Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 36: Tôi thích cậu
Thiên Hạ Thiên
25/12/2020
Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Lời tâm sự vô cùng thấm thía của mẹ Mục làm Mục Khải An vốn dĩ tâm hoa nộ phóng cũng phải ngẩn người ra, cũng khiến cậu thanh tỉnh sau khi bị những hồi ức ngọt ngào nhỏ nhoi của mình và Hà Tất nhét đầy não, đầu óc cũng không còn nóng như vừa rồi.
Nhưng Mục Khải An cũng không bởi vì điều này mà xa cách hoặc tránh né Hà Tất, chỉ là lúc ở chung cùng anh thì trở nên bình tĩnh hơn, đồng thời cũng cân nhắc làm như thế nào để tìm cơ hội nói đến vấn đề này với Hà Tất.
Mà tâm tư Hà Tất không xa và tinh tế như Mục Khải An, có đôi khi thậm chí còn chậm chạp, thêm nữa là thời gian tổ chức đại hội thể thao càng ngày càng gần, thời gian huấn luyện của đội bóng rổ viện Số cũng càng ngày càng gấp rút, Hà Tất vội đến không kịp, cho nên cũng không phát hiện Mục Khải An xảy ra dị thường nào.
Giữa trưa hôm sau, Hà Tất cùng Mục Khải An đi ăn, cũng không phải bọn họ cố ý đi chung thành thế giới hai người, mà là ba người Đậu Nha phi thường tinh tế hiểu chuyện, tỏ vẻ không muốn trở thành bóng đèn.
Trời âm u, còn xuất hiện từng trận gió lạnh, nhưng trên mặt hai vị đây lại vẫn cười tươi vui vẻ, với Hà Tất, dù sao thì tâm tình tốt là được.
Áo khoác của Hà Tất sáng sớm hôm nay Mục Khải An đã cất vào balo, lúc này rốt cuộc có cơ hội đưa cho anh. Hai người ở nhà ăn tìm một góc không ai ngồi, cảm giác cũng không tồi.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Tất ăn tương đối nhanh, ăn vô cùng ngon miệng. Mục Khải An nhìn Hà Tất ăn như vậy cũng cảm thấy bữa ăn ngon miệng, chỉ là rất nhanh cậu liền phát hiện Hà Tất chốc lát lại ho khan hai cái, không phải quá nghiêm trọng, nhưng Hà Tất ngày thường hiển nhiên sẽ không như vậy, thế thì chỉ có thể là.....
"Cậu bị cảm?" Mục Khải An đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Hà Tất.
"Có chút," Hà Tất không thèm để ý trả lời, "Vấn đề nhỏ, không phải quá nghiêm trọng đâu."
Mục Khải An liền nghĩ tới ngày hôm qua, trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại không buông tha, "Ngày hôm qua cũng không biết ai nói không sợ lạnh, thân thể rất tốt."
Hà Tất nghẹn lời, ngay sau đó lại cười nói, "Thân thể tốt thì liền không dễ dàng bị cảm à?"
Mục Khải An nhấp môi cười nói, "Thân thể người ta tốt mới không vì lạnh một chút đã bị cảm, còn không bằng tôi, ngày hôm qua lúc cậu còn chưa tới tôi đã ở đường băng đóng băng nửa ngày rồi," Mục Khải An có chút đắc ý nhỏ chỉ vào mình, "Cậu nhìn tôi xem, khoẻ như vậy, như này mới gọi là thân thể tốt có biết không?"
"Rồi rồi rồi cậu khoẻ nhất." Hà Tất vừa có lệ vừa tiếp tục ăn.
Mục Khải An ngoài miệng trêu chọc người ta xong, đảo mắt lại quan tâm hỏi, "Uống thuốc chưa?"
"Uống rồi, yên tâm." Trên thực tế thì trình độ này tính gì là cảm, lúc ở sân bóng rổ mồ hôi chảy như mưa một lúc không phải tốt rồi sao? Hà Tất căn bản không để ở trong lòng là uống thuốc gì.
"Đúng rồi, chờ lát nữa quay lại ký túc xá không?" Hà Tất đột nhiên hỏi, anh nhớ Mục Khải An tầm tiết 4 buổi chiều mới có khóa.
Mục Khải An do dự một giây vẫn gật gật đầu, "Ừm." Lại nói, cậu cũng hơn nửa tháng không về ký túc xá rồi.
"Ha, rốt cuộc cũng trở về rồi?" Hà Tất vốn là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Mục Khải An thế mà lại gật đầu, lập tức nhịn không được trêu chọc, "Hiện giờ không sợ tôi ăn cậu sao?"
"Phụt ~" Mục Khải An đang ăn đột nhiên bị một câu Hà Tất nói "tôi ăn cậu" doạ đến phun, cũng may cậu kịp thời quay đầu mới tránh phun ra bàn ăn của hai người.
Kỳ thật ý của Hà Tất chính là "Rốt cuộc không sợ tôi dám trở về rồi?", Nhưng hiện tại với quan hệ của hai người, Mục Khải An dĩ nhiên sẽ hiểu sai, kết quả là "Ăn" này là "Ăn" ấy, thật đáng sợ.
"Từ từ, từ từ thôi," Hà Tất nhanh tay vỗ vỗ bả vai của cậu, "Làm cho cậu sợ tới mức này."
Mục Khải An trừng mắt liếc nhìn Hà Tất một cái, "Đó là phòng ký túc xá của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về thôi."
"Đúng đúng đúng." Hà Tất vội vàng gật đầu, nhưng nụ cười trên mặt cười kia, quả thực là......
