Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 30: Tháng ngày vả mặt: Nhật ký.
Vệ Khúc Cửu Quân
11/08/2024
Sau khi thay đôi dép đi trong nhà bằng giày của chính mình, Diệp Cẩn Niên nhanh chóng bước khỏi bậc thềm nhà, bắt đầu từ bây giờ, cậu chẳng muốn về lại đây bao giờ nữa. Nửa đoạn bước chân, cậu dừng bước, như phát giác ra phía sau có ánh mắt nhìn cậu, Diệp Cẩn Niên bàn tay nắm lấy quai cặp hơi siết chặt.
Cái loại ánh mắt dính nhớt nhớt, tham luyến từng tất từng tế bào trong cơ thể, Diệp Cẩn Niên gai góc theo đó sởn hết cả lên.
Thiếu niên mẫn cảm quay đầu, thân người khẽ nghiêng, sau khi đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng người không có. Diệp Cẩn Niên mới nhìn về phía cao cao bên trên, gần với cửa nhà, nhấp nháy ánh đèn nhỏ từ chiếc camera.
Cơn gió thoảng thốc tháo lướt qua thổi bay mái khá tóc dài của Diệp Cẩn Niên, lạnh lẽo gió nguồn tương phản với ánh mặt trời đang ngày càng tỏa ra nguồn nhiệt độ nóng hực.
Omega câu nhân không tự biết, mơ hồ ánh mắt hoài nghi nhìn về phía camera, tựa nhìn thẳng vào tâm trí nam nhân, dưới ánh nắng gắt màu vàng của thiên nhiên, làn da tựa hoa, hoảng trắng nõn, lông tơ nhỏ đến tinh mịn màng làm sao.
Từng điểm từng điểm nhu hòa, nhưng đôi mắt kia không thể che giấu được kiên cường bất khuất, tương phản lại cuốn hút, Kiều Kính Uyên mỉm cười, Omega của hắn thật xinh đẹp.
Ngắm ngắm một hồi lâu, thiếu niên quay đầu không dừng lại, Kiều Kính Uyên tiếc nuối khẩy nhẹ đầu ngón tay mình, đều không đủ, chỉ nhìn thôi thì sao có thể đủ. Vừa mới trải qua đánh dấu vĩnh viễn, Alpha cần Omega đề bình tĩnh, Omega cần có Alpha để chải vuốt tinh thần lực tán loạn.
Vô hình trung sinh ra ỷ lại, vô hình trung lại tạo nên chán ghét xa cách.
Kiều Kính Uyên không vui nằm liệt trên giường bệnh, mồ hôi của lúc nãy vì chạy mà còn đó, mệt mỏi làm hắn chịu tra tấn không ít. Điện thoại trong tay tối đen, là bác sĩ vừa trao lại cho hắn, vốn muốn gọi, nhưng không dám, hơn cả, hắn không có số di động của Omega hắn.
Cũng như sợ rằng Diệp Trí sẽ không tiếp, chần chừ do dự một hồi cũng không có kết quả, Kiều Kính Uyên nhắm mắt, hèn mọn sợ hãi cảm xúc tra tấn hắn đã lâu, nào còn là Kiều gia tiểu thiếu gia Kiều Kính Uyên. Trước kia cỡ nào tồi tệ dẫm đạp người trong lòng, bây giờ hắn càng ích kỷ không thôi.
Đạo đức Kiều Kính Uyên tồi tệ, bởi hắn có quyền được làm như thế, riêng chỉ Diệp Trí, trở thành ngoại lệ, trở thành chấp niệm, cố chấp đến không tưởng, hắn yêu từ bao giờ, hắn cũng chẳng biết.
Nhưng có vài thứ, Kiều Kính Uyên cần giải quyết.
Nghĩ đến nơi này, Kiều Kính Uyên hơi mở to đôi mắt, mệt mỏi đồng tử một chút tan rã vì cơn buồn ngủ áp đảo đang đến, nhưng chúng nó vẫn còn dư lại thần trí và đang dâng lên thứ hồng môn mãn thú mãnh ác liệt, phiếm quang lóe sáng bỗng khép lại, bị dập tắt tựa như chưa từng xuất hiện.
* Cạch.
Diệp Cẩn Niên gõ nhẹ cửa kính, ngồi vào trong xe, tài xế vẫn còn chờ đợi, một chút mất kiên nhẫn vì đối phương vào lấy đồ đạc quá lâu. Vốn tính toán mắng chửi Omega phía ghế sau, nhưng ánh mắt gã ta hậu tri hậu giác nhìn lên vị trí kính chiếu hậu.
Ngoan ngoãn thiếu niên ngồi ngoan sau ghế, ngón tay bay nhanh gõ tạch tạch trên màn hình di động, khoang xe nửa tối vì ở tàn bóng râm cây chờ đợi, khi di chuyển lên, ánh sáng càng nhiều, càng hiện rõ vết máu văng tận đến trên má.
Quỷ dị cảm giác làm gã tài xế sửng sốt vài giây, cổ họng nuốt nghẹn lời muốn chất vấn, gã thành thật câm mồm, hỏi Diệp Cẩn Niên đi chỗ nào.
"Trường Sơn Du Dã" Cậu không có ngẩng đầu lên nhìn, bận bịu vẫn dư thừa nói xong vị trí trường học.
Ví trí biệt thự Kiều gia cách trường khá xa, thường thường nguyên chủ vì tiết kiệm số tiền ít ỏi vốn có sẽ dành ra thời gian để tản bộ về nhà, hoặc sẽ dùng xe đạp, chung quy trừ việc không cần đóng tiền học và chỗ ở, thì sinh hoạt vẫn tệ.
"Tốt" Tài xế lần này đã rõ ràng, màu đỏ đó là máu, gã gắng gượng đáp, mồ hôi lạnh sau lưng từ lúc nào đã nhiều lên, thấm đẫm ở phía sau hắn, quản chuyện bao đồng tất có ảnh hưởng, gã đành làm bộ không thấy, nhắm mắt cho qua chuyện, chuyên tâm nhìn đường trước mặt.
Diệp Cẩn Niên chưa phát hiện dị thường của bản thân, dựa theo thói quen mà mở trang nhật ký ở trong máy nguyên chủ. Nếu nói kí ức Diệp Trí ít đến đáng thương, chỉ vài dòng sự kiện quan trọng, còn lại là học tập và thiên phú trong âm nhạc, thì nhật ký lại đầy đủ một cách tường tận.
Trước khi kết hôn, sau khi trắc giới tính, kết đôi và kết hôn với Kiều Kính Uyên, và kể cả một số chuyện gặp được ở trường, ví dụ như, bắt nạt chẳng hạn?
Diệp Cẩn Niên vắt chân, mảnh khảnh thon dài khẽ đung đưa nhẹ, cậu nghiêng nhìn về phía bên ngoài, nhấp nháy con trỏ cách trên điện thoại còn đó. Thoải mái dựa vào ghế xe, thiếu niên cười đến mí mắt cung thành hình trăng non, tàn khuyết trăng lấp lánh sao trong đêm, nho nhỏ cười.
Ghi chú bắt đầu thêm vào những dòng mới.
(Ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ viết một dòng khởi đầu mới, Diệp Trí, cậu có ủng hộ cách tôi làm hay không? ]
Cái loại ánh mắt dính nhớt nhớt, tham luyến từng tất từng tế bào trong cơ thể, Diệp Cẩn Niên gai góc theo đó sởn hết cả lên.
Thiếu niên mẫn cảm quay đầu, thân người khẽ nghiêng, sau khi đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng người không có. Diệp Cẩn Niên mới nhìn về phía cao cao bên trên, gần với cửa nhà, nhấp nháy ánh đèn nhỏ từ chiếc camera.
Cơn gió thoảng thốc tháo lướt qua thổi bay mái khá tóc dài của Diệp Cẩn Niên, lạnh lẽo gió nguồn tương phản với ánh mặt trời đang ngày càng tỏa ra nguồn nhiệt độ nóng hực.
Omega câu nhân không tự biết, mơ hồ ánh mắt hoài nghi nhìn về phía camera, tựa nhìn thẳng vào tâm trí nam nhân, dưới ánh nắng gắt màu vàng của thiên nhiên, làn da tựa hoa, hoảng trắng nõn, lông tơ nhỏ đến tinh mịn màng làm sao.
Từng điểm từng điểm nhu hòa, nhưng đôi mắt kia không thể che giấu được kiên cường bất khuất, tương phản lại cuốn hút, Kiều Kính Uyên mỉm cười, Omega của hắn thật xinh đẹp.
Ngắm ngắm một hồi lâu, thiếu niên quay đầu không dừng lại, Kiều Kính Uyên tiếc nuối khẩy nhẹ đầu ngón tay mình, đều không đủ, chỉ nhìn thôi thì sao có thể đủ. Vừa mới trải qua đánh dấu vĩnh viễn, Alpha cần Omega đề bình tĩnh, Omega cần có Alpha để chải vuốt tinh thần lực tán loạn.
Vô hình trung sinh ra ỷ lại, vô hình trung lại tạo nên chán ghét xa cách.
Kiều Kính Uyên không vui nằm liệt trên giường bệnh, mồ hôi của lúc nãy vì chạy mà còn đó, mệt mỏi làm hắn chịu tra tấn không ít. Điện thoại trong tay tối đen, là bác sĩ vừa trao lại cho hắn, vốn muốn gọi, nhưng không dám, hơn cả, hắn không có số di động của Omega hắn.
Cũng như sợ rằng Diệp Trí sẽ không tiếp, chần chừ do dự một hồi cũng không có kết quả, Kiều Kính Uyên nhắm mắt, hèn mọn sợ hãi cảm xúc tra tấn hắn đã lâu, nào còn là Kiều gia tiểu thiếu gia Kiều Kính Uyên. Trước kia cỡ nào tồi tệ dẫm đạp người trong lòng, bây giờ hắn càng ích kỷ không thôi.
Đạo đức Kiều Kính Uyên tồi tệ, bởi hắn có quyền được làm như thế, riêng chỉ Diệp Trí, trở thành ngoại lệ, trở thành chấp niệm, cố chấp đến không tưởng, hắn yêu từ bao giờ, hắn cũng chẳng biết.
Nhưng có vài thứ, Kiều Kính Uyên cần giải quyết.
Nghĩ đến nơi này, Kiều Kính Uyên hơi mở to đôi mắt, mệt mỏi đồng tử một chút tan rã vì cơn buồn ngủ áp đảo đang đến, nhưng chúng nó vẫn còn dư lại thần trí và đang dâng lên thứ hồng môn mãn thú mãnh ác liệt, phiếm quang lóe sáng bỗng khép lại, bị dập tắt tựa như chưa từng xuất hiện.
* Cạch.
Diệp Cẩn Niên gõ nhẹ cửa kính, ngồi vào trong xe, tài xế vẫn còn chờ đợi, một chút mất kiên nhẫn vì đối phương vào lấy đồ đạc quá lâu. Vốn tính toán mắng chửi Omega phía ghế sau, nhưng ánh mắt gã ta hậu tri hậu giác nhìn lên vị trí kính chiếu hậu.
Ngoan ngoãn thiếu niên ngồi ngoan sau ghế, ngón tay bay nhanh gõ tạch tạch trên màn hình di động, khoang xe nửa tối vì ở tàn bóng râm cây chờ đợi, khi di chuyển lên, ánh sáng càng nhiều, càng hiện rõ vết máu văng tận đến trên má.
Quỷ dị cảm giác làm gã tài xế sửng sốt vài giây, cổ họng nuốt nghẹn lời muốn chất vấn, gã thành thật câm mồm, hỏi Diệp Cẩn Niên đi chỗ nào.
"Trường Sơn Du Dã" Cậu không có ngẩng đầu lên nhìn, bận bịu vẫn dư thừa nói xong vị trí trường học.
Ví trí biệt thự Kiều gia cách trường khá xa, thường thường nguyên chủ vì tiết kiệm số tiền ít ỏi vốn có sẽ dành ra thời gian để tản bộ về nhà, hoặc sẽ dùng xe đạp, chung quy trừ việc không cần đóng tiền học và chỗ ở, thì sinh hoạt vẫn tệ.
"Tốt" Tài xế lần này đã rõ ràng, màu đỏ đó là máu, gã gắng gượng đáp, mồ hôi lạnh sau lưng từ lúc nào đã nhiều lên, thấm đẫm ở phía sau hắn, quản chuyện bao đồng tất có ảnh hưởng, gã đành làm bộ không thấy, nhắm mắt cho qua chuyện, chuyên tâm nhìn đường trước mặt.
Diệp Cẩn Niên chưa phát hiện dị thường của bản thân, dựa theo thói quen mà mở trang nhật ký ở trong máy nguyên chủ. Nếu nói kí ức Diệp Trí ít đến đáng thương, chỉ vài dòng sự kiện quan trọng, còn lại là học tập và thiên phú trong âm nhạc, thì nhật ký lại đầy đủ một cách tường tận.
Trước khi kết hôn, sau khi trắc giới tính, kết đôi và kết hôn với Kiều Kính Uyên, và kể cả một số chuyện gặp được ở trường, ví dụ như, bắt nạt chẳng hạn?
Diệp Cẩn Niên vắt chân, mảnh khảnh thon dài khẽ đung đưa nhẹ, cậu nghiêng nhìn về phía bên ngoài, nhấp nháy con trỏ cách trên điện thoại còn đó. Thoải mái dựa vào ghế xe, thiếu niên cười đến mí mắt cung thành hình trăng non, tàn khuyết trăng lấp lánh sao trong đêm, nho nhỏ cười.
Ghi chú bắt đầu thêm vào những dòng mới.
(Ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ viết một dòng khởi đầu mới, Diệp Trí, cậu có ủng hộ cách tôi làm hay không? ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.