Chung Tình 2

Chương 86

Quyết Tuyệt

04/09/2021

Làm kiểm tra đo lường lông tóc với ma túy cần thời gian, số lượng ma túy lục soát từ trong nhà Ngôn Cảnh Tắc ra cũng không ít, đám người Ngôn Cảnh Tắc cũng bị tạm giam.

Bọn họ không có tin tức, trên mạng tự nhiên ầm ĩ đến càng ngày càng lợi hại, một đạo diễn vốn không có danh khí gì như Ngôn Cảnh Tắc, cơ hồ mọi người đều biết.

Có thể nói, chỉ cần là người có điện thoại lên mạng, cơ bản đều thấy được ảnh chụp Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu bị cảnh sát đưa đi.

《 Anh ấy từng là đệ nhất mỹ nhân, hiện tại lại……》 đây là nói Tô Mặc Tu.

《 Hết thời? Đạo diễn nổi tiếng thế mà làm ra loại chuyện này! 》 đây là nói Cố Thời Hạo.

Tóm lại, cơ hồ toàn bộ hot search đều cọ độ hot này, làm ra mấy cái tin tức liền.

Còn có người lời thề son sắt mà phân tích Cố Thời Hạo vì sao lại sử dụng ma túy.

Giải trí Kim Minh, văn phòng tổng giám đốc.

Triệu Nghiên Quy ngồi trước mặt Chu Lịch Minh, tay túm lấy túi xách, hốc mắt ửng đỏ: "Chu đại ca, Cố Thời Hạo…… Chuyện này là sự thật sao?"

"Anh không xác định, nhưng hẳn là thật, gần đây cậu ta làm ra rất nhiều chuyện làm người cảm thấy không thể tưởng tượng được." Chu Lịch Minh mặt đầy tiếc hận, "Hẳn là em cũng nhìn thấy tin tức trên mạng rồi."

Hốc mắt Triệu Nghiên Quy càng đỏ.

Kỳ thật cô cũng phát hiện, Cố Thời Hạo gần đây đã thay đổi rất nhiều.

Cô vốn cho rằng Cố Thời Hạo lãnh đạm với cô là vì đã có mục tiêu khác, không nghĩ tới lại là bởi vì…… dùng ma túy.

"Nghiên Quy, anh biết em rất thích phim điện ảnh của Thời Hạo, nhưng có đôi khi, thích một phim điện ảnh, không nhất định phải phải đi thích đạo diễn của phim điện ảnh đó." Chu Lịch Minh lời nói thấm thía mà nói, một bộ dáng đại ca ca thấu hiểu tâm sự.

"Chu đại ca, em biết, em chỉ là có chút khó chịu." Triệu Nghiên Quy nói.

Triệu Nghiên Quy thích Cố Thời Hạo rất nhiều năm, nhưng cô cũng biết, mình và Cố Thời Hạo rất khó ở bên nhau.

Cho nên chuyện thích Cố Thời Hạo, cô chưa từng nói qua với những người khác, nhiều nhất chính là trộm hỏi thăm Chu Lịch Minh một ít chuyện của Cố Thời Hạo.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, cô đã biết một ít chuyện của Cố Thời Hạo mà ban đầu cô không biết.

Cô vốn dĩ hẳn là từ bỏ, nhưng cô thật sự quá thích Cố Thời Hạo, luyến tiếc buông tay, nên vẫn liên hệ với Cố Thời Hạo như cũ.

Gần đây Cố Thời Hạo vô cùng lãnh đạm với cô, cô rốt cuộc là thiên chi kiêu nữ, làm không được mặt lạnh dán mông nóng người ta, nên cũng lãnh đạm với Cố Thời Hạo xuống dần.

Hiện tại Cố Thời Hạo xảy ra chuyện sử dụng ma túy này, cô càng thêm tỉnh táo.

Nhưng tỉnh táo thì tỉnh táo, thương tâm lại là việc khó tránh khỏi.

"Muốn anh cùng em đi giải sầu không?" Chu Lịch Minh hỏi.

"Không cần, Chu đại ca anh làm việc đi." Triệu Nghiên Quy cự tuyệt, lại nói vài câu với Chu Lịch Minh, liền rời khỏi Kim Minh.

Chu Lịch Minh nhìn Triệu Nghiên Quy rời đi, trong mắt tràn đầy âm u, nhưng rất nhanh, âm u lại tiêu tán.

Cố Thời Hạo đã vào Cục Cảnh Sát.

Dù chuyện buôn lậu vu oan không đến trên người Cố Thời Hạo, nhưng chuyện Cố Thời Hạo sử dụng ma túy là thật trăm phần trăm.

Trong giới này của bọn họ, người dùng ma túy thật ra không ít, nhưng chuyện này, vô luận như thế nào cũng không thể chứng thực.

Một khi chứng thực, một khi đã ầm ĩ lên, người sử dụng ma túy tất nhiên bị toàn bộ xã hội chống lại, lại muốn lăn lộn trong giới sẽ rất khó khăn.

Phim của Cố Thời Hạo quay được một nửa càng không có khả năng qua kiểm duyệt -- sau lưng phim này không có nhà tư sản có năng lực nào.

Gã không biết phim đó rốt cuộc quay cái gì, cũng không cảm thấy Cố Thời Hạo có thể quay tốt phim khoa học viễn tưởng, nhưng Cố Thời Hạo tránh gã đi, trốn trốn tránh tránh quay phim điện ảnh, việc này làm gã tâm sinh cảnh giác.

Cùng thời gian, người trong nhà Tô Mặc Tu liên hệ với Tô Mặc Tu bị bắt vào Cục cảnh sát, mời luật sư đón Tô Mặc Tu ra ngoài.

Tô Mặc Tu không sử dụng ma túy, lý lịch sạch sẽ, ma túy vẫn là phát hiện trong nhà Cố Thời Hạo, không quan hệ với y, cảnh sát cũng không trách móc nặng nề gì y.

Tô Mặc Tu mặt đầy mờ mịt mà bị mang ra khỏi Cục cảnh sát.

Trước đó Lưu Nhạc Nhan nói Tô Mặc Tu phải về kế thừa gia nghiệp…… Lời này kỳ thật có một chút là đúng, cho nên Tô Mặc Tu mới không phản bác.

Mẹ Tô Mặc Tu là nhà thiết kế cực kỳ nổi tiếng ở nước ngoài, còn sáng lập một nhãn hiệu thời trang cùng tên, cha y lại là một nhà âm nhạc nổi tiếng, đang dạy học ở một đại học trứ danh nào đó.

Nhưng lợi hại nhất vẫn là anh trai của Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu là con lúc tuổi già của cha mẹ, anh trai y lớn hơn y hai mươi tuổi, hai mươi mấy năm trước, sau khi anh trai y thành niên liền tiến vào công ty của mẹ làm việc.



Lúc ấy công ty của mẹ sản xuất trang phục tuy bởi vì thiết kế độc đáo có rất nhiều người trẻ tuổi thích, nhưng doanh số bình thường, mà lúc này, anh trai y thấy được thị trường Hoa Quốc thật lớn.

Anh y nhanh chóng tiến vào thị trường Hoa Quốc, làm các loại marketing với nhãn hiệu nhà bọn họ, rất nhanh đã tuyên truyền hãng của bọn họ thành "thương hiệu quốc tế", trong lúc nhất thời, doanh số sản phẩm nhà bọn họ ở Hoa Quốc tăng nhiều.

Anh y nhân cơ hội này, không ngừng cố gắng, ở Hoa Quốc mở nhà xưởng, chủ động tiến công thị trường Hoa Quốc, kiếm tiền, đồng thời cũng làm cho sản phẩm công ty bọn họ càng thêm được hoan nghênh.

Sau đó, anh y còn thu mua hai công ty hàng xa xỉ, cùng với một công ty chuyên làm đồ da, tiến quân vào ngành sản xuất thời trang xa xỉ.

Tất cả nhãn hiệu anh y đều dùng nhiều tiền đi làm quảng cáo, bởi vì bọn họ từ rất sớm đã bắt đầu chiếm trước thị trường, cho tới bây giờ, độ tán thành của dân chúng quốc nội đối với sản phẩm nhà y vô cùng cao, nhà bọn họ cũng trở nên cực kỳ có tiền.

Mà cha mẹ y đã sớm nói qua, sẽ cho y một bộ phận cổ phần.

Lúc y còn rất nhỏ, cha mẹ y đã phát hiện y có chút không thích hợp, bọn họ vẫn luôn bồi cạnh y, bảo hộ y rất kĩ, nhưng y cảm thấy không thể vẫn luôn như vậy, kiên trì muốn từ trong nhà rời đi, lúc này mới một mình xuất hiện ở sân bay, lại bị Lưu Nhạc Nhan mang đi ký hợp đồng.

Nhưng mấy năm nay, liên hệ giữa y và người nhà chưa bao giờ gián đoạn.

Cha mẹ y không tán thành y lăn lộn trong giới giải trí, nhưng y nghĩ không ra phương pháp kiếm tiền khác, liền kiên trì kiếm tiền trong giới giải trí.

Càng quan trọng là, như vậy hẳn là sẽ có rất nhiều người nhận thức y, biết đến y.

Y cũng không biết mình vì sao muốn để người khác biết đến mình nữa.

Mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên cũng có chỗ bất hảo —— trên mạng thường thường có ngôn luận bất lợi với y xuất hiện. Cha mẹ y tuổi không nhỏ, không quá hiểu biết cũng quản không được, nhưng anh y sẽ hỗ trợ quản, cũng chính là nửa năm trước, y quyết định rời khỏi giới, mới bảo anh y không cần lo cho y nữa.

Y vẫn luôn không thèm để ý cái nhìn của người ngoài.

"A Tu!" Một người đàn ông cao lớn cường tráng, con lai, ước chừng bốn năm chục tuổi đi về phía Tô Mặc Tu, đúng là anh trai của Tô Mặc Tu - Andrew.

Mẹ Tô Mặc Tu là con lai, Tô Mặc Tu và anh trai y đều có một phần tư huyết thống của người da trắng.

Một phần gien này ở trên người Andrew biểu hiện rất rõ ràng, nhưng trên người Tô Mặc Tu…… Tô Mặc Tu không nói, người khác không nhất định có thể nhìn ra y là con lai.

"Đại ca." Tô Mặc Tu nói.

"Không phải em nói muốn rời khỏi giới sao? Sao lại chạy tới đóng phim? Còn đưa mình vào Cục Cảnh Sát luôn……" Andrew nhíu mày nhìn em trai tinh xảo của mình.

Em trai nhỏ hơn anh hai mươi tuổi, lại trời sinh có khuyết tật, cho tới nay, anh đều tràn ngập trìu mến với người em này.

Hơn nữa anh là người theo chủ nghĩ độc thân, càng là đem em trai coi như con trai mà nuôi.

Anh rất yêu thương đứa em này, nhưng phương pháp yêu thương không giống như cha mẹ.

Cha mẹ anh hận không thể xây một tòa kim ốc đem em trai bảo vệ lại, anh lại hy vọng em trai có thể trải qua cuộc sống của người bình thường, đi tiếp xúc xã hội.

Bởi vậy, em trai muốn vào giới giải trí, anh ủng hộ, còn ngăn cản ý muốn bảo vệ quá nặng của cha mẹ với em trai.

Đương nhiên, em trai bên này anh cũng luôn phái người nhìn chằm chằm, có kẻ không có mắt theo dõi em trai anh, anh sẽ chống đỡ.

Giới giải trí rất nhiều người cảm thấy sau lưng em trai anh có kim chủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người họ nói chính là anh.

Nhưng tuy anh đồng ý để em trai vào giới giải trí, nhìn thấy em trai trong giới vị người ta chỉ trích, anh vẫn thấy bất mãn như cũ, thật ra em trai anh lại không coi ra gì.

Thời gian dài, anh cũng liền không để trong lòng.

Em trai muốn tự do, anh cũng không nên can thiệp quá nhiều.

Nhưng lần này ầm ĩ đến quá nghiêm trọng, em trai anh thế nhưng còn bị liên lụy đến chuyện sử dụng ma túy!

Andrew hiện tại có chút bực bội, đối với đạo diễn liên luỵ em trai cũng cực kỳ bất mãn.

"Em sẽ không rời khỏi giới, em sẽ tiếp tục đóng phim điện ảnh, em còn muốn quay phim điện ảnh." Tô Mặc Tu nói.

Andrew hỏi: "Sao em đột nhiên sửa lại chủ ý?"

Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm, nhưng nói rất rõ ràng: "Em đã yêu một người."

Andrew khiếp sợ mà nhìn em trai mình" "Là ai?"

"Cố Thời Hạo." Tô Mặc Tu nói.

"Cậu ta dùng ma túy!" Andrew lớn tiếng nói.

Tô Mặc Tu nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lóe lóe, nhưng kiên định mà nói: "Anh ấy không có! Là người khác hãm hại anh ấy! Em vẫn luôn ở bên anh ấy, anh ấy không có dùng ma túy!"



Tô Mặc Tu nói vô cùng khẳng định, Andrew tin tưởng em trai mình sẽ không nói dối, nhưng vẫn hỏi một câu: "Em xác định?"

"Em xác định!" Tô Mặc Tu nói, dù trước kia Cố Thời Hạo có dùng ma túy, hiện tại cũng không có dùng mà.

Andrew tin.

Anh nguyện ý để em trai tiến vào giới giải trí là bởi vì anh cảm thấy cha mẹ trước kia quản em trai quá nghiêm.

Mà sở dĩ cha mẹ quản em trai nghiêm, hoàn toàn không cho y tiếp xúc xã hội là bởi vì khi còn nhỏ, em trai y từng bị lạc đường.

Lúc bọn họ tìm được y, y đang ở cùng một đám lưu lạc.

Một đàn người đang hít ma túy, mà em trai lại dơ hề hề, bình tĩnh mà ngồi giữa bọn họ ăn sandwich lãnh từ trung tâm cứu tế.

Những kẻ lang thang không làm gì em trai, thậm chí còn chăm sóc em trai một khoảng thời gian, nhưng cha mẹ anh vẫn rất sợ hãi, nhiều năm sau đó cũng không cho em trai rời khỏi tầm mắt bọn họ, cũng không cho em trai đi học.

Anh thậm chí cảm thấy, bệnh của em trai không thể khỏi hẳn chính là bởi vì cha mẹ anh quá cẩn thận rồi.

Andrew đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vươn tay với Tô Mặc Tu: "Để anh nhìn album ảnh trong điện thoại em xem."

Tô Mặc Tu ngẩn người, đem điện thoại đưa cho Andrew.

Andrew biết em trai mình, điện thoại quay chụp đều là những thứ y yêu thích.

Anh mở album ảnh trong điện thoại ra, sau đó liền thấy được…… rất rất nhiều ảnh chụp Cố Thời Hạo.

Ảnh chụp Cố Thời Hạo tinh thần phấn chấn bồng bột, hoàn toàn khác biệt với ảnh trên mạng nhìn thất, trong đó còn có rất nhiều ảnh chụp là Cố Thời Hạo ở trần nửa người tập thể hình hoặc là luyện võ.

Từ từ, bên trong còn có anh Cố Thời Hạo ôm em trai anh, thậm chí còn có một tấm bọn họ nằm trong một ổ chăn, hai người cũng chỉ lộ ra cái đầu.

Ảnh chụp như vậy, em trai anh vậy mà cũng chụp!

Andrew không dám xem tiếp, đem điện thoại trả lại cho Tô Mặc Tu: "Có mấy ảnh chụp riêng tư đừng có cất trong điện thoại."

Tô Mặc Tu cũng không biết anh mình tưởng cảnh trong phim điện ảnh đã bị y chỉnh nền xanh thành bối cảnh khác là ảnh hằng ngày, không rõ nguyên do gật đầu.

Andrew lại hỏi: "Cần anh giúp bạn trai em không?"

Tô Mặc Tu ngẩn người, mới ý thức được Andrew nói bạn trai là Cố Thời Hạo: "Không cần, anh ấy không có dùng ma túy, sẽ không có việc gì."

"Được rồi," Andrew ôm em trai mình một chút, "Chúc em hạnh phúc."

"Em rất hạnh phúc." Tô Mặc Tu nói.

"Em trưởng thành rồi, tốt lắm." Andrew vui mừng mà nhìn em trai mình.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết đối thoại của Tô Mặc Tu và anh trai y.

Chậm hai ngày, hắn được thả đi ra ngoài.

Nguyên chủ không có tiền án, không có sử dụng ma túy, còn là đạo diễn nổi tiếng, đang ổn buôn lậu ma túy làm gì?

Này hiển nhiên là có người hãm hại.

Cảnh sát không chỉ thả Ngôn Cảnh Tắc, dựa theo Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu, trả lại cho hắn một tờ chứng minh, thuyết minh hắn không sử dụng ma túy, nguyện ý hỗ trợ làm sáng tỏ.

Ngôn Cảnh Tắc đi ra khỏi cục cảnh sát, ngẩng đầu nhìn nhìn không trung màu lam.

Phản kích của hắn, muốn bắt đầu rồi.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đem tờ giấy chứng minh đăng lên Weibo của mình, sau đó gọi điện thoại cho Chu Lịch Minh.

Chu Lịch Minh còn chưa nhận được được tin tức Ngôn Cảnh Tắc từ Cục Cảnh Sát ra tới, mới vừa bắt điện thoại, liền nghe được giọng của Ngôn Cảnh Tắc: "Tao ra rồi đây, có phải mày rất thất vọng không? Chu Lịch Minh, mày chờ, tao sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua đâu."

Ngôn Cảnh Tắc uy hiếp Chu Lịch Minh xong liền cúp điện thoại, lại gửi cho Triệu Nghiên Quy một đoạn video của camera.

Đương nhiên, đây cũng không phải là video camera thật sự, đây là lúc hắn làm việc ở phòng làm việc hiệu ứng, dùng thiết bị làm giả video camera.

Video này được làm cực kỳ tốt, nhân viên chuyên nghiệp cũng không thể liếc mắt một cái nhìn ra thật giả.

Đương nhiên, nếu bọn họ làm giám định, khẳng định có thể giám định ra tới đây là giả, nhưng Triệu Nghiên Quy sẽ không đi làm giám định.

Hắn rất ít chủ động ra tay, nhưng Chu Lịch Minh người này quá ghê tởm, hắn không có khả năng thờ ơ.

Hắn muốn chọc giận Chu Lịch Minh, làm Chu Lịch Minh lại lần nữa động thủ với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Tình 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook