Chương 79
Quyết Tuyệt
29/08/2021
A Tu tích cực thật đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, thì nghe được giọng Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng truyền ra: "A Tu cậu chờ được đạo diễn Cố chưa?"
"Chờ được rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng ra tới, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc cười: "Đạo diễn Cố, A Tu nói cậu ấy có việc tìm anh, sáng sớm đã bắt đầu chờ anh rồi đó!"
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Sao không gọi điện thoại chuyện tôi?"
Lưu Nhạc Nhan cười rộ lên: "Đạo diễn Cố, tối hôm qua anh cãi nhau với người ta cả đêm, chúng tôi sợ quấy rầy anh."
"Về sau có việc thì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, bằng không gửi tin nhắn cũng được."
"Được!" Lưu Nhạc Nhan nói, "Lần sau có việc, tôi sẽ gửi tin nhắn cho đạo diễn Cố anh."
"Không phải chị, là tôi." Tô Mặc Tu bất mãn mà liếc nhìn Lưu Nhạc Nhan một cái.
"Đôi ta không phải giống nhau sao?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
Tô Mặc Tu rất nghiêm túc: "Không giống nhau."
Lưu Nhạc Nhan: "……" Thôi, cô quen rồi!
Tô Mặc Tu là từ nước ngoài trở về, nghe không hiểu người khác vui đùa, thường thường chỉ có thể lý giải ý trên mặt chữ, còn có chút kiên trì kỳ quái, so đo thật sự không lại!
"Đúng rồi, hai người muốn đi nói chuyện đầu tư không?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, cười khẽ một tiếng.
Trái tim Tô Mặc Tu nhanh chóng mà nhảy dựng lên: "Muốn!"
"Vậy đi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lập tức đi theo.
Lưu Nhạc Nhan: "Hai người từ từ, va li hành lý của tui còn ở bên trong……"
Ngôn Cảnh Tắc có xe, nhưng bị trợ lý hắn lái đi rồi.
Này trợ lý ỷ vào có quan hệ thân thích với nguyên chủ, thật sự là không kiêng nể gì.
Nhưng tình huống hiện giờ của Ngôn Cảnh Tắc cũng xác thật không thể lái xe, sử dụng ma túy lái xe còn đáng sợ hơn cả say rượu.
Ngồi xe bảo mẫu của Tô Mặc Tu, để Lưu Nhạc Nhan lái xe, dựa vào hướng dẫn, ba người đến chỗ ở của Ngôn Cảnh Tắc.
Sau đó Lưu Nhạc Nhan biết được chuyện Tô Mặc Tu muốn đầu tư cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lưu Nhạc Nhan ngốc ra: "A Tu cậu……" Tô Mặc Tu có phải điên rồi hay không? Nếu y chỉ đầu tư phim của đạo diễn Cố, vậy cũng không có gì, nhưng mấu chốt là…… trước đó y đáp ứng muốn tham diễn.
Đạo diễn Cố để Tô Mặc Tu tham diễn, hẳn còn không phải là nhân vật nhỏ, phim điện ảnh kia sẽ lỗ vốn đi?
Từ từ, mấu chốt không phải cái này, là…… Tô Mặc Tu thế nhưng có thể lấy ra một trăm triệu!
Vầy cũng quá có tiền!
Rất nhiều người sau khi tiến vào giới giải trí, kiếm nhiều dùng cũng nhiều, trên tay không có tiền bao nhiêu, không nghĩ tới Tô Mặc Tu lại có tiền như vậy!
"Sao?" Tô Mặc Tu khó hiểu mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan.
"Cậu có muốn suy xét một chút không?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
"Tôi suy xét qua rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Chuyện Tô Mặc Tu quyết định, người khác không đổi được, Lưu Nhạc Nhan không hề khuyên y, nhưng vẫn là có chút kích động —— cô vẫn luôn biết Tô Mặc Tu thích tích cóp tiền, lại cũng không biết Tô Mặc Tu thế mà tích cóp nhiều như vậy!
Hiu hiu hiu, phóng vô ngân hàng ăn lợi tức là có thể sống thoải mái dễ chịu cả đời á!
Lưu Nhạc Nhan vẫn chưa hồi thần lại, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía cô: "Hợp đồng của A Tu và công ty các cô phải đến hạn? Hợp đồng của tôi với cậu ấy chờ giải hạn công ty rồi lại ký, còn cô…. Cô có hứng thú đến phòng làm việc của tôi làm không?"
Ngôn Cảnh Tắc đối với đóng phim, tổ kiến đoàn phim linh tinh, thật ra đều không quen thuộc.
Cũng may trong trí nhớ nguyên chủ có lưu trình kỹ càng tỉ mỉ.
Nguyên chủ còn có một phòng làm việc thuần túy vì trốn thuế.
Lưu Nhạc Nhan có chút chần chờ.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Công ty vốn có của cô không nhất định có thể đào tạo ra được minh tinh như Tô Mặc Tu, tới chỗ tôi thì khác, cô tiếp tục đi theo Tô Mặc Tu, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Ngôn Cảnh Tắc có nắm chắc Lưu Nhạc Nhan sẽ đáp ứng, gần đây giá thị trường ngành sản xuất phim điện ảnh không tốt, công ty vốn dĩ của Tô Mặc Tu thật sự không có tiền đồ gì.
Lưu Nhạc Nhan suy xét qua rồi, cũng xác thật đáp ứng.
"Vậy hai vị, chúng ta hợp tác vui vẻ! Kế tiếp, mọi người cùng vì phim điện ảnh mới của tôi mà phấn đấu!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lưu Nhạc Nhan lúc này mới nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi đạo diễn Cố, phim điện ảnh mới của anh tính quay cái gì?"
Lăn lộn lâu như vậy, cô còn không biết đạo diễn Cố muốn quay phim gì nữa!
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ta tính quay một phim khoa học viễn tưởng."
Lưu Nhạc Nhan: "???" Có phải cô nghe lầm rồi không? Đạo diễn Cố muốn quay phim khoa học viễn tưởng?
Phim khoa học viễn tưởng dễ quay như vậy sao?
Đây đều là cần đại chế tác, cần kỹ xảo hiệu ứng đặc biệt!
Hơn nữa phim khoa học viễn tưởng đều là khung cảnh lớn hoành tráng, mà khung cảnh lớn hoành tráng…. Nói thật đạo diễn Cố cũng không am hiểu.
Hắn am hiểu nhất, là khắc hoạ các nhân vật nhỏ vui buồn tan hợp.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cô yên tâm, phim khoa học viễn tưởng của tôi nhất định sẽ bùng nổ."
Ngôn Cảnh Tắc lựa chọn quay phim khoa học viễn tưởng là bởi vì hắn chỉ có thể quay cái này.
Trong quốc nội trước mắt, muốn doanh thu phòng vé đặc biệt bom tấn, ngoại trừ cốt truyện điện ảnh hay, diễn viên kỹ thuật diễn tốt ra, trường hợp tốt nhất còn có thể lớn một chút, là 3D.
Người thích xem phim điện ảnh, nguyện ý vì một bộ phim ra rạp mua vé hai lần ba lần dù sao vẫn là số ít, đại đa số dân chúng quốc nội, số lần tiến vào rạp chiếu phim đều đếm được trên bàn tay.
Bọn họ bình thường không hay đi xem phim điện ảnh là bao, nhưng một bộ điện ảnh đặc biệt đặc biệt hot, bọn họ cũng sẽ dìu già dắt trẻ đi xem.
Mà chỉ cần bọn họ đi…… Bộ điện ảnh này sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Bằng tình huống hiện tại của Ngôn Cảnh Tắc, đánh ra một phim doanh thu phòng vé mấy trăm triệu, tuy có thể kiếm tiền, nhưng chút tiền ấy đối với hắn tác dụng không lớn.
Hắn tốt nhất có thể đánh ra một phim, hiện tượng, toàn dân yêu thích.
Nhưng loại phim điện ảnh như thế thật sự không dễ quay.
Dù trong đầu hắn có rất nhiều chuyện xưa, nhưng muốn đem chuyện xưa quay thành phim điện ảnh cũng không dễ dàng, đặc biệt là…… Hắn thật ra là một người không có tế bào nghệ thuật gì.
Hắn chỉ có thể tìm lối tắt.
Chẳng hạn như…. Quay một phim khoa học viễn tưởng hiệu ứng kỹ xảo bùng nổ, vô cùng chân thật.
Nói thật, quốc nội hiện giờ đại bộ phận người dân so với phim 2D bình thường vẫn càng nguyện ý tiêu tiền vì phim điện ảnh 3D hoành tráng.
Đại đa số bọn họ sẽ cảm thấy, phim 2D chờ về nhà lên mạng xem cũng chả sao, nhưng nếu là phim 3D, danh tiếng còn đặc biệt tốt, bọn họ sẽ nguyện ý ra rạp chiếu phim xem.
Mà muốn quay phim điện ảnh như thế, Ngôn Cảnh Tắc có ưu thế.
Hắn sinh hoạt ở nhiều thế giới như vậy, biết hiệu ứng kỹ xảo làm sao làm tốt!
Trước đó hắn không biết Tô Mặc Tu sẽ đầu tư nhiều tiền như vậy, nên mới muốn bán căn hộ của mình, tìm khoảng hai ngàn vạn, tìm một đám diễn viên giá cả tiện nghi, quay một phim khoa học viễn tưởng sau đó tự mình thêm hiệu ứng kỹ xảo, sau đó dựa vào kỹ xảo thủ thắng!
Ừm, dựa theo kĩ thuật hắn nắm giữ, dù quay phim chẳng ta gì, dùng hiệu ứng kỹ xảo cũng có thể cứu lại.
"Đạo diễn Cố, trước kia anh chưa từng quay phim khoa học viễn tưởng……" Lưu Nhạc Nhan thật lo lắng.
Ngôn Cảnh Tắc lại vô cùng lạc quan: "Sau này thì quay thôi!"
Lưu Nhạc Nhan: "……" Cô thật sự phải rời khỏi công ty đi theo đạo diễn Cố? Đạo diễn Cố thoạt nhìn thật không đáng tin cậy gì hết……
"Tôi tin tưởng anh!" Cố tình lúc này, Tô Mặc Tu còn nghiêm túc mà nói với Ngôn Cảnh Tắc.
Nhất định phải tín nhiệm bạn bè, phải cổ vũ bạn bè nhiều nhiều, Tô Mặc Tu cảm thấy chính mình làm rất tốt.
Y quyết định theo đuổi Cố Thời Hạo một đoạn thời gian, chờ thời cơ không sai biệt lắm, thì thổ lộ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc Tu lại có điểm uể oải.
Y biết chính mình có vấn đề, y thường thường lý giải không được ý của người khác.
Cố Thời Hạo sẽ thích y như vậy sao?
"A Tu, vẫn là cậu hiểu tôi nhất!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lập tức liền cao hứng.
Lưu Nhạc Nhan: "……" Có phải cô nghĩ quá nhiều, không tin tưởng đạo diễn Cố không? Đạo diễn Cố tự tin như vậy, chắc chắn là đã có một kịch bản tốt, nói không chừng còn liên hệ công ty nước ngoài có hiệu ứng kỹ xảo tốt nhất!
Lưu Nhạc Nhan đang nghĩ như vậy, thì nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: "Vậy như vậy định rồi! Buổi tối hôm nay tôi đi viết kịch bản liền."
"Kịch bản còn chưa viết ra tới?" Lưu Nhạc Nhan há hốc mồm.
"Còn chưa, nhưng rất nhanh là có thôi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lưu Nhạc Nhan: "……" Chờ trở về rồi, cô nhất định phải lại khuyên nhủ Tô Mặc Tu, một trăm triệu toàn đầu tư phim điện ảnh thật sự quá nhiều, tốt xấu để lại một chút phóng vào ngân hàng ăn lợi tức chớ!
Hiện giờ Ngôn Cảnh Tắc, thật ra đối với kịch bản chỉ có một ý tưởng mơ hồ.
Hắn tính viết một đám nhân vật nhỏ nỗ lực cầu sinh khi địa cầu bị tai nạn bao phủ, mạt thế tiến đến.
Vai chính là một quân nhân, dẫn người rời đi khỏi căn cứ an toàn cứu người, trong lúc đó gặp phải rất nhiều chuyện……
Kịch bản không phải trong thời gian ngắn có thể viết tốt, Ngôn Cảnh Tắc liền an bài thiết lập nhân vật cho những người muốn tham gia diễn phim của mình, lại xem nên an bài bọn họ như thế nào trong cốt truyện của phim.
Vì tránh để xảy ra sai lầm, tận lực để bọn họ biểu diễn bản sắc.
Còn Tô Mặc Tu, để y diễn vai chính mặt lạnh.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đem Tô Mặc Tu nhập vào vai chính, linh cảm chen chúc tới, chỉ trong chốc lát đã viết vài trang kịch bản.
