Chương 57: Phiên ngoại 5: Hôn lễ (1)
Dạ Tử Tân
24/08/2023
Sau khi kỳ thi nghiên cứu sinh kết thúc, hôn lễ của Hề Mạn và Giản Chước Bạch cũng tới gần.
Lúc trước lễ nghi đám cưới đều là do Giản Chước Bạch với anh trai chị dâu cùng nhau lên kế hoạch, Hề Mạn chỉ lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi, hoàn toàn không có gì bận tâm.
Bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi, cô và Giản Chước Bạch tự tay viết thiệp mời. Hề Mạn cảm thấy chữ viết của Giản Chước Bạch rất đẹp, thế là hai người phân công, anh thì viết chữ còn Hề Mạn sẽ vẽ hoa văn trên đó.
Giản Chước Bạch đưa thiệp mời đã viết xong qua, Hề Mạn vẽ phác thảo, hai đóa hoa trà nở rộ bên nhau, tinh tế kiều diễm, sống động như thật.
Giản Chước Bạch nhìn sang: "Trình độ hội họa của em mấy năm gần đây hình như lại tăng lên rồi."
Hề Mạn từ khi còn học tiểu học đã rất giỏi vẽ, đặc biệt là hoa cỏ, Giản Chước Bạch nhớ rõ những bức vẽ trên bảng đen trong lớp ở trường cấp ba đều là do cô vẽ.
Hề Mạn nhúng một ít sơn, tiếp tục vẽ, thuận miệng nói: "Đương nhiên là trình độ của em có tiến bộ rồi, mấy năm nay lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, em thường đi theo thầy Hoa học làm đồ gốm, học được chủ yếu là vẽ tranh gốm, em thường vẽ hoa và chim, những mẫu như vậy vẽ cũng khá tốt."
Cô nói xong, Giản Chước Bạch yên tĩnh lại.
Hề Mạn cho rằng anh đang nghiêm túc viết thiệp cưới, không để ý lắm, mãi cho đến khi một giọng nói chua chát truyền đến bên tai: "Hình như em còn đặc biệt làm đồ gốm vì Thẩm Ôn."
Động tác cầm cọ vẽ của Hề Mạn ngừng một lúc, ngước mắt nhìn sang, đáy mắt người đàn ông tràn đầy u oán: "Em chưa từng tặng cho anh."
Hề Mạn đã làm một mặt dây chuyền chìa khóa bằng gốm có vẽ hoa mai và tặng nó cho Thẩm Ôn vào ngày sinh nhật thứ 30 của anh ta.
Trước đây anh cho rằng Thẩm Ôn thanh cao cô độc như hoa mai, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó có thể mắt cô hơi có vấn đề rồi.
Thấy người đàn ông nghiêm mặt cúi gằm xuống, Hề Mạn nghiêng người tới gần, hơi buồn cười lại rất bất đắc dĩ: "Sao bình giấm chua của anh lớn vậy, động một chút là lại ghen?"
Ánh mắt cô khẽ động, đề nghị: "Hôm nào chúng ta đến xưởng gốm đưa thiệp cưới cho thầy Hoa và Tịch Dao, đến lúc đó em dẫn anh đi mình cùng làm một cái nhé? Coi như là quà cưới, anh thấy thế nào?"
Đôi mày Giản Chước Bạch giãn ra: "Anh thấy được đấy."
Editor: quattutuquat
—————
Hề Mạn và Giản Chước Bạch làm đám cưới trước thềm năm mới, cân nhắc đến chuyện mùa này mặc váy cưới sẽ lạnh nên địa điểm tổ chức hôn lễ của bọn họ là trên một hòn đảo tư nhân bốn mùa như xuân.
Nơi đây cây cỏ tươi tốt, trăm hoa đua nở, mùa đông không rét buốt, hạ không nóng gắt, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh giữa biển xanh.
Để đảm bảo hôn lễ được tổ chức đúng như dự kiến, Hề Mạn và Giản Chước Bạch đã đến sớm hơn vài ngày.
Ngay khi đến đây, Hề Mạn đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của hòn đảo.
Những ngọn núi non trên hòn đảo hùng vĩ, cao chót vót xanh tươi, trên mặt biển êm đềm, những chú hải âu dang cánh bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng cánh lướt qua mặt nước tạo nên những làn sóng nhè nhẹ, rồi cất tiếng hót vui tai bay về phía bầu trời phương xa của biển cả.
Sóng vỗ nhẹ vào bờ biển, cát trắng dưới chân được gột rửa sạch sẽ mềm mại, rải rác trong đó những viên đá cuội xinh đẹp, được ánh nắng phía trên chiếu rọi, giống như những mảnh vỡ lấp lánh do thiên thạch rơi xuống còn lưu lại.
Gió biển mằn mặn thổi qua váy áo, phất qua hai gò má, đáy lòng Hề Mạn không khỏi tung tăng vui sướng.
Cô tham lam nhìn cảnh đẹp xung quanh: "Chọn nơi này thật sự rất tốt, không chỉ có thể tổ chức hôn lễ mà còn tương đương với việc được trải nghiệm một chuyến tuần trăng mật sớm nữa."
Giản Chước Bạch nắm tay cô, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười: "Lát nữa đến khách sạn ăn chút gì đó, xong anh dẫn em đi một vòng quanh đảo nhé."
Đáy mắt Hề Mạn lấp lánh ánh sao, lại nghĩ tới điều gì đó, ngập ngừng nói: "Không phải chúng ta phải tập dượt cho hôn lễ sao, còn kịp thời gian không anh?"
"Yên tâm đi, anh đã sắp xếp thời gian để đưa em đi chơi, chắc chắn sẽ kịp."
Đưa cô đến đây trước, mục đích chính của Giản Chước Bạch là làm cho cô vui vẻ.
Hề Mạn nghe xong lời này thì hoàn toàn hớn hở vui cười, lôi kéo Giản Chước Bạch tăng tốc bước chân: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, em muốn đi dạo một vòng quanh đây."
Editor: quattutuquat
—————
Vào đêm trước hôn lễ, rất nhiều khách mời đã đến đảo, Hề Mạn và Giản Chước Bạch tiếp đãi rất nồng nhiệt, tổ chức một bữa tiệc trên bãi biển.
Đến khi khách khứa về phòng đi ngủ thì đêm đã khuya.
Hề Mạn còn đang suy nghĩ về hôn lễ ngày mai, khẩn trương đến mức không ngủ được, cô liên tục kiểm tra lại chiếc váy cưới ngày mai mình sẽ mặc, chỉ sợ xảy ra điều gì đó sơ suất sẽ ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô khi xuất hiện trên sân khấu ngày mai.
Chiếc váy cưới này được một đội ngũ các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đặc biệt thiết kế riêng, Giản Chước Bạch đã từng đưa bản thiết kế cho Hề Mạn xem, sau khi hai người trao đổi ý kiến, đã yêu cầu nhà thiết kế chỉnh sửa nhiều lần, Hề Mạn rất ưng ý với thành phẩm cuối cùng.
Chiếc váy cưới là thiết kế trễ vai, tôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, làm nổi bật đường cong đẹp mắt, chiếc cổ thiên nga mảnh mai.
Hàng ngàn viên kim cương vụn xinh xắn được đính trên váy càng làm tăng thêm phần lộng lẫy, phía sau là tà váy dài thướt tha, vừa cổ điển vừa sang trọng, rất có khí chất của một công nương quyền quý.
Giản Chước Bạch kêu cô nhiều lần, cô vẫn không chịu đi ngủ, người đàn ông không còn cách nào khác đành phải đích thân đến tìm cô.
Giản Chước Bạch đứng sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy cô, nhìn người phụ nữ mặc váy cưới trong gương, xinh đẹp đến mức không thể dời mắt.
Anh hôn lên má cô: "Cô dâu của chúng ta tối nay định ngắm váy cưới cả đêm, không cần chồng à?"
"Em hơi hồi hộp, không ngủ được."
"Không phải em đã diễn tập quá trình nhiều lần rồi sao? Đừng căng thẳng, đến lúc đó anh sẽ nắm chặt tay em." Giản Chước Bạch trấn an cô, "Cũng nên chợp mắt nằm một lúc, chưa biết chừng nằm xuống thì sẽ ngủ thiếp đi. Chẳng lẽ, em muốn xuất hiện trong đám cưới ngày mai với quầng thâm dưới mắt à?"
Nói đến đây, Hề Mạn vội vàng đi đến trước gương soi.
Cô đã mấy đêm ngủ không ngon, nếu tiếp tục chịu đựng như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến khí sắc.
"Chúng ta đi ngủ thôi." Cô vừa nói vừa trở về phòng ngủ, đang định kéo rèm lại, dư quang vô tình nhìn ra bên ngoài, lập tức bị thứ gì đó hấp dẫn, đặt tay lên cửa kính đưa mắt đến gần hơn, trông rất nghiêm túc.
"Em không định đi ngủ nữa à?" Giản Chước Bạch ở phía sau hỏi cô.
Hề Mạn vẫy tay với anh: "Chồng ơi, anh mau tới đây."
Giản Chước Bạch đi tới, cụp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới tán dừa xanh mát tươi tốt, Tần Phó mặc âu phục đứng đối diện Thẩm Tịch Dao, thần sắc có chút câu nệ.
Sau đó, đại khái là anh hỏi Thẩm Tịch Dao có mệt không, chỉ chỉ băng ghế cách đó không xa.
Thẩm Tịch Dao đi tới ngồi xuống, Tần Phó theo sau ngồi ở đầu kia của băng ghế.
Sau khi ngồi xuống, anh cảm thấy còn xa, liền lặng lẽ nhấc mông lên, nhích một chút về phía Thẩm Tịch Dao.
Vẫn còn xa, anh lại nhích thêm chút nữa.
Hề Mạn và Giản Chước Bạch ở trên tầng sáu, nhìn từ góc độ này, mông của Tần Phó cứ nhấp nhổm từng chút, hình ảnh thật sự khá đáng yêu.
Hề Mạn trực tiếp ôm bụng bật cười: "Chẳng phải hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn với sống chung rồi sao, sao nhìn trông vẫn xa lạ vậy?"
Tần gia và ba mẹ Thẩm hành động rất nhanh, bọn họ vừa lên dự định kết hôn, không bao lâu đã để hai người đi lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Mấu chốt là hai người này còn rất phối hợp, bảo đi đăng ký liền đi nhận giấy chứng nhận, bảo sống chung liền về ở cùng nhau, dường như cũng không có ý định phản kháng.
Lần này bọn họ tham gia hôn lễ, mặc dù mỗi người đều tự mình đi riêng, nhưng thật ra là lấy thân phận vợ chồng mà tới.
Trong bữa tiệc bãi biển tối nay, cả Tần Phó và Thẩm Tịch Dao đều có vẻ rất phóng khoáng, thậm chí Tần Phó còn giúp Thẩm Tịch Dao chắn rượu, Hề Mạn còn cho là bọn họ nhanh như vậy đã có tình cảm.
Không ngờ là lúc ở nơi riêng tư không có ai, lại là cảnh tượng như vậy.
Giản Chước Bạch bĩu môi: "Thằng nhãi Tần Phó này không được rồi, nhìn điệu bộ này của cậu ta, phỏng chừng từ khi đăng ký kết hôn đến bây giờ, ngay cả tay của người ta cũng chưa từng sờ qua ấy chứ."
Đối với suy đoán của Giản Chước Bạch, Hề Mạn vô cùng tán đồng.
"Càng như vậy càng chứng tỏ Tần Phó người ta đơn thuần biết bao, anh cho rằng ai cũng giống anh à?"
Giản Chước Bạch lập tức có chút hớn hở, híp mắt lại, nghiền ngẫm nhìn cô: "Anh làm sao?"
"Miệng toàn lời dụ dỗ, động tay động chân."
"Có không?"
"Có đấy."
Giản Chước Bạch vòng cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, không nặng không nhẹ nhéo hai cái: "Em nói động tay, là như này phải không?"
"Hay là như này?" Tay anh cố ý dịch lên trên.
"Anh phiền quá đi, em đi ngủ đây." Hề Mạn xấu hổ gạt tay anh ra, đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Giản Chước Bạch đi theo, nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô.
Nghĩ đến cảnh tượng mới nhìn thấy vừa rồi, Giản Chước Bạch nói: "Tên nhóc Tần Phó này thật sự rất ngây thơ, cậu ta với cô vợ mới cưới này tuy có chút rắc rối, nhưng hẳn là sẽ có một kết thúc có hậu. Quách Duẫn với Tô Triết Dương hình như cũng có bạn gái rồi, ngược lại Thư Sinh thì..."
Anh nhìn Hề Mạn, "Anh thấy Mạc Thấm không có ý gì với cậu ấy cả, nếu như cậu ấy không buông bỏ được, chắc là sẽ phải độc thân cả đời mất thôi."
"Anh ấy không thể buông bỏ được Mạc Thấm á?" Hề Mạn trực tiếp xùy một tiếng, "Anh chẳng biết cái gì thì đừng nói lung tung."
Giản Chước Bạch rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô: "Sao anh lại không cái gì, mặc dù khi đó anh đang ở nước ngoài, nhưng cũng biết là Mạc Thấm đá Thư Sinh nhé."
"Vậy anh biết tại sao Mạc Thấm lại đá anh ấy không?"
"Mấy người bọn anh đều biết, lúc đó Mạc Thấm thích người khác rồi."
Mí mắt Hề Mạn giật giật, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy bình luận như vậy, không thể tin nổi nhướng mắt: "Anh nói cái gì?"
Giản Chước Bạch: "Anh chỉ biết là, sau khi Thư Sinh nhìn thấy tin nhắn chia tay của Mạc Thấm, đã vội vã đến Trường Hoàn ngay trong ngày hôm đó, kết quả là nhìn thấy cô ấy vào khách sạn gần trường với chàng trai khác."
Hề Mạn lộ vẻ kinh ngạc: "Văn Gia Chí từng đi tìm cô ấy sao? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Thấm Thấm thích anh ấy như vậy, sao có thể ở bên người khác?"
Giản Chước Bạch mơ hồ nhớ lại đêm đó.
Hôm đó cũng rất tình cờ, anh vừa vặn gọi điện cho Văn Gia Chí, thật lâu sau bên kia mới bắt máy.
Giản Chước Bạch nói chuyện với anh, nhưng anh không nói không rằng.
Cảm thấy anh có gì đó không đúng lắm, Giản Chước Bạch hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Giọng điệu của Văn Gia Chí lúc đó có chút cay đắng: "Chước ca, bây giờ tớ mới biết, nếu như ngay từ đầu trong đoạn cảm tình cậu là người bị động, thì sẽ mãi mãi là người bị động."
"Thời điểm cô ấy bước đến ngoài dự đoán của cậu, lúc cô ấy ra đi, cậu cũng không có chỗ để giữ cô ấy lại."
Giản Chước Bạch cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Mạc Thấm chia tay cậu à?"
Cổ họng Văn Gia Chí hơi nghẹn ngào: "Tớ không trách cô ấy thích người khác, loại người buồn tẻ nhàm chán như tớ, ở chung lâu sẽ cảm thấy vô vị."
Về chuyện giữa Mạc Thấm và Văn Gia Chí, Hề Mạn vẫn luôn rất đau lòng cho Mạc Thấm, nhưng hôm nay từ chỗ Giản Chước Bạch mới biết được nỗi lòng của Văn Gia Chí.
Trong một khoảnh khắc, cô đồng cảm với tâm trạng của Văn Gia Chí.
Trước đây Giản Chước Bạch oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô, nhưng sau đó lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động, lúc đó cô cũng cảm nhận được sâu sắc cảm giác bất lực.
Trong một đoạn thời gian dài, cô từng không ngừng nghi ngờ bản thân, rơi vào sự ân hận, đau đớn tột cùng.
Thật ra trước đây Mạc Thấm chia tay Văn Gia Chí cũng không có vấn đề nguyên tắc nào cả, nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của Văn Gia Chí quá nhàm chán, ít khi bộc lộ bản thân, Mạc Thấm cảm thấy anh không thích mình nhiều đến vậy.
Lại thêm bối cảnh gia thế của hai người chênh lệch, ba Mạc Thấm là tài xế của Văn gia, cô luôn cảm thấy là mình trèo cao, nên không tránh khỏi tâm tư nhạy cảm, lo được lo mất.
Vì vậy, cô liều mạng đuổi theo bước chân của anh, hòa nhập vào vòng tròn của anh, kết quả lại phát hiện những thứ anh giỏi thì cô không hiểu, thậm chí không tìm được tiếng nói chung.
Thời gian lâu dài, tim cũng mệt mỏi.
Cô thích anh nhiều năm như vậy, lúc nói chia tay nhất định là vẫn hy vọng anh có thể níu kéo, thế nhưng Văn Gia Chí lại buông tay dễ dàng như thế.
Trước kia mỗi lần nhắc đến Văn Gia Chí thì Mạc Thấm liền thay đổi sắc mặt, khúc mắc quan trọng chính là ở chỗ này.
Nếu như Giản Chước Bạch không nói, Hề Mạn sẽ không bao giờ biết Văn Gia Chí từng đi tìm cô ấy, sau khi nhìn thấy cảnh đó mới đồng ý chia tay.
Chắc chắn Mạc Thấm cũng không biết.
"Sau khi chia tay Mạc Thấm khóc lóc dữ dội như thế, sao có thể có quan hệ gì với nam sinh khác? Trong này nhất định là có hiểu lầm."
Hề Mạn nhấp vào WeChat trên điện thoại di động, kể chuyện này cho Mạc Thấm nghe.
Giản Chước Bạch cũng lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Gia Chí.
Lúc trước lễ nghi đám cưới đều là do Giản Chước Bạch với anh trai chị dâu cùng nhau lên kế hoạch, Hề Mạn chỉ lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi, hoàn toàn không có gì bận tâm.
Bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi, cô và Giản Chước Bạch tự tay viết thiệp mời. Hề Mạn cảm thấy chữ viết của Giản Chước Bạch rất đẹp, thế là hai người phân công, anh thì viết chữ còn Hề Mạn sẽ vẽ hoa văn trên đó.
Giản Chước Bạch đưa thiệp mời đã viết xong qua, Hề Mạn vẽ phác thảo, hai đóa hoa trà nở rộ bên nhau, tinh tế kiều diễm, sống động như thật.
Giản Chước Bạch nhìn sang: "Trình độ hội họa của em mấy năm gần đây hình như lại tăng lên rồi."
Hề Mạn từ khi còn học tiểu học đã rất giỏi vẽ, đặc biệt là hoa cỏ, Giản Chước Bạch nhớ rõ những bức vẽ trên bảng đen trong lớp ở trường cấp ba đều là do cô vẽ.
Hề Mạn nhúng một ít sơn, tiếp tục vẽ, thuận miệng nói: "Đương nhiên là trình độ của em có tiến bộ rồi, mấy năm nay lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, em thường đi theo thầy Hoa học làm đồ gốm, học được chủ yếu là vẽ tranh gốm, em thường vẽ hoa và chim, những mẫu như vậy vẽ cũng khá tốt."
Cô nói xong, Giản Chước Bạch yên tĩnh lại.
Hề Mạn cho rằng anh đang nghiêm túc viết thiệp cưới, không để ý lắm, mãi cho đến khi một giọng nói chua chát truyền đến bên tai: "Hình như em còn đặc biệt làm đồ gốm vì Thẩm Ôn."
Động tác cầm cọ vẽ của Hề Mạn ngừng một lúc, ngước mắt nhìn sang, đáy mắt người đàn ông tràn đầy u oán: "Em chưa từng tặng cho anh."
Hề Mạn đã làm một mặt dây chuyền chìa khóa bằng gốm có vẽ hoa mai và tặng nó cho Thẩm Ôn vào ngày sinh nhật thứ 30 của anh ta.
Trước đây anh cho rằng Thẩm Ôn thanh cao cô độc như hoa mai, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó có thể mắt cô hơi có vấn đề rồi.
Thấy người đàn ông nghiêm mặt cúi gằm xuống, Hề Mạn nghiêng người tới gần, hơi buồn cười lại rất bất đắc dĩ: "Sao bình giấm chua của anh lớn vậy, động một chút là lại ghen?"
Ánh mắt cô khẽ động, đề nghị: "Hôm nào chúng ta đến xưởng gốm đưa thiệp cưới cho thầy Hoa và Tịch Dao, đến lúc đó em dẫn anh đi mình cùng làm một cái nhé? Coi như là quà cưới, anh thấy thế nào?"
Đôi mày Giản Chước Bạch giãn ra: "Anh thấy được đấy."
Editor: quattutuquat
—————
Hề Mạn và Giản Chước Bạch làm đám cưới trước thềm năm mới, cân nhắc đến chuyện mùa này mặc váy cưới sẽ lạnh nên địa điểm tổ chức hôn lễ của bọn họ là trên một hòn đảo tư nhân bốn mùa như xuân.
Nơi đây cây cỏ tươi tốt, trăm hoa đua nở, mùa đông không rét buốt, hạ không nóng gắt, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh giữa biển xanh.
Để đảm bảo hôn lễ được tổ chức đúng như dự kiến, Hề Mạn và Giản Chước Bạch đã đến sớm hơn vài ngày.
Ngay khi đến đây, Hề Mạn đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của hòn đảo.
Những ngọn núi non trên hòn đảo hùng vĩ, cao chót vót xanh tươi, trên mặt biển êm đềm, những chú hải âu dang cánh bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng cánh lướt qua mặt nước tạo nên những làn sóng nhè nhẹ, rồi cất tiếng hót vui tai bay về phía bầu trời phương xa của biển cả.
Sóng vỗ nhẹ vào bờ biển, cát trắng dưới chân được gột rửa sạch sẽ mềm mại, rải rác trong đó những viên đá cuội xinh đẹp, được ánh nắng phía trên chiếu rọi, giống như những mảnh vỡ lấp lánh do thiên thạch rơi xuống còn lưu lại.
Gió biển mằn mặn thổi qua váy áo, phất qua hai gò má, đáy lòng Hề Mạn không khỏi tung tăng vui sướng.
Cô tham lam nhìn cảnh đẹp xung quanh: "Chọn nơi này thật sự rất tốt, không chỉ có thể tổ chức hôn lễ mà còn tương đương với việc được trải nghiệm một chuyến tuần trăng mật sớm nữa."
Giản Chước Bạch nắm tay cô, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười: "Lát nữa đến khách sạn ăn chút gì đó, xong anh dẫn em đi một vòng quanh đảo nhé."
Đáy mắt Hề Mạn lấp lánh ánh sao, lại nghĩ tới điều gì đó, ngập ngừng nói: "Không phải chúng ta phải tập dượt cho hôn lễ sao, còn kịp thời gian không anh?"
"Yên tâm đi, anh đã sắp xếp thời gian để đưa em đi chơi, chắc chắn sẽ kịp."
Đưa cô đến đây trước, mục đích chính của Giản Chước Bạch là làm cho cô vui vẻ.
Hề Mạn nghe xong lời này thì hoàn toàn hớn hở vui cười, lôi kéo Giản Chước Bạch tăng tốc bước chân: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, em muốn đi dạo một vòng quanh đây."
Editor: quattutuquat
—————
Vào đêm trước hôn lễ, rất nhiều khách mời đã đến đảo, Hề Mạn và Giản Chước Bạch tiếp đãi rất nồng nhiệt, tổ chức một bữa tiệc trên bãi biển.
Đến khi khách khứa về phòng đi ngủ thì đêm đã khuya.
Hề Mạn còn đang suy nghĩ về hôn lễ ngày mai, khẩn trương đến mức không ngủ được, cô liên tục kiểm tra lại chiếc váy cưới ngày mai mình sẽ mặc, chỉ sợ xảy ra điều gì đó sơ suất sẽ ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô khi xuất hiện trên sân khấu ngày mai.
Chiếc váy cưới này được một đội ngũ các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đặc biệt thiết kế riêng, Giản Chước Bạch đã từng đưa bản thiết kế cho Hề Mạn xem, sau khi hai người trao đổi ý kiến, đã yêu cầu nhà thiết kế chỉnh sửa nhiều lần, Hề Mạn rất ưng ý với thành phẩm cuối cùng.
Chiếc váy cưới là thiết kế trễ vai, tôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô, làm nổi bật đường cong đẹp mắt, chiếc cổ thiên nga mảnh mai.
Hàng ngàn viên kim cương vụn xinh xắn được đính trên váy càng làm tăng thêm phần lộng lẫy, phía sau là tà váy dài thướt tha, vừa cổ điển vừa sang trọng, rất có khí chất của một công nương quyền quý.
Giản Chước Bạch kêu cô nhiều lần, cô vẫn không chịu đi ngủ, người đàn ông không còn cách nào khác đành phải đích thân đến tìm cô.
Giản Chước Bạch đứng sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy cô, nhìn người phụ nữ mặc váy cưới trong gương, xinh đẹp đến mức không thể dời mắt.
Anh hôn lên má cô: "Cô dâu của chúng ta tối nay định ngắm váy cưới cả đêm, không cần chồng à?"
"Em hơi hồi hộp, không ngủ được."
"Không phải em đã diễn tập quá trình nhiều lần rồi sao? Đừng căng thẳng, đến lúc đó anh sẽ nắm chặt tay em." Giản Chước Bạch trấn an cô, "Cũng nên chợp mắt nằm một lúc, chưa biết chừng nằm xuống thì sẽ ngủ thiếp đi. Chẳng lẽ, em muốn xuất hiện trong đám cưới ngày mai với quầng thâm dưới mắt à?"
Nói đến đây, Hề Mạn vội vàng đi đến trước gương soi.
Cô đã mấy đêm ngủ không ngon, nếu tiếp tục chịu đựng như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến khí sắc.
"Chúng ta đi ngủ thôi." Cô vừa nói vừa trở về phòng ngủ, đang định kéo rèm lại, dư quang vô tình nhìn ra bên ngoài, lập tức bị thứ gì đó hấp dẫn, đặt tay lên cửa kính đưa mắt đến gần hơn, trông rất nghiêm túc.
"Em không định đi ngủ nữa à?" Giản Chước Bạch ở phía sau hỏi cô.
Hề Mạn vẫy tay với anh: "Chồng ơi, anh mau tới đây."
Giản Chước Bạch đi tới, cụp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới tán dừa xanh mát tươi tốt, Tần Phó mặc âu phục đứng đối diện Thẩm Tịch Dao, thần sắc có chút câu nệ.
Sau đó, đại khái là anh hỏi Thẩm Tịch Dao có mệt không, chỉ chỉ băng ghế cách đó không xa.
Thẩm Tịch Dao đi tới ngồi xuống, Tần Phó theo sau ngồi ở đầu kia của băng ghế.
Sau khi ngồi xuống, anh cảm thấy còn xa, liền lặng lẽ nhấc mông lên, nhích một chút về phía Thẩm Tịch Dao.
Vẫn còn xa, anh lại nhích thêm chút nữa.
Hề Mạn và Giản Chước Bạch ở trên tầng sáu, nhìn từ góc độ này, mông của Tần Phó cứ nhấp nhổm từng chút, hình ảnh thật sự khá đáng yêu.
Hề Mạn trực tiếp ôm bụng bật cười: "Chẳng phải hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn với sống chung rồi sao, sao nhìn trông vẫn xa lạ vậy?"
Tần gia và ba mẹ Thẩm hành động rất nhanh, bọn họ vừa lên dự định kết hôn, không bao lâu đã để hai người đi lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Mấu chốt là hai người này còn rất phối hợp, bảo đi đăng ký liền đi nhận giấy chứng nhận, bảo sống chung liền về ở cùng nhau, dường như cũng không có ý định phản kháng.
Lần này bọn họ tham gia hôn lễ, mặc dù mỗi người đều tự mình đi riêng, nhưng thật ra là lấy thân phận vợ chồng mà tới.
Trong bữa tiệc bãi biển tối nay, cả Tần Phó và Thẩm Tịch Dao đều có vẻ rất phóng khoáng, thậm chí Tần Phó còn giúp Thẩm Tịch Dao chắn rượu, Hề Mạn còn cho là bọn họ nhanh như vậy đã có tình cảm.
Không ngờ là lúc ở nơi riêng tư không có ai, lại là cảnh tượng như vậy.
Giản Chước Bạch bĩu môi: "Thằng nhãi Tần Phó này không được rồi, nhìn điệu bộ này của cậu ta, phỏng chừng từ khi đăng ký kết hôn đến bây giờ, ngay cả tay của người ta cũng chưa từng sờ qua ấy chứ."
Đối với suy đoán của Giản Chước Bạch, Hề Mạn vô cùng tán đồng.
"Càng như vậy càng chứng tỏ Tần Phó người ta đơn thuần biết bao, anh cho rằng ai cũng giống anh à?"
Giản Chước Bạch lập tức có chút hớn hở, híp mắt lại, nghiền ngẫm nhìn cô: "Anh làm sao?"
"Miệng toàn lời dụ dỗ, động tay động chân."
"Có không?"
"Có đấy."
Giản Chước Bạch vòng cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, không nặng không nhẹ nhéo hai cái: "Em nói động tay, là như này phải không?"
"Hay là như này?" Tay anh cố ý dịch lên trên.
"Anh phiền quá đi, em đi ngủ đây." Hề Mạn xấu hổ gạt tay anh ra, đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Giản Chước Bạch đi theo, nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô.
Nghĩ đến cảnh tượng mới nhìn thấy vừa rồi, Giản Chước Bạch nói: "Tên nhóc Tần Phó này thật sự rất ngây thơ, cậu ta với cô vợ mới cưới này tuy có chút rắc rối, nhưng hẳn là sẽ có một kết thúc có hậu. Quách Duẫn với Tô Triết Dương hình như cũng có bạn gái rồi, ngược lại Thư Sinh thì..."
Anh nhìn Hề Mạn, "Anh thấy Mạc Thấm không có ý gì với cậu ấy cả, nếu như cậu ấy không buông bỏ được, chắc là sẽ phải độc thân cả đời mất thôi."
"Anh ấy không thể buông bỏ được Mạc Thấm á?" Hề Mạn trực tiếp xùy một tiếng, "Anh chẳng biết cái gì thì đừng nói lung tung."
Giản Chước Bạch rất ngạc nhiên trước phản ứng của cô: "Sao anh lại không cái gì, mặc dù khi đó anh đang ở nước ngoài, nhưng cũng biết là Mạc Thấm đá Thư Sinh nhé."
"Vậy anh biết tại sao Mạc Thấm lại đá anh ấy không?"
"Mấy người bọn anh đều biết, lúc đó Mạc Thấm thích người khác rồi."
Mí mắt Hề Mạn giật giật, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy bình luận như vậy, không thể tin nổi nhướng mắt: "Anh nói cái gì?"
Giản Chước Bạch: "Anh chỉ biết là, sau khi Thư Sinh nhìn thấy tin nhắn chia tay của Mạc Thấm, đã vội vã đến Trường Hoàn ngay trong ngày hôm đó, kết quả là nhìn thấy cô ấy vào khách sạn gần trường với chàng trai khác."
Hề Mạn lộ vẻ kinh ngạc: "Văn Gia Chí từng đi tìm cô ấy sao? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Thấm Thấm thích anh ấy như vậy, sao có thể ở bên người khác?"
Giản Chước Bạch mơ hồ nhớ lại đêm đó.
Hôm đó cũng rất tình cờ, anh vừa vặn gọi điện cho Văn Gia Chí, thật lâu sau bên kia mới bắt máy.
Giản Chước Bạch nói chuyện với anh, nhưng anh không nói không rằng.
Cảm thấy anh có gì đó không đúng lắm, Giản Chước Bạch hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Giọng điệu của Văn Gia Chí lúc đó có chút cay đắng: "Chước ca, bây giờ tớ mới biết, nếu như ngay từ đầu trong đoạn cảm tình cậu là người bị động, thì sẽ mãi mãi là người bị động."
"Thời điểm cô ấy bước đến ngoài dự đoán của cậu, lúc cô ấy ra đi, cậu cũng không có chỗ để giữ cô ấy lại."
Giản Chước Bạch cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Mạc Thấm chia tay cậu à?"
Cổ họng Văn Gia Chí hơi nghẹn ngào: "Tớ không trách cô ấy thích người khác, loại người buồn tẻ nhàm chán như tớ, ở chung lâu sẽ cảm thấy vô vị."
Về chuyện giữa Mạc Thấm và Văn Gia Chí, Hề Mạn vẫn luôn rất đau lòng cho Mạc Thấm, nhưng hôm nay từ chỗ Giản Chước Bạch mới biết được nỗi lòng của Văn Gia Chí.
Trong một khoảnh khắc, cô đồng cảm với tâm trạng của Văn Gia Chí.
Trước đây Giản Chước Bạch oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô, nhưng sau đó lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động, lúc đó cô cũng cảm nhận được sâu sắc cảm giác bất lực.
Trong một đoạn thời gian dài, cô từng không ngừng nghi ngờ bản thân, rơi vào sự ân hận, đau đớn tột cùng.
Thật ra trước đây Mạc Thấm chia tay Văn Gia Chí cũng không có vấn đề nguyên tắc nào cả, nguyên nhân chủ yếu là do tính cách của Văn Gia Chí quá nhàm chán, ít khi bộc lộ bản thân, Mạc Thấm cảm thấy anh không thích mình nhiều đến vậy.
Lại thêm bối cảnh gia thế của hai người chênh lệch, ba Mạc Thấm là tài xế của Văn gia, cô luôn cảm thấy là mình trèo cao, nên không tránh khỏi tâm tư nhạy cảm, lo được lo mất.
Vì vậy, cô liều mạng đuổi theo bước chân của anh, hòa nhập vào vòng tròn của anh, kết quả lại phát hiện những thứ anh giỏi thì cô không hiểu, thậm chí không tìm được tiếng nói chung.
Thời gian lâu dài, tim cũng mệt mỏi.
Cô thích anh nhiều năm như vậy, lúc nói chia tay nhất định là vẫn hy vọng anh có thể níu kéo, thế nhưng Văn Gia Chí lại buông tay dễ dàng như thế.
Trước kia mỗi lần nhắc đến Văn Gia Chí thì Mạc Thấm liền thay đổi sắc mặt, khúc mắc quan trọng chính là ở chỗ này.
Nếu như Giản Chước Bạch không nói, Hề Mạn sẽ không bao giờ biết Văn Gia Chí từng đi tìm cô ấy, sau khi nhìn thấy cảnh đó mới đồng ý chia tay.
Chắc chắn Mạc Thấm cũng không biết.
"Sau khi chia tay Mạc Thấm khóc lóc dữ dội như thế, sao có thể có quan hệ gì với nam sinh khác? Trong này nhất định là có hiểu lầm."
Hề Mạn nhấp vào WeChat trên điện thoại di động, kể chuyện này cho Mạc Thấm nghe.
Giản Chước Bạch cũng lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Gia Chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.