Chương 51: Đè trên tường hôn
Hồng Cửu
07/05/2016
Tuần sau, Lý Diệc Phi sẽ chuyển đi. Trong tuần này gần như anh cũng không về nhà.
Tiền Phỉ nhìn căn nhà trống vắng, trong lòng có nỗi buồn không nói nên lời.
Cùng nhau chung sống lâu như vậy, hiện tại trong căn nhà to như vậy, chỉ còn lại mình cô lẻ loi.
Cô cố gắng giữ vững tinh thần, dọn dẹp căn nhà từ trong ra ngoài một lần. Lúc dọn dẹp nhà, cô phát hiện có rất nhiều đồ đạc Lý Diệc Phi không mang đi. Cô suy nghĩ một lúc, do dự, vẫn là gọi điện thoại cho Lý Diệc Phi. Cô muốn hỏi anh một chút, những đồ này còn cần hay không.
Kết quả điện thoại tắt máy.
Cô cất điện thoại, nở một nụ cười tự giễu.
Cho đến hai ngày sau, Lý Diệc Phi gọi điện thoại lại cho cô.
“Điện thoại tôi mất rồi, vẫn tắt máy, hôm nay đổi máy mới, thấy tin nhắn của tổng đài gửi đến, báo cô gọi điện cho tôi. Tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Diệc Phi đơn giản nói rõ ngọn nguồn, giọng nói bình thản lại chuẩn theo công thức, giống như lúc báo cáo công tác với các thành viên trong tổ hạng mục.
Tiền Phỉ “À” một tiếng: “Trong nhà vẫn còn vài đồ đạc của anh, muốn hỏi một chút anh còn cần hay không?”
Lý Diệc Phi im lặng một lúc, nói: “Không cần, cô cứ vứt hết đi.”
Tiền Phỉ nói “Đã biết”, cúp điện thoại.
Cô viết thông báo cho thuê phòng lên mạng, chưa đến ba ngày có một người đến thuê phòng.
Người thuê phòng là một chị gái hơn 30 tuổi, vẫn chưa kết hôn, con người rất khiêm nhường, cả ngày đi công tác. Mặc dù gian phòng cho thuê rồi, thế nhưng mà Tiền Phỉ cảm thấy trong nhà vẫn vắng vẻ thê lương như vậy. Có đôi khi cô nhớ lại, việc cùng Lý Diệc Phi ngồi ở phòng khách uống bia nói chuyện phiếm dường như là chuyện đã xảy ra từ thế kỷ trước, cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi, hư vô như có như không, khiến người ta càng nhớ lại càng cảm thấy tịch mịch.
Đầu tháng bảy, Tiền Phỉ nghe người tổ hạng mục tổ nói, Lý Diệc Phi của công ty chứng khoán hợp tác với họ vượt qua kỳ thi sát hạch CPA là chuyện chắc chắn rồi, đúng lúc công ty bọn họ có một hạng mục định mở rộng phát triển, Lý Diệc Phi với tư cách là CPA, rất nhanh có thể đăng kí trở thành người đại diện, thăng chức rất nhanh. Tất cả mọi người nói, vận mệnh của Lý Diệc Phi thật là tốt.
Tiền Phỉ ở một bên nghe, nghe xong không phát biểu bất cứ ý kiến gì, yên lặng bỏ đi.
Từ khi anh chuyển đi, lâu rồi bọn họ không liên lạc, kể cả chuyện làm ăn, cũng là cô nói chuyện trực tiếp với Triệu Đức. Tất cả tình hình của anh, cô đều là nghe được từ chỗ người khác.
Thấm thoát đã đến tháng tám, thời gian nóng nhất trong năm của Bắc Kinh.
Hai tháng qua, Uông Nhược Hải cần cù chăm chỉ tận tụy cố gắng đóng vai nhân vật lãng tử quay đầu(*) bạn trai tốt. Anh ta thật sự không giống với lúc trước, lúc hẹn Tiền Phỉ đến muộn, anh ta vẫn kiên nhẫn đợi, không sốt ruột. Buổi tối Tiền Phỉ tăng ca, anh ta sẽ mua bữa tối mang đến tận văn phòng cho cô, ở trong xe dưới lầu đợi cô cho đến khi cô tăng ca xong, dù là đợi đến 2h đêm, nửa đêm làm thức ăn cho muỗi, cũng là bộ dạng vui vẻ chịu đựng.
(*) Lãng tử quay đầu: một thành ngữ ám chỉ việc một người đàn ông đã từng trăng hoa gì gì đó đã biết đừng hối cải quay đầu lại. Nôm na là thế!
Tiền Phỉ bị người đàn ông vừa lạ vừa quen thuộc này làm cảm động một chút. Ý nghĩ lúc đầu trong lòng bắt đầu dao động. Trong lần tăng ca đến hai giờ đêm, cuối cùng cô đồng ý cho Uông Nhược Hải vào trong nhà “Ngồi một chút”.
Buổi tối kia, cô mặc kệ cho Uông Nhược Hải hôn cô, cơ thể của cô rất thả lỏng, nhưng cũng không thể nào động tình. Cô tỉnh táo giống như người đứng ngoài quan sát, thờ ơ nhìn bộ dạng nhắm mắt lại kích động và quên mình của anh ta lúc hôn mình.
Cuối cùng cô không kiên nhẫn được nữa, đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo tóc, đối với vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta nhàn nhạt nói: “Uông Nhược Hải, chúng ta dừng ở đây, tôi nghĩ trái tim và thân thể tôi, không bao giờ có thể đón nhận anh lần nữa được.”
Cô đứng lên, đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đèn bên ngoài, bình tĩnh nói: “Uông Nhược Hải, anh biết năm ngoái sau khi anh bắt cá hai tay, tôi nói chia tay, tôi sống như thế nào không?” Cô quay đầu, nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói, “Tôi vốn cũng muốn đối xử với anh như vậy một lần, nhưng mà bây giờ tôi mệt mỏi rồi, chúng ta cứ như vậy chấm dứt đi.”
Uông Nhược Hải hoảng hốt, anh ta gấp đến độ đỏ mắt, trong giọng nói gần như mang theo sự nghẹn ngào: “Phỉ Phỉ, lúc trước đều là lỗi của anh! Chúng ta hãy cứ từ từ, một ngày nào đó, em sẽ tiếp nhận anh một lần nữa!”
Tiền Phỉ cảm thấy quá mệt mỏi, từ trái tim đến thân thể.
“Uông Nhược Hải,” cô im lặng quát to tên anh ta, “Có đôi khi tôi nghĩ, anh thật sự còn yêu tôi sao? Có phải hay không là bởi vì sau khi tôi chia tay anh, không ủ rũ, không tiều tụy, mặt mày sáng sủa, cho nên anh thất vọng? Có phải anh đã từng thấy khó hiểu phải không, sự ra đi của anh sao không mang lại đau khổ cho tôi? Uông Nhược Hải, tôi nghĩ, có lẽ anh cũng chỉ là nhất thời không cam lòng. Không cam lòng tôi rời khỏi anh, lại ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Tôi nghĩ chúng ta thật sự không có khả năng ở cùng một chỗ nữa. Trong lòng tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng anh mặc áo tắm ra mở cửa cho tôi, vĩnh viễn.”
Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: “Uông Nhược Hải, hai ta, đến đây thôi.”
︶3︶●
Ngày hôm sau, Tiền Phỉ gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, nói với cô ấy: “Tôi và Uông Nhược Hải lại chia tay rồi.”
Diêu Tinh Tinh sốc, gào lên hỏi: “Chuyện gì thế? Tên đó lại không chung thủy sao?
Tiền Phỉ nói: “Không có, lần này là tôi đề nghị.”