Không chỉ như thế, hắn còn cùng Tô Mặc Tu ký kết hợp đồng, để Tô Mặc Tu đầu tư hai ngàn vạn cho phim của hắn, lại tiêu 7000 vạn mua một phòng làm việc kỹ xảo hiệu ứng.
Mặt khác, thuê sân quay phim, tìm kiếm nhân viên công tác thích hợp…… Ngôn Cảnh Tắc cũng đều không để lỡ.
Hắn vô cùng vô cùng bận, bận đến chân không chạm đất, cũng chưa điều hòa vai diễn với Tô Mặc Tu.
Mười ngày sau, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc ở trên mạng dỗi võng hữu, cuối cùng vạn chúng chú mục, phim mới của đạo diễn Cố khẽ meo meo mà khởi động máy trong một studio nào đó.
Diễn viên, nhân viên đoàn phim vân vân đều miễn cưỡng đông đủ, vấn đề duy nhất là, những nhân viên làm việc không phải những người nguyên chủ đã dùng, mà là Ngôn Cảnh Tắc chắp vá lung tung lâm thời tìm tới, cho nên mọi người đối với công việc cũng không quá quen với.
Nhưng dù có như vậy, cũng có thể bắt đầu quay.
Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện làm một nghi thức khởi động máy, sau đó bảo Tô Mặc Tu đi lên diễn trận đầu.
Thiết lập nhân vật vai chính là hắn chiếu theo hình tượng Tô Mặc Tu mà thiết kế, là một quân nhân đã trải qua cải tạo, không có cảm tình gì, rất khó lý giải ý tứ ngôn ngữ của người khác.
Hắn tin tưởng Tô Mặc Tu có thể diễn tốt!
Ngôn Cảnh Tắc tràn ngập tin tưởng với Tô Mặc Tu, nhưng rất nhanh…… Hắn liền phát hiện mình đã sai rồi.
Tô Mặc Tu…… diễn không tốt.
Bản thân Tô Mặc Tu chính là một người như vậy, nhưng thật sự bảo y đi diễn…… Ánh mắt gì đó, tất cả đều không đúng, động tác cũng có chút cứng đờ, phản ứng càng vô cùng chậm.
Y là thật sự không có kỹ thuật diễn!
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, thì nghe được giọng Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng truyền ra: "A Tu cậu chờ được đạo diễn Cố chưa?"
"Chờ được rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Lưu Nhạc Nhan từ trong phòng ra tới, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc cười: "Đạo diễn Cố, A Tu nói cậu ấy có việc tìm anh, sáng sớm đã bắt đầu chờ anh rồi đó!"
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Sao không gọi điện thoại chuyện tôi?"
Lưu Nhạc Nhan cười rộ lên: "Đạo diễn Cố, tối hôm qua anh cãi nhau với người ta cả đêm, chúng tôi sợ quấy rầy anh."
"Về sau có việc thì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, bằng không gửi tin nhắn cũng được."
"Được!" Lưu Nhạc Nhan nói, "Lần sau có việc, tôi sẽ gửi tin nhắn cho đạo diễn Cố anh."
"Không phải chị, là tôi." Tô Mặc Tu bất mãn mà liếc nhìn Lưu Nhạc Nhan một cái.
"Đôi ta không phải giống nhau sao?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
Tô Mặc Tu rất nghiêm túc: "Không giống nhau."
Lưu Nhạc Nhan: "……" Thôi, cô quen rồi!
Tô Mặc Tu là từ nước ngoài trở về, nghe không hiểu người khác vui đùa, thường thường chỉ có thể lý giải ý trên mặt chữ, còn có chút kiên trì kỳ quái, so đo thật sự không lại!
"Đúng rồi, hai người muốn đi nói chuyện đầu tư không?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, cười khẽ một tiếng.
Trái tim Tô Mặc Tu nhanh chóng mà nhảy dựng lên: "Muốn!"
"Vậy đi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lập tức đi theo.
Lưu Nhạc Nhan: "Hai người từ từ, va li hành lý của tui còn ở bên trong……"
Ngôn Cảnh Tắc có xe, nhưng bị trợ lý hắn lái đi rồi.
Này trợ lý ỷ vào có quan hệ thân thích với nguyên chủ, thật sự là không kiêng nể gì.
Nhưng tình huống hiện giờ của Ngôn Cảnh Tắc cũng xác thật không thể lái xe, sử dụng ma túy lái xe còn đáng sợ hơn cả say rượu.
Ngồi xe bảo mẫu của Tô Mặc Tu, để Lưu Nhạc Nhan lái xe, dựa vào hướng dẫn, ba người đến chỗ ở của Ngôn Cảnh Tắc.
Sau đó Lưu Nhạc Nhan biết được chuyện Tô Mặc Tu muốn đầu tư cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lưu Nhạc Nhan ngốc ra: "A Tu cậu……" Tô Mặc Tu có phải điên rồi hay không? Nếu y chỉ đầu tư phim của đạo diễn Cố, vậy cũng không có gì, nhưng mấu chốt là…… trước đó y đáp ứng muốn tham diễn.
Đạo diễn Cố để Tô Mặc Tu tham diễn, hẳn còn không phải là nhân vật nhỏ, phim điện ảnh kia sẽ lỗ vốn đi?
Từ từ, mấu chốt không phải cái này, là…… Tô Mặc Tu thế nhưng có thể lấy ra một trăm triệu!
Vầy cũng quá có tiền!
Rất nhiều người sau khi tiến vào giới giải trí, kiếm nhiều dùng cũng nhiều, trên tay không có tiền bao nhiêu, không nghĩ tới Tô Mặc Tu lại có tiền như vậy!
"Sao?" Tô Mặc Tu khó hiểu mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan.
"Cậu có muốn suy xét một chút không?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
"Tôi suy xét qua rồi." Tô Mặc Tu đáp.
Chuyện Tô Mặc Tu quyết định, người khác không đổi được, Lưu Nhạc Nhan không hề khuyên y, nhưng vẫn là có chút kích động —— cô vẫn luôn biết Tô Mặc Tu thích tích cóp tiền, lại cũng không biết Tô Mặc Tu thế mà tích cóp nhiều như vậy!
Hiu hiu hiu, phóng vô ngân hàng ăn lợi tức là có thể sống thoải mái dễ chịu cả đời á!
Lưu Nhạc Nhan vẫn chưa hồi thần lại, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía cô: "Hợp đồng của A Tu và công ty các cô phải đến hạn? Hợp đồng của tôi với cậu ấy chờ giải hạn công ty rồi lại ký, còn cô…. Cô có hứng thú đến phòng làm việc của tôi làm không?"
Ngôn Cảnh Tắc đối với đóng phim, tổ kiến đoàn phim linh tinh, thật ra đều không quen thuộc.
Cũng may trong trí nhớ nguyên chủ có lưu trình kỹ càng tỉ mỉ.
Nguyên chủ còn có một phòng làm việc thuần túy vì trốn thuế.
Lưu Nhạc Nhan có chút chần chờ.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Công ty vốn có của cô không nhất định có thể đào tạo ra được minh tinh như Tô Mặc Tu, tới chỗ tôi thì khác, cô tiếp tục đi theo Tô Mặc Tu, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Ngôn Cảnh Tắc có nắm chắc Lưu Nhạc Nhan sẽ đáp ứng, gần đây giá thị trường ngành sản xuất phim điện ảnh không tốt, công ty vốn dĩ của Tô Mặc Tu thật sự không có tiền đồ gì.
Lưu Nhạc Nhan suy xét qua rồi, cũng xác thật đáp ứng.
"Vậy hai vị, chúng ta hợp tác vui vẻ! Kế tiếp, mọi người cùng vì phim điện ảnh mới của tôi mà phấn đấu!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lưu Nhạc Nhan lúc này mới nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi đạo diễn Cố, phim điện ảnh mới của anh tính quay cái gì?"
Lăn lộn lâu như vậy, cô còn không biết đạo diễn Cố muốn quay phim gì nữa!
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ta tính quay một phim khoa học viễn tưởng."
Lưu Nhạc Nhan: "???" Có phải cô nghe lầm rồi không? Đạo diễn Cố muốn quay phim khoa học viễn tưởng?
Phim khoa học viễn tưởng dễ quay như vậy sao?
Đây đều là cần đại chế tác, cần kỹ xảo hiệu ứng đặc biệt!
Hơn nữa phim khoa học viễn tưởng đều là khung cảnh lớn hoành tráng, mà khung cảnh lớn hoành tráng…. Nói thật đạo diễn Cố cũng không am hiểu.
Hắn am hiểu nhất, là khắc hoạ các nhân vật nhỏ vui buồn tan hợp.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cô yên tâm, phim khoa học viễn tưởng của tôi nhất định sẽ bùng nổ."
Ngôn Cảnh Tắc lựa chọn quay phim khoa học viễn tưởng là bởi vì hắn chỉ có thể quay cái này.
Trong quốc nội trước mắt, muốn doanh thu phòng vé đặc biệt bom tấn, ngoại trừ cốt truyện điện ảnh hay, diễn viên kỹ thuật diễn tốt ra, trường hợp tốt nhất còn có thể lớn một chút, là 3D.
Người thích xem phim điện ảnh, nguyện ý vì một bộ phim ra rạp mua vé hai lần ba lần dù sao vẫn là số ít, đại đa số dân chúng quốc nội, số lần tiến vào rạp chiếu phim đều đếm được trên bàn tay.
Bọn họ bình thường không hay đi xem phim điện ảnh là bao, nhưng một bộ điện ảnh đặc biệt đặc biệt hot, bọn họ cũng sẽ dìu già dắt trẻ đi xem.
Mà chỉ cần bọn họ đi…… Bộ điện ảnh này sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Bằng tình huống hiện tại của Ngôn Cảnh Tắc, đánh ra một phim doanh thu phòng vé mấy trăm triệu, tuy có thể kiếm tiền, nhưng chút tiền ấy đối với hắn tác dụng không lớn.
Hắn tốt nhất có thể đánh ra một phim, hiện tượng, toàn dân yêu thích.
Nhưng loại phim điện ảnh như thế thật sự không dễ quay.
Dù trong đầu hắn có rất nhiều chuyện xưa, nhưng muốn đem chuyện xưa quay thành phim điện ảnh cũng không dễ dàng, đặc biệt là…… Hắn thật ra là một người không có tế bào nghệ thuật gì.
Hắn chỉ có thể tìm lối tắt.
Chẳng hạn như…. Quay một phim khoa học viễn tưởng hiệu ứng kỹ xảo bùng nổ, vô cùng chân thật.
Nói thật, quốc nội hiện giờ đại bộ phận người dân so với phim 2D bình thường vẫn càng nguyện ý tiêu tiền vì phim điện ảnh 3D hoành tráng.
Đại đa số bọn họ sẽ cảm thấy, phim 2D chờ về nhà lên mạng xem cũng chả sao, nhưng nếu là phim 3D, danh tiếng còn đặc biệt tốt, bọn họ sẽ nguyện ý ra rạp chiếu phim xem.
Mà muốn quay phim điện ảnh như thế, Ngôn Cảnh Tắc có ưu thế.
Hắn sinh hoạt ở nhiều thế giới như vậy, biết hiệu ứng kỹ xảo làm sao làm tốt!
Trước đó hắn không biết Tô Mặc Tu sẽ đầu tư nhiều tiền như vậy, nên mới muốn bán căn hộ của mình, tìm khoảng hai ngàn vạn, tìm một đám diễn viên giá cả tiện nghi, quay một phim khoa học viễn tưởng sau đó tự mình thêm hiệu ứng kỹ xảo, sau đó dựa vào kỹ xảo thủ thắng!
Ừm, dựa theo kĩ thuật hắn nắm giữ, dù quay phim chẳng ta gì, dùng hiệu ứng kỹ xảo cũng có thể cứu lại.
"Đạo diễn Cố, trước kia anh chưa từng quay phim khoa học viễn tưởng……" Lưu Nhạc Nhan thật lo lắng.
Ngôn Cảnh Tắc lại vô cùng lạc quan: "Sau này thì quay thôi!"
Lưu Nhạc Nhan: "……" Cô thật sự phải rời khỏi công ty đi theo đạo diễn Cố? Đạo diễn Cố thoạt nhìn thật không đáng tin cậy gì hết……
"Tôi tin tưởng anh!" Cố tình lúc này, Tô Mặc Tu còn nghiêm túc mà nói với Ngôn Cảnh Tắc.
Nhất định phải tín nhiệm bạn bè, phải cổ vũ bạn bè nhiều nhiều, Tô Mặc Tu cảm thấy chính mình làm rất tốt.
Y quyết định theo đuổi Cố Thời Hạo một đoạn thời gian, chờ thời cơ không sai biệt lắm, thì thổ lộ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc Tu lại có điểm uể oải.
Y biết chính mình có vấn đề, y thường thường lý giải không được ý của người khác.
Cố Thời Hạo sẽ thích y như vậy sao?
"A Tu, vẫn là cậu hiểu tôi nhất!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lập tức liền cao hứng.
Lưu Nhạc Nhan: "……" Có phải cô nghĩ quá nhiều, không tin tưởng đạo diễn Cố không? Đạo diễn Cố tự tin như vậy, chắc chắn là đã có một kịch bản tốt, nói không chừng còn liên hệ công ty nước ngoài có hiệu ứng kỹ xảo tốt nhất!
Lưu Nhạc Nhan đang nghĩ như vậy, thì nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: "Vậy như vậy định rồi! Buổi tối hôm nay tôi đi viết kịch bản liền."
"Kịch bản còn chưa viết ra tới?" Lưu Nhạc Nhan há hốc mồm.
"Còn chưa, nhưng rất nhanh là có thôi!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lưu Nhạc Nhan: "……" Chờ trở về rồi, cô nhất định phải lại khuyên nhủ Tô Mặc Tu, một trăm triệu toàn đầu tư phim điện ảnh thật sự quá nhiều, tốt xấu để lại một chút phóng vào ngân hàng ăn lợi tức chớ!
Hiện giờ Ngôn Cảnh Tắc, thật ra đối với kịch bản chỉ có một ý tưởng mơ hồ.
Hắn tính viết một đám nhân vật nhỏ nỗ lực cầu sinh khi địa cầu bị tai nạn bao phủ, mạt thế tiến đến.
Vai chính là một quân nhân, dẫn người rời đi khỏi căn cứ an toàn cứu người, trong lúc đó gặp phải rất nhiều chuyện……
Kịch bản không phải trong thời gian ngắn có thể viết tốt, Ngôn Cảnh Tắc liền an bài thiết lập nhân vật cho những người muốn tham gia diễn phim của mình, lại xem nên an bài bọn họ như thế nào trong cốt truyện của phim.
Vì tránh để xảy ra sai lầm, tận lực để bọn họ biểu diễn bản sắc.
Còn Tô Mặc Tu, để y diễn vai chính mặt lạnh.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đem Tô Mặc Tu nhập vào vai chính, linh cảm chen chúc tới, chỉ trong chốc lát đã viết vài trang kịch bản.
Không chỉ như thế, hắn còn cùng Tô Mặc Tu ký kết hợp đồng, để Tô Mặc Tu đầu tư hai ngàn vạn cho phim của hắn, lại tiêu 7000 vạn mua một phòng làm việc kỹ xảo hiệu ứng.
Mặt khác, thuê sân quay phim, tìm kiếm nhân viên công tác thích hợp…… Ngôn Cảnh Tắc cũng đều không để lỡ.
Hắn vô cùng vô cùng bận, bận đến chân không chạm đất, cũng chưa điều hòa vai diễn với Tô Mặc Tu.
Mười ngày sau, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc ở trên mạng dỗi võng hữu, cuối cùng vạn chúng chú mục, phim mới của đạo diễn Cố khẽ meo meo mà khởi động máy trong một studio nào đó.
Diễn viên, nhân viên đoàn phim vân vân đều miễn cưỡng đông đủ, vấn đề duy nhất là, những nhân viên làm việc không phải những người nguyên chủ đã dùng, mà là Ngôn Cảnh Tắc chắp vá lung tung lâm thời tìm tới, cho nên mọi người đối với công việc cũng không quá quen với.
Nhưng dù có như vậy, cũng có thể bắt đầu quay.
Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện làm một nghi thức khởi động máy, sau đó bảo Tô Mặc Tu đi lên diễn trận đầu.
Thiết lập nhân vật vai chính là hắn chiếu theo hình tượng Tô Mặc Tu mà thiết kế, là một quân nhân đã trải qua cải tạo, không có cảm tình gì, rất khó lý giải ý tứ ngôn ngữ của người khác.
Hắn tin tưởng Tô Mặc Tu có thể diễn tốt!
Ngôn Cảnh Tắc tràn ngập tin tưởng với Tô Mặc Tu, nhưng rất nhanh…… Hắn liền phát hiện mình đã sai rồi.
Tô Mặc Tu…… diễn không tốt.
Bản thân Tô Mặc Tu chính là một người như vậy, nhưng thật sự bảo y đi diễn…… Ánh mắt gì đó, tất cả đều không đúng, động tác cũng có chút cứng đờ, phản ứng càng vô cùng chậm.
Y là thật sự không có kỹ thuật diễn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.