Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy
Chương 12: dã ngoại
Maldives
19/12/2013
Chủ nhật – Tháng 1: Ngày nắng ấm
Nửa đêm, Diệp Anh tỉnh giấc vì tiếng con Bob sủa ầm ĩ. Khi thấy người hàng xóm xuất hiện trước cửa nhà mình với bộ dạng mệt mỏi, Khải Hưng nhanh nhẹn mở lời, phân trần:
- Xin lỗi. Hôm nay tự nhiên con Bob không ngủ được.
Diệp Anh đột nhiên tiến lại gần Khải Hưng. Cô dùng tay banh hai mắt mở to hết cỡ. Bên trong nổi lên những tia đỏ.
- Anh thấy không? Không chỉ mình nó không ngủ được.
Nói rồi, Diệp Anh quay lưng định quay vào nhà thì bị Khải Hưng gọi giật lại.
- Mà này, chậu hoa thủy tiên của tôi nở rồi đấy!
Diệp Anh nói nhưng chân vẫn tiếp tục bước về phía trước.
- Chúc mừng anh.
- Mai chúng ta cùng ra ngoại ô. Tôi chở con Bob. Cô chở chậu hoa. Ở đó còn đẹp hơn nhiều lần so với chỗ lần trước.
Diệp Anh vặn tay nắm cửa, bước vào nhà.
- Cám ơn. Giờ tôi cần ngủ, không cần cảnh đẹp.
Khải Hưng im lặng trong giây lát rồi nói một hồi, gấp gáp.
- Mai là sinh nhật mẹ tôi. Bà thích nhất hoa thủy tiên vàng. Tôi muốn mang chậu hoa tới chỗ bà.
Diệp Anh quay trở ra, tiến về phía Khải Hưng, nhướn mày nhìn anh.
- Chúng ta hãy bắt taxi.
Khải Hưng cúi xuống, dùng hai tay nắm lấy bả vai Diệp Anh. Vừa nói, vừa nhìn vào mắt cô, nghiêm túc.
- Tin tôi đi. Tôi là bác sĩ. Lần trước bế cô, tôi biết cân nặng của cô không thể đùa đâu. Đạp xe tới đó một lần cũng tiêu tốn số calo bằng cả tuần cô chạy bộ.
- Tức là nếu ngày mai tôi đạp xe tới đó với anh thì cả tuần sau tôi không phải dạy sớm chạy bộ mà có thể ngủ nướng?
Khải Hưng bật cười.
- Đấy cũng là một cách nghĩ.
Diệp Anh nhún vai.
- Vậy được. Hẹn gặp anh sáng mai!
Đúng như lời Khải Hưng nói, chỉ cần đạp xe một lần cùng anh cũng tiêu tốn số calo bằng cả tuần Diệp Anh chạy bộ. Chạy bộ, Diệp Anh chạy trên đường nhựa, hai bên rợp bóng cây. Mỗi khi mệt cô đều có thể dừng lại hít căng tràn lồng ngực không khí trong lành lúc sáng sớm. Nhưng đạp xe với Khải Hưng, cô phải đạp trên đường dải sỏi. Mệt cũng không thể dừng lại vì suốt chặng đường chẳng có chỗ nghỉ chân, hễ gió thổi là cát bay mù mịt. Diệp Anh đạp xe mà cảm thấy thân mình rung lên như đang cưỡi ngựa. Nhưng lại là một con ngựa già với tiếng kêu cót két khó chịu. Toàn thân ê ẩm, Diệp Anh vượt lên, quay sang Khải Hưng, hét lớn:
- Tôi sẽ bỏ xe ở đây rồi bắt taxi về. Anh tự đi mà lo liệu.
- Sắp tới rồi!
- Anh nói thêm câu nữa là đủ 10 lần. Tôi không quan tâm…
- Nhìn kìa!
Khải Hưng chỉ tay về phía trước. Diệp Anh đột nhiên trở nên im lặng rồi nhanh chân đạp, bỏ lại người bạn đồng hành.
Một cánh đồng ngập trong sắc vàng của hoa cải. Diệp Anh thậm chí trong chốc lát không nghĩ trước mặt cô là những bông cải. Khi chúng đứng một mình, cô chưa từng chú ý. Nhưng khi chúng phủ kín một khoảng đất rộng lớn, chúng làm cô sửng sốt. Cô dừng xe, yên lặng ngắm nhìn. Khải Hưng đã tới bên cạnh cô từ lúc nào.
- Sao cô không xuống đó xem đi.
- Xuống được không?
- Tất nhiên rồi.
Nói rồi Khải Hưng để xe lại, cùng con Bob chạy về phía trước. Diệp Anh mang theo chậu thủy tiên, bước những bước dài đuổi theo Khải Hưng.
Đứng giữa một cánh đồng hoa cải, cảm giác thật tuyệt vời. Diệp Anh đưa tay lướt nhanh trên những cánh hoa li ti, xinh xắn. Cô luôn thích vẻ đẹp của thủy tiên bởi nó kiêu sa và thanh quý nhưng không vì thế mà cô cưỡng lại được sức hấp dẫn từ vẻ đẹp giản dị, tươi mới của loài hoa trước mặt.
- Sao anh biết chỗ này?
- Cứ ra khỏi nhà đi, cô sẽ biết rất nhiều chỗ thú vị.
Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng, tỏ ý không hài lòng.
- Tôi có ra khỏi nhà. Chỉ là không đi xa đến thế.
Khải Hưng chỉ về phía trước, rất xa. Diệp Anh không thể nhìn thấy gì ở đó. Có vẻ như anh đang hướng vào một khoảng không vô định.
- Đây là quê ngoại tôi. Bên đó là mộ mẹ tôi.
Con Bob quấn lấy chân Khải Hưng rồi lại tập tễnh chạy về phía trước. Mỗi khi được ra ngoài, tinh thần nó đột nhiên trở nên hưng phấn.
Mộ của mẹ Khải Hưng nằm ở cuối cánh đồng hoa, một nơi vắng vẻ, ít người qua lại. Diệp Anh từ xa chỉ nhìn thấy tấm lưng anh. Rộng lớn, che kín khu mộ nhỏ. Khải Hưng đặt xuống cạnh mộ chậu hoa thủy tiên rồi đứng đó, yên lặng. Cả cánh đồng, chỉ có mình anh. Trong phút chốc, Diệp Anh chạnh lòng vì sự cô đơn cảm nhận được. Cô nhanh chóng rời đi. Cô dắt xe bước về phía trước, từng bước chậm chạp. Bầu trời trong và cao. Một màu nắng ấm áp.
Khải Hưng nhanh chóng đuổi kịp cô. Hai người đi bộ tới cuối làng, nơi có một người bà con của Khải Hưng còn sinh sống. Người phụ nữ trung niên vồn vã chào hỏi rồi gấp gáp ra khỏi nhà vì vội tới làm cơm cho một đám giỗ. Chỉ còn Khải Hưng và Diệp Anh ở lại, bên bờ ao với hai chiếc cần câu tự chế. Diệp Anh cẩn trọng móc mồi rồi quăng cần theo đúng hướng dẫn của Khải Hưng. Mồi của họ là vài quả trứng cá chín đỏ và một ít bánh bao thừa mà con Bob không biết tha được từ đâu. Xô cá của Khải Hưng càng lúc càng đầy. Những con cá rô phi ngon lành lần lượt được gỡ khỏi lưỡi câu. Diệp Anh vẫn kiên nhân chờ đợi. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần cô thấy động nhanh nhẹn nhấc cần đều phát hiện lưỡi câu biến mất, cá cũng không thấy đâu. Cô đoán chắc phải là một con cá với hàm răng chắc khỏe mới có thể làm vậy. Mặt trời lên cao. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Diệp Anh mất bình tĩnh. Cô xắn cao quần, bước lên những tảng đá sát bờ ao, ngó nghiêng.
- Cô làm gì đấy?, Khải Hưng hét lớn.
- Tôi sẽ giết chết con cá đó.
Khải Hưng giật mạnh tay Diệp Anh, kéo cô lên bờ.
- Bước xuống đấy cô sẽ tự giết mình chứ chẳng giết được con cá nào đâu. Chừng này đủ rồi. Tôi sẽ trổ tài nướng cá.
Nói rồi, Khải Hưng nhanh chóng nhóm lửa, nướng cá. Mùi cá nướng thơm nức khiến Diệp Anh tươi tỉnh hơn. Cô không còn bận tâm tới xô cá trống không của mình. Cô chăm chú pha nước chấm trong khi chờ từng con cá nướng lần lượt được đặt lên đĩa.
Hai người ngồi duỗi chân trên thềm nhà nhìn con Bob chơi đùa với một con chó nhỏ màu đen nhút nhát.
- Tôi không nghĩ bác sĩ lại nghèo. Anh tiêu tiền vào việc gì mà không mua nổi một cái xe máy?
- Tôi có xe máy. Chỉ là con Bob có vấn đề với mọi thứ có động cơ. Cô thì sao? Cô cũng không đủ tiền để mua một cái sao?
- Có lẽ tôi cũng không khác con Bob là mấy.
- Tôi từng thấy cô ở chỗ tôi làm việc. Có chuyện gì vậy?
Ngón tay Diệp Anh khẽ run lên. Cô bị bất ngờ vì câu hỏi đó.
- Không có gì. Chỉ là thỉnh thoảng tôi có vấn đề với giấc ngủ. Tôi dành nhiều thời gian rảnh rỗi để ngủ nhưng rất ít khi ngủ thực sự. Tôi thường mê man rồi sau đó giật mình tỉnh dậy.
- Có thể cơ thể mệt mỏi của cô rất muốn ngủ nhưng chính cô lại ngăn không cho mình ngủ vì sợ ngủ rồi cô có thể nhìn thấy điều gì đó cô không muốn thấy, trong giấc mơ.
- Anh đang thăm khám tôi đấy à?
- Cô không muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình sao?
- Nếu cơ thể tôi làm thế để bảo vệ tôi thì cứ để nó làm thế. Tôi chỉ đến bệnh viện để được kê thuốc an thần và thuốc ngủ thôi.
Diệp Anh nằm xuống, thoải mải ngẩng đầu nhìn mái nhà phủ kín những chùm hoa ti gôn. Tấm lưng của Khải Hưng đã che bớt phần ánh nắng hắt lại từ sân. Diệp Anh hít một hơi dài. Đã lâu rồi cô không cảm thấy khoan khoái như vậy.
Thứ bảy – Tháng hai: Chút mưa xuân. Vạn vật đâm chồi, tươi xanh mơn mởn.
Đan Nguyên bước vội trên con đường vắng. Đột nhên, có tiếng còi xe phía sau. Cô dừng lại, ngoái nhìn một chiếc ôtô màu ghi sáng.
- Cô đi đến chỗ tổ chức hôn lễ phải không?
- Vâng, giám đốc.
- Vậy lên xe đi. Tôi cũng tới đó.
Cửa xe mở ra. Đan Nguyên lưỡng lự nhưng rồi cuối cùng cũng bước lên xe. Suốt chặng đường đi, chỉ có tiếng gió bạt qua cửa. Quốc Dũng chăm chú nhìn về phía trước. Đan Nguyên cũng vậy. Không khí thật ngượng ngùng.
Chiếc xe ra khỏi thành phố chừng 30 phút thì dừng lại. Cánh cửa gỗ của căn biệt thự từ từ mở ra. Quả đúng như lời Diệp Anh nói, nơi này đúng là một tuyệt tác.
Phòng khách ấm cúng với khung cửa rộng mở ra sân vườn phía sau. Đan Nguyên bước ra ngoài, tiến dần về phía giữa sân.
- Cô thấy nơi này thế nào?
- Rất tuyệt.
- Tôi mua căn nhà này cách đây không lâu. Tôi định tổ chức đám cưới ở đây rồi sau đó dọn tới đây sống.
- Vậy ra đám cưới này… Giám đốc định tái hôn sao?
- Phải. Tôi sẽ tái hôn. Thằng bé nhà tôi cũng lớn rồi. Tôi đang dần bất lực với nó. Tôi cần ai đó giúp sức.
Quốc Dũng mỉm cười như thể đang nói đùa. Nhưng Đan Nguyên không cười. Cô cảm thấy như có một tảng đá đang đè lên tâm trạng mình, nặng trịch.
- Chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn trước. Tôi muốn cô ấy có thời gian làm quen với thằng bé và cách sống của bố con tôi trước khi tổ chức đám cưới.
- Vậy giám đốc đã ở đây rồi thì chúng ta quyết định luôn phong cách của buổi lễ. Anh muốn trang trí thế nào?
- Thế nào với tôi không quan trọng. Cô cứ làm theo những gì được ghi trong tờ giấy này. Cô ấy đã ghi cả vào đây rồi.
Đan Nguyên nhìn một lượt tờ giấy nhỏ màu kín đặc những dòng chữ nhỏ.
- Cứ làm theo cô ấy muốn. Dù sao cũng là lần đầu cô ấy kết hôn, vậy mà lại là kết hôn với một người đã góa vợ và có một đứa con riêng.
Đan Nguyên mỉm cười nhưng ánh mắt lại trùng xuống. Hai người đứng cạnh nhau. Bầu không khí nhanh chóng rơi vào im lặng. Đan Nguyên gấp tờ giấy trong tay làm bốn, mở ra rồi lại gấp vào. Bối rối.
- Để tôi dẫn cô đi xem một vòng.
Căn biệt thự là sự kết hợp hài hòa giữa gỗ và đá. Phòng khách bao kính nhìn ra hồ được trang trí đơn giản bằng bộ sofa màu nâu nhạt và vài bức tranh phong cảnh. Kệ sách còn trống đang được lau dọn. Người giúp việc cẩn thận đặt lên đó một bình cá nhỏ và một chậu cây có hoa màu vàng nhạt. Hai phòng ngủ đều sơn màu ghi sáng. Ngoài việc thảm đang được trải thì chưa có đồ đạc gì đáng kể. Phía sau là một khu vườn rộng. Đất dưới chân phủ kín cỏ. Bên trong có lắp những chiếc đèn nhỏ li ti. Khi bật sáng thì như những bông hoa, lấp lánh giữa một màu xanh non.
Đan Nguyên và Quốc Dũng dừng lại, ngồi xuống một chiếc bàn ở hiên sau. Một phụ nữ trẻ mặc tạp dề nhanh nhẹn bưng ra hai tách cà phê.
- Trước đây, tôi từng là giáo viên. Tôi rất thích được đứng trên bục giảng và ở dưới có hàng chục sinh viên đang nghe mình nói. Nhưng vì cuộc sống, tôi phải tìm một công việc khác. Thế còn cô, vì sao cô không làm giáo viên nữa?
- Tôi khác giám đốc. Anh từ bỏ ước mơ của mình còn tôi đến với nó. Nghề giáo không hợp với tôi. Thiết kế mới là sở thích của tôi.
- Bố mẹ cô không phản đối sao? So với việc chạy đi chạy lại lo đám cưới cho người khác, tôi chắc họ muốn cô có một công việc ổn định hơn.
- Tôi nghĩ sẽ có một trận cãi vã. Nhưng mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện. Thế nên tới bây giờ, mọi chuyện với tôi đều ổn.
- Như vậy cũng tốt. Có ai đó để cãi vã. Bố mẹ, bà ngoại và cả vợ tôi đều không còn bên cạnh, người duy nhất có thể tranh cãi với tôi là con trai tôi. Nhưng nó thậm chí không thèm nghe mỗi khi tôi nói.
- Tôi nghĩ thay vì bắt thằng bé nghe mình, sao giám đốc không thử nghe thằng bé nói.
- Cô nghĩ thằng bé sẽ nói nếu tôi hỏi sao?
- Tôi không chắc. Nhưng ít nhất nó cũng biết anh đã hỏi, rằng anh ở đó và quan tâm tới cảm nhận của nó.
Quốc Dũng bất giác nhìn Đan Nguyên. Anh mỉm cười.
- Đấy là lí do tôi tái hôn. Phụ nữ luôn nhìn mọi việc thấu đáo hơn đàn ông.
Đan Nguyên mỉm cười đáp lại. Hai người lại rơi vào yên lặng. Cô lặng lẽ nhìn về phía khoảng sân trước. Cô tưởng tượng tới những chiếc đèn được mắc lên cây, tiếng nhạc vang lên và cô dâu bước vào. Chỗ nào đó trong đám đông khách khứa, cô sẽ đứng và vỗ tay chúc phúc cho họ.
Thứ 6 – Tháng 2: Du xuân
Đầu xuân năm mới, nhà hàng nơi Linh An làm việc tổ chức 1 chuyến du lịch ngắn ngày.
Vậy là tất cả nhân viên cùng lên tàu, ra khơi.
Họ dành một đêm ngủ lại trên tàu để thưởng thức cảnh biển về đêm. Nhưng khi chiều tàn, đêm xuống, sao như bị bầu trời đen thẫm trên cao nuốt chửng. Gió nổi lên, thốc mạnh. Trên boong tàu, duy chỉ có Linh An nằm dài trên ghế nghỉ, chờ đợi. Cả người cô quấn kín mít bằng một tấm chăn mỏng do 1 nhân viên phục vụ trên tàu đưa cho. Cô trông giống như một con nhộng khổ sở vật lộn giữa gió rét. Nhật Minh bê một tách cà phê nóng tiến đến gần, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhấm nháp. Mùi hương từ chiếc cốc khiến Y phải chú ý.
