Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 52

Ai Lam

06/08/2019

Cô không nhịn được nhìn về phía bụng của cô bạn học, giống như bên trong không phải sinh mạng nho nhỏ mà là một quả bom: “Em bé này, cậu có cần hay không…?”

Bạn học đỏ mặt, dịu dàng vuốt ve bụng: “Đương nhiên là cần. Làm sao mình có thể cướp đoạt quyền lợi bé tới thế giới này? Nạo thai rất tàn nhẫn, mình không làm được.”

Tiết Tiểu Tần à một tiếng, cầm bao tiền đưa cho đối phương nhưng vẫn không kiềm được hỏi thăm: “Mười ngàn đồng cũng không đủ cho cậu ở mấy ngày đâu, mình vẫn khuyên cậu báo cảnh sát đi. Cậu cũng coi như là người vô tội, mọi việc đều do người đàn ông kia lừa gạt cậu, còn về phần có giữ lại đứa bé hay không… Là quyền tự do của cậu.” Cô nở nụ cười, cười rất lúng túng rất gượng gạo. Tiết Tiểu Tần có chứng bệnh xấu hổ sợ hãi, người khác mất mặt cô lại muốn đào cái lỗ chui xuống trốn, cô vội nói: “Thôi, cứ như vậy đi. Bọn mình còn có việc, đi trước nha!”

Bọn họ gật đầu: “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Tiết Tiểu Tần cười gượng, chạy vài bước tới bên cạnh Hoắc Lương, nắm tay anh: “Chồng à, chúng ta đi thôi.”

Lúc đi qua cửa phòng bạn học, cô ta nở nụ cười khách sáo với Hoắc Lương, nhưng Hoắc Lương làm như không nhìn thấy cô ta, mắt nhìn thẳng về trước mà đi. Tiết Tiểu Tần nhìn thấy, vội vã cười với bạn học, dùng khẩu hình miệng nói ‘thật ngại quá!’

Nắm tay nhau đi vào trong thang máy, Tiết Tiểu Tần mới làm mặt quỷ với cửa thang máy. Hoắc Lương nhìn thấy, cảm thấy cô thật là đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn cô. Nụ hôn này kéo dài tới khi thang máy xuống lầu một mới kết thúc, người ở ngoài chờ thang máy khá nhiều, Hoắc Lương không thích tiếp xúc thân thể với người khác ôm Tiết Tiểu Tần trong khuỷu tay, đưa cô ra ngoài.

Khi cửa thang máy sắp đóng, một người đàn ông thở hồng hộc chạy tới hô to: “Chờ một chút! Chờ một chút!”

Tiết Tiểu Tần nhanh tay giúp anh ta giữ nút thang máy, nhưng người đàn ông không nói một câu cảm ơn, lúc chạy tới còn không cẩn thận đụng trúng cô, cũng chẳng thèm xin lỗi. Ánh mắt Hoắc Lương liền không bình thường, nhưng Tiết Tiểu Tần không hề giận. Cô cùng anh bước hai bước về phía trước, chợt cô ngoảnh đầu nhìn về phía thang máy, cửa thang máy đã đóng, cái gì cũng không thấy.

“Sao thế?” Hoắc Lương luôn dễ dàng nhận ra mọi cảm xúc của Tiết Tiểu Tần.

Vừa rồi Tiết Tiểu Tần còn đang nghĩ tới chuyện bạn học có thai, cho nên đi không nhìn đường, nhưng cô cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt: “Em cảm thấy… hình như đã gặp người đàn ông kia ở đâu rồi.”

Hoắc Lương liếc cô một cái: “Em không nhận ra à?”

“Anh quen hả?” Tiết Tiểu Tần kinh ngạc.

“Chính là tổng giác đốc của công ty em, cái lần em đào hôn đó.” Hoắc Lương nhàn nhạt nói: “Lúc anh đi tìm em về, đã gặp anh ta một lần. Anh không biết anh ta họ gì.”

Tiết Tiểu Tần kinh ngạc nhìn anh: “Thế mà anh còn nhớ à?” Một năm trước vô tình gặp mà vẫn nhớ đến bây giờ… Bộ não này cấu tạo như thế nào vậy?

Hoắc Lương gật đầu, Tiết Tiểu Tần được anh dắt tay đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại: “Em cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”

Nói xong, cô như người giật mình tỉnh mộng, kéo Hoắc Lương đi ngược trở lại: “Đi đi, đi về gặp bạn học em.”

“Vì sao?” Hoắc Lương không muốn đi.

“Hồi nãy chúng ta đi ra khỏi thang máy, Phương tổng vừa đi vào khách sạn. Anh ta không đến quầy tiếp tân hỏi bạn học của em ở phòng nào, đã vội chạy theo thang máy. Chứng tỏ anh ta biết rõ từ lâu!”

Hoắc Lương nói: “Làm sao em biết anh ta là bạn trai của bạn học em?”

Tiết Tiểu Tần đắc ý nhìn anh: “Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, anh không hiểu đâu.”

Thực ra cô không dám nói thật. Bởi vì lúc trước cô còn làm việc ở công ty, Phương tổng hình như có ý với cô nhưng cô biểu hiện rất lạnh nhạt, rất hờ hững. Hơn nữa, Phương tổng chưa từng nói rõ, nên cô cũng cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều. Quan trọng nhất là, có một lần cô đi ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc, vô tình nhìn thấy anh ta cầm giấy hôn thú!



Khi ấy chỉ vô tình nhìn thấy, cô cũng không dám xác nhận có phải của Phương tổng hay không. Nhưng bây giờ Tiết Tiểu Tần có thể khẳng định, như vậy Phương tổng chính là người đàn ông có vợ còn thích lừa gạt mấy cô gái trẻ tuổi?

Tương tự, bạn học của cô cũng lừa gạt cô. Không phải nói bạn trai không biết à? Không phải nói cô ta bị bạn trai lừa hay sao? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, Tiết Tiểu Tần rất tức giận, cô cảm thấy mình bị người ta dắt mũi!!! Cô thật đần! Thế mà lại cầm mười ngàn đồng cho mượn! Ban đầu, cô nghĩ tốt xấu gì cũng là bạn học chung trường bốn năm, đối phương ở Bắc Kinh không có bà con bạn bè, có thể giúp thì giúp. Thế nhưng nghĩ tới chuyện đối phương biết người ta đã có gia đình còn muốn sống chung, còn lừa gạt mình, Tiết Tiểu Tần tức muốn hộc máu!

Cô phải làm rõ mọi chuyện mới được! Nếu Phương tổng không phải tới đây tìm bạn cô, hoặc bạn học cô không lừa cô thì mọi chuyện cho qua. Nhưng nếu dám lừa cô…

“Bạn học của em có điện thoại di động, cô ta có thể gọi điện báo cho tổng giám đốc của em số phòng của cô ta.” Mặc dù Hoắc Lương cũng cảm thấy cô ả kia đang lừa Tiểu Tần nhà anh, nhưng anh vẫn tìm lí do để giải thích: “Hoặc là Phương tổng không phải tới tìm bạn học em.”

Tiết Tiểu Tần nói: “Đi xem thì sẽ biết.”

Vì vậy, hai người lại chờ thang máy lên lầu hai mươi, đáng tiếc hiệu quả cách âm của khách sạn siêu cấp tốt, Tiết Tiểu Tần dán tai vào cánh cửa nghe một hồi vẫn không nghe được cái gì. Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Hoắc Lương. Hoắc Lương bất đắc dĩ nhìn cô, kéo cô lại, đưa tay gõ cửa.

Một lúc lâu mới có người hỏi: “Ai vậy?”

“Là tôi!” Tiết Tiểu Tần gọi.

Bạn học cô đi ra mở cửa, không hiểu tại sao Tiết Tiểu Tần quay lại. Đôi mắt sắc bén của Tiết Tiểu Tần nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau bạn học mình —— Đích thị là Phương tổng! Cô dứt khoát vươn tay: “Trả tiền đây.”

“A??!!”

“Trả tiền lại đây. Mười ngàn đồng tôi vừa cho cô mượn đấy. Bây giờ tôi đổi ý, không cho cô mượn nữa!”

Bạn học kia vẫn giả bộ không hiểu ý cô, Tiết Tiểu Tần nói tiếp: “Bây giờ cậu ở sống cùng Phương tổng, Phương tổng là hải quy, không đến nỗi thiếu tôi mười ngàn đồng chứ???”

*Hải quy: Ở Trung Quốc, người ta gọi những du học sinh quay về nước là “hải quy”.

**Mười ngàn đồng bên TQ đổi sang VND là chừng 370 triệu. Cái này mình hỏi bạn Queen nha, mình hổng rành:v

Lúc này, Phương tổng nghe âm thanh đi ra, thấy Tiết Tiểu Tần cũng sợ hết hồn: “Tiết... Tiểu Tần? Tại sao em lại ở đây?”

“Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi anh đó, sao Phương tổng lại sống cùng bạn học của tôi vậy?” Tiết Tiểu Tần khoanh tay hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia mọi ngưởi ở trong công ty đều nói anh chưa lập gia đình? Bản thân đã có vợ còn lừa gạt mấy cô gái trẻ, anh không thấy xấu hổ à?”

“Cậu nói cái gì thế?”

Không ngờ rằng Phương tổng chưa kịp nổi giận, bạn học của Tiết Tiểu Tần đã nhướn mày trợn mắt: “Anh ấy làm gì mích lòng cậu à? Sao cậu cứ há miệng là mắng người vậy? Thật không có giáo dục!”

Tiết Tiểu Tần và bạn học này không quen thân lắm, hồi còn đi học chỉ biết sơ sơ, cô không ngờ ả này lại là đóa hoa kì lạ: “Tôi mắng anh ta thì sao? Anh ta lừa gạt cô còn gì? Mới vừa rồi cô còn nói anh ta đã có gia đình chẳng lẽ là giả? Có phải cô lừa tôi hay không?”

Bạn học úp mở hai giây, Tiết Tiểu Tần liền hiểu. Cô lười nói nhảm với loại người này, chỉ tiếc bản thân lãng phí thời gian và tinh lực (tinh thân & thể lực). Đúng là lòng tốt bị người ta coi là lòng lang dạ thú. Vì vậy lại vươn tay: “Trả tiền lại đây! Các người thích như thế nào thì kệ các người, cô trả tiền lại cho tôi!”

Bạn học kiên quyết không chịu trả, trừng mắt với Tiết Tiểu Tần: “Đúng là nhỏ mọn, cậu có nhiều tiền như vậy, cho tôi mượn một ít thì có sao?”



“Vậy cô viết giấy nợ đi!” Tiết Tiểu Tần chặc lưỡi: “Tôi tưởng cô không biết gì nên mới chạy tới giúp cô, nếu biết cô lừa tôi, tôi mới lười quan tâm cô.”

Hoắc Lương kéo cô vào lòng, một tay khoát lên vai cô, xoay người dẫn cô đi. Tiết Tiểu Tần nóng nảy: “Anh làm gì thế? Chưa đòi tiền xong mà!”

‘Rầm’ một tiếng, bạn học của cô đóng sầm cửa lại! Tiết Tiểu Tần trợn mắt, không thể tin được những gì mình đang thấy: “Cô ta đóng sầm cửa kìa! Em có nhìn lầm hay không? Cô ta vừa đóng sầm cửa! Cô ta không định trả tiền lại cho em hả?”

Hoắc Lương nhàn nhạt đáp: “Có vài người không có lương tâm, bụng dạ xấu xa, khoản tiền kia không lấy lại về được.” Một là không có giấy ghi nợ, hai là không có chứng cứ, chỉ vay mượn bằng lời nói thì muốn đòi tiền rất khó.

Tiết Tiểu Tần giận dữ muốn đá vào cửa, Hoắc Lương vội ôm cô lại: “Đau chân.”

Cô trừng mắt nhìn cánh cửa kia một lúc lâu, cảm thấy lòng tốt của mình bị chó ăn, lập tức lấy di động ra gọi cho Tiểu Viên. Hỏi cô ấy có còn làm ở chỗ đó hay không, lại hỏi tại sao Phương tổng đã kết hôn lại đi lệch đường… Tiểu Viên là cô gái trời sinh thích tám chuyện, vừa nghe Tiết Tiểu Tần có hứng thú với những tin tức này liền kích động. Vừa khéo được nghỉ lễ quốc khánh, cô ấy hỏi Tiết Tiểu Tần đang ở đâu, hẹn ra gặp mặt rồi kể chuyện luôn. Tiết Tiểu Tần hẹn gặp Tiểu Viên ở quán cà phê khá gần đây, sau đó nói với Hoắc Lương: “Chồng à, nếu không anh về nhà trước đi!”

Hoắc Lương lắc đầu: “Anh đi với em.”

“Nhưng bọn em trò chuyện nhảm nhí, anh đâu có thích nghe.”

“Ai nói anh không thích nghe.” Hoắc Lương nhìn cô: “Người tên Phương tổng kia có ý với em cho nên tất cả những xì – căng – đan của gã, anh đều thích nghe.”

Tiết Tiểu Tần: “...” Đều là chuyện thuở xa xưa rồi, anh nhớ kĩ thế làm gì!?

