Chương 150
Quyết Tuyệt
17/11/2021
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật chỉ đến sớm hơn Tư Đồ Giang Ninh một lát.
Hắn vừa đến…. liền nhìn đến ngây người.
Thanh niên mặc hắc y chiến đấu với ngưu mã thú kia thật sự rất anh tuấn, làm hắn…… Hoa mắt say mê.
Hắn có ký ức hơn hai ngàn năm của nguyên chủ, nhưng hắn lật qua lật lại ký ức mấy năm nay nhiều lần, cũng tìm không ra ai càng anh tuấn hơn người trước mắt này.
Đương nhiên, đây là khẩu vị cá nhân của hắn, không đại biểu đại chúng.
Tóm lại, hắn vừa nhìn thấy thanh niên hắc y này, trái tim liền nhảy lên “thình thịch”, hận không thể lập tức giúp y đánh bại con ngưu mã thú kia.
Nhưng hắn rất nhanh liền chú ý đến, thanh niên này không cần người khác hỗ trợ.
Hắn cũng không có thực lực mà hỗ trợ…… Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền ở bên cạnh nhìn.
Pháp khí trên người hắn có thể che giấu tung tích, còn chưa có người nào phát hiện hắn.
Kết quả hắn mới vừa nhìn trong chốc lát, Tư Đồ Giang Ninh đến, còn vừa đến liền bày sắc mặt cho thanh niên hắc y kia xem.
Ngôn Cảnh Tắc thế mới biết, thanh niên hắc y kia tên là Tô Mặc Tu, còn Tư Đồ Giang Ninh thì hắn có biết.
Sư phụ Tư Đồ Giang Ninh là Sùng Dương chân nhân là tiểu đồ đệ của tiểu đồ đệ của sư huynh nguyên chủ, gọi nguyên chủ là sư thúc tổ, mỗi năm đều sẽ tới dập đầu với nguyên chủ, những năm gần đây sẽ mang theo Tư Đồ Giang Ninh.
Tư Đồ Giang Ninh đã dập đầu với nguyên chủ nhiều năm, nguyên chủ còn từng đưa lễ gặp mặt cho Tư Đồ Giang Ninh.
Nguyên chủ ấn tượng với Tư Đồ Giang Ninh rất tốt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với người này lại cực kỳ không ưa.
Ai bảo Tư Đồ Giang Ninh này khi dễ Tô Mặc Tu?
Túi trữ vật của ma tu kia, đồ vật dưỡng thương có thể sử dụng được đều bị Ngôn Cảnh Tắc dùng, nhưng vật như bùa chú phòng hộ cũng không thể thương thế của hắn chuyển biến tốt đẹp, hắn tất nhiên lưu trữ lại, vừa lúc lấy ra cứu con ngưu mã thú kia.
Còn chuyện đứng ra chỉ trích Tư Đồ Giang Ninh…… Ngôn Cảnh Tắc dám làm như vậy, một là bởi vì trên người hắn có rất nhiều di sản mà ma tu Nguyên Anh kỳ để lại, có thể chống đỡ được công kích của cao thủ Kim Đan kỳ, ngoài ra…… Kình Thiên Tông có quy định, đồng môn không thể tương tàn!
Nếu Tư Đồ Giang Ninh ra tay với hắn, lệnh bài đệ tử sẽ đem tình huống truyền lại Kình Thiên Tông, đến lúc đó Tư Đồ Giang Ninh chỉ có một con đường là bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất môn phái.
Đương nhiên, nếu Tư Đồ Giang Ninh thật muốn lộng chết hắn thì có thể tránh đi tình huống này, nhưng hiện tại nơi này có thật nhiều người đang ở kia kìa, Tư Đồ Giang Ninh không đến mức xúc động như vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Mặt Tư Đồ Giang Ninh đều đen.
“Ta nói ngươi thật quá đáng! Cướp đồ không thành, còn muốn huỷ hoại!”
Tư Đồ Giang Ninh mắt lạnh nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi là người Kình Thiên Tông, ngươi biết ta là ai sao? Ta cướp đồ…… Ha!”
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai, còn không phải là Tư Đồ Giang Ninh sao?” Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không sợ, “Còn chuyện ngươi cướp đồ, ta là tận mắt nhìn thấy! Tô Mặc Tu mắt thấy sắp thu phục được con ngưu mã thú này, Vu Lâm quen biết với ngươi kia đột nhiên liền dùng lệnh bài đệ tử cầu cứu, làm Tô Mặc Tu phân tâm, hại Tô Mặc Tu bị thương, dẫn ngươi tới cướp…… Ha!”
Ngôn Cảnh Tắc trở về một tiếng “Ha”.
Hắn nói chuyện Vu Lâm dùng lệnh bài đệ tử cầu cứu hại Tô Mặc Tu phân tâm bị thương, là hắn bịa chuyện, nhưng đối phó người như Tư Đồ Giang Ninh vậy…… Bịa chuyện thì đã sao?
Tư Đồ Giang Ninh đều bị tức muốn nổ tung.
Hắn ta là thiên chi kiêu tử, cho tới nay mặc kệ là ở Kình Thiên Tông hay là ở bên ngoài, đều bị người nâng lên.
Trước đó hắn muốn dùng ngự vòng thu phục ngưu mã thú, bị Tô Mặc Tu ngăn cản, hắn cũng đã rất tức giận —— bình thường hắn coi trọng thứ gì, người khác đều là trực tiếp đưa cho hắn, gia hỏa Tô Mặc Tu này thế nhưng muốn cướp ngưu mã thú hắn đánh bại được! Này tính là cái gì?!
Sau tuy rằng biết được người cầu cứu không phải Tô Mặc Tu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tô Mặc Tu không biết tốt xấu.
Hắn cái gì cũng không thiếu, cũng không để bụng con ngưu mã thú kia, cũng không muốn cùng Tô Mặc Tu bẻ xả, lúc này mới nghĩ trực tiếp giết ngưu mã thú.
Kết quả…… Thế nhưng lại ra tới một người chỉ trích hắn, còn nói hắn thành kẻ tiểu nhân cướp đồ người khác….
Tư Đồ Giang Ninh hắn cần phải làm vậy sao?
Tư Đồ Giang Ninh thật sự tức giận, một đạo khí kình liền đánh về hướng Ngôn Cảnh Tắc.
Hắn nhìn ra thực lực của Ngôn Cảnh Tắc, khí kình này có thể cho Ngôn Cảnh Tắc một cái giáo huấn, nhưng không đến mức giết Ngôn Cảnh Tắc…… Nhưng còn không đợi khí kình đánh trúng Ngôn Cảnh Tắc, đã bị Tô Mặc Tu dùng đoạn kiếm cản lại.
Khí kình này Tư Đồ Giang Ninh không dùng sức lực gì, người Luyện Khí tầng năm có lẽ sẽ bị đánh bay, nhưng Tô Mặc Tu tiếp được, lại một chút chuyện cũng không có.
“Được lắm, bây giờ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu! Không nghĩ tới nha, Tư Đồ Giang Ninh thế mà là hạng người này!” Ngôn Cảnh Tắc cầm lệnh bài đệ tử của mình phát tin cầu cứu —— bộ dáng này, mặc kệ ai giết hắn, đều có ký lục lại.
Thấy Ngôn Cảnh Tắc mang bộ dáng phòng bị như vậy, Tư Đồ Giang Ninh suýt chút nữa tức giận đến phun ra một ngụm máu.
Mà lúc này, Vu Lâm nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi là…… Tiêu Dạ?”
“Ngươi biết ta?” Tim Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng nảy lên.
Thân thể ma tu kia ngụy trang ra tên là Tiêu Dạ, tin tức này trên thân phận bài có ký lục lại.
Hắn có ký ức hơn hai ngàn năm của Hạo Nhiên chân nhân, nhưng không có ký ức của ma tu kia, không biết ma tu ở Kình Thiên Tông đã làm những gì.
Nếu người trước mắt này biết hắn, nhìn ra hắn không thích hợp…… Vậy thì phiền toái?
“Ta nghe nói qua ngươi.” Vu Lâm cười khan vài tiếng, lại quay đầu nói với Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, lần này đều là ta sai, là ta bối rối cầu cứu tín hiệu, nghĩ sai chuyện, ta xin lỗi ngươi……”
Nói xong, gã lại đi xin lỗi Tư Đồ Giang Ninh: “Tư Đồ sư thúc, thật xin lỗi, hại ngài một chuyến tay không……”
Hai nam một nữ phía sau Vu Lâm thấy Vu Lâm xin lỗi, tức giận cực kỳ, muốn nói cái gì đó, nhưng Vu Lâm đưa mắt ra hiệu bảo bọn họ đừng nói chuyện, bọn họ chỉ có thể mặt đầy phẫn nộ mà trừng Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu.
Một lần xin lỗi này của Vu Lâm xem như cho Tư Đồ Giang Ninh một bậc thang.
“Này không liên quan đến ngươi, còn vài người…… Tự giải quyết cho tốt đi!” Tư Đồ Giang Ninh lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc một cái, thả ra một con tàu bay, mang bốn người Vu Lâm lên, thao túng tàu bay liền đi mất.
Hắn ta không đem lời nói cho hết ra, nhưng trong lòng…… Đã ghi hận Tô Mặc Tu.
Vu Lâm biết rõ điểm này, buồn bực trong lòng cuối cùng bớt đi một chút.
Tuy Tô Mặc Tu vẫn thu phục được ngưu mã thú, nhưng Tư Đồ Giang Ninh đã không thích y nữa, vậy rất tốt.
Chỉ là Tiêu Dạ thế mà lại giúp đỡ Tô Mặc Tu……
Nhưng Tiêu Dạ là ma tu, hắn giúp đỡ Tô Mặc Tu, đối với Tô Mặc Tu mà nói không nhất định là chuyện tốt.
Vu Lâm dần dần thả lỏng lại.
Nhưng thật ra ba người bên cạnh gã còn đang thảo phạt Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu kia là thái độ gì! Chúng ta giúp hắn, hắn còn ghét bỏ!”
“Nếu không phải Vu Lâm cầu cứu, nói không chừng hắn đã bị con ngưu mã thú kia giết rồi!”
“Hắn thế mà còn vu hãm Tư Đồ sư thúc!”
……
Ba người này tức giận đến không chịu được, Vu Lâm thấy thế nói: “Nói không chừng y thật sự có thể thu phục con ngưu mã thú kia, là ta nhiều chuyện……”
Nghe Vu Lâm nói như vậy, không nói đến ba người này, ngay cả Tư Đồ Giang Ninh đều nói: “Vu Lâm, ngươi quá thiện lương…… Tô Mặc Tu người nọ không phải thứ tốt gì, về sau ngươi đừng tiếp xúc với y!”
Mấy người khác cũng gật đầu tán thành.
Vu Lâm thấy thế, tâm tình càng tốt, chẳng qua trên mặt không hề biểu hiện ra ngoài.
Vu Lâm là xuyên qua, xuyên qua đến một quyển đam mỹ tu tiên.
Vai chính của quyển đam mỹ tu tiên này chính là Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu sinh ra ở tiểu gia tộc nào đó ở Tu Chân giới của Thương Lan giới, từ nhỏ y đã thiên phú hơn người, chưa đầy hai mươi tuổi cũng đã Luyện Khí tầng bảy, hai mươi tuổi năm ấy, y đến Kình Thiên Tông bái sư, lại đi qua Kình Thiên Tông “Luyện mưu trí”, thành công bái nhập vào Kình Thiên Tông.
Y ở Kình Thiên Tông mới đầu cũng không có chỗ nào đặc biệt, thậm chí bởi vì có chút bất cận nhân tình, bái sư phụ còn là kiếm tu nghèo nhất Kình Thiên Tông, ở Kình Thiên Tông không được bao nhiêu người thích.
Mãi cho đến khi y bái nhập Kình Thiên Tông được hai mươi năm, trở thành cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, mới ra một cọc chuyện làm y đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng.
Cốt truyện trong quyển sách kia cũng là bởi vậy bắt đầu.
Khúc dạo đầu trong sách chính là viết lão tổ tông của Kình Thiên Tông - Hạo Nhiên chân nhân đại thọ, trên dưới Kình Thiên Tông cùng nhau tổ chức đại thọ, không nghĩ lúc này, thế mà có ma tu lẻn vào, công kích Kình Thiên Tông.
Ma tu kia còn là kẻ có thực lực chỉ xếp sau Hạo Nhiên chân nhân - Ma Tôn Diệp Phá Thiên.
Lúc Diệp Phá Thiên xâm nhập Kình Thiên Tông, tùy ý động thủ với đệ tử Kình Thiên Tông, Tô Mặc Tu vì cứu người, bị chưởng phong của Diệp Phá Thiên quét đến.
Diệp Phá Thiên tu luyện ma công, linh lực trong cơ thể khác với tu sĩ bình thường, người bị gã đả thương đến, trong cơ thể sẽ bảo tồn linh lực mang theo oán khí của gã, nếu không có cường giả hỗ trợ rút ra linh lực của tu sĩ sẽ bị linh lực của gã cắn nuốt sạch sẽ, đến lúc đó, những tu sĩ đó cũng chỉ có một con đường chết.
Tô Mặc Tu bị gã thương đến, theo lý sẽ sống không bằng chết.
Nhưng Tô Mặc Tu cũng không hề chịu ảnh hưởng, sau khi linh lực Diệp Phá Thiên tiến vào thân thể y, rất nhanh liền biến mất.
Tông chủ Kình Thiên Tông là Sùng Dương chân nhân và Hạo Nhiên chân nhân ra tới đánh lui Diệp Phá Thiên lúc này mới phát hiện, Tô Mặc Tu hóa ra có được lưu li tịnh thể, cũng giống như Hạo Nhiên chân nhân.
Hạo Nhiên chân nhân có được lưu li tịnh thể, thành cường giả đệ nhất Tu chân giới.
Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể, dĩ nhiên cũng tiền đồ quang minh!
Sùng Dương chân nhân lập tức đem Tô Mặc Tu nhận đến bên người, dốc lòng giáo dưỡng, mà đệ tử quan môn của Sùng Dương là Tư Đồ Giang Ninh cũng thích Tô Mặc Tu, hỏi han ân cần Tô Mặc Tu.
Mà Diệp Phá Thiên lần đó tập kích Kình Thiên Tông, thật ra là vì dẫn ra Hạo Nhiên chân nhân, nhìn tình trạng thân thể của Hạo Nhiên chân nhân, cùng với…… Xem thử Hạo Nhiên chân nhân có thể nhìn thấu ngụy trang của Tiên Khí “Ngàn Mặt” hay không.
Lúc ấy Diệp Phá Thiên tập kích Kình Thiên Tông, con gã là Diệp Hiêu mang mặt nạ Ngàn Mặt cũng ở hiện trường, còn lẫn vào Kình Thiên Tông, mà Hạo Nhiên chân nhân vẫn chưa phát hiện Diệp Hiêu tồn tại.
Sau đó Diệp Phá Thiên bại bỏ chạy, Diệp Hiêu lặng lẽ rời đi…… Qua mấy năm, Diệp Hiêu liền mượn dùng Tiên Khí “Ngàn Mặt”, dùng tên giả Tiêu Dạ bái nhập vào Kình Thiên Tông……
Lúc gã xuyên thư đến, Tô Mặc Tu đã bái nhập vào Kình Thiên Tông được mười năm, thực lực chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, những việc kể trên cũng đều chưa phát sinh.
Đến ngày Diệp Phá Thiên công kích Kình Thiên Tông, gã suy nghĩ biện pháp ngăn cản Tô Mặc Tu, bởi vậy Tô Mặc Tu vẫn chưa bị Diệp Phá Thiên đánh bị thương, người Kình Thiên Tông cũng không biết Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể, nhưng thật ra chính gã…… Lúc ấy gã vì cứu Tư Đồ Giang Ninh, bị Diệp Phá Thiên đánh cho bị thương!
Gã đồng dạng có được lưu li tịnh thể, sau khi gã bị thương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng…… Đãi ngộ vốn nên thuộc về Tô Mặc Tu, hiện tại đều là gã hưởng thụ.
Hắn vừa đến…. liền nhìn đến ngây người.
Thanh niên mặc hắc y chiến đấu với ngưu mã thú kia thật sự rất anh tuấn, làm hắn…… Hoa mắt say mê.
Hắn có ký ức hơn hai ngàn năm của nguyên chủ, nhưng hắn lật qua lật lại ký ức mấy năm nay nhiều lần, cũng tìm không ra ai càng anh tuấn hơn người trước mắt này.
Đương nhiên, đây là khẩu vị cá nhân của hắn, không đại biểu đại chúng.
Tóm lại, hắn vừa nhìn thấy thanh niên hắc y này, trái tim liền nhảy lên “thình thịch”, hận không thể lập tức giúp y đánh bại con ngưu mã thú kia.
Nhưng hắn rất nhanh liền chú ý đến, thanh niên này không cần người khác hỗ trợ.
Hắn cũng không có thực lực mà hỗ trợ…… Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền ở bên cạnh nhìn.
Pháp khí trên người hắn có thể che giấu tung tích, còn chưa có người nào phát hiện hắn.
Kết quả hắn mới vừa nhìn trong chốc lát, Tư Đồ Giang Ninh đến, còn vừa đến liền bày sắc mặt cho thanh niên hắc y kia xem.
Ngôn Cảnh Tắc thế mới biết, thanh niên hắc y kia tên là Tô Mặc Tu, còn Tư Đồ Giang Ninh thì hắn có biết.
Sư phụ Tư Đồ Giang Ninh là Sùng Dương chân nhân là tiểu đồ đệ của tiểu đồ đệ của sư huynh nguyên chủ, gọi nguyên chủ là sư thúc tổ, mỗi năm đều sẽ tới dập đầu với nguyên chủ, những năm gần đây sẽ mang theo Tư Đồ Giang Ninh.
Tư Đồ Giang Ninh đã dập đầu với nguyên chủ nhiều năm, nguyên chủ còn từng đưa lễ gặp mặt cho Tư Đồ Giang Ninh.
Nguyên chủ ấn tượng với Tư Đồ Giang Ninh rất tốt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với người này lại cực kỳ không ưa.
Ai bảo Tư Đồ Giang Ninh này khi dễ Tô Mặc Tu?
Túi trữ vật của ma tu kia, đồ vật dưỡng thương có thể sử dụng được đều bị Ngôn Cảnh Tắc dùng, nhưng vật như bùa chú phòng hộ cũng không thể thương thế của hắn chuyển biến tốt đẹp, hắn tất nhiên lưu trữ lại, vừa lúc lấy ra cứu con ngưu mã thú kia.
Còn chuyện đứng ra chỉ trích Tư Đồ Giang Ninh…… Ngôn Cảnh Tắc dám làm như vậy, một là bởi vì trên người hắn có rất nhiều di sản mà ma tu Nguyên Anh kỳ để lại, có thể chống đỡ được công kích của cao thủ Kim Đan kỳ, ngoài ra…… Kình Thiên Tông có quy định, đồng môn không thể tương tàn!
Nếu Tư Đồ Giang Ninh ra tay với hắn, lệnh bài đệ tử sẽ đem tình huống truyền lại Kình Thiên Tông, đến lúc đó Tư Đồ Giang Ninh chỉ có một con đường là bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất môn phái.
Đương nhiên, nếu Tư Đồ Giang Ninh thật muốn lộng chết hắn thì có thể tránh đi tình huống này, nhưng hiện tại nơi này có thật nhiều người đang ở kia kìa, Tư Đồ Giang Ninh không đến mức xúc động như vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Mặt Tư Đồ Giang Ninh đều đen.
“Ta nói ngươi thật quá đáng! Cướp đồ không thành, còn muốn huỷ hoại!”
Tư Đồ Giang Ninh mắt lạnh nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi là người Kình Thiên Tông, ngươi biết ta là ai sao? Ta cướp đồ…… Ha!”
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai, còn không phải là Tư Đồ Giang Ninh sao?” Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không sợ, “Còn chuyện ngươi cướp đồ, ta là tận mắt nhìn thấy! Tô Mặc Tu mắt thấy sắp thu phục được con ngưu mã thú này, Vu Lâm quen biết với ngươi kia đột nhiên liền dùng lệnh bài đệ tử cầu cứu, làm Tô Mặc Tu phân tâm, hại Tô Mặc Tu bị thương, dẫn ngươi tới cướp…… Ha!”
Ngôn Cảnh Tắc trở về một tiếng “Ha”.
Hắn nói chuyện Vu Lâm dùng lệnh bài đệ tử cầu cứu hại Tô Mặc Tu phân tâm bị thương, là hắn bịa chuyện, nhưng đối phó người như Tư Đồ Giang Ninh vậy…… Bịa chuyện thì đã sao?
Tư Đồ Giang Ninh đều bị tức muốn nổ tung.
Hắn ta là thiên chi kiêu tử, cho tới nay mặc kệ là ở Kình Thiên Tông hay là ở bên ngoài, đều bị người nâng lên.
Trước đó hắn muốn dùng ngự vòng thu phục ngưu mã thú, bị Tô Mặc Tu ngăn cản, hắn cũng đã rất tức giận —— bình thường hắn coi trọng thứ gì, người khác đều là trực tiếp đưa cho hắn, gia hỏa Tô Mặc Tu này thế nhưng muốn cướp ngưu mã thú hắn đánh bại được! Này tính là cái gì?!
Sau tuy rằng biết được người cầu cứu không phải Tô Mặc Tu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tô Mặc Tu không biết tốt xấu.
Hắn cái gì cũng không thiếu, cũng không để bụng con ngưu mã thú kia, cũng không muốn cùng Tô Mặc Tu bẻ xả, lúc này mới nghĩ trực tiếp giết ngưu mã thú.
Kết quả…… Thế nhưng lại ra tới một người chỉ trích hắn, còn nói hắn thành kẻ tiểu nhân cướp đồ người khác….
Tư Đồ Giang Ninh hắn cần phải làm vậy sao?
Tư Đồ Giang Ninh thật sự tức giận, một đạo khí kình liền đánh về hướng Ngôn Cảnh Tắc.
Hắn nhìn ra thực lực của Ngôn Cảnh Tắc, khí kình này có thể cho Ngôn Cảnh Tắc một cái giáo huấn, nhưng không đến mức giết Ngôn Cảnh Tắc…… Nhưng còn không đợi khí kình đánh trúng Ngôn Cảnh Tắc, đã bị Tô Mặc Tu dùng đoạn kiếm cản lại.
Khí kình này Tư Đồ Giang Ninh không dùng sức lực gì, người Luyện Khí tầng năm có lẽ sẽ bị đánh bay, nhưng Tô Mặc Tu tiếp được, lại một chút chuyện cũng không có.
“Được lắm, bây giờ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu! Không nghĩ tới nha, Tư Đồ Giang Ninh thế mà là hạng người này!” Ngôn Cảnh Tắc cầm lệnh bài đệ tử của mình phát tin cầu cứu —— bộ dáng này, mặc kệ ai giết hắn, đều có ký lục lại.
Thấy Ngôn Cảnh Tắc mang bộ dáng phòng bị như vậy, Tư Đồ Giang Ninh suýt chút nữa tức giận đến phun ra một ngụm máu.
Mà lúc này, Vu Lâm nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi là…… Tiêu Dạ?”
“Ngươi biết ta?” Tim Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng nảy lên.
Thân thể ma tu kia ngụy trang ra tên là Tiêu Dạ, tin tức này trên thân phận bài có ký lục lại.
Hắn có ký ức hơn hai ngàn năm của Hạo Nhiên chân nhân, nhưng không có ký ức của ma tu kia, không biết ma tu ở Kình Thiên Tông đã làm những gì.
Nếu người trước mắt này biết hắn, nhìn ra hắn không thích hợp…… Vậy thì phiền toái?
“Ta nghe nói qua ngươi.” Vu Lâm cười khan vài tiếng, lại quay đầu nói với Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, lần này đều là ta sai, là ta bối rối cầu cứu tín hiệu, nghĩ sai chuyện, ta xin lỗi ngươi……”
Nói xong, gã lại đi xin lỗi Tư Đồ Giang Ninh: “Tư Đồ sư thúc, thật xin lỗi, hại ngài một chuyến tay không……”
Hai nam một nữ phía sau Vu Lâm thấy Vu Lâm xin lỗi, tức giận cực kỳ, muốn nói cái gì đó, nhưng Vu Lâm đưa mắt ra hiệu bảo bọn họ đừng nói chuyện, bọn họ chỉ có thể mặt đầy phẫn nộ mà trừng Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu.
Một lần xin lỗi này của Vu Lâm xem như cho Tư Đồ Giang Ninh một bậc thang.
“Này không liên quan đến ngươi, còn vài người…… Tự giải quyết cho tốt đi!” Tư Đồ Giang Ninh lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc một cái, thả ra một con tàu bay, mang bốn người Vu Lâm lên, thao túng tàu bay liền đi mất.
Hắn ta không đem lời nói cho hết ra, nhưng trong lòng…… Đã ghi hận Tô Mặc Tu.
Vu Lâm biết rõ điểm này, buồn bực trong lòng cuối cùng bớt đi một chút.
Tuy Tô Mặc Tu vẫn thu phục được ngưu mã thú, nhưng Tư Đồ Giang Ninh đã không thích y nữa, vậy rất tốt.
Chỉ là Tiêu Dạ thế mà lại giúp đỡ Tô Mặc Tu……
Nhưng Tiêu Dạ là ma tu, hắn giúp đỡ Tô Mặc Tu, đối với Tô Mặc Tu mà nói không nhất định là chuyện tốt.
Vu Lâm dần dần thả lỏng lại.
Nhưng thật ra ba người bên cạnh gã còn đang thảo phạt Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu kia là thái độ gì! Chúng ta giúp hắn, hắn còn ghét bỏ!”
“Nếu không phải Vu Lâm cầu cứu, nói không chừng hắn đã bị con ngưu mã thú kia giết rồi!”
“Hắn thế mà còn vu hãm Tư Đồ sư thúc!”
……
Ba người này tức giận đến không chịu được, Vu Lâm thấy thế nói: “Nói không chừng y thật sự có thể thu phục con ngưu mã thú kia, là ta nhiều chuyện……”
Nghe Vu Lâm nói như vậy, không nói đến ba người này, ngay cả Tư Đồ Giang Ninh đều nói: “Vu Lâm, ngươi quá thiện lương…… Tô Mặc Tu người nọ không phải thứ tốt gì, về sau ngươi đừng tiếp xúc với y!”
Mấy người khác cũng gật đầu tán thành.
Vu Lâm thấy thế, tâm tình càng tốt, chẳng qua trên mặt không hề biểu hiện ra ngoài.
Vu Lâm là xuyên qua, xuyên qua đến một quyển đam mỹ tu tiên.
Vai chính của quyển đam mỹ tu tiên này chính là Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu sinh ra ở tiểu gia tộc nào đó ở Tu Chân giới của Thương Lan giới, từ nhỏ y đã thiên phú hơn người, chưa đầy hai mươi tuổi cũng đã Luyện Khí tầng bảy, hai mươi tuổi năm ấy, y đến Kình Thiên Tông bái sư, lại đi qua Kình Thiên Tông “Luyện mưu trí”, thành công bái nhập vào Kình Thiên Tông.
Y ở Kình Thiên Tông mới đầu cũng không có chỗ nào đặc biệt, thậm chí bởi vì có chút bất cận nhân tình, bái sư phụ còn là kiếm tu nghèo nhất Kình Thiên Tông, ở Kình Thiên Tông không được bao nhiêu người thích.
Mãi cho đến khi y bái nhập Kình Thiên Tông được hai mươi năm, trở thành cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, mới ra một cọc chuyện làm y đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng.
Cốt truyện trong quyển sách kia cũng là bởi vậy bắt đầu.
Khúc dạo đầu trong sách chính là viết lão tổ tông của Kình Thiên Tông - Hạo Nhiên chân nhân đại thọ, trên dưới Kình Thiên Tông cùng nhau tổ chức đại thọ, không nghĩ lúc này, thế mà có ma tu lẻn vào, công kích Kình Thiên Tông.
Ma tu kia còn là kẻ có thực lực chỉ xếp sau Hạo Nhiên chân nhân - Ma Tôn Diệp Phá Thiên.
Lúc Diệp Phá Thiên xâm nhập Kình Thiên Tông, tùy ý động thủ với đệ tử Kình Thiên Tông, Tô Mặc Tu vì cứu người, bị chưởng phong của Diệp Phá Thiên quét đến.
Diệp Phá Thiên tu luyện ma công, linh lực trong cơ thể khác với tu sĩ bình thường, người bị gã đả thương đến, trong cơ thể sẽ bảo tồn linh lực mang theo oán khí của gã, nếu không có cường giả hỗ trợ rút ra linh lực của tu sĩ sẽ bị linh lực của gã cắn nuốt sạch sẽ, đến lúc đó, những tu sĩ đó cũng chỉ có một con đường chết.
Tô Mặc Tu bị gã thương đến, theo lý sẽ sống không bằng chết.
Nhưng Tô Mặc Tu cũng không hề chịu ảnh hưởng, sau khi linh lực Diệp Phá Thiên tiến vào thân thể y, rất nhanh liền biến mất.
Tông chủ Kình Thiên Tông là Sùng Dương chân nhân và Hạo Nhiên chân nhân ra tới đánh lui Diệp Phá Thiên lúc này mới phát hiện, Tô Mặc Tu hóa ra có được lưu li tịnh thể, cũng giống như Hạo Nhiên chân nhân.
Hạo Nhiên chân nhân có được lưu li tịnh thể, thành cường giả đệ nhất Tu chân giới.
Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể, dĩ nhiên cũng tiền đồ quang minh!
Sùng Dương chân nhân lập tức đem Tô Mặc Tu nhận đến bên người, dốc lòng giáo dưỡng, mà đệ tử quan môn của Sùng Dương là Tư Đồ Giang Ninh cũng thích Tô Mặc Tu, hỏi han ân cần Tô Mặc Tu.
Mà Diệp Phá Thiên lần đó tập kích Kình Thiên Tông, thật ra là vì dẫn ra Hạo Nhiên chân nhân, nhìn tình trạng thân thể của Hạo Nhiên chân nhân, cùng với…… Xem thử Hạo Nhiên chân nhân có thể nhìn thấu ngụy trang của Tiên Khí “Ngàn Mặt” hay không.
Lúc ấy Diệp Phá Thiên tập kích Kình Thiên Tông, con gã là Diệp Hiêu mang mặt nạ Ngàn Mặt cũng ở hiện trường, còn lẫn vào Kình Thiên Tông, mà Hạo Nhiên chân nhân vẫn chưa phát hiện Diệp Hiêu tồn tại.
Sau đó Diệp Phá Thiên bại bỏ chạy, Diệp Hiêu lặng lẽ rời đi…… Qua mấy năm, Diệp Hiêu liền mượn dùng Tiên Khí “Ngàn Mặt”, dùng tên giả Tiêu Dạ bái nhập vào Kình Thiên Tông……
Lúc gã xuyên thư đến, Tô Mặc Tu đã bái nhập vào Kình Thiên Tông được mười năm, thực lực chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, những việc kể trên cũng đều chưa phát sinh.
Đến ngày Diệp Phá Thiên công kích Kình Thiên Tông, gã suy nghĩ biện pháp ngăn cản Tô Mặc Tu, bởi vậy Tô Mặc Tu vẫn chưa bị Diệp Phá Thiên đánh bị thương, người Kình Thiên Tông cũng không biết Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể, nhưng thật ra chính gã…… Lúc ấy gã vì cứu Tư Đồ Giang Ninh, bị Diệp Phá Thiên đánh cho bị thương!
Gã đồng dạng có được lưu li tịnh thể, sau khi gã bị thương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng…… Đãi ngộ vốn nên thuộc về Tô Mặc Tu, hiện tại đều là gã hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.