Chương 139
Quyết Tuyệt
05/11/2021
Ngôn Cảnh Tắc từ xe taxi xuống, liền thấy được một nhà hàng hoàn cảnh u nhã.
Thành phố B là địa phương tấc đất tấc vàng, nhà hàng này ở ngay vị trí trung tâm thành phố, trước cửa còn có thể bố trí ra một cái hoa viên nhỏ……
Dùng bữa ở chỗ này, tất nhiên là rất đắt.
May mắn hiện tại hắn có tiền.
Ngôn Cảnh Tắc đi về phía nhà hàng.
Hắn mới vừa đi tới cửa đã bị một nữ phục vụ xinh đẹp nữ ngăn cản: “Tiên sinh, xin chào ngài, nơi này theo quy chế hội viên, ngài là hội viên đúng không ạ?”
Người phục vụ tướng mạo tinh xảo hỏi là hỏi như vậy, kỳ thật đã xác định Ngôn Cảnh Tắc không phải hội viên của bọn họ.
Hội viên của nhà hàng, bọn họ đều nhận biết được.
“Có người hẹn tôi lại đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, “Anh ấy tên Tô Mặc Tu.”
“Hóa ra ngài chính là Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, xin mời.” Người phục vụ cười rộ lên, mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi về phía trước.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ban nãy bị người ngăn đón dò hỏi, hắn ít nhiều có chút lo lắng, chỉ sợ mình tới quá sớm, Tô Mặc Tu còn chưa an bài xong, thế cho nên bị ngăn đón vào không được.
Cũng may, Tô Mặc Tu đã sắp xếp hết thảy mọi thứ rồi.
Hiện tại cách thời gian hẹn còn hơn nửa giờ, hắn chờ là được.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo người phục vụ lên lầu, gõ cửa sau mở ra một phòng riêng, liền thấy được Tô Mặc Tu đang mặc tây trang ngồi bên cạnh bàn.
Tô Mặc Tu cũng đang nhìn hắn.
Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác trái tim mình bị đụng phải một chút.
Trước đó nhìn thấy ảnh chụp Tô Mặc Tu trên mạng, hắn cũng đã động tâm, hiện tại càng là khuynh tâm.
Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Tô Mặc Tu, lộ ra một nụ cười tươi.
Hắn nhìn đến ánh mắt Tô Mặc Tu thay đổi, phảng phất như đang tỏa ánh sáng.
Phòng riêng này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, bố trí đến đặc biệt xinh đẹp, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài còn có thể nhìn đến cảnh đêm mỹ lệ của thành phố B, cùng với hoa viên nhỏ bên ngoài nhà hàng.
Ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, cùng hai cái ghế dựa mặt đối mặt, trên bàn còn cắm một đóa lam sắc yêu cơ*.
(*hoa hồng màu xanh dương thẫm nha, đẹp lắm luôn á)
Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn thả lỏng lại, hắn ngồi xuống đối diện Tô Mặc Tu, cười nói: “Tô tiên sinh, phương thức liên hệ của anh…… Là anh đưa cho tôi?”
“Không sai.” Tô Mặc Tu thừa nhận.
Trước khi Ngôn Cảnh Tắc chưa đến, kỳ thật y có chút lo lắng, sợ nhìn đến người thật rồi lại không có cảm giác động tâm.
Nhà y vô cùng có tiền, từ nhỏ đến lớn, cái gì y cũng không thiếu.
Giống người như bọn họ vậy, bởi vì muốn cái gì có cái đó, có đôi khi sẽ đặc biệt thấy hư không, thế cho nên đi tìm kích thích. Trong giới này có nhiều người tìm rất nhiều nam nữ chơi thật sự rộng, hoặc là thích cưỡi ngựa đua xe còn có rất nhiều vận động cực hạn, nhiều đếm không xuể.
Nhưng y đối với những thứ đó hoàn toàn không có hứng thú, một lòng muốn kiếm tiền, quả thực chính là dị loại.
Y chung quy cảm thấy mình đang chờ đợi cái gì.
Nhưng y đợi lâu như vậy, hiện tại đã gần 30, cũng không biết mình chờ là chờ cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy người trước mắt.
Y chờ được rồi.
Tô Mặc Tu cũng biết, mình biểu hiện đến quá sốt ruột.
Nhưng y có tin tưởng với bản thân, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Y vô cùng ưu tú, cũng có tiền, y tin tưởng mình có thể theo đuổi được người ta.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Cho nên Tô tiên sinh nhìn thấy Weibo tôi đã đăng lên sao?”
“Thấy được,” Tô Mặc Tu bưng lên ly nước uống một ngụm, “Cậu cảm thấy tôi rất tuấn tú, tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Ngôn Cảnh Tắc vừa tiến đến liền chiếm cứ quyền chủ động nói chuyện, nhưng hiện tại, quyền chủ động này lại đến tay Tô Mặc Tu.
“Hửm?” Ngôn Cảnh Tắc nghiêng người về phía trước, cánh tay chống trên bàn, chuyên chú mà nhìn Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc cách mình đặc biệt gần, ảnh ngược trong đồng tử là bộ dáng của mình…… Tô Mặc Tu hô hấp hơi khựng, lại nói: “Đương nhiên, từ ngữ như bao dưỡng đừng dùng lung tung, chúng ta có thể lấy kết hôn làm mục đích, nói chuyện yêu đương.”
“Tô tiên sinh, anh cũng không hiểu biết gò về tôi mà? Cứ như vậy mà quyết định sao?” Ngôn Cảnh Tắc nhướng nhướng mày.
“Tôi có thể chậm rãi hiểu biết cậu.” Hô hấp Tô Mặc Tu đã sớm rối loạn, nhưng sắc mặt bất biến.
Y một chút cũng không hiểu biết người tên Kế Tử Thu trước mắt này, nhưng vậy thì sao?
Y thích là được!
Có điều người này lớn lên thật sự quá tuyệt, đặc biệt…… Mê người.
Y phải trông chặt một chút.
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được người trước mặt cường đại và tự tin, hắn cười vươn tay với đối phương: “Chào anh, bạn trai.”
“Chào em, bạn trai của tôi.” Tô Mặc Tu cũng vươn tay với Ngôn Cảnh Tắc.
Hai người nhìn nhau cười.
Người đưa Ngôn Cảnh Tắc tới, sau khi Ngôn Cảnh Tắc tiến vào phòng riêng cũng đã rời đi.
Tô Mặc Tu ấn chuông mới có người lại đây.
Hai người chọn món ăn, câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
Tuy Tô Mặc Tu không hiểu biết người trước mắt, nhưng y đã xem bài đăng bôi xấu người này, và những video trước kia người này đăng.
Có thể nói, dựa theo tình huống y hiểu biết đến trước đó tới xem…… Người này trừ bề ngoài ra, không có ưu điểm nào khác.
Nhưng y cũng không để ý.
Chỉ cần hắn y, dù chỉ có bề ngoài thì như thế nào?
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, y cũng có chút lo lắng, sợ mình và người trước mắt sẽ không có lời gì để nói.
Kết quả…… người trước mắt này thế nhưng có thể cùng y nói chuyện về phương diện đầu tư tài chính.
Tùy những gì người này nói đều là trên sách vở, rõ ràng khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng người này có các mặt tri thức rộng rãi, hơn nữa y chỉ thoáng nhắc tới, người này có thể suy một ra ba lý giải ý của y…… Tô Mặc Tu có loại cảm giác càng nói càng như đầu cơ.
Hai người đều vô cùng có thành ý, chuyện liên quan đến đầu tư, đồng thời cũng nói đến gia đình hai bên.
Tô Mặc Tu gia đình hòa thuận, y vẫn là con trai độc nhất trong nhà, không có gì để bàn, nhưng thật ra Ngôn Cảnh Tắc…… Theo như lời của bài đăng kia, hắn có ba người chị, còn có một đôi cha mẹ trọng nam khinh nữ.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nhắc tới hết thảy chuyện này vô cùng thẳng thắn thành khẩn, cũng không giấu giếm.
Tô Mặc Tu cũng hoàn toàn không để ý.
Y có đủ thực lực, khiến y không cần để ý gia đình người mình thích.
Hai người hàn huyên thật lâu, chia sẻ một bữa tối phong phú, Tô Mặc Tu lại phong độ nhẹ nhàng mà đưa Ngôn Cảnh Tắc về nhà.
Y vội vã xác định quan hệ, nhưng nếu đã định ra…… Chuyện kế tiếp, thật ra lại không vội.
Bên kia, Ngôn Cảnh Tắc từ trên xe Tô Mặc Tu xuống dưới, cũng có cảm giác giống vậy.
Nếu đã xác định quan hệ…… chuyện kế tiếp không cần nóng nảy.
Ngôn Cảnh Tắc tinh thần gấp trăm lần mà đi đọc sách, đồng thời, đối với chuyện gây dựng sự nghiệp càng thêm nhiệt tình.
Hắn hiện tại có phần không xứng với Tô Mặc Tu.0
Tuy hắn tin tưởng cảm tình của Tô Mặc Tu đối với hắn, nhưng nếu có thể, vẫn là hai người thế lực ngang nhau tương đối tốt hơn.
Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa một cái, tắm rửa xong ra tới, liền nhận được tin nhắn Tô Mặc Tu gửi tới.
Hắn lập tức tám cùng Tô Mặc Tu.
Hai người vẫn luôn nói cho tới 11 giờ tối mới ngủ, kết quả ngày buổi sáng hôm sau 7 giờ, Ngôn Cảnh Tắc liền nhận được tin nhắn Tô Mặc Tu gửi tới: “Dậy chưa? Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc có chút kinh ngạc: “Anh muốn tới tìm em à?” Hắn cho rằng Tô Mặc Tu không có nhàn như vậy.
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu trả lời.
“Em không kén ăn, cái gì cũng ăn hết.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức đáp.
“Chờ anh năm phút.”
Không đến năm phút, Tô Mặc Tu cũng đã gõ vang cửa nhà Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thuê chung cư chỉ có ba bốn mươi mét vuông, không gian rất nhỏ hẹp, nhưng trên mặt Tô Mặc Tu không có chút ghét bỏ nào, y xách theo một hộp đồ ăn tiến vào, cùng Ngôn Cảnh Tắc dùng bữa sáng.
Công ty của Tô Mặc Tu.
Tối qua Trương Chí bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng mới làm xong tất cả công việc treo trên đầu.
Anh cũng không dám đi gội đầu, thật cẩn thận mà nằm xuống, sợ tóc mình rụng xuống.
Nhưng buổi sáng dậy, anh chải đầu một cái…… Trên lược có tóc!
Anh thật sự quá khó khăn!
Trương Chí một bên ai thán mình hủy đi tường đông rồi bổ ra tới tường tây có khả năng sẽ lại sập lần nữa, một bên đúng giờ đi vào công ty, sau đó đã được báo cho…… Tô Mặc Tu còn chưa đến.
“Tô Mặc Tu xin nghỉ, còn chưa tới? Tôi không nghe lầm đấy chứ?” Trương Chí hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Đừng nhìn anh là kẻ cuồng công việc làm việc đến rụng tóc sớm…. Luận về nhiệt tình yêu thương với công việc, anh căn bản so ra kém Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu bình thường đều ở luôn tại công ty!
Cũng chính là Tô Mặc Tu gien tốt nên mới không bị rụng tóc!
“Trương tổng, anh không nghe lầm, Tô tổng nói buổi chiều anh ấy lại đây.”
“Có phải anh ta bị bệnh không?” Trương Chí có điểm lo lắng.
“Không có…… Tô tổng nói là có việc.”
Trương Chí: “…… Anh ta có nói đi làm gì không?”
“Tô tổng nói anh ấy muốn hẹn hò.”
Trương Chí: “……” Tô Mặc Tu hôm qua sẽ không thật sự đi hẹn hò với cậu hot boy đó chứ?
Lực hành động của y có phải quá mạnh rồi không?
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…… Tô Mặc Tu dù muốn thích, cũng không nên đi thích một cậu hot boy mạng như vậy chứ!
Trương Chí gửi tin nhắn cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu không trả lời.
Anh lại gọi điện thoại cho Tô Mặc Tu…… Bị ngắt máy.
Vào lúc anh nhịn không được hoài nghi Tô Mặc Tu có phải bị người ta bắt cóc hay không, Tô Mặc Tu nhắn tin sang: “Có việc, chớ quấy rầy.”
Là phong cách của Tô Mặc Tu!
Tô Mặc Tu gửi tin nhắn cho Trương Chí xong, bèn quay đầu lại nói chuyện tiếp với Ngôn Cảnh Tắc.
Công việc của sáng hôm nay y đã làm xong toàn bộ, cũng đủ nhàn rỗi bồi dưỡng cảm tình cùng Kế Tử Thu.
Hẹn hò, xem phim điện ảnh, đưa hoa vân vân, thường sẽ từ từ tới.
Ngôn Cảnh Tắc đã có phương hướng gây dựng sự nghiệp, đó chính là làm giáo dục qua internet.
Mấy năm nay giáo dục internet rất nổi, làm cái này đã không dễ dàng như trước nữa, nhưng cũng bởi vì như vậy, thị trường đã mở ra.
Chỉ cần sản phẩm tốt thì không lo bán không được!
Quan trọng nhất chính là, đây là một hạng mục start up không cần quá lớn đầu tư đã có thể để hắn bắt đầu.
Ngôn Cảnh Tắc rất tự tin.
Nếu một người không tin chính mình có thể thành công, vậy dù có như thế nào, người nọ cũng không thể thành công.
Nhưng tự tin, đồng thời tự mình hiểu lấy vẫn là phải có, chuyện như start up, tốt nhất là chọn một hạng mục nhỏ tiến hành.
Hắn đã down về tất cả các app học online trên thị trường, tính toán xem một đám, phân tích một đám, dùng bản thân mình thử trước.
Hắn đem ý nghĩ của mình nói với Tô Mặc Tu, sau đó…… Tô Mặc Tu liền muốn cho hắn tiền.
So với Thái Cẩm Thuần, Tô Mặc Tu thật sự quá hào phóng!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không nhận.
Đây là hạng mục hắn dùng để luyện tập, không cần phải có quá nhiều tài chính, thậm chí rất có khả năng sẽ phải bồi vào…… Vẫn là chờ hắn có hạng mục càng tốt hơn, lại lấy đầu tư của Tô Mặc Tu vậy.
Ngôn Cảnh Tắc sau khi chia tay Thái Cẩm Thuần, rất nhanh liền bắt đầu cuộc sống mới, bận rộn không chịu được.9
Thái Cẩm Thuần lúc này…… Lại cảm thấy nơi chốn không thích hợp.
Gã luôn là nhớ đến Kế Tử Thu.
Kế Tử Thu người này cái khác không nói, lớn lên là thật đẹp trai, cũng thật sự biết dỗ dành người.
Lúc gã và Kế Tử Thu mới vừa kết hôn, Kế Tử Thu quả thực chính là nâng niu gã lên đến tậng trời.
Gã muốn thứ gì cũng không cần phải nói, Kế Tử Thu cũng đã đưa đến trong tầm tay gã.
Kế Tử Thu cũng không bủn xỉn lời ngon tiếng ngọt, “yêu” và “thích”, mỗi ngày không biết muốn nói bao nhiêu lần.
Không chỉ như thế, chỉ cần gã không đi đâu…… Kế Tử Thu liền ở bên người gã.
Lúc ấy tuy gã cảm thấy Kế Tử Thu có điểm vô dụng, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn, thẳng đến khi biết được Kế Tử Thu đối với gã không phải là chân ái.
Từ sau đó, gã liền bắt đầu lăn lộn Kế Tử Thu, nhìn thấy Kế Tử Thu rõ ràng rất không cao hứng, lại còn muốn dỗ gã, trong lòng gã liền cao hứng, có một loại cảm giác thỏa mãn khác thường.
Đời trước, lúc gã bệnh nặng, kỳ thật còn thường gọi Kế Tử Thu qua, mà đời này…… Gã cũng chưa từng đề cập chuyện chia tay.
Nhưng hiện tại, Kế Tử Thu biến mất khỏi cuộc sống của gã.
Gã vô cùng không quen!
Thái Cẩm Thuần rối rắm thật lâu, tìm người gã phái đi nhìn chằm chằm Kế Tử Thu, hiểu biết tình huống Kế Tử Thu.
Kết quả…… Chưa đầy mấy ngày công phu, Kế Tử Thu thế mà đã cùng Tô Mặc Tu ra vào có đôi?
Kế Tử Thu dựa vào cái gì?
Thái Cẩm Thuần phái người đi nhìn chằm chằm Kế Tử Thu, người này không dám tới gần Tô Mặc Tu chụp ảnh Tô Mặc Tu, nhưng vẫn có vài tấm ảnh chụp, đặc biệt là……
“Thái thiếu, hôm nay Kế Tử Thu đến công ty Tô Mặc Tu.”
Thái Cẩm Thuần có chút chưa kịp hồi thần: “Tô Mặc Tu mắt mù rồi sao?”
Người đối diện Thái Cẩm Thuần không nói gì, nhưng anh ta cảm thấy, Tô Mặc Tu hẳn là không có mù.
Kế Tử Thu thật sự rất tuấn tú.
Nếu anh ta có tiền còn thích đàn ông…… Nói không chừng cũng sẽ muốn bao dưỡng người như Kế Tử Thu.
Đẹp mắt biết bao nhiêu chớ!
Ngôn Cảnh Tắc đúng là đến công ty Tô Mặc Tu.
Hắn và Tô Mặc Tu đang vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, hai người hận không thể như hình với bóng mới vừa lòng, nhưng công ty Tô Mặc Tu có một hạng mục lớn yêu cầu y trấn cửa ải, thậm chí yêu cầu tăng ca……
Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát đi theo Tô Mặc Tu đến công ty của y.
“Tô Mặc Tu, có phải ông điên rồi không?” Trương Chí cũng hết chỗ nói rồi.
Trước đó Tô Mặc Tu còn luôn miệng nói y không thích hot boy mạng, kết quả nháy mắt…… Đã bị một cậu hot boy mạng mê hoặc tâm trí!
“Tôi không điên.” Tô Mặc Tu nhíu mày.
“Ông không điên ông mang người như vậy tới công ty làm cái gì?”
“Bồi cạnh tôi.”
“Tô Mặc Tu, đây là công ty!”
“Công ty chúng ta không có quy định không cho người nhà tới công ty.” Tô Mặc Tu nói. Công ty bọn họ rất nhân tính hóa, chỉ cần có thể hoàn thành công việc, thời gian khác vô cùng tự do, người thân bạn bè sau khi đăng ký cũng có thể tới công ty.
Đương nhiên, máy tính công ty đều có camera theo dõi, không thể động vào.
“Là không trái với quy định, nhưng Tô Mặc Tu, ông như vậy thật sự không giống ông……” Trương Chí cũng không biết nên nói cái gì mới ổn, Tô Mặc Tu thế mà gọi người mới quen biết không được mấy ngày này là “người nhà”!
“Tôi so ông càng hiểu biết bản thân mình.” Tô Mặc Tu có chút không cao hứng.
Trương Chí không còn lời nào để nói, trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ thoải mái bên cạnh một cái.
Ngôn Cảnh Tắc hướng tới anh ta mắt trợn trắng, nhìn về phía Tô Mặc Tu: “A Tu, đối tác này của anh…… Có hơi giống súng máy.”
“Súng máy? Em cảm thấy anh ta nói nhiều?” Tô Mặc Tu hỏi. Thường thì hình dung một người nói chuyện nhiều lại nhanh, sẽ dùng từ “nói như súng máy”.
“Không phải,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Súng máy đánh người, trọc lóc trọc lóc.”
Tô Mặc Tu: “……”
Trương Chí: “!!!” Anh ta và tên Kế Tử Thu này thế bất lưỡng lập!
Ngôn Cảnh Tắc cũng không muốn chọc vào vết sẹo người ta.
Nhưng Trương Chí này khinh thường hắn ngay trước mặt hắn…… Hắn cũng không phải dễ chọc.
Người khác có lẽ sẽ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng hắn không giống, hắn thích báo thù ngay và luôn.
Bằng không…… Kẻ thù sống không đến mười năm sau thì làm sao?
“Kế Tử Thu!” Trương Chí tức điên, “Cậu cậu cậu……” Anh ta đều muốn mắng người! Nhưng bảo anh dùng bàn phím đánh chữ mắng chửi người không thành vấn đề, bảo anh giáp mặt mắng chửi người, kẻ gặp nạn là anh.
Con người anh thiên hướng về làm kỹ thuật, đàm phán gì đó luôn luôn không thành thạo……
Càng quan trọng là, Kế Tử Thu đặc biệt cao, cảm giác muốn cao hơn anh tận hai mươi cm…… Làm người ta rất có áp lực.
“Trương tổng, làm người phải phúc hậu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Lời này hẳn là tôi nói mới phải!” Trương Chí nói.
“Sao cơ? Tôi phúc hậu như vậy mà…… Trương tổng anh còn không hài lòng?” Ngôn Cảnh Tắc giật mình đầy mặt.
Trương Chí: “……”
Trương Chí bị Ngôn Cảnh Tắc chọc tức đi rồi.
Tô Mặc Tu vốn định: “Xin lỗi, lát nữa anh sẽ nói chuyện với anh ta.” Y hy vọng Ngôn Cảnh Tắc có thể bồi bên cạnh mình, mang Ngôn Cảnh Tắc tới công ty, kết quả Trương Chí khinh thường Ngôn Cảnh Tắc…… Đây là y đã không xử lý tốt.
“Không sao.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, “Anh yên tâm, em sẽ thu phục anh ta.”
Tô Mặc Tu khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Anh chờ đi.”
Ngôn Cảnh Tắc đi tìm Trương Chí.
Ngay từ đầu, Trương Chí cũng không ném con mắt nhìn hắn, nhưng bị hắn dỗi qua rồi, lúc lại đối mặt hắn, tất nhiên trận địa sẵn sàng đón quân địch, bọn họ cũng có thể tâm sự tử tế.
Ngôn Cảnh Tắc đi đến trước mặt Trương Chí, dọn cái ghế ngồi xuống: “Trương Chí, anh biết tại sao Tô Mặc Tu lại thích tôi không?”
“Bởi vì cậu ta điên rồi.” Trương Chí nói.
Anh thừa nhận anh khinh thường Kế Tử Thu.
Bài đăng trước kia anh có nhìn, mặc kệ đó có phải Kế Tử Thu tự bôi đen mình hay không, người này không có bản lĩnh gì, đây là khẳng định.
Khi đó anh không có ác cảm với Kế Tử Thu, nhưng hiện tại Tô Mặc Tu vì người không có bản lĩnh gì mà thay đổi rất lớn, anh có chút khó tiếp thu.
“Không, anh ấy sẽ như vậy là bởi vì tôi là một thiên tài.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc không tính toán thật sự gây mâu thuẫn với Trương Chí, đương nhiên hắn cũng không muốn ăn mệt là được.
Lúc nguyên chủ ở bên người Thái Cẩm Thuần, luôn là bị bạn bè Thái Cẩm Thuần cười nhạo —— mấy người bạn đó của Thái Cẩm Thuần đều cảm thấy nguyên chủ không xứng với Thái Cẩm Thuần.
Nguyên chủ cũng biết bản thân mình không có bản lĩnh gì, chỉ có thể nén giận, nhưng hắn thì không tiếp thu được.
“Cậu là thiên tài?” Trương Chí cười nhạo.
“Muốn thử khảo nghiệm tôi không?” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, “Tôi đã gặp qua là không quên được.”
Trương Chí đương nhiên muốn thử xem.
Này thử một lần, anh liền ngốc ra.
Anh tùy tiện tìm một văn kiện cấp cho Kế Tử Thu xem thử, Kế Tử Thu nhìn xong, thế nhưng có thể đọc thuộc ra được.
“Không phải nói cậu không văn hóa còn không học vấn không nghề nghiệp sao?” Trương Chí có điểm phát điên, bài đăng kia rõ ràng nói Kế Tử Thu chỉ mới tốt nghiệp cao trung
Này mà là mới tốt nghiệp cao trung hả?
Có trí nhớ như vậy, kiểu gì cũng không đến mức thi không đậu đại học chứ?
“Tôi chỉ mới tốt nghiệp cao trung, xác thật có thể nói là không có văn hóa.”
“Tại sao cậu chỉ mới tốt nghiệp cao trung?” Trương Chí hỏi.
“Bởi vì tôi không nghĩ dựa tài hoa ăn cơm, muốn dựa vào mặt ăn cơm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trương Chí: “……” Lời này nghe có hơi muốn thiếu đòn à nghen!
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, chủ động nói chuyện với Trương Chí về hướng đi của tư bản gần đây.
Mấy ngày nay, hắn vốn là nhìn rất nhiều tư liệu phương diện đầu tư, càng đừng nói còn mỗi ngày nói chuyện với Tô Mặc Tu về mấy chuyện này……
Hơn nữa Trương Chí người này nói chuyện chậm, hắn hoàn toàn có thể hold được toàn bộ.
Trương Chí cuối cùng xin lỗi: “Xin lỗi, trước đó tôi đã xem thường cậu.”
“Tôi cũng không nên công kích cá nhân anh.” Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng xin lỗi.
Hai người bắt tay giảng hòa.
Tô Mặc Tu: “……” Y đột nhiên có hơi không cao hứng.
Rõ ràng trước đó y còn thật tự tin, cảm thấy Kế Tử Thu thuộc về y hơn nữa chỉ có thể thuộc về y, kết quả chỉ chớp mắt, Kế Tử Thu liền nói chuyện với người ta đến tốt như vậy!
Tô Mặc Tu ra tìm người ho nhẹ hai tiếng.
Trương Chí quay đầu lại, nhìn đến Tô Mặc Tu, liền nói ngay: “Lão Tô! Sao ông không nói cho tôi Kế Tử Thu thông minh như vậy? Không bằng bảo Kế Tử Thu tới công ty chúng ta làm việc đi? Nói vậy, cậu ấy ở công ty cũng thông suốt rồi!”
“Kế Tử Thu muốn gây dựng sự nghiệp.” Tô Mặc Tu nói.
Trương Chí còn định muốn nói thêm gì đó, Tô Mặc Tu đã lôi kéo Ngôn Cảnh Tắc rời đi mất.
Ngôn Cảnh Tắc ở công ty Tô Mặc Tu suốt một ngày, mãi cho đến chạng vạng mới cùng nhau rời đi, chuẩn bị đi ra ngoài ăn một chút gì đó, trở về tái chiến.
Kết quả, mới vừa đi ra cửa lớn công ty, liền gặp…… Thái Cẩm Thuần.
Thái Cẩm Thuần vốn đang hút thuốc, nhìn thấy bọn họ, gã ném thuốc lá trên tay đi, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc đi tới: “Kế Tử Thu.”
“Có việc?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy con người Thái Cẩm Thuần này, có tật xấu.
Gã một bên bắt nạt nguyên chủ, một bên lại không chia tay nguyên chủ, cũng không biết trong lòng nghĩ như thế nào.
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao? A, Kế Tử Thu, cậu rất lợi hại nhỉ, mới vừa chia tay tôi thì đã thông đồng người khác rồi……” Sau khi Thái Cẩm Thuần biết chuyện Kế Tử Thu cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, liền nổi giận.
Kế Tử Thu là người của gã, dựa vào cái gì cùng người khác ở bên nhau?
Gã không chút do dự tới công ty Tô Mặc Tu, muốn gặp Tô Mặc Tu.
Nhưng bởi vì gã không có hẹn trước, không được cho gặp —— lễ tân công ty này cũng chỉ nói với gã, nếu có hạng mục gì yêu cầu đầu tư có thể lưu lại bản kế hoạch, Tô tổng của bọn họ rất bận, không có khả năng lập tức gặp gã.
Gã chỉ có thể chờ trước cửa.
May mắn không chờ bao lâu, đã chờ được người rồi.
“Tôi vốn dĩ đã lợi hại,” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, chủ động giải thích, “A Tu, đây là bạn trai cũ của em, đầu óc hắn có chút vấn đề.”
Tô Mặc Tu nhăn mày lại: “Vậy đừng dây dưa với cậu ta, đi thôi.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, theo Tô Mặc Tu rời đi.
Thái Cẩm Thuần thấy một màn như vậy, giận không thể át: “Tô Mặc Tu, anh biết Kế Tử Thu là người thế nào sao? Người này chỉ yêu tiền, cùng anh ở bên nhau là vì tiền của anh thôi!”
Tô Mặc Tu căn bản không để ý đến gã.
Tô Mặc Tu đặt chỗ một nhà hàng, định mang Ngôn Cảnh Tắc cùng đi ăn cơm, bên kia không tiện dừng xe nên gọi tài xế…… Y mang theo Ngôn Cảnh Tắc tiến lên vài bước, lên một chiếc xe đậu trước cửa công ty, rất nhanh đã rời đi.
Thái Cẩm Thuần nhìn chiếc xe kia tuyệt trần mà đi, mặt đều đen.
Đã không còn gã, Kế Tử Thu hẳn phải khốn cùng thất vọng…… Sao hắn có thể quay người lại liền cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau được?
Thái Cẩm Thuần tìm một quán bar, hẹn một vài người bạn của mình ra uống rượu.
Đời trước, gã bởi vì chơi đến quá trớn, cuối cùng vô ý nhiễm bệnh, hiện tại người bên ngoài gã hoàn toàn không chạm vào, trước kia lúc cùng Kế Tử Thu ở bên nhau, cả Kế Tử Thu gã cũng không chạm vào…… Nhưng uống rượu vẫn là có thể.
Đang uống, bạn bè bên người Thái Cẩm Thuần liền nói về Kế Tử Thu.
“Thái ca, nghe nói Kế Tử Thu hủy hợp đồng với công ty các anh hả? Hủy hay đó! Người như Kế Tử Thu, nên làm hắn cút đi sớm một chút!”
“Cũng dám tính kế anh, hắn quá không biết tốt xấu!”
“Thái thiếu, cậu muốn đàn ông dạng gì mà không có? Một giây tìm người càng tốt hơn!”
“Cũng không biết Kế Tử Thu hiện tại thế nào, hẳn là ở trong cái phòng cho thuê nào đó mà khóc đi?”
……
Tuy Thái Cẩm Thuần kết giao cùng Kế Tử Thu, nhưng gã không thích Kế Tử Thu, chuyện này, bạn bè Thái Cẩm Thuần đều rất rõ ràng.
Đại đa số bọn họ, bối cảnh gia thế đều so ra kém Thái Cẩm Thuần, trong đó thậm chí còn có mấy người trực tiếp là nghệ sĩ công ty Thái Cẩm Thuần…… Tự nhiên ở trước mặt Thái Cẩm Thuần cực lực hạ thấp Kế Tử Thu.
Trước đó bọn họ còn không ít lần ra chủ ý cho Thái Cẩm Thuần, bảo Thái Cẩm Thuần chuốc rượu Kế Tử Thu linh tinh, lăn lộn Kế Tử Thu.
Nhưng bọn họ cũng thấy rất kỳ quái, nếu Thái Cẩm Thuần không thích Kế Tử Thu, làm gì còn để Kế Tử Thu làm bạn trai mình?
Đương nhiên, hiện tại bọn họ đã biết một chút nguyên nhân —— hóa ra là Thái Cẩm Thuần không được.
Trách không được……
Người như vậy ấy à, đặc biệt dễ dàng xuất hiện tâm lý biến thái.
Những người này thấy sắc mặt Thái Cẩm Thuần khó coi, càng thêm cảm thấy lời đồn là sự thật.
Tuy rằng trong miệng hạ thấp cười nhạo Kế Tử Thu, nhưng ở trong lòng…… Bọn họ có phần đồng tình Kế Tử Thu.
Phải hầu hạ một người như vậy…… Không dễ dàng nha!
Thái Cẩm Thuần cũng không biết ý tưởng của những người này, gã chỉ biết…… Gã vốn định giải sầu, kết quả…… càng tức giận hơn.
Đồng dạng tức giận còn có Tô Mặc Tu.
Kế Tử Thu thế mà lại có bạn trai cũ…… Ha hả!
Thành phố B là địa phương tấc đất tấc vàng, nhà hàng này ở ngay vị trí trung tâm thành phố, trước cửa còn có thể bố trí ra một cái hoa viên nhỏ……
Dùng bữa ở chỗ này, tất nhiên là rất đắt.
May mắn hiện tại hắn có tiền.
Ngôn Cảnh Tắc đi về phía nhà hàng.
Hắn mới vừa đi tới cửa đã bị một nữ phục vụ xinh đẹp nữ ngăn cản: “Tiên sinh, xin chào ngài, nơi này theo quy chế hội viên, ngài là hội viên đúng không ạ?”
Người phục vụ tướng mạo tinh xảo hỏi là hỏi như vậy, kỳ thật đã xác định Ngôn Cảnh Tắc không phải hội viên của bọn họ.
Hội viên của nhà hàng, bọn họ đều nhận biết được.
“Có người hẹn tôi lại đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, “Anh ấy tên Tô Mặc Tu.”
“Hóa ra ngài chính là Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, xin mời.” Người phục vụ cười rộ lên, mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi về phía trước.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ban nãy bị người ngăn đón dò hỏi, hắn ít nhiều có chút lo lắng, chỉ sợ mình tới quá sớm, Tô Mặc Tu còn chưa an bài xong, thế cho nên bị ngăn đón vào không được.
Cũng may, Tô Mặc Tu đã sắp xếp hết thảy mọi thứ rồi.
Hiện tại cách thời gian hẹn còn hơn nửa giờ, hắn chờ là được.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo người phục vụ lên lầu, gõ cửa sau mở ra một phòng riêng, liền thấy được Tô Mặc Tu đang mặc tây trang ngồi bên cạnh bàn.
Tô Mặc Tu cũng đang nhìn hắn.
Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác trái tim mình bị đụng phải một chút.
Trước đó nhìn thấy ảnh chụp Tô Mặc Tu trên mạng, hắn cũng đã động tâm, hiện tại càng là khuynh tâm.
Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Tô Mặc Tu, lộ ra một nụ cười tươi.
Hắn nhìn đến ánh mắt Tô Mặc Tu thay đổi, phảng phất như đang tỏa ánh sáng.
Phòng riêng này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, bố trí đến đặc biệt xinh đẹp, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài còn có thể nhìn đến cảnh đêm mỹ lệ của thành phố B, cùng với hoa viên nhỏ bên ngoài nhà hàng.
Ngoài ra, trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, cùng hai cái ghế dựa mặt đối mặt, trên bàn còn cắm một đóa lam sắc yêu cơ*.
(*hoa hồng màu xanh dương thẫm nha, đẹp lắm luôn á)
Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn thả lỏng lại, hắn ngồi xuống đối diện Tô Mặc Tu, cười nói: “Tô tiên sinh, phương thức liên hệ của anh…… Là anh đưa cho tôi?”
“Không sai.” Tô Mặc Tu thừa nhận.
Trước khi Ngôn Cảnh Tắc chưa đến, kỳ thật y có chút lo lắng, sợ nhìn đến người thật rồi lại không có cảm giác động tâm.
Nhà y vô cùng có tiền, từ nhỏ đến lớn, cái gì y cũng không thiếu.
Giống người như bọn họ vậy, bởi vì muốn cái gì có cái đó, có đôi khi sẽ đặc biệt thấy hư không, thế cho nên đi tìm kích thích. Trong giới này có nhiều người tìm rất nhiều nam nữ chơi thật sự rộng, hoặc là thích cưỡi ngựa đua xe còn có rất nhiều vận động cực hạn, nhiều đếm không xuể.
Nhưng y đối với những thứ đó hoàn toàn không có hứng thú, một lòng muốn kiếm tiền, quả thực chính là dị loại.
Y chung quy cảm thấy mình đang chờ đợi cái gì.
Nhưng y đợi lâu như vậy, hiện tại đã gần 30, cũng không biết mình chờ là chờ cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy người trước mắt.
Y chờ được rồi.
Tô Mặc Tu cũng biết, mình biểu hiện đến quá sốt ruột.
Nhưng y có tin tưởng với bản thân, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Y vô cùng ưu tú, cũng có tiền, y tin tưởng mình có thể theo đuổi được người ta.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Cho nên Tô tiên sinh nhìn thấy Weibo tôi đã đăng lên sao?”
“Thấy được,” Tô Mặc Tu bưng lên ly nước uống một ngụm, “Cậu cảm thấy tôi rất tuấn tú, tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Ngôn Cảnh Tắc vừa tiến đến liền chiếm cứ quyền chủ động nói chuyện, nhưng hiện tại, quyền chủ động này lại đến tay Tô Mặc Tu.
“Hửm?” Ngôn Cảnh Tắc nghiêng người về phía trước, cánh tay chống trên bàn, chuyên chú mà nhìn Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc cách mình đặc biệt gần, ảnh ngược trong đồng tử là bộ dáng của mình…… Tô Mặc Tu hô hấp hơi khựng, lại nói: “Đương nhiên, từ ngữ như bao dưỡng đừng dùng lung tung, chúng ta có thể lấy kết hôn làm mục đích, nói chuyện yêu đương.”
“Tô tiên sinh, anh cũng không hiểu biết gò về tôi mà? Cứ như vậy mà quyết định sao?” Ngôn Cảnh Tắc nhướng nhướng mày.
“Tôi có thể chậm rãi hiểu biết cậu.” Hô hấp Tô Mặc Tu đã sớm rối loạn, nhưng sắc mặt bất biến.
Y một chút cũng không hiểu biết người tên Kế Tử Thu trước mắt này, nhưng vậy thì sao?
Y thích là được!
Có điều người này lớn lên thật sự quá tuyệt, đặc biệt…… Mê người.
Y phải trông chặt một chút.
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được người trước mặt cường đại và tự tin, hắn cười vươn tay với đối phương: “Chào anh, bạn trai.”
“Chào em, bạn trai của tôi.” Tô Mặc Tu cũng vươn tay với Ngôn Cảnh Tắc.
Hai người nhìn nhau cười.
Người đưa Ngôn Cảnh Tắc tới, sau khi Ngôn Cảnh Tắc tiến vào phòng riêng cũng đã rời đi.
Tô Mặc Tu ấn chuông mới có người lại đây.
Hai người chọn món ăn, câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
Tuy Tô Mặc Tu không hiểu biết người trước mắt, nhưng y đã xem bài đăng bôi xấu người này, và những video trước kia người này đăng.
Có thể nói, dựa theo tình huống y hiểu biết đến trước đó tới xem…… Người này trừ bề ngoài ra, không có ưu điểm nào khác.
Nhưng y cũng không để ý.
Chỉ cần hắn y, dù chỉ có bề ngoài thì như thế nào?
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, y cũng có chút lo lắng, sợ mình và người trước mắt sẽ không có lời gì để nói.
Kết quả…… người trước mắt này thế nhưng có thể cùng y nói chuyện về phương diện đầu tư tài chính.
Tùy những gì người này nói đều là trên sách vở, rõ ràng khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế, nhưng người này có các mặt tri thức rộng rãi, hơn nữa y chỉ thoáng nhắc tới, người này có thể suy một ra ba lý giải ý của y…… Tô Mặc Tu có loại cảm giác càng nói càng như đầu cơ.
Hai người đều vô cùng có thành ý, chuyện liên quan đến đầu tư, đồng thời cũng nói đến gia đình hai bên.
Tô Mặc Tu gia đình hòa thuận, y vẫn là con trai độc nhất trong nhà, không có gì để bàn, nhưng thật ra Ngôn Cảnh Tắc…… Theo như lời của bài đăng kia, hắn có ba người chị, còn có một đôi cha mẹ trọng nam khinh nữ.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nhắc tới hết thảy chuyện này vô cùng thẳng thắn thành khẩn, cũng không giấu giếm.
Tô Mặc Tu cũng hoàn toàn không để ý.
Y có đủ thực lực, khiến y không cần để ý gia đình người mình thích.
