Chương 118: Hữu Tình Quyến Trúc
Tiêu Diêu Cùng Thần
13/04/2013
Yêu tông.
Khuôn mặt của Yêu hoàng vô cảm, từ tốn quan sát đám thuộc hạ đang bận tíu tít ở trước mặt, hai tay thì chắp sau lưng. Trước mặt lão có mấy cột đá lục giác rất lớn, trên mặt từng cột đá đều khắc vô số chú văn kỳ dị. Những chú văn này được dùng máu tươi để viết, có nhiều chỗ vết máu còn chưa khô. Ở trung tâm của những cột đá đó có một khối tinh thạch màu lam, ở trên đỉnh phát ra quang mang nhu hòa của hạt minh châu chiếu xuống, và tỏa ra lam quang rất sáng lạn.
Khi Dạ Thần di chuyển ánh mắt đến bên trên bệ tinh thạch màu lam kia, thì ánh mắt bắt đầu run rẩy, từ trong suốt biến thành đục ngầu. Lão nhẹ nhàng quay về phía trước, hai tay duỗi ra, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Dạ Nguyệt, con đừng vội, ta nhất định sẽ cứu con sống lại, cho dù có phải đổi cả cái mạng già này, ta cũng sẽ không tiếc!”
Một thiếu nữ xinh đẹp nằm tĩnh lặng trên đế tinh thạch màu lam, nàng khép chặt hai mắt, sắc mặt nhu hòa ưu nhã, hai tay buông xuôi yên lặng hai bên thân, thì ra nàng chính là Dạ Nguyệt, một thiếu nữ bị vô số thương tổn trong tình yêu, thời khắc này, nàng đã không còn tri giác gì nữa, không có một chút phản ứng nào trước tâm tình cực kỳ bi ai của Yêu hoàng.
“Khải bẩm Yêu hoàng, lục căn nguyên thần đại trận đã được dựng xong.” Một tên ngưu đầu yêu cung kính nói.
Dạ Thần gật đầu hài lòng, lão khoát tay nói: “Tất cả các ngươi hãy lui ra, nếu không có mệnh lệnh của ta, thì không ai được phép vào đây.” Đám yêu quái cúi đầu dạ ran: “Dạ!” rồi lui ra ngoài.
Dạ Thần nhẹ nhàng bay bổng lên cao, thân hình lơ lửng giữa không trung ngay chính giữa các cột đá lục giác. Thân thể lão không hề có một chút cử động nào, lúc này chợt thấy một đạo hắc quang hơi trong suốt từ thân lão bay ra rồi lượn quanh bên người Dạ Nguyệt, thì ra đó chính là nguyên thần của Dạ Thần. Các cột đá ở xung quanh đồng loạt bắn ra các đạo huyết quang rực rỡ, bên trong ẩn ước còn thấy được vô số chú văn, tất cả đều nhắm đến nguyên thần của Dạ Thần mà tụ về. Nguyên thần mở lớn miệng ra, rồi hút hết tất cả những huyết quang ấy vào miệng, đồng thời lúc ấy, chân thân của lão cũng tán phát ra rất nhiều huyết quang. Lúc này, Dạ Nguyệt phảng phất như đang bị một loại lực lượng kỳ quái triệu về, nàng bắt đầu ngồi dậy, cũng trong lúc ấy, nguyên thần của Dạ Thần cũng từ từ thu nhỏ lại, cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng thì hóa thành một làn huyết quang mỏng manh chui vào mi tâm của Dạ Nguyệt.
“Oành!” một tiếng, từ miệng Dạ Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của Dạ Thần ở trong không trung cũng rơi phịch xuống đất, toàn bộ những cột đá ở xung quanh đều nổ tan, vỡ vụn, rồi bay ra ngoài rất xa. Dạ Nguyệt mở mắt, đúng lúc nhìn thấy thân hình Yêu hoàng rơi xuống, nàng nhanh chóng phóng tới đỡ lấy lão, giờ đây Dạ Thần đã hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều là máu tươi loang lổ.
“Phụ thân! Phụ thân! Là chuyện gì đã xảy vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?” Dạ Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác lay động thân thể của phụ thân mà nước mắt tuôn trào.
Trong trí nhớ của Dạ Nguyệt, nàng vẫn còn dừng lại trong trận chiến tại Liên Hoa Tự, khi đó nàng đang sử dụng Thiên Thực Hoàn để ăn mòn Lục Mộng Thần.
“A!” Da Nguyệt kêu lên kinh hãi, “Tại sao ta lại làm thế?” Trong tâm trí nàng chợt có một tiếng nổ thật lớn, trí nhớ như hải triều dâng trào, tất cả mọi việc của nàng đều trình tự xuất hiện trong ký ức, kể cả hình ảnh Lục Mộng Thần đại chiến với Minh Phi cung chủ, cả việc làm sao thu được Thiên Thực Hoàn sau khi Mộng Thần bỏ đi, và làm sao hàng phục được Thập Nhị Thần Tiếu, làm sao hủ thực Mộng Thần……
“Mộng Thần……ta......tại sao ta lại có thể đích tay giết chàng…?” Nước mắt Dạ Nguyệt lại tuôn ướt cả vạt áo. Nàng đưa một tay đỡ lấy phụ thân, một tay nắm tóc mình, dùng sức kéo căng ra. Khi trí nhớ hồi phục, Dạ Nguyệt thật sự không thể nào tha thứ cho chính mình vì đã làm tổn thương nghiêm trọng cho Lục Mộng Thần.
Dạ Thần đột nhiên thở ra một hơi dài, từ trong cơn mê trầm từ từ tỉnh lại. Lão thấy Dạ Nguyệt đang tự giật tóc mình, mà vẻ mặt thập phần thống khổ và thương tâm, nên cất tiếng: “Nguyệt nhi......con đang làm gì vậy?” Giọng của lão rất yếu ớt, sắc mặt tái xanh, trên trán mồ hôi không ngừng nhỏ giọt.
Dạ Nguyệt bị giọng nói của Yêu hoàng kéo về với thực tại, nàng miễn cưỡng hít vào một hơi thanh khí, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yêu hoàng, hỏi: “Phụ thân, người làm sao vậy......chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người lại như vậy?”
“Nữ nhi ngốc…….ta cuối cùng đã cứu được con sống lại rồi, đời này ta không còn gì nuối tiếc nữa.” Dạ Thần nhẹ giọng nói, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng. Lão thong thả giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài rối bời trên trán nữ nhi của mình, lão lại thấy được ánh mắt đen nhánh sáng bóng mỹ lệ của nàng.
Dạ Nguyệt thoáng chần chừ một lúc, mơ hồ cảm giác có điều gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra……chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người lại nói như vậy?”
Khóe mắt Dạ Thần toát ra nét vui vẻ: “Nguyệt nhi, từ sau chiến dịch Liên Hoa Tự, con đã hôn mê suốt hơn hai trăm năm, sau cùng, ta đã dùng hết biện pháp, sử dụng Nguyên Thần Kết Nối chi thuật, và đã thành công cứu được con……Nguyệt nhi, ta được một lần nữa nhìn con phục sinh, lòng ta thật là vui sướng!”
“Phụ thân......sao người lại làm vậy?” Dạ Nguyệt cũng không thấy vui sướng khi được phục sinh, trái lại nàng muốn vĩnh viễn ở trong cái thế giới của bóng tối kia, vĩnh viễn không tỉnh lại, để đền bù cho sai lầm của mình đối với Lục Mộng Thần.
Dạ Thần nói: “Nguyệt nhi, nguyên thần của ta đã hoàn toàn tiêu thất thì mới đưa được nguyên thần của con tỉnh lại. Ta chỉ còn thời gian nửa canh giờ thôi, con đừng cuống lên, ta còn có chút chuyện trọng yếu muốn nói với con.” Vừa nói, Dạ Thần vừa gắng gượng ra sức ngồi lên.
Vừa nghe được lời đó thì Dạ Nguyệt tựa như bị sét đánh ngang tai, nàng hoảng sợ vô cùng, run rẩy một hồi lâu, rồi đột nhiên òa lên khóc nức nở.
“Phụ thân……sao người lại phải cứu con? Sớm biết sẽ có kết quả này……con thật không muốn người dùng tính mạng để cứu con..…!”
