Chương 57: Biển tình gợn sóng
Hồng Cửu
07/07/2016
Vào buổi sáng trước ngày Tiền Phỉ về Bắc
Kinh, Kim Điềm tìm Lý Diệc Phi, thỉnh cầu anh giúp một việc, muốn anh
dẫn cô đến bữa tiệc kinh doanh tối ngày hôm sau.
Bữa tiệc kia, có rất nhiều nhà đầu tư và đạo diễn điện ảnh và truyền hình tham dự, trong đó có một đạo diễn đang rất nổi hiện nay, ông ta đạo diễn một quảng cáo công cộng lớn, tung ra trên phạm vi rất rộng rãi, trước mắt đang tuyển nhân vật nữ chính cho quảng cáo. Nếu ai may mắn đoạt được quảng cáo, người đó sẽ có cơ hội hợp tác với vị đạo diễn đó trong bộ chế tác điện ảnh lớn tiếp theo, đến lúc đó lên như diều gặp gió. Rất nhiều nữ minh tinh muốn cơ hội này, nhưng mà vị đạo diễn kia nói, lần này muốn dùng một người mới chưa lộ mặt trên màn ảnh lớn.
Công ty điện ảnh và truyền hình mà vị đạo diễn kia ký là công ty đã niêm yết trên thị thường, lúc ấy hạng mục này do công ty của Lý Diệc Phi làm người phụ trách niêm yết trên thị trường, bởi vậy Lý Diệc Phi có chút giao tình với giám đốc điều hành công ty và vị đạo diễn nổi tiếng sẽ tham gia kia. Kim Điềm muốn cơ hội quảng cáo này, vì vậy đến tìm Lý Diệc Phi, hi vọng Lý Diệc Phi có thể dẫn cô tham gia bữa tiệc, giới thiệu với vị đạo diễn kia.
Lúc đầu khi Đại Quân giới thiệu Kim Điềm cho Lý Diệc Phi, trong quá trình tìm hiểu Lý Diệc Phi muốn coi cô ta là bạn gái, thế nhưng mà trong quá trình ấy lại bất tri bất giác động tâm với Tiền Phỉ. Sau này trong quá trình tìm hiểu, lúc vượt qua tình bạn bè, nhưng không hẳn là người yêu, anh kịp thời kêu ngừng, nhận Kim Điềm làm em gái, hơn nữa đồng ý với cô ta, sau này khi cô ta có chuyện khó khăn gì thì đến tìm mình, anh sẽ giúp cô ta xử lý.
Vì vậy đối với việc Kim Điềm tìm đến mình lúc này, anh cảm thấy không có cách gì để từ chối. Mà thời gian của bữa tiệc lại trùng với lúc đến sân bay đón Tiền Phỉ, anh đành phải bảo Đại Quân đến giúp.
Sau khi Đại Quân biết rõ tính toán của anh, rất không vui, tỏ ý: “Tôi cũng muốn đi dự tiệc!”
Lý Diệc Phi nói: “Đi dự tiệc, người tôi muốn dẫn theo là bạn gái, giới tính cậu không rõ, vẫn là trung thực đi đón người cho tôi đi!”
Sau khi Đại Quân bị từ chối, tỏ vẻ không phục, ý đồ đấu tranh, lại bị một câu của Lý Diệc Phi chặn đứng.
“Muốn tôi nói cho mẹ cậu biết cậu chơi Game Online không?”
Đại Quân ngoan ngoãn đến sân bay, mà anh thì dẫn Kim Điền đến bữa tiệc.
Anh vốn nghĩ rằng nếu như có thể nhanh chóng giới thiệu Kim Điềm với vị đạo diễn kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ sớm rời đi về nhà nhìn khối thịt trong lòng mình.
Thế nhưng mà máy bay của vị đạo diễn kia bị trì hoãn, bữa tiệc bắt đầu được quá nửa rồi, ông ta còn chưa tới.
Anh đành phải dẫn theo Kim Điềm ở lại……
Trong thời gian đó có người quen khác như mấy lão già hợp tác thấy anh, đều sẽ đi qua chào hỏi với anh, mà lúc anh bận mỉm cười xã giao với những người này, Kim Điềm khôn khéo ở bên cạnh uống Champagne, hoặc là tự sướng.
Sau đó lúc vị đạo diễn kia chưa đến, Kim Điềm nói chuyện với anh, hỏi anh có người yêu chưa.
Anh gật đầu nói có rồi, Kim Điềm hỏi: “Là cô gái chủ cho thuê nhà sao?”
︶3︶● Đối với câu hỏi của Kim Điềm, Lý Diệc Phi cười trả lời thẳng thắn : “Ừ.”
Kim Điềm ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi, cũng cười, nói: “Em thật sự hâm mộ cô ấy! Xem ra tình cảm thứ này thật sự không hề có thứ tự sau trước, rõ ràng em và anh quen nhau trước, nhưng cô ấy lại lọt mắt xanh của anh!”
Lý Diệc Phi nghĩ một lúc, quyết định sửa lời Kim Điềm: “Nói như thế nào nhỉ, anh cảm thấy không thể nói em đến trước cô ấy đến sau, dù sao buổi trưa mỗi ngày lúc anh và cô ấy đánh bài, anh còn chưa quen em!”
Trong lúc đó Tiền Phỉ gửi tin hắn đến, Lý Diệc Phi lấy điện thoại ra nhắn tin lại.
Kim Điềm ở bên cạnh hỏi: “Là cô ấy sao? Hôm nay anh dẫn em tới đây, cô ấy có biết không?”
Lý Diệc Phi cất điện thoại đi rồi nói: “Anh không nói với cô ấy, cô ấy vừa đi công tác về, rất mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Kim Điềm nhìn Lý Diệc Phi, nét mặt hơi rầu rĩ, “Em còn tưởng rằng anh là người có tính cách lạnh lùng vô tâm, từ trước đến nay không chịu nhường nhịn, không quan tâm đến con gái. Nhưng bây giờ xem ra, không phải anh không quan tâm, chẳng qua là đối tượng quan tâm không phải là những cô gái kia cũng không phải em, mà là một người đặc biệt, nói thật, em thật sự hơi ghen tỵ với cô ấy!”
Lý Diệc Phi cười: “Anh quan tâm cô ấy sao? Anh cảm thấy anh vẫn giống như trước đây!”
Kim Điềm cũng cười theo, nụ cười hình như hơi chua chát.
Lúc bữa rượu sắp kết thúc, cuối cùng vị đạo diễn kia cũng đến. Lý Diệc Phi tìm cơ hội giới thiệu Kim Điềm với ông ta.
Vị đạo diễn kia tỏ ý rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Kim Điềm, đồng ý cho Kim Điềm một cơ hội phỏng vấn vào cuối tuần.
Tán gẫu vài câu, đợi thêm một lúc, bữa tiệc kết thúc. Khuya khoắt, không tiện bắt taxi, Kim Điềm năn nỉ Lý Diệc dẫn cô đến chỗ bắt taxi an toàn. Lý Diệc Phi vốn định đến thăm Tiền Phỉ, thế nhưng mà lại cảm thấy hơn nửa đêm vứt Kim Điềm mặc lễ phục lộ vai ở ven đường có chút không phù hợp lắm, sau khi cân nhắc quyền lợi và lợi ích, anh quyết định ngày mai đi thăm Tiền Phỉ, trực tiếp người tốt làm đến cùng đưa Kim Điềm về tận nhà.
Trên đường Tiền Phỉ gửi tin nhắn cho anh, anh nhân lúc đèn đỏ nhắn tin lại cho cô, nói cô mau đi ngủ đi.
Sau khi đưa Kim Điềm đến nhà, lúc cô ta xuống xe, đột nhiên hỏi anh: “Lần này anh giúp em xong, có phải sau này em không có lý do tìm anh nữa không?”
Lý Diệc Phi nghĩ một lúc, nhướng lông mày, nói: “Xem cô ấy đã, nếu cô ấy thích theo đuổi minh tinh, anh sẽ dẫn cô ấy đến chơi với em!”
Kim Điềm cười thảm thương: “Em thực sự ghen tị với cô ấy!”
Một giây kia, Lý Diệc Phi nghi ngờ mình có phải có chút nhẫn tâm hay không, hình như anh vì một cô gái mà tổn thương trái tim của một ngươi cô gái khác.
︶3︶● Từ bữa tiệc về đến nhà, theo giờ đã là ngày hôm sau. Lý Diệc Phi kìm nén suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tiền Phỉ, nghe giọng nói của cô, đổi thành gửi tin nhắn cho cô: Đã làm xong việc về nhà rồi. Thiếu gia anh xem hiện tượng thiên văn ban đêm, phát hiện ngày mai tâm tình anh sẽ rất tốt, vì vậy gia quyết định mang em đi ăn.
Sau đó anh tắm rửa đi ngủ.
Thế nhưng mà đến buổi sáng ngày hôm sau, Tiền Phỉ vẫn không nhắn tin lại cho anh
Anh nhịn không được gửi mấy tin nhắn hỏi: “Nhận được tin nhắn của anh không?” Thế nhưng mà một tin nhắn trả lời cũng không có.
Cả buổi sáng mặt anh đều thối. Lúc nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho Tiền Phỉ. Kết quả kêu hai tiếng biến thành âm thanh báo bận.
︶3︶● Lý Diệc Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại, giật mình, điện thoại của anh bị cô từ chối không nhận.
Anh lại gọi, vẫn là sau khi kêu hai tiếng biến thành âm thanh báo bận.
Anh lại bị từ chối không nhận điện thoại.
Anh nhíu nhíu mày. Lại gọi lại, nhưng vẫn như cũ.
Anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn.
“Đang bận à?”
Một lúc sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
Anh lại gửi: “Có chuyện gì thế?”
Vẫn không trả lời.
Trong lòng anh có chút buồn phiền. Lý do tại sao anh thích Tiền Phỉ, có một điều rất quan trọng là vì cô không giống với những cô gái khác, yếu ớt, thích sai bảo, nhỏ nhen. Anh không giống với những người đàn ông khác, thích cô gái có thích làm dáng tính cách nhõng nhẽo, động một tí là kiếm chuyện nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi, khó tính, tức giận gì đó còn không nói, làm ầm ĩ không để ý tới người khác, phải đợi người ta đến dỗ dành mười lần tám lần mới ngừng. Trên phương diện dỗ dành phụ nữ, anh không có kiên nhẫn, hễ người phụ nữ nào dùng mánh khóe này với anh, anh tuyệt đối không để ý tới, không dỗ dành, không nuông chiều tật xấu, cho đến khi chính cô ta cảm thấy mất mặt, thu hồi thái độ, ngược lại dính chặt lấy anh một lần nữa.
Hiện tại, anh cảm thấy Tiền Phỉ đang làm mình làm mẩy với anh.
Anh kềm chế sự khó chịu trong lòng, gởi tin nhắn cho Tiền Phỉ: “Nếu em còn im lìm không lên tiếng như vậy, buổi chiều anh thực sự đến công ty em!”
Lúc này cuối cùng anh nhận được hồi âm, nội dung hồi âm là tin nhắn hình.
Tiền Phỉ gửi tới một bức ảnh, kèm theo chữ: Thay em chào hỏi cô ấy.
Lý Diệc Phi nhìn bức ảnh, trên trán đầy buồn bực.
︶3︶● Trên bức ảnh có dấu ấn của Sina Weibo (*), Lý Diệc Phi thấy tên của Kim Điềm. Trong lòng anh thầm than không tốt, không biết cô nương này nói hươu nói vượn cái gì, mà bình thường không phải trừ Đại Bằng ra, trước giờ Tiền Phỉ không quan tâm chuyện ngành giải trí sao, sao lại đúng lúc như vậy lại để cô ấy nhìn thấy bức ảnh này.
(*) Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012.
Sau khi nghĩ vậy, sự bực bội và run sợ trong lòng biến thành thoải mái. Cô đang lặng lẽ để ý tới hướng đi của bạn gái trước của anh.
Lý Diệc Phi cầm điện thoại đăng nhập vào trang chủ weibo của Kim Điềm xem, không tìm thấy bức ảnh đó.
Anh nghĩ một lúc, đi tìm Triệu Đức. Triệu Đức rất thích Kim Điềm, có lẽ để ý tới cô ta.
Triệu Đức đang nằm bò trên mặt bàn ngủ trưa, Lý Diệc Phi không thương tiếc gọi anh dậy. Lúc Triệu Đức bò dậy vẻ mặt thống khổ, ngẩng đầu mơ mơ màng màng hỏi Lý Diệc Phi có chuyện gì.
Lý Diệc Phi nói: “Cậu có để ý tới weibo của Kim Điềm không?”
Triệu Đức chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thay đổi lấm la lấm lét: “Để ý chứ! Lại nói Diệc Phi không phải trước kia ông và cô ấy chia tay rồi sao? Hai người định hợp lại sao? Hôm qua tôi nhìn thấy Kim Điềm đăng bức ảnh cô ấy và ông tham gia bữa tiệc, nhưng mà một lúc sau cô ấy xóa luôn! Buổi sáng tôi còn muốn hỏi ông việc này, chỉ là nhìn tâm tình ông hình như không tốt lắm, vẫn nhẫn nại không dám hỏi!”
Lý Diệc Phi nói: “Cậu có nhớ Kim Điềm đăng nội dung gì không?”
Triệu Đức nói: “Không nhớ rõ.”
Lý Diệc Phi nhíu mày, “Cậu đây là trí nhớ gì vậy? Đầu óc cậu như vậy có thể đầu hành lâu như vậy thật là kỳ tích!”
Triệu Đức vừa lục lọi điện thoại vừa hỏi: “Lý Diệc Phi, ông xác định muốn tiếp tục dùng thái độ chê bai này của ông nói chuyện với tôi sao?” Triệu Đức hướng màn hình điện thoại di động về phía Lý Diệc Phi, “Tôi không nhớ cô ấy nói cái gì, thế nhưng mà tôi chụp màn hình! Bằng kinh nghiệm làm đầu hành nhiều năm, thấy rõ weibo này sớm muộn sẽ xóa, cho nên tôi đã chụp lại màn hình. “
Lý Diệc Phi vừa nhận điện thoại vừa không quên châm chọc Triệu Đức: “Nằm xuống tiếp tục giấc ngủ của cậu đi! Mặt trắng như giấy vệ sinh còn có thể nói khó nghe như vậy!”
Lý Diệc Phi cúi đầu xem điện thoại.
“Nửa đêm, khiến trái tim người ta dậy sóng. Thích lại không muốn nói, vì vậy gọi người đó là anh trai. Anh trai, qua đêm nay, hi vọng em vẫn có thể giống như bây giờ làm bạn anh. . .”
Lý Diệc Phi nhìn dòng chữ mập mờ này, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong.
︶3︶● Trước khi tan làm, Tiền Phỉ lại nhận được tin nanh của Lý Diệc Phi: “Sau khi tan làm gặp nhau nhé, về chuyện ngày hôm qua, anh có lời muốn nói với em.”
Lúc này Tiền Phỉ không từ chối, cô cảm thấy có một số việc là nên nói rõ ràng trước mặt.
Cô nanh lại: “Vậy gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo ở Parkson.”
Lúc cô đến quán cà phê, Lý Diệc Phi đã ở đó.
Lý Diệc Phi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Về chuyện tối ngày hôm qua, anh muốn biết em hiểu như thế nào.”
Tiền Phỉ giật mình. Khí thế trên người anh quá mạnh, khiến cô có cảm giác bị ác nhân cáo trạng trước.
Thái độ như vậy, anh cảm thấy mình sai mới là lạ.
Cô uống nước, hắng giọng, nói: “Chưa nói tới cái gì hiểu hay không hiểu, là tận mắt thấy anh dẫn bạn gái trước đi tham gia dự tiệc, đơn giản là bị kích thích mà thôi, vẫn chưa đến cảm xúc như thế kia. Lúc mẹ em còn sống đã nói với em, muốn sống lâu thì ăn ngon ngủ kỹ, chuyện của người khác, chỉ xem náo nhiệt, đừng quan tâm.”
Lý Diệc Phi vẻ mặt khó chịu, “Người khác?” Anh từ từ hít sâu, đè nén sự khó chịu, nói với Tiền Phỉ: “Tiền Phỉ, chúng ta đừng nổi nóng giận dỗi như vậy, có gì thì chúng ta nói ra. Lúc trước anh đã nói là nhận Kim Điềm làm em gái, đã đồng ý giúp cô ấy, cho nên lần này cô ấy tới tìm anh bảo anh mang cô ấy đi dự tiệc, anh không có biện pháp từ chối.” Anh dừng lại một lúc, nói tiếp, “Anh không cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng, anh giúp cô ấy một lần, cũng coi như là nói rõ với cô ấy, không nói cho em biết là cảm thấy không cần thiết, dù sao sau này chưa chắc có cơ hội liên lạc với cô ấy nữa, nhưng anh không nghĩ tới cô ấy đăng lên weibo, lại đã viết những lời mập mờ, còn để em thấy được, sau đó quả nhiên em suy nghĩ. Điều anh muốn nói chính là những lời cô ấy viết là ý nghĩ của riêng cô ấy, anh không có ý gì khác với cô ấy, nếu chúng ta vì vậy mà giận dỗi, có phải là không đáng hay không?!”
Tiền Phỉ trầm mặc một lúc, nhăn mày, nói: “Lý Diệc Phi, em cảm thấy có lẽ anh nghĩ sai rồi, có phải anh cảm thấy em đang ghen và giận dỗi đúng không? Nhưng thật ra điều em nghĩ không phải việc này, điều em nghĩ chính là rốt cuộc chúng ta có phải người của một thế giới hay không? Trong thế giới của anh, người hôm nay là bạn gái, ngày mai có thể thành em gái; mà trong thế giới của em, chia tay là chia tay, bạn trai bạn gái vĩnh viễn không thành anh trai em gái.”
Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ, cau mày, vẻ mặt chăm chú hỏi: “Anh đã nói qua cô ấy là bạn gái của anh?”
Tiền Phỉ nói: “Anh muốn nói với em, trước giờ cô ấy không phải là bạn gái của anh?”
Lý Diệc Phi từ chối cho ý kiến.
Tiền Phỉ ha ha hai tiếng nói: “Thế thì càng không được, mập mờ với người ta lâu như vậy, ngay cả danh phận cũng không thừa nhận, cuối cùng còn nhận là em gái, xác nhận hơn thiệt trong mối quan hệ xong xuôi, trách nhiệm rũ bỏ không còn một mảnh. Em có thể nói, có khi đây là hiệu ứng dây chuyền cũng nên, Kim Điềm cô ấy không phải là người đầu tiên, mà em, nếu như em cũng gia nhập, có lẽ em cũng không phải người cuối phải không?”
Lý Diệc Phi sắc mặt càng ngày càng nặng nề.
“Tiền Phỉ, anh đối với người khác như thế nào, đối với em như thế nào, chính em không cảm nhận được sao? Em có phải ở một người trong danh sách những người bạn gái của anh không, trong lòng em không biết sao? Em không phải là một người phụ nữ không biết lý lẽ, một người đàn ông vì cô ấy làm những gì, cô ấy đều nhìn không thấy sao?”
Tiền Phỉ nói: “Anh xem, em chưa nói gì, chúng ta vẫn chưa là gì cả, thái độ với bạn gái trước kia của anh chính là không kiên nhẫn, không khoan dung, muốn rời đi.”
Lý Diệc Phi khóe miệng khẽ động, giọng mỉa mai tự nhiên sinh ra, “Tiền Phỉ, trước giờ anh thật sự khinh thường giải thích gì đó với phụ nữ, mà em là người thứ nhất khiến anh chịu ngồi xuống đến mức tốn tâm tư đi giải thích. Nếu vẫn còn không kiên nhẫn và không khoan dung như vậy, anh không biết anh nên nói gì nữa”.
Tiền Phỉ nói: “Anh xem, anh cho rằng giữa nam nữ vốn phải là chuyện trao đổi công bằng, dĩ nhiên xác định vị trí anh là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, có sự chênh lệch rất bất bình đẳng vắt ngang như vậy, anh thật sự cảm thấy chúng ta là cùng một thế giới sao?”
Tiền Phỉ nhìn vẻ mặt đang kiềm chế cơn giận dữ của Lý Diệc Phi, nói tiếp: “Anh bây giờ, còn có thể kìm nén tính tình của mình, thế nhưng mà sự kìm nén này có thể duy trì bao lâu đâu? Con gái tìm bạn trai, không chỉ hi vọng lúc hai người tình cảm đang tốt, anh ta cũng gắng sức, cũng hi vọng lúc tình cảm không tốt, anh cũng cố gắng bao dung và thương cảm.”
Cô hiểu đạo lý này, nhưng cô cảm thấy Lý Diệc Phi thật sự không hiểu. Anh là người, ở thời điểm xúc động, yêu đến mức liều lĩnh, hận không thể hái trăng dỗ dành cô vui vẻ, mà lúc tức giận, cũng không quan tâm, lời tổn thương cũng nói ra.
Nói cho cùng, anh vẫn yêu bản thân mình hơn yêu người khác, anh đặt tình cảm của mình ở vị trí đầu tiên.
Mà cô, cô không phải. Cô hi vọng yêu là chịu đựng và lâu dài, không cầu oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cô tức giận, không hài lòng cũng là không quên thông cảm với đối phương; cô tức giận, không hài lòng cũng sẽ bận tâm đến cảm xúc của đối phương, cô sẽ cố gắng kiểm soát bản thân mình không nói ra những lời nói độc địa làm tổn thương hai bên.
Cho nên anh sống tiêu sái, cô sống mệt mỏi, mà bọn họ từ đầu đến cuối không ở cùng một thế giới.
“Lý Diệc Phi, trước kia là đầu óc em đần độn toàn cơ bắp, cảm thấy anh là người quái đản, hư vinh, làm ra vẻ bám víu người giàu, thật ra nghĩ lại, có lẽ anh thật sự là phú nhị đại không biết chừng, người anh giao thiệp, chuyện anh bàn tán, phạm vi anh dạo chơi, nơi anh tiêu khiển, anh sống phóng túng phô trương, cẩn thận nghĩ lại, thật sự rất không giống với người bình thường, thậm chí tiêu chuẩn cũng không giống. Cuộc sống của anh ở trên đỉnh đầu của em, giữa chúng ta không biết cách bao nhiêu đẳng cấp, chúng ta thực sự không phải người cùng một đường.”
Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ, đáy mắt hơi nóng nảy, “Ai nói với em, anh là phú nhị đại hả? Ai là con ông cháu cha chứ?! Anh nói cha anh là chủ của một công ty tư nhân! Sao chúng ta lại cách nhiều đẳng cấp như vậy chứ ?!”
Tiền Phỉ ha ha cười cười: “Cho dù chỉ là công ty tư nhân, chỉ sợ cũng là một công ty tư nhân không tầm thường.”
Lý Diệc Phi phục: “Tiền Phỉ có phải dì cả em đến rồi hay không? Sao hôm nay lắm lý lẽ như vậy?”
Tiền Phỉ thu lại nụ cười: “Em không phải lắm lý lẽ, em là nghiêm túc.”
Tiền Phỉ im lặng một lúc, như đã suy nghĩ cặn kẽ, chậm rãi nói: “Nếu không, chúng ta trước hết như vậy đi, anh xem như em không có dũng khí không có tự tin, coi em là người nhu nhược, chúng ta tiếp tục làm bạn bè khi gặp mặt có thể gật đầu mỉm cười, không nên làm người yêu. Em sợ bóng sợ gió như vậy, anh lại không kiêng nể gì cả, có lẽ tình cảm không đến vài ngày sẽ kết thúc thôi.”
Cuối cùng mặt Lý Diệc Phi tái nhợt.
“Chút chuyện như vậy, em quan trọng hóa vấn đề như vậy? Một bức ảnh, khiến tất cả việc anh làm vì em đều phí công sao? Giữa chúng ta cũng coi như trải qua vài chuyện, Kim Điềm đăng weibo, em không nhìn không được sao? Sự trả giá của anh, suy cho cùng em đã bao giờ để trong mắt, quý trọng trong lòng chưa? Nếu như muốn như vậy, tốt, vậy theo như lời em nói, chúng ta gặp mặt gật đầu mỉm cười là được!”
Lý Diệc Phi tức giận, nhấc chân đi trước.
Tiền Phỉ ngồi trên sofa chán nản suy nghĩ, cũng may, cô chưa hãm quá sâu, rốt cuộc anh vẫn là một thiếu gia, chung quy có thể nhớ kỹ chính mình trả giá bao nhiêu. Mà cô, cô hoàn toàn trái lại, lúc cô yêu người ta, luôn không nhớ bản thân mình trả giá bao nhiêu.
Cuối cùng thì tình cảm của họ không hề có một điểm chung, vậy dù hai người có thích nhau thì có nghĩa gì.
Cô lau khóe mắt cay xè, đứng dậy rời đi.
Bữa tiệc kia, có rất nhiều nhà đầu tư và đạo diễn điện ảnh và truyền hình tham dự, trong đó có một đạo diễn đang rất nổi hiện nay, ông ta đạo diễn một quảng cáo công cộng lớn, tung ra trên phạm vi rất rộng rãi, trước mắt đang tuyển nhân vật nữ chính cho quảng cáo. Nếu ai may mắn đoạt được quảng cáo, người đó sẽ có cơ hội hợp tác với vị đạo diễn đó trong bộ chế tác điện ảnh lớn tiếp theo, đến lúc đó lên như diều gặp gió. Rất nhiều nữ minh tinh muốn cơ hội này, nhưng mà vị đạo diễn kia nói, lần này muốn dùng một người mới chưa lộ mặt trên màn ảnh lớn.
Công ty điện ảnh và truyền hình mà vị đạo diễn kia ký là công ty đã niêm yết trên thị thường, lúc ấy hạng mục này do công ty của Lý Diệc Phi làm người phụ trách niêm yết trên thị trường, bởi vậy Lý Diệc Phi có chút giao tình với giám đốc điều hành công ty và vị đạo diễn nổi tiếng sẽ tham gia kia. Kim Điềm muốn cơ hội quảng cáo này, vì vậy đến tìm Lý Diệc Phi, hi vọng Lý Diệc Phi có thể dẫn cô tham gia bữa tiệc, giới thiệu với vị đạo diễn kia.
Lúc đầu khi Đại Quân giới thiệu Kim Điềm cho Lý Diệc Phi, trong quá trình tìm hiểu Lý Diệc Phi muốn coi cô ta là bạn gái, thế nhưng mà trong quá trình ấy lại bất tri bất giác động tâm với Tiền Phỉ. Sau này trong quá trình tìm hiểu, lúc vượt qua tình bạn bè, nhưng không hẳn là người yêu, anh kịp thời kêu ngừng, nhận Kim Điềm làm em gái, hơn nữa đồng ý với cô ta, sau này khi cô ta có chuyện khó khăn gì thì đến tìm mình, anh sẽ giúp cô ta xử lý.
Vì vậy đối với việc Kim Điềm tìm đến mình lúc này, anh cảm thấy không có cách gì để từ chối. Mà thời gian của bữa tiệc lại trùng với lúc đến sân bay đón Tiền Phỉ, anh đành phải bảo Đại Quân đến giúp.
Sau khi Đại Quân biết rõ tính toán của anh, rất không vui, tỏ ý: “Tôi cũng muốn đi dự tiệc!”
Lý Diệc Phi nói: “Đi dự tiệc, người tôi muốn dẫn theo là bạn gái, giới tính cậu không rõ, vẫn là trung thực đi đón người cho tôi đi!”
Sau khi Đại Quân bị từ chối, tỏ vẻ không phục, ý đồ đấu tranh, lại bị một câu của Lý Diệc Phi chặn đứng.
“Muốn tôi nói cho mẹ cậu biết cậu chơi Game Online không?”
Đại Quân ngoan ngoãn đến sân bay, mà anh thì dẫn Kim Điền đến bữa tiệc.
Anh vốn nghĩ rằng nếu như có thể nhanh chóng giới thiệu Kim Điềm với vị đạo diễn kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ sớm rời đi về nhà nhìn khối thịt trong lòng mình.
Thế nhưng mà máy bay của vị đạo diễn kia bị trì hoãn, bữa tiệc bắt đầu được quá nửa rồi, ông ta còn chưa tới.
Anh đành phải dẫn theo Kim Điềm ở lại……
Trong thời gian đó có người quen khác như mấy lão già hợp tác thấy anh, đều sẽ đi qua chào hỏi với anh, mà lúc anh bận mỉm cười xã giao với những người này, Kim Điềm khôn khéo ở bên cạnh uống Champagne, hoặc là tự sướng.
Sau đó lúc vị đạo diễn kia chưa đến, Kim Điềm nói chuyện với anh, hỏi anh có người yêu chưa.
Anh gật đầu nói có rồi, Kim Điềm hỏi: “Là cô gái chủ cho thuê nhà sao?”
︶3︶● Đối với câu hỏi của Kim Điềm, Lý Diệc Phi cười trả lời thẳng thắn : “Ừ.”
Kim Điềm ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi, cũng cười, nói: “Em thật sự hâm mộ cô ấy! Xem ra tình cảm thứ này thật sự không hề có thứ tự sau trước, rõ ràng em và anh quen nhau trước, nhưng cô ấy lại lọt mắt xanh của anh!”
Lý Diệc Phi nghĩ một lúc, quyết định sửa lời Kim Điềm: “Nói như thế nào nhỉ, anh cảm thấy không thể nói em đến trước cô ấy đến sau, dù sao buổi trưa mỗi ngày lúc anh và cô ấy đánh bài, anh còn chưa quen em!”
Trong lúc đó Tiền Phỉ gửi tin hắn đến, Lý Diệc Phi lấy điện thoại ra nhắn tin lại.
Kim Điềm ở bên cạnh hỏi: “Là cô ấy sao? Hôm nay anh dẫn em tới đây, cô ấy có biết không?”
Lý Diệc Phi cất điện thoại đi rồi nói: “Anh không nói với cô ấy, cô ấy vừa đi công tác về, rất mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Kim Điềm nhìn Lý Diệc Phi, nét mặt hơi rầu rĩ, “Em còn tưởng rằng anh là người có tính cách lạnh lùng vô tâm, từ trước đến nay không chịu nhường nhịn, không quan tâm đến con gái. Nhưng bây giờ xem ra, không phải anh không quan tâm, chẳng qua là đối tượng quan tâm không phải là những cô gái kia cũng không phải em, mà là một người đặc biệt, nói thật, em thật sự hơi ghen tỵ với cô ấy!”
Lý Diệc Phi cười: “Anh quan tâm cô ấy sao? Anh cảm thấy anh vẫn giống như trước đây!”
Kim Điềm cũng cười theo, nụ cười hình như hơi chua chát.
Lúc bữa rượu sắp kết thúc, cuối cùng vị đạo diễn kia cũng đến. Lý Diệc Phi tìm cơ hội giới thiệu Kim Điềm với ông ta.