Hai người hàn huyên thật lâu, chia sẻ một bữa tối phong phú, Tô Mặc Tu lại phong độ nhẹ nhàng mà đưa Ngôn Cảnh Tắc về nhà.
Y vội vã xác định quan hệ, nhưng nếu đã định ra…… Chuyện kế tiếp, thật ra lại không vội.
Bên kia, Ngôn Cảnh Tắc từ trên xe Tô Mặc Tu xuống dưới, cũng có cảm giác giống vậy.
Nếu đã xác định quan hệ…… chuyện kế tiếp không cần nóng nảy.
Ngôn Cảnh Tắc tinh thần gấp trăm lần mà đi đọc sách, đồng thời, đối với chuyện gây dựng sự nghiệp càng thêm nhiệt tình.
Hắn hiện tại có phần không xứng với Tô Mặc Tu.0
Tuy hắn tin tưởng cảm tình của Tô Mặc Tu đối với hắn, nhưng nếu có thể, vẫn là hai người thế lực ngang nhau tương đối tốt hơn.
Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa một cái, tắm rửa xong ra tới, liền nhận được tin nhắn Tô Mặc Tu gửi tới.
Hắn lập tức tám cùng Tô Mặc Tu.
Hai người vẫn luôn nói cho tới 11 giờ tối mới ngủ, kết quả ngày buổi sáng hôm sau 7 giờ, Ngôn Cảnh Tắc liền nhận được tin nhắn Tô Mặc Tu gửi tới: “Dậy chưa? Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc có chút kinh ngạc: “Anh muốn tới tìm em à?” Hắn cho rằng Tô Mặc Tu không có nhàn như vậy.
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu trả lời.
“Em không kén ăn, cái gì cũng ăn hết.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức đáp.
“Chờ anh năm phút.”
Không đến năm phút, Tô Mặc Tu cũng đã gõ vang cửa nhà Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thuê chung cư chỉ có ba bốn mươi mét vuông, không gian rất nhỏ hẹp, nhưng trên mặt Tô Mặc Tu không có chút ghét bỏ nào, y xách theo một hộp đồ ăn tiến vào, cùng Ngôn Cảnh Tắc dùng bữa sáng.
Công ty của Tô Mặc Tu.
Tối qua Trương Chí bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng mới làm xong tất cả công việc treo trên đầu.
Anh cũng không dám đi gội đầu, thật cẩn thận mà nằm xuống, sợ tóc mình rụng xuống.
Nhưng buổi sáng dậy, anh chải đầu một cái…… Trên lược có tóc!
Anh thật sự quá khó khăn!
Trương Chí một bên ai thán mình hủy đi tường đông rồi bổ ra tới tường tây có khả năng sẽ lại sập lần nữa, một bên đúng giờ đi vào công ty, sau đó đã được báo cho…… Tô Mặc Tu còn chưa đến.
“Tô Mặc Tu xin nghỉ, còn chưa tới? Tôi không nghe lầm đấy chứ?” Trương Chí hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Đừng nhìn anh là kẻ cuồng công việc làm việc đến rụng tóc sớm…. Luận về nhiệt tình yêu thương với công việc, anh căn bản so ra kém Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu bình thường đều ở luôn tại công ty!
Cũng chính là Tô Mặc Tu gien tốt nên mới không bị rụng tóc!
“Trương tổng, anh không nghe lầm, Tô tổng nói buổi chiều anh ấy lại đây.”
“Có phải anh ta bị bệnh không?” Trương Chí có điểm lo lắng.
“Không có…… Tô tổng nói là có việc.”
Trương Chí: “…… Anh ta có nói đi làm gì không?”
“Tô tổng nói anh ấy muốn hẹn hò.”
Trương Chí: “……” Tô Mặc Tu hôm qua sẽ không thật sự đi hẹn hò với cậu hot boy đó chứ?
Lực hành động của y có phải quá mạnh rồi không?
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…… Tô Mặc Tu dù muốn thích, cũng không nên đi thích một cậu hot boy mạng như vậy chứ!
Trương Chí gửi tin nhắn cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu không trả lời.
Anh lại gọi điện thoại cho Tô Mặc Tu…… Bị ngắt máy.
Vào lúc anh nhịn không được hoài nghi Tô Mặc Tu có phải bị người ta bắt cóc hay không, Tô Mặc Tu nhắn tin sang: “Có việc, chớ quấy rầy.”
Là phong cách của Tô Mặc Tu!
Tô Mặc Tu gửi tin nhắn cho Trương Chí xong, bèn quay đầu lại nói chuyện tiếp với Ngôn Cảnh Tắc.
Công việc của sáng hôm nay y đã làm xong toàn bộ, cũng đủ nhàn rỗi bồi dưỡng cảm tình cùng Kế Tử Thu.
Hẹn hò, xem phim điện ảnh, đưa hoa vân vân, thường sẽ từ từ tới.
Ngôn Cảnh Tắc đã có phương hướng gây dựng sự nghiệp, đó chính là làm giáo dục qua internet.
Mấy năm nay giáo dục internet rất nổi, làm cái này đã không dễ dàng như trước nữa, nhưng cũng bởi vì như vậy, thị trường đã mở ra.
Chỉ cần sản phẩm tốt thì không lo bán không được!
Quan trọng nhất chính là, đây là một hạng mục start up không cần quá lớn đầu tư đã có thể để hắn bắt đầu.
Ngôn Cảnh Tắc rất tự tin.
Nếu một người không tin chính mình có thể thành công, vậy dù có như thế nào, người nọ cũng không thể thành công.
Nhưng tự tin, đồng thời tự mình hiểu lấy vẫn là phải có, chuyện như start up, tốt nhất là chọn một hạng mục nhỏ tiến hành.
Hắn đã down về tất cả các app học online trên thị trường, tính toán xem một đám, phân tích một đám, dùng bản thân mình thử trước.
Hắn đem ý nghĩ của mình nói với Tô Mặc Tu, sau đó…… Tô Mặc Tu liền muốn cho hắn tiền.
So với Thái Cẩm Thuần, Tô Mặc Tu thật sự quá hào phóng!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không nhận.
Đây là hạng mục hắn dùng để luyện tập, không cần phải có quá nhiều tài chính, thậm chí rất có khả năng sẽ phải bồi vào…… Vẫn là chờ hắn có hạng mục càng tốt hơn, lại lấy đầu tư của Tô Mặc Tu vậy.
Ngôn Cảnh Tắc sau khi chia tay Thái Cẩm Thuần, rất nhanh liền bắt đầu cuộc sống mới, bận rộn không chịu được.9
Thái Cẩm Thuần lúc này…… Lại cảm thấy nơi chốn không thích hợp.
Gã luôn là nhớ đến Kế Tử Thu.
Kế Tử Thu người này cái khác không nói, lớn lên là thật đẹp trai, cũng thật sự biết dỗ dành người.
Lúc gã và Kế Tử Thu mới vừa kết hôn, Kế Tử Thu quả thực chính là nâng niu gã lên đến tậng trời.
Gã muốn thứ gì cũng không cần phải nói, Kế Tử Thu cũng đã đưa đến trong tầm tay gã.
Kế Tử Thu cũng không bủn xỉn lời ngon tiếng ngọt, “yêu” và “thích”, mỗi ngày không biết muốn nói bao nhiêu lần.
Không chỉ như thế, chỉ cần gã không đi đâu…… Kế Tử Thu liền ở bên người gã.
Lúc ấy tuy gã cảm thấy Kế Tử Thu có điểm vô dụng, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn, thẳng đến khi biết được Kế Tử Thu đối với gã không phải là chân ái.
Từ sau đó, gã liền bắt đầu lăn lộn Kế Tử Thu, nhìn thấy Kế Tử Thu rõ ràng rất không cao hứng, lại còn muốn dỗ gã, trong lòng gã liền cao hứng, có một loại cảm giác thỏa mãn khác thường.
Đời trước, lúc gã bệnh nặng, kỳ thật còn thường gọi Kế Tử Thu qua, mà đời này…… Gã cũng chưa từng đề cập chuyện chia tay.
Nhưng hiện tại, Kế Tử Thu biến mất khỏi cuộc sống của gã.
Gã vô cùng không quen!
Thái Cẩm Thuần rối rắm thật lâu, tìm người gã phái đi nhìn chằm chằm Kế Tử Thu, hiểu biết tình huống Kế Tử Thu.
Kết quả…… Chưa đầy mấy ngày công phu, Kế Tử Thu thế mà đã cùng Tô Mặc Tu ra vào có đôi?
Kế Tử Thu dựa vào cái gì?
Thái Cẩm Thuần phái người đi nhìn chằm chằm Kế Tử Thu, người này không dám tới gần Tô Mặc Tu chụp ảnh Tô Mặc Tu, nhưng vẫn có vài tấm ảnh chụp, đặc biệt là……
“Thái thiếu, hôm nay Kế Tử Thu đến công ty Tô Mặc Tu.”
Thái Cẩm Thuần có chút chưa kịp hồi thần: “Tô Mặc Tu mắt mù rồi sao?”
Người đối diện Thái Cẩm Thuần không nói gì, nhưng anh ta cảm thấy, Tô Mặc Tu hẳn là không có mù.
Kế Tử Thu thật sự rất tuấn tú.
Nếu anh ta có tiền còn thích đàn ông…… Nói không chừng cũng sẽ muốn bao dưỡng người như Kế Tử Thu.
Đẹp mắt biết bao nhiêu chớ!
Ngôn Cảnh Tắc đúng là đến công ty Tô Mặc Tu.
Hắn và Tô Mặc Tu đang vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, hai người hận không thể như hình với bóng mới vừa lòng, nhưng công ty Tô Mặc Tu có một hạng mục lớn yêu cầu y trấn cửa ải, thậm chí yêu cầu tăng ca……
Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát đi theo Tô Mặc Tu đến công ty của y.
“Tô Mặc Tu, có phải ông điên rồi không?” Trương Chí cũng hết chỗ nói rồi.
Trước đó Tô Mặc Tu còn luôn miệng nói y không thích hot boy mạng, kết quả nháy mắt…… Đã bị một cậu hot boy mạng mê hoặc tâm trí!
“Tôi không điên.” Tô Mặc Tu nhíu mày.
“Ông không điên ông mang người như vậy tới công ty làm cái gì?”
“Bồi cạnh tôi.”
“Tô Mặc Tu, đây là công ty!”
“Công ty chúng ta không có quy định không cho người nhà tới công ty.” Tô Mặc Tu nói. Công ty bọn họ rất nhân tính hóa, chỉ cần có thể hoàn thành công việc, thời gian khác vô cùng tự do, người thân bạn bè sau khi đăng ký cũng có thể tới công ty.
Đương nhiên, máy tính công ty đều có camera theo dõi, không thể động vào.
“Là không trái với quy định, nhưng Tô Mặc Tu, ông như vậy thật sự không giống ông……” Trương Chí cũng không biết nên nói cái gì mới ổn, Tô Mặc Tu thế mà gọi người mới quen biết không được mấy ngày này là “người nhà”!
“Tôi so ông càng hiểu biết bản thân mình.” Tô Mặc Tu có chút không cao hứng.
Trương Chí không còn lời nào để nói, trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ thoải mái bên cạnh một cái.
Ngôn Cảnh Tắc hướng tới anh ta mắt trợn trắng, nhìn về phía Tô Mặc Tu: “A Tu, đối tác này của anh…… Có hơi giống súng máy.”
“Súng máy? Em cảm thấy anh ta nói nhiều?” Tô Mặc Tu hỏi. Thường thì hình dung một người nói chuyện nhiều lại nhanh, sẽ dùng từ “nói như súng máy”.
“Không phải,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Súng máy đánh người, trọc lóc trọc lóc.”
Tô Mặc Tu: “……”
Trương Chí: “!!!” Anh ta và tên Kế Tử Thu này thế bất lưỡng lập!
Ngôn Cảnh Tắc cũng không muốn chọc vào vết sẹo người ta.
Nhưng Trương Chí này khinh thường hắn ngay trước mặt hắn…… Hắn cũng không phải dễ chọc.
Người khác có lẽ sẽ quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng hắn không giống, hắn thích báo thù ngay và luôn.
Bằng không…… Kẻ thù sống không đến mười năm sau thì làm sao?
“Kế Tử Thu!” Trương Chí tức điên, “Cậu cậu cậu……” Anh ta đều muốn mắng người! Nhưng bảo anh dùng bàn phím đánh chữ mắng chửi người không thành vấn đề, bảo anh giáp mặt mắng chửi người, kẻ gặp nạn là anh.
Con người anh thiên hướng về làm kỹ thuật, đàm phán gì đó luôn luôn không thành thạo……
Càng quan trọng là, Kế Tử Thu đặc biệt cao, cảm giác muốn cao hơn anh tận hai mươi cm…… Làm người ta rất có áp lực.
“Trương tổng, làm người phải phúc hậu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Lời này hẳn là tôi nói mới phải!” Trương Chí nói.
“Sao cơ? Tôi phúc hậu như vậy mà…… Trương tổng anh còn không hài lòng?” Ngôn Cảnh Tắc giật mình đầy mặt.
Trương Chí: “……”
Trương Chí bị Ngôn Cảnh Tắc chọc tức đi rồi.
Tô Mặc Tu vốn định: “Xin lỗi, lát nữa anh sẽ nói chuyện với anh ta.” Y hy vọng Ngôn Cảnh Tắc có thể bồi bên cạnh mình, mang Ngôn Cảnh Tắc tới công ty, kết quả Trương Chí khinh thường Ngôn Cảnh Tắc…… Đây là y đã không xử lý tốt.
“Không sao.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, “Anh yên tâm, em sẽ thu phục anh ta.”
Tô Mặc Tu khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Anh chờ đi.”
Ngôn Cảnh Tắc đi tìm Trương Chí.
Ngay từ đầu, Trương Chí cũng không ném con mắt nhìn hắn, nhưng bị hắn dỗi qua rồi, lúc lại đối mặt hắn, tất nhiên trận địa sẵn sàng đón quân địch, bọn họ cũng có thể tâm sự tử tế.
Ngôn Cảnh Tắc đi đến trước mặt Trương Chí, dọn cái ghế ngồi xuống: “Trương Chí, anh biết tại sao Tô Mặc Tu lại thích tôi không?”
“Bởi vì cậu ta điên rồi.” Trương Chí nói.
Anh thừa nhận anh khinh thường Kế Tử Thu.
Bài đăng trước kia anh có nhìn, mặc kệ đó có phải Kế Tử Thu tự bôi đen mình hay không, người này không có bản lĩnh gì, đây là khẳng định.
Khi đó anh không có ác cảm với Kế Tử Thu, nhưng hiện tại Tô Mặc Tu vì người không có bản lĩnh gì mà thay đổi rất lớn, anh có chút khó tiếp thu.
“Không, anh ấy sẽ như vậy là bởi vì tôi là một thiên tài.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc không tính toán thật sự gây mâu thuẫn với Trương Chí, đương nhiên hắn cũng không muốn ăn mệt là được.
Lúc nguyên chủ ở bên người Thái Cẩm Thuần, luôn là bị bạn bè Thái Cẩm Thuần cười nhạo —— mấy người bạn đó của Thái Cẩm Thuần đều cảm thấy nguyên chủ không xứng với Thái Cẩm Thuần.
Nguyên chủ cũng biết bản thân mình không có bản lĩnh gì, chỉ có thể nén giận, nhưng hắn thì không tiếp thu được.
“Cậu là thiên tài?” Trương Chí cười nhạo.
“Muốn thử khảo nghiệm tôi không?” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, “Tôi đã gặp qua là không quên được.”
Trương Chí đương nhiên muốn thử xem.
Này thử một lần, anh liền ngốc ra.
Anh tùy tiện tìm một văn kiện cấp cho Kế Tử Thu xem thử, Kế Tử Thu nhìn xong, thế nhưng có thể đọc thuộc ra được.
“Không phải nói cậu không văn hóa còn không học vấn không nghề nghiệp sao?” Trương Chí có điểm phát điên, bài đăng kia rõ ràng nói Kế Tử Thu chỉ mới tốt nghiệp cao trung
Này mà là mới tốt nghiệp cao trung hả?
Có trí nhớ như vậy, kiểu gì cũng không đến mức thi không đậu đại học chứ?
“Tôi chỉ mới tốt nghiệp cao trung, xác thật có thể nói là không có văn hóa.”
“Tại sao cậu chỉ mới tốt nghiệp cao trung?” Trương Chí hỏi.
“Bởi vì tôi không nghĩ dựa tài hoa ăn cơm, muốn dựa vào mặt ăn cơm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trương Chí: “……” Lời này nghe có hơi muốn thiếu đòn à nghen!
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, chủ động nói chuyện với Trương Chí về hướng đi của tư bản gần đây.
Mấy ngày nay, hắn vốn là nhìn rất nhiều tư liệu phương diện đầu tư, càng đừng nói còn mỗi ngày nói chuyện với Tô Mặc Tu về mấy chuyện này……
Hơn nữa Trương Chí người này nói chuyện chậm, hắn hoàn toàn có thể hold được toàn bộ.
Trương Chí cuối cùng xin lỗi: “Xin lỗi, trước đó tôi đã xem thường cậu.”
“Tôi cũng không nên công kích cá nhân anh.” Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng xin lỗi.
Hai người bắt tay giảng hòa.
Tô Mặc Tu: “……” Y đột nhiên có hơi không cao hứng.
Rõ ràng trước đó y còn thật tự tin, cảm thấy Kế Tử Thu thuộc về y hơn nữa chỉ có thể thuộc về y, kết quả chỉ chớp mắt, Kế Tử Thu liền nói chuyện với người ta đến tốt như vậy!
Tô Mặc Tu ra tìm người ho nhẹ hai tiếng.
Trương Chí quay đầu lại, nhìn đến Tô Mặc Tu, liền nói ngay: “Lão Tô! Sao ông không nói cho tôi Kế Tử Thu thông minh như vậy? Không bằng bảo Kế Tử Thu tới công ty chúng ta làm việc đi? Nói vậy, cậu ấy ở công ty cũng thông suốt rồi!”
“Kế Tử Thu muốn gây dựng sự nghiệp.” Tô Mặc Tu nói.
Trương Chí còn định muốn nói thêm gì đó, Tô Mặc Tu đã lôi kéo Ngôn Cảnh Tắc rời đi mất.
Ngôn Cảnh Tắc ở công ty Tô Mặc Tu suốt một ngày, mãi cho đến chạng vạng mới cùng nhau rời đi, chuẩn bị đi ra ngoài ăn một chút gì đó, trở về tái chiến.
Kết quả, mới vừa đi ra cửa lớn công ty, liền gặp…… Thái Cẩm Thuần.
Thái Cẩm Thuần vốn đang hút thuốc, nhìn thấy bọn họ, gã ném thuốc lá trên tay đi, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc đi tới: “Kế Tử Thu.”
“Có việc?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy con người Thái Cẩm Thuần này, có tật xấu.
Gã một bên bắt nạt nguyên chủ, một bên lại không chia tay nguyên chủ, cũng không biết trong lòng nghĩ như thế nào.
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu sao? A, Kế Tử Thu, cậu rất lợi hại nhỉ, mới vừa chia tay tôi thì đã thông đồng người khác rồi……” Sau khi Thái Cẩm Thuần biết chuyện Kế Tử Thu cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, liền nổi giận.
Kế Tử Thu là người của gã, dựa vào cái gì cùng người khác ở bên nhau?
Gã không chút do dự tới công ty Tô Mặc Tu, muốn gặp Tô Mặc Tu.
Nhưng bởi vì gã không có hẹn trước, không được cho gặp —— lễ tân công ty này cũng chỉ nói với gã, nếu có hạng mục gì yêu cầu đầu tư có thể lưu lại bản kế hoạch, Tô tổng của bọn họ rất bận, không có khả năng lập tức gặp gã.
Gã chỉ có thể chờ trước cửa.
May mắn không chờ bao lâu, đã chờ được người rồi.
“Tôi vốn dĩ đã lợi hại,” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, chủ động giải thích, “A Tu, đây là bạn trai cũ của em, đầu óc hắn có chút vấn đề.”
Tô Mặc Tu nhăn mày lại: “Vậy đừng dây dưa với cậu ta, đi thôi.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, theo Tô Mặc Tu rời đi.
Thái Cẩm Thuần thấy một màn như vậy, giận không thể át: “Tô Mặc Tu, anh biết Kế Tử Thu là người thế nào sao? Người này chỉ yêu tiền, cùng anh ở bên nhau là vì tiền của anh thôi!”
Tô Mặc Tu căn bản không để ý đến gã.
Tô Mặc Tu đặt chỗ một nhà hàng, định mang Ngôn Cảnh Tắc cùng đi ăn cơm, bên kia không tiện dừng xe nên gọi tài xế…… Y mang theo Ngôn Cảnh Tắc tiến lên vài bước, lên một chiếc xe đậu trước cửa công ty, rất nhanh đã rời đi.
Thái Cẩm Thuần nhìn chiếc xe kia tuyệt trần mà đi, mặt đều đen.
Đã không còn gã, Kế Tử Thu hẳn phải khốn cùng thất vọng…… Sao hắn có thể quay người lại liền cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau được?
Thái Cẩm Thuần tìm một quán bar, hẹn một vài người bạn của mình ra uống rượu.
Đời trước, gã bởi vì chơi đến quá trớn, cuối cùng vô ý nhiễm bệnh, hiện tại người bên ngoài gã hoàn toàn không chạm vào, trước kia lúc cùng Kế Tử Thu ở bên nhau, cả Kế Tử Thu gã cũng không chạm vào…… Nhưng uống rượu vẫn là có thể.
Đang uống, bạn bè bên người Thái Cẩm Thuần liền nói về Kế Tử Thu.
“Thái ca, nghe nói Kế Tử Thu hủy hợp đồng với công ty các anh hả? Hủy hay đó! Người như Kế Tử Thu, nên làm hắn cút đi sớm một chút!”
“Cũng dám tính kế anh, hắn quá không biết tốt xấu!”
“Thái thiếu, cậu muốn đàn ông dạng gì mà không có? Một giây tìm người càng tốt hơn!”
“Cũng không biết Kế Tử Thu hiện tại thế nào, hẳn là ở trong cái phòng cho thuê nào đó mà khóc đi?”
……
Tuy Thái Cẩm Thuần kết giao cùng Kế Tử Thu, nhưng gã không thích Kế Tử Thu, chuyện này, bạn bè Thái Cẩm Thuần đều rất rõ ràng.
Đại đa số bọn họ, bối cảnh gia thế đều so ra kém Thái Cẩm Thuần, trong đó thậm chí còn có mấy người trực tiếp là nghệ sĩ công ty Thái Cẩm Thuần…… Tự nhiên ở trước mặt Thái Cẩm Thuần cực lực hạ thấp Kế Tử Thu.
Trước đó bọn họ còn không ít lần ra chủ ý cho Thái Cẩm Thuần, bảo Thái Cẩm Thuần chuốc rượu Kế Tử Thu linh tinh, lăn lộn Kế Tử Thu.
Nhưng bọn họ cũng thấy rất kỳ quái, nếu Thái Cẩm Thuần không thích Kế Tử Thu, làm gì còn để Kế Tử Thu làm bạn trai mình?
Đương nhiên, hiện tại bọn họ đã biết một chút nguyên nhân —— hóa ra là Thái Cẩm Thuần không được.
Trách không được……
Người như vậy ấy à, đặc biệt dễ dàng xuất hiện tâm lý biến thái.
Những người này thấy sắc mặt Thái Cẩm Thuần khó coi, càng thêm cảm thấy lời đồn là sự thật.
Tuy rằng trong miệng hạ thấp cười nhạo Kế Tử Thu, nhưng ở trong lòng…… Bọn họ có phần đồng tình Kế Tử Thu.
Phải hầu hạ một người như vậy…… Không dễ dàng nha!
Thái Cẩm Thuần cũng không biết ý tưởng của những người này, gã chỉ biết…… Gã vốn định giải sầu, kết quả…… càng tức giận hơn.
Đồng dạng tức giận còn có Tô Mặc Tu.
Kế Tử Thu thế mà lại có bạn trai cũ…… Ha hả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.