Diêu Tinh Tinh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Khỉ đầu chó, bà nói thật cho tôi, có phải trong lòng bà có người khác rồi đúng không?”
Tiền Phỉ cười: “Tôi cũng không biết.”
︶3︶●
Hạ tuần (*) tháng tám, hai công ty muốn tổ chức một cuộc giao lưu về tiến độ của hai hạng mục trước. Hội nghị ngày đó, Lý Diệc Phi không đến.
(*) Hạ tuần: tương đương từ ngày 21 đến ngày 30
Tiền Phỉ cố gắng khiến bản thân mình tỏ ra không để ý, hỏi Triệu Đức: “Sao Lý Diệc Phi không tới?”
Triệu Đức thở dài một tiếng, nói với vô: “Đừng nói nữa, gần đây tâm trạng không tốt!”
Tiền Phỉ nghe thấy tâm trạng có chút không tập trung. Sau khi kết thúc cuộc họp, Triệu Đức nói đã lâu không gặp rất nhớ cô, nhất định phải kéo cô cùng đi Du Hương Nhân Gia ăn cơm tối.
Lúc ăn cơm, Tiền Phỉ thấy sắc mặt Triệu Đức hơi trắng bệch, đổ mồ hôi, hỏi cậu ta sao vậy, Triệu Đức nói: “Không có gì, có lẽ làm việc và nghỉ ngơi không tốt, gần đây ngực hơi đau xíu! Sắp tới hạng mục kết thúc, nghỉ ngơi thật tốt là không có việc gì!”
Cậu ta đổi đề tài, nhìn Tiền Phỉ trêu chọc cười nói: “Tiểu Phỉ Phỉ, thật sự là không gặp mặt mấy ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác ah! Cô càng ngày càng xinh đẹp! Hiện tại cô có bạn trai chưa? Nếu không có, tôi có thể sẽ động lòng!”
Tiền Phỉ cười mà không nói.
Lại ăn một lúc, chém gió một lúc, cuối cùng chủ đề kéo đến trên người Lý Diệc Phi.
Tiền Phỉ hỏi Triệu Đức Lý Diệc Phi tóm lại sao vậy, Triệu Đức nói: “Đừng nói nữa, lúc trước không phải là tên kia bị kéo đến tổ khác đi làm phát hành trái phiếu của công ty sao, kết quả tài liệu gì gì đó cũng chuẩn bị xong, ông chủ công ty lại kéo dài không cho bọn họ báo cáo, còn tìm chút việc, Diệc Phi và những người khác đều bị dây dưa, lâu rồi mà vẫn chưa trở về!
“Sau đó, cuối cùng người của tổ hạng mục bị đuổi trở về, mọi người chuẩn bị tài liệu thật tốt gửi cho ông chủ công ty kia xác nhận, chờ sau khi ông ta xác nhận xong sẽ đi báo cáo tài liệu trong hội nghị, kết quả, chờ đợi lại phát hiện ra trái phiếu của công ty này đã phát ra ngoài rồi! Hóa ra bọn họ chê chúng tôi đòi nhiều tiền, dùng toàn bộ tài liệu chúng tôi làm lén tìm công ty chứng khoán khác làm! Công ty của chúng tôi và công ty kia bắt đầu kiện tụng, bảo bọn họ vi phạm thỏa thuận.”
Tiền Phỉ hỏi: “Cái này là chuyện giữa công ty cậu và công ty kia, liên quan gì đến chuyện riêng của Lý Diệc Phi?”
Triệu Đức nuốt nước bọt, nói tiếp: “Cô nghe tiếp đã! Đã không đàm phán được, vậy thì kiện, sau đó công ty tìm luật sư, luật sư múp míp hút thuốc kia rất thủ đoạn gây phiền nhiễu, lúc chỉnh lý tài liệu chứng cớ, nói có phần hợp đồng đảm bảo không tìm thấy, vẫn chắc chắn trước đó đã giao cho Diệc Phi rồi, hơn nữa còn dặn Diệc Phi cất kỹ. Giai đoạn kia cũng không biết Diệc Phi xảy ra chuyện gì, giống như mất hồn, bản thân cậu ta cũng không chắc chắn có cầm hợp đồng bảo đảm kia hay không.”
“Sau đó luật sư lại bảo từng người trong tổ chỉnh lý lại thông tin, biên bản, tin nhắn và bưu kiện giữa hai công ty; bảo in tất cả những thứ đó ra làm bằng chứng, để chứng minh giữa tổ hạng mục và công ty kia thực sự tồn tại liên hệ nghiệp vụ, hơn nữa bọn họ cũng xác thực là công ty đã làm xong các hạng mục công tác phát hành trái phiếu. Kết quả Diệc Phi nói điện thoại mất, thông tin, biên bản và tin nhắn là tìm không thấy, mà hòm thư lại là Yahoo, cũng không dùng được, bưu kiện cái gì cậu ta cũng không sao lưu. Luật sư này và phó tổng giám đốc đâm thọc nói Diệc Phi là nội ứng, nói Diệc Phi chắc chắn đã nhận lợi ích gì đó của công ty kia, muốn để vụ kiện này thua, bằng không bình thường với cách tiêu tiền như nước của Diệc Phi, kiếm được chút tiền sao đủ tiêu đây!” (Thời gian hòm mail yahoo đóng cửa 19/8/2013)
Triệu Đức dừng lại, lại nuốt nước bọt.
Tiền Phỉ kiên định nói: “Lý Diệc Phi không phải loại người như vậy!”
Triệu Đức tiếp lời: “Ừ, đúng thế! Đồng nghiệp của chúng tôi không một ai tin Diệc Phi có thể làm ra việc này, nhưng mà nói cũng kỳ lạ, khoảng thời gian đó Diệc Phi cứ như mất hồn ý, tài liệu cũng ném đi, điện thoại cũng ném đi, hòm thư không thể dùng lúc trước cũng không tính toán chuyển đến bưu kiện, thật không biết tên kia bị cái gì kích thích!”
Tiền Phỉ nói: “Vậy cũng không thể chỉ bằng vào những thứ đó một mực chắc chắn anh ấy là nội ứng ah! Tên luật sư trình độ gì vậy!”
Triệu Đức nói: “Tôi đoán, tên luật sư kia là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân! Khoảng thời gian đó Diệc Phi không phải không ổn sao, do đó tâm tình cũng khá khó chịu, tên luật sư kia lại suốt ngày kiêu ngạo làm ồn, bảo mọi người phối hợp làm cái này cái kia với lão, Diệc Phi như mọi người mắng lão vài câu, cãi nhau khiến lão bị bẽ mặt, lúc này nắm được cơ hội sao mà lão không nắm lấy để ngáng đường Diệc Phi để báo thù ư?!”
Tiền Phỉ lo lắng lo lắng hỏi: “Vậy sau đó như thế nào?”
Triệu Đức nói: “Nói chung thực ra cũng không có gì, nhưng không tốt chính là ở chỗ tên luật sư này là công ty tìm đến, có chút quan hệ với tổng giám đốc, lão nói hươu nói vượn, chúng tôi không tin nhưng là sợ tổng giám đốc tin! Nếu Tổng giám đốc tin, Diệc Phi đoán chừng phải nghỉ việc!”
Tiền Phỉ liền vội hỏi: “Vậy nghĩ biện pháp chứng minh Lý Diệc Phi không phải nội ứng là được đúng không?”
Triệu Đức thở dài: “Chứng minh như thế nào à? Điện thoại ném đi, hòm thư cũng đóng!”
Phần sau của bữa cơm này, Tiền Phỉ ăn như là nhai sáp nến.
Về đến nhà, cô lòng nóng như lửa đốt mở máy tính, vừa đem di động cắm vào chỗ sạc pin trên máy vi tính, vừa mở QQ.
Cô có một bạn học trung học cơ sở lại làm ở Trung Thôn Quan (*), cô cảm thấy có thể hỏi cậu ấy xem có biện pháp nào tìm lại mail trong hòm thư Yahoo hay không.
(*) Trung Quan Thôn (中关村), được đặt biệt danh là “Thung lũng Silicon của Trung Quốc”, thuộc quận Hải Điện, thành phố Bắc Kinh là một cụm các tòa nhà cao tầng chuyên kinh doanh cung cấp tất cả các mặt hàng điện tử vô cùng đa dạng và phong phú bao gồm máy tính, usb, ổ cứng, máy ảnh, máy quay, điện thoại, mp3, máy nghe nhạc, trò chơi điện tử, v.v… và các linh phụ kiện đi kèm với đủ loại tính năng, chất lượng và giá cả, các sản phẩm bao gồm chính hãng cũng như không chính hãng.
Điện thoại cắm vào máy tính, trong nháy mắt, itunes tự động nhảy ra, Tiền Phỉ không quan tâm đến nó, trực tiếp đăng nhập QQ.
May là làm IT quanh năm đều ở trên mạng, cô chẳng tốn sức đã tìm được bạn học cũ. Cô nói hết mọi chuyện cho bạn học cũ, bạn học cũ đồng ý, nói có thể giúp cô tìm lại mail.
Bạn học cũ hỏi Tiền Phỉ biết tài khoản và mật mã của hòm thư không, Tiền Phỉ nhớ đến lúc trước cài điện thoại cho Lý Diệc Phi, Lý Diệc Phi đã nói với cô tài khoản đăng nhập và mật mã của itunes, tài khoản chính là hòm thư của anh, toàn bộ tên của anh, mật mã và mật mã hòm thư đều là ngày sinh nhật của anh. Lúc ấy cô còn trêu Lý Diệc Phi: “Nhớ đổi mật mã, chị sẽ xem trộm mail của chú đấy!”
Mà Lý Diệc Phi nói: “Xem thoải mái, đều là mail công tác, cô xem từng mail trong email của bản thiếu gia xong, tin rằng trình độ nghiệp vụ sẽ được nâng cao!”
Cô đưa tài khoản và mật mã cho bạn học cũ, bạn học cũ yêu cầu địa chỉ của cô, nói: “Tôi sợ cậu không biết thao tác, cứ in mail trong hòm thư ra cho cậu, ngày mai chuyển nhanh đến công ty cậu là được!”
Tiền Phỉ vô cùng cảm kích, tỏ ý hôm khác nhất định mời cậu ấy ăn một bữa ngon.
Chuyện mail OK, cuối cùng cô cũng yên tâm.
Con chuột lướt qua giao diện itunes, trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên tia sáng.
Lúc trước cô gửi tin cho Lý Diệc Phi, đã từng sao lưu mọi thứ trong điện thoại di động của anh! Nội dung sao lưu bao gồm cả thông tin, biên bản, tin nhắn gửi và nhận! Chính là lúc anh bắt đầu tiếp xúc thảo luận hạng mục với công ty kia, thời điểm hai bên liên hệ thường xuyên nhất !
Nghĩ vậy, trong lòng cô bỗng nhiên bừng sáng!
Thế nhưng mà sau đó cô lại bắt đầu bối rối.
Máy tính cô dùng sao lưu cho Lý Diệc Phi là máy tính cũ, máy tính cô đã cho cô em họ của Diêu Tinh Tinh rồi!
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn, cô chỉ có thể đè lại hai chân rục rịch, bắt bản thân mình tắm rửa đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, xin nghỉ ở công ty, lái xe chạy thẳng đến trường học dạy nấu ăn ở ngoại thành.
Đến trường học hỏi mới biết cô em họ của Diêu Tinh Tinh đã học nghề xong, về quê rồi. Cô vỗ đầu mình, ảo não, cái gì gọi là vội vàng đến thần trí không tỉnh táo? Cô sớm nên nghĩ ra khóa học của em họ kia đã kết thúc, thật sự là vội vàng sẽ loạn, đi không được gì lại còn lãng phí thời gian.
Cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, nói qua sự việc, hỏi nhà dì cả của Diêu Tinh Tinh ở đâu, có thể liên hệ qua điện thoại hay không.
Diêu Tinh Tinh trước tiên nói số điện thoại của nhà dì cả, sau đó nói: “Khỉ đầu chó, bà quan tâm Lý Diệc Phi như vậy, giúp anh ta bôn ba, anh ta có biết không? Bà muốn làm gì?”
Tiền Phỉ nói: “Tôi không cần anh ấy phải biết!”
Diêu Tinh Tinh than một tiếng: “Xong đời!”
Tiền Phỉ hỏi: “Cái gì xong đời?”
Diêu Tinh Tinh nói: “Tôi nói Uông Nhược Hải xong đời, tên kia không có cửa rồi!”
Tiền Phỉ không rảnh tốn hơi thừa lời với Diêu Tinh Tinh, cúp điện thoại, gọi cho dì cả. Cũng may cô em họ vẫn đang ở nhà chưa đi làm xa, cô hỏi cô em họ có xóa phần mềm và tài liệu nào trong máy vi tính không, em họ nói không.
Tiền Phỉ để tay trước ngực, thở sâu một hơi, trong lòng ra sức nói lời cám ơn trời đất.
Cô hỏi rõ ràng địa chỉ nhà dì cả, rồi cúp điện thoại.
Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Viện, bảo cô ấy xin nghỉ giúp hai ngày, sau đó đặt vé máy bay, chạy xe thẳng đến sân bay.
Cô thiêm thiếp ngủ ở trên máy bay, sau khi hạ cánh lại chạy đến bến xe.
Chỗ của nhà dì cả là một thôn xóm nhỏ ở ngoại thành, tới đó không có xe lửa tốc hành, muốn tới chỉ có thể ngồi xe khách đường dài bốn giờ.
Lúc Tiền Phỉ mồ hôi đầm đìa chen chúc vào trong xe khách cũ kĩ không có điều hòa đông kín người, cô nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Diêu Tinh Tinh.
Cô vì Lý Diệc Phi lao tâm khổ trí bôn ba như vậy, là vì cái gì?
Chính cô cũng không biết đáp án.
Xóc nảy hơn bốn giờ, lúc ruột sắp xóc nẩy đến mức vỡ ra, rốt cục xe khách nhỏ cũng đến nơi. Cô mang theo một thân đầm đìa mồ hôi xuống xe, dì cả và em họ đang đứng ven đường đợi cô.
Giây phút nhìn thấy hai người không biết vì sao bỗng nhiên Tiền Phỉ muốn khóc.
︶3︶●
Sau khi kiểm tra bản sao lưu trong máy vi tính, Tiền Phỉ ở nhà dì cả nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dậy sớm, vội vàng lên chuyến xe khách đầu tiên về tỉnh thành. Lúc ngồi lên máy bay ở tỉnh thành đã là buổi chiều, lúc đến thủ đô sân bay đã là chạng vạng tối, lúc về đến nhà, trời đã tối đen.
Tiền Phỉ nằm ngay đơ trên giường, mệt mỏi ngay cả động không muốn động.
Điện thoại reo, cô tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy nghe điện thoại được.
Là Uông Nhược Hải. Sau khi nói rõ với anh ta, anh ta thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho cô, lấy danh bạn học và bạn bè gọi, cô không thể nào từ chối.
Uông Nhược Hải hỏi sao ban nãy cô tắt máy. Cô không giấu diếm, nói đầu đuôi sự việc.
Cô nghe ra được trong điện thoại Uông Nhược Hải có chút khó chịu.
Anh ta hỏi: “Phỉ Phỉ, sao em lại bôn ba vì Lý Diệc Phi như vậy? Có phải em thích anh rồi hay không?”
Tiền Phỉ ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không biết, chỉ là từ trong lòng muốn làm chút gì đó cho anh ấy.”
Uông Nhược Hải cúp điện thoại.
Tiền Phỉ không biết sự thành thật của mình là đúng hay sai, cô có thể cảm giác được Uông Nhược Hải hơi bị tổn thương. Thế nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, bọn họ thực sự không trở về được như lúc trước nữa, sớm để cho anh ta thấy rõ một chút cũng tốt.
Cô tắm qua loa, bò lên giường ngủ đến quên trời đất.
Ngày hôm sau đến công ty, cô in cuộc nói chuyện, ghi chép và tin nhắn qua lại ra, kể cả bưu phẩm bạn học cũ in ra thành tài liệu gửi cho cô, đều giao cho hãng chuyển phát nhanh Thân Thông gửi qua cho Lý Diệc Phi.
Mà cột người gửi, cô để trống không ghi.
Buổi chiều rất đúng lúc Triệu Đức tới công ty đưa tiễn đưa tài liệu liên quan đến đơn vị và liên tịch (*) tiến cử, tan việc, Tiền Phỉ mời cậu ta cùng nhau ăn cơm.
(*) liên tịch: những bộ ngành có liên quan với nhau
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đức lại đổ mồ hôi, sắc mặt cũng không tốt, vẫn còn ồn ào đi được vài bước thì đau ngực.
Tiền Phỉ thở dài, tự đáy lòng khuyên cậu ta: “Đừng có thức đêm nữa, công việc là của mọi người, thân thể là của mình, cậu không cần phải vì công việc mà chịu đựng làm hỏng cơ thể!”
Triệu Đức gật đầu nói ừ, kiên định nói nhất định từ hôm nay bắt đầu ngủ sớm.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Triệu Đức vừa ăn vừa nói: “Phỉ Phỉ, nói cho cô biết một tin tức tốt! Chuyện của Diệc Phi đã được giải quyết!”
Tiền Phỉ nhìn Triệu Đức, giật mình.
Bưu kiện cô mới gửi đi trong ngày hôm nay, chẳng lẽ hiện tại Lý Diệc Phi đã nhận được sao? Cô suy nghĩ trong giây lát, cũng có khả năng, dù sao tất cả mọi người đều ở phố tài chính.
Cô tỉnh bơ hỏi Triệu Đức: “Chuyện này là như thế nào?”
Triệu Đức nói: “Bạn bè của Diệc Phi thực sự rất tuyệt vời cũng quá trâu bò! Nhiều người trừng trị tên luật sư kiêu ngạo ầm ĩ kia đến mức phải quỳ xuống! Cũng không biết bọn họ dùng cái biện pháp gì, dù sao tên luật sư kia cũng không dám nữa nói linh tinh nữa!” Triệu Đức dừng lại một lúc, thổn thức nói, “Tôi cảm thấy Diệc Phi không giống người bình thường, thế nhưng mà không nghĩ tới tính cách của tên kia lại có thể lỗ mãng, không đàng hoàng như vậy!”
Tiền Phỉ cười một cái, phụ họa một chút, không nói gì, trong lòng chấn động.
Xem ra chuyển phát nhanh kia của cô, hơi thừa rồi.
Buổi tối về đến nhà, cô thử gọi điện thoại cho người giao hàng của hãng chuyển phát nhanh Thiên Thông, muốn hỏi một chút xem bưu kiện chuyển tới chưa và yêu cầu đem hàng chuyển phát nhanh về. Người giao hàng nói hàng chuyển phát nhanh đến đưa đến nơi lúc 5h30 chiều, người nhận đã tan ca không ở đó, bưu kiện được đồng nghiệp ký nhận thay.
Cúp điện thoại, Tiền Phỉ chán nản nằm ngã xuống giường.
Cô thật sự là làm điều thừa mà.
︶3︶●
Ngày hôm sau, cả ngày Tiền Phỉ đều không nhận được điện thoại hay là tin nhắn của Lý Diệc Phi.
Tâm tình của cô phập phồng như ngồi cáp treo, không biết rốt cuộc Lý Diệc Phi có nhận được bưu kiện kia hay không, không biết suy nghĩ của anh sau khi nhận được bưu kiện kia là như thế nào, anh có thể đoán ra hàng chuyển phát nhanh là của cô hay không? Nếu như anh đoán được, tâm trạng sẽ thế nào? Có phải sẽ cảm thấy cô rất nhàm chán, làm điều thừa, khiến người ta chán ghét hay không?
Trải qua một ngày cô không thể tập trung được. Chạng vạng tối, cuối cùng cũng nhịn đến tan tầm, cô vô tri vô giác ăn không biết mùi vị ở quán ven đường, sau đó về nhà. Đến nhà, vào trong nhà, thay giày như một người sống đời sống thực vật, co quắp thành một đống nằm vật xuống trên ghế sofa, là gì cô đều không nhớ rõ.
Cô hốt hoảng, cũng không biết bản thân mình rốt cục đang nghĩ gì, ký ức giống bị ngâm qua rượu, như những mảnh vỡ.
Mãi đến khi cô nghe thấy những tiếng đập cửa dồn dập, mới giật mình, có chút tỉnh táo.
Cô đứng dậy, đi tới cửa, miễn cưỡng hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
Tiếng đập cửa ngừng lại, trong cửa ngoài cửa trong chốc lát lâm vào yên tĩnh.
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiền Phỉ giật mình, đi đến gần lỗ nhòm ở cửa xem.
Lập tức tim đập như trống.
Cô mở cửa ra.
Cô vẻ mặt giật mình đứng ở bên trong, Lý Diệc Phi ngực phập phồng thở hổn hển đứng ở ngoài cửa.
Một giây sau, đột nhiên anh nắm chặt vai cô, cúi đầu hôn cô.
Anh vừa hôn cô vừa đẩy cô vào trong nhà, cởi giày qua loa, vòng chân đóng cửa, chặn cô ở tường, dùng hết khí lực dùng sức nhấm nháp môi của cô, anh dựa vào cô, ngực đè ép đến mức gần như cô thở không nổi.
Lúc đầu cô ngớ người, lúc tỉnh táo lại, người đã bị anh đề trên vách tường hết sức cưỡng hôn. Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng mà cả người mỗi một milimet đều bị anh kề sát giam cầm, không dùng được chút xíu sức lực nào. Cô dần dần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn, choáng váng đáp lại anh.
Lưỡi của anh cạy mở môi của cô, bá đạo trêu đùa giữa răng và môi. Cô tê dại từ lòng bàn chân đến cột sống, chân mềm nhũn đến nỗi gần như đứng không vững.
Giờ khắc này, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và tiếng tim đập thình thịch của họ.
Cô không biết rốt cuộc bọn họ hôn bao nhiêu lâu, chỉ cảm lúc thấy anh buông cô ra, môi của cô đã sưng lên.
Cô thở hào hển hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Anh khàn giọng trả lời: “Tôi nhận được bưu kiện, tôi gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, tôi biết em chạy tới ở nông thôn!” Anh nâng mặt của cô lên, chóp mũi gần như chạm nhau, hai mắt dứt khoát nhìn vào đáy mắt cô, trong giọng nói có sự khàn khàn kiềm chế, hỏi cô, “Sao lại làm những việc này vì tôi? Vì sao hả?”
Tiền Phỉ nghe tiếng tim đập của mình, hơi thở dồn dập mà trả lời: “Không tại sao!”
Anh chống đỡ trán của cô, nở nụ cười: “Diêu Tinh Tinh nói, em và tên họ Uông kia lại chia tay rồi!” Anh nhấm nháp môi của cô, “Như vậy, có thể đến lượt tôi rồi đúng không?”
Tiền Phỉ nhìn căn nhà trống vắng, trong lòng có nỗi buồn không nói nên lời.
Cùng nhau chung sống lâu như vậy, hiện tại trong căn nhà to như vậy, chỉ còn lại mình cô lẻ loi.
Cô cố gắng giữ vững tinh thần, dọn dẹp căn nhà từ trong ra ngoài một lần. Lúc dọn dẹp nhà, cô phát hiện có rất nhiều đồ đạc Lý Diệc Phi không mang đi. Cô suy nghĩ một lúc, do dự, vẫn là gọi điện thoại cho Lý Diệc Phi. Cô muốn hỏi anh một chút, những đồ này còn cần hay không.
Kết quả điện thoại tắt máy.
Cô cất điện thoại, nở một nụ cười tự giễu.
Cho đến hai ngày sau, Lý Diệc Phi gọi điện thoại lại cho cô.
“Điện thoại tôi mất rồi, vẫn tắt máy, hôm nay đổi máy mới, thấy tin nhắn của tổng đài gửi đến, báo cô gọi điện cho tôi. Tìm tôi có chuyện gì không?” Lý Diệc Phi đơn giản nói rõ ngọn nguồn, giọng nói bình thản lại chuẩn theo công thức, giống như lúc báo cáo công tác với các thành viên trong tổ hạng mục.
Tiền Phỉ “À” một tiếng: “Trong nhà vẫn còn vài đồ đạc của anh, muốn hỏi một chút anh còn cần hay không?”
Lý Diệc Phi im lặng một lúc, nói: “Không cần, cô cứ vứt hết đi.”
Tiền Phỉ nói “Đã biết”, cúp điện thoại.
Cô viết thông báo cho thuê phòng lên mạng, chưa đến ba ngày có một người đến thuê phòng.
Người thuê phòng là một chị gái hơn 30 tuổi, vẫn chưa kết hôn, con người rất khiêm nhường, cả ngày đi công tác. Mặc dù gian phòng cho thuê rồi, thế nhưng mà Tiền Phỉ cảm thấy trong nhà vẫn vắng vẻ thê lương như vậy. Có đôi khi cô nhớ lại, việc cùng Lý Diệc Phi ngồi ở phòng khách uống bia nói chuyện phiếm dường như là chuyện đã xảy ra từ thế kỷ trước, cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi, hư vô như có như không, khiến người ta càng nhớ lại càng cảm thấy tịch mịch.
Đầu tháng bảy, Tiền Phỉ nghe người tổ hạng mục tổ nói, Lý Diệc Phi của công ty chứng khoán hợp tác với họ vượt qua kỳ thi sát hạch CPA là chuyện chắc chắn rồi, đúng lúc công ty bọn họ có một hạng mục định mở rộng phát triển, Lý Diệc Phi với tư cách là CPA, rất nhanh có thể đăng kí trở thành người đại diện, thăng chức rất nhanh. Tất cả mọi người nói, vận mệnh của Lý Diệc Phi thật là tốt.
Tiền Phỉ ở một bên nghe, nghe xong không phát biểu bất cứ ý kiến gì, yên lặng bỏ đi.
Từ khi anh chuyển đi, lâu rồi bọn họ không liên lạc, kể cả chuyện làm ăn, cũng là cô nói chuyện trực tiếp với Triệu Đức. Tất cả tình hình của anh, cô đều là nghe được từ chỗ người khác.
Thấm thoát đã đến tháng tám, thời gian nóng nhất trong năm của Bắc Kinh.
Hai tháng qua, Uông Nhược Hải cần cù chăm chỉ tận tụy cố gắng đóng vai nhân vật lãng tử quay đầu(*) bạn trai tốt. Anh ta thật sự không giống với lúc trước, lúc hẹn Tiền Phỉ đến muộn, anh ta vẫn kiên nhẫn đợi, không sốt ruột. Buổi tối Tiền Phỉ tăng ca, anh ta sẽ mua bữa tối mang đến tận văn phòng cho cô, ở trong xe dưới lầu đợi cô cho đến khi cô tăng ca xong, dù là đợi đến 2h đêm, nửa đêm làm thức ăn cho muỗi, cũng là bộ dạng vui vẻ chịu đựng.
(*) Lãng tử quay đầu: một thành ngữ ám chỉ việc một người đàn ông đã từng trăng hoa gì gì đó đã biết đừng hối cải quay đầu lại. Nôm na là thế!
Tiền Phỉ bị người đàn ông vừa lạ vừa quen thuộc này làm cảm động một chút. Ý nghĩ lúc đầu trong lòng bắt đầu dao động. Trong lần tăng ca đến hai giờ đêm, cuối cùng cô đồng ý cho Uông Nhược Hải vào trong nhà “Ngồi một chút”.
Buổi tối kia, cô mặc kệ cho Uông Nhược Hải hôn cô, cơ thể của cô rất thả lỏng, nhưng cũng không thể nào động tình. Cô tỉnh táo giống như người đứng ngoài quan sát, thờ ơ nhìn bộ dạng nhắm mắt lại kích động và quên mình của anh ta lúc hôn mình.
Cuối cùng cô không kiên nhẫn được nữa, đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo tóc, đối với vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta nhàn nhạt nói: “Uông Nhược Hải, chúng ta dừng ở đây, tôi nghĩ trái tim và thân thể tôi, không bao giờ có thể đón nhận anh lần nữa được.”
Cô đứng lên, đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đèn bên ngoài, bình tĩnh nói: “Uông Nhược Hải, anh biết năm ngoái sau khi anh bắt cá hai tay, tôi nói chia tay, tôi sống như thế nào không?” Cô quay đầu, nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói, “Tôi vốn cũng muốn đối xử với anh như vậy một lần, nhưng mà bây giờ tôi mệt mỏi rồi, chúng ta cứ như vậy chấm dứt đi.”
Uông Nhược Hải hoảng hốt, anh ta gấp đến độ đỏ mắt, trong giọng nói gần như mang theo sự nghẹn ngào: “Phỉ Phỉ, lúc trước đều là lỗi của anh! Chúng ta hãy cứ từ từ, một ngày nào đó, em sẽ tiếp nhận anh một lần nữa!”
Tiền Phỉ cảm thấy quá mệt mỏi, từ trái tim đến thân thể.
“Uông Nhược Hải,” cô im lặng quát to tên anh ta, “Có đôi khi tôi nghĩ, anh thật sự còn yêu tôi sao? Có phải hay không là bởi vì sau khi tôi chia tay anh, không ủ rũ, không tiều tụy, mặt mày sáng sủa, cho nên anh thất vọng? Có phải anh đã từng thấy khó hiểu phải không, sự ra đi của anh sao không mang lại đau khổ cho tôi? Uông Nhược Hải, tôi nghĩ, có lẽ anh cũng chỉ là nhất thời không cam lòng. Không cam lòng tôi rời khỏi anh, lại ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Tôi nghĩ chúng ta thật sự không có khả năng ở cùng một chỗ nữa. Trong lòng tôi vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng anh mặc áo tắm ra mở cửa cho tôi, vĩnh viễn.”
Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: “Uông Nhược Hải, hai ta, đến đây thôi.”
︶3︶●
Ngày hôm sau, Tiền Phỉ gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, nói với cô ấy: “Tôi và Uông Nhược Hải lại chia tay rồi.”
Diêu Tinh Tinh sốc, gào lên hỏi: “Chuyện gì thế? Tên đó lại không chung thủy sao?
Tiền Phỉ nói: “Không có, lần này là tôi đề nghị.”
Diêu Tinh Tinh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Khỉ đầu chó, bà nói thật cho tôi, có phải trong lòng bà có người khác rồi đúng không?”
Tiền Phỉ cười: “Tôi cũng không biết.”
︶3︶●
Hạ tuần (*) tháng tám, hai công ty muốn tổ chức một cuộc giao lưu về tiến độ của hai hạng mục trước. Hội nghị ngày đó, Lý Diệc Phi không đến.
(*) Hạ tuần: tương đương từ ngày 21 đến ngày 30
Tiền Phỉ cố gắng khiến bản thân mình tỏ ra không để ý, hỏi Triệu Đức: “Sao Lý Diệc Phi không tới?”
Triệu Đức thở dài một tiếng, nói với vô: “Đừng nói nữa, gần đây tâm trạng không tốt!”
Tiền Phỉ nghe thấy tâm trạng có chút không tập trung. Sau khi kết thúc cuộc họp, Triệu Đức nói đã lâu không gặp rất nhớ cô, nhất định phải kéo cô cùng đi Du Hương Nhân Gia ăn cơm tối.
Lúc ăn cơm, Tiền Phỉ thấy sắc mặt Triệu Đức hơi trắng bệch, đổ mồ hôi, hỏi cậu ta sao vậy, Triệu Đức nói: “Không có gì, có lẽ làm việc và nghỉ ngơi không tốt, gần đây ngực hơi đau xíu! Sắp tới hạng mục kết thúc, nghỉ ngơi thật tốt là không có việc gì!”
Cậu ta đổi đề tài, nhìn Tiền Phỉ trêu chọc cười nói: “Tiểu Phỉ Phỉ, thật sự là không gặp mặt mấy ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác ah! Cô càng ngày càng xinh đẹp! Hiện tại cô có bạn trai chưa? Nếu không có, tôi có thể sẽ động lòng!”
Tiền Phỉ cười mà không nói.
Lại ăn một lúc, chém gió một lúc, cuối cùng chủ đề kéo đến trên người Lý Diệc Phi.
Tiền Phỉ hỏi Triệu Đức Lý Diệc Phi tóm lại sao vậy, Triệu Đức nói: “Đừng nói nữa, lúc trước không phải là tên kia bị kéo đến tổ khác đi làm phát hành trái phiếu của công ty sao, kết quả tài liệu gì gì đó cũng chuẩn bị xong, ông chủ công ty lại kéo dài không cho bọn họ báo cáo, còn tìm chút việc, Diệc Phi và những người khác đều bị dây dưa, lâu rồi mà vẫn chưa trở về!
“Sau đó, cuối cùng người của tổ hạng mục bị đuổi trở về, mọi người chuẩn bị tài liệu thật tốt gửi cho ông chủ công ty kia xác nhận, chờ sau khi ông ta xác nhận xong sẽ đi báo cáo tài liệu trong hội nghị, kết quả, chờ đợi lại phát hiện ra trái phiếu của công ty này đã phát ra ngoài rồi! Hóa ra bọn họ chê chúng tôi đòi nhiều tiền, dùng toàn bộ tài liệu chúng tôi làm lén tìm công ty chứng khoán khác làm! Công ty của chúng tôi và công ty kia bắt đầu kiện tụng, bảo bọn họ vi phạm thỏa thuận.”
Tiền Phỉ hỏi: “Cái này là chuyện giữa công ty cậu và công ty kia, liên quan gì đến chuyện riêng của Lý Diệc Phi?”
Triệu Đức nuốt nước bọt, nói tiếp: “Cô nghe tiếp đã! Đã không đàm phán được, vậy thì kiện, sau đó công ty tìm luật sư, luật sư múp míp hút thuốc kia rất thủ đoạn gây phiền nhiễu, lúc chỉnh lý tài liệu chứng cớ, nói có phần hợp đồng đảm bảo không tìm thấy, vẫn chắc chắn trước đó đã giao cho Diệc Phi rồi, hơn nữa còn dặn Diệc Phi cất kỹ. Giai đoạn kia cũng không biết Diệc Phi xảy ra chuyện gì, giống như mất hồn, bản thân cậu ta cũng không chắc chắn có cầm hợp đồng bảo đảm kia hay không.”
“Sau đó luật sư lại bảo từng người trong tổ chỉnh lý lại thông tin, biên bản, tin nhắn và bưu kiện giữa hai công ty; bảo in tất cả những thứ đó ra làm bằng chứng, để chứng minh giữa tổ hạng mục và công ty kia thực sự tồn tại liên hệ nghiệp vụ, hơn nữa bọn họ cũng xác thực là công ty đã làm xong các hạng mục công tác phát hành trái phiếu. Kết quả Diệc Phi nói điện thoại mất, thông tin, biên bản và tin nhắn là tìm không thấy, mà hòm thư lại là Yahoo, cũng không dùng được, bưu kiện cái gì cậu ta cũng không sao lưu. Luật sư này và phó tổng giám đốc đâm thọc nói Diệc Phi là nội ứng, nói Diệc Phi chắc chắn đã nhận lợi ích gì đó của công ty kia, muốn để vụ kiện này thua, bằng không bình thường với cách tiêu tiền như nước của Diệc Phi, kiếm được chút tiền sao đủ tiêu đây!” (Thời gian hòm mail yahoo đóng cửa 19/8/2013)
Triệu Đức dừng lại, lại nuốt nước bọt.
Tiền Phỉ kiên định nói: “Lý Diệc Phi không phải loại người như vậy!”
Triệu Đức tiếp lời: “Ừ, đúng thế! Đồng nghiệp của chúng tôi không một ai tin Diệc Phi có thể làm ra việc này, nhưng mà nói cũng kỳ lạ, khoảng thời gian đó Diệc Phi cứ như mất hồn ý, tài liệu cũng ném đi, điện thoại cũng ném đi, hòm thư không thể dùng lúc trước cũng không tính toán chuyển đến bưu kiện, thật không biết tên kia bị cái gì kích thích!”
Tiền Phỉ nói: “Vậy cũng không thể chỉ bằng vào những thứ đó một mực chắc chắn anh ấy là nội ứng ah! Tên luật sư trình độ gì vậy!”
Triệu Đức nói: “Tôi đoán, tên luật sư kia là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân! Khoảng thời gian đó Diệc Phi không phải không ổn sao, do đó tâm tình cũng khá khó chịu, tên luật sư kia lại suốt ngày kiêu ngạo làm ồn, bảo mọi người phối hợp làm cái này cái kia với lão, Diệc Phi như mọi người mắng lão vài câu, cãi nhau khiến lão bị bẽ mặt, lúc này nắm được cơ hội sao mà lão không nắm lấy để ngáng đường Diệc Phi để báo thù ư?!”
Tiền Phỉ lo lắng lo lắng hỏi: “Vậy sau đó như thế nào?”
Triệu Đức nói: “Nói chung thực ra cũng không có gì, nhưng không tốt chính là ở chỗ tên luật sư này là công ty tìm đến, có chút quan hệ với tổng giám đốc, lão nói hươu nói vượn, chúng tôi không tin nhưng là sợ tổng giám đốc tin! Nếu Tổng giám đốc tin, Diệc Phi đoán chừng phải nghỉ việc!”
Tiền Phỉ liền vội hỏi: “Vậy nghĩ biện pháp chứng minh Lý Diệc Phi không phải nội ứng là được đúng không?”
Triệu Đức thở dài: “Chứng minh như thế nào à? Điện thoại ném đi, hòm thư cũng đóng!”
Phần sau của bữa cơm này, Tiền Phỉ ăn như là nhai sáp nến.
Về đến nhà, cô lòng nóng như lửa đốt mở máy tính, vừa đem di động cắm vào chỗ sạc pin trên máy vi tính, vừa mở QQ.
Cô có một bạn học trung học cơ sở lại làm ở Trung Thôn Quan (*), cô cảm thấy có thể hỏi cậu ấy xem có biện pháp nào tìm lại mail trong hòm thư Yahoo hay không.
(*) Trung Quan Thôn (中关村), được đặt biệt danh là “Thung lũng Silicon của Trung Quốc”, thuộc quận Hải Điện, thành phố Bắc Kinh là một cụm các tòa nhà cao tầng chuyên kinh doanh cung cấp tất cả các mặt hàng điện tử vô cùng đa dạng và phong phú bao gồm máy tính, usb, ổ cứng, máy ảnh, máy quay, điện thoại, mp3, máy nghe nhạc, trò chơi điện tử, v.v… và các linh phụ kiện đi kèm với đủ loại tính năng, chất lượng và giá cả, các sản phẩm bao gồm chính hãng cũng như không chính hãng.
Điện thoại cắm vào máy tính, trong nháy mắt, itunes tự động nhảy ra, Tiền Phỉ không quan tâm đến nó, trực tiếp đăng nhập QQ.
May là làm IT quanh năm đều ở trên mạng, cô chẳng tốn sức đã tìm được bạn học cũ. Cô nói hết mọi chuyện cho bạn học cũ, bạn học cũ đồng ý, nói có thể giúp cô tìm lại mail.
Bạn học cũ hỏi Tiền Phỉ biết tài khoản và mật mã của hòm thư không, Tiền Phỉ nhớ đến lúc trước cài điện thoại cho Lý Diệc Phi, Lý Diệc Phi đã nói với cô tài khoản đăng nhập và mật mã của itunes, tài khoản chính là hòm thư của anh, toàn bộ tên của anh, mật mã và mật mã hòm thư đều là ngày sinh nhật của anh. Lúc ấy cô còn trêu Lý Diệc Phi: “Nhớ đổi mật mã, chị sẽ xem trộm mail của chú đấy!”
Mà Lý Diệc Phi nói: “Xem thoải mái, đều là mail công tác, cô xem từng mail trong email của bản thiếu gia xong, tin rằng trình độ nghiệp vụ sẽ được nâng cao!”
Cô đưa tài khoản và mật mã cho bạn học cũ, bạn học cũ yêu cầu địa chỉ của cô, nói: “Tôi sợ cậu không biết thao tác, cứ in mail trong hòm thư ra cho cậu, ngày mai chuyển nhanh đến công ty cậu là được!”
Tiền Phỉ vô cùng cảm kích, tỏ ý hôm khác nhất định mời cậu ấy ăn một bữa ngon.
Chuyện mail OK, cuối cùng cô cũng yên tâm.
Con chuột lướt qua giao diện itunes, trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên tia sáng.
Lúc trước cô gửi tin cho Lý Diệc Phi, đã từng sao lưu mọi thứ trong điện thoại di động của anh! Nội dung sao lưu bao gồm cả thông tin, biên bản, tin nhắn gửi và nhận! Chính là lúc anh bắt đầu tiếp xúc thảo luận hạng mục với công ty kia, thời điểm hai bên liên hệ thường xuyên nhất !
Nghĩ vậy, trong lòng cô bỗng nhiên bừng sáng!
Thế nhưng mà sau đó cô lại bắt đầu bối rối.
Máy tính cô dùng sao lưu cho Lý Diệc Phi là máy tính cũ, máy tính cô đã cho cô em họ của Diêu Tinh Tinh rồi!
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn, cô chỉ có thể đè lại hai chân rục rịch, bắt bản thân mình tắm rửa đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, xin nghỉ ở công ty, lái xe chạy thẳng đến trường học dạy nấu ăn ở ngoại thành.
Đến trường học hỏi mới biết cô em họ của Diêu Tinh Tinh đã học nghề xong, về quê rồi. Cô vỗ đầu mình, ảo não, cái gì gọi là vội vàng đến thần trí không tỉnh táo? Cô sớm nên nghĩ ra khóa học của em họ kia đã kết thúc, thật sự là vội vàng sẽ loạn, đi không được gì lại còn lãng phí thời gian.
Cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, nói qua sự việc, hỏi nhà dì cả của Diêu Tinh Tinh ở đâu, có thể liên hệ qua điện thoại hay không.
Diêu Tinh Tinh trước tiên nói số điện thoại của nhà dì cả, sau đó nói: “Khỉ đầu chó, bà quan tâm Lý Diệc Phi như vậy, giúp anh ta bôn ba, anh ta có biết không? Bà muốn làm gì?”
Tiền Phỉ nói: “Tôi không cần anh ấy phải biết!”
Diêu Tinh Tinh than một tiếng: “Xong đời!”
Tiền Phỉ hỏi: “Cái gì xong đời?”
Diêu Tinh Tinh nói: “Tôi nói Uông Nhược Hải xong đời, tên kia không có cửa rồi!”
Tiền Phỉ không rảnh tốn hơi thừa lời với Diêu Tinh Tinh, cúp điện thoại, gọi cho dì cả. Cũng may cô em họ vẫn đang ở nhà chưa đi làm xa, cô hỏi cô em họ có xóa phần mềm và tài liệu nào trong máy vi tính không, em họ nói không.
Tiền Phỉ để tay trước ngực, thở sâu một hơi, trong lòng ra sức nói lời cám ơn trời đất.
Cô hỏi rõ ràng địa chỉ nhà dì cả, rồi cúp điện thoại.
Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Viện, bảo cô ấy xin nghỉ giúp hai ngày, sau đó đặt vé máy bay, chạy xe thẳng đến sân bay.
Cô thiêm thiếp ngủ ở trên máy bay, sau khi hạ cánh lại chạy đến bến xe.
Chỗ của nhà dì cả là một thôn xóm nhỏ ở ngoại thành, tới đó không có xe lửa tốc hành, muốn tới chỉ có thể ngồi xe khách đường dài bốn giờ.
Lúc Tiền Phỉ mồ hôi đầm đìa chen chúc vào trong xe khách cũ kĩ không có điều hòa đông kín người, cô nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Diêu Tinh Tinh.
Cô vì Lý Diệc Phi lao tâm khổ trí bôn ba như vậy, là vì cái gì?
Chính cô cũng không biết đáp án.
Xóc nảy hơn bốn giờ, lúc ruột sắp xóc nẩy đến mức vỡ ra, rốt cục xe khách nhỏ cũng đến nơi. Cô mang theo một thân đầm đìa mồ hôi xuống xe, dì cả và em họ đang đứng ven đường đợi cô.
Giây phút nhìn thấy hai người không biết vì sao bỗng nhiên Tiền Phỉ muốn khóc.
︶3︶●
Sau khi kiểm tra bản sao lưu trong máy vi tính, Tiền Phỉ ở nhà dì cả nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dậy sớm, vội vàng lên chuyến xe khách đầu tiên về tỉnh thành. Lúc ngồi lên máy bay ở tỉnh thành đã là buổi chiều, lúc đến thủ đô sân bay đã là chạng vạng tối, lúc về đến nhà, trời đã tối đen.
Tiền Phỉ nằm ngay đơ trên giường, mệt mỏi ngay cả động không muốn động.
Điện thoại reo, cô tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy nghe điện thoại được.
Là Uông Nhược Hải. Sau khi nói rõ với anh ta, anh ta thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho cô, lấy danh bạn học và bạn bè gọi, cô không thể nào từ chối.
Uông Nhược Hải hỏi sao ban nãy cô tắt máy. Cô không giấu diếm, nói đầu đuôi sự việc.
Cô nghe ra được trong điện thoại Uông Nhược Hải có chút khó chịu.
Anh ta hỏi: “Phỉ Phỉ, sao em lại bôn ba vì Lý Diệc Phi như vậy? Có phải em thích anh rồi hay không?”
