Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 37: Đại Viên Mãn Pháp

Tiêu Diêu Cùng Thần

13/04/2013

Liên Hoa Tự là một trong bảy đại môn phái của tu chân giới, nó tọa lạc trên đỉnh ngọn Thanh Thiên phong mờ mờ ảo ảo. Liên Hoa Tự là một tòa kiến trúc khổng lồ, hùng vĩ, khí thế mênh mông liên tục trải dài mấy trăm dặm từ chân núi lêng thẳng đến đỉnh núi. Từ xa nhìn vào, thấy từng làn hương khói như những sợi tơ mỏng manh lần lượt bay lên, lan tỏa trên không trung miên man không dứt, từ đó có thể thấy được bên trong tự hương khói rất là hưng thịnh.

Thần Yên chân nhân cùng Phong Thần tứ tú, một nhóm năm người đang đứng trước sơn môn của Liên Hoa Tự. Đi bên cạnh Lục Mộng Thần là Bạch Lạc Sinh, lúc này đang có cảm giác rất an tường, than: "Khắp nơi đều tràn ngập Phật khí, quả không hổ là Phật tông thánh địa, đây đúng là sự trợ lực tốt nhất cho việc tu hành a!"

Thần Yên chân nhân gật gật đầu tỏ ra đồng ý, còn Diệu Nhiên lúc này đang đi phía sau Thần Yên chân nhân, cũng đã bình hòa tâm tình trở lại rất nhiều, tâm trạng khẩn trương vì lo phải đề phòng Lục Mộng Thần ở trên đường đi cũng đã an tĩnh lại rất nhiều.

Đoàn người càng đi càng tiến đến gần, tiểu sa di giữ cửa vừa thấy năm người, ai nấy đều tuấn lãng bất phàm, tiên phong đạo cốt, liền biết ngay không phải là người tầm thường, khẳng định là khách mời của tông chủ, bèn bước đến gần chào hỏi: "Chư vị khách nhân, xin hỏi chư vị là người của môn phái nào?"

Thần Yên chân nhân mỉm cười nói: "Chúng ta đến từ Phong Thần Tông, ta là Thần Yên chân nhân, còn phía sau là bốn đệ tử tân tuyển của bản phái, theo lời mời của Hư Vân tông chủ đến đây phó ước."

Đại danh của Phong Thần Tông như sấm rền bên tai, thật không ngờ vị nữ tử ở trước mặt đây lại là một trong năm vị đại phong chủ của môn phái lừng danh này. Tiểu sa di thường ngày canh giữ nơi này nên cũng có chút kiến thức, liền chắp tay cung kính nói: "Thì ra là Thần Yên chân nhân của Phong Thần Tông, tiểu tăng xin ra mắt. Giờ đây xin thỉnh chư vị mau tiến vào trong, Hư Vân tông chủ đợi các vị đã lâu."

Thần Yên chân nhân dẫn các đệ tử tiến vào cửa chùa, đi theo sự hướng dẫn của tiểu sa di mà tiến thẳng đến tụ khách sảnh của Liên Hoa Tự, khi còn chưa kịp đến nơi thì đã nghe một giọng nói truyền đến: "A Di Đà Phật, Hư Vân xin hoan nghênh Thần Yên chân nhân đại giá quang lâm!"

nl.Cùng với âm thanh phát ra là sự xuất hiện của một vị hòa thượng mập mạp, khí vũ hiên ngang, trên người đang khoác một tấm cẩm lan cà sa màu đỏ, đi theo ông ta có mấy vị hòa thượng dáng vẻ hiền lành và tràn ngập khí chất nhân từ.kien

"Phong Thần tông Thần Yên chân nhân xin tham kiến Hư Vân tông chủ! Trăm năm gặp lại, tông chủ vẫn khang kiện như xưa, thật đáng mừng!"

"Thần Yên chân nhân quá khách khí rồi. Phong Thần Tông và Liên Hoa Tự đã kết giao nhiều đời, vậy mà sau khi lão nạp phát ra thiếp mời, thì Phong Thần Tông chính là môn phái đầu tiên có mặt, thật khiến cho lão nạp rất cao hứng! Bốn vị thiếu niên ở phía sau chân nhân nhất định là các đệ tử kiệt xuất nhất trong hàng tân tuyển của Phong Thần Tông, quả thật ai ai cũng đều là thiếu niên anh hùng!"

