Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 60: Là ánh sao buồn của bầu trời khuya
Vệ Khúc Cửu Quân
29/08/2024
Thiếu niên đi đến trước mặt, khoảng cách không xa cũng chẳng gần, Kiều Kính Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt tha thiết khó giấu được ý muốn thân cận. Chỉ là dùng không được cách này với Diệp Cẩn Niên, mặt dày nhào đến thì phản tác dụng, hắn mím môi, nhẹ nhàng đáp “ Ừm.....”
Ai ui, trông đáng thương ghê ta.
Diệp Cẩn Niên khoanh tay tựa đầu ở vách tường, tự để Kiều Kính Uyên biết rằng cậu vẫn sẽ chủ động gần hắn trong phạm vi, và quy định quy tắc ngầm nào, cả hai không hề lay động, ánh mắt nhìn chằm chằm nhau thật lâu. Kiều Kính Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, không buông lơi giây phút.
Chẳng qua, Kiều Kính Uyên dò không thấu Diệp Cẩn Niên cảm xúc, từ lúc trở về và bắt đầu lại từ đầu, trừ bỏ thấp thỏm và sợ hãi, ban phước mà cấp trái ngọt, còn lại....
Kiều Kính Uyên hơi gục tầm mắt.
Diệp Cẩn Niên linh quang trong tâm trí cười khẽ, cậu xõa tay, không phiền đến hắn nữa, ngồi về ghế sopha, lần này lại phải tự thân thay thuốc, chuyên dụng cồn và sát trùng, Kiều Kính Uyên trì độn nhìn cậu, ngốc đến đáng thương ngồi ở trên đất như vậy.
Gió mát lạnh tháp tháp thổi lạnh cơ thể Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên nhướng mày, hành động băng bó khựng lại, cậu cảm nhận được ở không khí lạnh lúc về đêm, thời gian trôi qua có bao nhiêu lâu đâu.
Dù gì người khiến Kiều Kính Uyên nhập viện cũng là cậu, đánh cũng không nhẹ, vỡ đầu, chấn động, thâm xương mô và tổn thương nội tạng, tạm tha xương
sườn, nhưng kinh hách mới nãy cùng đó cộng thêm một cú thúc mạn sườn.....
Liệt kê đến đây, Diệp Cẩn Niên hơi chột dạ một chút, xem ra ngoại trừ chính cậu tự gây thương thích và trả thù tạo nên vết tích, thì Kiều Kính Uyên chịu tội bởi chính cậu tạo nên cả. Thở dài, Diệp Cẩn Niên đành nhắc nhở “ Anh định ngồi đấy để thêm bệnh à? Gió về đêm không tốt, anh cũng đang bị thương đó, đầu óc bị đánh ngốc rồi thì đừng có ra ngoài nhảy nhót bậy bạ”
ờ phải rồi ” Nói một nửa đến đây, Diệp Cẩn Niên mới phản ứng lại, cậu móc trong cặp của mình, là vừa rồi trở về, cặp còn quăng đại trên ghế, bên trong là đơn thuốc mà bác sĩ đã kê, uống sau ăn. Nhìn sang Kiều Kính Uyên “ Anh còn ngồi ngay đó làm gì, lại đây!”
“ Vâng ” Kiều Kính Uyên chỉ chờ đến lời này mà ngay sau đó lấy lại tinh thần, nhảy chân sáo đến trước mặt Diệp Cẩn Niên, chỉ kém rằng móc chính đuôi sói ra để vung vẩy cho đúng ngữ cảnh.
* Sầm.
“ Ư.....” Kiều Kính Uyên kêu rên, lảo đảo thân mình ngã xuống, nếu lăn thêm tí chắc mặt đều đâm vào khe hẹp giữa bàn trà và sopha, nặng còn có thể đập đầu lần nữa cũng nên.
May thay Diệp Cẩn Niên ngồi vừa hay vươn tay đón lấy Kiều Kính Uyên, che chắn đầu và gương mặt đâm phải mà bị thương, cánh tay Kiều Kính Uyên gắt gao bám lấy Diệp Cẩn Niên, chưa hề để lại đau đớn hay vết cào.
Cậu nhìn người đều đau đến chết lặng, ngậm miệng không nói lời nào cả, nhìn tư thế Kiều Kính Uyên cứng đờ, đùi trái còn dư lại run rẩy không ngừng, đâm phải góc tù, rồi lại ngã.
‘Èo, người đâu vừa khờ vừa đần lại vừa xui, lóng nga lóng ngóng ’ Diệp Cẩn Niên thầm mắng, lại không đả kích đá động đến hắn, chờ thêm vài phút để Kiều Kính Uyên có thể đỡ đi cơn đau, Diệp Cẩn Niên mới lên tiếng “ Đã đỡ hơn chưa "
“ Vợ.... làm anh, hoãn lại một chút ” Giọng nói Kiều Kính Uyên run rẩy, dường như là vì đau mà thống khổ, vùi mặt vào gian tay thiếu niên, hương thơm của linh lan đến từ từng lớp vải mà dư dính, vì thần lưu trữ. Pheromone của hắn cũng tại đó, mà Kiều Kính Uyên có một chút ít, rất nhỏ không vui, chính chủ không thể thân cận mùi hương, tiện nghi thứ tàn phẩm từ hắn.
Diệp Cẩn Niên thờ ơ nhìn hắn chết liệt mãi không đứng lên, cùng với xung hô hắn vừa gọi, lúc này không phải thời điểm thích hợp để sửa đổi, chẳng tiện mở lời, Diệp Cẩn Niên hừ thanh, mang theo khó chịu, lầm tưởng đến Kiều Kính Uyên phân tâm.
Hắn vội thoát khỏi hơi ấm và mùi hương của vợ hắn, gương mặt Kiều Kính Uyên hơi hồng hồng, làm Diệp Cẩn Niên thấy được, lơ đãng nhìn sang áo sơ mi hắn còn mang mặc, cái thứ này chẳng khác nùi dẻ bao nhiêu lắm.
Nắm lấy được cổ tay Kiều Kính Uyên, thiếu niên nghiêm túc vươn tay, sờ lên trán hắn, thiêu đốt nóng bỏng chạm phải nhiệt độ mát lạnh, Diệp Cẩn Niên trợn mắt “ Anh sốt
“ Bảo rồi, sao anh.... ” Vẻ mặt Diệp Cẩn Niên không thể không ghét bỏ cho được, xong, lười đến trách anh ta, bởi chính cậu cũng có hơn bao nhiêu đâu mà nói, quậy cho đã đời rồi thì sốt đến mơ hồ, và dường như nhờ có Kiều Kính Uyên ở cạnh bên, chậc....
Diệp Cẩn Niên để anh ta ngồi xuống, từ trong hòm thuốc một dán giảm sốt, * bộp! tiếng vang. Diệp Cẩn Niên một phách tặng chồng hờ một dán vào trán, Kiều Kính Uyên đầu ấn về sau, nhằm chặt hai mắt tùy ý cậu làm càng, sau đó đóng hòm thuốc lại.
“ Anh có mang thuốc bệnh viện cho đến không ” Diệp Cẩn Niên hỏi, rồi nói tiếp “ Cái loại kê đơn riêng cho anh uống ấy, của tôi ở đây, anh mang theo không?”
Kiều Kính Uyên nghĩ, sau đó..... hắn khờ.
‘Không biết...”
"
. không biết? ” Diệp Cẩn Niên hoài nghi “ Anh chạy khỏi bệnh viện hay gì mà không biết, từ từ?”
“ Anh.... không chạy thẳng ra thật đấy chứ?
"
Đối diện với ánh mắt tròn tròn thiếu chút nữa là phải phát ra bạch quang, ngây ngây thơ thơ nhìn cậu, Diệp Cẩn Niên có chút hơi đau đầu “ Điện thoại anh đâu, đưa tôi xem, chắc phải có người gọi cho anh hoặc cái gì đó chứ không thể thả chạy kiểu ông nội thế được, mà anh chạy lúc nào đấy?”
Kiều Kính Uyên “ Giúp vợ giải quyết chuyện!”
"Ồ”
Diệp Cẩn Niên bắt được hàm Kiều Kính Uyên, nhe nanh đe dọa “ Vậy trước đó, anh nói cho rõ ràng”
Kiều Kính Uyên lần này nhất quyết không nói lời nào nữa.
“ Giỏi ta”
Ai ui, trông đáng thương ghê ta.
Diệp Cẩn Niên khoanh tay tựa đầu ở vách tường, tự để Kiều Kính Uyên biết rằng cậu vẫn sẽ chủ động gần hắn trong phạm vi, và quy định quy tắc ngầm nào, cả hai không hề lay động, ánh mắt nhìn chằm chằm nhau thật lâu. Kiều Kính Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, không buông lơi giây phút.
Chẳng qua, Kiều Kính Uyên dò không thấu Diệp Cẩn Niên cảm xúc, từ lúc trở về và bắt đầu lại từ đầu, trừ bỏ thấp thỏm và sợ hãi, ban phước mà cấp trái ngọt, còn lại....
Kiều Kính Uyên hơi gục tầm mắt.
Diệp Cẩn Niên linh quang trong tâm trí cười khẽ, cậu xõa tay, không phiền đến hắn nữa, ngồi về ghế sopha, lần này lại phải tự thân thay thuốc, chuyên dụng cồn và sát trùng, Kiều Kính Uyên trì độn nhìn cậu, ngốc đến đáng thương ngồi ở trên đất như vậy.
Gió mát lạnh tháp tháp thổi lạnh cơ thể Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên nhướng mày, hành động băng bó khựng lại, cậu cảm nhận được ở không khí lạnh lúc về đêm, thời gian trôi qua có bao nhiêu lâu đâu.
Dù gì người khiến Kiều Kính Uyên nhập viện cũng là cậu, đánh cũng không nhẹ, vỡ đầu, chấn động, thâm xương mô và tổn thương nội tạng, tạm tha xương
sườn, nhưng kinh hách mới nãy cùng đó cộng thêm một cú thúc mạn sườn.....
Liệt kê đến đây, Diệp Cẩn Niên hơi chột dạ một chút, xem ra ngoại trừ chính cậu tự gây thương thích và trả thù tạo nên vết tích, thì Kiều Kính Uyên chịu tội bởi chính cậu tạo nên cả. Thở dài, Diệp Cẩn Niên đành nhắc nhở “ Anh định ngồi đấy để thêm bệnh à? Gió về đêm không tốt, anh cũng đang bị thương đó, đầu óc bị đánh ngốc rồi thì đừng có ra ngoài nhảy nhót bậy bạ”
ờ phải rồi ” Nói một nửa đến đây, Diệp Cẩn Niên mới phản ứng lại, cậu móc trong cặp của mình, là vừa rồi trở về, cặp còn quăng đại trên ghế, bên trong là đơn thuốc mà bác sĩ đã kê, uống sau ăn. Nhìn sang Kiều Kính Uyên “ Anh còn ngồi ngay đó làm gì, lại đây!”
“ Vâng ” Kiều Kính Uyên chỉ chờ đến lời này mà ngay sau đó lấy lại tinh thần, nhảy chân sáo đến trước mặt Diệp Cẩn Niên, chỉ kém rằng móc chính đuôi sói ra để vung vẩy cho đúng ngữ cảnh.
* Sầm.
“ Ư.....” Kiều Kính Uyên kêu rên, lảo đảo thân mình ngã xuống, nếu lăn thêm tí chắc mặt đều đâm vào khe hẹp giữa bàn trà và sopha, nặng còn có thể đập đầu lần nữa cũng nên.
May thay Diệp Cẩn Niên ngồi vừa hay vươn tay đón lấy Kiều Kính Uyên, che chắn đầu và gương mặt đâm phải mà bị thương, cánh tay Kiều Kính Uyên gắt gao bám lấy Diệp Cẩn Niên, chưa hề để lại đau đớn hay vết cào.
Cậu nhìn người đều đau đến chết lặng, ngậm miệng không nói lời nào cả, nhìn tư thế Kiều Kính Uyên cứng đờ, đùi trái còn dư lại run rẩy không ngừng, đâm phải góc tù, rồi lại ngã.
‘Èo, người đâu vừa khờ vừa đần lại vừa xui, lóng nga lóng ngóng ’ Diệp Cẩn Niên thầm mắng, lại không đả kích đá động đến hắn, chờ thêm vài phút để Kiều Kính Uyên có thể đỡ đi cơn đau, Diệp Cẩn Niên mới lên tiếng “ Đã đỡ hơn chưa "
“ Vợ.... làm anh, hoãn lại một chút ” Giọng nói Kiều Kính Uyên run rẩy, dường như là vì đau mà thống khổ, vùi mặt vào gian tay thiếu niên, hương thơm của linh lan đến từ từng lớp vải mà dư dính, vì thần lưu trữ. Pheromone của hắn cũng tại đó, mà Kiều Kính Uyên có một chút ít, rất nhỏ không vui, chính chủ không thể thân cận mùi hương, tiện nghi thứ tàn phẩm từ hắn.
Diệp Cẩn Niên thờ ơ nhìn hắn chết liệt mãi không đứng lên, cùng với xung hô hắn vừa gọi, lúc này không phải thời điểm thích hợp để sửa đổi, chẳng tiện mở lời, Diệp Cẩn Niên hừ thanh, mang theo khó chịu, lầm tưởng đến Kiều Kính Uyên phân tâm.
Hắn vội thoát khỏi hơi ấm và mùi hương của vợ hắn, gương mặt Kiều Kính Uyên hơi hồng hồng, làm Diệp Cẩn Niên thấy được, lơ đãng nhìn sang áo sơ mi hắn còn mang mặc, cái thứ này chẳng khác nùi dẻ bao nhiêu lắm.
Nắm lấy được cổ tay Kiều Kính Uyên, thiếu niên nghiêm túc vươn tay, sờ lên trán hắn, thiêu đốt nóng bỏng chạm phải nhiệt độ mát lạnh, Diệp Cẩn Niên trợn mắt “ Anh sốt
“ Bảo rồi, sao anh.... ” Vẻ mặt Diệp Cẩn Niên không thể không ghét bỏ cho được, xong, lười đến trách anh ta, bởi chính cậu cũng có hơn bao nhiêu đâu mà nói, quậy cho đã đời rồi thì sốt đến mơ hồ, và dường như nhờ có Kiều Kính Uyên ở cạnh bên, chậc....
Diệp Cẩn Niên để anh ta ngồi xuống, từ trong hòm thuốc một dán giảm sốt, * bộp! tiếng vang. Diệp Cẩn Niên một phách tặng chồng hờ một dán vào trán, Kiều Kính Uyên đầu ấn về sau, nhằm chặt hai mắt tùy ý cậu làm càng, sau đó đóng hòm thuốc lại.
“ Anh có mang thuốc bệnh viện cho đến không ” Diệp Cẩn Niên hỏi, rồi nói tiếp “ Cái loại kê đơn riêng cho anh uống ấy, của tôi ở đây, anh mang theo không?”
Kiều Kính Uyên nghĩ, sau đó..... hắn khờ.
‘Không biết...”
"
. không biết? ” Diệp Cẩn Niên hoài nghi “ Anh chạy khỏi bệnh viện hay gì mà không biết, từ từ?”
“ Anh.... không chạy thẳng ra thật đấy chứ?
"
Đối diện với ánh mắt tròn tròn thiếu chút nữa là phải phát ra bạch quang, ngây ngây thơ thơ nhìn cậu, Diệp Cẩn Niên có chút hơi đau đầu “ Điện thoại anh đâu, đưa tôi xem, chắc phải có người gọi cho anh hoặc cái gì đó chứ không thể thả chạy kiểu ông nội thế được, mà anh chạy lúc nào đấy?”
Kiều Kính Uyên “ Giúp vợ giải quyết chuyện!”
"Ồ”
Diệp Cẩn Niên bắt được hàm Kiều Kính Uyên, nhe nanh đe dọa “ Vậy trước đó, anh nói cho rõ ràng”
Kiều Kính Uyên lần này nhất quyết không nói lời nào nữa.
“ Giỏi ta”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.