Tiền Phỉ ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không biết, chỉ là từ trong lòng muốn làm chút gì đó cho anh ấy.”
Uông Nhược Hải cúp điện thoại.
Tiền Phỉ không biết sự thành thật của mình là đúng hay sai, cô có thể cảm giác được Uông Nhược Hải hơi bị tổn thương. Thế nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, bọn họ thực sự không trở về được như lúc trước nữa, sớm để cho anh ta thấy rõ một chút cũng tốt.
Cô tắm qua loa, bò lên giường ngủ đến quên trời đất.
Ngày hôm sau đến công ty, cô in cuộc nói chuyện, ghi chép và tin nhắn qua lại ra, kể cả bưu phẩm bạn học cũ in ra thành tài liệu gửi cho cô, đều giao cho hãng chuyển phát nhanh Thân Thông gửi qua cho Lý Diệc Phi.
Mà cột người gửi, cô để trống không ghi.
Buổi chiều rất đúng lúc Triệu Đức tới công ty đưa tiễn đưa tài liệu liên quan đến đơn vị và liên tịch (*) tiến cử, tan việc, Tiền Phỉ mời cậu ta cùng nhau ăn cơm.
(*) liên tịch: những bộ ngành có liên quan với nhau
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đức lại đổ mồ hôi, sắc mặt cũng không tốt, vẫn còn ồn ào đi được vài bước thì đau ngực.
Tiền Phỉ thở dài, tự đáy lòng khuyên cậu ta: “Đừng có thức đêm nữa, công việc là của mọi người, thân thể là của mình, cậu không cần phải vì công việc mà chịu đựng làm hỏng cơ thể!”
Triệu Đức gật đầu nói ừ, kiên định nói nhất định từ hôm nay bắt đầu ngủ sớm.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Triệu Đức vừa ăn vừa nói: “Phỉ Phỉ, nói cho cô biết một tin tức tốt! Chuyện của Diệc Phi đã được giải quyết!”
Tiền Phỉ nhìn Triệu Đức, giật mình.
Bưu kiện cô mới gửi đi trong ngày hôm nay, chẳng lẽ hiện tại Lý Diệc Phi đã nhận được sao? Cô suy nghĩ trong giây lát, cũng có khả năng, dù sao tất cả mọi người đều ở phố tài chính.
Cô tỉnh bơ hỏi Triệu Đức: “Chuyện này là như thế nào?”
Triệu Đức nói: “Bạn bè của Diệc Phi thực sự rất tuyệt vời cũng quá trâu bò! Nhiều người trừng trị tên luật sư kiêu ngạo ầm ĩ kia đến mức phải quỳ xuống! Cũng không biết bọn họ dùng cái biện pháp gì, dù sao tên luật sư kia cũng không dám nữa nói linh tinh nữa!” Triệu Đức dừng lại một lúc, thổn thức nói, “Tôi cảm thấy Diệc Phi không giống người bình thường, thế nhưng mà không nghĩ tới tính cách của tên kia lại có thể lỗ mãng, không đàng hoàng như vậy!”
Tiền Phỉ cười một cái, phụ họa một chút, không nói gì, trong lòng chấn động.
Xem ra chuyển phát nhanh kia của cô, hơi thừa rồi.
Buổi tối về đến nhà, cô thử gọi điện thoại cho người giao hàng của hãng chuyển phát nhanh Thiên Thông, muốn hỏi một chút xem bưu kiện chuyển tới chưa và yêu cầu đem hàng chuyển phát nhanh về. Người giao hàng nói hàng chuyển phát nhanh đến đưa đến nơi lúc 5h30 chiều, người nhận đã tan ca không ở đó, bưu kiện được đồng nghiệp ký nhận thay.
Cúp điện thoại, Tiền Phỉ chán nản nằm ngã xuống giường.
Cô thật sự là làm điều thừa mà.
︶3︶●
Ngày hôm sau, cả ngày Tiền Phỉ đều không nhận được điện thoại hay là tin nhắn của Lý Diệc Phi.
Tâm tình của cô phập phồng như ngồi cáp treo, không biết rốt cuộc Lý Diệc Phi có nhận được bưu kiện kia hay không, không biết suy nghĩ của anh sau khi nhận được bưu kiện kia là như thế nào, anh có thể đoán ra hàng chuyển phát nhanh là của cô hay không? Nếu như anh đoán được, tâm trạng sẽ thế nào? Có phải sẽ cảm thấy cô rất nhàm chán, làm điều thừa, khiến người ta chán ghét hay không?
Trải qua một ngày cô không thể tập trung được. Chạng vạng tối, cuối cùng cũng nhịn đến tan tầm, cô vô tri vô giác ăn không biết mùi vị ở quán ven đường, sau đó về nhà. Đến nhà, vào trong nhà, thay giày như một người sống đời sống thực vật, co quắp thành một đống nằm vật xuống trên ghế sofa, là gì cô đều không nhớ rõ.
Cô hốt hoảng, cũng không biết bản thân mình rốt cục đang nghĩ gì, ký ức giống bị ngâm qua rượu, như những mảnh vỡ.
Mãi đến khi cô nghe thấy những tiếng đập cửa dồn dập, mới giật mình, có chút tỉnh táo.
Cô đứng dậy, đi tới cửa, miễn cưỡng hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
Tiếng đập cửa ngừng lại, trong cửa ngoài cửa trong chốc lát lâm vào yên tĩnh.
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiền Phỉ giật mình, đi đến gần lỗ nhòm ở cửa xem.
Lập tức tim đập như trống.
Cô mở cửa ra.
Cô vẻ mặt giật mình đứng ở bên trong, Lý Diệc Phi ngực phập phồng thở hổn hển đứng ở ngoài cửa.
Một giây sau, đột nhiên anh nắm chặt vai cô, cúi đầu hôn cô.
Anh vừa hôn cô vừa đẩy cô vào trong nhà, cởi giày qua loa, vòng chân đóng cửa, chặn cô ở tường, dùng hết khí lực dùng sức nhấm nháp môi của cô, anh dựa vào cô, ngực đè ép đến mức gần như cô thở không nổi.
Lúc đầu cô ngớ người, lúc tỉnh táo lại, người đã bị anh đề trên vách tường hết sức cưỡng hôn. Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng mà cả người mỗi một milimet đều bị anh kề sát giam cầm, không dùng được chút xíu sức lực nào. Cô dần dần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn, choáng váng đáp lại anh.
Lưỡi của anh cạy mở môi của cô, bá đạo trêu đùa giữa răng và môi. Cô tê dại từ lòng bàn chân đến cột sống, chân mềm nhũn đến nỗi gần như đứng không vững.
Giờ khắc này, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và tiếng tim đập thình thịch của họ.
Cô không biết rốt cuộc bọn họ hôn bao nhiêu lâu, chỉ cảm lúc thấy anh buông cô ra, môi của cô đã sưng lên.
Cô thở hào hển hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Anh khàn giọng trả lời: “Tôi nhận được bưu kiện, tôi gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, tôi biết em chạy tới ở nông thôn!” Anh nâng mặt của cô lên, chóp mũi gần như chạm nhau, hai mắt dứt khoát nhìn vào đáy mắt cô, trong giọng nói có sự khàn khàn kiềm chế, hỏi cô, “Sao lại làm những việc này vì tôi? Vì sao hả?”
Tiền Phỉ nghe tiếng tim đập của mình, hơi thở dồn dập mà trả lời: “Không tại sao!”
Anh chống đỡ trán của cô, nở nụ cười: “Diêu Tinh Tinh nói, em và tên họ Uông kia lại chia tay rồi!” Anh nhấm nháp môi của cô, “Như vậy, có thể đến lượt tôi rồi đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.