Lái xe ra khỏi khách sạn đến quán cà phê đã hẹn, nhà của Tiểu Viên ở gần nơi này nên tới sớm hơn hai người. Đang ngồi chờ Tiết Tiểu Tần, vừa thấy cô liền hưng phấn vẫy tay gọi: “Ở đây! Ở đây!” Sau đó, cô nàng chớp chớp mắt nhìn Hoắc Lương, lén lút hỏi Tiết Tiểu Tần: “Sao người nhà của cô cũng đi theo? Nói mấy chuyện xàm xí này trước mặt anh í, tôi ngại lắm!” Cảm giác khi được nói chuyện với nam thần rất là xấu hổ, giống như không cần thận làm rớt băng vệ sinh từ trong ống quần ra!!!

Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút, kéo Hoắc Lương tới bàn bên cạnh. Tóm lại, tai của Hoắc Lương rất thính, ở xa cũng có thể nghe rõ.

Hoắc Lương ngoan ngoãn ngồi đó, gọi một ly cà phê cả buổi không uống một ngụm. Trái lại, Tiết Tiểu Tần vừa ngồi xuống liền gọi một phần tiramisu và một tách cà phê latte. Trong lúc chờ bánh ga-to đưa lên, cô bưng latte lên uống một hớp, tò mò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tin tức này rất giật gân, cô biết không? Hồi đầu, Phương tổng đã kết hôn nhưng không hề nói cho bọn tôi biết! Một năm nay, mấy nữ nhân viên đến rồi đi trong công ty đều có ‘quan hệ’ với Phương tổng đấy. Sau khi chia tay liền xin nghỉ việc!” Nói tới đây, Tiểu Viên rất kính phục liếc nhìn Tiết Tiểu Tần: “Lựa chọn lúc đầu của cô thật sáng suốt, bây giờ tôi rất áy náy việc khi xưa cố gắng gán ghép cô với Phương tổng.”

Tiết Tiểu Tần khoát khoát tay: “Sau đó thì sao? Vì sao bạn học của tôi ở chung với Phương tổng?”

“Bạn học của cô hả? Thượng Dĩnh là bạn học của cô?” Tiểu Viên há to miệng: “Tôi ngất! Quan hệ rối loạn ghê hồn! Cuộc sống là một vòng tròn, cực kì tròn trịa!” Vòng tới vòng lui cuối cùng cũng gom chung một chỗ.

“Ái chà, nghiêm túc chút!” Tiết Tiểu Tần chọc chọc Tiểu Viên.

Tiếu Viên hớp một ngụm cà phê, lại ăn một chút bánh kem dâu tây, mới nói: “Thượng Dĩnh tới công ty chúng mình làm thư kí, không bao lâu thì cặp bồ với Phương tổng. Hai người bọn họ trai tài gái sắc, rất xứng đôi! Nếu không phải bà xã của Phương tổng đột nhiên đến gây rối, chúng mình còn chúc phúc cho bọn họ nữa á!” Tiểu Viên nhìn xung quanh, rõ ràng không có người quen, cô nàng lại nhỏ giọng lén lén lút lút nói, giống như như vậy mới có cảm giác đặc biệt khi ‘tám chuyện người khác’: “Cô không thể ngờ đâu nhé, mọi người đều nói Phương tổng gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thực ra không phải đâu! Gã ta dùng tiền nhà mẹ vợ để mở công ty đấy! Nhà vợ gã cũng thuộc dạng có tiền, tiếc là cô không nhìn thấy. Tuy rằng vợ gã không thể so sánh được với cô, nhưng trên người toàn là đồ hiệu không à!”

Nói xong, Tiểu Viên chậc lưỡi kinh ngạc: “Ban đầu, Phương tổng và Thượng Dĩnh vội vàng chia tay, chuyện coi như chấm dứt. Không ngờ sau khi Thượng Dĩnh nghỉ việc mà vẫn còn ở chung với Phương tổng. Lúc này, bà Phương mới phát điên! Ngày đó cô ta dẫn người đến công ty đập phá một trận, hù chết tía bọn mình luôn! Chẳng qua cô ta cũng rất tốt, nói là sẽ cử người ở công ty mẹ xuống quản lí, không giảm biên chế. Cho nên mặc kệ xuất phát từ đạo đức hay cá nhân, tôi đều đứng về phía bà Phương.”

Tiết Tiểu Tần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Thì ra là thế. Vậy cô có biết Thượng Dĩnh mang thai hay không?”

Lần này tới lượt Tiểu Viên giật mình: “Cô ả mang thai?” Dứt lời, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Hèn chi! Tôi nói sao tự nhiên Phương tổng vội vã chia tay, kế đó liền biến thành tình yêu chân thành, chắc chắn là vì Thượng Dĩnh có thai!”

“Có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook