Chương 54: Chúng tôi ngủ cùng nhau
Hồng Cửu
24/05/2016
Phần sau của cuộc điện thoại tối qua,
Tiền Phỉ thấy Lý Diệc Phi nói quá động dục, về sau tên kia sống chết
không chịu tắt điện thoại, nhất định phải lôi kéo cô trò chuyện. Đợi đến lúc cô đi ngủ đã ba giờ. Mà sáng sớm chưa đến bảy giờ cô đã phải bò dậy vội vàng lên máy bay. Cô và các thành viên khác của tiểu đội điều tra
không đặt vé máy bay cùng chuyến, so với người khác cô sẽ hạ cánh sớm
hơn một tiếng. Bọn họ hẹn sau khi hạ cánh tập hợp ở lối ra sân bay.
Sau khi lên máy bay, Tiền Phỉ mệt mỏi xiêu vẹo, máy bay ổn định cất cánh, cô mặc kệ mọi việc, trực tiếp nằm bò trên bàn nhỏ ngủ không biết trời đất.
Giữa chuyến bay tiếp viên hàng không đến phát bữa sáng, cô thức dậy, nửa mê nửa tỉnh gẩy nhanh hộp cơm. Cô ăn như đánh trận, thấy người đàn ông ưu tú mặc âu phục giày da khoảng bốn mươi tuổi ở ghế bên cạnh vui vẻ cười haha.
Ăn xong, cô đẩy hộp đồ ăn vào góc bàn, muốn tiếp tục nằm bò ra ngủ. Thế nhưng mà bàn quá nhỏ và còn cứng, sau khi hộp cơm chiếm phân nửa chỗ, cô nằm bò như thế nào cũng khó chịu.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa cười vừa lặng lẽ cầm hộp cơm của cô đặt trên trên bàn của ông ta. Tiền Phỉ cố gắng mở to đôi mắt đầy sương mù, nói tiếng cảm ơn, lại gục xuống ngủ không biết trời đất.
Khi máy bay sắp chuẩn bị hạ xuống, cô bị người đàn ông mặc âu phục giày da thiện ý đánh thức.
Nghĩ đến sau khi máy bay hạ cánh phải đi gặp khách hàng của công ty, Tiền Phỉ cố gắng làm bản thân phấn chấn tinh thần nhanh nhất có thể.
Cô gắng sức dùng hai tay vỗ mặt mình, ba ba ba, thấy người đàn ông mặc âu phục giày da lại bật cười.
“Hình như cô rất mệt!”
Tiền Phỉ có chút phản ứng, mới phát hiện người đàn ông mặc âu phục giày da nhìn sự nghiệp có vẻ thành công ngồi bên cạnh đang nói chuyện với mình.
“À? ! Đúng vậy ạ, ngày hôm qua ngủ quá muộn!” Cô quay lại mỉm cười trả lời.
Chương trình phát thanh thông báo máy bay đã hạ cánh.
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt trong veo, tiếp tục hỏi: “Cô làm công việc gì vậy? Vất vả như thế!”
Tiền Phỉ lễ phép nói ngắn gọn: “Tôi làm đầu hành!”
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt càng sáng lên: “Ồ? Một cô gái làm đầu hành thật không đơn giản! Cô làm ở Đại Liên sao?”
Tiền Phỉ mỉm cười lắc đầu, “Không phải, tôi làm Bắc Kinh, đến Đại Liên chỉ là đi công tác!”
Máy bay đã dừng lại ổn định, Tiền Phỉ đứng lên, người đàn ông mặc âu phục giày da rất nhiệt tình giúp cô cầm hành lý từ trên giá để hành lý xuống, cũng đi theo cô cùng ra khỏi cabin.
Sau khi ra khỏi cabin, hai người đều đến lối ra.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa đi vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Tiền Phỉ, “Thật khéo, công ty tôi cũng ở Bắc Kinh, đây là danh thiếp của tôi!”
Tiền Phỉ nhận danh thiếp, nhìn một lúc, lại là công ty niêm yết trên thị trường.
Lại nhìn chức vụ của người đàn ông mặc âu phục giày da, là chủ tịch.
Tiền Phỉ có chút ngưỡng mộ, muốn tìm danh thiếp của mình để đưa, thế nhưng mà chưa kịp hành động, đột nhiên cảm thấy bả vai mình bị người khoác từ phía sau. Cô bị dọa, hoảng sợ, cảm thấy đây có thể giống như là một trường hợp quấy rối tình dục.
Cô lập tức quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn, cô không khỏi ngẩn ngơ trở nên giống một con gà gỗ. Người động tay động cước chân lại là Lý Diệc Phi, người nên ở Bắc Kinh xa xôi.
“Sếp Mạnh, lâu rồi không gặp, không thể tưởng được ở đây lại gặp được ngài!” Lý Diệc Phi duỗi ra tay phải mỉm cười bắt tay với người đàn ông mặc âu phục giày da.
Người đàn ông mặc âu phục giày da khẽ giật mình, trong nháy mắt đổi thành nụ cười mỉm sáng lạn, vừa bắt tay vừa nhìn Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Lý, đây là bạn gái của cậu à?”
Lý Diệc Phi không chút do dự nói “Vâng”, người đàn ông mặc âu phục giày da “À” một tiếng, khen: “Bạn gái của cậu tuổi trẻ tài cao lại xinh đẹp như vậy, cậu thực sự may mắn đấy!”
Hai bên nói xã giao vài câu, sếp Mạnh thức thời nói đi trước một bước. Trước khi đi do dự một chút, nói Lý Diệc Phi vàTiền Phỉ: “Đợi trở về Bắc Kinh, có cơ hội tôi mời hai người ăn cơm!”
Xuất phát từ lễ phép, hai người đều khách sáo trả lời ” Được” .
Đợi đến lúc sau khi sếp Mạnh đi chỗ không nghe được bọn họ nói chuyện, hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tiền Phỉ kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói Bắc Kinh có hạng mục đang bận không đi được ư!”
Lý Diệc Phi tức giận: “Sao em tung lưới lớn như vậy, ngay cả ông chú bốn mươi tuổi cũng không buông tha!”
Dừng lại một lúc, Tiền Phỉ nói: “Em không tung lưới mà, là ông ta chủ động nói chuyện với em được chưa?!”
Lý Diệc Phi nói: “May mà anh sang đây xem, nếu không hoa đào thối của em không biết lan tràn thành dạng gì nữa!”
Tiền Phỉ lườm Lý Diệc Phi một cái, hỏi: “Anh hai, anh là chú khỉ được phái tới để xem Trái Đất biến thành thôn làng thế nào à , thế giới đã nhỏ đến đi ra ngoài cũng có thể gặp được người quen sao?”
Lý Diệc Phi cau mày: “Mời phiên dịch câu vừa rồi thành tiếng người!”
Tiền Phỉ hừ hừ nói: “Em chính là hỏi sao trùng hợp như vậy, anh biết người vừa rồi.”
Lý Diệc Phi nói: “Công ty bọn họ niêm yết trên thị trường là anh làm, anh sao có thể không biết ông ta! Lão già đó, nhìn hào hoa phong nhã, nhưng con người lại thủ đoạn bịp bợm! Nhưng mà ánh mắt nhìn phụ nữ rất cao, tán tỉnh mấy cô gái trẻ thực sự rất tài giỏi, nếu ông ta vừa ý ai, cô gái đó thực sự không chạy thoát được.” Nói đến đây, anh dừng lại, liếc Tiền Phỉ, bĩu môi nói, “May mà hôm nay anh đến, nếu không không biết tiếp theo ông ta sẽ rắp tâm gì với em! Em nói em cô gái xấu xa này, trước kia rất an phận sao, sao bây giờ biến thành như vậy, khiến người khác không bớt lo!”
Tiền Phỉ cũng làm ra bộ dạng buồn rầu, cau mày nói: “Em cũng buồn mà! Anh nói xem, sao bây giờ em chỉ trêu chọc phải mấy người đàn ông trong độ tuổi bốn mươi, năm mươi vậy! Mấy chàng trai trẻ tuổi bọn họ đi đâu hết rồi ấy nhỉ?”
Lý Diệc Phi trừng mắt: “Cái gì là trêu chọc mấy người đàn ông trong độ tuổi bốn mươi năm mươi? Những lời này hơi uyên thâm, phiền em giải thích từng câu từng chữ giúp anh một chút, đặc biệt là chữ ‘mấy’, xin dùng ít hơn tám trăm chữ trình bày tường tận, cám ơn!”
Tiền Phỉ học anh cau mày, “Dựa vào cái gì thế?! Anh thực sự coi mình là đôi cánh của em à? Chuyện gì của bản cô nương cũng phải báo cáo với anh mới được sao?”
Lý Diệc Phi trừng mắt đe doạ cô, “Đừng nói anh không cảnh cáo em, nhanh thỏa mãn yêu cầu, bằng không thì anh ở trên đường giở trò lưu manh!”
Sau khi Tiền Phỉ mắng anh một tiếng “Fuck”, kể lại sự việc gặp phải lúc đi thăm hỏi khách hàng ở Tây An một lần.
Ông chủ của công ty khách hàng ở Tây An khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất nhiệt tình, sau khi nhóm người Tiền Phỉ đi thăm hỏi, ông ta không chỉ nhất định muốn mời bữa cơm, mà còn nhất định muốn dẫn bọn họ một đoàn người đi tản bộ ở tháp Đại Nhạn(*) của Tây An.
(*) Tháp Đại Nhạn là một tháp ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, hiện nay cao 64 m dùng để chứa bản dịch Kinh phật của Đường Tăng Tam Tạng.
Trên đường đi ông chủ kia vô cùng nhiệt tình mang máy DSLR(*) không ngừng chụp ảnh, chỉ là chụp đi chụp lại, Tiền Phỉ cảm thấy có điểm gì không thích hợp. Nhưng cô lại sợ là sự nhạy cảm của mình, không nói ra chỗ không thích hợp này, chỉ là lặng lẽ xem xét, đi đến chỗ nào cũng lôi kéo một nữ luật sư gần bằng tuổi.
(*) 单反 là DSLR: chữ viết tắt của Single Lens reflex ,máy ảnh ống kính rời, mỗi ống kính có một tiêu cự và góc độ chụp riêng. Ở Việt Nam hay gọi là máy cơ.
Chẳng bao lâu nữ luật sư lặng lẽ nói với cô: “Tiền Phỉ, tôi nói lời này cô đừng không thích nghe nhé, sao tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, ông chủ kia chụp ảnh cho người khác đều là ngụy trang? Ông ta giống như luôn đang tìm cơ hội chụp cô!”
Đến lúc này, Tiền Phỉ xác định không phải mình nhạy cảm đa nghi.
Dạo chơi hết tháp Đại Nhạn, ông chủ kia còn thu xếp muốn dẫn đoàn người đi xem tượng binh mã. Tiền Phỉ kiên định nói đã đặt vé đường sắt cao tốc đi Trường Sa, phải xuống trạm sau xuất phát rồi, như vậy tạm biệt sự nhiệt tình của ông chủ Tây An.
︶3︶● Tiền Phỉ nghi ngờ hỏi Lý Diệc Phi: “Anh nói xem, em không làm duyên làm dáng, liếc mắt đưa tình với bọn họ, cũng không tìm chuyện để nói, nói năng vớ vẩn, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Lý Diệc Phi liếc xéo cô, chớp khóe mắt, ha ha nói: “Bởi vì ánh mắt của người lớn tuổi không tốt!”
Tiền Phỉ ngẩng đầu u ám mà nhìn Lý Diệc Phi, “Vậy sao anh vẫn quấy lấy em, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
Lý Diệc Phi không chút do dự nói: “Anh bị mù thôi!”
Nếu không phải người đến người đi quá nhiều, Tiền Phỉ thật sự muốn vén váy lên đá chết người cần ăn đòn bên cạnh.
Lý Diệc Phi đắc chí lại gần, lấy hình tượng anh trai tốt khoác vai cô, “Anh đã nói với em, sau này chú ý cách xa mấy lão già háo sắc mắt hí, trên người bọn họ mùi thuốc quá nồng!”
Tiền Phỉ khó hiểu, “Mùi thuốc vậy?”
Lý Diệc Phi nghiêm túc nói: “Thuốc bất lực.”
Tiền Phỉ đẩy Lý Diệc Phi ra, “Cút!”
Lý Diệc Phi tiếp tục mặt dày, “Nếu không em cho rằng bốn mươi năm mươi tuổi dựa vào cái gì làm động lực? Dựa vào tình yêu đích thực không gì sánh được sao?”
Tiền Phỉ thật sự muốn bóp chết tên lưu manh trước mắt này, “Anh giữ lại chút đạo đức cho cái miệng của mình đi! Bằng không chờ anh lúc bốn mươi năm mươi tuổi dựa vào thuốc làm động lực, không cảm thấy tự vả vào mặt mình ư!”
Lý Diệc Phi hất tóc, “Anh không giống với những người khác, anh là động cơ vĩnh viễn! Hơn nữa động lực thật sự là chân thực bởi vì thực sự yêu em không gì sánh được!”
Tiền Phỉ cảm thấy cô sắp nôn hết sạch đống thức ăn trên máy bay rồi.
︶3︶● Tuy Lý Diệc Phi ngoài miệng nói ánh mắt của mấy ông chú bốn mươi năm mươi tuổi không tốt, nhưng trong lòng anh thật ra không phải nghĩ như vậy.
Ý nghĩ thực trong lòng anh thật ra là có chút khâm phục.
Anh khâm phục bản thân mình thiếu chút nữa đã xem nhẹ một vài điều tốt đẹp.
Không biết từ lúc nào trên người cô nàng chết tiệt kia lại bắt đầu phát ra sự quyến rũ tiềm ẩn đặc biệt. Sự quyến rũ này là sự đan xen của thiếu nữ và thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng), tự nhiên, tươi mát, ấm áp, hơn nữa khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, không ngừng muốn tiếp cận cô. Quả thực ở giai đoạn này cô có thể giết toàn bộ những người đàn ông trẻ tuổi trẻ — có thể thu hút những cậu bé không biết gì, lại có thể đủ mê hoặc những ông chú thành thục.
Anh cảm thấy mình thực sự rất may mắn, gặp được một khối ngọc thô chưa mài dũa, càng mài càng phát ra ánh sáng; đồng thời anh cũng từ từ có một chút cảm giác nguy cơ.
Cô rất tốt, không chỉ một mình anh có thể thấy được, bắt đầu bị những người đàn ông khác phát hiện ra.
Cô ngốc này mỗi một ngày đều thay đổi, cô trở nên ngoan cường, tự tin, đầy năng lực, cô không bao giờ giống như trước đây nữa, chỉ là vì khoản vay mua nhà ngây ngô dại dột mà trong công tác bị động, cô đã có mục tiêu phấn đấu rõ ràng, vì thực hiện mục tiêu cô cố gắng công tác, theo đuổi công việc mà người đàn ông làm, cũng không kêu gào một tiếng mệt mỏi. Cô như vậy, mỗi một ngày càng trở nên có sức hấp dẫn hơn trước đây, chỉ là dường như chính cô vẫn chưa phát hiện ra, cô đã có được sức quyến rũ như thế nào.
Có đôi khi anh thực sự hi vọng, không bằng để cô cứ làm chủ thuê nhà – cô gái nữ hán tử, như vậy anh không cần lo nghĩ mỗi ngày, không cần nghĩ ngợi lung tung xem có ai lại phát hiện ra mặt tốt của cô.
︶3︶● Ra sân bay, Tiền Phỉ hỏi Lý Diệc Phi: “Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
Lý Diệc Phi nói qua loa với cô: “Đến làm ít chuyện.”
Anh nói với Tiền Phỉ, mình làm xong việc đến quán rượu ở phố đi bộ Thượng Hạ Cửu Quảng Châu (*), bảo cô đi điều tra xong khách hàng trực tiếp lái xe vào trong đó tìm anh.
(*) Thượng Hạ Cửu là phố đi bộ nằm tại khu Lệ Loan,vốn gọi là Tây Quan, là một trong ba trung tâm Thương mại sầm uất của Thành phố Quảng Châu tỉnh Quảng Đông, nổi tiếng trong và ngoài nước, ai đến Quảng Châu cũng mộ danh mà đi dạo Thượng Hạ Cửu. Dãy phố đi bộ này dài hơn 1200 mét, nhưng có đến hàng nghìn gian hàng lớn nhỏ trên gác dưới nhà
Tiền Phỉ nói OK.
Kế tiếp thăm hỏi rất thuận lợi, ông chủ khách hàng khen Tiền Phỉ không dứt lời, lúc chia tay mời cô có cơ hội thường xuyên đến làm khách, cũng hứa hẹn sau này nếu như muốn niêm yết trên thị trường nhất định sẽ liên hệ cô đến làm nhà thầu dự án.
Từ công ty khách hàng đi ra, Tiền Phỉ nói với mấy thành viên của tiểu đội thăm hỏi, thời gian còn lại hoạt động tự do, muốn đi Hàng Châu bây giờ có thể đi sân bay, muốn ở Quảng Châu đi bộ thì ngồi chuyến bay muộn một chút, chỉ cần sáng ngày mai có thể tụ hợp ở công ty khách hàng ở Hàng Châu là được.
Bố trí xong tất cả, mỗi người đi một ngả. Tiền Phỉ trực tiếp lái xe đến tiệm rượu ở Quảng Châu.
Vừa đến nơi, Tiền Phỉ đã bị đám người đợi chỗ làm hoảng sợ, cô cảm thấy hành động đợi chỗ của mọi người thật quá vĩ đại dù có chút thảm.
Cô gọi điện thoại hỏi Lý Diệc Phi đang ngồi ở đâu, trực tiếp bảo nhân viên phục vụ dẫn mình tới đó. Trên đường đi, cô có thể cảm giác được ánh mắt của dãy người đang đợi chỗ: tham lam có, khát khao có hoặc là GATO khiến cô thấy vui vẻ.
Cô cảm thấy rất thoải mái, cảm giác hạnh phúc cứ im lặng mà tăng lên.
Đến phòng, cô càng hoảng sợ, Lý Diệc Phi gọi cả bàn thức ăn ngon. Thấy cô đến, anh đứng dậy kéo cô ngồi xuống, nói: “Lúc em ở trên xe gọi điện thoại cho anh, anh đã bảo nhân viên phục vụ ghi trước rồi. Em nếm thử, đi đây đều là món ăn bình dân nổi tiếng nhất Quảng Châu!”
Tiền Phỉ xắn tay áo bắt đầu không quan tâm gì nữa ăn điên cuồng.
Cơm gà, bánh bao trứng sữa, chân gà hấp Tử Kim (*), tôm tươi hấp, bánh tôm, bánh cà rốt sấy, xúc xích nướng tẩm mật ong, ruột bò xào rau cải, ruột bò hấp thịt và cải xanh …Cô không ngừng ăn ăn ăn, ăn đến hết, cô không có ăn no đến mức khiến mình bể bụng, nhưng thiếu chút nữa dọa Lý Diệc Phi sợ chết khiếp.
(*) Tử Kim là một huyện thuộc địa cấp thị Hà Nguyên, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Cân Cân em ngậm miệng lại cho anh! Anh bảo em mỗi món nếm một ít, không bảo em ăn sạch tất cả các món! Em ăn như vậy chết thì sao, không sợ anh sẽ đi tìm tiểu yêu tinh?!”
Tiền Phỉ lau dầu mỡ trên khóe miệng, quệt miệng cười gằn haha, “Biết cái gì gọi là sinh mạng thật sự rất đáng quý nhưng đồ ăn ngon còn quý giá hơn sao? Chưa nghe người xưa nói qua là vì đồ ăn mà chết; đàn ông ngốc nghếch tiểu yêu tinh đều có thể bỏ đi sao? Lý Diệc Phi em cho anh biết: đồ ăn ngon trước mắt, anh và tiểu yêu tinh đều là mây bay!”
Lý Diệc Phi đặt đũa xuống, “Có thể vui vẻ ở cùng nhau hay không?Có người sướng miệng hủy gian tình như em sao? Được rồi, anh là mây bay, vậy em nôn tất cả các món ăn đã ăn của anh ra cho anh đi!”
Tiền Phỉ nói: “Bây giờ em không nôn ra được, nếu không như vậy đi, anh khen ngợi bản thân mình vài câu đi, giống như bình thường ý, em nhất định không tốn công trả lại món ăn trong bụng cho anh!”
Lý Diệc Phi “Oh~ Shit” một tiếng: “Anh nói chút lời thật lòng về bản thân mình khiến em khó chịu như vậy ư?!”
︶3︶● Từ trong nhà hàng đi ra, Tiền Phỉ vuốt bụng hỏi Lý Diệc Phi: “Sự việc khiến anh phải đến Quảng Châu xử lý xong chưa?”
Lý Diệc Phi cúi đầu chăm chú nhìn Tiền Phỉ, có chút hứng thú nói: “À, vừa mới xong.” Người nào đã được như ý nguyện ăn cơm gà rồi.
Tiền Phỉ hỏi: “Vậy anh sẽ trở lại Bắc Kinh à?”
Lý Diệc Phi nói: “Anh đi Hàng Châu với em.”
Tiền Phỉ ngẩng đầu, hơi nghi ngờ: “Anh cùng em đi Hàng Châu làm gì vậy? Rảnh rỗi à ?”
Lý Diệc Phi nói: “Dù sao ngày mai là thứ sáu, em thăm hỏi xong công ty ở Hàng Châu, anh có thể cùng em chơi hai ngày ở Hàng Châu.”
Tiền Phỉ nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy Bắc Kinh bên đó thì sao? Không phải nói có hạng mục cần anh theo dõi sát sao ah.”
Lý Diệc Phi nói: “Em đừng quan tâm.”
Tiền Phỉ cũng cảm thấy quan tâm việc đâu đâu, dạ dày sẽ đau, vì vậy chuyên tâm tiêu thực.
︶3︶● Buổi tối, bọn họ cùng ngồi máy bay bay đến Hàng Châu.
Lý Diệc Phi tìm một khách sạn khác gần khác sạn Tiền Phỉ và đội của cô đang ở.
Ngày hôm sau, sau khi Tiền Phỉ mang theo mọi người thăm hỏi xong khách hàng, liền bàn bạc với tất cả mọi người sắp xếp lịch trình tiếp theo
Cô giao hẹn với mọi người, thứ bảy mọi người tự do sắp xếp hoạt động của mình, sáng sớm chủ nhật tập hợp, lên đường đi đến Thành Đô trạm tiếp theo.
Đến thứ bảy, Tiền Phỉ liên hệ với Quan Mỹ Mỹ cùng Dịch Tiểu Cẩm bạn học cấp ba đang định cư ở Hàng Châu. Năm đó lúc ở trường cấp ba, cô và hai người kia thân thiết giống như Na Tra, quả thực là cặp song sinh dính liền ba đầu sáu tay.
Nhóm bạn năm đó nghe thấy cô đến, đều kích động, tranh nhau muốn làm chủ mời cô ăn cơm ở nhà hàng Long Tỉnh.
(*) Một nhà hàng ở địa chỉ 399 đường Long Tỉnh, Tây Hồ, Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc.
Lúc đi dự tiệc, Lý Diệc Phi nhất quyết đòi đi theo.
Tiền Phỉ thành khẩn khuyên anh nói: “Anh đừng đi, anh rất tham ăn, nhà hàng Long Tỉnh rất đắt, các cô ấy trông thấy anh khẳng định gây rắc rối cho anh!”
Lý Diệc Phi đầy khí thế nhướng lông mày: “Thiếu gia anh tự trả tiền!” Anh dừng một chút, bĩu môi nói, “Anh mà có thể tham ăn bằng em à? Ngày hôm qua thế nhưng mà em ăn hết một bàn lớn, nếu anh không ngăn cản, cái mâm của quán người ta cũng bị em nuốt mất!”
Tiền Phỉ muốn một cước đạp bay Lý Diệc Phi.
Cuối cùng, Lý Diệc Phi mặt dày mày dạn mà cùng đi.
Mà lúc Lý Diệc Phi xuất hiện, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ chẳng những không gây rối, trái lại còn thể hiện tấm lòng yêu mến theo chiều hướng quá mức đến mức biến thái.
Tiền Phỉ phê bình hai cô ấy nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài của con người, không suy tính xem menu đắt như thế nào.
Dịch Tiểu Cẩm nói: “Đắt không đắt là việc của bọn tôi!”
Quan Mỹ Mỹ nói: “Đắt, chúng tôi cam tâm tình nguyện!”
Tiền Phỉ ngoại trừ trợn tròn mắt ra không biết làm gì cả.
Mà Lý Diệc Phi cảm giác mình thật sự là chứng kiến cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi, người bên cạnh Tiền Phỉ tính cách đều không khác nhau lắm, từ Diêu Tinh Tinh, Dịch Tiểu Cẩm đến Quan Mỹ Mỹ, lắm mồn tính tình nhanh nhẹn, IQ tập thể thiếu hụt.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ vừa ăn vừa hỏi Lý Diệc Phi: “Chàng trai, anh và cô ấy, hai người là quan hệ gì à?”
Tiền Phỉ vừa muốn nói chúng tôi không có quan hệ gì cả, kết quả chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Diệc Phi cướp mất lời.
“Chúng tôi ngủ cùng nhau!” Anh chém gió không biết ngượng.
Tiền Phỉ bị sặc cơm, ho đến mức tưởng chết.
Cô sặc, hai mắt đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, sự tức giận từ trong lòng tuôn ra, mắng: “Ngủ em gái anh! Tôi với anh là thuê chung nhà, thuê chung được không nào! Hơn nữa quan hệ cùng thuê nhà đã chấm dứt, được chưa!”
Sau khi lên máy bay, Tiền Phỉ mệt mỏi xiêu vẹo, máy bay ổn định cất cánh, cô mặc kệ mọi việc, trực tiếp nằm bò trên bàn nhỏ ngủ không biết trời đất.
Giữa chuyến bay tiếp viên hàng không đến phát bữa sáng, cô thức dậy, nửa mê nửa tỉnh gẩy nhanh hộp cơm. Cô ăn như đánh trận, thấy người đàn ông ưu tú mặc âu phục giày da khoảng bốn mươi tuổi ở ghế bên cạnh vui vẻ cười haha.
Ăn xong, cô đẩy hộp đồ ăn vào góc bàn, muốn tiếp tục nằm bò ra ngủ. Thế nhưng mà bàn quá nhỏ và còn cứng, sau khi hộp cơm chiếm phân nửa chỗ, cô nằm bò như thế nào cũng khó chịu.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa cười vừa lặng lẽ cầm hộp cơm của cô đặt trên trên bàn của ông ta. Tiền Phỉ cố gắng mở to đôi mắt đầy sương mù, nói tiếng cảm ơn, lại gục xuống ngủ không biết trời đất.
Khi máy bay sắp chuẩn bị hạ xuống, cô bị người đàn ông mặc âu phục giày da thiện ý đánh thức.
Nghĩ đến sau khi máy bay hạ cánh phải đi gặp khách hàng của công ty, Tiền Phỉ cố gắng làm bản thân phấn chấn tinh thần nhanh nhất có thể.
Cô gắng sức dùng hai tay vỗ mặt mình, ba ba ba, thấy người đàn ông mặc âu phục giày da lại bật cười.
“Hình như cô rất mệt!”
Tiền Phỉ có chút phản ứng, mới phát hiện người đàn ông mặc âu phục giày da nhìn sự nghiệp có vẻ thành công ngồi bên cạnh đang nói chuyện với mình.
“À? ! Đúng vậy ạ, ngày hôm qua ngủ quá muộn!” Cô quay lại mỉm cười trả lời.
Chương trình phát thanh thông báo máy bay đã hạ cánh.
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt trong veo, tiếp tục hỏi: “Cô làm công việc gì vậy? Vất vả như thế!”
Tiền Phỉ lễ phép nói ngắn gọn: “Tôi làm đầu hành!”
Người đàn ông mặc âu phục giày da mắt càng sáng lên: “Ồ? Một cô gái làm đầu hành thật không đơn giản! Cô làm ở Đại Liên sao?”
Tiền Phỉ mỉm cười lắc đầu, “Không phải, tôi làm Bắc Kinh, đến Đại Liên chỉ là đi công tác!”
Máy bay đã dừng lại ổn định, Tiền Phỉ đứng lên, người đàn ông mặc âu phục giày da rất nhiệt tình giúp cô cầm hành lý từ trên giá để hành lý xuống, cũng đi theo cô cùng ra khỏi cabin.
Sau khi ra khỏi cabin, hai người đều đến lối ra.
Người đàn ông mặc âu phục giày da vừa đi vừa lấy danh thiếp ra đưa cho Tiền Phỉ, “Thật khéo, công ty tôi cũng ở Bắc Kinh, đây là danh thiếp của tôi!”
Tiền Phỉ nhận danh thiếp, nhìn một lúc, lại là công ty niêm yết trên thị trường.
Lại nhìn chức vụ của người đàn ông mặc âu phục giày da, là chủ tịch.
Tiền Phỉ có chút ngưỡng mộ, muốn tìm danh thiếp của mình để đưa, thế nhưng mà chưa kịp hành động, đột nhiên cảm thấy bả vai mình bị người khoác từ phía sau. Cô bị dọa, hoảng sợ, cảm thấy đây có thể giống như là một trường hợp quấy rối tình dục.
Cô lập tức quay đầu nhìn.
Sau khi nhìn, cô không khỏi ngẩn ngơ trở nên giống một con gà gỗ. Người động tay động cước chân lại là Lý Diệc Phi, người nên ở Bắc Kinh xa xôi.
“Sếp Mạnh, lâu rồi không gặp, không thể tưởng được ở đây lại gặp được ngài!” Lý Diệc Phi duỗi ra tay phải mỉm cười bắt tay với người đàn ông mặc âu phục giày da.
Người đàn ông mặc âu phục giày da khẽ giật mình, trong nháy mắt đổi thành nụ cười mỉm sáng lạn, vừa bắt tay vừa nhìn Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Lý, đây là bạn gái của cậu à?”
Lý Diệc Phi không chút do dự nói “Vâng”, người đàn ông mặc âu phục giày da “À” một tiếng, khen: “Bạn gái của cậu tuổi trẻ tài cao lại xinh đẹp như vậy, cậu thực sự may mắn đấy!”
Hai bên nói xã giao vài câu, sếp Mạnh thức thời nói đi trước một bước. Trước khi đi do dự một chút, nói Lý Diệc Phi vàTiền Phỉ: “Đợi trở về Bắc Kinh, có cơ hội tôi mời hai người ăn cơm!”
Xuất phát từ lễ phép, hai người đều khách sáo trả lời ” Được” .
Đợi đến lúc sau khi sếp Mạnh đi chỗ không nghe được bọn họ nói chuyện, hai giọng nói đồng thời vang lên.
Tiền Phỉ kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói Bắc Kinh có hạng mục đang bận không đi được ư!”
Lý Diệc Phi tức giận: “Sao em tung lưới lớn như vậy, ngay cả ông chú bốn mươi tuổi cũng không buông tha!”
Dừng lại một lúc, Tiền Phỉ nói: “Em không tung lưới mà, là ông ta chủ động nói chuyện với em được chưa?!”
Lý Diệc Phi nói: “May mà anh sang đây xem, nếu không hoa đào thối của em không biết lan tràn thành dạng gì nữa!”
Tiền Phỉ lườm Lý Diệc Phi một cái, hỏi: “Anh hai, anh là chú khỉ được phái tới để xem Trái Đất biến thành thôn làng thế nào à , thế giới đã nhỏ đến đi ra ngoài cũng có thể gặp được người quen sao?”
Lý Diệc Phi cau mày: “Mời phiên dịch câu vừa rồi thành tiếng người!”
Tiền Phỉ hừ hừ nói: “Em chính là hỏi sao trùng hợp như vậy, anh biết người vừa rồi.”
Lý Diệc Phi nói: “Công ty bọn họ niêm yết trên thị trường là anh làm, anh sao có thể không biết ông ta! Lão già đó, nhìn hào hoa phong nhã, nhưng con người lại thủ đoạn bịp bợm! Nhưng mà ánh mắt nhìn phụ nữ rất cao, tán tỉnh mấy cô gái trẻ thực sự rất tài giỏi, nếu ông ta vừa ý ai, cô gái đó thực sự không chạy thoát được.” Nói đến đây, anh dừng lại, liếc Tiền Phỉ, bĩu môi nói, “May mà hôm nay anh đến, nếu không không biết tiếp theo ông ta sẽ rắp tâm gì với em! Em nói em cô gái xấu xa này, trước kia rất an phận sao, sao bây giờ biến thành như vậy, khiến người khác không bớt lo!”
Tiền Phỉ cũng làm ra bộ dạng buồn rầu, cau mày nói: “Em cũng buồn mà! Anh nói xem, sao bây giờ em chỉ trêu chọc phải mấy người đàn ông trong độ tuổi bốn mươi, năm mươi vậy! Mấy chàng trai trẻ tuổi bọn họ đi đâu hết rồi ấy nhỉ?”
Lý Diệc Phi trừng mắt: “Cái gì là trêu chọc mấy người đàn ông trong độ tuổi bốn mươi năm mươi? Những lời này hơi uyên thâm, phiền em giải thích từng câu từng chữ giúp anh một chút, đặc biệt là chữ ‘mấy’, xin dùng ít hơn tám trăm chữ trình bày tường tận, cám ơn!”
Tiền Phỉ học anh cau mày, “Dựa vào cái gì thế?! Anh thực sự coi mình là đôi cánh của em à? Chuyện gì của bản cô nương cũng phải báo cáo với anh mới được sao?”
Lý Diệc Phi trừng mắt đe doạ cô, “Đừng nói anh không cảnh cáo em, nhanh thỏa mãn yêu cầu, bằng không thì anh ở trên đường giở trò lưu manh!”
Sau khi Tiền Phỉ mắng anh một tiếng “Fuck”, kể lại sự việc gặp phải lúc đi thăm hỏi khách hàng ở Tây An một lần.
Ông chủ của công ty khách hàng ở Tây An khoảng hơn bốn mươi tuổi, rất nhiệt tình, sau khi nhóm người Tiền Phỉ đi thăm hỏi, ông ta không chỉ nhất định muốn mời bữa cơm, mà còn nhất định muốn dẫn bọn họ một đoàn người đi tản bộ ở tháp Đại Nhạn(*) của Tây An.
(*) Tháp Đại Nhạn là một tháp ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, hiện nay cao 64 m dùng để chứa bản dịch Kinh phật của Đường Tăng Tam Tạng.
Trên đường đi ông chủ kia vô cùng nhiệt tình mang máy DSLR(*) không ngừng chụp ảnh, chỉ là chụp đi chụp lại, Tiền Phỉ cảm thấy có điểm gì không thích hợp. Nhưng cô lại sợ là sự nhạy cảm của mình, không nói ra chỗ không thích hợp này, chỉ là lặng lẽ xem xét, đi đến chỗ nào cũng lôi kéo một nữ luật sư gần bằng tuổi.
(*) 单反 là DSLR: chữ viết tắt của Single Lens reflex ,máy ảnh ống kính rời, mỗi ống kính có một tiêu cự và góc độ chụp riêng. Ở Việt Nam hay gọi là máy cơ.
Chẳng bao lâu nữ luật sư lặng lẽ nói với cô: “Tiền Phỉ, tôi nói lời này cô đừng không thích nghe nhé, sao tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, ông chủ kia chụp ảnh cho người khác đều là ngụy trang? Ông ta giống như luôn đang tìm cơ hội chụp cô!”
Đến lúc này, Tiền Phỉ xác định không phải mình nhạy cảm đa nghi.
Dạo chơi hết tháp Đại Nhạn, ông chủ kia còn thu xếp muốn dẫn đoàn người đi xem tượng binh mã. Tiền Phỉ kiên định nói đã đặt vé đường sắt cao tốc đi Trường Sa, phải xuống trạm sau xuất phát rồi, như vậy tạm biệt sự nhiệt tình của ông chủ Tây An.
︶3︶● Tiền Phỉ nghi ngờ hỏi Lý Diệc Phi: “Anh nói xem, em không làm duyên làm dáng, liếc mắt đưa tình với bọn họ, cũng không tìm chuyện để nói, nói năng vớ vẩn, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Lý Diệc Phi liếc xéo cô, chớp khóe mắt, ha ha nói: “Bởi vì ánh mắt của người lớn tuổi không tốt!”
Tiền Phỉ ngẩng đầu u ám mà nhìn Lý Diệc Phi, “Vậy sao anh vẫn quấy lấy em, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
Lý Diệc Phi không chút do dự nói: “Anh bị mù thôi!”
Nếu không phải người đến người đi quá nhiều, Tiền Phỉ thật sự muốn vén váy lên đá chết người cần ăn đòn bên cạnh.
Lý Diệc Phi đắc chí lại gần, lấy hình tượng anh trai tốt khoác vai cô, “Anh đã nói với em, sau này chú ý cách xa mấy lão già háo sắc mắt hí, trên người bọn họ mùi thuốc quá nồng!”
Tiền Phỉ khó hiểu, “Mùi thuốc vậy?”
Lý Diệc Phi nghiêm túc nói: “Thuốc bất lực.”
Tiền Phỉ đẩy Lý Diệc Phi ra, “Cút!”
Lý Diệc Phi tiếp tục mặt dày, “Nếu không em cho rằng bốn mươi năm mươi tuổi dựa vào cái gì làm động lực? Dựa vào tình yêu đích thực không gì sánh được sao?”
Tiền Phỉ thật sự muốn bóp chết tên lưu manh trước mắt này, “Anh giữ lại chút đạo đức cho cái miệng của mình đi! Bằng không chờ anh lúc bốn mươi năm mươi tuổi dựa vào thuốc làm động lực, không cảm thấy tự vả vào mặt mình ư!”
Lý Diệc Phi hất tóc, “Anh không giống với những người khác, anh là động cơ vĩnh viễn! Hơn nữa động lực thật sự là chân thực bởi vì thực sự yêu em không gì sánh được!”
Tiền Phỉ cảm thấy cô sắp nôn hết sạch đống thức ăn trên máy bay rồi.
︶3︶● Tuy Lý Diệc Phi ngoài miệng nói ánh mắt của mấy ông chú bốn mươi năm mươi tuổi không tốt, nhưng trong lòng anh thật ra không phải nghĩ như vậy.
Ý nghĩ thực trong lòng anh thật ra là có chút khâm phục.
Anh khâm phục bản thân mình thiếu chút nữa đã xem nhẹ một vài điều tốt đẹp.
Không biết từ lúc nào trên người cô nàng chết tiệt kia lại bắt đầu phát ra sự quyến rũ tiềm ẩn đặc biệt. Sự quyến rũ này là sự đan xen của thiếu nữ và thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng), tự nhiên, tươi mát, ấm áp, hơn nữa khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, không ngừng muốn tiếp cận cô. Quả thực ở giai đoạn này cô có thể giết toàn bộ những người đàn ông trẻ tuổi trẻ — có thể thu hút những cậu bé không biết gì, lại có thể đủ mê hoặc những ông chú thành thục.
Anh cảm thấy mình thực sự rất may mắn, gặp được một khối ngọc thô chưa mài dũa, càng mài càng phát ra ánh sáng; đồng thời anh cũng từ từ có một chút cảm giác nguy cơ.
Cô rất tốt, không chỉ một mình anh có thể thấy được, bắt đầu bị những người đàn ông khác phát hiện ra.
Cô ngốc này mỗi một ngày đều thay đổi, cô trở nên ngoan cường, tự tin, đầy năng lực, cô không bao giờ giống như trước đây nữa, chỉ là vì khoản vay mua nhà ngây ngô dại dột mà trong công tác bị động, cô đã có mục tiêu phấn đấu rõ ràng, vì thực hiện mục tiêu cô cố gắng công tác, theo đuổi công việc mà người đàn ông làm, cũng không kêu gào một tiếng mệt mỏi. Cô như vậy, mỗi một ngày càng trở nên có sức hấp dẫn hơn trước đây, chỉ là dường như chính cô vẫn chưa phát hiện ra, cô đã có được sức quyến rũ như thế nào.
Có đôi khi anh thực sự hi vọng, không bằng để cô cứ làm chủ thuê nhà – cô gái nữ hán tử, như vậy anh không cần lo nghĩ mỗi ngày, không cần nghĩ ngợi lung tung xem có ai lại phát hiện ra mặt tốt của cô.
︶3︶● Ra sân bay, Tiền Phỉ hỏi Lý Diệc Phi: “Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
Lý Diệc Phi nói qua loa với cô: “Đến làm ít chuyện.”
Anh nói với Tiền Phỉ, mình làm xong việc đến quán rượu ở phố đi bộ Thượng Hạ Cửu Quảng Châu (*), bảo cô đi điều tra xong khách hàng trực tiếp lái xe vào trong đó tìm anh.
(*) Thượng Hạ Cửu là phố đi bộ nằm tại khu Lệ Loan,vốn gọi là Tây Quan, là một trong ba trung tâm Thương mại sầm uất của Thành phố Quảng Châu tỉnh Quảng Đông, nổi tiếng trong và ngoài nước, ai đến Quảng Châu cũng mộ danh mà đi dạo Thượng Hạ Cửu. Dãy phố đi bộ này dài hơn 1200 mét, nhưng có đến hàng nghìn gian hàng lớn nhỏ trên gác dưới nhà
Tiền Phỉ nói OK.
Kế tiếp thăm hỏi rất thuận lợi, ông chủ khách hàng khen Tiền Phỉ không dứt lời, lúc chia tay mời cô có cơ hội thường xuyên đến làm khách, cũng hứa hẹn sau này nếu như muốn niêm yết trên thị trường nhất định sẽ liên hệ cô đến làm nhà thầu dự án.
Từ công ty khách hàng đi ra, Tiền Phỉ nói với mấy thành viên của tiểu đội thăm hỏi, thời gian còn lại hoạt động tự do, muốn đi Hàng Châu bây giờ có thể đi sân bay, muốn ở Quảng Châu đi bộ thì ngồi chuyến bay muộn một chút, chỉ cần sáng ngày mai có thể tụ hợp ở công ty khách hàng ở Hàng Châu là được.
Bố trí xong tất cả, mỗi người đi một ngả. Tiền Phỉ trực tiếp lái xe đến tiệm rượu ở Quảng Châu.
Vừa đến nơi, Tiền Phỉ đã bị đám người đợi chỗ làm hoảng sợ, cô cảm thấy hành động đợi chỗ của mọi người thật quá vĩ đại dù có chút thảm.
Cô gọi điện thoại hỏi Lý Diệc Phi đang ngồi ở đâu, trực tiếp bảo nhân viên phục vụ dẫn mình tới đó. Trên đường đi, cô có thể cảm giác được ánh mắt của dãy người đang đợi chỗ: tham lam có, khát khao có hoặc là GATO khiến cô thấy vui vẻ.
Cô cảm thấy rất thoải mái, cảm giác hạnh phúc cứ im lặng mà tăng lên.
Đến phòng, cô càng hoảng sợ, Lý Diệc Phi gọi cả bàn thức ăn ngon. Thấy cô đến, anh đứng dậy kéo cô ngồi xuống, nói: “Lúc em ở trên xe gọi điện thoại cho anh, anh đã bảo nhân viên phục vụ ghi trước rồi. Em nếm thử, đi đây đều là món ăn bình dân nổi tiếng nhất Quảng Châu!”
Tiền Phỉ xắn tay áo bắt đầu không quan tâm gì nữa ăn điên cuồng.
Cơm gà, bánh bao trứng sữa, chân gà hấp Tử Kim (*), tôm tươi hấp, bánh tôm, bánh cà rốt sấy, xúc xích nướng tẩm mật ong, ruột bò xào rau cải, ruột bò hấp thịt và cải xanh …Cô không ngừng ăn ăn ăn, ăn đến hết, cô không có ăn no đến mức khiến mình bể bụng, nhưng thiếu chút nữa dọa Lý Diệc Phi sợ chết khiếp.
(*) Tử Kim là một huyện thuộc địa cấp thị Hà Nguyên, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Cân Cân em ngậm miệng lại cho anh! Anh bảo em mỗi món nếm một ít, không bảo em ăn sạch tất cả các món! Em ăn như vậy chết thì sao, không sợ anh sẽ đi tìm tiểu yêu tinh?!”
