Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 13: Nhật ký xuyên không: Sự kỳ quái. (3)
Vệ Khúc Cửu Quân
08/08/2024
Sau khi đã giải quyết vấn đề về giấy tờ và thành công trợ công xong.
Diệp Cẩn Niên khá là tin tưởng với năng lực Chính Phi có, và cũng phải nói đến, khi trưởng đội giới thiệu cho cậu biết, cũng đã kể sơ qua công tích Chính Phi có, trên mạng càng không thiếu mấy cái thông tin như vậy.
Diệp Cẩn Niên đánh cược lần này, không hề lỗ vốn một chút nào!
Trong khi Diệp Cẩn Niên đang tung tăng đá chân này dẫm chân kia trên đường hành lang, trở về với phòng bệnh, thì bên này, Kiều Kính Uyên đang dần tỉnh lại, các xúc giác thần kinh đang phản hồi đến não bộ, từ cơn đau đớn truyền đến ở vị trí thái dương, toàn thân cảm nhận được thứ âm ỉ đến đáng sợ. Chân, bụng, mạng sườn, và đũng quần.....
Nam nhân mi mắt nhăn cực sâu, tiếng rên rỉ bắt đầu không thể khống chế được bật thốt.
“ Ha ah! ” Kiều Kính Uyên mở trừng mắt, mồ hôi lạnh từ thái dương lẫn chóp mũi, ướt át khó chịu vô cùng. Hắn đôi tròng mắt xoay chuyển, đối diện một trần nhà thuần trắng, du hương bên mũi là hương sát trùng đặt trưng của bệnh viện. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, Kiều Kính Uyên đang ngơ ngác không biết bản thân mình đã vì lý do gì được đưa vào bệnh viện.
Mặc cho vết thương trong mỗi lần cử động là đau đến âm ỉ, hắn vẫn nhẫn nhịn, chống xuống một cánh tay, nâng đỡ chính mình ngồi trở dậy. Kiều Kính Uyên đánh giá ở xung quanh trong chốc lát, vươn tay gỡ phăng đi kim tiêm truyền dịch.
Thô bạo động tác không thuộc bất kỳ chuyên môn nào, rỉ máu là điều khó có thể tránh khỏi, càng khó nói là sự kỳ quái từ Kiều Kính Uyên, hắn an tĩnh đến lạ. Không tức giận, cũng không đập đồ quát tháo như Diệp Cẩn Niên nghĩ đến. Mà là chậm rãi quan sát đáng giá, nếu có đám bạn chơi cùng của Kiều Kính Uyên ở đoạn thời khắc này, rất dễ để nhận ra cậu bạn của mình đã biến hóa một cách trên trời dưới đất.
Âm u tích đoạn dưới đáy mắt, trầm tĩnh đến lạ, hắn đến bồn rửa tay rửa sơ sài qua máu đang chảy. Đúng lúc ngước mắt lên nhìn, Kiều Kính Uyên sửng sốt vài giây, trong gương đang phản chiếu lại kẻ đối với hắn, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
‘ Đây là.... ’ Kiều Kính Uyên chưa kịp định thần lại thứ đang được diễn ra, vì sao trong gương lại không phải gương mặt của hắn. Không đúng, nên nói là tại sao.....
Bất ngờ, cửa phòng bị kéo mở, y tá lần nữa đến để thay thuốc, nhìn trên giường bệnh tiểu thiếu gia không ai, lại nhìn sang Kiều Kính Uyên đã tỉnh, máu nhiễu giọt trên mặt đất. Mí mắt cô y tá nhỏ hơi giật giật, nhìn Kiều Kính Uyên một cái, lật đật đến kéo người ngồi xuống trên giường.
Trong bệnh viện, cao hèn thấp gì vào tay y tá, bác sĩ vẫn bị mắng nhiếc như thường, cô y tá nhỏ cũng không ngoại lệ, chạy đôn chạy đáo cả buổi trời, đến lúc giao ca ban trưa, lại gặp thêm bệnh nhân không ngoan ngoãn, truyền dịch chưa hết còn dám rút, trời ơii.
Y tá nhỏ sắp điên đến nơi lên rồi “ Cậu đần à? Chưa truyền xong nước đã rút dây ra, còn làm gì đây, da thịt dày béo quá nhỉ? Bị đánh xong còn chưa chừa nữa à, có giỏi thì cậu đừng có ở nơi này làm gì!! ”
Kiều Kính Uyên bị mắng có hơi ngốc, từ trọng tâm vấn đề y tá nói, hắn hơi nhăn mày “ Là ai, đánh tôi? ”
Nói, Kiều Kính Uyên còn cảm thán rằng “ Lá gan cũng không.... nhỏ! Tsk! ”
Kiều Kính Uyên cắn phải môi, u ám nhìn cánh tay đột nhiên bị châm vào ghim tiêm, y tá nhỏ sau khi giúp Kiều Kính Uyên dùng cồn lau đi vết thương, dán băng keo và bông thấm máu vào bênh mạch máu bị nức vỡ.
Nhìn nước truyền dịch còn nửa bình chưa truyền xong, y tá nhỏ thay đầu ghim, cầm lấy cánh tay khác của Kiều Kính Uyên mà châm vào.
Vừa làm xong, còn cười nói “ Cậu bớt xem mấy bộ tổng tài não tàn đó đi, lời kịch ngượng chết đi được, còn người đánh cậu, cái này cậu còn hỏi chúng tôi? ”
Kiều Kính Uyên mờ mịt “ Tôi quen? Là ai? ”
Y tá nhỏ ánh mắt phức tạp, đánh giá Kiều Kính Uyên một vòng “ Omega của cậu ”
“ Tôi?! Từ từ, tôi làm sao có Omega.... cô đừng có nói bừa, kết hôn tôi cũng chưa, làm sao..... ” Kiều Kính Uyên điềm tĩnh không nổi nữa, từ khi tỉnh lại từ giấc mơ, hắn cảm giác được thế giới như thay đổi thành cái khác. Không còn ở thế giới hắn quen biết nữa, ở khi Kiều Kính Uyên hỏi một loạt vấn đề, hắn lúc này cực kỳ hoảng hốt, rõ ràng bản thân hắn chỉ ngủ một giấc.
Sao lại bị thương nặng đến mức vào trong bệnh viện, sao lại trở thành bộ dạng này, còn có, Omega, hắn rõ ràng.....
* Cạch.
Tiếng mở cửa lần nữa đem hắn trở về với thực tại.
Cô ý tá cũng đang đứng thẳng lưng, cầm khay thuốc và khẽ quay người lại, nhìn thấy người đến là ai, cô y tá nhỏ cười “ Chà, em về đúng lúc quá, vừa rồi cậu hỏi Omega của cậu là ai đúng không, đây là tiểu kiều phu của cậu ”
Câu trước dành cho Diệp Cẩn Niên mới vừa trở về, còn vế sau, hiển nhiên là nói cho Kiều Kính Uyên biết.
Diệp Cẩn Niên “ ? ”
Kiều Kính Uyên tròn mắt.
“ Cậu..... tôi..... cậu là Omega, của tôi? ”
‘ ? ’ Thứ gì?
“ Đúng không? ” Kiều Kính Uyên run rẩy khóe môi, cẩn thận nhìn Diệp Cẩn Niên mà hỏi, ánh mắt khóa chặt đến gương mặt và bóng dáng thiếu niên. Kiều Kính Uyên chỉ hận không thể lập tức bổ nhào đến, ôm lấy Diệp Cẩn Niên vào lòng.
Tại đây, cảm xúc đối phương đang có, là vui mừng, cũng là kích động, những loại cảm xúc vốn không nên có ở Kiều Kính Uyên, nó đang được diễn ra.
Thiếu niên im lặng.
Diệp Cẩn Niên nhìn ra được, Kiều Kính Uyên, đang hạnh phúc, vui vẻ.
Cậu khẽ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vậy cho nên không chút chần chừ nào cả, cực lực lay chuyển suy nghĩ, đi đến trước mặt Kiều Kính Uyên, liền vừa đi tới vừa giải bỏ dây vải mỏng manh đang khóa lấy bọc văn kiện.
Sau khi tiếp cận hắn, Diệp Cẩn Niên khẽ nhìn cô y tá, cậu hơi nghiêng đầu “ Phiền chị giúp tôi gọi bác sĩ đến đây một chút, tôi nghĩ Alpha, của tôi dường như đang không được ổn cho lắm ”
“ À! Được! ” Y tá nghe vậy vội gật đầu, rời đi phòng bệnh ngay lập tức.
Để lại bên trong phòng không gian riêng cho hai người, Diệp Cẩn Niên rút ra giấy tờ, điều chỉnh để bọc vải che đi hết tất cả các chữ ở bên trên, riêng chỉ những nơi cần có chữ ký cần Kiều Kính Uyên ký thì mới để lộ ra bên ngoài.
Diệp Cẩn Niên vừa là phán đoán, vừa là đánh cược, cũng là quan sát Kiều Kính Uyên, dường như cậu đã phần nào đoán được Kiều Kính Uyên lúc này đang bị gì. Nhưng cậu khó rõ lắm, nếu như là thứ cậu đoán, thì hắn hẳn không nên quen cậu, còn gọi là.... Omega của hắn?
Ha!
Diệp Cẩn Niên khá là tin tưởng với năng lực Chính Phi có, và cũng phải nói đến, khi trưởng đội giới thiệu cho cậu biết, cũng đã kể sơ qua công tích Chính Phi có, trên mạng càng không thiếu mấy cái thông tin như vậy.
Diệp Cẩn Niên đánh cược lần này, không hề lỗ vốn một chút nào!
Trong khi Diệp Cẩn Niên đang tung tăng đá chân này dẫm chân kia trên đường hành lang, trở về với phòng bệnh, thì bên này, Kiều Kính Uyên đang dần tỉnh lại, các xúc giác thần kinh đang phản hồi đến não bộ, từ cơn đau đớn truyền đến ở vị trí thái dương, toàn thân cảm nhận được thứ âm ỉ đến đáng sợ. Chân, bụng, mạng sườn, và đũng quần.....
Nam nhân mi mắt nhăn cực sâu, tiếng rên rỉ bắt đầu không thể khống chế được bật thốt.
“ Ha ah! ” Kiều Kính Uyên mở trừng mắt, mồ hôi lạnh từ thái dương lẫn chóp mũi, ướt át khó chịu vô cùng. Hắn đôi tròng mắt xoay chuyển, đối diện một trần nhà thuần trắng, du hương bên mũi là hương sát trùng đặt trưng của bệnh viện. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, Kiều Kính Uyên đang ngơ ngác không biết bản thân mình đã vì lý do gì được đưa vào bệnh viện.
Mặc cho vết thương trong mỗi lần cử động là đau đến âm ỉ, hắn vẫn nhẫn nhịn, chống xuống một cánh tay, nâng đỡ chính mình ngồi trở dậy. Kiều Kính Uyên đánh giá ở xung quanh trong chốc lát, vươn tay gỡ phăng đi kim tiêm truyền dịch.
Thô bạo động tác không thuộc bất kỳ chuyên môn nào, rỉ máu là điều khó có thể tránh khỏi, càng khó nói là sự kỳ quái từ Kiều Kính Uyên, hắn an tĩnh đến lạ. Không tức giận, cũng không đập đồ quát tháo như Diệp Cẩn Niên nghĩ đến. Mà là chậm rãi quan sát đáng giá, nếu có đám bạn chơi cùng của Kiều Kính Uyên ở đoạn thời khắc này, rất dễ để nhận ra cậu bạn của mình đã biến hóa một cách trên trời dưới đất.
Âm u tích đoạn dưới đáy mắt, trầm tĩnh đến lạ, hắn đến bồn rửa tay rửa sơ sài qua máu đang chảy. Đúng lúc ngước mắt lên nhìn, Kiều Kính Uyên sửng sốt vài giây, trong gương đang phản chiếu lại kẻ đối với hắn, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
‘ Đây là.... ’ Kiều Kính Uyên chưa kịp định thần lại thứ đang được diễn ra, vì sao trong gương lại không phải gương mặt của hắn. Không đúng, nên nói là tại sao.....
Bất ngờ, cửa phòng bị kéo mở, y tá lần nữa đến để thay thuốc, nhìn trên giường bệnh tiểu thiếu gia không ai, lại nhìn sang Kiều Kính Uyên đã tỉnh, máu nhiễu giọt trên mặt đất. Mí mắt cô y tá nhỏ hơi giật giật, nhìn Kiều Kính Uyên một cái, lật đật đến kéo người ngồi xuống trên giường.
Trong bệnh viện, cao hèn thấp gì vào tay y tá, bác sĩ vẫn bị mắng nhiếc như thường, cô y tá nhỏ cũng không ngoại lệ, chạy đôn chạy đáo cả buổi trời, đến lúc giao ca ban trưa, lại gặp thêm bệnh nhân không ngoan ngoãn, truyền dịch chưa hết còn dám rút, trời ơii.
Y tá nhỏ sắp điên đến nơi lên rồi “ Cậu đần à? Chưa truyền xong nước đã rút dây ra, còn làm gì đây, da thịt dày béo quá nhỉ? Bị đánh xong còn chưa chừa nữa à, có giỏi thì cậu đừng có ở nơi này làm gì!! ”
Kiều Kính Uyên bị mắng có hơi ngốc, từ trọng tâm vấn đề y tá nói, hắn hơi nhăn mày “ Là ai, đánh tôi? ”
Nói, Kiều Kính Uyên còn cảm thán rằng “ Lá gan cũng không.... nhỏ! Tsk! ”
Kiều Kính Uyên cắn phải môi, u ám nhìn cánh tay đột nhiên bị châm vào ghim tiêm, y tá nhỏ sau khi giúp Kiều Kính Uyên dùng cồn lau đi vết thương, dán băng keo và bông thấm máu vào bênh mạch máu bị nức vỡ.
Nhìn nước truyền dịch còn nửa bình chưa truyền xong, y tá nhỏ thay đầu ghim, cầm lấy cánh tay khác của Kiều Kính Uyên mà châm vào.
Vừa làm xong, còn cười nói “ Cậu bớt xem mấy bộ tổng tài não tàn đó đi, lời kịch ngượng chết đi được, còn người đánh cậu, cái này cậu còn hỏi chúng tôi? ”
Kiều Kính Uyên mờ mịt “ Tôi quen? Là ai? ”
Y tá nhỏ ánh mắt phức tạp, đánh giá Kiều Kính Uyên một vòng “ Omega của cậu ”
“ Tôi?! Từ từ, tôi làm sao có Omega.... cô đừng có nói bừa, kết hôn tôi cũng chưa, làm sao..... ” Kiều Kính Uyên điềm tĩnh không nổi nữa, từ khi tỉnh lại từ giấc mơ, hắn cảm giác được thế giới như thay đổi thành cái khác. Không còn ở thế giới hắn quen biết nữa, ở khi Kiều Kính Uyên hỏi một loạt vấn đề, hắn lúc này cực kỳ hoảng hốt, rõ ràng bản thân hắn chỉ ngủ một giấc.
Sao lại bị thương nặng đến mức vào trong bệnh viện, sao lại trở thành bộ dạng này, còn có, Omega, hắn rõ ràng.....
* Cạch.
Tiếng mở cửa lần nữa đem hắn trở về với thực tại.
Cô ý tá cũng đang đứng thẳng lưng, cầm khay thuốc và khẽ quay người lại, nhìn thấy người đến là ai, cô y tá nhỏ cười “ Chà, em về đúng lúc quá, vừa rồi cậu hỏi Omega của cậu là ai đúng không, đây là tiểu kiều phu của cậu ”
Câu trước dành cho Diệp Cẩn Niên mới vừa trở về, còn vế sau, hiển nhiên là nói cho Kiều Kính Uyên biết.
Diệp Cẩn Niên “ ? ”
Kiều Kính Uyên tròn mắt.
“ Cậu..... tôi..... cậu là Omega, của tôi? ”
‘ ? ’ Thứ gì?
“ Đúng không? ” Kiều Kính Uyên run rẩy khóe môi, cẩn thận nhìn Diệp Cẩn Niên mà hỏi, ánh mắt khóa chặt đến gương mặt và bóng dáng thiếu niên. Kiều Kính Uyên chỉ hận không thể lập tức bổ nhào đến, ôm lấy Diệp Cẩn Niên vào lòng.
Tại đây, cảm xúc đối phương đang có, là vui mừng, cũng là kích động, những loại cảm xúc vốn không nên có ở Kiều Kính Uyên, nó đang được diễn ra.
Thiếu niên im lặng.
Diệp Cẩn Niên nhìn ra được, Kiều Kính Uyên, đang hạnh phúc, vui vẻ.
Cậu khẽ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vậy cho nên không chút chần chừ nào cả, cực lực lay chuyển suy nghĩ, đi đến trước mặt Kiều Kính Uyên, liền vừa đi tới vừa giải bỏ dây vải mỏng manh đang khóa lấy bọc văn kiện.
Sau khi tiếp cận hắn, Diệp Cẩn Niên khẽ nhìn cô y tá, cậu hơi nghiêng đầu “ Phiền chị giúp tôi gọi bác sĩ đến đây một chút, tôi nghĩ Alpha, của tôi dường như đang không được ổn cho lắm ”
“ À! Được! ” Y tá nghe vậy vội gật đầu, rời đi phòng bệnh ngay lập tức.
Để lại bên trong phòng không gian riêng cho hai người, Diệp Cẩn Niên rút ra giấy tờ, điều chỉnh để bọc vải che đi hết tất cả các chữ ở bên trên, riêng chỉ những nơi cần có chữ ký cần Kiều Kính Uyên ký thì mới để lộ ra bên ngoài.
Diệp Cẩn Niên vừa là phán đoán, vừa là đánh cược, cũng là quan sát Kiều Kính Uyên, dường như cậu đã phần nào đoán được Kiều Kính Uyên lúc này đang bị gì. Nhưng cậu khó rõ lắm, nếu như là thứ cậu đoán, thì hắn hẳn không nên quen cậu, còn gọi là.... Omega của hắn?
Ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.