Thần Yên chân nhân khách khí nói vài câu, ánh mắt của Hư Vân tông chủ lướt qua một vòng rồi dừng lại trên người của Lục Mộng Thần, thầm quan sát một lúc, rồi lẩm bẩm: “Vị thí chủ này thoạt nhìn rất quen mặt, khiến lão nạp cảm thấy có vài phần quen thuộc, có lẽ nào lại có duyên với Phật tông sao? Xin hỏi chân nhân, danh tự của vị thí chủ này là gì thế?"

Thần Yên chân nhân đáp: "Y tên là Lục Mộng Thần, là người đứng đầu Phong Thần Tứ Tú của bản phái, và cũng là thiếu niên kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử ưu tú của chúng tôi."



Lúc này Lục Mộng Thần cũng mỉm cười nhìn về phía Hư Vân tông chủ, khiến cho ông càng cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, chỉ xoay người lại nói: "Thần Yên chân nhân trên đường đi chắc cũng mệt mỏi rồi. Hư Phong sư đệ, hãy hướng dẫn chân nhân cùng các đệ tử đến thiện phòng nghỉ ngơi đi."

Hư Phong đang đứng phía sau của Hư Vân tông chủ, vội ứng tiếng đáp lại, rồi sau đó hướng dẫn Thần Yên cùng bốn đệ tử đi về hướng thiện phòng nghỉ ngơi.

Hư Vân tông chủ nhìn bóng sau lưng của Lục Mộng Thần lúc này đang đi xa dần, rồi tự nhủ trong lòng: "Lục Mộng Thần, sao ta lại có cảm giác quen thuộc với hắn đến vậy chứ? Thật là kỳ quái......."

Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh dương quang rực rỡ xuyên qua những luồng bạch vụ của tùng lâm, dịu dàng chiếu xuống những giọt sương lóng lánh còn đọng lại trên những chiếc lá xanh mơn mởn. Lúc này, Lục Mộng Thần đang đứng ở trong viện, ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên này, trong lòng có chút say mê, dần dần quên đi sự tồn tại của chính mình, tất cả chỉ còn lại ánh sáng mặt trời kỳ diệu, không khí thanh nhàn, và những giọt sương đẹp dịu dàng kia…….

Tiếng chuông sớm của Liên Hoa Tự chợt vang lên, vừa du dương mà cũng vừa trầm lắng, chỉ chốc lát sau, tiếng tụng kinh của các tăng nhân cũng vang vang truyền đến.

Trong tâm cảnh dung hợp với tự nhiên này, cùng với những tiếng kinh Phật như những cơn gió nhẹ thổi vào tâm hồn của hắn, khiến cho Lục Mộng Thần đồng thời hợp nhất với thiên địa, từ đó mà cảm nhận ra được một số lý giải về cuộc sống.

Dần dần, Lục Mộng Thần cảm thấy được mỗi đóa hoa, mỗi ngọn cỏ, mỗi giọt sương, mỗi tia nắng...…mỗi một sự vật phảng phất như đều cùng tồn tại với mình. Vào thời khắc này, hắn không còn là một cá nhân đơn độc nữa, mà là hàng ngàn hàng vạn thân thể, từ từ dung nhập vào mỗi một sinh mệnh, mỗi một sự vật đó. Tâm cảnh này thật là thanh sảng, thật là động lòng người, khó có thể hình dung ra được, và cũng không có bút mực nào tả xiết.

Tâm và thế gian cùng tồn tại.

Nhất hoa nhất thế gian, nhất diệp nhất bồ đề.

Đây chính là Đại Viên Mãn tâm pháp của Phật môn.

nl.Ở tại nơi Phật tông thánh địa này, Lục Mộng Thần đã thành công lĩnh ngộ được tinh túy của Đại Viên Mãn tâm pháp. Mặc dù chỉ là mới bước chân vào cảnh giới Đại Viên Mãn, nhưng lại có tác dụng không lường được đối với sự phát triển về sau này của hắn. Chẳng những nó có tác dụng khai sáng trí tuệ của Lục Mộng Thần, hơn nữa nó còn bắt đầu giúp hắn có năng lực khắc chế tính tham lam ở trong lòng, và trở lại tâm tính nguyên thủy trước kia của hắn.kien

Tâm không còn muốn thu nạp, không còn muốn chiếm hữu nữa, vậy thì còn thứ gì có thể gợi dậy lòng tham?

Đại Viên Mãn pháp, Phật tông cửu thừa chi điên, vô cùng huyền diệu, vô hạn vô biên.



Trong lúc Lục Mộng Thần đắm chìm trong cảnh giới vô hạn vô biên của Phật tông Đại Viên Mãn tâm pháp, thì đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, trực tiếp đánh thẳng vào hắn.

Lục Mộng Thần nhẹ nhàng tránh thoát đòn ám kích. Thanh Vân Vụ kiếm từ sau người nhanh chóng phóng ra vô số kim sắc kiếm quang đánh thẳng về vị trí của người vừa đánh lén kia.

Nhưng vị trí đó căn bản là không có gì.

Lúc này chợt có một tràng cười truyền đến: “Ha ha ha, Lục Mộng Thần thí chủ, chúc mừng ngươi đã lĩnh ngộ được Phật tông vô thượng Đại Viên Mãn tâm pháp của chúng ta.” Lời vừa dứt thì có một thân ảnh từ từ hiện ra, không phải người nào khác, chính là tông chủ Liên Hoa Tự, Hư Vân.

Hư Vân khua tay một cái, lập tức những kiếm quang do Lục Mộng Thần đánh ra đều bị ông ta thu vào trong tay áo rộng thùng thình của mình.

Lục Mộng Thần lúc này tỉnh lại từ trong cảnh giới Đại Viên Mãn, đưa mắt nhìn Hư Vân tông chủ, thoáng có chút ngượng ngùng, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không biết nói gì cho tốt.

Hư Vân cười nói: “Lục thí chủ thật sự là thiên tư hơn người, trong một khoảng thời gian ngắn mà đã lĩnh ngộ được Đại Viên Mãn tâm pháp chí tôn vô thượng của phật tông chúng ta, thật là đáng mừng!”

Lục Mộng thần cả kinh nói: “Chẳng lẽ cảnh giới vừa rồi lại là Phật tông Đại Viên Mãn tâm pháp sao? Chẳng trách nào ta lại có tâm trạng an tường và thư thái như thế, cả sinh mệnh cũng rất sung mãn, và như đã cùng hòa làm một với tự nhiên.”

Hư Vân nói: “Không sai, Đại Viên Mãn tâm pháp chú trọng vào việc lấy tâm hướng về tự nhiên và vũ trụ mà lĩnh ngộ. Phương pháp tu hành chia làm Sanh Khởi cảnh giới và Viên Mãn Nhãn cảnh giới, giờ đây ngươi vừa sơ nhập vào tầng đầu tiên của cảnh giới Sanh Khởi. Ha ha, xem ra, ta với Lục thí chủ quả là có duyên phận, ở đây có một phần tâm tủy của Phật tông Đại Viên Mãn, giờ đây ta tặng lại cho ngươi, hy vọng trong tương lai ngươi có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Phật tông Đại Viên Mãn tâm pháp.”

Lúc này Hư Vân lại thở dài nói: “Nói ra thật là xấu hổ, lão nạp tu hành đã mấy trăm năm mà vẫn không vượt qua được Sanh Khởi cảnh giới để đạt tới Viên Mãn Nhãn cảnh giới, chớp mắt thì thiên kiếp cũng sắp tới, xem ra lão nạp thật sự là hổ thẹn với Phật tổ. A Di Đà Phật! Lục thí chủ, lão nạp rất xem trọng ngươi, hy vọng ngươi có thể cố gắng tu hành, mà không cô phụ sự kỳ vọng của ta..…”

Lục Mộng Thần tiếp nhận lấy khẩu quyết của Đại Viên Mãn tâm pháp từ tay Hư Vân, rồi vui vẻ cất vào trong Càn Khôn Giới. Thấy Hư Vân coi trọng hắn như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động, đang chuẩn bị đáp lời, thì đột nhiên có một tiểu sa di đang chạy tới, cao giọng nói: “Bẩm báo tông chủ, chưởng môn Hạo Khí môn dẫn theo chúng đệ tử tới!”

Hư Vân xoay người nói với Lục Mộng Thần: “Lục thí chủ, tạm thời hãy nghỉ ngơi cho tốt. Ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại trong cuộc tụ hội của thất phái.” Lời vừa dứt liền đã không thấy bóng dáng của ông đâu nữa, chắc là đã đi nghênh đón môn chủ Hạo Khí môn……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Thần Chi Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook