Chương 160
Quyết Tuyệt
28/11/2021
Sùng Dương chân nhân mấy ngày nay mời đến một vài tu sĩ chính đạo hỗ trợ, trong đó có một vị mang đến một kiện Tiên Khí.
Tiên Khí kia là một mặt gương, tên là Phá Hư Kính*, có thể bài trừ hư ảo, nhìn đến tướng mạo sẵn có của người khác.
(*tên hán việt cũng vậy luôn nha, nghe hơi phèn mà là gốc đó)
Chỉ là vật như Tiên Khí tuy rằng dùng tốt, nhưng sử dụng lên cũng không tiện, Tiên Khí chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng, còn cần tiêu hao lượng lớn linh lực.
Sùng Dương chân nhân cùng vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ có được Phá Hư Kính kia cùng nhau ra cửa, hai người rất nhanh đã tìm đến Tô Mặc Tu và Tiêu Dạ.
Hai người giấu trong chỗ tối, Sùng Dương chân nhân liếc nhìn người bên cạnh một cái, người nọ liền lập tức dùng Phá Hư Kính.
Trong Phá Hư Kính, Tô Mặc Tu vẫn là bộ dáng như vậy, không có chút thay đổi nào, nhưng Tiêu Dạ bên cạnh y…… Toàn thân Tiêu Dạ bị sương mù bao phủ, nhìn không ra bộ dáng của hắn.
Theo lý, Phá Hư Kính là nhìn ra tướng mạo sẵn có của người ngụy trang, bọn họ thấy không rõ lắm chỉ có một khả năng, đó chính là trên người Tiêu Dạ có Tiên Khí không phân cao thấp với Phá Hư Kính!
Một đệ tử ngoại môn mà trên người lại có Tiên Khí…… Ha!
Huống chi, vật như Tiên Khí…… Thế nào cũng phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể dùng được.
Tiêu Dạ này, tuyệt đối có vấn đề!
Sùng Dương chân nhân nhìn trộm, Ngôn Cảnh Tắc cũng không có phát hiện.
Hắn hiện tại cơ bản không dùng thần thức. Ngoài ra…… Kình Thiên Tông là địa bàn của hắn, đại trận hộ sơn của Kình Thiên Tông kia đều là hắn sửa đổi, ở nơi này…… Cảm giác an toàn của hắn bạo lều, cái gì cũng không sợ, cũng đã bỏ lỡ.
“Sư phụ ta rất dễ nói chuyện, ngươi không cần khẩn trương.” Tô Mặc Tu vừa đi vừa cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.
“Ta không khẩn trương.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tiêu Dạ nhìn xác thật không khẩn trương…… Tô Mặc Tu lại lần nữa xác định một sự kiện —— Tiêu Dạ khẳng định là từ đại gia tộc ra tới!
Bằng không…… Người bình thường lần đầu tiên đi gặp một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, như thế nào đều sẽ bất an.
Có điều ngẫm lại…… Tiêu Dạ vào thời điểm chỉ có Luyện Khí kỳ cũng dám vu hãm một cao thủ Kim Đan kỳ như Tư Đồ Giang Ninh, hiện tại tình huống như này hết sức bình thường.
Tô Mặc Tu đi vào đỉnh núi sư phụ mình cư trú, kết quả còn chưa kịp đi vào thì có người tới: “Tô sư thúc, Sùng Dương chân nhân cho mời.”
Tô Mặc Tu sửng sốt, y không nghĩ tới y mới vừa về Kình Thiên Tông, Sùng Dương chân nhân thế nhưng lại muốn gặp y.
Là bởi vì chuyện y và Tư Đồ Giang Ninh có mâu thuẫn ư?
“Làm phiền ngươi chờ một chút.” Tô Mặc Tu nói với người nọ, muốn dàn xếp cho Tiêu Dạ trước.
Nhưng mà người nọ lại nói: “Tô sư thúc, Sùng Dương chân nhân cần gặp ngươi gấp lắm.”
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, dứt khoát nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Tiêu Dạ, ngươi cùng ta đi đi!”
Y sợ Vu Lâm hoặc là Tư Đồ Giang Ninh sẽ tìm Tiêu Dạ phiền toái, dứt khoát liền mang người theo.
Lúc y gặp Sùng Dương chân nhân, Tiêu Dạ chắc chắn phải chờ bên cạnh, nhưng địa bàn của Sùng Dương chân nhân, Tư Đồ Giang Ninh cũng không dám duỗi tay.
Người tới tìm Tô Mặc Tu nọ cũng không phản đối, Tô Mặc Tu liền mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi đến nơi Sùng Dương chân nhân cư trú trước.
Y hành động, Sùng Dương chân nhân cùng với người bên cạnh Sùng Dương chân nhân đều xem trong mắt.
Bọn họ không dám dùng thần thức đi điều tra Tiêu Dạ, sợ Tiêu Dạ cảnh giác, cũng may trận tâm của đại trận hộ sơn Kình Thiên Tông là một khối lưu ảnh thạch thật lớn, có thể biểu hiện bất luận cảnh tượng nào trong đại trận hộ sơn.
“Sùng Dương, đệ tử Kim Đan kỳ này của Kình Thiên Tông ngươi rất để bụng ma tu kia!” có người nói.
Bọn họ chỉ xem cảnh tượng lưu ảnh thạch bày ra cũng có thể nhìn ra Tô Mặc Tu phi thường coi trọng Tiêu Dạ, giữa hai người còn cho người ta một loại cảm giác thân mật nói không rõ.
Nghĩ vậy, ma tu ngay cả pháp khí có thể bại lộ thân phận hắn cũng có thể lấy ra bán, chỉ vì mua đan dược cho Tô Mặc Tu…. hai người này thật ra lại tình thâm nghĩa trọng.
Không, không có khả năng là tình thâm nghĩa trọng, ma tu này sợ là có âm mưu khác, mà Tô Mặc Tu này…… Tuy rằng thiên phú y không tồi, nhưng y cùng ma tu ở bên nhau, cũng không thể giữ được.
Chờ giải quyết Tiêu Dạ xong, bọn họ liền thẩm vấn Tô Mặc Tu một phen.
Nếu y biết Tiêu Dạ là ma tu, chỉ có một con đường chết, mặc dù y là bị che mắt…… Cũng phải bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất khỏi Kình Thiên Tông.
Mọi người nghĩ vậy, tiếp tục nhìn cảnh tượng trong lưu ảnh thạch.
Tô Mặc Tu thấp thỏm trong lòng, bèn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Chờ lát nữa trong lúc ta cùng Sùng Dương chân nhân nói chuyện, ngươi ở bên ngoài chờ nhé, nếu Tư Đồ Giang Ninh tìm ngươi phiền toái, ngươi đừng để ý đến hắn……”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Tô Mặc Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra mỉm cười.
Đến nơi Sùng Dương chân nhân cư trú, Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài chờ, Tô Mặc Tu bị người dẫn vào đại sảnh……
Ngôn Cảnh Tắc đứng bên ngoài, nghĩ nếu Sùng Dương chân nhân răn dạy Tô Mặc Tu, hắn nhất định phải giáo huấn Sùng Dương chân nhân một phen……
Đang nghĩ vậy, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên bị một trận pháp bao phủ lấy. . Truyện Trinh Thám
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm ngốc ra.
Trận pháp này hắn rất quen thuộc, là Thất Mang Trận nguyên chủ tự tay thiết kế.
Nguyên chủ đặc biệt làm ra trận pháp này chính là vì đối phó Diệp Phá Thiên —— hắn sợ sau khi mình chết, Sùng Dương chân nhân bọn họ đánh không lại Diệp Phá Thiên.
Cũng may, một người đánh không lại, nhiều thêm vài người cùng nhau đánh vẫn có hy vọng có thể đánh được.
Nguyên nhân chính là vì trận pháp này là chuyên môn thiết kế cho Diệp Phá Thiên, cho nên chỉ hữu dụng với ma tu, sẽ áp chế ma tu.
Nhưng nếu tu sĩ chính đạo ở trận pháp thì hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thậm chí thực lực có thể được tăng phúc.
Hắn thiết kế như vậy là cảm thấy chỉ dùng trận pháp vây khốn Diệp Phá Thiên thì không nhất định có thể xử lý được Diệp Phá Thiên, thậm chí có khả năng sẽ làm Diệp Phá Thiên phá trận mà chạy, nếu như thế…… Tốt nhất chính là có người có thể đi vào, chiến đấu với Diệp Phá Thiên, suy yếu Diệp Phá Thiên, làm Diệp Phá Thiên không rảnh phá trận.
Chỉ là…… Sao trận pháp này lại dùng đến trên người hắn?
Từ từ, hắn giả trang Tiêu Dạ này…… Là một ma tu!
Hắn đây là bị bại lộ thân phận à?
Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc có hơi ngốc ra, sau đó lập tức liền nghĩ tới Tô Mặc Tu.
Hắn cho Tô Mặc Tu rất nhiều vật phòng thân, nhưng nếu Sùng Dương chân nhân bọn họ không phân xanh đỏ đen trắng động thủ với Tô Mặc Tu……
Đương nhiên, bọn họ dẫn dắt Tô Mặc Tu rời đi hẳn là không tính toán xử lý Tô Mặc Tu như hắn, có thế nào thì cũng muốn thẩm vấn Tô Mặc Tu một chút……
Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền muốn đi ra ngoài.
Đây là trận pháp của hắn, bản thân trận pháp này còn không có gì ước thúc với tu sĩ chính đạo, hắn tùy thời có thể đi ra ngoài.
Sau khi Thất Mang trận bị kích phát, Ngôn Cảnh Tắc đã bị một cái lồng hình tròn bao lại, xung quanh trắng xoá một mảnh.
Hắn nhìn không tới cảnh tượng bên ngoài, người bên ngoài cũng nhìn không tới cảnh tượng bên trong.
Mà lối ra của trận pháp này, là ở……
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa đi đến chỗ lối ra, chợt thấy Sùng Dương chân nhân và một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác của Kình Thiên Tông cùng nhau tiến vào.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ kia là đệ tử của Sùng Dương chân nhân.
Thiên phú y rất không tồi, kỳ thật nếu muốn nói thì các mặt đều mạnh hơn Tư Đồ Giang Ninh, chỉ là tuổi tác y quá lớn, sống không được bao lâu, cũng không khả năng sau khi Sùng Dương chân nhân qua đời lại tiếp chưởng Kình Thiên Tông.
Mà hai người này là hai người nguyên chủ quen thuộc nhất ở Kình Thiên Tông.
Chỉ là lúc này, sắc mặt hai người này đều rất khó xem, trợn mắt giận nhìn hắn.
Mắt Ngôn Cảnh Tắc thấy Sùng Dương chân nhân liền muốn chửi ầm lên, trực tiếp dùng thần thức của mình hướng tới hai người này chụp qua.
Trước đó hắn chụp ma tu kia là dùng hết toàn lực, trực tiếp chụp chết ma tu kia luôn, nhưng hiện tại, hắn xuống tay rất nhẹ, chỉ là mau chóng làm hai người này biết được thân phận của hắn.
Thần thức Đại Thừa kỳ đè trên người Sùng Dương chân nhân, trong lúc nhất thời Sùng Dương chân nhân cái gì cũng không nói nên lời, cái gì cũng làm không được, cả người cương ở nơi đó.
Y cũng thật mờ mịt —— ma tu này lại mạnh đến như vậy? Trước kia y đối mặt với Diệp Phá Thiên cũng không có loại cảm giác…… hoàn toàn đánh không lại này.
Từ từ, hình như không đúng lắm.
Thần thức này y rất quen thuộc.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc dùng thần thức chụp Sùng Dương chân nhân và đồ đệ của Sùng Dương chân nhân, bèn tháo xuống mặt nạ trên mặt mình: “Sùng Dương, đây là có chuyện gì?”
Sùng Dương chân nhân tuy rằng cảm nhận được áp bách khủng bố, nhưng áp bách kia nháy mắt biến mất, cũng không có ảnh hưởng hành động của y.
Sau đó…… Y liền nhìn thấy ma tu y mưu hoa hồi lâu muốn giết chết kia, tháo xuống mặt nạ, lộ ra…… Mặt sư thúc tổ của y.
Sư thúc tổ hạc phát đồng nhan*, trên mặt không có nếp nhăn gì, chỉ là râu tóc bạc trắng, râu dài bay bay, một bộ tiên phong đạo cốt.
(*Hạc phát đồng nhan – 鹤发童颜 – hè fà tóng yán (đầu tóc bạc trắng (như lông hạc), nhan sắc (hồng hào) như nhi đồng; tóm lại là để chỉ người già nhưng thần sắc vẫn tốt).)
Sùng Dương chân nhân và đại đệ tử của y đều choáng váng, hai người thẳng ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc xoa xoa mày: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Các ngươi làm làm ra trận trượng lớn như vậy, cả Thất Mang trận cũng lấy ra?”
“Sư thúc tổ?” Sùng Dương chân nhân thử thăm dò kêu một tiếng.
“Là ta.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Sùng Dương chân nhân còn có phần đề phòng, Ngôn Cảnh Tắc dùng ra linh lực, một cái tát chụp lên đỉnh đầu Sùng Dương chân nhân: “Cả ta mà cũng không quen biết?”
Linh lực Ngôn Cảnh Tắc phi thường bình thản, còn vô cùng thuần tịnh, đây là linh lực độc thuộc về Hạo Nhiên chân nhân.
Sùng Dương chân nhân cảm nhận được linh lực này, cuối cùng không hề hoài nghi thân phận Ngôn Cảnh Tắc nữa: “Sư thúc tổ, ngài còn sống! Thật sự thật tốt quá! Ngài…… Ngài thăng cấp Đại Thừa kỳ?”
Sùng Dương chân nhân kích động rất nhiều, cũng nghĩ đến thần thức cường đại ban nãy vừa cảm thấy.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thăng cấp một nửa, ta có được thức hải của Đại Thừa kỳ, nhưng không có thực lực Đại Thừa kỳ.”
Sùng Dương chân nhân cảm giác thử, lúc này mới phát hiện, linh lực của người trước mặt chỉ có Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Tu vi của sư thúc tổ nhà y xảy ra vấn đề.
Từ từ, sư thúc tổ nhà y không phải bảo Vu Lâm tiện thể nhắn, nói Tiêu Dạ có vấn đề sao? Tại sao…… Tiêu Dạ sẽ là sư thúc tổ được?
Còn có trước đó y vẫn luôn cảm thấy giữa Tiêu Dạ và Tô Mặc Tu không đúng lắm, hiện tại Tiêu Dạ là sư thúc tổ mà nói, chuyện này……
Sùng Dương chân nhân và đại đệ tử của mình, giờ phút này trong đầu đều phảng phất như đang nhét đầy hồ nhão, hỗn độn dị thường.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này hỏi: “Tô Mặc Tu không sao chứ?”
“Không sao ạ……” Sùng Dương chân nhân cuối cùng lấy lại tinh thần, “Sư thúc tổ, sao ngài lại giả thành Tiêu Dạ?”
“Thực lực ta xảy ra vấn đề, dùng gương mặt thật trở về, bị Diệp Phá Thiên theo dõi thì làm sao bây giờ?” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Ta còn thấy kỳ quái, các ngươi sao còn dùng Thất Mang trận đối phó ta.”
“Chúng ta nhận được tin tức, nói Tiêu Dạ là ma tu…… Sư thúc tổ, không phải ngài cho người tiện thể nhắn ta, nói Tiêu Dạ có vấn đề sao?” Sùng Dương chân nhân nghi hoặc.
“Ta bảo người nhắn gì cho ngươi bao giờ? Tiêu Dạ xác thật là ma tu, nhưng đã bị ta giết, ta dùng thân phận của hắn, sao có thể còn tìm người tiện thể nhắn cho ngươi rằng thân phận này của ta có vấn đề được?” Ngôn Cảnh Tắc rất khẳng định, mặc kệ là hắn hay là nguyên chủ, cũng chưa hề tìm người nhắn gửi gì.
“Chính là Vu Lâm nói……”
“Vu Lâm? Tên ngu xuẩn tính kế đầy mình kia à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.
Sùng Dương chân nhân nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến…… Tiêu Dạ người này, trước đó ở bên ngoài không ít lần nói xấu Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh, còn cùng Tư Đồ Giang Ninh căng thẳng ầm ĩ.
Trước đó y cảm thấy người này nói như vậy là không có ý tốt, nhưng hiện tại lại suy nghĩ…… sư thúc tổ không có khả năng vu hãm Tư Đồ Giang Ninh, cho nên Tư Đồ Giang Ninh chính là một gia hỏa làm người khinh thường như vậy ư?
Tiên Khí kia là một mặt gương, tên là Phá Hư Kính*, có thể bài trừ hư ảo, nhìn đến tướng mạo sẵn có của người khác.
(*tên hán việt cũng vậy luôn nha, nghe hơi phèn mà là gốc đó)
Chỉ là vật như Tiên Khí tuy rằng dùng tốt, nhưng sử dụng lên cũng không tiện, Tiên Khí chỉ có cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng, còn cần tiêu hao lượng lớn linh lực.
Sùng Dương chân nhân cùng vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ có được Phá Hư Kính kia cùng nhau ra cửa, hai người rất nhanh đã tìm đến Tô Mặc Tu và Tiêu Dạ.
Hai người giấu trong chỗ tối, Sùng Dương chân nhân liếc nhìn người bên cạnh một cái, người nọ liền lập tức dùng Phá Hư Kính.
Trong Phá Hư Kính, Tô Mặc Tu vẫn là bộ dáng như vậy, không có chút thay đổi nào, nhưng Tiêu Dạ bên cạnh y…… Toàn thân Tiêu Dạ bị sương mù bao phủ, nhìn không ra bộ dáng của hắn.
Theo lý, Phá Hư Kính là nhìn ra tướng mạo sẵn có của người ngụy trang, bọn họ thấy không rõ lắm chỉ có một khả năng, đó chính là trên người Tiêu Dạ có Tiên Khí không phân cao thấp với Phá Hư Kính!
Một đệ tử ngoại môn mà trên người lại có Tiên Khí…… Ha!
Huống chi, vật như Tiên Khí…… Thế nào cũng phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ mới có thể dùng được.
Tiêu Dạ này, tuyệt đối có vấn đề!
Sùng Dương chân nhân nhìn trộm, Ngôn Cảnh Tắc cũng không có phát hiện.
Hắn hiện tại cơ bản không dùng thần thức. Ngoài ra…… Kình Thiên Tông là địa bàn của hắn, đại trận hộ sơn của Kình Thiên Tông kia đều là hắn sửa đổi, ở nơi này…… Cảm giác an toàn của hắn bạo lều, cái gì cũng không sợ, cũng đã bỏ lỡ.
“Sư phụ ta rất dễ nói chuyện, ngươi không cần khẩn trương.” Tô Mặc Tu vừa đi vừa cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.
“Ta không khẩn trương.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tiêu Dạ nhìn xác thật không khẩn trương…… Tô Mặc Tu lại lần nữa xác định một sự kiện —— Tiêu Dạ khẳng định là từ đại gia tộc ra tới!
Bằng không…… Người bình thường lần đầu tiên đi gặp một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, như thế nào đều sẽ bất an.
Có điều ngẫm lại…… Tiêu Dạ vào thời điểm chỉ có Luyện Khí kỳ cũng dám vu hãm một cao thủ Kim Đan kỳ như Tư Đồ Giang Ninh, hiện tại tình huống như này hết sức bình thường.
Tô Mặc Tu đi vào đỉnh núi sư phụ mình cư trú, kết quả còn chưa kịp đi vào thì có người tới: “Tô sư thúc, Sùng Dương chân nhân cho mời.”
Tô Mặc Tu sửng sốt, y không nghĩ tới y mới vừa về Kình Thiên Tông, Sùng Dương chân nhân thế nhưng lại muốn gặp y.
Là bởi vì chuyện y và Tư Đồ Giang Ninh có mâu thuẫn ư?
“Làm phiền ngươi chờ một chút.” Tô Mặc Tu nói với người nọ, muốn dàn xếp cho Tiêu Dạ trước.
Nhưng mà người nọ lại nói: “Tô sư thúc, Sùng Dương chân nhân cần gặp ngươi gấp lắm.”
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, dứt khoát nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Tiêu Dạ, ngươi cùng ta đi đi!”
Y sợ Vu Lâm hoặc là Tư Đồ Giang Ninh sẽ tìm Tiêu Dạ phiền toái, dứt khoát liền mang người theo.
Lúc y gặp Sùng Dương chân nhân, Tiêu Dạ chắc chắn phải chờ bên cạnh, nhưng địa bàn của Sùng Dương chân nhân, Tư Đồ Giang Ninh cũng không dám duỗi tay.
Người tới tìm Tô Mặc Tu nọ cũng không phản đối, Tô Mặc Tu liền mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi đến nơi Sùng Dương chân nhân cư trú trước.
Y hành động, Sùng Dương chân nhân cùng với người bên cạnh Sùng Dương chân nhân đều xem trong mắt.
Bọn họ không dám dùng thần thức đi điều tra Tiêu Dạ, sợ Tiêu Dạ cảnh giác, cũng may trận tâm của đại trận hộ sơn Kình Thiên Tông là một khối lưu ảnh thạch thật lớn, có thể biểu hiện bất luận cảnh tượng nào trong đại trận hộ sơn.
“Sùng Dương, đệ tử Kim Đan kỳ này của Kình Thiên Tông ngươi rất để bụng ma tu kia!” có người nói.
Bọn họ chỉ xem cảnh tượng lưu ảnh thạch bày ra cũng có thể nhìn ra Tô Mặc Tu phi thường coi trọng Tiêu Dạ, giữa hai người còn cho người ta một loại cảm giác thân mật nói không rõ.
Nghĩ vậy, ma tu ngay cả pháp khí có thể bại lộ thân phận hắn cũng có thể lấy ra bán, chỉ vì mua đan dược cho Tô Mặc Tu…. hai người này thật ra lại tình thâm nghĩa trọng.
Không, không có khả năng là tình thâm nghĩa trọng, ma tu này sợ là có âm mưu khác, mà Tô Mặc Tu này…… Tuy rằng thiên phú y không tồi, nhưng y cùng ma tu ở bên nhau, cũng không thể giữ được.
Chờ giải quyết Tiêu Dạ xong, bọn họ liền thẩm vấn Tô Mặc Tu một phen.
Nếu y biết Tiêu Dạ là ma tu, chỉ có một con đường chết, mặc dù y là bị che mắt…… Cũng phải bị huỷ bỏ tu vi, trục xuất khỏi Kình Thiên Tông.
Mọi người nghĩ vậy, tiếp tục nhìn cảnh tượng trong lưu ảnh thạch.
Tô Mặc Tu thấp thỏm trong lòng, bèn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Chờ lát nữa trong lúc ta cùng Sùng Dương chân nhân nói chuyện, ngươi ở bên ngoài chờ nhé, nếu Tư Đồ Giang Ninh tìm ngươi phiền toái, ngươi đừng để ý đến hắn……”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Tô Mặc Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra mỉm cười.
Đến nơi Sùng Dương chân nhân cư trú, Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài chờ, Tô Mặc Tu bị người dẫn vào đại sảnh……
Ngôn Cảnh Tắc đứng bên ngoài, nghĩ nếu Sùng Dương chân nhân răn dạy Tô Mặc Tu, hắn nhất định phải giáo huấn Sùng Dương chân nhân một phen……
Đang nghĩ vậy, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên bị một trận pháp bao phủ lấy. . Truyện Trinh Thám
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm ngốc ra.
Trận pháp này hắn rất quen thuộc, là Thất Mang Trận nguyên chủ tự tay thiết kế.
Nguyên chủ đặc biệt làm ra trận pháp này chính là vì đối phó Diệp Phá Thiên —— hắn sợ sau khi mình chết, Sùng Dương chân nhân bọn họ đánh không lại Diệp Phá Thiên.
Cũng may, một người đánh không lại, nhiều thêm vài người cùng nhau đánh vẫn có hy vọng có thể đánh được.
Nguyên nhân chính là vì trận pháp này là chuyên môn thiết kế cho Diệp Phá Thiên, cho nên chỉ hữu dụng với ma tu, sẽ áp chế ma tu.
Nhưng nếu tu sĩ chính đạo ở trận pháp thì hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thậm chí thực lực có thể được tăng phúc.
Hắn thiết kế như vậy là cảm thấy chỉ dùng trận pháp vây khốn Diệp Phá Thiên thì không nhất định có thể xử lý được Diệp Phá Thiên, thậm chí có khả năng sẽ làm Diệp Phá Thiên phá trận mà chạy, nếu như thế…… Tốt nhất chính là có người có thể đi vào, chiến đấu với Diệp Phá Thiên, suy yếu Diệp Phá Thiên, làm Diệp Phá Thiên không rảnh phá trận.
Chỉ là…… Sao trận pháp này lại dùng đến trên người hắn?
Từ từ, hắn giả trang Tiêu Dạ này…… Là một ma tu!
Hắn đây là bị bại lộ thân phận à?
Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc có hơi ngốc ra, sau đó lập tức liền nghĩ tới Tô Mặc Tu.
Hắn cho Tô Mặc Tu rất nhiều vật phòng thân, nhưng nếu Sùng Dương chân nhân bọn họ không phân xanh đỏ đen trắng động thủ với Tô Mặc Tu……
Đương nhiên, bọn họ dẫn dắt Tô Mặc Tu rời đi hẳn là không tính toán xử lý Tô Mặc Tu như hắn, có thế nào thì cũng muốn thẩm vấn Tô Mặc Tu một chút……
Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền muốn đi ra ngoài.
Đây là trận pháp của hắn, bản thân trận pháp này còn không có gì ước thúc với tu sĩ chính đạo, hắn tùy thời có thể đi ra ngoài.
Sau khi Thất Mang trận bị kích phát, Ngôn Cảnh Tắc đã bị một cái lồng hình tròn bao lại, xung quanh trắng xoá một mảnh.
Hắn nhìn không tới cảnh tượng bên ngoài, người bên ngoài cũng nhìn không tới cảnh tượng bên trong.
Mà lối ra của trận pháp này, là ở……
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa đi đến chỗ lối ra, chợt thấy Sùng Dương chân nhân và một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác của Kình Thiên Tông cùng nhau tiến vào.
Cao thủ Nguyên Anh kỳ kia là đệ tử của Sùng Dương chân nhân.
Thiên phú y rất không tồi, kỳ thật nếu muốn nói thì các mặt đều mạnh hơn Tư Đồ Giang Ninh, chỉ là tuổi tác y quá lớn, sống không được bao lâu, cũng không khả năng sau khi Sùng Dương chân nhân qua đời lại tiếp chưởng Kình Thiên Tông.
Mà hai người này là hai người nguyên chủ quen thuộc nhất ở Kình Thiên Tông.
Chỉ là lúc này, sắc mặt hai người này đều rất khó xem, trợn mắt giận nhìn hắn.
Mắt Ngôn Cảnh Tắc thấy Sùng Dương chân nhân liền muốn chửi ầm lên, trực tiếp dùng thần thức của mình hướng tới hai người này chụp qua.
Trước đó hắn chụp ma tu kia là dùng hết toàn lực, trực tiếp chụp chết ma tu kia luôn, nhưng hiện tại, hắn xuống tay rất nhẹ, chỉ là mau chóng làm hai người này biết được thân phận của hắn.
Thần thức Đại Thừa kỳ đè trên người Sùng Dương chân nhân, trong lúc nhất thời Sùng Dương chân nhân cái gì cũng không nói nên lời, cái gì cũng làm không được, cả người cương ở nơi đó.
Y cũng thật mờ mịt —— ma tu này lại mạnh đến như vậy? Trước kia y đối mặt với Diệp Phá Thiên cũng không có loại cảm giác…… hoàn toàn đánh không lại này.
Từ từ, hình như không đúng lắm.
Thần thức này y rất quen thuộc.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc dùng thần thức chụp Sùng Dương chân nhân và đồ đệ của Sùng Dương chân nhân, bèn tháo xuống mặt nạ trên mặt mình: “Sùng Dương, đây là có chuyện gì?”
Sùng Dương chân nhân tuy rằng cảm nhận được áp bách khủng bố, nhưng áp bách kia nháy mắt biến mất, cũng không có ảnh hưởng hành động của y.
Sau đó…… Y liền nhìn thấy ma tu y mưu hoa hồi lâu muốn giết chết kia, tháo xuống mặt nạ, lộ ra…… Mặt sư thúc tổ của y.
Sư thúc tổ hạc phát đồng nhan*, trên mặt không có nếp nhăn gì, chỉ là râu tóc bạc trắng, râu dài bay bay, một bộ tiên phong đạo cốt.
(*Hạc phát đồng nhan – 鹤发童颜 – hè fà tóng yán (đầu tóc bạc trắng (như lông hạc), nhan sắc (hồng hào) như nhi đồng; tóm lại là để chỉ người già nhưng thần sắc vẫn tốt).)
