Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 5: Nhật ký xuyên không: Ngày đầu tiên, tiến bệnh viện
Vệ Khúc Cửu Quân
08/08/2024
Nhân viên cứu thương từ ngoài xe
đi xuống, vội tách đội cảnh sát đang đứng chắn trước cửa mà tiến vào bên trong đại sảnh. Thấy được Kiều Kính Uyên đầu đầy máu dưới đất, vội vàng thượng người lên trên cáng cứu thương.
Trưởng đội ngơ ngác “ Ai gọi cứu thương vậy? ”
Nhìn phía sau mấy cậu lính trẻ cũng đang nghệch mặt ra nhìn lại trưởng đội, ông ta mới hướng ánh mắt về phía của Diệp Cẩn Niên, thiếu niên đang chớp mắt ngây ngô nhìn lại.
Bầu không khí có hơi lắng đọng, Diệp Cẩn Niên đón lấy ánh mắt gắt gao nóng bỏng của trưởng đội trưởng, lặng lẽ giơ lên cánh tay, sau đó cậu gãi má cười trừ, triển khai một lời nói đùa cợt “ Lương tâm trỗi dậy ạ ”
Trưởng đội: Nhìn chằm chằm ifg.
Diệp Cẩn Niên xua tay “ Đùa thôi ”
Sau đó Diệp Cẩn Niên giơ tay về phía trước “ Ngài bắt đi, tôi dù sao cũng là đối tượng bị tình nghi cố ý gây thương tích mà ”
“ Hừm! ” Trưởng đội đành lấy còng tay, lách cách tiếng kim loại nặng nề khóa lại cổ tay Diệp Cẩn Niên, âm thanh chầm rì rì ẩn chứa bất lực cùng không hiểu “ Tôi xem cậu còn trẻ, còn thấu hiểu quy trình bắt phạm nhân nhỉ ”
“ Từ từ đã! ” Có người cắt ngang hành động của trưởng đội.
Nhìn sang, ánh mắt mọi người chú ý thấy nam phụ tá cấp cứu sau lưng Diệp Cẩn Niên là người đã lên tiếng ngăn cản. Anh ta tiến lên phía trước, trưởng đội nhìn anh ta rồi hỏi “ Bệnh nhân xảy ra vấn đề gì sao? ”
Nam phụ tá lắc đầu “ Không phải ”
Trưởng đội “ Vậy? ”
“ Người có vấn đề là cậu ta ” Nam phụ tá chỉ Diệp Cẩn Niên, sau đó giúp cậu vén lên sợi tóc phía sau gáy, bởi vì những sợi tóc này khá dài, nên vết thương phía sau bị che khuất đi rất nhiều. Còn có dấu bị lở loét, máu đọng lại đã khá khô cứng.
Những cảnh sát phần lớn là Alpha, số ít khác là Beta, nhìn thấy tuyến thể yếu ớt lại bị chịu vết thương nặng đến thế, nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. Lại chậm trễ không phát hiện ra, hậu quả sau này có khi rất nghiêm trọng.
Nam phụ tá “ Trưởng đội, vết thương của cậu ta cũng khá nghiêm trọng, phiền ngài cùng đi một chuyến đến bệnh viện ”
Diệp Cẩn Niên không rõ vết thương cỡ nào, thuần nhiên hỏi “ Vậy còn việc lấy lời khai? ”
Nam phụ tá trợn trắng mắt, kéo lấy tay của Diệp Cẩn Niên từ tay trưởng đội, vừa đi cậu ta còn vừa mắng Diệp Cẩn Niên “ Quan tâm nhiều thế làm gì, thương thế nặng đến vậy còn thành thật để bị trói đi, miệng đâu sao không nói? ”
Diệp Cẩn Niên “ Nghiêm trọng đến vậy? ”
“ (¬¬) ” Nam phụ tá quay lại “ Cậu cố tình chọc điên người đối diện phải không? ”
“ Không phải ”
“ Anh suy nghĩ nhiều rồi ” Diệp Cẩn Niên nói, sau đó liền an tĩnh ngồi vào xe cứu thương, cùng khoang với Kiều Kính Uyên, phút chốc, cậu bộ dạng giẫy giụa mặc cả một chút “Không ngồi cùng anh ta được không?”
Nam phụ tá cười, ‘ thân thiện ’ đáp “ Cậu đi mà lên nóc xe ngồi nè ”
Rồi ngón tay đang giúp Diệp Cẩn Niên sát khuẩn, hơi ấn một chút bông chấm, thiếu niên liền la oai oái lên “ Anh, nhẹ chút, sai rồi! Sai rồi! ”
“ Lại ngứa da, biết tay tôi! ” Nam phụ tá miệng trách mắng, động tác lại phóng nhẹ hơn, bắt đầu giải quyết sơ qua vết thương trên cánh tay của Diệp Cẩn Niên. Tuyến thể đã thuộc về phần khó hơn, Thính Đình chỉ dám qua loa lau đi phần vết máu và da thịt hoại tử bên ngoài.
Diệp Cẩn Niên: O ᴗ Ọ
Bởi vì thương tích của Kiều Kính Uyên cũng không nhẹ, nên sau khi giúp Diệp Cẩn Niên khử trùng vết thương, mới đến giúp Kiều Kính Uyên băng bó trên đầu.
Diệp Cẩn Niên chống cằm, trên tay vẫn còn bị còng tay khóa lại, nên cứ vướng víu khó chịu làm sao. Nhìn nam phụ tá tay nhanh thoang thoắt làm việc, đã lâu không giao lưu với loại người một cách tự nhiên, nên Diệp Cẩn Niên có chút ngứa mỏ muốn tán gẫu.
“ Anh tên là gì vậy? ” Cậu hỏi.
“ Thính Đình ”
“ Anh bao nhiêu tuổi nha? ” Diệp Cẩn Niên.
“ 21 ”
“ Woa! ”
Thính Đình đang mang khẩu trang, vậy nên Diệp Cẩn Niên không nhìn thấy được gương mặt, nhưng cậu đoán rằng đối phương hẳn rất đẹp. Lông mi Thính Đình cũng dài nữa, đôi mắt to tròn đẹp lắm, chỉ là cách nói cụt lủn cùng với sự gan dạ đanh thép khi bàn luận với trương đội kia, quả thật khá là ấn tượng đó.
“ Tuyến thể của cậu là anh ta làm à? ” Thính Đình băng bó xong vết thương trên trán cho Kiều Kính Uyên, ánh mắt chắc chắn nhìn lên Diệp Cẩn Niên, hỏi.
“ Như anh thấy đấy ” Diệp Cẩn Niên nhún vai cười khẽ “ Vậy nên tôi là tự vệ hợp pháp, nhờ đến cảnh sát để tránh đi chút lý do lằng nhằng, ly hôn để dễ hơn ấy mà ”
Trưởng đội ngơ ngác “ Ai gọi cứu thương vậy? ”
Nhìn phía sau mấy cậu lính trẻ cũng đang nghệch mặt ra nhìn lại trưởng đội, ông ta mới hướng ánh mắt về phía của Diệp Cẩn Niên, thiếu niên đang chớp mắt ngây ngô nhìn lại.
Bầu không khí có hơi lắng đọng, Diệp Cẩn Niên đón lấy ánh mắt gắt gao nóng bỏng của trưởng đội trưởng, lặng lẽ giơ lên cánh tay, sau đó cậu gãi má cười trừ, triển khai một lời nói đùa cợt “ Lương tâm trỗi dậy ạ ”
Trưởng đội: Nhìn chằm chằm ifg.
Diệp Cẩn Niên xua tay “ Đùa thôi ”
Sau đó Diệp Cẩn Niên giơ tay về phía trước “ Ngài bắt đi, tôi dù sao cũng là đối tượng bị tình nghi cố ý gây thương tích mà ”
“ Hừm! ” Trưởng đội đành lấy còng tay, lách cách tiếng kim loại nặng nề khóa lại cổ tay Diệp Cẩn Niên, âm thanh chầm rì rì ẩn chứa bất lực cùng không hiểu “ Tôi xem cậu còn trẻ, còn thấu hiểu quy trình bắt phạm nhân nhỉ ”
“ Từ từ đã! ” Có người cắt ngang hành động của trưởng đội.
Nhìn sang, ánh mắt mọi người chú ý thấy nam phụ tá cấp cứu sau lưng Diệp Cẩn Niên là người đã lên tiếng ngăn cản. Anh ta tiến lên phía trước, trưởng đội nhìn anh ta rồi hỏi “ Bệnh nhân xảy ra vấn đề gì sao? ”
Nam phụ tá lắc đầu “ Không phải ”
Trưởng đội “ Vậy? ”
“ Người có vấn đề là cậu ta ” Nam phụ tá chỉ Diệp Cẩn Niên, sau đó giúp cậu vén lên sợi tóc phía sau gáy, bởi vì những sợi tóc này khá dài, nên vết thương phía sau bị che khuất đi rất nhiều. Còn có dấu bị lở loét, máu đọng lại đã khá khô cứng.
Những cảnh sát phần lớn là Alpha, số ít khác là Beta, nhìn thấy tuyến thể yếu ớt lại bị chịu vết thương nặng đến thế, nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh. Lại chậm trễ không phát hiện ra, hậu quả sau này có khi rất nghiêm trọng.
Nam phụ tá “ Trưởng đội, vết thương của cậu ta cũng khá nghiêm trọng, phiền ngài cùng đi một chuyến đến bệnh viện ”
Diệp Cẩn Niên không rõ vết thương cỡ nào, thuần nhiên hỏi “ Vậy còn việc lấy lời khai? ”
Nam phụ tá trợn trắng mắt, kéo lấy tay của Diệp Cẩn Niên từ tay trưởng đội, vừa đi cậu ta còn vừa mắng Diệp Cẩn Niên “ Quan tâm nhiều thế làm gì, thương thế nặng đến vậy còn thành thật để bị trói đi, miệng đâu sao không nói? ”
Diệp Cẩn Niên “ Nghiêm trọng đến vậy? ”
“ (¬¬) ” Nam phụ tá quay lại “ Cậu cố tình chọc điên người đối diện phải không? ”
“ Không phải ”
“ Anh suy nghĩ nhiều rồi ” Diệp Cẩn Niên nói, sau đó liền an tĩnh ngồi vào xe cứu thương, cùng khoang với Kiều Kính Uyên, phút chốc, cậu bộ dạng giẫy giụa mặc cả một chút “Không ngồi cùng anh ta được không?”
Nam phụ tá cười, ‘ thân thiện ’ đáp “ Cậu đi mà lên nóc xe ngồi nè ”
Rồi ngón tay đang giúp Diệp Cẩn Niên sát khuẩn, hơi ấn một chút bông chấm, thiếu niên liền la oai oái lên “ Anh, nhẹ chút, sai rồi! Sai rồi! ”
“ Lại ngứa da, biết tay tôi! ” Nam phụ tá miệng trách mắng, động tác lại phóng nhẹ hơn, bắt đầu giải quyết sơ qua vết thương trên cánh tay của Diệp Cẩn Niên. Tuyến thể đã thuộc về phần khó hơn, Thính Đình chỉ dám qua loa lau đi phần vết máu và da thịt hoại tử bên ngoài.
Diệp Cẩn Niên: O ᴗ Ọ
Bởi vì thương tích của Kiều Kính Uyên cũng không nhẹ, nên sau khi giúp Diệp Cẩn Niên khử trùng vết thương, mới đến giúp Kiều Kính Uyên băng bó trên đầu.
Diệp Cẩn Niên chống cằm, trên tay vẫn còn bị còng tay khóa lại, nên cứ vướng víu khó chịu làm sao. Nhìn nam phụ tá tay nhanh thoang thoắt làm việc, đã lâu không giao lưu với loại người một cách tự nhiên, nên Diệp Cẩn Niên có chút ngứa mỏ muốn tán gẫu.
“ Anh tên là gì vậy? ” Cậu hỏi.
“ Thính Đình ”
“ Anh bao nhiêu tuổi nha? ” Diệp Cẩn Niên.
“ 21 ”
“ Woa! ”
Thính Đình đang mang khẩu trang, vậy nên Diệp Cẩn Niên không nhìn thấy được gương mặt, nhưng cậu đoán rằng đối phương hẳn rất đẹp. Lông mi Thính Đình cũng dài nữa, đôi mắt to tròn đẹp lắm, chỉ là cách nói cụt lủn cùng với sự gan dạ đanh thép khi bàn luận với trương đội kia, quả thật khá là ấn tượng đó.
“ Tuyến thể của cậu là anh ta làm à? ” Thính Đình băng bó xong vết thương trên trán cho Kiều Kính Uyên, ánh mắt chắc chắn nhìn lên Diệp Cẩn Niên, hỏi.
“ Như anh thấy đấy ” Diệp Cẩn Niên nhún vai cười khẽ “ Vậy nên tôi là tự vệ hợp pháp, nhờ đến cảnh sát để tránh đi chút lý do lằng nhằng, ly hôn để dễ hơn ấy mà ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.