Tiền Phỉ lau dầu mỡ trên khóe miệng, quệt miệng cười gằn haha, “Biết cái gì gọi là sinh mạng thật sự rất đáng quý nhưng đồ ăn ngon còn quý giá hơn sao? Chưa nghe người xưa nói qua là vì đồ ăn mà chết; đàn ông ngốc nghếch tiểu yêu tinh đều có thể bỏ đi sao? Lý Diệc Phi em cho anh biết: đồ ăn ngon trước mắt, anh và tiểu yêu tinh đều là mây bay!”
Lý Diệc Phi đặt đũa xuống, “Có thể vui vẻ ở cùng nhau hay không?Có người sướng miệng hủy gian tình như em sao? Được rồi, anh là mây bay, vậy em nôn tất cả các món ăn đã ăn của anh ra cho anh đi!”
Tiền Phỉ nói: “Bây giờ em không nôn ra được, nếu không như vậy đi, anh khen ngợi bản thân mình vài câu đi, giống như bình thường ý, em nhất định không tốn công trả lại món ăn trong bụng cho anh!”
Lý Diệc Phi “Oh~ Shit” một tiếng: “Anh nói chút lời thật lòng về bản thân mình khiến em khó chịu như vậy ư?!”
︶3︶● Từ trong nhà hàng đi ra, Tiền Phỉ vuốt bụng hỏi Lý Diệc Phi: “Sự việc khiến anh phải đến Quảng Châu xử lý xong chưa?”
Lý Diệc Phi cúi đầu chăm chú nhìn Tiền Phỉ, có chút hứng thú nói: “À, vừa mới xong.” Người nào đã được như ý nguyện ăn cơm gà rồi.
Tiền Phỉ hỏi: “Vậy anh sẽ trở lại Bắc Kinh à?”
Lý Diệc Phi nói: “Anh đi Hàng Châu với em.”
Tiền Phỉ ngẩng đầu, hơi nghi ngờ: “Anh cùng em đi Hàng Châu làm gì vậy? Rảnh rỗi à ?”
Lý Diệc Phi nói: “Dù sao ngày mai là thứ sáu, em thăm hỏi xong công ty ở Hàng Châu, anh có thể cùng em chơi hai ngày ở Hàng Châu.”
Tiền Phỉ nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy Bắc Kinh bên đó thì sao? Không phải nói có hạng mục cần anh theo dõi sát sao ah.”
Lý Diệc Phi nói: “Em đừng quan tâm.”
Tiền Phỉ cũng cảm thấy quan tâm việc đâu đâu, dạ dày sẽ đau, vì vậy chuyên tâm tiêu thực.
︶3︶● Buổi tối, bọn họ cùng ngồi máy bay bay đến Hàng Châu.
Lý Diệc Phi tìm một khách sạn khác gần khác sạn Tiền Phỉ và đội của cô đang ở.
Ngày hôm sau, sau khi Tiền Phỉ mang theo mọi người thăm hỏi xong khách hàng, liền bàn bạc với tất cả mọi người sắp xếp lịch trình tiếp theo
Cô giao hẹn với mọi người, thứ bảy mọi người tự do sắp xếp hoạt động của mình, sáng sớm chủ nhật tập hợp, lên đường đi đến Thành Đô trạm tiếp theo.
Đến thứ bảy, Tiền Phỉ liên hệ với Quan Mỹ Mỹ cùng Dịch Tiểu Cẩm bạn học cấp ba đang định cư ở Hàng Châu. Năm đó lúc ở trường cấp ba, cô và hai người kia thân thiết giống như Na Tra, quả thực là cặp song sinh dính liền ba đầu sáu tay.
Nhóm bạn năm đó nghe thấy cô đến, đều kích động, tranh nhau muốn làm chủ mời cô ăn cơm ở nhà hàng Long Tỉnh.
(*) Một nhà hàng ở địa chỉ 399 đường Long Tỉnh, Tây Hồ, Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc.
Lúc đi dự tiệc, Lý Diệc Phi nhất quyết đòi đi theo.
Tiền Phỉ thành khẩn khuyên anh nói: “Anh đừng đi, anh rất tham ăn, nhà hàng Long Tỉnh rất đắt, các cô ấy trông thấy anh khẳng định gây rắc rối cho anh!”
Lý Diệc Phi đầy khí thế nhướng lông mày: “Thiếu gia anh tự trả tiền!” Anh dừng một chút, bĩu môi nói, “Anh mà có thể tham ăn bằng em à? Ngày hôm qua thế nhưng mà em ăn hết một bàn lớn, nếu anh không ngăn cản, cái mâm của quán người ta cũng bị em nuốt mất!”
Tiền Phỉ muốn một cước đạp bay Lý Diệc Phi.
Cuối cùng, Lý Diệc Phi mặt dày mày dạn mà cùng đi.
Mà lúc Lý Diệc Phi xuất hiện, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ chẳng những không gây rối, trái lại còn thể hiện tấm lòng yêu mến theo chiều hướng quá mức đến mức biến thái.
Tiền Phỉ phê bình hai cô ấy nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài của con người, không suy tính xem menu đắt như thế nào.
Dịch Tiểu Cẩm nói: “Đắt không đắt là việc của bọn tôi!”
Quan Mỹ Mỹ nói: “Đắt, chúng tôi cam tâm tình nguyện!”
Tiền Phỉ ngoại trừ trợn tròn mắt ra không biết làm gì cả.
Mà Lý Diệc Phi cảm giác mình thật sự là chứng kiến cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã rồi, người bên cạnh Tiền Phỉ tính cách đều không khác nhau lắm, từ Diêu Tinh Tinh, Dịch Tiểu Cẩm đến Quan Mỹ Mỹ, lắm mồn tính tình nhanh nhẹn, IQ tập thể thiếu hụt.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Dịch Tiểu Cẩm và Quan Mỹ Mỹ vừa ăn vừa hỏi Lý Diệc Phi: “Chàng trai, anh và cô ấy, hai người là quan hệ gì à?”
Tiền Phỉ vừa muốn nói chúng tôi không có quan hệ gì cả, kết quả chưa kịp mở miệng, đã bị Lý Diệc Phi cướp mất lời.
“Chúng tôi ngủ cùng nhau!” Anh chém gió không biết ngượng.
Tiền Phỉ bị sặc cơm, ho đến mức tưởng chết.
Cô sặc, hai mắt đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, sự tức giận từ trong lòng tuôn ra, mắng: “Ngủ em gái anh! Tôi với anh là thuê chung nhà, thuê chung được không nào! Hơn nữa quan hệ cùng thuê nhà đã chấm dứt, được chưa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.