả giám định sẽ như lời tụi nó nói?
"Tập đoàn Tần thị có phòng thí nghiệm cùng bác sĩ riêng, nếu như cần thu thập mẫu, sẽ có người đặc biệt tới." Trần Đức nói, bất quá vẫn là nhận lấy bao đồ vật kia từ tay Tô Bối.
Rời khỏi Cảnh Viên, Trân Đức quay lại tập đoàn Tần thị, thay ông chủ Tần sắp xếp xong xuôi lịch trình đi thành phố S.
"Vào đi" Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Thiệu lên tiếng nói.
"Tiên sinh, lịch trình đã sắp xếp ổn thoả. Ngoài ra,..., dừng một chút, Trần Đức lại nói: "Hai đứa nhỏ kia cũng đã đưa đi."
"Ừm" Tần Thiệu nhàn nhạt lên tiếng, hiển nhiên không quá quan tâm.
Bất quá, Trần Đức vẫn phải tận chức trách báo cáo cho xong: "Tạm thời đã cho hai đứa nhỏ đến ở tại Cảnh Viên."
Nghe vậy, Tần Thiệu hơi nhíu mày, nghĩ đến hai đứa trẻ bẩn thỉu kia, đáy mắt hiện lên vẻ không vui.
Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Đức lộ ra nét khẩn trương: "Thưa tiên sinh, sắp xếp của tôi có phải chưa thỏa đáng. Hay là tôi...
"Trước mắt cứ để ở đó đi." Tần Thiệu nói,"Phái người điều tra thêm, ngoài ra sắp xếp người giám sát 24/7."
"Tiên sinh, ý của ngài là..." Nghe lời này, có vẻ ông chủ cũng không tin hai đứa trẻ kia?
"Cậu cảm thấy tôi thật sự có hai đứa con lớn như vậy sao?" Tần Thiệu có chút buồn cười hỏi ngược lại.
Trần Đức trâm mặc.
—— Nói thế cũng đúng, nếu quả thật có chuyện như vậy, ông chủ của mình sao lại không biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ?
Cây to đón gió, nhìn chằm chằm Tần thị, ở sau lưng giở trò không ít.
Cái gì mà gián điệp thương nghiệp, trai xinh gái đẹp, Trần Đức đều đã xử lý quá nhiều rồi. Thậm chí, vài năm trước đây còn có người giả mạo là người thân của bà chủ với ý đồ dựa dẫm, nhờ vả.
Chỉ là bây giờ, tình huống để hai đứa nhỏ kia đến nhận cốt nhục thì thật sự là lần đầu tiên Trần Đức gặp qua.
Tính tình của ông chủ khá lãnh đạm, lại thêm những năm gần đây quá bận rộn lo chuyện công ty, xưa nay bên cạnh không hề tồn tại nữ nhân nào.
Không phải nói quá chứ nếu không phải do bị tập đoàn Tần thị đè ép, những tin tức như: "Ông chủ Tần X lãnh đạm, bị gay"""Ông chủ Tần bị liệt" đã bay đầy trời.
Chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
Thế nên nếu đã không có nữ nhân thì đứa trẻ từ đâu ra?
Suy cho cùng vậy do bên kia không đều tra kỹ hay đầu óc có vấn đề, không dùng được?
"Kỹ năng diễn cũng không tệ." Lúc này Tần Thiệu chợt mở miệng, tuỳ ý đánh giá một câu
Đánh giá này là cho Tô Bối: Ngay tại thời điểm vừa rồi cùng đứa trẻ kia đối mặt, mặc dù không đến mức tin tưởng Tô Bối, nhưng trong nháy mắt đó thái độ của ông hoàn toàn buông lỏng với đứa trẻ này.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Phái đứa nhỏ đó đến, cho rằng ông sẽ mềm lòng với con nít ư?
"Trong tay cầm cái gì vậy?" Tần Thiệu thoáng nhìn đồ vật trong tay Trân Đức mà hỏi.
"Ông chủ hỏi cái này? Đây là tóc và móng tay của hai đứa trẻ kia."
Nhớ đến lời nói của Tô Bối lúc đưa hai vật này cho mình, Trần Đức suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí mà hướng về phía Tần Thiệu dò hỏi: "Ông chủ, ngài nghĩ có nên thử sắp xếp định giám định cha con với hai đứa trẻ kia không?"