- Cô làm gì ở đây?
- Chị Nga đầu bếp xem tivi nói với tôi hôm nay có mưa sao băng.
- Thứ duy nhất chị ta xem trên tivi là chương trình nấu ăn.
Anh ta bình thản nhưng ánh mắt thấp thoáng vẻ chế giễu. Linh An không bận tâm. Nếu bận tâm cô đã không ngồi đây tới cả tiếng đồng hồ.
- Thế anh ở đây làm gì?
- Tôi sẽ đi đánh cá đêm.
Linh An nhún vai, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một góc.
- Sao cô không đi với tôi? Ra đó sẽ thú vị hơn là ngồi thu lu ở đây và chờ đợi thứ không bao giờ xuất hiện.
Linh An trừng mắt nhìn Nhật Minh, không trả lời.
- Cô sợ sao?
- Tôi có gì phải sợ? Anh từng nhìn thấy tôi đánh người rồi đấy. Đánh cá có là gì. Hơn nữa, tôi bơi rất giỏi. Tôi từng ở trong đội tuyển bơi của thành phố đấy.
- Vậy thì đi.
- Đi thì đi!
Một chiếc tàu nhỏ hơn cũng vừa lúc tiến sát lại. Một tấm ván được dựng tạm để nối hai tàu. Nhật Minh nhanh chóng bước xuống. Linh An bước theo nhưng đột nhiên Nhật Minh ném về phía cô một đôi ủng.
- Cô định đi đánh cá với đôi giầy công chúa kia sao?
Lúc này, Linh An mới nhìn xuống chân mình. Cô tháo bỏ những mớ dây lộn xộn đang quấn lấy chân mình và thay vào đó là một đôi ủng cao màu đen bóng. Cô bước những bước dài xuống tàu nhưng đôi ủng quá rộng so với chân cô. Cô trượt chân ngã dúi dụi. Cuối cùng, cô nằm sóng xoài trên sàn tàu, mặt úp xuống đất. Tất cả mọi người phá lên cười.
Chiếc thuyền dần tiến ra khơi, trong màn đêm đen thẫm. Linh An ngồi tựa vào mạn thuyền, vô định nhìn về phía xa. Chỉ chênh nhau vài tiếng đồng hồ mà cảnh hoàng hôn ấm áp đã phủ kín một màu đen đáng sợ.
Trời yên. Biển lặng. Nhưng sự yên tĩnh đó chỉ kéo dài được hơn nửa tiếng thì đột nhiên biển động dữ dội. Một người đàn ông hét lớn:
- Thời tiết xấu rồi!
Mọi người nhanh chóng di chuyển về phía đuôi tàu. Sóng to, cuộn tròn, đập vào mạn tàu. Chiếc tàu dềnh lên, ngụp xuống như sắp bị nuốt chửng. Lồng ngực Linh An thắt lại. Cô không biết mình đang làm gì giữa biển khơi. Là cô đi đánh cá hay đang bị đánh cho bầm dập. Cô ngồi lọt thỏm giữa Nhật Minh và một người đàn ông khác. Họ hét lớn, át cả tiếng sóng.
- Chúng ta sẽ chết cả chứ? Nhật Minh hỏi.
- Không biết nữa. Có khi thế lại hay. Chứ thế này thì chóng mặt quá.
Rồi họ cười phá lên mà không chú ý tới cô gái ngồi giữa, mặt đang dần trở nên trắng bệch. Lát sau, thấy Linh An không nói một câu, Nhật Minh khều tay cô.
- Sao run thế? Chẳng phải cô là tuyển thủ bơi lội cấp thành phố sao?
- Đấy là chuyện 10 năm trước. Hơn nữa đây là giữa biển chứ có phải bể bơi ở câu lạc bộ thiếu nhi đâu!
Môi Linh An bắt đầu run lên. Nhật Minh phá lên cười.
Chiếc tàu lắc lư dữ dội. Toàn bộ bữa tối đều bị Linh An nôn ra. Cô mệt mỏi, gục đầu, lịm đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, cô nghe thấy một giọng nói rất quen.
- Dậy xem cá đi!
Cô từ từ ngồi dậy. Cả chiếc tàu tanh mùi cá. Những loại cá cô chưa từng nhìn thấy đang giẫy đành đạch trên sàn tàu. Trông chúng thật tươi ngon. Mọi người tất bật. Linh An cũng nhanh nhẹn giúp bỏ cá vào những chiếc chậu nhựa đựng đầy nước.
Những cánh tay chắc khỏe kết thúc công việc trong thoáng chốc. Chủ tàu chiêu đãi Linh An và Nhật Minh một bữa hải sản tươi sống. Hôm đó là ngày họ bắt được rất nhiều cá và họ cho rằng may mắn đó là do 2 vị khách trên tàu mang đến. Linh An nhìn chiếc bát nhựa Nhật Minh đưa lẫn lộn những thứ cô không thể gọi tên, lác đác vài sợi mì gói thì lưỡng lự, không biết có nên cho lên miệng. Nhưng bụng cô bắt đầu sôi lên. Cô hít một hơi dài rồi tu một hớp. Thật sự không giống vể bề ngoài, rất ngon. Nó thậm chí làm cô hưng phấn.
Lát sau, trong tiếng đệm nhạc từ thau, chậu nhựa, muỗng và thìa, Linh An đứng lên vừa hát vừa nhảy mua vui cho mọi người. Cô tháo cả ủng và bắt đầu xoay vòng. So với việc ngày ngày ngồi như tranh đánh đàn trong một nhà hàng sang trọng, cô thích được biểu diễn trên chiếc tàu nồng nặc mùi biển giữa những con người hồ hởi chào đón cô hơn.
Nhật Minh lặng lẽ nhìn cô, rồi bỏ ra một góc, châm thuốc hút. Anh nhìn về phía xa. Ánh sáng le lói. Mặt trời sắp trở lại.
Nửa đêm, Diệp Anh tỉnh giấc vì tiếng con Bob sủa ầm ĩ. Khi thấy người hàng xóm xuất hiện trước cửa nhà mình với bộ dạng mệt mỏi, Khải Hưng nhanh nhẹn mở lời, phân trần:
- Xin lỗi. Hôm nay tự nhiên con Bob không ngủ được.
Diệp Anh đột nhiên tiến lại gần Khải Hưng. Cô dùng tay banh hai mắt mở to hết cỡ. Bên trong nổi lên những tia đỏ.
- Anh thấy không? Không chỉ mình nó không ngủ được.
Nói rồi, Diệp Anh quay lưng định quay vào nhà thì bị Khải Hưng gọi giật lại.
- Mà này, chậu hoa thủy tiên của tôi nở rồi đấy!
Diệp Anh nói nhưng chân vẫn tiếp tục bước về phía trước.
- Chúc mừng anh.
- Mai chúng ta cùng ra ngoại ô. Tôi chở con Bob. Cô chở chậu hoa. Ở đó còn đẹp hơn nhiều lần so với chỗ lần trước.
Diệp Anh vặn tay nắm cửa, bước vào nhà.
- Cám ơn. Giờ tôi cần ngủ, không cần cảnh đẹp.
Khải Hưng im lặng trong giây lát rồi nói một hồi, gấp gáp.
- Mai là sinh nhật mẹ tôi. Bà thích nhất hoa thủy tiên vàng. Tôi muốn mang chậu hoa tới chỗ bà.
Diệp Anh quay trở ra, tiến về phía Khải Hưng, nhướn mày nhìn anh.
- Chúng ta hãy bắt taxi.
Khải Hưng cúi xuống, dùng hai tay nắm lấy bả vai Diệp Anh. Vừa nói, vừa nhìn vào mắt cô, nghiêm túc.
- Tin tôi đi. Tôi là bác sĩ. Lần trước bế cô, tôi biết cân nặng của cô không thể đùa đâu. Đạp xe tới đó một lần cũng tiêu tốn số calo bằng cả tuần cô chạy bộ.
- Tức là nếu ngày mai tôi đạp xe tới đó với anh thì cả tuần sau tôi không phải dạy sớm chạy bộ mà có thể ngủ nướng?
Khải Hưng bật cười.
- Đấy cũng là một cách nghĩ.
Diệp Anh nhún vai.
- Vậy được. Hẹn gặp anh sáng mai!
Đúng như lời Khải Hưng nói, chỉ cần đạp xe một lần cùng anh cũng tiêu tốn số calo bằng cả tuần Diệp Anh chạy bộ. Chạy bộ, Diệp Anh chạy trên đường nhựa, hai bên rợp bóng cây. Mỗi khi mệt cô đều có thể dừng lại hít căng tràn lồng ngực không khí trong lành lúc sáng sớm. Nhưng đạp xe với Khải Hưng, cô phải đạp trên đường dải sỏi. Mệt cũng không thể dừng lại vì suốt chặng đường chẳng có chỗ nghỉ chân, hễ gió thổi là cát bay mù mịt. Diệp Anh đạp xe mà cảm thấy thân mình rung lên như đang cưỡi ngựa. Nhưng lại là một con ngựa già với tiếng kêu cót két khó chịu. Toàn thân ê ẩm, Diệp Anh vượt lên, quay sang Khải Hưng, hét lớn:
- Tôi sẽ bỏ xe ở đây rồi bắt taxi về. Anh tự đi mà lo liệu.
- Sắp tới rồi!
- Anh nói thêm câu nữa là đủ 10 lần. Tôi không quan tâm…
- Nhìn kìa!
Khải Hưng chỉ tay về phía trước. Diệp Anh đột nhiên trở nên im lặng rồi nhanh chân đạp, bỏ lại người bạn đồng hành.
Một cánh đồng ngập trong sắc vàng của hoa cải. Diệp Anh thậm chí trong chốc lát không nghĩ trước mặt cô là những bông cải. Khi chúng đứng một mình, cô chưa từng chú ý. Nhưng khi chúng phủ kín một khoảng đất rộng lớn, chúng làm cô sửng sốt. Cô dừng xe, yên lặng ngắm nhìn. Khải Hưng đã tới bên cạnh cô từ lúc nào.
- Sao cô không xuống đó xem đi.
- Xuống được không?
- Tất nhiên rồi.
Nói rồi Khải Hưng để xe lại, cùng con Bob chạy về phía trước. Diệp Anh mang theo chậu thủy tiên, bước những bước dài đuổi theo Khải Hưng.
Đứng giữa một cánh đồng hoa cải, cảm giác thật tuyệt vời. Diệp Anh đưa tay lướt nhanh trên những cánh hoa li ti, xinh xắn. Cô luôn thích vẻ đẹp của thủy tiên bởi nó kiêu sa và thanh quý nhưng không vì thế mà cô cưỡng lại được sức hấp dẫn từ vẻ đẹp giản dị, tươi mới của loài hoa trước mặt.
- Sao anh biết chỗ này?
- Cứ ra khỏi nhà đi, cô sẽ biết rất nhiều chỗ thú vị.
Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng, tỏ ý không hài lòng.
- Tôi có ra khỏi nhà. Chỉ là không đi xa đến thế.
Khải Hưng chỉ về phía trước, rất xa. Diệp Anh không thể nhìn thấy gì ở đó. Có vẻ như anh đang hướng vào một khoảng không vô định.
- Đây là quê ngoại tôi. Bên đó là mộ mẹ tôi.
Con Bob quấn lấy chân Khải Hưng rồi lại tập tễnh chạy về phía trước. Mỗi khi được ra ngoài, tinh thần nó đột nhiên trở nên hưng phấn.
Mộ của mẹ Khải Hưng nằm ở cuối cánh đồng hoa, một nơi vắng vẻ, ít người qua lại. Diệp Anh từ xa chỉ nhìn thấy tấm lưng anh. Rộng lớn, che kín khu mộ nhỏ. Khải Hưng đặt xuống cạnh mộ chậu hoa thủy tiên rồi đứng đó, yên lặng. Cả cánh đồng, chỉ có mình anh. Trong phút chốc, Diệp Anh chạnh lòng vì sự cô đơn cảm nhận được. Cô nhanh chóng rời đi. Cô dắt xe bước về phía trước, từng bước chậm chạp. Bầu trời trong và cao. Một màu nắng ấm áp.
Khải Hưng nhanh chóng đuổi kịp cô. Hai người đi bộ tới cuối làng, nơi có một người bà con của Khải Hưng còn sinh sống. Người phụ nữ trung niên vồn vã chào hỏi rồi gấp gáp ra khỏi nhà vì vội tới làm cơm cho một đám giỗ. Chỉ còn Khải Hưng và Diệp Anh ở lại, bên bờ ao với hai chiếc cần câu tự chế. Diệp Anh cẩn trọng móc mồi rồi quăng cần theo đúng hướng dẫn của Khải Hưng. Mồi của họ là vài quả trứng cá chín đỏ và một ít bánh bao thừa mà con Bob không biết tha được từ đâu. Xô cá của Khải Hưng càng lúc càng đầy. Những con cá rô phi ngon lành lần lượt được gỡ khỏi lưỡi câu. Diệp Anh vẫn kiên nhân chờ đợi. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần cô thấy động nhanh nhẹn nhấc cần đều phát hiện lưỡi câu biến mất, cá cũng không thấy đâu. Cô đoán chắc phải là một con cá với hàm răng chắc khỏe mới có thể làm vậy. Mặt trời lên cao. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Diệp Anh mất bình tĩnh. Cô xắn cao quần, bước lên những tảng đá sát bờ ao, ngó nghiêng.
- Cô làm gì đấy?, Khải Hưng hét lớn.
- Tôi sẽ giết chết con cá đó.
Khải Hưng giật mạnh tay Diệp Anh, kéo cô lên bờ.
- Bước xuống đấy cô sẽ tự giết mình chứ chẳng giết được con cá nào đâu. Chừng này đủ rồi. Tôi sẽ trổ tài nướng cá.
Nói rồi, Khải Hưng nhanh chóng nhóm lửa, nướng cá. Mùi cá nướng thơm nức khiến Diệp Anh tươi tỉnh hơn. Cô không còn bận tâm tới xô cá trống không của mình. Cô chăm chú pha nước chấm trong khi chờ từng con cá nướng lần lượt được đặt lên đĩa.
Hai người ngồi duỗi chân trên thềm nhà nhìn con Bob chơi đùa với một con chó nhỏ màu đen nhút nhát.
- Tôi không nghĩ bác sĩ lại nghèo. Anh tiêu tiền vào việc gì mà không mua nổi một cái xe máy?
- Tôi có xe máy. Chỉ là con Bob có vấn đề với mọi thứ có động cơ. Cô thì sao? Cô cũng không đủ tiền để mua một cái sao?
- Có lẽ tôi cũng không khác con Bob là mấy.
- Tôi từng thấy cô ở chỗ tôi làm việc. Có chuyện gì vậy?
Ngón tay Diệp Anh khẽ run lên. Cô bị bất ngờ vì câu hỏi đó.
- Không có gì. Chỉ là thỉnh thoảng tôi có vấn đề với giấc ngủ. Tôi dành nhiều thời gian rảnh rỗi để ngủ nhưng rất ít khi ngủ thực sự. Tôi thường mê man rồi sau đó giật mình tỉnh dậy.
- Có thể cơ thể mệt mỏi của cô rất muốn ngủ nhưng chính cô lại ngăn không cho mình ngủ vì sợ ngủ rồi cô có thể nhìn thấy điều gì đó cô không muốn thấy, trong giấc mơ.
- Anh đang thăm khám tôi đấy à?
- Cô không muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình sao?
- Nếu cơ thể tôi làm thế để bảo vệ tôi thì cứ để nó làm thế. Tôi chỉ đến bệnh viện để được kê thuốc an thần và thuốc ngủ thôi.
Diệp Anh nằm xuống, thoải mải ngẩng đầu nhìn mái nhà phủ kín những chùm hoa ti gôn. Tấm lưng của Khải Hưng đã che bớt phần ánh nắng hắt lại từ sân. Diệp Anh hít một hơi dài. Đã lâu rồi cô không cảm thấy khoan khoái như vậy.
Thứ bảy – Tháng hai: Chút mưa xuân. Vạn vật đâm chồi, tươi xanh mơn mởn.
Đan Nguyên bước vội trên con đường vắng. Đột nhên, có tiếng còi xe phía sau. Cô dừng lại, ngoái nhìn một chiếc ôtô màu ghi sáng.
- Cô đi đến chỗ tổ chức hôn lễ phải không?
- Vâng, giám đốc.
- Vậy lên xe đi. Tôi cũng tới đó.
Cửa xe mở ra. Đan Nguyên lưỡng lự nhưng rồi cuối cùng cũng bước lên xe. Suốt chặng đường đi, chỉ có tiếng gió bạt qua cửa. Quốc Dũng chăm chú nhìn về phía trước. Đan Nguyên cũng vậy. Không khí thật ngượng ngùng.
Chiếc xe ra khỏi thành phố chừng 30 phút thì dừng lại. Cánh cửa gỗ của căn biệt thự từ từ mở ra. Quả đúng như lời Diệp Anh nói, nơi này đúng là một tuyệt tác.
Phòng khách ấm cúng với khung cửa rộng mở ra sân vườn phía sau. Đan Nguyên bước ra ngoài, tiến dần về phía giữa sân.
- Cô thấy nơi này thế nào?
- Rất tuyệt.
- Tôi mua căn nhà này cách đây không lâu. Tôi định tổ chức đám cưới ở đây rồi sau đó dọn tới đây sống.
- Vậy ra đám cưới này… Giám đốc định tái hôn sao?
- Phải. Tôi sẽ tái hôn. Thằng bé nhà tôi cũng lớn rồi. Tôi đang dần bất lực với nó. Tôi cần ai đó giúp sức.
Quốc Dũng mỉm cười như thể đang nói đùa. Nhưng Đan Nguyên không cười. Cô cảm thấy như có một tảng đá đang đè lên tâm trạng mình, nặng trịch.
- Chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn trước. Tôi muốn cô ấy có thời gian làm quen với thằng bé và cách sống của bố con tôi trước khi tổ chức đám cưới.
- Vậy giám đốc đã ở đây rồi thì chúng ta quyết định luôn phong cách của buổi lễ. Anh muốn trang trí thế nào?
- Thế nào với tôi không quan trọng. Cô cứ làm theo những gì được ghi trong tờ giấy này. Cô ấy đã ghi cả vào đây rồi.
Đan Nguyên nhìn một lượt tờ giấy nhỏ màu kín đặc những dòng chữ nhỏ.
- Cứ làm theo cô ấy muốn. Dù sao cũng là lần đầu cô ấy kết hôn, vậy mà lại là kết hôn với một người đã góa vợ và có một đứa con riêng.
Đan Nguyên mỉm cười nhưng ánh mắt lại trùng xuống. Hai người đứng cạnh nhau. Bầu không khí nhanh chóng rơi vào im lặng. Đan Nguyên gấp tờ giấy trong tay làm bốn, mở ra rồi lại gấp vào. Bối rối.
- Để tôi dẫn cô đi xem một vòng.
Căn biệt thự là sự kết hợp hài hòa giữa gỗ và đá. Phòng khách bao kính nhìn ra hồ được trang trí đơn giản bằng bộ sofa màu nâu nhạt và vài bức tranh phong cảnh. Kệ sách còn trống đang được lau dọn. Người giúp việc cẩn thận đặt lên đó một bình cá nhỏ và một chậu cây có hoa màu vàng nhạt. Hai phòng ngủ đều sơn màu ghi sáng. Ngoài việc thảm đang được trải thì chưa có đồ đạc gì đáng kể. Phía sau là một khu vườn rộng. Đất dưới chân phủ kín cỏ. Bên trong có lắp những chiếc đèn nhỏ li ti. Khi bật sáng thì như những bông hoa, lấp lánh giữa một màu xanh non.
Đan Nguyên và Quốc Dũng dừng lại, ngồi xuống một chiếc bàn ở hiên sau. Một phụ nữ trẻ mặc tạp dề nhanh nhẹn bưng ra hai tách cà phê.
- Trước đây, tôi từng là giáo viên. Tôi rất thích được đứng trên bục giảng và ở dưới có hàng chục sinh viên đang nghe mình nói. Nhưng vì cuộc sống, tôi phải tìm một công việc khác. Thế còn cô, vì sao cô không làm giáo viên nữa?
- Tôi khác giám đốc. Anh từ bỏ ước mơ của mình còn tôi đến với nó. Nghề giáo không hợp với tôi. Thiết kế mới là sở thích của tôi.
- Bố mẹ cô không phản đối sao? So với việc chạy đi chạy lại lo đám cưới cho người khác, tôi chắc họ muốn cô có một công việc ổn định hơn.
- Tôi nghĩ sẽ có một trận cãi vã. Nhưng mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện. Thế nên tới bây giờ, mọi chuyện với tôi đều ổn.
- Như vậy cũng tốt. Có ai đó để cãi vã. Bố mẹ, bà ngoại và cả vợ tôi đều không còn bên cạnh, người duy nhất có thể tranh cãi với tôi là con trai tôi. Nhưng nó thậm chí không thèm nghe mỗi khi tôi nói.
- Tôi nghĩ thay vì bắt thằng bé nghe mình, sao giám đốc không thử nghe thằng bé nói.
- Cô nghĩ thằng bé sẽ nói nếu tôi hỏi sao?
- Tôi không chắc. Nhưng ít nhất nó cũng biết anh đã hỏi, rằng anh ở đó và quan tâm tới cảm nhận của nó.
Quốc Dũng bất giác nhìn Đan Nguyên. Anh mỉm cười.
- Đấy là lí do tôi tái hôn. Phụ nữ luôn nhìn mọi việc thấu đáo hơn đàn ông.
Đan Nguyên mỉm cười đáp lại. Hai người lại rơi vào yên lặng. Cô lặng lẽ nhìn về phía khoảng sân trước. Cô tưởng tượng tới những chiếc đèn được mắc lên cây, tiếng nhạc vang lên và cô dâu bước vào. Chỗ nào đó trong đám đông khách khứa, cô sẽ đứng và vỗ tay chúc phúc cho họ.
Thứ 6 – Tháng 2: Du xuân
Đầu xuân năm mới, nhà hàng nơi Linh An làm việc tổ chức 1 chuyến du lịch ngắn ngày.
Vậy là tất cả nhân viên cùng lên tàu, ra khơi.
Họ dành một đêm ngủ lại trên tàu để thưởng thức cảnh biển về đêm. Nhưng khi chiều tàn, đêm xuống, sao như bị bầu trời đen thẫm trên cao nuốt chửng. Gió nổi lên, thốc mạnh. Trên boong tàu, duy chỉ có Linh An nằm dài trên ghế nghỉ, chờ đợi. Cả người cô quấn kín mít bằng một tấm chăn mỏng do 1 nhân viên phục vụ trên tàu đưa cho. Cô trông giống như một con nhộng khổ sở vật lộn giữa gió rét. Nhật Minh bê một tách cà phê nóng tiến đến gần, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nhấm nháp. Mùi hương từ chiếc cốc khiến Y phải chú ý.
- Cô làm gì ở đây?
- Chị Nga đầu bếp xem tivi nói với tôi hôm nay có mưa sao băng.
- Thứ duy nhất chị ta xem trên tivi là chương trình nấu ăn.
Anh ta bình thản nhưng ánh mắt thấp thoáng vẻ chế giễu. Linh An không bận tâm. Nếu bận tâm cô đã không ngồi đây tới cả tiếng đồng hồ.
- Thế anh ở đây làm gì?
- Tôi sẽ đi đánh cá đêm.
Linh An nhún vai, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một góc.
- Sao cô không đi với tôi? Ra đó sẽ thú vị hơn là ngồi thu lu ở đây và chờ đợi thứ không bao giờ xuất hiện.
Linh An trừng mắt nhìn Nhật Minh, không trả lời.
- Cô sợ sao?
- Tôi có gì phải sợ? Anh từng nhìn thấy tôi đánh người rồi đấy. Đánh cá có là gì. Hơn nữa, tôi bơi rất giỏi. Tôi từng ở trong đội tuyển bơi của thành phố đấy.
- Vậy thì đi.
- Đi thì đi!
Một chiếc tàu nhỏ hơn cũng vừa lúc tiến sát lại. Một tấm ván được dựng tạm để nối hai tàu. Nhật Minh nhanh chóng bước xuống. Linh An bước theo nhưng đột nhiên Nhật Minh ném về phía cô một đôi ủng.
- Cô định đi đánh cá với đôi giầy công chúa kia sao?
Lúc này, Linh An mới nhìn xuống chân mình. Cô tháo bỏ những mớ dây lộn xộn đang quấn lấy chân mình và thay vào đó là một đôi ủng cao màu đen bóng. Cô bước những bước dài xuống tàu nhưng đôi ủng quá rộng so với chân cô. Cô trượt chân ngã dúi dụi. Cuối cùng, cô nằm sóng xoài trên sàn tàu, mặt úp xuống đất. Tất cả mọi người phá lên cười.
Chiếc thuyền dần tiến ra khơi, trong màn đêm đen thẫm. Linh An ngồi tựa vào mạn thuyền, vô định nhìn về phía xa. Chỉ chênh nhau vài tiếng đồng hồ mà cảnh hoàng hôn ấm áp đã phủ kín một màu đen đáng sợ.
Trời yên. Biển lặng. Nhưng sự yên tĩnh đó chỉ kéo dài được hơn nửa tiếng thì đột nhiên biển động dữ dội. Một người đàn ông hét lớn:
- Thời tiết xấu rồi!
Mọi người nhanh chóng di chuyển về phía đuôi tàu. Sóng to, cuộn tròn, đập vào mạn tàu. Chiếc tàu dềnh lên, ngụp xuống như sắp bị nuốt chửng. Lồng ngực Linh An thắt lại. Cô không biết mình đang làm gì giữa biển khơi. Là cô đi đánh cá hay đang bị đánh cho bầm dập. Cô ngồi lọt thỏm giữa Nhật Minh và một người đàn ông khác. Họ hét lớn, át cả tiếng sóng.
- Chúng ta sẽ chết cả chứ? Nhật Minh hỏi.
- Không biết nữa. Có khi thế lại hay. Chứ thế này thì chóng mặt quá.
Rồi họ cười phá lên mà không chú ý tới cô gái ngồi giữa, mặt đang dần trở nên trắng bệch. Lát sau, thấy Linh An không nói một câu, Nhật Minh khều tay cô.
- Sao run thế? Chẳng phải cô là tuyển thủ bơi lội cấp thành phố sao?
- Đấy là chuyện 10 năm trước. Hơn nữa đây là giữa biển chứ có phải bể bơi ở câu lạc bộ thiếu nhi đâu!
Môi Linh An bắt đầu run lên. Nhật Minh phá lên cười.
Chiếc tàu lắc lư dữ dội. Toàn bộ bữa tối đều bị Linh An nôn ra. Cô mệt mỏi, gục đầu, lịm đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, cô nghe thấy một giọng nói rất quen.
- Dậy xem cá đi!
Cô từ từ ngồi dậy. Cả chiếc tàu tanh mùi cá. Những loại cá cô chưa từng nhìn thấy đang giẫy đành đạch trên sàn tàu. Trông chúng thật tươi ngon. Mọi người tất bật. Linh An cũng nhanh nhẹn giúp bỏ cá vào những chiếc chậu nhựa đựng đầy nước.
Những cánh tay chắc khỏe kết thúc công việc trong thoáng chốc. Chủ tàu chiêu đãi Linh An và Nhật Minh một bữa hải sản tươi sống. Hôm đó là ngày họ bắt được rất nhiều cá và họ cho rằng may mắn đó là do 2 vị khách trên tàu mang đến. Linh An nhìn chiếc bát nhựa Nhật Minh đưa lẫn lộn những thứ cô không thể gọi tên, lác đác vài sợi mì gói thì lưỡng lự, không biết có nên cho lên miệng. Nhưng bụng cô bắt đầu sôi lên. Cô hít một hơi dài rồi tu một hớp. Thật sự không giống vể bề ngoài, rất ngon. Nó thậm chí làm cô hưng phấn.
Lát sau, trong tiếng đệm nhạc từ thau, chậu nhựa, muỗng và thìa, Linh An đứng lên vừa hát vừa nhảy mua vui cho mọi người. Cô tháo cả ủng và bắt đầu xoay vòng. So với việc ngày ngày ngồi như tranh đánh đàn trong một nhà hàng sang trọng, cô thích được biểu diễn trên chiếc tàu nồng nặc mùi biển giữa những con người hồ hởi chào đón cô hơn.
Nhật Minh lặng lẽ nhìn cô, rồi bỏ ra một góc, châm thuốc hút. Anh nhìn về phía xa. Ánh sáng le lói. Mặt trời sắp trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.