Dạ Nguyệt lại thất thanh khóc rống lên, nước mắt như hạt châu vỡ bờ rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, nữ nhi ngoan, ta phải dùng chút thời gian cuối cùng này để kể cho con nghe rõ về thân thế của mình. Đây là một bí mật mà ta đã dấu kín suốt mấy trăm năm nay……”
Yêu hoàng lắc lắc đầu, thanh âm tang thương nổi lên, lúc này trên gương mặt lão lại hiện lên chút sắc hồng.
Dạ Nguyệt miễn cưỡng nín khóc, nàng hiểu rõ nguyên thần của Yêu hoàng đã tiêu thất, thời gian không còn nhiều, lúc này nàng phải cẩn thận nghe phụ thân giải thích về bí mật thân thế của mình. Lúc còn nhỏ, Dạ Nguyệt đã từng hỏi lão, nhưng đều bị lão khéo léo ậm ừ cho qua, không ngờ trước lúc ra đi, lão mới chịu nói cho nàng nghe điều bí mật này.
“Nữ nhi, từ trước đến nay, con vẫn luôn nghĩ mình là yêu quái, nhưng thật ra không phải thế. Con không phải là yêu quái, nói chính xác hơn, con chính là một phần tử của nhân loại. Một ngàn năm trước, ta tình cờ gặp gỡ mẫu thân con, nàng cũng chính là Tuyền cung chủ của Nghiễm Hàn cung……lúc đó chúng ta đã nảy sinh tình cảm……Bởi vì quy định của chánh tà chung quy vẫn có sự khác biệt, nàng đường đường là chưởng môn nhân của một phái thuộc chánh đạo, nên vô luận từ phe nào cũng không cho phép chúng ta tiếp tục chung sống. Vì vậy, sau khi mẫu thân sinh hạ ra con, nàng liền lưu con lại cho ta nuôi dưỡng......nhưng điều đã khiến ta không ngờ được, đó là sau khi mẫu thân con trở lại sư môn được một trăm năm, liền quyết định tiến hành dẫn động thiên kiếp, rốt cuộc thì nguyên thần bị đánh tan mà chết……Ta biết toàn bộ sự việc, đều là do nàng muốn trả lại sự thanh khiết trong trắng cho chính mình.
Khụ khụ……Dạ Thần kể ra một hơi toàn những chuyện cũ, nên tâm thần khích động, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Dạ Nguyệt nhanh chóng đưa tay lau đi vết máu ở hai bên mép của Yêu hoàng. Nghe xong, nàng kinh ngạc hết sức, thì ra mình không phải là yêu quái, hơn nữa lại còn là độc nữ của Chân Tuyền cung chủ Nghiễm Hàn cung……nhưng tại sao phụ thân không nói sớm cho nàng biết nhỉ? Nàng từng tự ti, tưởng rằng mình chính là yêu loại, do đó nàng cảm thấy rất mặc cảm, đến khi gặp được Mộng Thần, nàng mới lờ mờ có cảm giác không đúng.
“Nguyệt nhi, sở dĩ ta không dám nói cho con biết chuyện này……thật là có lỗi, bởi vì chuyện này quan hệ đến danh tiếng của Nghiễm Hàn cung, cũng quan hệ đến danh tiết của mẫu thân con, ta không thể nói ra……thật sự không thể nói ra. Hy vọng……hy vọng con có thể tha thứ cho ta……” Dạ Thần khó nhọc nói.
“Ài...” Dạ Nguyệt thở dài, nỗi khổ trong lòng của phụ thân, tất nhiên là nàng có thể hiểu rõ, nàng còn có thể nói gì nữa chứ? Đối mặt với sự yêu thương của cha từ nhỏ đến lớn, sau cùng lại còn dùng tính mạng của mình cứu giúp nàng phục sinh, nàng còn có thể nói gì được đây?
“Phụ thân, con không hề trách người……” Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói.
“A a……a a……” Dạ Thần liên tiếp cười hai tiếng, đột nhiên thân thể ngã ra bệ tinh thạch.
“Phụ thân!” Da Nguyệt kêu lớn rồi khóc nấc lên, nàng nâng phụ thân dậy, dùng chân nguyên thăm dò kinh mạch thử thì mới phát hiện trong thân thể phụ thân nàng không còn chút sinh cơ nào nữa.
Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn, bóng tối mênh mông chợt ập đến làm cho nàng toàn thân mềm nhũn không có chút khí lực.
Một đạo kim quang rực rỡ bỗng nhiên đột phá giữa bóng tối, Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân như hòa tan vào trong không khí, rồi lại có cảm giác như ở trong nước và trở về lại với không khí trên cạn. Đến lúc nàng mở mắt ra thì mới thấy mình đang đứng trước một tòa cung điện màu bạc chói mắt, trước mặt nàng là một thiếu niên anh tuấn đang tĩnh tọa tại đó. Không biết tại sao Dạ nguyệt trông thấy thiếu niên này rất quen thuộc. Bên cạnh nàng còn có hai vị mỹ nữ thiên tư tuyệt sắc khác đang đứng đó, thân thể của họ cũng giống mình, tất cả đều bị một tầng kim quang bao phủ xung quanh.
“A, Mộng Thần! Có phải đó là ba vị hồng nhan tri kỷ của ngươi không?” Một thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang bạch sắc rất hoa lệ, đang từ từ hạ xuống bên cạnh chàng thiếu niên anh tuấn kia.
“Đúng vậy, Lăng Sương Thiên Quân, các nàng chính là Thanh Dao thê tử của ta, Diệu Nhiên sư tỷ của ta, và còn có Dạ Nguyệt công chúa chí tình làm cho ta khó quên…...”
Lục Mộng Thần nhẹ giọng cười nói. Hắn chậm rãi đứng lên, và nở một nụ cười ấm áp với tam nữ.
“Ngươi là Mộng Thần…….chàng…..chàng còn chưa chết?” Cả tam nữ đồng thời kinh hô, cảm giác quen thuộc rõ rệt kia đột nhiên dâng trào lên trong lòng.
Không sai, đây đúng là Lục Mộng Thần bằng xương bằng thịt, hòan toàn có thể cảm giác.
Bất chấp sự ngượng ngùng, sau khi chờ đợi đến ba trăm năm năm, giờ đây băng tan ngói vỡ. Thanh Dao, Diệu Nhiên và Dạ Nguyệt đồng thời lao vào lòng của Lục Mộng Thần. Hắn mỉm cười ôm ba mỹ nữ xinh đẹp vào lòng. Vào thời khắc này đây, sắc mặt của hắn rất ôn nhu, tĩnh lặng như nước, kim quang thân của hắn lại càng thêm huyền ảo. Bỗng nhiên trong lúc ấy, từ trên đỉnh cung điện chợt có nhiều vầng mây vàng kim sắc hiện ra, rồi có một đóa liên hoa khiết bạch từ trong những vầng mây kia bay ra, và lại có tiếng Phật hiệu vang lên, nghe qua chẳng khác nào hàng ngàn hàng vạn giọt thanh thủy chan rãi vào tim chúng nhân, tẩy đi sự đau khổ chờ đợi ròng rã suốt ba trăm năm.
“Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai?” Khuôn mặt mỹ lệ của Lăng Sương Thiên Quân nhẹ nhàng thổi ra những hơi thở thần thánh, chậm rãi ngâm lên mấy câu.
Oành……tam nữ chỉ cảm thấy trong lòng như núi lủa bộc phát, tâm linh trong nháy mắt đã thông thấu hết tất cả mọi chuyện trên đời.
Lục Mộng Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mỹ lệ của tam nữ, mỉm cười hỏi: “Đã hiểu chưa?”
“Dạ……hiểu rõ rồi!” Tam nữ đồng gật đầu ứng thanh.
“Tốt, vậy chúng ta đi thôi!” Lục Mộng Thần cười nói.
Một luồng kim quang chợt lóe lên, không những chỉ bao phủ lấy Lục Mộng Thần cùng với Thanh Dao, Dạ Nguyệt, Diệu Nhiên vào trong, mà cả Lăng Sương Thiên Quân cũng được bao bọc luôn vào bên trong.
Kim vân từ trên không hạ xuống, nâng tất cả mọi người bay lên, rồi đóa liên hoa khiết bạch, thần thánh bao lấy vòng ngoài cùng.
Năm người đồng thời biến mất, cả cung điện chỉ còn lại mấy cung nữ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau…….