Vị đạo diễn kia tỏ ý rất hài lòng với điều kiện cá nhân của Kim Điềm, đồng ý cho Kim Điềm một cơ hội phỏng vấn vào cuối tuần.
Tán gẫu vài câu, đợi thêm một lúc, bữa tiệc kết thúc. Khuya khoắt, không tiện bắt taxi, Kim Điềm năn nỉ Lý Diệc dẫn cô đến chỗ bắt taxi an toàn. Lý Diệc Phi vốn định đến thăm Tiền Phỉ, thế nhưng mà lại cảm thấy hơn nửa đêm vứt Kim Điềm mặc lễ phục lộ vai ở ven đường có chút không phù hợp lắm, sau khi cân nhắc quyền lợi và lợi ích, anh quyết định ngày mai đi thăm Tiền Phỉ, trực tiếp người tốt làm đến cùng đưa Kim Điềm về tận nhà.
Trên đường Tiền Phỉ gửi tin nhắn cho anh, anh nhân lúc đèn đỏ nhắn tin lại cho cô, nói cô mau đi ngủ đi.
Sau khi đưa Kim Điềm đến nhà, lúc cô ta xuống xe, đột nhiên hỏi anh: “Lần này anh giúp em xong, có phải sau này em không có lý do tìm anh nữa không?”
Lý Diệc Phi nghĩ một lúc, nhướng lông mày, nói: “Xem cô ấy đã, nếu cô ấy thích theo đuổi minh tinh, anh sẽ dẫn cô ấy đến chơi với em!”
Kim Điềm cười thảm thương: “Em thực sự ghen tị với cô ấy!”
Một giây kia, Lý Diệc Phi nghi ngờ mình có phải có chút nhẫn tâm hay không, hình như anh vì một cô gái mà tổn thương trái tim của một ngươi cô gái khác.
︶3︶● Từ bữa tiệc về đến nhà, theo giờ đã là ngày hôm sau. Lý Diệc Phi kìm nén suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tiền Phỉ, nghe giọng nói của cô, đổi thành gửi tin nhắn cho cô: Đã làm xong việc về nhà rồi. Thiếu gia anh xem hiện tượng thiên văn ban đêm, phát hiện ngày mai tâm tình anh sẽ rất tốt, vì vậy gia quyết định mang em đi ăn.
Sau đó anh tắm rửa đi ngủ.
Thế nhưng mà đến buổi sáng ngày hôm sau, Tiền Phỉ vẫn không nhắn tin lại cho anh
Anh nhịn không được gửi mấy tin nhắn hỏi: “Nhận được tin nhắn của anh không?” Thế nhưng mà một tin nhắn trả lời cũng không có.
Cả buổi sáng mặt anh đều thối. Lúc nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho Tiền Phỉ. Kết quả kêu hai tiếng biến thành âm thanh báo bận.
︶3︶● Lý Diệc Phi nhìn chằm chằm vào điện thoại, giật mình, điện thoại của anh bị cô từ chối không nhận.
Anh lại gọi, vẫn là sau khi kêu hai tiếng biến thành âm thanh báo bận.
Anh lại bị từ chối không nhận điện thoại.
Anh nhíu nhíu mày. Lại gọi lại, nhưng vẫn như cũ.
Anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn.
“Đang bận à?”
Một lúc sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
Anh lại gửi: “Có chuyện gì thế?”
Vẫn không trả lời.
Trong lòng anh có chút buồn phiền. Lý do tại sao anh thích Tiền Phỉ, có một điều rất quan trọng là vì cô không giống với những cô gái khác, yếu ớt, thích sai bảo, nhỏ nhen. Anh không giống với những người đàn ông khác, thích cô gái có thích làm dáng tính cách nhõng nhẽo, động một tí là kiếm chuyện nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi, khó tính, tức giận gì đó còn không nói, làm ầm ĩ không để ý tới người khác, phải đợi người ta đến dỗ dành mười lần tám lần mới ngừng. Trên phương diện dỗ dành phụ nữ, anh không có kiên nhẫn, hễ người phụ nữ nào dùng mánh khóe này với anh, anh tuyệt đối không để ý tới, không dỗ dành, không nuông chiều tật xấu, cho đến khi chính cô ta cảm thấy mất mặt, thu hồi thái độ, ngược lại dính chặt lấy anh một lần nữa.
Hiện tại, anh cảm thấy Tiền Phỉ đang làm mình làm mẩy với anh.
Anh kềm chế sự khó chịu trong lòng, gởi tin nhắn cho Tiền Phỉ: “Nếu em còn im lìm không lên tiếng như vậy, buổi chiều anh thực sự đến công ty em!”
Lúc này cuối cùng anh nhận được hồi âm, nội dung hồi âm là tin nhắn hình.
Tiền Phỉ gửi tới một bức ảnh, kèm theo chữ: Thay em chào hỏi cô ấy.
Lý Diệc Phi nhìn bức ảnh, trên trán đầy buồn bực.
︶3︶● Trên bức ảnh có dấu ấn của Sina Weibo (*), Lý Diệc Phi thấy tên của Kim Điềm. Trong lòng anh thầm than không tốt, không biết cô nương này nói hươu nói vượn cái gì, mà bình thường không phải trừ Đại Bằng ra, trước giờ Tiền Phỉ không quan tâm chuyện ngành giải trí sao, sao lại đúng lúc như vậy lại để cô ấy nhìn thấy bức ảnh này.
(*) Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012.
Sau khi nghĩ vậy, sự bực bội và run sợ trong lòng biến thành thoải mái. Cô đang lặng lẽ để ý tới hướng đi của bạn gái trước của anh.
Lý Diệc Phi cầm điện thoại đăng nhập vào trang chủ weibo của Kim Điềm xem, không tìm thấy bức ảnh đó.
Anh nghĩ một lúc, đi tìm Triệu Đức. Triệu Đức rất thích Kim Điềm, có lẽ để ý tới cô ta.
Triệu Đức đang nằm bò trên mặt bàn ngủ trưa, Lý Diệc Phi không thương tiếc gọi anh dậy. Lúc Triệu Đức bò dậy vẻ mặt thống khổ, ngẩng đầu mơ mơ màng màng hỏi Lý Diệc Phi có chuyện gì.
Lý Diệc Phi nói: “Cậu có để ý tới weibo của Kim Điềm không?”
Triệu Đức chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thay đổi lấm la lấm lét: “Để ý chứ! Lại nói Diệc Phi không phải trước kia ông và cô ấy chia tay rồi sao? Hai người định hợp lại sao? Hôm qua tôi nhìn thấy Kim Điềm đăng bức ảnh cô ấy và ông tham gia bữa tiệc, nhưng mà một lúc sau cô ấy xóa luôn! Buổi sáng tôi còn muốn hỏi ông việc này, chỉ là nhìn tâm tình ông hình như không tốt lắm, vẫn nhẫn nại không dám hỏi!”
Lý Diệc Phi nói: “Cậu có nhớ Kim Điềm đăng nội dung gì không?”
Triệu Đức nói: “Không nhớ rõ.”
Lý Diệc Phi nhíu mày, “Cậu đây là trí nhớ gì vậy? Đầu óc cậu như vậy có thể đầu hành lâu như vậy thật là kỳ tích!”
Triệu Đức vừa lục lọi điện thoại vừa hỏi: “Lý Diệc Phi, ông xác định muốn tiếp tục dùng thái độ chê bai này của ông nói chuyện với tôi sao?” Triệu Đức hướng màn hình điện thoại di động về phía Lý Diệc Phi, “Tôi không nhớ cô ấy nói cái gì, thế nhưng mà tôi chụp màn hình! Bằng kinh nghiệm làm đầu hành nhiều năm, thấy rõ weibo này sớm muộn sẽ xóa, cho nên tôi đã chụp lại màn hình. “
Lý Diệc Phi vừa nhận điện thoại vừa không quên châm chọc Triệu Đức: “Nằm xuống tiếp tục giấc ngủ của cậu đi! Mặt trắng như giấy vệ sinh còn có thể nói khó nghe như vậy!”
Lý Diệc Phi cúi đầu xem điện thoại.
“Nửa đêm, khiến trái tim người ta dậy sóng. Thích lại không muốn nói, vì vậy gọi người đó là anh trai. Anh trai, qua đêm nay, hi vọng em vẫn có thể giống như bây giờ làm bạn anh. . .”
Lý Diệc Phi nhìn dòng chữ mập mờ này, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong.
︶3︶● Trước khi tan làm, Tiền Phỉ lại nhận được tin nanh của Lý Diệc Phi: “Sau khi tan làm gặp nhau nhé, về chuyện ngày hôm qua, anh có lời muốn nói với em.”
Lúc này Tiền Phỉ không từ chối, cô cảm thấy có một số việc là nên nói rõ ràng trước mặt.
Cô nanh lại: “Vậy gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo ở Parkson.”
Lúc cô đến quán cà phê, Lý Diệc Phi đã ở đó.
Lý Diệc Phi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Về chuyện tối ngày hôm qua, anh muốn biết em hiểu như thế nào.”
Tiền Phỉ giật mình. Khí thế trên người anh quá mạnh, khiến cô có cảm giác bị ác nhân cáo trạng trước.
Thái độ như vậy, anh cảm thấy mình sai mới là lạ.
Cô uống nước, hắng giọng, nói: “Chưa nói tới cái gì hiểu hay không hiểu, là tận mắt thấy anh dẫn bạn gái trước đi tham gia dự tiệc, đơn giản là bị kích thích mà thôi, vẫn chưa đến cảm xúc như thế kia. Lúc mẹ em còn sống đã nói với em, muốn sống lâu thì ăn ngon ngủ kỹ, chuyện của người khác, chỉ xem náo nhiệt, đừng quan tâm.”
Lý Diệc Phi vẻ mặt khó chịu, “Người khác?” Anh từ từ hít sâu, đè nén sự khó chịu, nói với Tiền Phỉ: “Tiền Phỉ, chúng ta đừng nổi nóng giận dỗi như vậy, có gì thì chúng ta nói ra. Lúc trước anh đã nói là nhận Kim Điềm làm em gái, đã đồng ý giúp cô ấy, cho nên lần này cô ấy tới tìm anh bảo anh mang cô ấy đi dự tiệc, anh không có biện pháp từ chối.” Anh dừng lại một lúc, nói tiếp, “Anh không cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng, anh giúp cô ấy một lần, cũng coi như là nói rõ với cô ấy, không nói cho em biết là cảm thấy không cần thiết, dù sao sau này chưa chắc có cơ hội liên lạc với cô ấy nữa, nhưng anh không nghĩ tới cô ấy đăng lên weibo, lại đã viết những lời mập mờ, còn để em thấy được, sau đó quả nhiên em suy nghĩ. Điều anh muốn nói chính là những lời cô ấy viết là ý nghĩ của riêng cô ấy, anh không có ý gì khác với cô ấy, nếu chúng ta vì vậy mà giận dỗi, có phải là không đáng hay không?!”
Tiền Phỉ trầm mặc một lúc, nhăn mày, nói: “Lý Diệc Phi, em cảm thấy có lẽ anh nghĩ sai rồi, có phải anh cảm thấy em đang ghen và giận dỗi đúng không? Nhưng thật ra điều em nghĩ không phải việc này, điều em nghĩ chính là rốt cuộc chúng ta có phải người của một thế giới hay không? Trong thế giới của anh, người hôm nay là bạn gái, ngày mai có thể thành em gái; mà trong thế giới của em, chia tay là chia tay, bạn trai bạn gái vĩnh viễn không thành anh trai em gái.”
Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ, cau mày, vẻ mặt chăm chú hỏi: “Anh đã nói qua cô ấy là bạn gái của anh?”
Tiền Phỉ nói: “Anh muốn nói với em, trước giờ cô ấy không phải là bạn gái của anh?”
Lý Diệc Phi từ chối cho ý kiến.
Tiền Phỉ ha ha hai tiếng nói: “Thế thì càng không được, mập mờ với người ta lâu như vậy, ngay cả danh phận cũng không thừa nhận, cuối cùng còn nhận là em gái, xác nhận hơn thiệt trong mối quan hệ xong xuôi, trách nhiệm rũ bỏ không còn một mảnh. Em có thể nói, có khi đây là hiệu ứng dây chuyền cũng nên, Kim Điềm cô ấy không phải là người đầu tiên, mà em, nếu như em cũng gia nhập, có lẽ em cũng không phải người cuối phải không?”
Lý Diệc Phi sắc mặt càng ngày càng nặng nề.
“Tiền Phỉ, anh đối với người khác như thế nào, đối với em như thế nào, chính em không cảm nhận được sao? Em có phải ở một người trong danh sách những người bạn gái của anh không, trong lòng em không biết sao? Em không phải là một người phụ nữ không biết lý lẽ, một người đàn ông vì cô ấy làm những gì, cô ấy đều nhìn không thấy sao?”
Tiền Phỉ nói: “Anh xem, em chưa nói gì, chúng ta vẫn chưa là gì cả, thái độ với bạn gái trước kia của anh chính là không kiên nhẫn, không khoan dung, muốn rời đi.”
Lý Diệc Phi khóe miệng khẽ động, giọng mỉa mai tự nhiên sinh ra, “Tiền Phỉ, trước giờ anh thật sự khinh thường giải thích gì đó với phụ nữ, mà em là người thứ nhất khiến anh chịu ngồi xuống đến mức tốn tâm tư đi giải thích. Nếu vẫn còn không kiên nhẫn và không khoan dung như vậy, anh không biết anh nên nói gì nữa”.
Tiền Phỉ nói: “Anh xem, anh cho rằng giữa nam nữ vốn phải là chuyện trao đổi công bằng, dĩ nhiên xác định vị trí anh là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, có sự chênh lệch rất bất bình đẳng vắt ngang như vậy, anh thật sự cảm thấy chúng ta là cùng một thế giới sao?”
Tiền Phỉ nhìn vẻ mặt đang kiềm chế cơn giận dữ của Lý Diệc Phi, nói tiếp: “Anh bây giờ, còn có thể kìm nén tính tình của mình, thế nhưng mà sự kìm nén này có thể duy trì bao lâu đâu? Con gái tìm bạn trai, không chỉ hi vọng lúc hai người tình cảm đang tốt, anh ta cũng gắng sức, cũng hi vọng lúc tình cảm không tốt, anh cũng cố gắng bao dung và thương cảm.”
Cô hiểu đạo lý này, nhưng cô cảm thấy Lý Diệc Phi thật sự không hiểu. Anh là người, ở thời điểm xúc động, yêu đến mức liều lĩnh, hận không thể hái trăng dỗ dành cô vui vẻ, mà lúc tức giận, cũng không quan tâm, lời tổn thương cũng nói ra.
Nói cho cùng, anh vẫn yêu bản thân mình hơn yêu người khác, anh đặt tình cảm của mình ở vị trí đầu tiên.
Mà cô, cô không phải. Cô hi vọng yêu là chịu đựng và lâu dài, không cầu oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cô tức giận, không hài lòng cũng là không quên thông cảm với đối phương; cô tức giận, không hài lòng cũng sẽ bận tâm đến cảm xúc của đối phương, cô sẽ cố gắng kiểm soát bản thân mình không nói ra những lời nói độc địa làm tổn thương hai bên.
Cho nên anh sống tiêu sái, cô sống mệt mỏi, mà bọn họ từ đầu đến cuối không ở cùng một thế giới.
“Lý Diệc Phi, trước kia là đầu óc em đần độn toàn cơ bắp, cảm thấy anh là người quái đản, hư vinh, làm ra vẻ bám víu người giàu, thật ra nghĩ lại, có lẽ anh thật sự là phú nhị đại không biết chừng, người anh giao thiệp, chuyện anh bàn tán, phạm vi anh dạo chơi, nơi anh tiêu khiển, anh sống phóng túng phô trương, cẩn thận nghĩ lại, thật sự rất không giống với người bình thường, thậm chí tiêu chuẩn cũng không giống. Cuộc sống của anh ở trên đỉnh đầu của em, giữa chúng ta không biết cách bao nhiêu đẳng cấp, chúng ta thực sự không phải người cùng một đường.”
Lý Diệc Phi nhìn Tiền Phỉ, đáy mắt hơi nóng nảy, “Ai nói với em, anh là phú nhị đại hả? Ai là con ông cháu cha chứ?! Anh nói cha anh là chủ của một công ty tư nhân! Sao chúng ta lại cách nhiều đẳng cấp như vậy chứ ?!”
Tiền Phỉ ha ha cười cười: “Cho dù chỉ là công ty tư nhân, chỉ sợ cũng là một công ty tư nhân không tầm thường.”
Lý Diệc Phi phục: “Tiền Phỉ có phải dì cả em đến rồi hay không? Sao hôm nay lắm lý lẽ như vậy?”
Tiền Phỉ thu lại nụ cười: “Em không phải lắm lý lẽ, em là nghiêm túc.”
Tiền Phỉ im lặng một lúc, như đã suy nghĩ cặn kẽ, chậm rãi nói: “Nếu không, chúng ta trước hết như vậy đi, anh xem như em không có dũng khí không có tự tin, coi em là người nhu nhược, chúng ta tiếp tục làm bạn bè khi gặp mặt có thể gật đầu mỉm cười, không nên làm người yêu. Em sợ bóng sợ gió như vậy, anh lại không kiêng nể gì cả, có lẽ tình cảm không đến vài ngày sẽ kết thúc thôi.”
Cuối cùng mặt Lý Diệc Phi tái nhợt.
“Chút chuyện như vậy, em quan trọng hóa vấn đề như vậy? Một bức ảnh, khiến tất cả việc anh làm vì em đều phí công sao? Giữa chúng ta cũng coi như trải qua vài chuyện, Kim Điềm đăng weibo, em không nhìn không được sao? Sự trả giá của anh, suy cho cùng em đã bao giờ để trong mắt, quý trọng trong lòng chưa? Nếu như muốn như vậy, tốt, vậy theo như lời em nói, chúng ta gặp mặt gật đầu mỉm cười là được!”
Lý Diệc Phi tức giận, nhấc chân đi trước.
Tiền Phỉ ngồi trên sofa chán nản suy nghĩ, cũng may, cô chưa hãm quá sâu, rốt cuộc anh vẫn là một thiếu gia, chung quy có thể nhớ kỹ chính mình trả giá bao nhiêu. Mà cô, cô hoàn toàn trái lại, lúc cô yêu người ta, luôn không nhớ bản thân mình trả giá bao nhiêu.
Cuối cùng thì tình cảm của họ không hề có một điểm chung, vậy dù hai người có thích nhau thì có nghĩa gì.
Cô lau khóe mắt cay xè, đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.