"Đêm cũng ngủ lại à?" Hà Tất cho rằng Mục Khải An đã quyết định về trường học, không ngờ anh lại lần nữa đoán sai.
"Buổi tối không ở, còn muốn về nhà ở vài ngày."
"Thế thì phiền dì lắm ~" ngữ khí Hà Tất có thể nói phi thường "Khinh bỉ", "Bảo bảo, nên trưởng thành rồi."
"Phụt ~" Mục Khải An lại lần nữa phun ra, hai chữ "Bảo bảo" của Hà Tất có thể nói là một ngữ hai ý nghĩa*, mặt Mục Khải An nháy mắt đỏ lên, "Hà Tất, cậu có để người khác ăn cơm không vậy!"
*: Một nghĩa là gọi những đứa trẻ, một nghĩa là để gọi người mình yêu thương.
"Rồi rồi rồi, tôi sai rồi ha ha," Hà Tất vừa trấn an vừa cười không ngừng, "Bảo bảo của chúng ta vẫn là một đứa trẻ mà."
"Hà Tất!" Mục Khải An mặt đỏ như máu, "Tôi là trở về ở cùng mẹ, ba của tôi đi công tác nước ngoài còn chưa trở về."
"À à, đúng là bảo bảo ngoan." Hà Tất bừng tỉnh đại ngộ tỏ vẻ đã hiểu.
"Câm miệng, ăn cơm."
"Được, được rồi."
Mục Khải An dứt khoát cúi đầu đút cơm, quả thực mặc kệ anh, thật sự...... Nhìn lầm rồi.
Mấy ngày sau đó, Mục Khải An đều là giữa trưa đến ký túc xá, buổi tối thì về nhà. Cơm trưa đều ăn cùng Hà Tất và Chuột, nhưng thời gian của Hà Tất ở bên này lại càng ngày càng gấp, hơn nữa bởi vì đội bóng báo danh thi đấu tương đối nhiều mà đại hội thể thao lại chỉ có ba ngày, một vài hạng mục giống nhau sẽ thực hiện một cuộc sàng lọc tuyển chọn trước hôm diễn ra đại hội thể thao, đội Hà Tất chính một trong số đó.
Cho nên thời gian ở bên nhau của hai người cũng không nhiều, huống hồ hai người ở hai khoa hai viện khác nhau, thời gian phần lớn đều đi học, không có khóa thì từng người lại có việc. Hà Tất bị cảm cũng thấy mình không có việc gì nên dường như bị anh xem nhẹ, chỉ là Mục Khải An cho rằng anh đã uống thuốc rồi.
Chớp mắt đại hội thể thao đã tới, trường học sẽ chọn thời gian, ba ngày từ thứ sáu đến chủ nhật, nhưng thật ra chỉ có hai ngày, cuối tuần bọn họ vốn dĩ không đi học.
Buổi sáng buổi chiều cơ bản đều thi đấu, từng vòng từng vòng một, viện tuy rằng chỉ là viện nhỏ, nhưng cũng may lần này đội viên có thực lực, qua mấy lần sàng lọc cũng không ai bị loại khỏi.
So với trận bóng rổ của Hà Tất tốn thời gian và hao lực, Mục Khải An bên kia hiển nhiên đơn giản mau lẹ, cho nên Mục Khải An sau khi biết kết quả thì lựa thời gian để đến sân bóng rổ nhìn Hà Tất chơi bóng.
Đương nhiên, cùng lại đây, còn có một đám cổ động viên. Mục Khải An ở trường học có mức độ nổi tiếng và lực ảnh hưởng lớn, đặc biệt là thuộc loại nam thần thích vận động và đẹp trai vô biên, vì thế bên ngoài đường băng luôn vây đầy "Đội cổ động viên", Mục Khải An như một trận gió liền đoạt điểm cao, nhận lấy một trận thét chói tai.
Trên thực tế, Hà Tất cũng không kém, vừa cao vừa soái mà kỹ thuật chơi bóng rổ cũng rất tốt, hơn nữa bên này cũng có nhiều người xem. Mười mấy sân bóng rổ đồng thời thi đấu, sân của Hà Tất bị vây đầy người, huống chi hôm nay lại là hai lượt cuối cùng, người đến xem náo nhiệt lại càng đông hơn. Cho nên nói, đại hội thể thao thật là phúc lợi của nữ sinh, soái ca đều xuất hiện.
Kết quả là, Hà Tất cùng Mục Khải An đều có tên trên bảng BBS của K đại, danh khí thật đúng là khó nói, bởi vì hai nam thần có phong cách bất đồng, nhưng nếu để làm bạn trai, chỉ có lão công và lão công, tiếng hô Hà Tất tựa hồ rất rõ ràng.
Mục Khải An vì thế còn có chút giận dỗi, cao thôi thì ghê gớm lắm? Nhóm muội tử tỏ vẻ, đây hoàn toàn quyết định nhờ khí chất có được không? Hà Tất chỉ biết "Ha ha ha ha".
Mục Khải An: "......"
Topic toàn gọi lão công lão công rốt cuộc đã bị bao phủ, bởi vì sau hai ngày thi đấu thì rất nhanh xuất hiện một kích đâm trí mạng mọi người, hai nam sinh được tranh cướp này, bọn họ căn bản là một đôi! Mục Khải An lại còn xem lão công của cậu ta thi đấu.
Hôm nay đã là ngày diễn ra đại hội thể thao cuối cùng, cuộc thi đấu đã được chuẩn bị tới cuối, đội của Hà Tất cũng chính là một trong những đội của cuộc thi cuối, tỷ như trận này, thắng, vậy đoạt huy chương đồng, thua thì liền xếp hạng bốn.
Nhưng vô luận thắng hay thua, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ đã là rất mạnh, cho nên Hà Tất cũng không có áp lực gì. Mục Khải An cũng tiến vào cuộc đua cuối cùng, chỉ chờ trận 2h buổi chiều nữa thôi, lúc này liền trực tiếp đến nơi xem Hà Tất thi đấu.
Bởi vì đây là trận cuối, Hà Tất ở đây có thể nói là bị vây đến tầng tầng, có đội cổ động viên hô cố lên, thường thường trao một tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vóc dáng Mục Khải An còn tính là cao, đứng ở bên ngoài đám người nhìn vào bên trong, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đội viên chạy tới chạy lui trên sân.
Vừa vặn lúc này Hà Tất thực hiện kỹ thuật một cách linh hoạt, sau đó xoay người đẹp mắt đoạt bóng trong tay đối thủ, đồng thời ngay lúc đối phương nhảy lên thì lấy hết sức tung người nhảy thoát khỏi vòng vây của đối phương rồi tung một đường bóng đẹp mắt, bóng bay qua hơn nửa sân bóng truyền tới tay đồng đội, đồng đội cũng lấy lực, xoay người nhảy lên úp rổ một cách đẹp mắt.
Ầm một tiếng liền náo nhiệt hẳn lên.
"Bóng đẹp!"
"Tuyệt!"
"Má nó thật là đẹp zai."
"Hà Tất soái quá."
"Viện Số học cố lên!"
......
Mục Khải An: "......"
Thi đấu đã tiến vào hồi gay cấn, Hà Tất nào có tinh lực chú ý chuyện khác, lúc này tập trung hết sức chăm chú ở trên sân bóng, căn bản không phát hiện Mục Khải An ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều người ngăn trở tầm mắt nên cũng nhìn không thấy. Vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Đậu Nha.
"Mục Khải An?"
Mục Khải An vừa quay đầu lại, liền thấy Đậu Nha đang cùng một người nam sinh ôm thùng nước khoáng ở phía sau. Ba chữ "Mục Khải An" vừa ra khỏi miệng, người chung quanh nghe được thanh âm tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn qua, rồi sau đó liền thấy Mục Khải An đang đứng ở phía sau.
Vì thế, người trước mặt cậu rất nhanh nhường ra một con đường nhỏ, dù sao thì cũng để....xem mặt. Hai ngày nay có ai không biết giáo thảo Mục Khải An, người xem bóng rổ càng biết, cũng có cơ số người biết quan hệ của cậu và vị đang chơi bóng kia.
Mục Khải An nháy mắt xấu hổ, không biết làm sao, Đậu Nha lại nhanh chân đặt bình xuống cho người ở dưới bậc thang, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khải An, "Cậu thi xong rồi?"
"Còn tham gia trận cuối 2h chiều."
"Lợi hại," hai mắt Đậu Nha sáng lên, "Vậy cậu giúp tôi một chút, tôi mệt chết rồi."
"Gấp cái gì?"
Đậu Nha chỉ chỉ vào đội viên viện Số học trong sân, "Chờ bọn họ nghỉ ngơi, giúp tôi đưa nước cho họ với." Đậu Nha và bạn trai đều là người của Hội Học Sinh, hai ngày này cũng không phải vội đến chết, nhưng đội viên viện Số học tham gia thi đấu đều do Hội Học Sinh bọn họ tham gia giúp đỡ đưa nước, chẳng phân biệt là đội viên thi bộ môn gì, cả ngày từ chỗ này đến chỗ kia, so với vận động viên còn mệt hơn nhiều.
"Ừ" dù sao cũng không có việc gì, Mục Khải An liền đáp ứng, "Cậu vội thì đi đi"
"Cảm tạ." Đậu Nha vừa nói xong liền túm lấy bạn trai kéo đi.
Mục Khải An ngẩng đầu, vừa vặn lúc này Hà Tất như một trận gió từ giữa sân chạy qua, sau đó anh quay đầu sang chỗ cậu đứng nở một nụ cười sang sảng tươi rói, hiển nhiên, Hà Tất nhìn thấy cậu rồi.
Mục Khải An không tự giác kéo khóe môi, nữ sinh bên người lại "Oa" một tiếng hét lên, kêu ầm trời "Đẹp trai, đẹp trai quá".
Mục Khải An: "......" Quả thực vừa buồn bực vừa tự hào, một lời khó nói hết.
"Bạn học giáo thảo?"
Mục Khải An đang phát ngốc nghiến răng nghiến lợi, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Mục Khải An quay đầu liền thấy mấy nữ sinh bên cạnh đang nhấp môi nở nụ cười đưa mắt nhìn cậu, hiển nhiên là đang gọi Mục Khải An.
Mục Khải An nghi hoặc nhướng mày, "Hả?"
"Hà Tất là bạn trai của cậu sao?" Một nữ sinh chờ mong hỏi.
"Đúng đúng, Hà Tất là lão công của cậu đúng hay không?" Một người khác cũng bổ sung.
"Khụ ~" Mục Khải An bị câu hỏi bất thình lình hỏi trắng ra khiến cho mặt đỏ tai nóng, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Không ngờ nữ sinh kia thấy cậu như vậy liền tiếp tục nói, "Cậu không thừa nhận tôi liền theo đuổi đó."
"Theo đuổi cái gì?" Mục Khải An cũng nhìn ra, mấy người này thuần túy cố ý đùa cậu, vì thế có chút buồn cười hỏi.
"Theo đuổi Hà Tất chứ sao, chúng ta nhưng đều là sinh viên viện Số, đều là học tỷ của Hà Tất đấy." Nữ sinh uy hiếp vui đùa.
Mục Khải An cười ra tiếng, tuy rằng biết các cô cố ý đùa cậu, cũng không thèm để ý, chỉ cười nói, "Vậy học tỷ phải thất vọng rồi," khóe miệng Mục Khải An khẽ nhếch, "Cậu ấy là của tôi."
Trong ngữ khí đều là đường mật và tự hào nho nhỏ không rõ ràng, mấy nữ sinh liền kích động che miệng, "Ha ha Vậy chúc phúc hai người nha, hai người thật sự rất xứng đôi."
Mục Khải An cũng cười nói "Cảm ơn."
Vừa dứt lời lại cảm thấy trước người có một cái bóng, Hà Tất không biết khi nào đã xuất hiện ở đây.
"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hà Tất vừa thở phì phò vừa tò mò rướn qua, lúc này toàn thân anh đều là mồ hôi, tóc đều ướt đẫm, vừa nói vừa thở, có thể thấy là mệt đến chết luôn rồi.
Mục Khải An nhanh xoay người lại đưa cho anh bình nước, không ngờ lúc này, mấy nữ sinh bên cạnh cách đó không xa cũng chạy tới, người đưa nước, người đưa đồ uống, người thì đưa khăn lông. Lúc Mục Khải An ngồi dậy nháy mắt có chút xấu hổ, tay cầm bình không biết nên đưa hay không.
Hà Tất nhìn cậu mà trong lòng buồn cười, vừa cảm ơn các nữ sinh đưa đồ đến, vừa không chút do dự cầm lấy bình nước trong tay Mục Khải An đưa, sau đó lập tức đi đến một bậc thang ngồi xuống, vặn nắp bình mới vẫy tay gọi Mục Khải An bảo cậu qua đây.
Mục Khải An cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Tất, đưa cho anh khăn giấy lau mồ hôi. Hà Tất còn không vội vàng, vừa lau vừa thở gấp hỏi, "Cậu bên kia thi xong chưa?"
"Nốt một trận chiều nữa." Mục Khải An khi nói chuyện tràn đầy tự tin.
Hà Tất cười nói, "Không ngờ, đúng là chạy tốt như vậy, khó trách cả hai lần tôi cũng không đuổi kịp cậu." Ý Hà Tất nói tất nhiên là buổi tiệc đón tân sinh Mục Khải An một hơi chạy về ký túc xá làm Hà Tất không đuổi theo được, lại chính hôm ở C đại, Mục Khải An nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, Hà Tất hoàn toàn đuổi không kịp.
"Hừ ~" Mục Khải An liếc mắt, không muốn nhắc lại lịch sử đen tối, "Các cậu chắc cũng sắp kết thúc rồi nhỉ? Có thể thắng không?" Mục Khải An vừa nói vừa nhìn xung quanh sân, khẩu khí của Hà Tất có chút gấp, những người khác còn đang chảy mồ hôi như mưa, hơn nữa nhìn điểm số cũng không quá lý tưởng, Mục Khải An không khỏi có chút lo lắng.
"Ừ, nhanh thôi," Hà Tất mệt mỏi, hơn nữa bệnh hôm nay lại tái phát, có chút choáng váng khiến anh đặc biệt không có tinh thần, chơi cố hết sức, nhưng dù trạng thái hôm nay có tốt thì trận này cũng không thắng được, đối phương quá mạnh, bọn họ có thể kiên trì đến tận bây giờ đã không dễ dàng gì, "Không thắng được, khó nói. Đối thủ có hai thành viên chuyên nghiệp, tôi đã từng đấu qua rồi."
"Viện Số học các cậu rất mạnh, viện Quản lý của bọn tôi sớm bị loại rồi." Mục Khải An an ủi nói.
"Ừm," Hà Tất gật đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Mục Khải An nhướng mày cười, "May mắn buổi chiều có thời gian thì sẽ đi cổ vũ cậu, để thấy phong thái của giáo thảo."
Mục Khải An cũng cứng khóe miệng, bất quá ngay sau đó lại nhíu mày, "Hơi thở của cậu sao nặng như vậy? Có phải lại bị cảm hay không?" Cậu cách Hà Tất gần như vậy hiển nhiên có thể cảm giác được hơi thở của Hà Tất không ổn.
"Gì mà lại," Hà Tất không để ý cười, "Vẫn luôn không tốt mà."
Mục Khải An đỡ trán, đột nhiên tức giận, "Cậu còn không biết xấu hổ tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy? Không phải nói là đã khoẻ rồi à?"
"Khụ khụ ~ ý là vậy." Hà Tất nhanh đứng dậy, "Đến tôi lên sân rồi, thua cũng phải thua thật đẹp, cậu ở đây chờ tôi chốc lát, sắp kết thúc ngay rồi." Nói xong cũng không đợi Mục Khải An trả lời liền chạy nhanh vào. Viện Số của bọn họ ít người chơi, chơi bóng cũng ít, Hà Tất vẫn là chủ lực tiên phong, hai ngày này mệt không còn sức rồi.
Mục Khải An đen mặt nhìn anh chơi bóng, quả thực cậu không có biện pháp, lúc này rốt cuộc cảm nhận được mẫu thân đại nhân mỗi lần vì mình mà tâm tình rầu thúi ruột.
Hoàn chương 35.