- Hết truyện -
Khuôn mặt của Yêu hoàng vô cảm, từ tốn quan sát đám thuộc hạ đang bận tíu tít ở trước mặt, hai tay thì chắp sau lưng. Trước mặt lão có mấy cột đá lục giác rất lớn, trên mặt từng cột đá đều khắc vô số chú văn kỳ dị. Những chú văn này được dùng máu tươi để viết, có nhiều chỗ vết máu còn chưa khô. Ở trung tâm của những cột đá đó có một khối tinh thạch màu lam, ở trên đỉnh phát ra quang mang nhu hòa của hạt minh châu chiếu xuống, và tỏa ra lam quang rất sáng lạn.
Khi Dạ Thần di chuyển ánh mắt đến bên trên bệ tinh thạch màu lam kia, thì ánh mắt bắt đầu run rẩy, từ trong suốt biến thành đục ngầu. Lão nhẹ nhàng quay về phía trước, hai tay duỗi ra, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Dạ Nguyệt, con đừng vội, ta nhất định sẽ cứu con sống lại, cho dù có phải đổi cả cái mạng già này, ta cũng sẽ không tiếc!”
Một thiếu nữ xinh đẹp nằm tĩnh lặng trên đế tinh thạch màu lam, nàng khép chặt hai mắt, sắc mặt nhu hòa ưu nhã, hai tay buông xuôi yên lặng hai bên thân, thì ra nàng chính là Dạ Nguyệt, một thiếu nữ bị vô số thương tổn trong tình yêu, thời khắc này, nàng đã không còn tri giác gì nữa, không có một chút phản ứng nào trước tâm tình cực kỳ bi ai của Yêu hoàng.
“Khải bẩm Yêu hoàng, lục căn nguyên thần đại trận đã được dựng xong.” Một tên ngưu đầu yêu cung kính nói.
Dạ Thần gật đầu hài lòng, lão khoát tay nói: “Tất cả các ngươi hãy lui ra, nếu không có mệnh lệnh của ta, thì không ai được phép vào đây.” Đám yêu quái cúi đầu dạ ran: “Dạ!” rồi lui ra ngoài.
Dạ Thần nhẹ nhàng bay bổng lên cao, thân hình lơ lửng giữa không trung ngay chính giữa các cột đá lục giác. Thân thể lão không hề có một chút cử động nào, lúc này chợt thấy một đạo hắc quang hơi trong suốt từ thân lão bay ra rồi lượn quanh bên người Dạ Nguyệt, thì ra đó chính là nguyên thần của Dạ Thần. Các cột đá ở xung quanh đồng loạt bắn ra các đạo huyết quang rực rỡ, bên trong ẩn ước còn thấy được vô số chú văn, tất cả đều nhắm đến nguyên thần của Dạ Thần mà tụ về. Nguyên thần mở lớn miệng ra, rồi hút hết tất cả những huyết quang ấy vào miệng, đồng thời lúc ấy, chân thân của lão cũng tán phát ra rất nhiều huyết quang. Lúc này, Dạ Nguyệt phảng phất như đang bị một loại lực lượng kỳ quái triệu về, nàng bắt đầu ngồi dậy, cũng trong lúc ấy, nguyên thần của Dạ Thần cũng từ từ thu nhỏ lại, cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng thì hóa thành một làn huyết quang mỏng manh chui vào mi tâm của Dạ Nguyệt.
“Oành!” một tiếng, từ miệng Dạ Nguyệt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của Dạ Thần ở trong không trung cũng rơi phịch xuống đất, toàn bộ những cột đá ở xung quanh đều nổ tan, vỡ vụn, rồi bay ra ngoài rất xa. Dạ Nguyệt mở mắt, đúng lúc nhìn thấy thân hình Yêu hoàng rơi xuống, nàng nhanh chóng phóng tới đỡ lấy lão, giờ đây Dạ Thần đã hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều là máu tươi loang lổ.
“Phụ thân! Phụ thân! Là chuyện gì đã xảy vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?” Dạ Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác lay động thân thể của phụ thân mà nước mắt tuôn trào.
Trong trí nhớ của Dạ Nguyệt, nàng vẫn còn dừng lại trong trận chiến tại Liên Hoa Tự, khi đó nàng đang sử dụng Thiên Thực Hoàn để ăn mòn Lục Mộng Thần.
“A!” Da Nguyệt kêu lên kinh hãi, “Tại sao ta lại làm thế?” Trong tâm trí nàng chợt có một tiếng nổ thật lớn, trí nhớ như hải triều dâng trào, tất cả mọi việc của nàng đều trình tự xuất hiện trong ký ức, kể cả hình ảnh Lục Mộng Thần đại chiến với Minh Phi cung chủ, cả việc làm sao thu được Thiên Thực Hoàn sau khi Mộng Thần bỏ đi, và làm sao hàng phục được Thập Nhị Thần Tiếu, làm sao hủ thực Mộng Thần……
“Mộng Thần……ta......tại sao ta lại có thể đích tay giết chàng…?” Nước mắt Dạ Nguyệt lại tuôn ướt cả vạt áo. Nàng đưa một tay đỡ lấy phụ thân, một tay nắm tóc mình, dùng sức kéo căng ra. Khi trí nhớ hồi phục, Dạ Nguyệt thật sự không thể nào tha thứ cho chính mình vì đã làm tổn thương nghiêm trọng cho Lục Mộng Thần.
Dạ Thần đột nhiên thở ra một hơi dài, từ trong cơn mê trầm từ từ tỉnh lại. Lão thấy Dạ Nguyệt đang tự giật tóc mình, mà vẻ mặt thập phần thống khổ và thương tâm, nên cất tiếng: “Nguyệt nhi......con đang làm gì vậy?” Giọng của lão rất yếu ớt, sắc mặt tái xanh, trên trán mồ hôi không ngừng nhỏ giọt.
Dạ Nguyệt bị giọng nói của Yêu hoàng kéo về với thực tại, nàng miễn cưỡng hít vào một hơi thanh khí, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yêu hoàng, hỏi: “Phụ thân, người làm sao vậy......chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người lại như vậy?”
“Nữ nhi ngốc…….ta cuối cùng đã cứu được con sống lại rồi, đời này ta không còn gì nuối tiếc nữa.” Dạ Thần nhẹ giọng nói, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng. Lão thong thả giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc dài rối bời trên trán nữ nhi của mình, lão lại thấy được ánh mắt đen nhánh sáng bóng mỹ lệ của nàng.
Dạ Nguyệt thoáng chần chừ một lúc, mơ hồ cảm giác có điều gì đó không ổn, vội vàng hỏi: “Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra……chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người lại nói như vậy?”
Khóe mắt Dạ Thần toát ra nét vui vẻ: “Nguyệt nhi, từ sau chiến dịch Liên Hoa Tự, con đã hôn mê suốt hơn hai trăm năm, sau cùng, ta đã dùng hết biện pháp, sử dụng Nguyên Thần Kết Nối chi thuật, và đã thành công cứu được con……Nguyệt nhi, ta được một lần nữa nhìn con phục sinh, lòng ta thật là vui sướng!”
“Phụ thân......sao người lại làm vậy?” Dạ Nguyệt cũng không thấy vui sướng khi được phục sinh, trái lại nàng muốn vĩnh viễn ở trong cái thế giới của bóng tối kia, vĩnh viễn không tỉnh lại, để đền bù cho sai lầm của mình đối với Lục Mộng Thần.
Dạ Thần nói: “Nguyệt nhi, nguyên thần của ta đã hoàn toàn tiêu thất thì mới đưa được nguyên thần của con tỉnh lại. Ta chỉ còn thời gian nửa canh giờ thôi, con đừng cuống lên, ta còn có chút chuyện trọng yếu muốn nói với con.” Vừa nói, Dạ Thần vừa gắng gượng ra sức ngồi lên.
Vừa nghe được lời đó thì Dạ Nguyệt tựa như bị sét đánh ngang tai, nàng hoảng sợ vô cùng, run rẩy một hồi lâu, rồi đột nhiên òa lên khóc nức nở.
“Phụ thân……sao người lại phải cứu con? Sớm biết sẽ có kết quả này……con thật không muốn người dùng tính mạng để cứu con..…!”
Dạ Nguyệt lại thất thanh khóc rống lên, nước mắt như hạt châu vỡ bờ rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, nữ nhi ngoan, ta phải dùng chút thời gian cuối cùng này để kể cho con nghe rõ về thân thế của mình. Đây là một bí mật mà ta đã dấu kín suốt mấy trăm năm nay……”
Yêu hoàng lắc lắc đầu, thanh âm tang thương nổi lên, lúc này trên gương mặt lão lại hiện lên chút sắc hồng.
Dạ Nguyệt miễn cưỡng nín khóc, nàng hiểu rõ nguyên thần của Yêu hoàng đã tiêu thất, thời gian không còn nhiều, lúc này nàng phải cẩn thận nghe phụ thân giải thích về bí mật thân thế của mình. Lúc còn nhỏ, Dạ Nguyệt đã từng hỏi lão, nhưng đều bị lão khéo léo ậm ừ cho qua, không ngờ trước lúc ra đi, lão mới chịu nói cho nàng nghe điều bí mật này.
“Nữ nhi, từ trước đến nay, con vẫn luôn nghĩ mình là yêu quái, nhưng thật ra không phải thế. Con không phải là yêu quái, nói chính xác hơn, con chính là một phần tử của nhân loại. Một ngàn năm trước, ta tình cờ gặp gỡ mẫu thân con, nàng cũng chính là Tuyền cung chủ của Nghiễm Hàn cung……lúc đó chúng ta đã nảy sinh tình cảm……Bởi vì quy định của chánh tà chung quy vẫn có sự khác biệt, nàng đường đường là chưởng môn nhân của một phái thuộc chánh đạo, nên vô luận từ phe nào cũng không cho phép chúng ta tiếp tục chung sống. Vì vậy, sau khi mẫu thân sinh hạ ra con, nàng liền lưu con lại cho ta nuôi dưỡng......nhưng điều đã khiến ta không ngờ được, đó là sau khi mẫu thân con trở lại sư môn được một trăm năm, liền quyết định tiến hành dẫn động thiên kiếp, rốt cuộc thì nguyên thần bị đánh tan mà chết……Ta biết toàn bộ sự việc, đều là do nàng muốn trả lại sự thanh khiết trong trắng cho chính mình.
Khụ khụ……Dạ Thần kể ra một hơi toàn những chuyện cũ, nên tâm thần khích động, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Dạ Nguyệt nhanh chóng đưa tay lau đi vết máu ở hai bên mép của Yêu hoàng. Nghe xong, nàng kinh ngạc hết sức, thì ra mình không phải là yêu quái, hơn nữa lại còn là độc nữ của Chân Tuyền cung chủ Nghiễm Hàn cung……nhưng tại sao phụ thân không nói sớm cho nàng biết nhỉ? Nàng từng tự ti, tưởng rằng mình chính là yêu loại, do đó nàng cảm thấy rất mặc cảm, đến khi gặp được Mộng Thần, nàng mới lờ mờ có cảm giác không đúng.
“Nguyệt nhi, sở dĩ ta không dám nói cho con biết chuyện này……thật là có lỗi, bởi vì chuyện này quan hệ đến danh tiếng của Nghiễm Hàn cung, cũng quan hệ đến danh tiết của mẫu thân con, ta không thể nói ra……thật sự không thể nói ra. Hy vọng……hy vọng con có thể tha thứ cho ta……” Dạ Thần khó nhọc nói.
“Ài...” Dạ Nguyệt thở dài, nỗi khổ trong lòng của phụ thân, tất nhiên là nàng có thể hiểu rõ, nàng còn có thể nói gì nữa chứ? Đối mặt với sự yêu thương của cha từ nhỏ đến lớn, sau cùng lại còn dùng tính mạng của mình cứu giúp nàng phục sinh, nàng còn có thể nói gì được đây?
“Phụ thân, con không hề trách người……” Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói.
“A a……a a……” Dạ Thần liên tiếp cười hai tiếng, đột nhiên thân thể ngã ra bệ tinh thạch.
“Phụ thân!” Da Nguyệt kêu lớn rồi khóc nấc lên, nàng nâng phụ thân dậy, dùng chân nguyên thăm dò kinh mạch thử thì mới phát hiện trong thân thể phụ thân nàng không còn chút sinh cơ nào nữa.
Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn, bóng tối mênh mông chợt ập đến làm cho nàng toàn thân mềm nhũn không có chút khí lực.
Một đạo kim quang rực rỡ bỗng nhiên đột phá giữa bóng tối, Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân như hòa tan vào trong không khí, rồi lại có cảm giác như ở trong nước và trở về lại với không khí trên cạn. Đến lúc nàng mở mắt ra thì mới thấy mình đang đứng trước một tòa cung điện màu bạc chói mắt, trước mặt nàng là một thiếu niên anh tuấn đang tĩnh tọa tại đó. Không biết tại sao Dạ nguyệt trông thấy thiếu niên này rất quen thuộc. Bên cạnh nàng còn có hai vị mỹ nữ thiên tư tuyệt sắc khác đang đứng đó, thân thể của họ cũng giống mình, tất cả đều bị một tầng kim quang bao phủ xung quanh.
“A, Mộng Thần! Có phải đó là ba vị hồng nhan tri kỷ của ngươi không?” Một thiếu nữ xinh đẹp mặc cung trang bạch sắc rất hoa lệ, đang từ từ hạ xuống bên cạnh chàng thiếu niên anh tuấn kia.
“Đúng vậy, Lăng Sương Thiên Quân, các nàng chính là Thanh Dao thê tử của ta, Diệu Nhiên sư tỷ của ta, và còn có Dạ Nguyệt công chúa chí tình làm cho ta khó quên…...”
Lục Mộng Thần nhẹ giọng cười nói. Hắn chậm rãi đứng lên, và nở một nụ cười ấm áp với tam nữ.
“Ngươi là Mộng Thần…….chàng…..chàng còn chưa chết?” Cả tam nữ đồng thời kinh hô, cảm giác quen thuộc rõ rệt kia đột nhiên dâng trào lên trong lòng.
Không sai, đây đúng là Lục Mộng Thần bằng xương bằng thịt, hòan toàn có thể cảm giác.
Bất chấp sự ngượng ngùng, sau khi chờ đợi đến ba trăm năm năm, giờ đây băng tan ngói vỡ. Thanh Dao, Diệu Nhiên và Dạ Nguyệt đồng thời lao vào lòng của Lục Mộng Thần. Hắn mỉm cười ôm ba mỹ nữ xinh đẹp vào lòng. Vào thời khắc này đây, sắc mặt của hắn rất ôn nhu, tĩnh lặng như nước, kim quang thân của hắn lại càng thêm huyền ảo. Bỗng nhiên trong lúc ấy, từ trên đỉnh cung điện chợt có nhiều vầng mây vàng kim sắc hiện ra, rồi có một đóa liên hoa khiết bạch từ trong những vầng mây kia bay ra, và lại có tiếng Phật hiệu vang lên, nghe qua chẳng khác nào hàng ngàn hàng vạn giọt thanh thủy chan rãi vào tim chúng nhân, tẩy đi sự đau khổ chờ đợi ròng rã suốt ba trăm năm.
“Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai?” Khuôn mặt mỹ lệ của Lăng Sương Thiên Quân nhẹ nhàng thổi ra những hơi thở thần thánh, chậm rãi ngâm lên mấy câu.
Oành……tam nữ chỉ cảm thấy trong lòng như núi lủa bộc phát, tâm linh trong nháy mắt đã thông thấu hết tất cả mọi chuyện trên đời.
Lục Mộng Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mỹ lệ của tam nữ, mỉm cười hỏi: “Đã hiểu chưa?”
“Dạ……hiểu rõ rồi!” Tam nữ đồng gật đầu ứng thanh.
“Tốt, vậy chúng ta đi thôi!” Lục Mộng Thần cười nói.
Một luồng kim quang chợt lóe lên, không những chỉ bao phủ lấy Lục Mộng Thần cùng với Thanh Dao, Dạ Nguyệt, Diệu Nhiên vào trong, mà cả Lăng Sương Thiên Quân cũng được bao bọc luôn vào bên trong.
Kim vân từ trên không hạ xuống, nâng tất cả mọi người bay lên, rồi đóa liên hoa khiết bạch, thần thánh bao lấy vòng ngoài cùng.
Năm người đồng thời biến mất, cả cung điện chỉ còn lại mấy cung nữ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau…….
- Hết truyện -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.