Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 62: Là ánh sao buồn của bầu trời khuya
Vệ Khúc Cửu Quân
02/09/2024
“ Anh không! ” Tiếng Kiều Kính Uyên quật cường rống lại.
Diệp Cẩn Niên nhìn hắn cả gan hét xong liền hổn hển thở, mệt mỏi thật đến mức không thể giả hơn, mồ hôi từ gương mặt trắng bệch của Kiều Kính Uyên trượt dài. Hắn đâm sầm vào ngực thiếu niên, kìm kẹp tay chân cố chấp đến bỏ qua những lời vừa được đe dọa.
Hắn là bệnh nhân, vậy nên, hắn có quyền!
Tiếng rên rỉ biểu lộ đau đớn thống khổ. Tiếng khóc vẫn còn đó, cùng với lời oán trách người nào đó vô tâm vô phổi, thỏa thỏa đáng đáng muốn quy tội hết lên trên đâu Diệp Cẩn Niên.
đau ” Kiều Kính Uyên than khóc, ấn tay cậu lên vị trí khoang ngực hắn, nước mắt đều cọ hết trên người vợ.
Diệp Cẩn Niên mau bị hắn chọc cho nổi máu điên, cậu nhớ rõ ràng rằng tối qua đánh hắn đâu có nằm ở đó, vậy thì đau cái gì? Ăn vạ à!!
Còn đau tim, bố đập cho xuất huyết cơ tim!!
Ở phía bên kia, Thẩm Mộc mặt đờ ra khi bị cuộc gọi bị cắt ngang, phiền muộn gãi giãi đầu, mặc dù đã nghe rõ và hiểu những gì thiếu phu nhân nói, nhưng hắn còn chứ hỏi vị trí hai người họ ở nơi nào a?!
Rối rắm nửa phút, Thẩm Mộc sai sử người giải quyết những điều còn lại, sau đó lái xe đi đến bệnh viện, trước đó còn phải nhờ người tra xem vị trí tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở chỗ nào.
Nửa đường, bỗng điện thoại lần nữa vang lên tiếng tin nhắn, Thẩm Mộc ghé mắt nhìn đến, là số của tiểu thiếu gia?
‘ Tiểu thiếu gia thật tốt! Mất trí nhớ càng ngoan!’ Thẩm Mộc tưởng vậy, chú tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao cho, rất nhanh đến địa chỉ được cấp, khu chung cư cao cấp trong thành phố, xa hoa bậc nhất không hề ngoa, cùng với bảo vệ đưa thông tin, thuận lợi lái xe đi vào hầm để xe dưới tầng ngầm.
Chuyên dụng thang máy hướng lên tầng cao, Thẩm Mộc nơi này nhìn nơi kia, từng nghe nói nơi này rất đẹp, thiết kế và kiến trúc vượt xa với người nghèo như hắn có thể nghĩ đến. Tận mắt xem ra, đúng là như vậy thật, sải bước rời khởi thang máy, hành lang dài sáng loáng, phản ánh đèn nhu hòa vàng nhạt, ấm áp lung linh rất nhiều.
Xa xa, nhìn đến một vệt đen, Thẩm Mộc ngẩng ra, rốt cuộc thì bằng phẳng đẹp để sàn hành lang, bỗng xuất hiện thứ khác biệt, đương nhiên là để ý rồi, Thẩm Mộc tò mò đi đến, lại nhìn sang số phòng, vậy mà trùng khớp với địa chỉ được giao.
Thẩm Mộc vươn tay ấn chuông, ánh mắt lại không rời đi đánh giá dấu vết trên mặt sàn, nó rất mới, trung tâm dấu vết rất ngọt, giống như dứt khoát bổ xuống, rồi nhấc lên, xem ra là một cây rìu, Thẩm Mộc cảm thán ai mới có thể làm được đến mức đấy, cũng như độ sâu của nó, đến nổi một lớp sắt thép mỏng gần nhất còn bị cắt ra.
Tính ra, gây hư hại, bồi thường không ít tiền đâu.
Thẩm - tiếc tiền - Mộc ‘Xem ra rất đắt!
Đương Thẩm Mộc loạn suy nghĩ, * cạch! một tiếng, cánh cửa được mở từ bên trong, quay lại xem người đứng sau cánh cửa, Thẩm Mộc đầu óc phải ong ong lên, đồng tử sậu đình, Thẩm Mộc ngơ ngác chớp mắt không biết nên mở lời trước nói cái gì.
Trước mặt, tiểu thiếu gia Kiều Kính Uyên vẫn còn khóc, dù đã ngừng cách đây không lâu, nhưng Thẩm Mộc nhìn ra được đuôi mắt đỏ bừng cùng ướt át mi mắt, đáng thương có đáng thương, mà đáy mắt kia mang đầy địch ý.
Với ai cơ?
Yép! Là Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc “ ???"
Bất tri bất giác, Thẩm Mộc nhìn sang bên cạnh Kiều Kính Uyên, thiếu phu nhân biểu tình lạnh lẽo đến mức cảm giác được cậu sắp giết người, thiếu chút nữa hai chữ ghét bỏ phải viết thẳng lên trên mặt. Đáng thương tiểu thiếu gia ôm chặt, bám lấy gấu áo tơ tằm của Diệp Cẩn Niên đến nhàu nát.
Diệp Cẩn Niên còn chưa nói lời nào, Kiều Kính Uyên khản đặc giọng đã lên tiếng trước, gọi về hồn phách đang trên mây của Thẩm Mộc “ Thuốc ”
Âm thanh khó nghe ấy là dư vị của trận khóc rống vừa rồi, Thẩm Mộc tưởng muốn hỏi Kiều Kính Uyên làm sao, có cần thiết đến bệnh viện hay không, bởi từ gương mặt bất thường mệt mỏi, và mơ hồ đôi mắt kia vô định nhìn bản thân. Thẩm Mộc gì cũng chưa làm, đã thoáng rùng mình khi ánh mắt tiểu thiếu gia trầm xuống, nhiều lắm, đáng sợ âm ngoa cùng mất kiên nhẫn, dù cho Kiều Kính Uyên trạng thái thảm ở Diệp Cẩn Niên xem ra, nhưng vẫn làm Thẩm Mộc tiếng nói vô hình trung bị bóp nghẹn tại cổ họng.
Kiều Kính Uyên theo đó giơ tay, không tiếng động thúc giục Thẩm Mộc đưa thuốc đến cho hắn, vào trong tay rồi, thấy người này vẫn còn muốn hỏi thêm, Kiều Kính Uyên đầu óc đau đến không được, nhờ lẽo đẽo theo Diệp Cẩn Niên mới miễn cưỡng nhịn được cơn mơ hồ, hắn lườm Thẩm Mộc một cái.
* Sầm!
Mạnh mẽ đóng lại cửa nhà, Kiều Kính Uyên nhìn bọc thuốc, chậm rãi qua ra nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn luôn đứng yên không nói lấy một lời, vừa lúc hắn cũng thấy cậu đang nhìn vào nơi Kiều Kính Uyên giữ tay, như suy tư, như bất mãn, lại không xua đuổi.
“ Đi ăn tối ” Diệp Cẩn Niên đảo mắt, cậu đỡ Kiều Kính Uyên khập khiễng đi vào bàn ăn, chẳng biết cả hai đã quậy phá kiểu gì mới nguyện ý bằng mặt mà không bằng lòng như vậy.
Diệp - không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng - Cẩn Niên “ (',')"
Đoán đi.
Diệp Cẩn Niên nhìn hắn cả gan hét xong liền hổn hển thở, mệt mỏi thật đến mức không thể giả hơn, mồ hôi từ gương mặt trắng bệch của Kiều Kính Uyên trượt dài. Hắn đâm sầm vào ngực thiếu niên, kìm kẹp tay chân cố chấp đến bỏ qua những lời vừa được đe dọa.
Hắn là bệnh nhân, vậy nên, hắn có quyền!
Tiếng rên rỉ biểu lộ đau đớn thống khổ. Tiếng khóc vẫn còn đó, cùng với lời oán trách người nào đó vô tâm vô phổi, thỏa thỏa đáng đáng muốn quy tội hết lên trên đâu Diệp Cẩn Niên.
đau ” Kiều Kính Uyên than khóc, ấn tay cậu lên vị trí khoang ngực hắn, nước mắt đều cọ hết trên người vợ.
Diệp Cẩn Niên mau bị hắn chọc cho nổi máu điên, cậu nhớ rõ ràng rằng tối qua đánh hắn đâu có nằm ở đó, vậy thì đau cái gì? Ăn vạ à!!
Còn đau tim, bố đập cho xuất huyết cơ tim!!
Ở phía bên kia, Thẩm Mộc mặt đờ ra khi bị cuộc gọi bị cắt ngang, phiền muộn gãi giãi đầu, mặc dù đã nghe rõ và hiểu những gì thiếu phu nhân nói, nhưng hắn còn chứ hỏi vị trí hai người họ ở nơi nào a?!
Rối rắm nửa phút, Thẩm Mộc sai sử người giải quyết những điều còn lại, sau đó lái xe đi đến bệnh viện, trước đó còn phải nhờ người tra xem vị trí tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở chỗ nào.
Nửa đường, bỗng điện thoại lần nữa vang lên tiếng tin nhắn, Thẩm Mộc ghé mắt nhìn đến, là số của tiểu thiếu gia?
‘ Tiểu thiếu gia thật tốt! Mất trí nhớ càng ngoan!’ Thẩm Mộc tưởng vậy, chú tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao cho, rất nhanh đến địa chỉ được cấp, khu chung cư cao cấp trong thành phố, xa hoa bậc nhất không hề ngoa, cùng với bảo vệ đưa thông tin, thuận lợi lái xe đi vào hầm để xe dưới tầng ngầm.
Chuyên dụng thang máy hướng lên tầng cao, Thẩm Mộc nơi này nhìn nơi kia, từng nghe nói nơi này rất đẹp, thiết kế và kiến trúc vượt xa với người nghèo như hắn có thể nghĩ đến. Tận mắt xem ra, đúng là như vậy thật, sải bước rời khởi thang máy, hành lang dài sáng loáng, phản ánh đèn nhu hòa vàng nhạt, ấm áp lung linh rất nhiều.
Xa xa, nhìn đến một vệt đen, Thẩm Mộc ngẩng ra, rốt cuộc thì bằng phẳng đẹp để sàn hành lang, bỗng xuất hiện thứ khác biệt, đương nhiên là để ý rồi, Thẩm Mộc tò mò đi đến, lại nhìn sang số phòng, vậy mà trùng khớp với địa chỉ được giao.
Thẩm Mộc vươn tay ấn chuông, ánh mắt lại không rời đi đánh giá dấu vết trên mặt sàn, nó rất mới, trung tâm dấu vết rất ngọt, giống như dứt khoát bổ xuống, rồi nhấc lên, xem ra là một cây rìu, Thẩm Mộc cảm thán ai mới có thể làm được đến mức đấy, cũng như độ sâu của nó, đến nổi một lớp sắt thép mỏng gần nhất còn bị cắt ra.
Tính ra, gây hư hại, bồi thường không ít tiền đâu.
Thẩm - tiếc tiền - Mộc ‘Xem ra rất đắt!
Đương Thẩm Mộc loạn suy nghĩ, * cạch! một tiếng, cánh cửa được mở từ bên trong, quay lại xem người đứng sau cánh cửa, Thẩm Mộc đầu óc phải ong ong lên, đồng tử sậu đình, Thẩm Mộc ngơ ngác chớp mắt không biết nên mở lời trước nói cái gì.
Trước mặt, tiểu thiếu gia Kiều Kính Uyên vẫn còn khóc, dù đã ngừng cách đây không lâu, nhưng Thẩm Mộc nhìn ra được đuôi mắt đỏ bừng cùng ướt át mi mắt, đáng thương có đáng thương, mà đáy mắt kia mang đầy địch ý.
Với ai cơ?
Yép! Là Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc “ ???"
Bất tri bất giác, Thẩm Mộc nhìn sang bên cạnh Kiều Kính Uyên, thiếu phu nhân biểu tình lạnh lẽo đến mức cảm giác được cậu sắp giết người, thiếu chút nữa hai chữ ghét bỏ phải viết thẳng lên trên mặt. Đáng thương tiểu thiếu gia ôm chặt, bám lấy gấu áo tơ tằm của Diệp Cẩn Niên đến nhàu nát.
Diệp Cẩn Niên còn chưa nói lời nào, Kiều Kính Uyên khản đặc giọng đã lên tiếng trước, gọi về hồn phách đang trên mây của Thẩm Mộc “ Thuốc ”
Âm thanh khó nghe ấy là dư vị của trận khóc rống vừa rồi, Thẩm Mộc tưởng muốn hỏi Kiều Kính Uyên làm sao, có cần thiết đến bệnh viện hay không, bởi từ gương mặt bất thường mệt mỏi, và mơ hồ đôi mắt kia vô định nhìn bản thân. Thẩm Mộc gì cũng chưa làm, đã thoáng rùng mình khi ánh mắt tiểu thiếu gia trầm xuống, nhiều lắm, đáng sợ âm ngoa cùng mất kiên nhẫn, dù cho Kiều Kính Uyên trạng thái thảm ở Diệp Cẩn Niên xem ra, nhưng vẫn làm Thẩm Mộc tiếng nói vô hình trung bị bóp nghẹn tại cổ họng.
Kiều Kính Uyên theo đó giơ tay, không tiếng động thúc giục Thẩm Mộc đưa thuốc đến cho hắn, vào trong tay rồi, thấy người này vẫn còn muốn hỏi thêm, Kiều Kính Uyên đầu óc đau đến không được, nhờ lẽo đẽo theo Diệp Cẩn Niên mới miễn cưỡng nhịn được cơn mơ hồ, hắn lườm Thẩm Mộc một cái.
* Sầm!
Mạnh mẽ đóng lại cửa nhà, Kiều Kính Uyên nhìn bọc thuốc, chậm rãi qua ra nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn luôn đứng yên không nói lấy một lời, vừa lúc hắn cũng thấy cậu đang nhìn vào nơi Kiều Kính Uyên giữ tay, như suy tư, như bất mãn, lại không xua đuổi.
“ Đi ăn tối ” Diệp Cẩn Niên đảo mắt, cậu đỡ Kiều Kính Uyên khập khiễng đi vào bàn ăn, chẳng biết cả hai đã quậy phá kiểu gì mới nguyện ý bằng mặt mà không bằng lòng như vậy.
Diệp - không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng - Cẩn Niên “ (',')"
Đoán đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.