Chúng Ta Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa
Chương 50: Tin nhắn
Thah
07/09/2023
Trường đại học G kỉ niệm 80 năm ngày thành lập trường, đây là một sự kiện chấn động thành phố B.
Toàn bộ truyền thông nổi tiếng trong thành bố B, bao gồm cả đài truyền hình đều tề tựu đông đủ.
Đây là trường đại học nổi tiếng nhất thành phố B, trong cả nước cũng xếp thứ ba, đã từng bồi dưỡng đào tạo rất nhiều doanh nhân thành đạt, nhiều nhân vật chính trị nổi tiếng.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức liên tục trong một tuần, có bài diễn thuyết về lịch sử trường, có biểu diễn văn nghệ, nhưng nổi bật nhất vẫn là bữa tiệc tối thứ Bảy, tổ chức nhằm thành lập một quỹ học bổng quy mô.
Địa điểm bữa tiệc tổ chức ở hội trường chính đại học G, qua nhiều ngày trang hoàng lộng lẫy, hội trường trông rực rỡ và thu hút hơn hẳn những ngày thường.
Giữa trần treo đèn chùm lớn đẹp, bên cạnh còn bố trí nhiều đèn nhỏ xung quanh, bốn phía là đèn màu nhấp nháy, toàn bộ hội trường tràn đầy ánh đèn sang trọng lộng lẫy với khăn trải, rèm màu hồng phấn làm chủ đạo.
Khi Tiếu Dương và Khương Hiểu Nhiên đến, lối vào ở cửa đã đầy phóng viên. Đi vào bên trong hội trường nghe được giai điệu quen thuộc, bài hát Hữu nghị lâu dài. Ở giữa sàn nhảy còn có nhiều đôi đang cất bước theo giai điệu bài hát.
Đi chưa được mấy bước, Tiếu Dương đã bị một số giáo sư kéo sang một bên nói chuyện, Khương Hiểu Nhiên nhàm chán đi dạo xung quanh. Lúc ra khỏi nhà vội vàng bụng vẫn chưa kịp ăn gì, đi đến chỗ bày đồ ăn nhẹ, cô cầm một cái khay, lấy một vài miếng bánh kem vào bên trong.
Trông có vẻ rất ngon lành, màu vàng bánh phủ một lớp kem tươi, mặt trên trang trí thêm quả anh đào đỏ mê người.
Cô cẩn thận ăn, cho đến hết miếng bánh, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm kem dính trên khóe miệng.
Bên tai đột nhiên có tiếng châm biếm.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Phan Yến Ny cầm một ly rượu vang đứng cạnh cô.
“Không hổ là kẻ xuất thân từ nhà nghèo cửa nhỏ, ra khỏi nhà nhất định đói bụng liền đến đây ăn một bữa no nê, mấy miếng bánh ngọt này cũng đáng chứ nhỉ”. Ngữ khí Phan Yến Ny trào phúng.
Khương Hiểu Nhiên đứng thẳng người, “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi làm những chuyện như vậy với tôi mà cô vẫn còn tự tin đứng trước mặt tôi thế này à? Xem ra da mặt cô còn dày hơn cả tường đấy!”.
” Còn cô vô tội chắc? Tôi ghét nhất là loại phụ nữ như cô, làm vẻ lãnh đạm cao giá lắm, nhưng sau lưng cũng chỉ là cái dạng tiểu tam tiểu tứ. Chỉ có hai người Cố Thiên Nhân, Tiếu Dương ngốc nghếch mới coi trọng cô. Tôi nhìn cô không vừa mắt đó, sao nào?”.
Khương Hiểu Nhiên tức giận đến mức cơ thể phát run, trong lòng tự an ủi bản thân, đừng so bì kiến thức với loại đàn bà này.
“Phan Yến Ny, mời cô tránh ra”. Tiếu Dương không biết khi nào đã đến.
“Tiếu Dương, anh đúng là quá coi trọng cô ta rồi, thực ra anh có biết cô ta là loại đàn bà dâm đãng ngoại tình với Cố Thiên Nhân không đó?!”. Phan Yến Ny ngạo mạn nhìn hai người họ.
“Phan Yến Ny, đầu cô toàn đất thôi à? Nếu không phải Hiểu Nhiên tha cho cô, cô cho rằng ngày hôm nay cô có thể đứng ở đây được sao? Cô không được phép động vào cô ấy, tôi có thể cho cô ra, đương nhiên cũng có thể cho cô vào đó lần nữa. Không muốn ăn cơm tù thì mồm miệng rửa sạch sẽ vào”. Tiếu Dương lớn tiếng quát cô ta.
Mặt Phan Yến Ny xám xịt, muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt nảy lửa của Tiếu Dương lại nuốt trở về, cuối cùng tức giận quay đi.
Tâm trạng Khương Hiểu Nhiên dần ổn định, nhưng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Bà xã, đừng tức giận nữa”. Ngữ khí Tiếu Dương dịu dàng.
“Tiếu Dương, là em tự làm tự chịu, lúc ấy đúng là không nên mềm lòng”. Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Không sao đâu. Cô ta không dám làm càn lần nữa đâu, loại người này anh đã từng gặp nhiều, người tốt bị bắt nạt sợ hãi kẻ ác, nhưng chúng ta không sợ cô ta”.
“Aiz, Tiếu Dương này, anh và Hiểu Nhiên kết hôn bao giờ đấy nhỉ, sao tôi không biết?”. Lưu Sảng vác bụng to tướng đang đứng ở sau, “Bà xã bà xã, gọi nghe ngọt ngào thế”.
Tiếu Dương nhìn người phụ nữ đứng cạnh Tô Tuấn, “Tiểu đệ này, bà xã cậu miệng lưỡi thật lợi hại đấy”.
Tô Tuấn kéo anh ra giữa hội trường, nơi tụ tập nhiều người giới kinh doanh, nơi phóng viên truyền thông cạnh tranh phỏng vấn đối tượng.
Khương Hiểu Nhiên nắm tay Lưu Sảng, “Sảng, cậu cũng đến góp vui à”.
“Haizz, ở nhà nhiều cũng chán, chỉ muốn tìm gì đó giải sầu”.
“Gần đây thai nhi động đậy nhiều nhỉ”.
“Không biết nữa, thỉnh thoảng không có việc gì đứa bé cứ đá tớ, có khi tớ kéo áo lên thấy bụng như đang múa đấy, giống lượn sóng”.
“Lúc trước tớ mang thai Dương Dương cũng không có phản ứng lớn như vậy, có lẽ của cậu là con trai”.
“Không cần quan tâm là con trai hay con gái, chỉ cần nó bình an chào đời là tốt rồi”.
“Gần đây mọi chuyện đều yên bình chứ?”.
“Ừ, bình an vô sự”.
“Vậy là tốt rồi, tháng sau cậu sinh, phải thật cẩn thận không gặp rắc rối nào”.
“Xem cậu lo lắng vậy kìa, làm gì có nhiều rắc rối mà gặp”.
Hai người nhìn vào đại sảnh, lúc này hiệu trưởng trường chủ trì công việc lên tuyên bố chính thức bắt đầu lễ tài trợ.
“Này trường đại học G giàu có như vậy mà còn làm bộ tìm người tài trợ này nọ”. Lưu Sảng lơ đễnh nói.
“Có ai chê tiền nhiều đâu”. Khương Hiểu Nhiên cười, “Nếu dùng cho học sinh nghèo khó không sao, chỉ sợ bị người đút đầy túi tiền riêng”.
“Trường chắc hẳn đã phái chuyên gia quản lý, không có chuyện này xảy ra đâu”.
“Đợt trước báo chí có đăng, quỹ an sinh xã hội bị người ta chiếm dụng làm của riêng, huống chi là cái quỹ nhỏ này”.
“Vậy chúng ta ra gọi hai người kia không cần quyên góp nữa”.
“Chuyện đàn ông, phụ nữ không nên xen vào. Tớ xem như nghĩ thông suốt rồi, cho nó an nhàn hạnh phúc”.
“Này, thật không giống cậu nhá, cậu nhất quán là thanh niên trẻ nhiệt tình chính trực, chí công vô tư mà”.
“Sao tớ nghe giọng như mỉa mai thế nhỉ”.
Hai người cười nói vui vẻ đến khi Tô Tuấn và Tiếu Dương đi đến bên cạnh, “Về thôi”.
“Đã về rồi sao?”. Lưu Sảng hỏi.
“Người em giờ khó khăn hơn rồi, về nhà sớm một chút”. Tô Tuấn cầm tay cô.
Trên đường Khương Hiểu Nhiên và Tiếu Dương trở về, cô vẫn nhịn không được hỏi, “Anh quyên góp bao nhiêu vậy?”.
“À, một trăm vạn”.
“Sao nhiều vậy?”.
“Hiệu trưởng trước kia là chủ nhiệm cũ của anh, chủ nhiệm đã giúp đỡ anh nhiều, nể mặt nên anh quyên góp như vậy”.
“Lấy gì làm bằng chứng đây?”.
“Như một trăm vạn đã bỏ ra rồi, coi như là người khởi xướng quỹ”.
“Cho anh một cái danh, bắt anh phun ra đống máu, nhà trường suy tính thật cao tay”.
“Đau lòng à, vậy em nhanh chóng kết hôn với anh, sau này một trăm vạn đó ngoài chi tiêu, làm gì cũng đều để em phê duyệt chỉ thị”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn ra ngoài cửa kính, không trả lời,
Kỳ thực cùng anh kết hôn, hẳn là chuyện nước chảy thành sông, nhưng vì sao cô lại do dự? Chẳng lẽ thật sự tuổi đã lớn, làm việc gì cũng đều rụt đầu rụt đuôi, đánh mất nhiệt tình rồi sao?
Xe chạy đến dưới nhà cô, Tiếu Dương tắt máy, nhìn cô, “Hiểu Hiểu, anh rất nghiêm túc, cũng rất mong em nghiêm túc suy nghĩ lại”.
Khương Hiểu Nhiên lảng tránh ánh mắt anh, “Mẹ anh không phản đối sao?”.
“Bà ấy có nói gì anh cũng không quan tâm, chỉ cần em đồng ý là được”.
“Nghe Dương Dương nói, người tên Quách Doanh kia thường đến nhà anh, thậm chí tự cho mình là nữ chủ nhân trong nhà”.
“Hiểu Hiểu, em phải biết rằng cô ta chưa bao giờ là vấn đề giờ hai đứa mình mà”,
“Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao. Uông Minh Thuyên [1] kia chẳng phải sáu mươi tuổi mới kết hôn à?”.
“Cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, xem ra em tính sáu mươi tuổi mới kết hôn”.
“Chẳng có gì là không tốt, dù sao chúng ta là vợ chồng hay không cũng không có gì khác nhau”.
“Nhìn không ra suy nghĩ em lại hợp thời đại như vậy đấy”. Tiểu Dương miệng cười, nhưng trong mắt lại có một mảnh đau buồn mất mát.
Thông thường khi Khương Hiểu Nhiên lên nhà, Tiếu Dương đều chờ cô đi vào, điện phòng sáng mới rời đi. Nhưng tối nay, cô vừa xuống xe, anh liền khởi động ô tô, không nói thêm câu gì bỏ đi.
Lúc Lưu Sảng cùng Tô Tuấn về nhà, cả người thấy mệt mỏi không muốn động đậy. Đi vào phòng ngủ nằm gục luôn trên giường.
“Đi tắm đã”. Tô Tuấn gọi cô.
Lưu Sảng uể oải đứng dậy đi vào toilet, người mệt mỏi, sau khi nằm vào bồn tắm nước ấm mới thấy thoải mái không nói nên lời.
Tắm đến giữa chừng mới phát hiện chưa lấy quần áo, “Tô Tuấn, lấy cho em bộ quần áo”.
Tô Tuấn đang nằm trên giường xem tivi, nghe được tiếng gọi của cô, nhảy ngay ra tủ quần áo lấy một bộ váy ngủ, rồi đi đến phòng tắm.
Đẩy cửa khép hờ, giữa sương mù mờ ảo, Lưu Sảng đang lau xà phòng vào đầu nhủ hoa. Do phải mang thai nên giờ nó nhỏ hẹp hơn so với bình thường rất nhiều.
Tô Tuấn nuốt nước miếng, không dám nhìn cô, cầm quầy áo đặt trên giá treo rồi đi ra ngoài.
Lúc Lưu Sảng đi ra, tóc vẫn ướt sũng, cô thuận tay lấy khăn tắm lau qua, an vị nằm trên giường, cảm giác thiếu ngủ bắt đầu tràn về.
“Ôi giờ, bà cô của tôi ơi, em như vậy rất dễ bị đau đầu đấy”. Tô Tuấn lấy từ ngăn kéo chiếc máy sấy tóc, cắm điện, bắt đầu sấy khô tóc cho cô.
Máy sấy phát ra tiếng vù vù kêu vang, hơi nóng đập vào khiến Lưu Sảng khó ngủ.
“Sảng, đừng ngủ nữa, chờ tóc khô đã, ngoan nào”. Tô Tuấn dỗ dành cô.
Lưu Sảng miễn cưỡng mở mắt, muốn tìm đề tài nói chuyện, “Tô Tuấn, hôm nay anh quyên góp bao nhiêu tiền?”.
“Một trăm vạn, giống Tiếu Dương”.
“À. Anh nói một trăm vạn có thể giúp bao nhiêu sinh viên?”.
“Bây giờ phí đại học là ba vạn một người, chắc cũng giúp được hơn ba chục người”.
“Em nhớ trước kia chúng ta học đại học. tổng cộng cũng chỉ có ngàn tệ. Mới có mấy năm đã gấp mấy chục lần rồi”.
“Cái này gọi là lạm phát, trước kia đất có tí tiền một mét vuông, bây giờ em biết bao nhiêu tiền một mét vuông không?”.
“Aizz, chuyện kinh tế, càng nói càng đau đầu”. Lưu Sảng nói như làm nũng.
Tô Tuấn đặt máy sấy tóc lên đầu giường, vuốt mái tóc cô, “Vậy em đừng nghĩ nữa, cũng đừng hỏi, đừng để ông xã phải lo lắng”.
Tóc khô rồi, tinh thần Lưu Sảng tỉnh táo hơn nhiều, “Ông xã, hôm qua ba anh có gọi điện thoại bảo chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm”.
“Trong nhà có chuyện gì à?”.
“Nghe nói em trai anh có bạn gái, ngày mai dẫn về nhà ra mắt mọi người”.
“Cái gì mà em trai, sao phải gọi thân thiết như vậy”.
“Vậy gọi là gì?”.
“Hắn chỉ là con riêng, lại còn dám xưng là em trai anh. Mẹ hắn chẳng có cái gì tốt, quỷ kế đa đoan. Ngày mai anh không đi, em cũng đừng đi”.
“Ba anh sẽ thất vọng đấy”.
“Ngày khác không có tên con riêng đó anh đến, nhìn hai mẹ con họ anh thấy rất ghê tởm”.
Lưu Sảng nói nửa ngày, cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng vừa nhắm mắt lại không ngủ được.
Thời tiết nóng, mặc dù đã mở điều hòa nhưng vẫn thấy nóng, tay và chân Lưu Sảng đều lộ cả ra bên ngoài. Tô Tuấn xoay người đang muốn đắp chăn lên đùi cô, lại phát hiện thấy chân cô sưng lên nhiều, bàn tay anh không khỏi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Người phụ nữ này, trong bụng mang con của anh, vì anh mà chịu khổ. Nghĩ vậy, anh chậm rãi xoa bóp từ tay xuống chân cho cô.
Vào lúc này, di động Tô Tuấn đặt lên tủ đầu giường vang lên tiếng tít tít có tin nhắn.
“Ai vậy, sao lại ầm ĩ thế?”. Lưu Sảng nhắm mắt hỏi.
Tô Tuấn cầm điện thoại di động, mở hộp thư đến, xem xong lập tức xóa đi, cũng tắt luôn di động.
“Gửi nhầm thôi, không biết người nào”.
“Ừm”.
End
Toàn bộ truyền thông nổi tiếng trong thành bố B, bao gồm cả đài truyền hình đều tề tựu đông đủ.
Đây là trường đại học nổi tiếng nhất thành phố B, trong cả nước cũng xếp thứ ba, đã từng bồi dưỡng đào tạo rất nhiều doanh nhân thành đạt, nhiều nhân vật chính trị nổi tiếng.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức liên tục trong một tuần, có bài diễn thuyết về lịch sử trường, có biểu diễn văn nghệ, nhưng nổi bật nhất vẫn là bữa tiệc tối thứ Bảy, tổ chức nhằm thành lập một quỹ học bổng quy mô.
Địa điểm bữa tiệc tổ chức ở hội trường chính đại học G, qua nhiều ngày trang hoàng lộng lẫy, hội trường trông rực rỡ và thu hút hơn hẳn những ngày thường.
Giữa trần treo đèn chùm lớn đẹp, bên cạnh còn bố trí nhiều đèn nhỏ xung quanh, bốn phía là đèn màu nhấp nháy, toàn bộ hội trường tràn đầy ánh đèn sang trọng lộng lẫy với khăn trải, rèm màu hồng phấn làm chủ đạo.
Khi Tiếu Dương và Khương Hiểu Nhiên đến, lối vào ở cửa đã đầy phóng viên. Đi vào bên trong hội trường nghe được giai điệu quen thuộc, bài hát Hữu nghị lâu dài. Ở giữa sàn nhảy còn có nhiều đôi đang cất bước theo giai điệu bài hát.
Đi chưa được mấy bước, Tiếu Dương đã bị một số giáo sư kéo sang một bên nói chuyện, Khương Hiểu Nhiên nhàm chán đi dạo xung quanh. Lúc ra khỏi nhà vội vàng bụng vẫn chưa kịp ăn gì, đi đến chỗ bày đồ ăn nhẹ, cô cầm một cái khay, lấy một vài miếng bánh kem vào bên trong.
Trông có vẻ rất ngon lành, màu vàng bánh phủ một lớp kem tươi, mặt trên trang trí thêm quả anh đào đỏ mê người.
Cô cẩn thận ăn, cho đến hết miếng bánh, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi liếm kem dính trên khóe miệng.
Bên tai đột nhiên có tiếng châm biếm.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Phan Yến Ny cầm một ly rượu vang đứng cạnh cô.
“Không hổ là kẻ xuất thân từ nhà nghèo cửa nhỏ, ra khỏi nhà nhất định đói bụng liền đến đây ăn một bữa no nê, mấy miếng bánh ngọt này cũng đáng chứ nhỉ”. Ngữ khí Phan Yến Ny trào phúng.
Khương Hiểu Nhiên đứng thẳng người, “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sau khi làm những chuyện như vậy với tôi mà cô vẫn còn tự tin đứng trước mặt tôi thế này à? Xem ra da mặt cô còn dày hơn cả tường đấy!”.
” Còn cô vô tội chắc? Tôi ghét nhất là loại phụ nữ như cô, làm vẻ lãnh đạm cao giá lắm, nhưng sau lưng cũng chỉ là cái dạng tiểu tam tiểu tứ. Chỉ có hai người Cố Thiên Nhân, Tiếu Dương ngốc nghếch mới coi trọng cô. Tôi nhìn cô không vừa mắt đó, sao nào?”.
Khương Hiểu Nhiên tức giận đến mức cơ thể phát run, trong lòng tự an ủi bản thân, đừng so bì kiến thức với loại đàn bà này.
“Phan Yến Ny, mời cô tránh ra”. Tiếu Dương không biết khi nào đã đến.
“Tiếu Dương, anh đúng là quá coi trọng cô ta rồi, thực ra anh có biết cô ta là loại đàn bà dâm đãng ngoại tình với Cố Thiên Nhân không đó?!”. Phan Yến Ny ngạo mạn nhìn hai người họ.
“Phan Yến Ny, đầu cô toàn đất thôi à? Nếu không phải Hiểu Nhiên tha cho cô, cô cho rằng ngày hôm nay cô có thể đứng ở đây được sao? Cô không được phép động vào cô ấy, tôi có thể cho cô ra, đương nhiên cũng có thể cho cô vào đó lần nữa. Không muốn ăn cơm tù thì mồm miệng rửa sạch sẽ vào”. Tiếu Dương lớn tiếng quát cô ta.
Mặt Phan Yến Ny xám xịt, muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt nảy lửa của Tiếu Dương lại nuốt trở về, cuối cùng tức giận quay đi.
Tâm trạng Khương Hiểu Nhiên dần ổn định, nhưng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.
“Bà xã, đừng tức giận nữa”. Ngữ khí Tiếu Dương dịu dàng.
“Tiếu Dương, là em tự làm tự chịu, lúc ấy đúng là không nên mềm lòng”. Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Không sao đâu. Cô ta không dám làm càn lần nữa đâu, loại người này anh đã từng gặp nhiều, người tốt bị bắt nạt sợ hãi kẻ ác, nhưng chúng ta không sợ cô ta”.
“Aiz, Tiếu Dương này, anh và Hiểu Nhiên kết hôn bao giờ đấy nhỉ, sao tôi không biết?”. Lưu Sảng vác bụng to tướng đang đứng ở sau, “Bà xã bà xã, gọi nghe ngọt ngào thế”.
Tiếu Dương nhìn người phụ nữ đứng cạnh Tô Tuấn, “Tiểu đệ này, bà xã cậu miệng lưỡi thật lợi hại đấy”.
Tô Tuấn kéo anh ra giữa hội trường, nơi tụ tập nhiều người giới kinh doanh, nơi phóng viên truyền thông cạnh tranh phỏng vấn đối tượng.
Khương Hiểu Nhiên nắm tay Lưu Sảng, “Sảng, cậu cũng đến góp vui à”.
“Haizz, ở nhà nhiều cũng chán, chỉ muốn tìm gì đó giải sầu”.
“Gần đây thai nhi động đậy nhiều nhỉ”.
“Không biết nữa, thỉnh thoảng không có việc gì đứa bé cứ đá tớ, có khi tớ kéo áo lên thấy bụng như đang múa đấy, giống lượn sóng”.
“Lúc trước tớ mang thai Dương Dương cũng không có phản ứng lớn như vậy, có lẽ của cậu là con trai”.
“Không cần quan tâm là con trai hay con gái, chỉ cần nó bình an chào đời là tốt rồi”.
“Gần đây mọi chuyện đều yên bình chứ?”.
“Ừ, bình an vô sự”.
“Vậy là tốt rồi, tháng sau cậu sinh, phải thật cẩn thận không gặp rắc rối nào”.
“Xem cậu lo lắng vậy kìa, làm gì có nhiều rắc rối mà gặp”.
Hai người nhìn vào đại sảnh, lúc này hiệu trưởng trường chủ trì công việc lên tuyên bố chính thức bắt đầu lễ tài trợ.
“Này trường đại học G giàu có như vậy mà còn làm bộ tìm người tài trợ này nọ”. Lưu Sảng lơ đễnh nói.
“Có ai chê tiền nhiều đâu”. Khương Hiểu Nhiên cười, “Nếu dùng cho học sinh nghèo khó không sao, chỉ sợ bị người đút đầy túi tiền riêng”.
“Trường chắc hẳn đã phái chuyên gia quản lý, không có chuyện này xảy ra đâu”.
“Đợt trước báo chí có đăng, quỹ an sinh xã hội bị người ta chiếm dụng làm của riêng, huống chi là cái quỹ nhỏ này”.
“Vậy chúng ta ra gọi hai người kia không cần quyên góp nữa”.
“Chuyện đàn ông, phụ nữ không nên xen vào. Tớ xem như nghĩ thông suốt rồi, cho nó an nhàn hạnh phúc”.
“Này, thật không giống cậu nhá, cậu nhất quán là thanh niên trẻ nhiệt tình chính trực, chí công vô tư mà”.