Sùng Dương chân nhân và đại đệ tử của y đều choáng váng, hai người thẳng ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc xoa xoa mày: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Các ngươi làm làm ra trận trượng lớn như vậy, cả Thất Mang trận cũng lấy ra?”
“Sư thúc tổ?” Sùng Dương chân nhân thử thăm dò kêu một tiếng.
“Là ta.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.
Sùng Dương chân nhân còn có phần đề phòng, Ngôn Cảnh Tắc dùng ra linh lực, một cái tát chụp lên đỉnh đầu Sùng Dương chân nhân: “Cả ta mà cũng không quen biết?”
Linh lực Ngôn Cảnh Tắc phi thường bình thản, còn vô cùng thuần tịnh, đây là linh lực độc thuộc về Hạo Nhiên chân nhân.
Sùng Dương chân nhân cảm nhận được linh lực này, cuối cùng không hề hoài nghi thân phận Ngôn Cảnh Tắc nữa: “Sư thúc tổ, ngài còn sống! Thật sự thật tốt quá! Ngài…… Ngài thăng cấp Đại Thừa kỳ?”
Sùng Dương chân nhân kích động rất nhiều, cũng nghĩ đến thần thức cường đại ban nãy vừa cảm thấy.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thăng cấp một nửa, ta có được thức hải của Đại Thừa kỳ, nhưng không có thực lực Đại Thừa kỳ.”
Sùng Dương chân nhân cảm giác thử, lúc này mới phát hiện, linh lực của người trước mặt chỉ có Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Tu vi của sư thúc tổ nhà y xảy ra vấn đề.
Từ từ, sư thúc tổ nhà y không phải bảo Vu Lâm tiện thể nhắn, nói Tiêu Dạ có vấn đề sao? Tại sao…… Tiêu Dạ sẽ là sư thúc tổ được?
Còn có trước đó y vẫn luôn cảm thấy giữa Tiêu Dạ và Tô Mặc Tu không đúng lắm, hiện tại Tiêu Dạ là sư thúc tổ mà nói, chuyện này……
Sùng Dương chân nhân và đại đệ tử của mình, giờ phút này trong đầu đều phảng phất như đang nhét đầy hồ nhão, hỗn độn dị thường.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này hỏi: “Tô Mặc Tu không sao chứ?”
“Không sao ạ……” Sùng Dương chân nhân cuối cùng lấy lại tinh thần, “Sư thúc tổ, sao ngài lại giả thành Tiêu Dạ?”
“Thực lực ta xảy ra vấn đề, dùng gương mặt thật trở về, bị Diệp Phá Thiên theo dõi thì làm sao bây giờ?” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Ta còn thấy kỳ quái, các ngươi sao còn dùng Thất Mang trận đối phó ta.”
“Chúng ta nhận được tin tức, nói Tiêu Dạ là ma tu…… Sư thúc tổ, không phải ngài cho người tiện thể nhắn ta, nói Tiêu Dạ có vấn đề sao?” Sùng Dương chân nhân nghi hoặc.
“Ta bảo người nhắn gì cho ngươi bao giờ? Tiêu Dạ xác thật là ma tu, nhưng đã bị ta giết, ta dùng thân phận của hắn, sao có thể còn tìm người tiện thể nhắn cho ngươi rằng thân phận này của ta có vấn đề được?” Ngôn Cảnh Tắc rất khẳng định, mặc kệ là hắn hay là nguyên chủ, cũng chưa hề tìm người nhắn gửi gì.
“Chính là Vu Lâm nói……”
“Vu Lâm? Tên ngu xuẩn tính kế đầy mình kia à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.
Sùng Dương chân nhân nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến…… Tiêu Dạ người này, trước đó ở bên ngoài không ít lần nói xấu Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh, còn cùng Tư Đồ Giang Ninh căng thẳng ầm ĩ.
Trước đó y cảm thấy người này nói như vậy là không có ý tốt, nhưng hiện tại lại suy nghĩ…… sư thúc tổ không có khả năng vu hãm Tư Đồ Giang Ninh, cho nên Tư Đồ Giang Ninh chính là một gia hỏa làm người khinh thường như vậy ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.