Editor: Red9
Lời tâm sự vô cùng thấm thía của mẹ Mục làm Mục Khải An vốn dĩ tâm hoa nộ phóng cũng phải ngẩn người ra, cũng khiến cậu thanh tỉnh sau khi bị những hồi ức ngọt ngào nhỏ nhoi của mình và Hà Tất nhét đầy não, đầu óc cũng không còn nóng như vừa rồi.
Nhưng Mục Khải An cũng không bởi vì điều này mà xa cách hoặc tránh né Hà Tất, chỉ là lúc ở chung cùng anh thì trở nên bình tĩnh hơn, đồng thời cũng cân nhắc làm như thế nào để tìm cơ hội nói đến vấn đề này với Hà Tất.
Mà tâm tư Hà Tất không xa và tinh tế như Mục Khải An, có đôi khi thậm chí còn chậm chạp, thêm nữa là thời gian tổ chức đại hội thể thao càng ngày càng gần, thời gian huấn luyện của đội bóng rổ viện Số cũng càng ngày càng gấp rút, Hà Tất vội đến không kịp, cho nên cũng không phát hiện Mục Khải An xảy ra dị thường nào.
Giữa trưa hôm sau, Hà Tất cùng Mục Khải An đi ăn, cũng không phải bọn họ cố ý đi chung thành thế giới hai người, mà là ba người Đậu Nha phi thường tinh tế hiểu chuyện, tỏ vẻ không muốn trở thành bóng đèn.
Trời âm u, còn xuất hiện từng trận gió lạnh, nhưng trên mặt hai vị đây lại vẫn cười tươi vui vẻ, với Hà Tất, dù sao thì tâm tình tốt là được.
Áo khoác của Hà Tất sáng sớm hôm nay Mục Khải An đã cất vào balo, lúc này rốt cuộc có cơ hội đưa cho anh. Hai người ở nhà ăn tìm một góc không ai ngồi, cảm giác cũng không tồi.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Tất ăn tương đối nhanh, ăn vô cùng ngon miệng. Mục Khải An nhìn Hà Tất ăn như vậy cũng cảm thấy bữa ăn ngon miệng, chỉ là rất nhanh cậu liền phát hiện Hà Tất chốc lát lại ho khan hai cái, không phải quá nghiêm trọng, nhưng Hà Tất ngày thường hiển nhiên sẽ không như vậy, thế thì chỉ có thể là.....
"Cậu bị cảm?" Mục Khải An đột nhiên nhíu mày nhìn về phía Hà Tất.
"Có chút," Hà Tất không thèm để ý trả lời, "Vấn đề nhỏ, không phải quá nghiêm trọng đâu."
Mục Khải An liền nghĩ tới ngày hôm qua, trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại không buông tha, "Ngày hôm qua cũng không biết ai nói không sợ lạnh, thân thể rất tốt."
Hà Tất nghẹn lời, ngay sau đó lại cười nói, "Thân thể tốt thì liền không dễ dàng bị cảm à?"
Mục Khải An nhấp môi cười nói, "Thân thể người ta tốt mới không vì lạnh một chút đã bị cảm, còn không bằng tôi, ngày hôm qua lúc cậu còn chưa tới tôi đã ở đường băng đóng băng nửa ngày rồi," Mục Khải An có chút đắc ý nhỏ chỉ vào mình, "Cậu nhìn tôi xem, khoẻ như vậy, như này mới gọi là thân thể tốt có biết không?"
"Rồi rồi rồi cậu khoẻ nhất." Hà Tất vừa có lệ vừa tiếp tục ăn.
Mục Khải An ngoài miệng trêu chọc người ta xong, đảo mắt lại quan tâm hỏi, "Uống thuốc chưa?"
"Uống rồi, yên tâm." Trên thực tế thì trình độ này tính gì là cảm, lúc ở sân bóng rổ mồ hôi chảy như mưa một lúc không phải tốt rồi sao? Hà Tất căn bản không để ở trong lòng là uống thuốc gì.
"Đúng rồi, chờ lát nữa quay lại ký túc xá không?" Hà Tất đột nhiên hỏi, anh nhớ Mục Khải An tầm tiết 4 buổi chiều mới có khóa.
Mục Khải An do dự một giây vẫn gật gật đầu, "Ừm." Lại nói, cậu cũng hơn nửa tháng không về ký túc xá rồi.
"Ha, rốt cuộc cũng trở về rồi?" Hà Tất vốn là thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Mục Khải An thế mà lại gật đầu, lập tức nhịn không được trêu chọc, "Hiện giờ không sợ tôi ăn cậu sao?"
"Phụt ~" Mục Khải An đang ăn đột nhiên bị một câu Hà Tất nói "tôi ăn cậu" doạ đến phun, cũng may cậu kịp thời quay đầu mới tránh phun ra bàn ăn của hai người.
Kỳ thật ý của Hà Tất chính là "Rốt cuộc không sợ tôi dám trở về rồi?", Nhưng hiện tại với quan hệ của hai người, Mục Khải An dĩ nhiên sẽ hiểu sai, kết quả là "Ăn" này là "Ăn" ấy, thật đáng sợ.
"Từ từ, từ từ thôi," Hà Tất nhanh tay vỗ vỗ bả vai của cậu, "Làm cho cậu sợ tới mức này."
Mục Khải An trừng mắt liếc nhìn Hà Tất một cái, "Đó là phòng ký túc xá của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về thôi."
"Đúng đúng đúng." Hà Tất vội vàng gật đầu, nhưng nụ cười trên mặt cười kia, quả thực là......