“Sao tớ nghe giọng như mỉa mai thế nhỉ”.
Hai người cười nói vui vẻ đến khi Tô Tuấn và Tiếu Dương đi đến bên cạnh, “Về thôi”.
“Đã về rồi sao?”. Lưu Sảng hỏi.
“Người em giờ khó khăn hơn rồi, về nhà sớm một chút”. Tô Tuấn cầm tay cô.
Trên đường Khương Hiểu Nhiên và Tiếu Dương trở về, cô vẫn nhịn không được hỏi, “Anh quyên góp bao nhiêu vậy?”.
“À, một trăm vạn”.
“Sao nhiều vậy?”.
“Hiệu trưởng trước kia là chủ nhiệm cũ của anh, chủ nhiệm đã giúp đỡ anh nhiều, nể mặt nên anh quyên góp như vậy”.
“Lấy gì làm bằng chứng đây?”.
“Như một trăm vạn đã bỏ ra rồi, coi như là người khởi xướng quỹ”.
“Cho anh một cái danh, bắt anh phun ra đống máu, nhà trường suy tính thật cao tay”.
“Đau lòng à, vậy em nhanh chóng kết hôn với anh, sau này một trăm vạn đó ngoài chi tiêu, làm gì cũng đều để em phê duyệt chỉ thị”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn ra ngoài cửa kính, không trả lời,
Kỳ thực cùng anh kết hôn, hẳn là chuyện nước chảy thành sông, nhưng vì sao cô lại do dự? Chẳng lẽ thật sự tuổi đã lớn, làm việc gì cũng đều rụt đầu rụt đuôi, đánh mất nhiệt tình rồi sao?
Xe chạy đến dưới nhà cô, Tiếu Dương tắt máy, nhìn cô, “Hiểu Hiểu, anh rất nghiêm túc, cũng rất mong em nghiêm túc suy nghĩ lại”.
Khương Hiểu Nhiên lảng tránh ánh mắt anh, “Mẹ anh không phản đối sao?”.
“Bà ấy có nói gì anh cũng không quan tâm, chỉ cần em đồng ý là được”.
“Nghe Dương Dương nói, người tên Quách Doanh kia thường đến nhà anh, thậm chí tự cho mình là nữ chủ nhân trong nhà”.
“Hiểu Hiểu, em phải biết rằng cô ta chưa bao giờ là vấn đề giờ hai đứa mình mà”,
“Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao. Uông Minh Thuyên [1] kia chẳng phải sáu mươi tuổi mới kết hôn à?”.
“Cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng, xem ra em tính sáu mươi tuổi mới kết hôn”.
“Chẳng có gì là không tốt, dù sao chúng ta là vợ chồng hay không cũng không có gì khác nhau”.
“Nhìn không ra suy nghĩ em lại hợp thời đại như vậy đấy”. Tiểu Dương miệng cười, nhưng trong mắt lại có một mảnh đau buồn mất mát.
Thông thường khi Khương Hiểu Nhiên lên nhà, Tiếu Dương đều chờ cô đi vào, điện phòng sáng mới rời đi. Nhưng tối nay, cô vừa xuống xe, anh liền khởi động ô tô, không nói thêm câu gì bỏ đi.
Lúc Lưu Sảng cùng Tô Tuấn về nhà, cả người thấy mệt mỏi không muốn động đậy. Đi vào phòng ngủ nằm gục luôn trên giường.
“Đi tắm đã”. Tô Tuấn gọi cô.
Lưu Sảng uể oải đứng dậy đi vào toilet, người mệt mỏi, sau khi nằm vào bồn tắm nước ấm mới thấy thoải mái không nói nên lời.
Tắm đến giữa chừng mới phát hiện chưa lấy quần áo, “Tô Tuấn, lấy cho em bộ quần áo”.
Tô Tuấn đang nằm trên giường xem tivi, nghe được tiếng gọi của cô, nhảy ngay ra tủ quần áo lấy một bộ váy ngủ, rồi đi đến phòng tắm.
Đẩy cửa khép hờ, giữa sương mù mờ ảo, Lưu Sảng đang lau xà phòng vào đầu nhủ hoa. Do phải mang thai nên giờ nó nhỏ hẹp hơn so với bình thường rất nhiều.
Tô Tuấn nuốt nước miếng, không dám nhìn cô, cầm quầy áo đặt trên giá treo rồi đi ra ngoài.
Lúc Lưu Sảng đi ra, tóc vẫn ướt sũng, cô thuận tay lấy khăn tắm lau qua, an vị nằm trên giường, cảm giác thiếu ngủ bắt đầu tràn về.
“Ôi giờ, bà cô của tôi ơi, em như vậy rất dễ bị đau đầu đấy”. Tô Tuấn lấy từ ngăn kéo chiếc máy sấy tóc, cắm điện, bắt đầu sấy khô tóc cho cô.
Máy sấy phát ra tiếng vù vù kêu vang, hơi nóng đập vào khiến Lưu Sảng khó ngủ.
“Sảng, đừng ngủ nữa, chờ tóc khô đã, ngoan nào”. Tô Tuấn dỗ dành cô.
Lưu Sảng miễn cưỡng mở mắt, muốn tìm đề tài nói chuyện, “Tô Tuấn, hôm nay anh quyên góp bao nhiêu tiền?”.
“Một trăm vạn, giống Tiếu Dương”.
“À. Anh nói một trăm vạn có thể giúp bao nhiêu sinh viên?”.
“Bây giờ phí đại học là ba vạn một người, chắc cũng giúp được hơn ba chục người”.
“Em nhớ trước kia chúng ta học đại học. tổng cộng cũng chỉ có ngàn tệ. Mới có mấy năm đã gấp mấy chục lần rồi”.
“Cái này gọi là lạm phát, trước kia đất có tí tiền một mét vuông, bây giờ em biết bao nhiêu tiền một mét vuông không?”.
“Aizz, chuyện kinh tế, càng nói càng đau đầu”. Lưu Sảng nói như làm nũng.
Tô Tuấn đặt máy sấy tóc lên đầu giường, vuốt mái tóc cô, “Vậy em đừng nghĩ nữa, cũng đừng hỏi, đừng để ông xã phải lo lắng”.
Tóc khô rồi, tinh thần Lưu Sảng tỉnh táo hơn nhiều, “Ông xã, hôm qua ba anh có gọi điện thoại bảo chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm”.
“Trong nhà có chuyện gì à?”.
“Nghe nói em trai anh có bạn gái, ngày mai dẫn về nhà ra mắt mọi người”.
“Cái gì mà em trai, sao phải gọi thân thiết như vậy”.
“Vậy gọi là gì?”.
“Hắn chỉ là con riêng, lại còn dám xưng là em trai anh. Mẹ hắn chẳng có cái gì tốt, quỷ kế đa đoan. Ngày mai anh không đi, em cũng đừng đi”.
“Ba anh sẽ thất vọng đấy”.
“Ngày khác không có tên con riêng đó anh đến, nhìn hai mẹ con họ anh thấy rất ghê tởm”.
Lưu Sảng nói nửa ngày, cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng vừa nhắm mắt lại không ngủ được.
Thời tiết nóng, mặc dù đã mở điều hòa nhưng vẫn thấy nóng, tay và chân Lưu Sảng đều lộ cả ra bên ngoài. Tô Tuấn xoay người đang muốn đắp chăn lên đùi cô, lại phát hiện thấy chân cô sưng lên nhiều, bàn tay anh không khỏi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Người phụ nữ này, trong bụng mang con của anh, vì anh mà chịu khổ. Nghĩ vậy, anh chậm rãi xoa bóp từ tay xuống chân cho cô.
Vào lúc này, di động Tô Tuấn đặt lên tủ đầu giường vang lên tiếng tít tít có tin nhắn.
“Ai vậy, sao lại ầm ĩ thế?”. Lưu Sảng nhắm mắt hỏi.
Tô Tuấn cầm điện thoại di động, mở hộp thư đến, xem xong lập tức xóa đi, cũng tắt luôn di động.
“Gửi nhầm thôi, không biết người nào”.
“Ừm”.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.