Chúng Ta Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa
Chương 57: Ngẫu nhiên gặp lại
Thah
07/09/2023
Buổi tối, Khương Hiểu Nhiên gần như vừa mới nhắm mắt đã tỉnh dậy ngay vào hôm sau. Sáu giờ sáng, cô ra khỏi phòng. Mẹ và dì đã làm xong bữa sáng, cô vội húp bát cháo loãng rồi đi làm.
“Đứa trẻ này, trứng gà cũng chưa ăn”. Bà Khương vừa nói vừa xúc trứng gà vào chiếc hộp, đưa cho cô, “Cầm trên đường ăn, sức khỏe là quan trọng nhất”.
Đi xuống dưới nhà phát hiện thấy xe Tiếu Dương đã đỗ bên đường từ bao giờ.
Cô đi lên phía trước, gõ cửa kính xe.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tiếu Dương dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ, nhìn thấy cô khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Khương Hiểu Nhiên ngồi cạnh anh, thầm trách, “Buổi tối anh ngủ trong xe đấy à, chây tay dài thế kia sao mà ngồi đây ngủ được?”.
“Anh định theo vào phòng nhưng mẹ em ngồi ngoài phòng khách lại không dám vào”.
“Em có gọi anh vào phòng đâu, đừng tưởng bở”.
Tiếu Dương xé vỏ kẹo cao su cho vào miệng chậm rãi nhai, xe cũng chậm rãi lăn bánh.
Hai tay Khương Hiểu Nhiên bóc vỏ trứng gà, rất cẩn thận tỉ mỉ, một lát đã thấy lòng trắng trứng mịn màng.
“Anh nhổ kẹo cao su ra đây đi”.
Tiếu Dương nghe lời nhổ ra giấy gói, Khương Hiểu Nhiên vo nhỏ giấy rồi nhét vào ngăn rác trong xe.
Sau đó đưa trứng lên gần miệng anh.
Tiếu Dương cắn một miếng vừa ăn vừa nói, “Ngon quá”.
Chờ anh ăn trứng gà xong, Khương Hiểu Nhiên cắm ống hút vào hộp sữa, đưa đến miệng anh.
Vừa uống sữa miệng Tiếu Dương vẫn không chịu nhàn rỗi, “Bà xã, em chu đáo quá, thật sự anh chỉ muốn rước em về nhà càng sớm càng tốt”.
“Vậy cưới đi”. Khương Hiểu Nhiên ném một câu nhẹ bỗng.
“Chúng ta đi đăng kí luôn”. Tiếu Dương cũng không hàm hồ, rèn sắt phải rèn khi còn nóng.
“Anh tính làm liều lừa mẹ anh đấy à, sau này hẳn bà ấy sẽ oán chết em”.
“Cái này gọi là tiền trảm hậu tấy, đến lúc đó bà không đồng ý cũng phải đồng ý”.
“Tiếu Dương, em định cùng anh về nhà một chuyến, dù sao chuyện lớn như vậy vẫn nên nhận được sự đồng ý của bậc trưởng bối”.
Tiếu Dương đột nhiên nói không nên lời, vốn anh là người dễ dàng bị cảm động, giờ nghe những lời này của Khương Hiểu Nhiên, thật sự anh thấy cảm động vô cùng.
Một bàn tay buông vô lăng vòng sang ôm chặt cô.
“Lái xe đi, chú ý an toàn”. Khương Hiểu Nhiên gạt tay anh nhắc nhở.
Tiếu Dương cười giữ lại tay lái, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, cuối cùng biến mất vào trong tim.
Trở về nhà ba nhìn thấy người phụ nữ kia và đứa em trai chưa một lần gặp mặt đang mặc áo tang ngồi trong phòng khách. Thấy Khương Hiểu Nhiên đến, người phụ nữ đưa cho cô một chiếc khăn tang trùm đầu, áo trắng và phù hiện đen gắn trên ngực áo.
Khương Hiểu Nhiên vào buồng trong mặc rồi đi ra.
Người phụ nữ chỉ vào chiếc quan tài đặt giữa phòng khách, “Ông ấy lúc lâm chung luôn gọi tên con”.
Chỉ cách đó một vài mét nhưng Khương Hiểu Nhiên đi rất lâu, cô không dám bước lại gần, chỉ từ từ đến đó.
Cô hít thật sâu, cúi đầu nhìn ba.
Sắc mặt ông xám xịt, trên gương mặt chỉ có một lớp da mỏng, ánh mắt vẫn còn mở hờ, dường như rất muốn chờ dịp mở lớn ra.
Tay Khương Hiểu Nhiên chạm vào mí mắt của ông, cô cố kìm nén âm thanh để không bật khóc to, đây chính là ánh mắt cuối cùng của ba.
Tiếu Dương đứng ở sau cô, tay vẫn giữ chặt thắt lưng cô.
“Hiểu Nhiên à, hôm nay sẽ để tang ông ấy. Theo phong tục vốn định ba ngày sau mới đưa đi. Nhưng hôm nay trời nóng như vậy, đặt ở trong nhà cũng không được”.
“Vâng cứ làm như mẹ nói”.
“Còn một việc nữa, vốn không nên đề cập lúc này nhưng mẹ cũng là người thẳng tính không nói cũng thấy khó chịu. Con xem đấy, ba con bị bệnh như thế này nhiều năm rồi, không để lại một khoản tiền nào. Lúc này người đã đi rồi, chỗ nào cũng đều cần tiền. Tang lễ, phần mộ nghĩa trang cũng cần chi tiêu không nhỏ. Tuy nói con là con gái, nhưng nếu được vẫn nên chia sẻ chút tiền. Mà Khương Cường lương mỗi tháng cũng chỉ có một ngàn tệ, con cũng ngại nếu bắt nó gánh tất đúng không?”. Người phụ nữ kia nói nước miếng bắn tứ tung.
Khương Hiểu Nhiên nhìn hai mẹ con họ, “Cứ vậy đi, mẹ muốn bao nhiều cứ nói”.
Người phụ nữ suy nghĩ lúc lâu, “Chi phí giờ cũng tăng lên năm vạn, con bỏ ra hai vạn năm trăm là được”.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên thừa biết người phụ nữ kia lừa cô, phí ở thành phố A, có lẽ tổng cộng mới được hai vạn chẵn, bọn họ muốn một mình cô bỏ hết ra rồi chừa lại một khoản cho riêng mình.
Nhưng cô cũng không muốn trang cãi, không muốn ầm ĩ, ba đang nhìn, không thể để ba chết cũng không được nhắm mắt.
“Được, mẹ cho tôi số tài khoản, tôi về nhà sẽ chuyển cho mẹ”.
Khương Cường xen mồm vào, “Tiền này bây giờ phải đưa ngay, chúng tôi không chờ nổi”.
Khương Hiểu Nhiên tức không chịu được, cái gì mà không chờ nổi, rõ ràng là sợ cô quỵt nợ.
“Anh đi lấy tiền”. Tiếu Dương nắm tay cô.
“Hiểu Nhiên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Ai bảo em trai con không có tiền đồ, có chết cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền lương. Đời người ngắn ngủi, hào phóng được thì nên hào phóng đi”.
Khương Hiểu Nhiên đứng trước quan tài ba, không nói một lời, cô sợ nếu nói bất cứ câu gì sẽ không kìm được cơn tức giận lúc này.
Ai là em trai cô, trước kia cô Khương Hiểu Nhiên không có, bây giờ cũng không, sau này càng không có em trai.
Chờ lúc Tiếu Dương quay lại vào nhà, vẻ mặt người phụ nữ kia tươi cười chuẩn bị đón nhận tiền sắp đến, còn rót cho anh một cốc nước, “Trời nóng thật, cháu vất vả rồi”.
Tiếu Dương không uống, chỉ lấy từ túi quần một xấp tiền đưa cho người phụ nữ kia, “Bà đếm đi, hai vạn năm trăm không thiếu một đồng. Khỏi ra đến cửa lại nói không đủ, chúng tôi sẽ không thừa nhận”.
Người phụ nữ ngại ngùng nhận, “Sao có thể vậy được”.
Đếm từng đồng từng đống cẩn thận, không đến mười phút sau,”Đủ rồi, không thiếu đồng nào”.
Khương HIểu Nhiên ở đây ba ngày, chờ ba an táng xong xuôi cô mới theo Tiếu Dương về nhà.
Sau hôm về nhà cô nhận được một bưu kiện, ngày gửi là từ mười ngày trước, địa chỉ gửi đến là từ thành phố A.
Mở bưu kiện, thì ra đây là bộ sưu tập tem trước kia của ba, có tất cả năm quyển. Ở trên còn có một bức thư.
Hiểu Nhiên :
Khi con nhận được món quà này có lẽ ba đã bước sang thế giới bên kia. Bộ tem này là nơi gửi gắm tinh thần ba suốt bao nhiêu năm qua, trước kia mua cũng không đáng giá, nhưng lúc này nó hẳn đủ để mua một ngôi nhà. Ba đã là người sắp chết, không có gì đáng tự hào, điều duy nhất ba tự hào đó là con, ba tin con sẽ giữ gìn bộ tem này. Chờ đến lúc con có nhu cầu cấp bách, cũng có thể bán nó đi.
Nói cách khác, ba cũng không muốn nhiều lời, chỉ duy nhất mong muốn con có một cuộc sống hạnh phúc bình an.
Khương Hiểu Nhiên cầm quyển tem nặng trịch đi vào phòng, mở ngăn tủ đầu giường đặt cùng với cuốn album ảnh trước kia, sau đó khóa lại.
Ngã xuống giường nằm, cô đi vào giấc ngủ và có một giấc mơ rất đẹp.
Trong giấc mơ cô mới chỉ có năm tuổi, cha mẹ đưa cô đến Disneyland – nơi cô hằng ao ước, lúc cô đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, đi lên đi xuống theo ngựa gỗ, cha mẹ đứng một bên chụp ảnh cô.
Khi tỉnh lại mới phát hiện, Disney đó là nơi Dương Dương suốt ngày ầm ĩ muốn đi.
Nháy mắt đã một tháng trôi qua, cô nhận được điện thoại của Lưu Sảng, nói chuẩn bị chuyển ra khỏi nhà dì.
Cô cho rằng Lưu Sảng về thành phố B là tốt nhất, dù sao Tô Tuấn cũng biết địa chỉ, không bằng cô ấy cứ trở về, trốn trách không phải là cách giải quyết vấn đề.
Lưu Sảng nghe theo ý kiến của cô, chuẩn bị về thành phố B.
Gần đây sách trong siêu thị xử lý cũng không còn nhiều, còn thừa lại một ít, Khương Hiểu Nhiên giảm giá xuống thấp để xử lý hoàn toàn.
Cửa hàng lấy hàng mới, thạch hoa quả, kẹo mút, bánh kẹo đều bán được giá.
Lập tức doanh thu đến mùa thịnh vượng như truyền thống, bán với giá thị trường cao hơn một chút so với giá nhập vào.
Khương HIểu Nhiên lên mạng kiểm tra phát hiện có nhà cung cấp đưa giá tương đối rẻ, đó là thành phố S ở vùng biển. Cô quyết định đi thực địa một chuyến, kiểm tra xem có phải là thật không.
Đặt vé tàu đi thành phố S từ mười mấy tiếng, nhưng vào đúng ngày sinh viên đi khai giảng, vé xe lửa đã bị đặt hết.
Khương Hiểu Nhiên khẽ cắn môi, quyết định bỏ tiền ngồi máy bay. May mà vé máy bay được giảm giá, chỉ cao hơn so với vé xe lửa một ít, thu xếp hành lý đơn giản cô đi ra sân bay.
Vị trí trên máy bay của cô gần cửa sổ, lúc đầu trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, người bên cạnh đứng lên hay ngồi xuống cô cũng không để ý. Tay nắm chặt lấy tay vịn ghế, ánh mắt không không chế được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã lên cao, lơ lửng trên không trung, ánh nắng rực rỡ sáng rọi tỏa ra bốn phía, tay Khương Hiểu Nhiên đặt lên cửa kính, năm ngón tay xòe ra, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính ra giữa không trung, lần đầu tiên cảm giác mặt trời ở ngay trước mắt, dường như với tay ra là chạm được.
Tầng mây quấn quanh mặt trời, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, Khương Hiểu Nhiên không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả được, cô cúi đầu thầm thở dài, thật đẹp.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, tâm trạng cô như treo lơ lửng ngoài kia.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cảm giác có gì đó không đúng, vừa rồi rõ ràng là một nữ sinh, sao giờ lại đổi người?
Khương Hiểu Nhiên nhìn sang, bên cạnh một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh lật xem báo.
Dường như không tin vào hai mắt mình, cô nhỏ giọng kêu lên, “Thiên Nhân”.
Người đàn ông ngẩng đầu, đặt tờ báo xuống, vẻ mặt rất bình thản.
“Thiên Nhân, anh cũng đến thành phố S?”.
“Đúng vậy, đã lâu không ra khỏi nhà, muốn đi chơi một chuyến”.
Lúc này Khương Hiểu Nhiên mới chú ý đề gò má anh gầy đi rất nhiều, trong ánh mắt tràn đầy nét mỏi mệt.
“Gầy đây có phải anh bận rộn nhiều việc hay không?”.
“Đúng vậy”. Giọng nói có vẻ khàn khàn, “Còn em?”.
“Em có hẹn với một nhà cung cấp thương mại, xem chất lượng hàng và giá cả rồi cân nhắc ký hợp đồng”.
“À, chắc cũng mất vài ngày”.
“Cũng mất ba ngày thôi”.
“Ừ”. Cố Thiên Nhân không nói thêm gì, nhắm mắt lại.
Xuống máy bay, hai người cùng đi ra đại sảnh.
“Đến chỗ nào, anh đưa em đi”.
“Vẫn chưa tìm được điểm đặt chân”.
“Để anh giới thiệu cho em một nơi”. Nói xong liền đưa cô đến chiếc xe hơi đỗ bên đường.
“Thiên Nhân, không phải cả nước nơi nào anh cũng có xe đấy chứ, lần trước ở Bắc Kinh cũng thế “. Khương Hiểu Nhiên nói đùa.
“Cũng có thể nói là như vậy”. Ánh mắt Cố Thiên Nhân nhìn ra ngoài cửa kính.
“Khách sạn Lệ Chi Uẩn”. Khương Hiểu Nhiên đọc tên, “Cảm giác thật kỳ lạ”.
“Ừ”.
Không hổ là khách sạn cao cấp của thành phố S, sau khi Khương Hiểu Nhiên nhận phòng, cảm giác cực kỳ hài lòng. Chỉ là một căn phòng tiêu chuẩn nhưng bên trong rất lịch sự tao nhã, giường gỗ khăn trải giường màu cafe, tủ đầu giường để đèn chụp thêu hoa, rèm cửa sổ là màu xanh nhạt, dường như mang đến hơi thở mùa xuân.
“Có vừa lòng không?”. Cố Thiên Nhân đi vào theo.
“Có”.
“Vào đến Lệ Chi Uẩn, gần như không có người nào không hài lòng”.
“Lệ Chi Uẩn này rốt cuộc có nguồn gốc như thế nào?”.
“Tên khách sạn này được ghép giữa họ của ông chủ và tên của vợ ông ấy, vì thế gọi là Lệ Chị Uẩn”. Cố Thiên Nhân dừng lại một chút, “Nhưng có điều, câu chuyện đằng sau còn rất nhiều”.
“Anh cũng thật hiểu biết đấy”.
“Trùng hợp anh và ông chủ khách sạn này là bạn bè”.
“Đây là khách sạn năm sao, tiền phòng nhất định đắt lắm!”.
“Anh đặt cả tầng trên, phòng này xem như tặng. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh lên trước đây”.
Khương Hiểu Nhiên nghỉ ngơi thoải mái sau chuyến bay, cô đi liên hệ với nhà cung cấp, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, điều kiện hợp đồng rất tốt, đối phương đồng ý cho cô thanh toán trước một nửa tiền hàng, trong vòng ba tháng sau mới kết toán phần còn lại, giá còn rẻ hơn nhà cung cấp trước 2%.
Buổi tối trở lại khách sạn, lòng vui mừng hớn hở, xem ra ngày mai có thể mua vé máy bay về được rồi.
Hào hứng gọi điện thoại cho Tiếu Dương chia sẻ, “Đoán xem em là ai?”. Cô cố ý hỏi trêu anh, giọng nói cũng lạc đi.
“Anh nghĩ xem, là Viện Viện đúng không?”. Tiếu Dương nghiêm túc trả lời.
Viện Viện, lòng Khương Hiểu Nhiên trầm xuống, ngữ khí nóng nảy, “Ai là Viện Viêjn?”.
Ban đầu Tiếu Dương còn định đùa thêm, nhưng thấy cô tức giận vội nói, “Anh nói bừa thế mà em cũng tin”.
“Hừ, chuyện này cũng dám nói lung tung, anh ăn nói mâu thuẫn thế sao em tin được”.
“Bà xã à, sao em lại ghen vớ vẩn thế, ông xã em gốc rễ là mầm đỏ, thuộc loại quý hiếm ngồi nhớ mà không làm loạn”.
Khương Hiểu Nhiên nhướn mày, “Anh nói gì nhiều thế, không thèm nghe anh nói nữa”.
“Khi nào trở về phải báo cho anh một tiếng, miễn để anh lo lắng”.
“Em nghĩ hôm nay kí hợp đồng thành công, ở chơi hai ngày, ngày kia về”.
Nói xong không chờ anh đáp lời liền ngắt điện thoại.
Nghĩ đến bộ dạng bất ngờ của Tiếu Dương ngày mai khi nhìn thấy cô về, Khương Hiểu Nhiên lòng vui như mở hội.
Tắm rửa xong, thay áo ngủ, Khương Hiểu Nhiên đang chuẩn bị ngủ thì…
Điện thoại vang lên, “Tiếu Dương, đã bảo vài ngày nữa em về mà, sao còn gọi điện thoại?”. Cô không đợi đối phương mở miệng đã nói.
Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, “Là anh, Cố Thiên Nhân”.
“Thiên Nhân”. Khương Hiểu Nhiên ngượng ngùng đáp lại.
“Ngày mai cùng anh đến một nơi, được không?”.
Khương Hiểu Nhiên cầm ống nghe điện thoại, không biến nên trả lời thế nào.
End
“Đứa trẻ này, trứng gà cũng chưa ăn”. Bà Khương vừa nói vừa xúc trứng gà vào chiếc hộp, đưa cho cô, “Cầm trên đường ăn, sức khỏe là quan trọng nhất”.
Đi xuống dưới nhà phát hiện thấy xe Tiếu Dương đã đỗ bên đường từ bao giờ.
Cô đi lên phía trước, gõ cửa kính xe.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tiếu Dương dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ, nhìn thấy cô khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Khương Hiểu Nhiên ngồi cạnh anh, thầm trách, “Buổi tối anh ngủ trong xe đấy à, chây tay dài thế kia sao mà ngồi đây ngủ được?”.
“Anh định theo vào phòng nhưng mẹ em ngồi ngoài phòng khách lại không dám vào”.
“Em có gọi anh vào phòng đâu, đừng tưởng bở”.
Tiếu Dương xé vỏ kẹo cao su cho vào miệng chậm rãi nhai, xe cũng chậm rãi lăn bánh.
Hai tay Khương Hiểu Nhiên bóc vỏ trứng gà, rất cẩn thận tỉ mỉ, một lát đã thấy lòng trắng trứng mịn màng.
“Anh nhổ kẹo cao su ra đây đi”.
Tiếu Dương nghe lời nhổ ra giấy gói, Khương Hiểu Nhiên vo nhỏ giấy rồi nhét vào ngăn rác trong xe.
Sau đó đưa trứng lên gần miệng anh.
Tiếu Dương cắn một miếng vừa ăn vừa nói, “Ngon quá”.
Chờ anh ăn trứng gà xong, Khương Hiểu Nhiên cắm ống hút vào hộp sữa, đưa đến miệng anh.
Vừa uống sữa miệng Tiếu Dương vẫn không chịu nhàn rỗi, “Bà xã, em chu đáo quá, thật sự anh chỉ muốn rước em về nhà càng sớm càng tốt”.
“Vậy cưới đi”. Khương Hiểu Nhiên ném một câu nhẹ bỗng.
“Chúng ta đi đăng kí luôn”. Tiếu Dương cũng không hàm hồ, rèn sắt phải rèn khi còn nóng.
“Anh tính làm liều lừa mẹ anh đấy à, sau này hẳn bà ấy sẽ oán chết em”.
“Cái này gọi là tiền trảm hậu tấy, đến lúc đó bà không đồng ý cũng phải đồng ý”.
“Tiếu Dương, em định cùng anh về nhà một chuyến, dù sao chuyện lớn như vậy vẫn nên nhận được sự đồng ý của bậc trưởng bối”.
Tiếu Dương đột nhiên nói không nên lời, vốn anh là người dễ dàng bị cảm động, giờ nghe những lời này của Khương Hiểu Nhiên, thật sự anh thấy cảm động vô cùng.
Một bàn tay buông vô lăng vòng sang ôm chặt cô.
“Lái xe đi, chú ý an toàn”. Khương Hiểu Nhiên gạt tay anh nhắc nhở.
Tiếu Dương cười giữ lại tay lái, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, cuối cùng biến mất vào trong tim.
Trở về nhà ba nhìn thấy người phụ nữ kia và đứa em trai chưa một lần gặp mặt đang mặc áo tang ngồi trong phòng khách. Thấy Khương Hiểu Nhiên đến, người phụ nữ đưa cho cô một chiếc khăn tang trùm đầu, áo trắng và phù hiện đen gắn trên ngực áo.
Khương Hiểu Nhiên vào buồng trong mặc rồi đi ra.
Người phụ nữ chỉ vào chiếc quan tài đặt giữa phòng khách, “Ông ấy lúc lâm chung luôn gọi tên con”.
Chỉ cách đó một vài mét nhưng Khương Hiểu Nhiên đi rất lâu, cô không dám bước lại gần, chỉ từ từ đến đó.
Cô hít thật sâu, cúi đầu nhìn ba.
Sắc mặt ông xám xịt, trên gương mặt chỉ có một lớp da mỏng, ánh mắt vẫn còn mở hờ, dường như rất muốn chờ dịp mở lớn ra.
Tay Khương Hiểu Nhiên chạm vào mí mắt của ông, cô cố kìm nén âm thanh để không bật khóc to, đây chính là ánh mắt cuối cùng của ba.
Tiếu Dương đứng ở sau cô, tay vẫn giữ chặt thắt lưng cô.
“Hiểu Nhiên à, hôm nay sẽ để tang ông ấy. Theo phong tục vốn định ba ngày sau mới đưa đi. Nhưng hôm nay trời nóng như vậy, đặt ở trong nhà cũng không được”.
“Vâng cứ làm như mẹ nói”.
“Còn một việc nữa, vốn không nên đề cập lúc này nhưng mẹ cũng là người thẳng tính không nói cũng thấy khó chịu. Con xem đấy, ba con bị bệnh như thế này nhiều năm rồi, không để lại một khoản tiền nào. Lúc này người đã đi rồi, chỗ nào cũng đều cần tiền. Tang lễ, phần mộ nghĩa trang cũng cần chi tiêu không nhỏ. Tuy nói con là con gái, nhưng nếu được vẫn nên chia sẻ chút tiền. Mà Khương Cường lương mỗi tháng cũng chỉ có một ngàn tệ, con cũng ngại nếu bắt nó gánh tất đúng không?”. Người phụ nữ kia nói nước miếng bắn tứ tung.
Khương Hiểu Nhiên nhìn hai mẹ con họ, “Cứ vậy đi, mẹ muốn bao nhiều cứ nói”.
Người phụ nữ suy nghĩ lúc lâu, “Chi phí giờ cũng tăng lên năm vạn, con bỏ ra hai vạn năm trăm là được”.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên thừa biết người phụ nữ kia lừa cô, phí ở thành phố A, có lẽ tổng cộng mới được hai vạn chẵn, bọn họ muốn một mình cô bỏ hết ra rồi chừa lại một khoản cho riêng mình.
Nhưng cô cũng không muốn trang cãi, không muốn ầm ĩ, ba đang nhìn, không thể để ba chết cũng không được nhắm mắt.
“Được, mẹ cho tôi số tài khoản, tôi về nhà sẽ chuyển cho mẹ”.
Khương Cường xen mồm vào, “Tiền này bây giờ phải đưa ngay, chúng tôi không chờ nổi”.
Khương Hiểu Nhiên tức không chịu được, cái gì mà không chờ nổi, rõ ràng là sợ cô quỵt nợ.
“Anh đi lấy tiền”. Tiếu Dương nắm tay cô.
“Hiểu Nhiên, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Ai bảo em trai con không có tiền đồ, có chết cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền lương. Đời người ngắn ngủi, hào phóng được thì nên hào phóng đi”.
Khương Hiểu Nhiên đứng trước quan tài ba, không nói một lời, cô sợ nếu nói bất cứ câu gì sẽ không kìm được cơn tức giận lúc này.
Ai là em trai cô, trước kia cô Khương Hiểu Nhiên không có, bây giờ cũng không, sau này càng không có em trai.
Chờ lúc Tiếu Dương quay lại vào nhà, vẻ mặt người phụ nữ kia tươi cười chuẩn bị đón nhận tiền sắp đến, còn rót cho anh một cốc nước, “Trời nóng thật, cháu vất vả rồi”.
Tiếu Dương không uống, chỉ lấy từ túi quần một xấp tiền đưa cho người phụ nữ kia, “Bà đếm đi, hai vạn năm trăm không thiếu một đồng. Khỏi ra đến cửa lại nói không đủ, chúng tôi sẽ không thừa nhận”.
Người phụ nữ ngại ngùng nhận, “Sao có thể vậy được”.
Đếm từng đồng từng đống cẩn thận, không đến mười phút sau,”Đủ rồi, không thiếu đồng nào”.
Khương HIểu Nhiên ở đây ba ngày, chờ ba an táng xong xuôi cô mới theo Tiếu Dương về nhà.
Sau hôm về nhà cô nhận được một bưu kiện, ngày gửi là từ mười ngày trước, địa chỉ gửi đến là từ thành phố A.
Mở bưu kiện, thì ra đây là bộ sưu tập tem trước kia của ba, có tất cả năm quyển. Ở trên còn có một bức thư.
Hiểu Nhiên :
Khi con nhận được món quà này có lẽ ba đã bước sang thế giới bên kia. Bộ tem này là nơi gửi gắm tinh thần ba suốt bao nhiêu năm qua, trước kia mua cũng không đáng giá, nhưng lúc này nó hẳn đủ để mua một ngôi nhà. Ba đã là người sắp chết, không có gì đáng tự hào, điều duy nhất ba tự hào đó là con, ba tin con sẽ giữ gìn bộ tem này. Chờ đến lúc con có nhu cầu cấp bách, cũng có thể bán nó đi.
Nói cách khác, ba cũng không muốn nhiều lời, chỉ duy nhất mong muốn con có một cuộc sống hạnh phúc bình an.
Khương Hiểu Nhiên cầm quyển tem nặng trịch đi vào phòng, mở ngăn tủ đầu giường đặt cùng với cuốn album ảnh trước kia, sau đó khóa lại.
Ngã xuống giường nằm, cô đi vào giấc ngủ và có một giấc mơ rất đẹp.
Trong giấc mơ cô mới chỉ có năm tuổi, cha mẹ đưa cô đến Disneyland – nơi cô hằng ao ước, lúc cô đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, đi lên đi xuống theo ngựa gỗ, cha mẹ đứng một bên chụp ảnh cô.
Khi tỉnh lại mới phát hiện, Disney đó là nơi Dương Dương suốt ngày ầm ĩ muốn đi.
Nháy mắt đã một tháng trôi qua, cô nhận được điện thoại của Lưu Sảng, nói chuẩn bị chuyển ra khỏi nhà dì.
Cô cho rằng Lưu Sảng về thành phố B là tốt nhất, dù sao Tô Tuấn cũng biết địa chỉ, không bằng cô ấy cứ trở về, trốn trách không phải là cách giải quyết vấn đề.
Lưu Sảng nghe theo ý kiến của cô, chuẩn bị về thành phố B.
Gần đây sách trong siêu thị xử lý cũng không còn nhiều, còn thừa lại một ít, Khương Hiểu Nhiên giảm giá xuống thấp để xử lý hoàn toàn.
Cửa hàng lấy hàng mới, thạch hoa quả, kẹo mút, bánh kẹo đều bán được giá.
Lập tức doanh thu đến mùa thịnh vượng như truyền thống, bán với giá thị trường cao hơn một chút so với giá nhập vào.
Khương HIểu Nhiên lên mạng kiểm tra phát hiện có nhà cung cấp đưa giá tương đối rẻ, đó là thành phố S ở vùng biển. Cô quyết định đi thực địa một chuyến, kiểm tra xem có phải là thật không.
Đặt vé tàu đi thành phố S từ mười mấy tiếng, nhưng vào đúng ngày sinh viên đi khai giảng, vé xe lửa đã bị đặt hết.
Khương Hiểu Nhiên khẽ cắn môi, quyết định bỏ tiền ngồi máy bay. May mà vé máy bay được giảm giá, chỉ cao hơn so với vé xe lửa một ít, thu xếp hành lý đơn giản cô đi ra sân bay.
Vị trí trên máy bay của cô gần cửa sổ, lúc đầu trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng, người bên cạnh đứng lên hay ngồi xuống cô cũng không để ý. Tay nắm chặt lấy tay vịn ghế, ánh mắt không không chế được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã lên cao, lơ lửng trên không trung, ánh nắng rực rỡ sáng rọi tỏa ra bốn phía, tay Khương Hiểu Nhiên đặt lên cửa kính, năm ngón tay xòe ra, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính ra giữa không trung, lần đầu tiên cảm giác mặt trời ở ngay trước mắt, dường như với tay ra là chạm được.
Tầng mây quấn quanh mặt trời, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, Khương Hiểu Nhiên không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả được, cô cúi đầu thầm thở dài, thật đẹp.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, tâm trạng cô như treo lơ lửng ngoài kia.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cảm giác có gì đó không đúng, vừa rồi rõ ràng là một nữ sinh, sao giờ lại đổi người?
Khương Hiểu Nhiên nhìn sang, bên cạnh một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh lật xem báo.
Dường như không tin vào hai mắt mình, cô nhỏ giọng kêu lên, “Thiên Nhân”.
Người đàn ông ngẩng đầu, đặt tờ báo xuống, vẻ mặt rất bình thản.
“Thiên Nhân, anh cũng đến thành phố S?”.
“Đúng vậy, đã lâu không ra khỏi nhà, muốn đi chơi một chuyến”.
Lúc này Khương Hiểu Nhiên mới chú ý đề gò má anh gầy đi rất nhiều, trong ánh mắt tràn đầy nét mỏi mệt.
“Gầy đây có phải anh bận rộn nhiều việc hay không?”.
“Đúng vậy”. Giọng nói có vẻ khàn khàn, “Còn em?”.
“Em có hẹn với một nhà cung cấp thương mại, xem chất lượng hàng và giá cả rồi cân nhắc ký hợp đồng”.
“À, chắc cũng mất vài ngày”.
“Cũng mất ba ngày thôi”.
“Ừ”. Cố Thiên Nhân không nói thêm gì, nhắm mắt lại.
Xuống máy bay, hai người cùng đi ra đại sảnh.
“Đến chỗ nào, anh đưa em đi”.
“Vẫn chưa tìm được điểm đặt chân”.
“Để anh giới thiệu cho em một nơi”. Nói xong liền đưa cô đến chiếc xe hơi đỗ bên đường.
“Thiên Nhân, không phải cả nước nơi nào anh cũng có xe đấy chứ, lần trước ở Bắc Kinh cũng thế “. Khương Hiểu Nhiên nói đùa.
“Cũng có thể nói là như vậy”. Ánh mắt Cố Thiên Nhân nhìn ra ngoài cửa kính.
“Khách sạn Lệ Chi Uẩn”. Khương Hiểu Nhiên đọc tên, “Cảm giác thật kỳ lạ”.
“Ừ”.
Không hổ là khách sạn cao cấp của thành phố S, sau khi Khương Hiểu Nhiên nhận phòng, cảm giác cực kỳ hài lòng. Chỉ là một căn phòng tiêu chuẩn nhưng bên trong rất lịch sự tao nhã, giường gỗ khăn trải giường màu cafe, tủ đầu giường để đèn chụp thêu hoa, rèm cửa sổ là màu xanh nhạt, dường như mang đến hơi thở mùa xuân.
“Có vừa lòng không?”. Cố Thiên Nhân đi vào theo.
“Có”.
“Vào đến Lệ Chi Uẩn, gần như không có người nào không hài lòng”.
“Lệ Chi Uẩn này rốt cuộc có nguồn gốc như thế nào?”.
“Tên khách sạn này được ghép giữa họ của ông chủ và tên của vợ ông ấy, vì thế gọi là Lệ Chị Uẩn”. Cố Thiên Nhân dừng lại một chút, “Nhưng có điều, câu chuyện đằng sau còn rất nhiều”.
“Anh cũng thật hiểu biết đấy”.
“Trùng hợp anh và ông chủ khách sạn này là bạn bè”.
“Đây là khách sạn năm sao, tiền phòng nhất định đắt lắm!”.
“Anh đặt cả tầng trên, phòng này xem như tặng. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh lên trước đây”.
Khương Hiểu Nhiên nghỉ ngơi thoải mái sau chuyến bay, cô đi liên hệ với nhà cung cấp, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, điều kiện hợp đồng rất tốt, đối phương đồng ý cho cô thanh toán trước một nửa tiền hàng, trong vòng ba tháng sau mới kết toán phần còn lại, giá còn rẻ hơn nhà cung cấp trước 2%.
Buổi tối trở lại khách sạn, lòng vui mừng hớn hở, xem ra ngày mai có thể mua vé máy bay về được rồi.
Hào hứng gọi điện thoại cho Tiếu Dương chia sẻ, “Đoán xem em là ai?”. Cô cố ý hỏi trêu anh, giọng nói cũng lạc đi.
“Anh nghĩ xem, là Viện Viện đúng không?”. Tiếu Dương nghiêm túc trả lời.
Viện Viện, lòng Khương Hiểu Nhiên trầm xuống, ngữ khí nóng nảy, “Ai là Viện Viêjn?”.
Ban đầu Tiếu Dương còn định đùa thêm, nhưng thấy cô tức giận vội nói, “Anh nói bừa thế mà em cũng tin”.
“Hừ, chuyện này cũng dám nói lung tung, anh ăn nói mâu thuẫn thế sao em tin được”.
“Bà xã à, sao em lại ghen vớ vẩn thế, ông xã em gốc rễ là mầm đỏ, thuộc loại quý hiếm ngồi nhớ mà không làm loạn”.
Khương Hiểu Nhiên nhướn mày, “Anh nói gì nhiều thế, không thèm nghe anh nói nữa”.
“Khi nào trở về phải báo cho anh một tiếng, miễn để anh lo lắng”.
“Em nghĩ hôm nay kí hợp đồng thành công, ở chơi hai ngày, ngày kia về”.
Nói xong không chờ anh đáp lời liền ngắt điện thoại.
Nghĩ đến bộ dạng bất ngờ của Tiếu Dương ngày mai khi nhìn thấy cô về, Khương Hiểu Nhiên lòng vui như mở hội.
Tắm rửa xong, thay áo ngủ, Khương Hiểu Nhiên đang chuẩn bị ngủ thì…
Điện thoại vang lên, “Tiếu Dương, đã bảo vài ngày nữa em về mà, sao còn gọi điện thoại?”. Cô không đợi đối phương mở miệng đã nói.
Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, “Là anh, Cố Thiên Nhân”.
“Thiên Nhân”. Khương Hiểu Nhiên ngượng ngùng đáp lại.
“Ngày mai cùng anh đến một nơi, được không?”.
Khương Hiểu Nhiên cầm ống nghe điện thoại, không biến nên trả lời thế nào.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.