Chương 31
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
23/05/2024
Chỉ chốc lát sau, Khang Chước đã mang hai cốc đồ uống ướp lạnh có cắm kèm chiếc ô giấy nhỏ màu sắc về ngồi xuống ghế dựa, trong khi Quyền Hoa Thần cầm ván lướt sóng vừa mới mua đi ra biển.
Hiện tại trên biển vẫn chưa có sóng, Quyền Hoa Thần đang nằm sấp trên ván lướt sóng quạt nước.
Khang Chước vừa uống nước chanh vừa ôm cua nhỏ của mình lên ngắm nhìn, rồi phát hiện chúng đều chui vào bùn cát dưới đáy chai.
Không bao lâu sau, Khang Chước cảm giác được gió lớn nổi lên, cậu lập tức nhìn về phía Quyền Hoa Thần trên biển.
Ban đầu chỉ là một vài con sóng nhỏ, Quyền Hoa Thần ổn định ván lướt sóng chờ thời cơ đến. Cuối cùng khi một cơn sóng tam giác hoàn mỹ cuồn cuộn dâng tới, hắn nhanh chóng đứng lên ván lướt sóng, kế tiếp chính là màn thể hiện kỹ năng điêu luyện.
Tất cả mọi người đều bị sóng biển lật úp, trôi theo làn nước, chỉ có một mình Quyền Hoa Thần đứng ở trên dốc sóng, xoay tròn, quay đầu, giống như một con chim hải âu tự do trên mặt biển.
Những người khác bị sóng thao túng, còn hắn lại điều khiển sóng.
Khang Chước nhìn đến mê mẩn, suýt chút nữa nhét chai nước khoáng đựng cua vào miệng.
Đúng lúc này.
“Bé đẹp trai, ở một mình sao?”
Khang Chước quay lại, trông thấy một người đàn ông cao lớn có hình xăm trên cánh tay đang đứng dưới ô của cậu.
Khang Chước ngơ ngác nhìn gã: “Xin hỏi có việc gì không?”
Người đàn ông cười rộ lên: “Không có việc gì, tìm bé chơi, bé thích lướt sóng à? Anh có thể dạy bé.”
Khang Chước ngửi thấy mùi pheromone Alpha phô trương trên người gã. Cậu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao những Alpha này luôn thích khoe khoang pheromone của mình vậy nhỉ? Doãn Đông Phàm là một, người này cũng thế, chẳng lẽ mọi người không biết tiết chế pheromone ở nơi công cộng là phép lịch sự cơ bản nhất sao? Vẫn là Quyền Hoa Thần tốt nhất, Khang Chước chưa từng ngửi thấy pheromone của hắn.
“Cám ơn, tôi không biết bơi.”
Nói xong, Khang Chước không nhìn gã nữa, lại đưa mắt hướng ra biển rộng tìm kiếm bóng dáng Quyền Hoa Thần. Nhưng mà giờ phút này biển đã yên tĩnh trở lại, trên mặt biển chỉ có mấy tấm ván lướt sóng trôi nổi, Khang Chước không thể tìm thấy Quyền Hoa Thần chỉ trong một thời gian ngắn.
“Vậy thì thật là tốt, anh sẽ dạy bé bơi trước, sau đó dạy bé lướt sóng, dạy miễn phí cho bé luôn, thế nào?” Người đàn ông nói xong liền ngồi xuống ghế dựa của Khang Chước.
Chiếc ghế dựa của Khang Chước là ghế xếp nhựa mua trong siêu thị, Khang Chước ngồi một mình là vừa đủ, giờ thêm một người đàn ông trưởng thành thì trông có vẻ quá sức chịu tải, Khang Chước rõ ràng cảm giác được góc ghế mà người đàn ông đang ngồi bị sụp xuống.
“Cám ơn, không cần.” Khang Chước có chút không vui nhìn gã, “Mời anh đứng lên, anh sắp ngồi hỏng ghế của tôi rồi!”
“Ngồi hỏng thì thôi, anh sẽ mua cho bé một cái khác.” Người đàn ông cười nói ngả ngớn, “Ôi, vậy cũng giận rồi sao? Nhìn bé giận trông càng đẹp hơn, bé có phải là con lai không?”
Khang Chước không trả lời, cậu biết rõ Alpha này là tới bắt chuyện.
Trước kia Khang Chước cũng từng được người khác theo đuổi, nhưng dù sao cũng đều là học sinh trong trường. Sau khi biết Khang Chước có người yêu thì sẽ tự động bỏ cuộc, cậu còn chưa bao giờ gặp qua người nào khó chơi như thế này.
“Sao bé lại không chuyện?” Người đàn ông thuận tay cầm lấy chai nhỏ đựng cua trong tay Khang Chước, nói, “Vặn nắp chai chặt như vậy sẽ không có không khí, mấy con cua này sẽ chết sớm đấy.”
Khang Chước cướp cái chai về, nghiêm túc nói: “Anh này, tôi không biết anh, nếu không có việc gì thì xin hãy rời đi.”
“Vậy thì làm quen một chút nha, anh tên là Lư Nghị, thêm wechat đi bé đẹp trai.” Alpha tự xưng là Lư Nghị lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khang Chước không còn cách nào khác, cậu đứng dậy khỏi ghế dựa, tìm kiếm bóng dáng của Quyền Hoa Thần ở trên biển.
“Bé đang nhìn gì đó?”
Lư Nghị cũng đứng lên, đi tới phía sau Khang Chước.
Alpha trời sinh cao lớn, Khang Chước không muốn đứng quá gần gã, vì thế từ bóng râm dưới ô bước đến dưới ánh nắng, nhưng Lư Nghị lại nhanh chóng đuổi theo: “Chỉ là thêm Wechat mà thôi, cho anh một cơ hội nha bé đẹp trai.”
Khang Chước nhìn về phía biển rộng lần nữa, vẫn không tìm được Quyền Hoa Thần, cậu nhanh trí nói với Lư Nghị: “Tôi sẽ không thêm bạn với anh, tôi đã có Alpha rồi!”
Lư Nghị cười nói: “Đừng gạt người chứ bé đẹp trai. Tuyến thể của bé sạch sẽ, mùi hương pheromone cũng rất tinh khiết, bé căn bản chưa từng bị đánh dấu.”
“Chưa từng bị đánh dấu không có nghĩa là không có bạn trai”, Khang Chước không chút ngượng ngùng mở miệng nói, “Không phải anh hỏi tôi đang nhìn gì sao? Tôi đang nhìn bạn trai tôi, chính là người vừa lướt sóng trên biển, Alpha cao nhất đẹp trai nhất ấy!”
Bỗng nhiên, có một bóng đen ở sau lưng đổ xuống, hoàn toàn bao phủ lấy Khang Chước.
“Bé ngoan, làm sao vậy?”
Khang Chước vừa nghe đã biết là giọng nói của Quyền Hoa Thần, cậu giống như một chú gà con nhìn thấy gà mái mẹ, lập tức trốn phía sau Quyền Hoa Thần, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn trừng trừng người đàn ông đang đi tới gần mình.
Bởi vì phải xuống biển lướt sóng, Quyền Hoa Thần đã cởi áo ra. Lúc này hắn để trần thân trên cường tráng, một tay kẹp ván lướt sóng, một tay che chở Omega sau lưng, trên cơ bắp rắn chắc căng tràn sức mạnh vẫn còn dính đầy bọt nước, ánh lên màu lúa mạch dưới ánh mặt trời.
Quyền Hoa Thần cao hơn Lư Nghị gần nửa cái đầu, hắn cứ đứng vậy híp mắt đánh giá đối phương, như thể một giây sau hắn sẽ nện tấm ván lướt sóng trong tay lên đầu gã.
Mới vừa nãy Lư Nghị còn kiêu căng ngạo mạn mà giờ đây đã lập tức héo rũ, gã nhỏ giọng mắng một câu tục tĩu rồi hậm hực rời đi.
Khang Chước thở phào nhẹ nhõm, đang định tố cáo hành vi vô sỉ của Alpha này với Quyền Hoa Thần thì lại đột nhiên nhận ra một chuyện.
Vừa nãy dưới tình thế cấp bách cậu đã nói ra những lời xằng bậy, có phải Quyền Hoa Thần đã nghe thấy hết rồi không?
Khang Chước cảm thấy mình đã biến thành một miếng thịt nướng trong chảo rán, bị ánh nắng nóng rực nướng cháy đến nổ đôm đốp.
“Chuyện đó… Cậu ơi, ban nãy cháu… nói linh tinh, cháu xin lỗi…”
Quyền Hoa Thần đặt ván lướt sóng xuống, khom lưng cầm đồ uống dưới ô lên, ngửa đầu uống một hơi hết phân nửa, sau đó quay đầu nhìn Khang Chước, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Chuyện này có gì phải xin lỗi, em làm rất tốt. Về sau nếu có người tìm em bắt chuyện thì em cứ nói như vậy.”
Khang Chước dán mắt vào cơ ngực và cơ bụng đẹp mắt của Quyền Hoa Thần, thừa dịp Quyền Hoa Thần không chú ý, lại nhìn lướt qua thêm hai lần.
“Vừa rồi có thấy tôi lướt sóng không?”
“Hả? À, cháu có thấy, rất ngầu, xoay vòng vô cùng đẹp mắt.”
Quyền Hoa Thần có chút đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sóng vẫn còn quá nhỏ, bằng không tôi còn có thể lướt càng đẹp hơn.”
Quần đi biển của Quyền Hoa Thần đã bị nước biển làm ướt, một phần vải dán sát vào da, phác họa hình dạng bờ mông của hắn. Khang Chước không cẩn thận liếc mắt nhìn tới, trên mặt lập tức bốc cháy.
“Đã, đã rất đỉnh rồi!”
Trong lúc bối rối, Khang Chước tiện tay cầm lấy một cốc nước khác uống một ngụm lớn, nhưng mà hương vị không giống như trước. Cậu nhìn thoáng qua cái cốc trong tay, lại nhìn cái cốc mà Quyền Hoa Thần đang cầm, gian nan nói: “Cậu ơi, hình như chúng ta… cầm nhầm đồ uống…”
“Cầm nhầm à? Chẳng trách uống còn ngon hơn trước.” Quyền Hoa Thần lắc lắc cốc nước trong tay, “Tôi uống hết mất rồi, mua lại cho em một cốc khác được chứ?”
Khang Chước né tránh ánh mắt của hắn: “Không cần đâu, cháu uống cốc này là được, cũng rất ngon…”
Hai người ngồi dưới ô một lúc, bàn bạc rời đi sau khi lượng người trên bãi biển nhiều hơn.
Trước khi về, Khang Chước thả hai con cua biển nhỏ đi, chỉ nhét một cái vỏ sò nhỏ xinh đẹp vào trong chai rỗng.
Cũng giống như lúc tới, Quyền Hoa Thần phụ trách khiêng ô che nắng, ghế xếp và các đồ dùng khác. Khang Chước phụ trách cầm cốc nước chưa uống xong và chai nhựa đựng vỏ sò của mình, hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe.
Cát dưới chân dần dần thô ráp hơn, lăn vào trong dép Khang Chước làm cho lòng bàn chân cậu có hơi đau, không thể đi nhanh được.
Quyền Hoa Thần sải bước đi ở phía trước, đợi mãi không thấy bé con đuổi theo, vì thế dừng lại chờ cậu.
“Đau chân sao?” Quyền Hoa Thần đứng tại chỗ đợi cậu chậm rãi đến gần.
“Vẫn ổn ạ.” Khang Chước không thể không biết xấu hổ mà nói thật, cậu sợ Quyền Hoa Thần chê mình yếu ớt.
Quyền Hoa Thần không nói gì nữa, hắn tiếp tục đi về phía xe, nhét tất cả đồ dùng vào cốp xe và ghế sau.
Trong xe có chút ngột ngạt, Khang Chước mở ghế lái phụ, mở cửa sổ xe, ngồi ở trên ghế nhấc cao chân chờ Quyền Hoa Thần lái xe.
“Lát nữa chúng ta đi đâu vậy cậu?”
Khang Chước chà sát hai chân lại với nhau, cố gắng dùng phương thức ma sát làm sạch cát mịn dưới lòng bàn chân.
“Về khách sạn tắm rửa thay quần áo trước, sau đó dẫn em đi ăn cơm tối.”
Quyền Hoa Thần từ phía sau cốp xe đi tới ghế lái phụ, không biết hắn tìm được một cái khăn ướt ở đâu, ngồi xổm xuống trước mặt Khang Chước, đưa tay về phía cậu.
“Đưa chân cho tôi.”
“Hả? Cậu ơi… cháu có thể tự lau được!”
Khang Chước cuống quýt rụt chân về, nhưng tay Quyền Hoa Thần rất nhanh, nắm lấy mắt cá chân Khang Chước giống như bắt cua trên bãi biển.
“Em uống nước đi.”
Quyền Hoa Thần mang theo dáng vẻ bình tĩnh, cầm lấy một chân Khang Chước, để cho toàn bộ bàn chân của cậu giẫm lên khăn mặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lau chùi.
Khang Chước cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cậu lại bị vây ở mép ghế không có nơi nào để trốn, chỉ có thể co rụt ngón chân để giảm bớt cơn ngứa.
Chân của Khang Chước rất nhỏ, làn da rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu xanh trên gang bàn chân. Nhưng những đầu ngón chân của cậu lại có màu đỏ hồng, năm ngón chân nhỏ bé giống như quả anh đào dựa sát vào nhau, khiến Quyền Hoa Thần nhìn thôi cũng muốn đưa lên miệng cắn một miếng.
“Cậu ơi…xong chưa ạ?” Khang Chước vừa xấu hổ vừa ngứa, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Nhột à?” Quyền Hoa Thần nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Khang Chước từ dưới lên, đôi mắt một mí mở rộng sâu xuống tạo thành hốc mắt tuyệt đẹp.
Khang Chước đỏ bừng cả mặt, toát mồ hôi đầy đầu, ở trên bãi biển khi nãy cũng không nóng như thế này, cậu đáp lại một tiếng “dạ” nhỏ như muỗi kêu.
Quyền Hoa Thần thấy cậu quá mức xấu hổ, nhanh chóng lau xong hai chân rồi buông tha cho cậu.
Trên đường trở về khách sạn, Khang Chước vẫn không dám nhìn Quyền Hoa Thần. Hỏi cậu cái gì thì cậu đều bật từng câu từng chữ trả lời, đến khách sạn thì vọt ngay về phòng mình, ngay cả vỏ sò cũng quên cầm theo. Quyền Hoa Thần ở phía sau nhìn thấy cậu như vậy, đành lắc đầu đi thẳng.
Hiện tại trên biển vẫn chưa có sóng, Quyền Hoa Thần đang nằm sấp trên ván lướt sóng quạt nước.
Khang Chước vừa uống nước chanh vừa ôm cua nhỏ của mình lên ngắm nhìn, rồi phát hiện chúng đều chui vào bùn cát dưới đáy chai.
Không bao lâu sau, Khang Chước cảm giác được gió lớn nổi lên, cậu lập tức nhìn về phía Quyền Hoa Thần trên biển.
Ban đầu chỉ là một vài con sóng nhỏ, Quyền Hoa Thần ổn định ván lướt sóng chờ thời cơ đến. Cuối cùng khi một cơn sóng tam giác hoàn mỹ cuồn cuộn dâng tới, hắn nhanh chóng đứng lên ván lướt sóng, kế tiếp chính là màn thể hiện kỹ năng điêu luyện.
Tất cả mọi người đều bị sóng biển lật úp, trôi theo làn nước, chỉ có một mình Quyền Hoa Thần đứng ở trên dốc sóng, xoay tròn, quay đầu, giống như một con chim hải âu tự do trên mặt biển.
Những người khác bị sóng thao túng, còn hắn lại điều khiển sóng.
Khang Chước nhìn đến mê mẩn, suýt chút nữa nhét chai nước khoáng đựng cua vào miệng.
Đúng lúc này.
“Bé đẹp trai, ở một mình sao?”
Khang Chước quay lại, trông thấy một người đàn ông cao lớn có hình xăm trên cánh tay đang đứng dưới ô của cậu.
Khang Chước ngơ ngác nhìn gã: “Xin hỏi có việc gì không?”
Người đàn ông cười rộ lên: “Không có việc gì, tìm bé chơi, bé thích lướt sóng à? Anh có thể dạy bé.”
Khang Chước ngửi thấy mùi pheromone Alpha phô trương trên người gã. Cậu cảm thấy rất khó hiểu, tại sao những Alpha này luôn thích khoe khoang pheromone của mình vậy nhỉ? Doãn Đông Phàm là một, người này cũng thế, chẳng lẽ mọi người không biết tiết chế pheromone ở nơi công cộng là phép lịch sự cơ bản nhất sao? Vẫn là Quyền Hoa Thần tốt nhất, Khang Chước chưa từng ngửi thấy pheromone của hắn.
“Cám ơn, tôi không biết bơi.”
Nói xong, Khang Chước không nhìn gã nữa, lại đưa mắt hướng ra biển rộng tìm kiếm bóng dáng Quyền Hoa Thần. Nhưng mà giờ phút này biển đã yên tĩnh trở lại, trên mặt biển chỉ có mấy tấm ván lướt sóng trôi nổi, Khang Chước không thể tìm thấy Quyền Hoa Thần chỉ trong một thời gian ngắn.
“Vậy thì thật là tốt, anh sẽ dạy bé bơi trước, sau đó dạy bé lướt sóng, dạy miễn phí cho bé luôn, thế nào?” Người đàn ông nói xong liền ngồi xuống ghế dựa của Khang Chước.
Chiếc ghế dựa của Khang Chước là ghế xếp nhựa mua trong siêu thị, Khang Chước ngồi một mình là vừa đủ, giờ thêm một người đàn ông trưởng thành thì trông có vẻ quá sức chịu tải, Khang Chước rõ ràng cảm giác được góc ghế mà người đàn ông đang ngồi bị sụp xuống.
“Cám ơn, không cần.” Khang Chước có chút không vui nhìn gã, “Mời anh đứng lên, anh sắp ngồi hỏng ghế của tôi rồi!”
“Ngồi hỏng thì thôi, anh sẽ mua cho bé một cái khác.” Người đàn ông cười nói ngả ngớn, “Ôi, vậy cũng giận rồi sao? Nhìn bé giận trông càng đẹp hơn, bé có phải là con lai không?”
Khang Chước không trả lời, cậu biết rõ Alpha này là tới bắt chuyện.
Trước kia Khang Chước cũng từng được người khác theo đuổi, nhưng dù sao cũng đều là học sinh trong trường. Sau khi biết Khang Chước có người yêu thì sẽ tự động bỏ cuộc, cậu còn chưa bao giờ gặp qua người nào khó chơi như thế này.
“Sao bé lại không chuyện?” Người đàn ông thuận tay cầm lấy chai nhỏ đựng cua trong tay Khang Chước, nói, “Vặn nắp chai chặt như vậy sẽ không có không khí, mấy con cua này sẽ chết sớm đấy.”
Khang Chước cướp cái chai về, nghiêm túc nói: “Anh này, tôi không biết anh, nếu không có việc gì thì xin hãy rời đi.”
“Vậy thì làm quen một chút nha, anh tên là Lư Nghị, thêm wechat đi bé đẹp trai.” Alpha tự xưng là Lư Nghị lấy điện thoại ra khỏi túi.
Khang Chước không còn cách nào khác, cậu đứng dậy khỏi ghế dựa, tìm kiếm bóng dáng của Quyền Hoa Thần ở trên biển.
“Bé đang nhìn gì đó?”
Lư Nghị cũng đứng lên, đi tới phía sau Khang Chước.
Alpha trời sinh cao lớn, Khang Chước không muốn đứng quá gần gã, vì thế từ bóng râm dưới ô bước đến dưới ánh nắng, nhưng Lư Nghị lại nhanh chóng đuổi theo: “Chỉ là thêm Wechat mà thôi, cho anh một cơ hội nha bé đẹp trai.”
Khang Chước nhìn về phía biển rộng lần nữa, vẫn không tìm được Quyền Hoa Thần, cậu nhanh trí nói với Lư Nghị: “Tôi sẽ không thêm bạn với anh, tôi đã có Alpha rồi!”
Lư Nghị cười nói: “Đừng gạt người chứ bé đẹp trai. Tuyến thể của bé sạch sẽ, mùi hương pheromone cũng rất tinh khiết, bé căn bản chưa từng bị đánh dấu.”
“Chưa từng bị đánh dấu không có nghĩa là không có bạn trai”, Khang Chước không chút ngượng ngùng mở miệng nói, “Không phải anh hỏi tôi đang nhìn gì sao? Tôi đang nhìn bạn trai tôi, chính là người vừa lướt sóng trên biển, Alpha cao nhất đẹp trai nhất ấy!”
Bỗng nhiên, có một bóng đen ở sau lưng đổ xuống, hoàn toàn bao phủ lấy Khang Chước.
“Bé ngoan, làm sao vậy?”
Khang Chước vừa nghe đã biết là giọng nói của Quyền Hoa Thần, cậu giống như một chú gà con nhìn thấy gà mái mẹ, lập tức trốn phía sau Quyền Hoa Thần, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn trừng trừng người đàn ông đang đi tới gần mình.
Bởi vì phải xuống biển lướt sóng, Quyền Hoa Thần đã cởi áo ra. Lúc này hắn để trần thân trên cường tráng, một tay kẹp ván lướt sóng, một tay che chở Omega sau lưng, trên cơ bắp rắn chắc căng tràn sức mạnh vẫn còn dính đầy bọt nước, ánh lên màu lúa mạch dưới ánh mặt trời.
Quyền Hoa Thần cao hơn Lư Nghị gần nửa cái đầu, hắn cứ đứng vậy híp mắt đánh giá đối phương, như thể một giây sau hắn sẽ nện tấm ván lướt sóng trong tay lên đầu gã.
Mới vừa nãy Lư Nghị còn kiêu căng ngạo mạn mà giờ đây đã lập tức héo rũ, gã nhỏ giọng mắng một câu tục tĩu rồi hậm hực rời đi.
Khang Chước thở phào nhẹ nhõm, đang định tố cáo hành vi vô sỉ của Alpha này với Quyền Hoa Thần thì lại đột nhiên nhận ra một chuyện.
Vừa nãy dưới tình thế cấp bách cậu đã nói ra những lời xằng bậy, có phải Quyền Hoa Thần đã nghe thấy hết rồi không?
Khang Chước cảm thấy mình đã biến thành một miếng thịt nướng trong chảo rán, bị ánh nắng nóng rực nướng cháy đến nổ đôm đốp.
“Chuyện đó… Cậu ơi, ban nãy cháu… nói linh tinh, cháu xin lỗi…”
Quyền Hoa Thần đặt ván lướt sóng xuống, khom lưng cầm đồ uống dưới ô lên, ngửa đầu uống một hơi hết phân nửa, sau đó quay đầu nhìn Khang Chước, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Chuyện này có gì phải xin lỗi, em làm rất tốt. Về sau nếu có người tìm em bắt chuyện thì em cứ nói như vậy.”
Khang Chước dán mắt vào cơ ngực và cơ bụng đẹp mắt của Quyền Hoa Thần, thừa dịp Quyền Hoa Thần không chú ý, lại nhìn lướt qua thêm hai lần.
“Vừa rồi có thấy tôi lướt sóng không?”
“Hả? À, cháu có thấy, rất ngầu, xoay vòng vô cùng đẹp mắt.”
Quyền Hoa Thần có chút đắc ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sóng vẫn còn quá nhỏ, bằng không tôi còn có thể lướt càng đẹp hơn.”
Quần đi biển của Quyền Hoa Thần đã bị nước biển làm ướt, một phần vải dán sát vào da, phác họa hình dạng bờ mông của hắn. Khang Chước không cẩn thận liếc mắt nhìn tới, trên mặt lập tức bốc cháy.
“Đã, đã rất đỉnh rồi!”
Trong lúc bối rối, Khang Chước tiện tay cầm lấy một cốc nước khác uống một ngụm lớn, nhưng mà hương vị không giống như trước. Cậu nhìn thoáng qua cái cốc trong tay, lại nhìn cái cốc mà Quyền Hoa Thần đang cầm, gian nan nói: “Cậu ơi, hình như chúng ta… cầm nhầm đồ uống…”
“Cầm nhầm à? Chẳng trách uống còn ngon hơn trước.” Quyền Hoa Thần lắc lắc cốc nước trong tay, “Tôi uống hết mất rồi, mua lại cho em một cốc khác được chứ?”
Khang Chước né tránh ánh mắt của hắn: “Không cần đâu, cháu uống cốc này là được, cũng rất ngon…”
Hai người ngồi dưới ô một lúc, bàn bạc rời đi sau khi lượng người trên bãi biển nhiều hơn.
Trước khi về, Khang Chước thả hai con cua biển nhỏ đi, chỉ nhét một cái vỏ sò nhỏ xinh đẹp vào trong chai rỗng.
Cũng giống như lúc tới, Quyền Hoa Thần phụ trách khiêng ô che nắng, ghế xếp và các đồ dùng khác. Khang Chước phụ trách cầm cốc nước chưa uống xong và chai nhựa đựng vỏ sò của mình, hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe.
Cát dưới chân dần dần thô ráp hơn, lăn vào trong dép Khang Chước làm cho lòng bàn chân cậu có hơi đau, không thể đi nhanh được.
Quyền Hoa Thần sải bước đi ở phía trước, đợi mãi không thấy bé con đuổi theo, vì thế dừng lại chờ cậu.
“Đau chân sao?” Quyền Hoa Thần đứng tại chỗ đợi cậu chậm rãi đến gần.
“Vẫn ổn ạ.” Khang Chước không thể không biết xấu hổ mà nói thật, cậu sợ Quyền Hoa Thần chê mình yếu ớt.
Quyền Hoa Thần không nói gì nữa, hắn tiếp tục đi về phía xe, nhét tất cả đồ dùng vào cốp xe và ghế sau.
Trong xe có chút ngột ngạt, Khang Chước mở ghế lái phụ, mở cửa sổ xe, ngồi ở trên ghế nhấc cao chân chờ Quyền Hoa Thần lái xe.
“Lát nữa chúng ta đi đâu vậy cậu?”
Khang Chước chà sát hai chân lại với nhau, cố gắng dùng phương thức ma sát làm sạch cát mịn dưới lòng bàn chân.
“Về khách sạn tắm rửa thay quần áo trước, sau đó dẫn em đi ăn cơm tối.”
Quyền Hoa Thần từ phía sau cốp xe đi tới ghế lái phụ, không biết hắn tìm được một cái khăn ướt ở đâu, ngồi xổm xuống trước mặt Khang Chước, đưa tay về phía cậu.
“Đưa chân cho tôi.”
“Hả? Cậu ơi… cháu có thể tự lau được!”
Khang Chước cuống quýt rụt chân về, nhưng tay Quyền Hoa Thần rất nhanh, nắm lấy mắt cá chân Khang Chước giống như bắt cua trên bãi biển.
“Em uống nước đi.”
Quyền Hoa Thần mang theo dáng vẻ bình tĩnh, cầm lấy một chân Khang Chước, để cho toàn bộ bàn chân của cậu giẫm lên khăn mặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lau chùi.
Khang Chước cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cậu lại bị vây ở mép ghế không có nơi nào để trốn, chỉ có thể co rụt ngón chân để giảm bớt cơn ngứa.
Chân của Khang Chước rất nhỏ, làn da rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu xanh trên gang bàn chân. Nhưng những đầu ngón chân của cậu lại có màu đỏ hồng, năm ngón chân nhỏ bé giống như quả anh đào dựa sát vào nhau, khiến Quyền Hoa Thần nhìn thôi cũng muốn đưa lên miệng cắn một miếng.
“Cậu ơi…xong chưa ạ?” Khang Chước vừa xấu hổ vừa ngứa, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Nhột à?” Quyền Hoa Thần nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Khang Chước từ dưới lên, đôi mắt một mí mở rộng sâu xuống tạo thành hốc mắt tuyệt đẹp.
Khang Chước đỏ bừng cả mặt, toát mồ hôi đầy đầu, ở trên bãi biển khi nãy cũng không nóng như thế này, cậu đáp lại một tiếng “dạ” nhỏ như muỗi kêu.
Quyền Hoa Thần thấy cậu quá mức xấu hổ, nhanh chóng lau xong hai chân rồi buông tha cho cậu.
Trên đường trở về khách sạn, Khang Chước vẫn không dám nhìn Quyền Hoa Thần. Hỏi cậu cái gì thì cậu đều bật từng câu từng chữ trả lời, đến khách sạn thì vọt ngay về phòng mình, ngay cả vỏ sò cũng quên cầm theo. Quyền Hoa Thần ở phía sau nhìn thấy cậu như vậy, đành lắc đầu đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.