Chương 42: Thật Lòng Thích Em
Huỳnh Thiên Kỳ
03/02/2024
Khoảng 20 phút sau, Đinh Tẫn Dực tới nơi theo vị trí Trầm Cửu Ly đã gửi. Anh chậm rãi tháo dây thắt an toàn, đưa mắt nhìn vào quán ăn rồi từ tốn lấy điện thoại gọi lại cho cô.
“ A lô. ”
“ Tôi đến rồi! ”
“ Được, tôi sẽ ra liền! ”
Bên trong quán ăn, Trầm Cửu Ly cùng Lam Tiểu Nghi vội vàng thanh toán, sau đó cả hai cùng nhau đi ra.
Lúc này, Đinh Tẫn Dực xuống xe, bước vòng qua bên kia ghế phụ, nhưng chưa vội mở cửa.
“ Chủ tịch Đinh! ”
Lam Tiểu Nghi gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn qua Trầm Cửu Ly huých nhẹ khuỷu tay vào người của cô, mỉm cười và nháy mắt rồi bước đi, tiến lại chiếc xe đã được tài xế mở cửa.
Trầm Cửu Ly e thẹn lên tiếng:
“ Phiền anh quá, chủ tịch Đinh! ”
Đinh Tẫn Dực cười nhẹ, vẫn ga lăng như ngày trước đưa tay mở cửa. Thấy thế, Trầm Cửu Ly cũng ngồi vào trong xe, nghiêm túc cài dây an toàn.
Chiếc xe lăn bánh rời đi bon chen trên đường, chạy về hướng chung cư của Trầm Cửu Ly. Lúc này, Đinh Tẫn Dực vừa điều khiển vô lăng, vừa lên tiếng hỏi:
“ Bạn trai cô đâu? Sao không đến đón nhỉ? ”
Vẻ mặt Trầm Cửu Ly ngờ nghệch, cười khan giải thích:
“ Tôi không có bạn trai, những gì Yên Nhiên nói với anh đều không phải sự thật, cậu ấy chỉ muốn tôi và anh hiểu lầm với nhau! ”
Đinh Tẫn Dực dửng dưng chẳng biết có tin hay không, hay vốn dĩ đã rõ nhưng cố tình nói vậy, sau đó lại lên tiếng:
“ Mắt nhìn người của cô cũng khá quá đó! ”
Trầm Cửu Ly xoay qua nhìn anh, hỏi:
“ Tôi nghe Mạn Nhu nói, anh đang tìm hiểu cô gái nào hả? ”
“ Ừ, cô không có tình cảm với tôi, thì tôi phải tìm đối tượng khác yêu đương! ”
Đinh Tẫn Dực anh bị ngốc sao? Không có tình cảm với anh thì tôi gọi anh đến đón làm gì?
“ Không phải tôi cố ý không muốn trả lời tin nhắn của anh đâu, do tôi hiểu lầm í, xin lỗi! ”
Ting…ting…
Đột ngột có âm thanh thông báo tin nhắn reo lên, Trầm Cửu Ly bất giác nhìn xuống vào chiếc điện thoại của Đinh Tẫn Dực, sau đó ngẩng lên nhìn anh và tự nhiên cảm thấy đau lòng, sắc mặt đang tươi tắn khi nãy cũng biến đổi héo úa rũ rượi.
“ Anh có tin nhắn kìa! ”
“ Không gấp! ”
“ Là cô ấy hả? ”
Đinh Tẫn Dực nhếch môi cười nhẹ, khẽ đưa tầm mắt nhìn sang, trả lời:
“ Tôi chưa xem thì sao biết là của ai, nhưng cô cũng quan tâm tôi quá đấy! ”
Trầm Cửu Ly bẽn lẽn xoay đi, tay đan vào tay, khuôn miệng múm mím ngại ngùng.
“ Sao anh không xem tin nhắn đi, lỡ như có chuyện gấp thì thế nào. ”
Thêm mười phút nữa, đã tới chung cư. Trầm Cửu Ly chậm rãi tháo dây thắt an toàn, muốn kéo dài thời gian để cho Đinh Tẫn Dực nói gì với mình, nhưng điều trông chờ của cô thực sự vô ích.
“ Tôi xuống xe đó. ”
Nghe thế, Đinh Tẫn Dực tháo dây thắt, lập tức xuống xe vòng qua bên kia mở cửa.
Trầm Cửu Ly hụt hẫng chầm chậm bước xuống, sau đó cả hai đứng đối diện với nhau, khoảng cách thật gần nhưng sao lòng cô thấy xa cách quá, không còn như ngày trước.
“ Trễ rồi còn phiền đến anh, thật ngại quá, nhưng tại tôi không bắt được taxi! ”
“ Thật không? ”
Sau đó, Đinh Tẫn Dực lại nói tiếp:
“ Xem ra bạn cô cũng tệ thật, không đưa cô về! ”
Trầm Cửu Ly gượng cười, lên tiếng:
“ Cậu ấy có việc gấp, nên không thể đưa tôi về. ”
Và rồi, cô lại nói:
“ Tôi lên nhà, anh lái xe cẩn thận, tạm biệt! ”
Trầm Cửu Ly cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách chậm chạp xoay người bước đi, ánh mắt lưu luyến lúc nào cũng lén lút nhìn về phía sau, xem Đinh Tẫn Dực có phản ứng gì không?
“ Cửu Ly! ”
Trầm Cửu Ly lập tức dừng bước, nhịp tim đập loạn xạ đến phập phồng lồng ngực.
Lúc này, Đinh Tẫn Dực đi tới đối diện với cô, ánh mắt của cả hai liên kết cùng nhau, anh dịu giọng lên tiếng:
“ Không cảm ơn tôi sao? ”
“ Cảm… ”
“ Không cảm ơn thì chỉ có thể là bạn trai đưa bạn gái về nhà! ”
“ Riêng chuyện tình cảm tôi không thích trêu đùa, bởi vì sẽ làm người khác tổn thương! ”
Đinh Tẫn Dực cũng nhìn ra đôi chút suy nghĩ của Trầm Cửu Ly, hai tay lúc này thoải mái đặt nhẹ lên bả vai cô xoa xoa nâng niu, ánh mắt thâm tình dịu dàng khẽ nói:
“ Anh nghiêm túc mà!
- Cửu Ly, chúng ta suýt chút nữa đã không tìm thấy nhau rồi!
- Phải, anh giận em, giận em không trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của anh. Anh định sẽ trả thù em đấy, nhưng mà anh sợ, sợ chúng ta lạc mất nhau!
- Thực ra thì anh đã ấn tượng với em ngay từ lần đầu, chính xác là lúc em mạo hiểm cứu một đứa trẻ xa lạ.
- Cửu Ly, anh muốn nói là anh thật lòng thích em, nên mới tìm cách gặp em, em cũng nhìn ra mà phải không? ”
Bờ môi căng mọng của Trầm Cửu Ly khẽ mím lại, trong đáy mắt có sự rung động rõ ràng. Mặc dù đã sẵn sàng đón nhận nhưng về phần tình cảm và cảm xúc thì chuẩn bị trước không có tác dụng, vẫn căng thẳng, xao xuyến, bồi hồi… vô biên.
“ Lúc đó em hiểu lầm cả hai, nên mới không trả lời tin nhắn và nghe điện thoại! ”
“ Em hiểu lầm anh với Tú Ảnh yêu nhau, tiểu Vy là con gái của anh sao? ”
Trầm Cửu Ly thành thật gật đầu, Đinh Tẫn Dực khẽ cười, lại nói:
“ Người yêu và người yêu cũ là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau, và nếu em muốn anh làm ba đến thế thì phiền em sinh vài bảo bối. Anh rất thích trẻ con, ít nhất cũng phải sinh ba, cực cho em rồi! ”
Trầm Cửu Ly ngượng ngùng cắn môi, sau đó bẽn lẽn xoay mặt đi hướng khác, chúm chím e thẹn lên tiếng:
“ Anh lại nữa rồi đấy! ”.
“ A lô. ”
“ Tôi đến rồi! ”
“ Được, tôi sẽ ra liền! ”
Bên trong quán ăn, Trầm Cửu Ly cùng Lam Tiểu Nghi vội vàng thanh toán, sau đó cả hai cùng nhau đi ra.
Lúc này, Đinh Tẫn Dực xuống xe, bước vòng qua bên kia ghế phụ, nhưng chưa vội mở cửa.
“ Chủ tịch Đinh! ”
Lam Tiểu Nghi gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn qua Trầm Cửu Ly huých nhẹ khuỷu tay vào người của cô, mỉm cười và nháy mắt rồi bước đi, tiến lại chiếc xe đã được tài xế mở cửa.
Trầm Cửu Ly e thẹn lên tiếng:
“ Phiền anh quá, chủ tịch Đinh! ”
Đinh Tẫn Dực cười nhẹ, vẫn ga lăng như ngày trước đưa tay mở cửa. Thấy thế, Trầm Cửu Ly cũng ngồi vào trong xe, nghiêm túc cài dây an toàn.
Chiếc xe lăn bánh rời đi bon chen trên đường, chạy về hướng chung cư của Trầm Cửu Ly. Lúc này, Đinh Tẫn Dực vừa điều khiển vô lăng, vừa lên tiếng hỏi:
“ Bạn trai cô đâu? Sao không đến đón nhỉ? ”
Vẻ mặt Trầm Cửu Ly ngờ nghệch, cười khan giải thích:
“ Tôi không có bạn trai, những gì Yên Nhiên nói với anh đều không phải sự thật, cậu ấy chỉ muốn tôi và anh hiểu lầm với nhau! ”
Đinh Tẫn Dực dửng dưng chẳng biết có tin hay không, hay vốn dĩ đã rõ nhưng cố tình nói vậy, sau đó lại lên tiếng:
“ Mắt nhìn người của cô cũng khá quá đó! ”
Trầm Cửu Ly xoay qua nhìn anh, hỏi:
“ Tôi nghe Mạn Nhu nói, anh đang tìm hiểu cô gái nào hả? ”
“ Ừ, cô không có tình cảm với tôi, thì tôi phải tìm đối tượng khác yêu đương! ”
Đinh Tẫn Dực anh bị ngốc sao? Không có tình cảm với anh thì tôi gọi anh đến đón làm gì?
“ Không phải tôi cố ý không muốn trả lời tin nhắn của anh đâu, do tôi hiểu lầm í, xin lỗi! ”
Ting…ting…
Đột ngột có âm thanh thông báo tin nhắn reo lên, Trầm Cửu Ly bất giác nhìn xuống vào chiếc điện thoại của Đinh Tẫn Dực, sau đó ngẩng lên nhìn anh và tự nhiên cảm thấy đau lòng, sắc mặt đang tươi tắn khi nãy cũng biến đổi héo úa rũ rượi.
“ Anh có tin nhắn kìa! ”
“ Không gấp! ”
“ Là cô ấy hả? ”
Đinh Tẫn Dực nhếch môi cười nhẹ, khẽ đưa tầm mắt nhìn sang, trả lời:
“ Tôi chưa xem thì sao biết là của ai, nhưng cô cũng quan tâm tôi quá đấy! ”
Trầm Cửu Ly bẽn lẽn xoay đi, tay đan vào tay, khuôn miệng múm mím ngại ngùng.
“ Sao anh không xem tin nhắn đi, lỡ như có chuyện gấp thì thế nào. ”
Thêm mười phút nữa, đã tới chung cư. Trầm Cửu Ly chậm rãi tháo dây thắt an toàn, muốn kéo dài thời gian để cho Đinh Tẫn Dực nói gì với mình, nhưng điều trông chờ của cô thực sự vô ích.
“ Tôi xuống xe đó. ”
Nghe thế, Đinh Tẫn Dực tháo dây thắt, lập tức xuống xe vòng qua bên kia mở cửa.
Trầm Cửu Ly hụt hẫng chầm chậm bước xuống, sau đó cả hai đứng đối diện với nhau, khoảng cách thật gần nhưng sao lòng cô thấy xa cách quá, không còn như ngày trước.
“ Trễ rồi còn phiền đến anh, thật ngại quá, nhưng tại tôi không bắt được taxi! ”
“ Thật không? ”
Sau đó, Đinh Tẫn Dực lại nói tiếp:
“ Xem ra bạn cô cũng tệ thật, không đưa cô về! ”
Trầm Cửu Ly gượng cười, lên tiếng:
“ Cậu ấy có việc gấp, nên không thể đưa tôi về. ”
Và rồi, cô lại nói:
“ Tôi lên nhà, anh lái xe cẩn thận, tạm biệt! ”
Trầm Cửu Ly cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách chậm chạp xoay người bước đi, ánh mắt lưu luyến lúc nào cũng lén lút nhìn về phía sau, xem Đinh Tẫn Dực có phản ứng gì không?
“ Cửu Ly! ”
Trầm Cửu Ly lập tức dừng bước, nhịp tim đập loạn xạ đến phập phồng lồng ngực.
Lúc này, Đinh Tẫn Dực đi tới đối diện với cô, ánh mắt của cả hai liên kết cùng nhau, anh dịu giọng lên tiếng:
“ Không cảm ơn tôi sao? ”
“ Cảm… ”
“ Không cảm ơn thì chỉ có thể là bạn trai đưa bạn gái về nhà! ”
“ Riêng chuyện tình cảm tôi không thích trêu đùa, bởi vì sẽ làm người khác tổn thương! ”
Đinh Tẫn Dực cũng nhìn ra đôi chút suy nghĩ của Trầm Cửu Ly, hai tay lúc này thoải mái đặt nhẹ lên bả vai cô xoa xoa nâng niu, ánh mắt thâm tình dịu dàng khẽ nói:
“ Anh nghiêm túc mà!
- Cửu Ly, chúng ta suýt chút nữa đã không tìm thấy nhau rồi!
- Phải, anh giận em, giận em không trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của anh. Anh định sẽ trả thù em đấy, nhưng mà anh sợ, sợ chúng ta lạc mất nhau!
- Thực ra thì anh đã ấn tượng với em ngay từ lần đầu, chính xác là lúc em mạo hiểm cứu một đứa trẻ xa lạ.
- Cửu Ly, anh muốn nói là anh thật lòng thích em, nên mới tìm cách gặp em, em cũng nhìn ra mà phải không? ”
Bờ môi căng mọng của Trầm Cửu Ly khẽ mím lại, trong đáy mắt có sự rung động rõ ràng. Mặc dù đã sẵn sàng đón nhận nhưng về phần tình cảm và cảm xúc thì chuẩn bị trước không có tác dụng, vẫn căng thẳng, xao xuyến, bồi hồi… vô biên.
“ Lúc đó em hiểu lầm cả hai, nên mới không trả lời tin nhắn và nghe điện thoại! ”
“ Em hiểu lầm anh với Tú Ảnh yêu nhau, tiểu Vy là con gái của anh sao? ”
Trầm Cửu Ly thành thật gật đầu, Đinh Tẫn Dực khẽ cười, lại nói:
“ Người yêu và người yêu cũ là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau, và nếu em muốn anh làm ba đến thế thì phiền em sinh vài bảo bối. Anh rất thích trẻ con, ít nhất cũng phải sinh ba, cực cho em rồi! ”
Trầm Cửu Ly ngượng ngùng cắn môi, sau đó bẽn lẽn xoay mặt đi hướng khác, chúm chím e thẹn lên tiếng:
“ Anh lại nữa rồi đấy! ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.