".." Tần Thiệu nhướng mắt: "Bao lâu có thể ra kết quả?"
"Lấy mẫu xong, chỉ mấy tiếng sau liền có thể ra kết quả."
"Làm đi."
Ban đầu chuyện của Tô Bối với Tô Tiểu Bảo có thể xem như là tiêu rồi. Thế nhưng đột nhiên Tô Bối đưa thứ này cho hắn, vẻ mặt cũng rất chắc chắn, Trần Đức cũng chẳng rõ chỗ nào không đúng, ma xui quỷ khiến sao hỏi lại một câu "Tiên sinh có nghĩ đến chuyện, lỡ như, tôi nói là lỡ như, hai đứa trẻ kia thật sự có quan hệ máu mủ với ngài?"
Nếu như hai đứa bé kia thật sự là con của tiên sinh.
Trân Đức:...
Giới kinh doanh hẳn sẽ nổi lên một trận phong ba bão táp nếu tin tiên sinh có hai đứa con lộ ra ngoài.
Khung cảnh khi đó, hắn không tài nào dám tưởng tượng.
Tần Thiệu không có nghĩ nhiều như vậy, nghe Trần Đức nói xong, ông ta chỉ thờ ơ nhìn đối phương một chút.
"Cho là vậy đi, thì có vấn đề gì sao?"
Cùng lắm chỉ là có thêm hai đứa con thôi, vậy thì sao chứ?
Nhà họ Tần cũng không thiếu tiền, Tân Thiệu đây càng không thiếu tiền. Nếu như pháp luật quy định ông phải nuôi hai đứa trẻ kia, vậy thì ông liền bỏ chút tiền nuôi thôi.
Nuôi đến lúc trưởng thành thì đá đít ra khỏi nhà.
Chẳng là trong tiềm thức của Tần Thiệu biết rằng không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù miễn cưỡng cho là ông thật sự có con đi, cũng không thể nào có hai đứa con rất gì và này nọ như thế.
"Xem trước cái này một chút đi", bỏ qua chủ đề "Đứa Bé", Tần Thiệu ra hiệu Trân Đức cầm xem xấp tài liệu trên bàn.
Nhìn vào xấp tài liệu, Trần Đức xem kỹ một lần, vẻ mặt trở nên hơi âm trâm.
"Lại là Tống thị?" Trân Đức cau mày nói.
Chủ tịch Tống thị - Tống Ngạn Thành - có một vài mâu thuẫn với tiên sinh cũng không phải là chuyện bí mật gì. Chuyện Tống thị ngoài sáng trong tối khiêu chiến cùng Tần thị cũng không phải là chuyện mới mẻ. Chỉ là gần đây Tống Thị bắt đầu có vài hành động nhỏ rồi.
Đầu tiên là xuống tay với công ty con Thiên Lam, lần này càng "tốt", trực tiếp vươn tay đến tổng bộ Tần thị.
Còn dám vụng trộm đào góc tường của Tần thị? "Lá gan càng lúc càng lớn." Sắc mặt Tần Thiệu bình tĩnh, đánh giá một câu.
Mười năm trước, Tống Ngạn Thành sát nhập tài nguyên của Tế Hoa để thành lập nên tập đoàn nhà họ Tống. Bởi vì lười tranh luận với hai người kia nên hắn không nói gì, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Mấy năm nay Tống thị lại làm nhiều trò dưới mí mắt hắn, Tần tiên sinh cũng xem như tép riu, không để vào mắt.
Cũng không nghĩ tới, đối phương lại xem sự khoan dung của ông chủ mà được nước lấn tới.
"Tống Ngạn Thành hiện tại đang ở thành phố S?" Tần Thiệu nhướn lông mày hỏi.
"Vâng, chính xác một tuần trước đã ở bên kia." Trần Đức trả lời, đây cũng là tin tức hắn vừa nhận được. Vì để Tần thị hao tổn tâm tư cho cánh tay phải - công ty con Thiên Lam này, Tống chủ tịch thật sự đã rất nhọc lòng.
"Vậy thì thật tốt, đi cho hắn một bài học."...
"Đúng rồi, tối nay tiên sinh có quay về Cảnh Viên hay không?"
Tần tiên sinh lông mày nhíu chặt: "Không về!!"...
Tác giả muốn dẫy đành đạch:
[ Sau hậu trường ]
10 ngày trước -
Tần tiên sinh: Đây là con của ta? Chất lượng thật kém
Sau 10 ngày -
Tần tiên sinh: Đây là con của ta! Thật là xuất sắc.
Trần Đức ở một bên muốn nói rồi lại thôi.
Đi theo Tần tiên sinh nhiều năm như vậy, những chuyện khác Trần Đức không dám nhận mình giỏi, nhưng chỉ riêng có một việc mà hắn làm siêu tốt —— Chính là nhìn sắc mặt của Tần tiên sinh.
Giống như bây giờ, tuy mặt Tần tiên sinh trông rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang ầm ầm phong ba bão táp.
Trân Đức liếc nhìn sang phía Tô Bối, trong lòng thầm sốt ruột.
Mặc dù không rõ lai lịch của hai đứa nhỏ này, động cơ nhận ba ba cũng hết sức khả nghỉ; thế nhưng vừa nãy Trần Đức có nói chuyện xã giao với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, cảm giác cũng không tệ.
Cũng không rõ đầu cô bé này là có vấn đề hay kém thông minh. Nếu cô bé đã biết thân phận cũng như địa chỉ của ông chủ, chẳng lẽ lại không nghe ngóng xem đánh giá của người ngoài về ông chủ là như thế nào sao?
Cái đám người ngày xưa dám dây vào Tần Thiệu, sợ hiện tại cỏ quanh mồ đã mọc cao hai mét.
Không rõ Trần Đức có phải bị ảo giác hay không nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Tô Bối, hắn luôn có cảm giác đôi mắt này có chút giống với Tần tiên sinh. Không chỉ đôi mắt giống nhau mà ngay cả thần thái ánh mắt cũng đều rất giống nhau.
Đẳng sau ánh mắt trầm tĩnh là cuồng phong đang đợi cuộn trào.
Sau một hồi giằng co, Tần Thiệu là người đầu tiên thu hồi ánh mắt.
"Mục đích của các người là gì?" Tân Thiệu mở miệng hỏi.
"Tìm ba ba."
"Lý do?"
"Vì ba là ba của tụi con."
Tần Thiệu: "..."
Ông ta chợt nhớ lại mấy tên gián điệp được công ty đối thủ cài vào ngày trước, chí ít đầu óc tụi nó còn dùng tốt hơn hai đứa bé này.
Ông chủ Tần lần thứ hai hiểu cảm giác bất lực là thế nào.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Thiệu, Tô Bối trong lòng cũng có chút chột dạ.
Trong tiểu thuyết cũng chỉ nói chuyện ngoài ý muốn giữa Tô Mân và Tần Thiệu là do nam chính thiết kế, nhưng lại không hề nói là gài bẫy như thế nào. Cho nên, liệu Tần Thiệu cuối cùng có biết hay không biết chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong đêm đó. Tô Bối cũng không dám khẳng định trong lòng.
Thế nhưng việc ông ta là cha ruột của hai chị em Tô Bối, điều này chắc chắn không sai.
"Việc tụi con đột nhiên đến để tìm ba, có thể đã khiến ba rất bất ngờ. Tuy nhiên, đây đều là sự thật, người chính là ba ba của chúng con.", Tô Bối nhìn Tần Thiệu, giọng điệu chân thành mà tha thiết, khéo léo nói ra: "Nếu không tin, ba ba có thể đưa tụi con đi giám định DNA.”
Tần Thiệu nhàn nhạt nhìn Tô Bối một chút, đối với việc cô đòi đi giám định DNA cũng không cho ý kiến gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tần Thiệu vang lên.
Nhìn thoáng qua tên hiện trên màn hình điện thoại, Tân Thiệu đưa tay ra hiệu Trân Đức đưa hai đứa bé ra ngoài, sau đó mới nghe điện thoại.
Tần Thiệu nghe điện thoại mất tâm 20 phút.
Thời điểm Trần Đức lần nữa bị Tần Thiệu gọi vào, thấy ông chủ Tần trong tay cầm điện thoại di động, sắc mặt như thường, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Tiên sinh?"
"Công ty con Thiên Lam ngoại trừ Lưu Kim Kỳ đang phụ trách thì còn có ai?"
"Công ty con Thiên Lam sao?", Trần Đức nghĩ lại một chút: "Trừ ông chủ Lưu, hai người quản lý Vương Tiến cùng Từ Cường cũng ở bên kia. Có phải là bên kia xảy ra vấn đề gì?"
"Có vài người không có mắt, dám kiếm chuyện gây sự với ta." Tân Thiệu nói một câu đơn giản, không nhiều lời, phân phó Trần Đức sắp xếp lịch trình đi đến thành phố S cho mình.
Trân Đức nhận lệnh, chợt nhớ đến hai đứa trẻ còn ở ngoài cửa, bất đắc dĩ, lại quay đầu lên tiếng nhắc nhở: "Tiên sinh, hai đứa nhỏ kia còn ở bên ngoài..." "Cứ mang bọn nó đi trước đi."
"Vâng."
Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng khách.
Tô Tiểu Bảo dựa lưng vào tường, trầm mặc một hồi, vẫn là không nhịn được oán trách một câu: "Không hiểu nổi tại sao chị lại muốn đi tìm người kia."
"Tìm ông ấy để nuôi chúng ta." Tô Bối hồi đáp.
"Bởi vì lý do này?"
"Nếu không thì sao?"
Tô Tiểu Bảo: "..."
Lúc đầu Tô Tiểu Bảo thấy Tô Bối đột nhiên dâng trào nhiệt huyết, chạy đến thành phố "B" xa xôi này mà tìm ba ba. Khi ấy chỉ nghĩ rằng cô muốn bản thân có một người ba. Giống như những bạn học khác như thế, một người có thể đi họp phụ huynh cho bọn họ, có thể bênh vực hai chị em khi bị người khác khi dễ, ăn hiếp.
Ngàn lần không nghĩ tới lý do của Tô Bối lại ngớ ngẩn như vậy.
"Không có người kia thì chúng ta vẫn tốt mà. Em vẫn có thể nuôi chị." Tô Tiểu Bảo không phục mà nói.
"Không giống."
Mặc dù Tô Tiểu Bảo rất thông minh, Tô Bối cũng nhờ xuyên qua quyển tiểu thuyết kia mà học tập được nhiều chuyện. Thế nhưng, tính cho cùng bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ vị thành niên. Có rất nhiều chuyện, họ không có khả năng làm được.
Mặc kệ là kết cục có giống như trong phần ngoại truyện của tiểu thuyết kia hay không, hay là kết cục như trong giấc mơ, Tô Bối đều không muốn chúng trở thành hiện thực. Cô không muốn tương lai của Tiểu Bảo sẽ biến thành như vậy. Cho nên, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng phải tìm được Tần Thiệu.
Ít nhất người đàn ông này có khả năng nuôi dưỡng, cho bọn họ một môi trường bình thường để trưởng thành.
Mặc dù theo tiểu thuyết, kết cục của cuộc tranh đấu giữa Tần Thiệu và nam chính đã định sẵn rằng từ trước. Tần Thiệu sẽ rơi vào cảnh táng gia bại sản, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm sau này.
Hiện tại, tối thiểu Tần Thiệu vẫn còn trên cơ, đạp nam chính dưới bùn lầy.
"Có thể là chuyện kia, trên phương diện nào đó em cảm thấy Tần Thiệu... không phải là người tốt lành gì." Tô Tiểu Bảo nghĩ nghĩ rồi trầm giọng nói.
Tô Bối: "..."
Ông chủ Tần có phải là người tốt không, vấn đề này khá mơ hồ, khó mà nói rõ ràng được.
Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu là đối thủ của nam chính, là nhân vật phản diện suốt toàn truyện, bị phác họa thành một người âm hiểm, xảo trá, tâm địa khó lường, lạnh lùng vô tình.
Tuy nhiên nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ việc không hợp với nam chính, thủ đoạn đối phó với đối thủ khá lợi hại thì Tân Thiệu không hề làm điều gì phi pháp như phóng hỏa giết người cả.
Đương nhiên, sự đáng sợ của Tần Thiệu cũng là thật.
"Tô Tiểu Bảo, em nhớ kỹ điều này, mặc kệ ông ta có phải là người tốt hay không, ông ấy vẫn là ba của chúng ta."
Dứt lời, Tô Bối lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Dù sao thì, hổ có dữ cũng không ăn thịt con của mình"...
Trân Đức từ phòng khách bên trong ra, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này của hai chị em.
Hoá ra trong mắt của hai đứa trẻ này, ông chủ Tần cũng không phải là người tốt?
Còn có, cô bé kia, câu sau cùng của cháu "Hổ dữ không ăn thịt con" là thật lòng sao?
Vô thức quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, sau khi xác định là Tần tiên sinh không nghe được lời đánh giá của hai đứa trẻ này, Trần Đức mới cố ý ho khan một tiếng rồi đi đến trước mặt hai chị em.
"Đợi lâu."
"Chú, ba gọi điện thoại xong rồi ạ? Chúng cháu bây giờ có thể vào chưa?"
Tiếng ba này gọi cũng thật thuận miệng.
Nếu như không phải nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Trần Đức thật sự đã tin bộ dạng nhu thuận gọi ba này của Tô Bối là thật.
"Tần tiên sinh hiện tại còn một vài việc quan trọng cần xử lý. Còn về việc của hai cháu", nhìn gương mặt đáng thương của hai đứa nhỏ, Trần Đức thở dài nói: "Các cháu đi theo chú đi."
Trần Đức đưa hai chị em Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo tới biệt thự Cảnh Viên của Tần Thiệu.
Sở dĩ đem hai đứa trẻ này đến nơi này không phải là vì công nhận thân phận thực sự của tụi nó, mà là vì bên này có người trông tụi nhỏ, thuận tiện giám sát bọn chúng.
Quản gia của biệt thự là một người họ Chu tên Phúc
Nhận hai đứa bé từ chỗ Trần Đức, bác Phúc mười phần ngoài ý muốn.
"Tiểu Trần, hai đứa bé này là?"
"Đồn công an liên hệ tiên sinh đến đưa về, công ty bên kia của tiên sinh có chút chuyện gấp cần phải xử lý, không chú ý đến được. Bác Phúc sắp xếp một căn phòng để bọn trẻ tạm thời ở lại. Còn tình huống cụ thể như thế nào, bác có thể đợi đến lúc tiên sinh trở về rồi tự mình hỏi." Trân Đức nói.
Giải thích vài câu với bác Phúc xong, Trần Đức lại nhìn về phía hai chị em Tô Bối, nói: "Khoảng thời gian này hai cháu cứ tạm thời ở lại nơi này đi, đây là bác Phúc, là quản gia của nơi này, có vấn đề gì các cháu có thể tìm ông ấy. Ngoài ra, không nên chạy loạn khắp nơi trong nhà này, phải nghe lời bác Phúc..."
"Dạ", Tô Bối gật gật đầu, lại lôi kéo Tô Tiểu Bảo hướng về phía Chu Phúc chào hỏi một tiếng: "Tụi cháu chào bác Phúc."
Trần Đức nói chuyện lập lờ, nước đôi. Trong nhất thời, bác Phúc vẫn chưa nắm rõ mình nên dùng thái độ gì để đối đãi với hai đứa trẻ này. Hiện tại, trước mặt hai đứa nhỏ vẫn sẽ ngọt ngào chào hỏi, mỉm cười hòa ái.
Sau khi hai chị em Tô Bối lên lầu, Trân Đức ngẫm lại, liền dặn dò một câu: "Trước mắt chưa rõ thân phận của hai đứa trẻ kia, làm phiền bác để ý kỹ một tí, có gì kỳ lạ liên lạc với cháu ngay."
Nghe vậy, trong mắt bác Phúc lóe lên tia kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: "Được bác biết rồi."
"Cháu đi đây."
Trần Đức chuẩn bị rời đi, lúc này, Tô Bối từ trên lầu đuổi theo.
"Cái này cho chú." Tô Bối đem hai xấp giấy đưa cho Trần Đức. Ở bên trong rõ ràng là móng tay và tóc.
Trân Đức nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
"Đây là tóc của cháu và Tô Tiểu Bảo. Ngoài ra, còn có móng tay vừa mới cắt của của tụi cháu. Cháu đều gói vào đây cả. Chú có thể đem đi giám nghiệm", ngẫm lại, Tô Bối lại nói: "Nếu như giám định còn cần mẫu huyết dịch, chúng cháu cũng có thể đi theo chú làm xét nghiệm máu."
Nghe Tô Bối, lông mày Trần Đức chau lại: Hai đứa bé này lấy đâu ra tự tin, chắc chắn rằng kết quả giám định sẽ như lời tụi nó nói?
"Tập đoàn Tần thị có phòng thí nghiệm cùng bác sĩ riêng, nếu như cần thu thập mẫu, sẽ có người đặc biệt tới." Trần Đức nói, bất quá vẫn là nhận lấy bao đồ vật kia từ tay Tô Bối.
Rời khỏi Cảnh Viên, Trân Đức quay lại tập đoàn Tần thị, thay ông chủ Tần sắp xếp xong xuôi lịch trình đi thành phố S.
"Vào đi" Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Thiệu lên tiếng nói.
"Tiên sinh, lịch trình đã sắp xếp ổn thoả. Ngoài ra,..., dừng một chút, Trần Đức lại nói: "Hai đứa nhỏ kia cũng đã đưa đi."
"Ừm" Tần Thiệu nhàn nhạt lên tiếng, hiển nhiên không quá quan tâm.
Bất quá, Trần Đức vẫn phải tận chức trách báo cáo cho xong: "Tạm thời đã cho hai đứa nhỏ đến ở tại Cảnh Viên."
Nghe vậy, Tần Thiệu hơi nhíu mày, nghĩ đến hai đứa trẻ bẩn thỉu kia, đáy mắt hiện lên vẻ không vui.
Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Đức lộ ra nét khẩn trương: "Thưa tiên sinh, sắp xếp của tôi có phải chưa thỏa đáng. Hay là tôi...
"Trước mắt cứ để ở đó đi." Tần Thiệu nói,"Phái người điều tra thêm, ngoài ra sắp xếp người giám sát 24/7."
"Tiên sinh, ý của ngài là..." Nghe lời này, có vẻ ông chủ cũng không tin hai đứa trẻ kia?
"Cậu cảm thấy tôi thật sự có hai đứa con lớn như vậy sao?" Tần Thiệu có chút buồn cười hỏi ngược lại.
Trần Đức trâm mặc.
—— Nói thế cũng đúng, nếu quả thật có chuyện như vậy, ông chủ của mình sao lại không biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ?
Cây to đón gió, nhìn chằm chằm Tần thị, ở sau lưng giở trò không ít.
Cái gì mà gián điệp thương nghiệp, trai xinh gái đẹp, Trần Đức đều đã xử lý quá nhiều rồi. Thậm chí, vài năm trước đây còn có người giả mạo là người thân của bà chủ với ý đồ dựa dẫm, nhờ vả.
Chỉ là bây giờ, tình huống để hai đứa nhỏ kia đến nhận cốt nhục thì thật sự là lần đầu tiên Trần Đức gặp qua.
Tính tình của ông chủ khá lãnh đạm, lại thêm những năm gần đây quá bận rộn lo chuyện công ty, xưa nay bên cạnh không hề tồn tại nữ nhân nào.
Không phải nói quá chứ nếu không phải do bị tập đoàn Tần thị đè ép, những tin tức như: "Ông chủ Tần X lãnh đạm, bị gay"""Ông chủ Tần bị liệt" đã bay đầy trời.
Chuyện này cũng không tính là bí mật gì.
Thế nên nếu đã không có nữ nhân thì đứa trẻ từ đâu ra?
Suy cho cùng vậy do bên kia không đều tra kỹ hay đầu óc có vấn đề, không dùng được?
"Kỹ năng diễn cũng không tệ." Lúc này Tần Thiệu chợt mở miệng, tuỳ ý đánh giá một câu
Đánh giá này là cho Tô Bối: Ngay tại thời điểm vừa rồi cùng đứa trẻ kia đối mặt, mặc dù không đến mức tin tưởng Tô Bối, nhưng trong nháy mắt đó thái độ của ông hoàn toàn buông lỏng với đứa trẻ này.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Phái đứa nhỏ đó đến, cho rằng ông sẽ mềm lòng với con nít ư?
"Trong tay cầm cái gì vậy?" Tần Thiệu thoáng nhìn đồ vật trong tay Trân Đức mà hỏi.
"Ông chủ hỏi cái này? Đây là tóc và móng tay của hai đứa trẻ kia."
Nhớ đến lời nói của Tô Bối lúc đưa hai vật này cho mình, Trần Đức suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí mà hướng về phía Tần Thiệu dò hỏi: "Ông chủ, ngài nghĩ có nên thử sắp xếp định giám định cha con với hai đứa trẻ kia không?"
".." Tần Thiệu nhướng mắt: "Bao lâu có thể ra kết quả?"
"Lấy mẫu xong, chỉ mấy tiếng sau liền có thể ra kết quả."
"Làm đi."
Ban đầu chuyện của Tô Bối với Tô Tiểu Bảo có thể xem như là tiêu rồi. Thế nhưng đột nhiên Tô Bối đưa thứ này cho hắn, vẻ mặt cũng rất chắc chắn, Trần Đức cũng chẳng rõ chỗ nào không đúng, ma xui quỷ khiến sao hỏi lại một câu "Tiên sinh có nghĩ đến chuyện, lỡ như, tôi nói là lỡ như, hai đứa trẻ kia thật sự có quan hệ máu mủ với ngài?"
Nếu như hai đứa bé kia thật sự là con của tiên sinh.
Trân Đức:...
Giới kinh doanh hẳn sẽ nổi lên một trận phong ba bão táp nếu tin tiên sinh có hai đứa con lộ ra ngoài.
Khung cảnh khi đó, hắn không tài nào dám tưởng tượng.
Tần Thiệu không có nghĩ nhiều như vậy, nghe Trần Đức nói xong, ông ta chỉ thờ ơ nhìn đối phương một chút.
"Cho là vậy đi, thì có vấn đề gì sao?"
Cùng lắm chỉ là có thêm hai đứa con thôi, vậy thì sao chứ?
Nhà họ Tần cũng không thiếu tiền, Tân Thiệu đây càng không thiếu tiền. Nếu như pháp luật quy định ông phải nuôi hai đứa trẻ kia, vậy thì ông liền bỏ chút tiền nuôi thôi.
Nuôi đến lúc trưởng thành thì đá đít ra khỏi nhà.
Chẳng là trong tiềm thức của Tần Thiệu biết rằng không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù miễn cưỡng cho là ông thật sự có con đi, cũng không thể nào có hai đứa con rất gì và này nọ như thế.
"Xem trước cái này một chút đi", bỏ qua chủ đề "Đứa Bé", Tần Thiệu ra hiệu Trân Đức cầm xem xấp tài liệu trên bàn.
Nhìn vào xấp tài liệu, Trần Đức xem kỹ một lần, vẻ mặt trở nên hơi âm trâm.
"Lại là Tống thị?" Trân Đức cau mày nói.
Chủ tịch Tống thị - Tống Ngạn Thành - có một vài mâu thuẫn với tiên sinh cũng không phải là chuyện bí mật gì. Chuyện Tống thị ngoài sáng trong tối khiêu chiến cùng Tần thị cũng không phải là chuyện mới mẻ. Chỉ là gần đây Tống Thị bắt đầu có vài hành động nhỏ rồi.
Đầu tiên là xuống tay với công ty con Thiên Lam, lần này càng "tốt", trực tiếp vươn tay đến tổng bộ Tần thị.
Còn dám vụng trộm đào góc tường của Tần thị? "Lá gan càng lúc càng lớn." Sắc mặt Tần Thiệu bình tĩnh, đánh giá một câu.
Mười năm trước, Tống Ngạn Thành sát nhập tài nguyên của Tế Hoa để thành lập nên tập đoàn nhà họ Tống. Bởi vì lười tranh luận với hai người kia nên hắn không nói gì, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Mấy năm nay Tống thị lại làm nhiều trò dưới mí mắt hắn, Tần tiên sinh cũng xem như tép riu, không để vào mắt.
Cũng không nghĩ tới, đối phương lại xem sự khoan dung của ông chủ mà được nước lấn tới.
"Tống Ngạn Thành hiện tại đang ở thành phố S?" Tần Thiệu nhướn lông mày hỏi.
"Vâng, chính xác một tuần trước đã ở bên kia." Trần Đức trả lời, đây cũng là tin tức hắn vừa nhận được. Vì để Tần thị hao tổn tâm tư cho cánh tay phải - công ty con Thiên Lam này, Tống chủ tịch thật sự đã rất nhọc lòng.
"Vậy thì thật tốt, đi cho hắn một bài học."...
"Đúng rồi, tối nay tiên sinh có quay về Cảnh Viên hay không?"
Tần tiên sinh lông mày nhíu chặt: "Không về!!"...
Tác giả muốn dẫy đành đạch:
[ Sau hậu trường ]
10 ngày trước -
Tần tiên sinh: Đây là con của ta? Chất lượng thật kém
Sau 10 ngày -
Tần tiên sinh: Đây là con của ta! Thật là xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.