"Đêm cũng ngủ lại à?" Hà Tất cho rằng Mục Khải An đã quyết định về trường học, không ngờ anh lại lần nữa đoán sai.
"Buổi tối không ở, còn muốn về nhà ở vài ngày."
"Thế thì phiền dì lắm ~" ngữ khí Hà Tất có thể nói phi thường "Khinh bỉ", "Bảo bảo, nên trưởng thành rồi."
"Phụt ~" Mục Khải An lại lần nữa phun ra, hai chữ "Bảo bảo" của Hà Tất có thể nói là một ngữ hai ý nghĩa*, mặt Mục Khải An nháy mắt đỏ lên, "Hà Tất, cậu có để người khác ăn cơm không vậy!"
*: Một nghĩa là gọi những đứa trẻ, một nghĩa là để gọi người mình yêu thương.
"Rồi rồi rồi, tôi sai rồi ha ha," Hà Tất vừa trấn an vừa cười không ngừng, "Bảo bảo của chúng ta vẫn là một đứa trẻ mà."
"Hà Tất!" Mục Khải An mặt đỏ như máu, "Tôi là trở về ở cùng mẹ, ba của tôi đi công tác nước ngoài còn chưa trở về."
"À à, đúng là bảo bảo ngoan." Hà Tất bừng tỉnh đại ngộ tỏ vẻ đã hiểu.
"Câm miệng, ăn cơm."
"Được, được rồi."
Mục Khải An dứt khoát cúi đầu đút cơm, quả thực mặc kệ anh, thật sự...... Nhìn lầm rồi.
Mấy ngày sau đó, Mục Khải An đều là giữa trưa đến ký túc xá, buổi tối thì về nhà. Cơm trưa đều ăn cùng Hà Tất và Chuột, nhưng thời gian của Hà Tất ở bên này lại càng ngày càng gấp, hơn nữa bởi vì đội bóng báo danh thi đấu tương đối nhiều mà đại hội thể thao lại chỉ có ba ngày, một vài hạng mục giống nhau sẽ thực hiện một cuộc sàng lọc tuyển chọn trước hôm diễn ra đại hội thể thao, đội Hà Tất chính một trong số đó.
Cho nên thời gian ở bên nhau của hai người cũng không nhiều, huống hồ hai người ở hai khoa hai viện khác nhau, thời gian phần lớn đều đi học, không có khóa thì từng người lại có việc. Hà Tất bị cảm cũng thấy mình không có việc gì nên dường như bị anh xem nhẹ, chỉ là Mục Khải An cho rằng anh đã uống thuốc rồi.
Chớp mắt đại hội thể thao đã tới, trường học sẽ chọn thời gian, ba ngày từ thứ sáu đến chủ nhật, nhưng thật ra chỉ có hai ngày, cuối tuần bọn họ vốn dĩ không đi học.
Buổi sáng buổi chiều cơ bản đều thi đấu, từng vòng từng vòng một, viện tuy rằng chỉ là viện nhỏ, nhưng cũng may lần này đội viên có thực lực, qua mấy lần sàng lọc cũng không ai bị loại khỏi.
So với trận bóng rổ của Hà Tất tốn thời gian và hao lực, Mục Khải An bên kia hiển nhiên đơn giản mau lẹ, cho nên Mục Khải An sau khi biết kết quả thì lựa thời gian để đến sân bóng rổ nhìn Hà Tất chơi bóng.
Đương nhiên, cùng lại đây, còn có một đám cổ động viên. Mục Khải An ở trường học có mức độ nổi tiếng và lực ảnh hưởng lớn, đặc biệt là thuộc loại nam thần thích vận động và đẹp trai vô biên, vì thế bên ngoài đường băng luôn vây đầy "Đội cổ động viên", Mục Khải An như một trận gió liền đoạt điểm cao, nhận lấy một trận thét chói tai.
Trên thực tế, Hà Tất cũng không kém, vừa cao vừa soái mà kỹ thuật chơi bóng rổ cũng rất tốt, hơn nữa bên này cũng có nhiều người xem. Mười mấy sân bóng rổ đồng thời thi đấu, sân của Hà Tất bị vây đầy người, huống chi hôm nay lại là hai lượt cuối cùng, người đến xem náo nhiệt lại càng đông hơn. Cho nên nói, đại hội thể thao thật là phúc lợi của nữ sinh, soái ca đều xuất hiện.
Kết quả là, Hà Tất cùng Mục Khải An đều có tên trên bảng BBS của K đại, danh khí thật đúng là khó nói, bởi vì hai nam thần có phong cách bất đồng, nhưng nếu để làm bạn trai, chỉ có lão công và lão công, tiếng hô Hà Tất tựa hồ rất rõ ràng.
Mục Khải An vì thế còn có chút giận dỗi, cao thôi thì ghê gớm lắm? Nhóm muội tử tỏ vẻ, đây hoàn toàn quyết định nhờ khí chất có được không? Hà Tất chỉ biết "Ha ha ha ha".
Mục Khải An: "......"
Topic toàn gọi lão công lão công rốt cuộc đã bị bao phủ, bởi vì sau hai ngày thi đấu thì rất nhanh xuất hiện một kích đâm trí mạng mọi người, hai nam sinh được tranh cướp này, bọn họ căn bản là một đôi! Mục Khải An lại còn xem lão công của cậu ta thi đấu.
Hôm nay đã là ngày diễn ra đại hội thể thao cuối cùng, cuộc thi đấu đã được chuẩn bị tới cuối, đội của Hà Tất cũng chính là một trong những đội của cuộc thi cuối, tỷ như trận này, thắng, vậy đoạt huy chương đồng, thua thì liền xếp hạng bốn.
Nhưng vô luận thắng hay thua, bọn họ có thể kiên trì đến bây giờ đã là rất mạnh, cho nên Hà Tất cũng không có áp lực gì. Mục Khải An cũng tiến vào cuộc đua cuối cùng, chỉ chờ trận 2h buổi chiều nữa thôi, lúc này liền trực tiếp đến nơi xem Hà Tất thi đấu.
Bởi vì đây là trận cuối, Hà Tất ở đây có thể nói là bị vây đến tầng tầng, có đội cổ động viên hô cố lên, thường thường trao một tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vóc dáng Mục Khải An còn tính là cao, đứng ở bên ngoài đám người nhìn vào bên trong, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đội viên chạy tới chạy lui trên sân.
Vừa vặn lúc này Hà Tất thực hiện kỹ thuật một cách linh hoạt, sau đó xoay người đẹp mắt đoạt bóng trong tay đối thủ, đồng thời ngay lúc đối phương nhảy lên thì lấy hết sức tung người nhảy thoát khỏi vòng vây của đối phương rồi tung một đường bóng đẹp mắt, bóng bay qua hơn nửa sân bóng truyền tới tay đồng đội, đồng đội cũng lấy lực, xoay người nhảy lên úp rổ một cách đẹp mắt.
Ầm một tiếng liền náo nhiệt hẳn lên.
"Bóng đẹp!"
"Tuyệt!"
"Má nó thật là đẹp zai."
"Hà Tất soái quá."
"Viện Số học cố lên!"
......
Mục Khải An: "......"
Thi đấu đã tiến vào hồi gay cấn, Hà Tất nào có tinh lực chú ý chuyện khác, lúc này tập trung hết sức chăm chú ở trên sân bóng, căn bản không phát hiện Mục Khải An ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều người ngăn trở tầm mắt nên cũng nhìn không thấy. Vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Đậu Nha.
"Mục Khải An?"
Mục Khải An vừa quay đầu lại, liền thấy Đậu Nha đang cùng một người nam sinh ôm thùng nước khoáng ở phía sau. Ba chữ "Mục Khải An" vừa ra khỏi miệng, người chung quanh nghe được thanh âm tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn qua, rồi sau đó liền thấy Mục Khải An đang đứng ở phía sau.
Vì thế, người trước mặt cậu rất nhanh nhường ra một con đường nhỏ, dù sao thì cũng để....xem mặt. Hai ngày nay có ai không biết giáo thảo Mục Khải An, người xem bóng rổ càng biết, cũng có cơ số người biết quan hệ của cậu và vị đang chơi bóng kia.
Mục Khải An nháy mắt xấu hổ, không biết làm sao, Đậu Nha lại nhanh chân đặt bình xuống cho người ở dưới bậc thang, rồi sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khải An, "Cậu thi xong rồi?"
"Còn tham gia trận cuối 2h chiều."
"Lợi hại," hai mắt Đậu Nha sáng lên, "Vậy cậu giúp tôi một chút, tôi mệt chết rồi."
"Gấp cái gì?"
Đậu Nha chỉ chỉ vào đội viên viện Số học trong sân, "Chờ bọn họ nghỉ ngơi, giúp tôi đưa nước cho họ với." Đậu Nha và bạn trai đều là người của Hội Học Sinh, hai ngày này cũng không phải vội đến chết, nhưng đội viên viện Số học tham gia thi đấu đều do Hội Học Sinh bọn họ tham gia giúp đỡ đưa nước, chẳng phân biệt là đội viên thi bộ môn gì, cả ngày từ chỗ này đến chỗ kia, so với vận động viên còn mệt hơn nhiều.
"Ừ" dù sao cũng không có việc gì, Mục Khải An liền đáp ứng, "Cậu vội thì đi đi"
"Cảm tạ." Đậu Nha vừa nói xong liền túm lấy bạn trai kéo đi.
Mục Khải An ngẩng đầu, vừa vặn lúc này Hà Tất như một trận gió từ giữa sân chạy qua, sau đó anh quay đầu sang chỗ cậu đứng nở một nụ cười sang sảng tươi rói, hiển nhiên, Hà Tất nhìn thấy cậu rồi.
Mục Khải An không tự giác kéo khóe môi, nữ sinh bên người lại "Oa" một tiếng hét lên, kêu ầm trời "Đẹp trai, đẹp trai quá".
Mục Khải An: "......" Quả thực vừa buồn bực vừa tự hào, một lời khó nói hết.
"Bạn học giáo thảo?"
Mục Khải An đang phát ngốc nghiến răng nghiến lợi, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Mục Khải An quay đầu liền thấy mấy nữ sinh bên cạnh đang nhấp môi nở nụ cười đưa mắt nhìn cậu, hiển nhiên là đang gọi Mục Khải An.
Mục Khải An nghi hoặc nhướng mày, "Hả?"
"Hà Tất là bạn trai của cậu sao?" Một nữ sinh chờ mong hỏi.
"Đúng đúng, Hà Tất là lão công của cậu đúng hay không?" Một người khác cũng bổ sung.
"Khụ ~" Mục Khải An bị câu hỏi bất thình lình hỏi trắng ra khiến cho mặt đỏ tai nóng, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Không ngờ nữ sinh kia thấy cậu như vậy liền tiếp tục nói, "Cậu không thừa nhận tôi liền theo đuổi đó."
"Theo đuổi cái gì?" Mục Khải An cũng nhìn ra, mấy người này thuần túy cố ý đùa cậu, vì thế có chút buồn cười hỏi.
"Theo đuổi Hà Tất chứ sao, chúng ta nhưng đều là sinh viên viện Số, đều là học tỷ của Hà Tất đấy." Nữ sinh uy hiếp vui đùa.
Mục Khải An cười ra tiếng, tuy rằng biết các cô cố ý đùa cậu, cũng không thèm để ý, chỉ cười nói, "Vậy học tỷ phải thất vọng rồi," khóe miệng Mục Khải An khẽ nhếch, "Cậu ấy là của tôi."
Trong ngữ khí đều là đường mật và tự hào nho nhỏ không rõ ràng, mấy nữ sinh liền kích động che miệng, "Ha ha Vậy chúc phúc hai người nha, hai người thật sự rất xứng đôi."
Mục Khải An cũng cười nói "Cảm ơn."
Vừa dứt lời lại cảm thấy trước người có một cái bóng, Hà Tất không biết khi nào đã xuất hiện ở đây.
"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hà Tất vừa thở phì phò vừa tò mò rướn qua, lúc này toàn thân anh đều là mồ hôi, tóc đều ướt đẫm, vừa nói vừa thở, có thể thấy là mệt đến chết luôn rồi.
Mục Khải An nhanh xoay người lại đưa cho anh bình nước, không ngờ lúc này, mấy nữ sinh bên cạnh cách đó không xa cũng chạy tới, người đưa nước, người đưa đồ uống, người thì đưa khăn lông. Lúc Mục Khải An ngồi dậy nháy mắt có chút xấu hổ, tay cầm bình không biết nên đưa hay không.
Hà Tất nhìn cậu mà trong lòng buồn cười, vừa cảm ơn các nữ sinh đưa đồ đến, vừa không chút do dự cầm lấy bình nước trong tay Mục Khải An đưa, sau đó lập tức đi đến một bậc thang ngồi xuống, vặn nắp bình mới vẫy tay gọi Mục Khải An bảo cậu qua đây.
Mục Khải An cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hà Tất, đưa cho anh khăn giấy lau mồ hôi. Hà Tất còn không vội vàng, vừa lau vừa thở gấp hỏi, "Cậu bên kia thi xong chưa?"
"Nốt một trận chiều nữa." Mục Khải An khi nói chuyện tràn đầy tự tin.
Hà Tất cười nói, "Không ngờ, đúng là chạy tốt như vậy, khó trách cả hai lần tôi cũng không đuổi kịp cậu." Ý Hà Tất nói tất nhiên là buổi tiệc đón tân sinh Mục Khải An một hơi chạy về ký túc xá làm Hà Tất không đuổi theo được, lại chính hôm ở C đại, Mục Khải An nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, Hà Tất hoàn toàn đuổi không kịp.
"Hừ ~" Mục Khải An liếc mắt, không muốn nhắc lại lịch sử đen tối, "Các cậu chắc cũng sắp kết thúc rồi nhỉ? Có thể thắng không?" Mục Khải An vừa nói vừa nhìn xung quanh sân, khẩu khí của Hà Tất có chút gấp, những người khác còn đang chảy mồ hôi như mưa, hơn nữa nhìn điểm số cũng không quá lý tưởng, Mục Khải An không khỏi có chút lo lắng.
"Ừ, nhanh thôi," Hà Tất mệt mỏi, hơn nữa bệnh hôm nay lại tái phát, có chút choáng váng khiến anh đặc biệt không có tinh thần, chơi cố hết sức, nhưng dù trạng thái hôm nay có tốt thì trận này cũng không thắng được, đối phương quá mạnh, bọn họ có thể kiên trì đến tận bây giờ đã không dễ dàng gì, "Không thắng được, khó nói. Đối thủ có hai thành viên chuyên nghiệp, tôi đã từng đấu qua rồi."
"Viện Số học các cậu rất mạnh, viện Quản lý của bọn tôi sớm bị loại rồi." Mục Khải An an ủi nói.
"Ừm," Hà Tất gật đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Mục Khải An nhướng mày cười, "May mắn buổi chiều có thời gian thì sẽ đi cổ vũ cậu, để thấy phong thái của giáo thảo."
Mục Khải An cũng cứng khóe miệng, bất quá ngay sau đó lại nhíu mày, "Hơi thở của cậu sao nặng như vậy? Có phải lại bị cảm hay không?" Cậu cách Hà Tất gần như vậy hiển nhiên có thể cảm giác được hơi thở của Hà Tất không ổn.
"Gì mà lại," Hà Tất không để ý cười, "Vẫn luôn không tốt mà."
Mục Khải An đỡ trán, đột nhiên tức giận, "Cậu còn không biết xấu hổ tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy? Không phải nói là đã khoẻ rồi à?"
"Khụ khụ ~ ý là vậy." Hà Tất nhanh đứng dậy, "Đến tôi lên sân rồi, thua cũng phải thua thật đẹp, cậu ở đây chờ tôi chốc lát, sắp kết thúc ngay rồi." Nói xong cũng không đợi Mục Khải An trả lời liền chạy nhanh vào. Viện Số của bọn họ ít người chơi, chơi bóng cũng ít, Hà Tất vẫn là chủ lực tiên phong, hai ngày này mệt không còn sức rồi.
Mục Khải An đen mặt nhìn anh chơi bóng, quả thực cậu không có biện pháp, lúc này rốt cuộc cảm nhận được mẫu thân đại nhân mỗi lần vì mình mà tâm tình rầu thúi ruột.
Hoàn chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.