Chương 74: Ngoại truyện 2: Hôm nay là người chồng ốm yếu
Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
24/05/2024
“Em yêu, chừng nào thì em về?”
Khang Chước không cẩn thận nhấn vào loa ngoài, âm thanh trong điện thoại phát ra, giọng đàn ông trầm khàn mang theo chút âm mũi gợi cảm vang lên, không chỉ mình cậu nghe thấy mà sinh viên của cậu cũng nghe thấy hết. Lớp học mới còn hò hét ồn ào bỗng chốc đã lặng ngắt như tờ.
“Về ngay đây, anh ở nhà chờ em một lát.”
Khang Chước cúp điện thoại cất vào túi, cậu muốn tỏ ra bình tĩnh nhưng dù làm thế nào cũng không thể khống chế được phản ứng sinh lý đỏ mặt. Làn da của cậu vốn đã trắng, đỏ mặt lên thì vô cùng rõ ràng, giống như được thoa một lớp phấn hồng.
Khang Chước, 28 tuổi, phó giáo sư trẻ tuổi nhất của khoa Sinh học đại học A. Từ trước đến nay vẫn luôn duy trì hình tượng giáo viên “cao lớn vĩ đại”, nhưng hôm nay thiết lập nhân vật đã sụp đổ bởi vì một cuộc điện thoại…
Cũng may có một sinh viên nhanh trí giúp Khang Chước giải vây: “Thầy Khang có việc thì về nhà trước đi, còn câu hỏi thắc mắc thì tiết hôm sau bọn em sẽ hỏi lại, đừng để chú nhà* chờ sốt ruột.”
*gốc là 师母 sư mẫu: vợ thầy.
Cô bạn đã nói như vậy, một số sinh viên khác cũng tỏ vẻ đồng ý theo: “Đúng vậy, đúng vậy, thầy Khang về nhà đi!”
“Vậy… Tôi về trước, các bạn cứ gửi câu hỏi đến email của tôi, tôi có thời gian sẽ trả lời cho các bạn.”
“Thầy Khang, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Khang Chước vừa rời khỏi phòng học, mấy sinh viên đã lập tức túm tụm một chỗ điên cuồng mừng thầm: “Gặm được đường của CP rồi!”
Khang Chước hoàn toàn không biết hình tượng thực tế và thiết lập nhân vật mình đặt ra chênh lệch lớn đến cỡ nào.
Không thể nói là toàn bộ đại học A, nhưng ít nhất là cả khoa Sinh học đều biết, phó giáo sư Omega con lai trẻ tuổi tài năng, xinh đẹp dịu dàng của bọn họ đã kết hôn từ rất sớm, cùng với một Alpha có tình cảm rất sâu đậm. Chỉ cần ngồi xổm canh gác gần tòa nhà thí nghiệm mỗi khi bắt đầu hoặc kết thúc buổi học, mười lần thì có tám lần có thể nhìn thấy chú nhà Alpha trong truyền thuyết kia tới đưa đón Khang Chước đi làm.
Khang Chước mà biết sinh viên đã tận mắt chứng kiến cảnh cậu nhảy nhót lao vào vòng tay của Quyền Hoa Thần, thì chắc chắn “gánh nặng giáo viên” của cậu đã biến mất từ lâu rồi.
Do kẹt xe vào giờ cao điểm chiều tối, Khang Chước về đến nhà muộn nửa tiếng, phòng khách trong nhà không bật đèn, tối đen như mực. Khang Chước vừa đóng cửa vừa gọi vào bên trong:
“Anh Thần, em về… Ah!”
Khang Chước chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen chạy ra từ bên cạnh, tiếp đó cậu bị đè ở trên cửa, miệng cũng bị chặn lại, pheromone rượu Brandy phả thẳng vào mặt khiến cho cậu choáng váng đầu óc.
Pheromone vô cùng nồng đậm, cơ thể Khang Chước phản ứng lại trước, sau đó đại não của cậu mới chậm chạp đưa ra kết luận ——kỳ nhạy cảm của Quyền Hoa Thần đã đến.
“Bảo bảo ngoan.”
Toàn bộ hơi thở nóng bỏng của Quyền Hoa Thần đều phả lên cổ Khang Chước, Khang Chước run rẩy, dùng chút lý trí còn sót lại đẩy hắn: “Tai Tai…”
“Nó và Lazzy được đưa đến nhà mẹ tôi rồi.”
Bọn họ yêu nhau 10 năm, kết hôn được 7 năm, đã sớm hiểu rõ tất cả về nhau.
Rất nhanh sau đó, hoa nhài đã được nấu chín trong rượu mạnh.
Không còn Tai Tai và Lazzy, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, phòng khách lại không bật đèn, bóng tối càng khuếch đại sự tĩnh lặng, Khang Chước dường như đã trở thành nguồn âm thanh duy nhất. Cậu nằm trên sô pha, cố gắng cắn môi không để mình phát ra một chút âm thanh nào cả, nhưng Quyền Hoa Thần không cho phép cậu làm vậy. Hắn thay đổi cách “tra tấn” cậu, phải nghe thấy tiếng cậu khóc thì mới thỏa mãn.
“Em sợ gì, trong nhà lại không có ai.” Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn lên tuyến thể của cậu.
Tuy rằng Khang Chước đã 28 tuổi, nhưng cậu chưa từng ra khỏi trường học, lại được Quyền Hoa Thần bảo hộ rất tốt. Cảm giác thiếu niên ngây ngô trên người cậu vẫn không thay đổi, bị hôn tuyến thể vẫn giống như lần đầu tiên run rẩy trông vô cùng đáng thương, khiến cho Quyền Hoa Thần tâm loạn như ma.
“Đừng… ở phòng khách…”
“Tại sao không thể ở phòng khách?”
Quyền Hoa Thần vừa vận động, vừa ép cậu trả lời.
Cảnh Khang Tai và Lazzy chơi kéo co trong phòng khách hồi sáng chợt lóe lên trước mắt Khang Chước, cảm giác xấu hổ tủi hờn bao phủ trên đỉnh đầu. Cậu muốn nói chuyện, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại biến thành những giai điệu ngắt quãng, cậu lại muốn khóc…
Lúc kết thúc đã gần tám giờ, Khang Chước tắm rửa xong thì đồ ăn cũng đã lên bàn, đều là những món Khang Chước thích ăn.
Bàn ăn trong nhà có hình chữ nhật, như thường lệ, Khang Chước theo thói quen kéo ghế ngồi đối diện Quyền Hoa Thần: “Ngày mai thứ Năm em không có lớp, chiều thứ Sáu cũng chỉ có một buổi họp khoa, cộng thêm cả cuối tuần thì em có thể ở bên anh bốn ngày.”
Cũng không biết Quyền Hoa Thần có nghe thấy hay không, hắn đang bận gác chân mình lên ghế đối diện, không cho Khang Chước ngồi vị trí kia.
“Qua đây ngồi.”
Khang Chước bất đắc dĩ: “Ngồi cạnh nhau không dễ gắp thức ăn.”
“Ai nói là ngồi cạnh nhau.” Một tay Quyền Hoa Thần chống cằm, ý cười thấp thoáng trên mặt, còn một bàn tay khác chỉ vào đùi mình, “Ngồi ở đây.”
“Không ngồi.” Khang Chước kháng nghị.
Trẻ con mới ngồi lên đùi, dẫu sao cậu cũng là người sắp 30 tuổi, mấy thú vui cấp thấp nên vứt bỏ thì phải vứt bỏ.
“Nhanh lên nào, tôi đau đầu.”
“Ờ…”
Mặc dù Khang Chước nói ra không quá tình nguyện, nhưng ký ức cơ thể đã hình thành từ lâu thật sự rất đáng sợ, Quyền Hoa Thần vừa đưa tay về phía cậu, thì cậu đã nghiêng người ngồi lên.
Khuôn mặt của Quyền Hoa Thần lập tức phóng đại trong tầm mắt.
Đôi mắt một mí tuyệt đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, quai hàm góc cạnh…
Mỗi một chỗ đều là kiểu dáng Khang Chước thích nhất. Alpha này nào giống 40 tuổi, nói hắn hơn 30 thì cũng sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ. Bản thân Khang Chước không kiềm chế được nữa, cậu ôm lấy mặt Alpha hôn một cái.
Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn cậu, sau đó vùi đầu vào trong hốc vai Khang Chước cọ cọ, cánh tay vòng qua ôm trọn Omega vào trong ngực. Hắn vừa đòi pheromone hòa nhài vừa thì thầm gọi tên Khang Chước, rồi liên tục gọi cả mấy biệt danh sến sẩm kia.
Chú già trở nên dính người cũng thật nguy hiểm.
Khang Chước ngượng ngùng hôn lên tóc mai của hắn, đồng thời phóng ra phermone xoa dịu: “Đầu anh còn đau không?”
Còn đau, rất đau, đâu đâu trên người cũng đau.
Nhưng Quyền Hoa Thần sẽ không nói như vậy, hắn đáp lại một tiếng ậm ờ không rõ, quay đầu hôn lên cổ Khang Chước và nốt ruồi nhỏ trên vành tai.
Khang Chước cảm giác được pheromone rượu Brandy đang rục rịch trong không khí, cậu bắt đầu ra sức giãy dụa: “Không làm nữa không làm nữa, em sắp chết đói rồi!”
Quyền Hoa Thần sờ tay lên bụng dưới mềm mại của cậu, động tác thiếu đứng đắn, hỏi: “Sao lại đói rồi, không phải ban nãy em nói không ăn tiếp được sao?”
“Lưu manh, lưu manh, lưu manh!” Khang Chước ấn cùi chỏ lên người Quyền Hoa Thần không cho hắn hôn. Quyền Hoa Thần ra vẻ yếu ớt nói ngực mình đau, Khang Chước lập tức dừng tay. Âm mưu được như ý nguyện, cậu lại bị Quyền Hoa Thần ôm vào trong lòng ăn hiếp một lúc lâu.
Một bữa cơm ăn hết hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khang Chước cũng không còn sức lực nhấc tay lên, cơm đều được Quyền Hoa Thần đút cho ăn từng thìa một.
Ông chú này được lợi lại còn khoe mẽ, hôn Khang Chước, nói: “Thật là ngoan, dễ nuôi hơn Tai Tai nhiều.”
Khang Chước không hiểu sao cực kỳ muốn đánh hắn.
Khang Chước vẫn cho rằng cơn đau đầu của Quyền Hoa Thần là do kỳ nhạy cảm gây ra, chính Quyền Hoa Thần cũng cho là như vậy. Nhưng buổi tối hôm đó Quyền Hoa Thần sốt cao, hắn nóng bừng cả người ôm Khang Chước vào trong ngực không chịu buông tay, Khang Chước bị cái nóng làm cho tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại, Khang Chước lập tức đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, sốt đến 39 độ.
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm, Quyền Hoa Thần cũng thỉnh thoảng đau đầu phát sốt, nhưng nghiêm trọng như đêm nay thì là lần đầu tiên. Khang Chước hoảng sợ, luống cuống tay chân thay quần áo cho Quyền Hoa Thần: “Anh còn chịu đựng được không? Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!”
“Không sao, em hoảng cái gì.” Quyền Hoa Thần sốt cao đỏ rần cả mặt, hắn còn cầm tay Khang Chước, dùng pheromone vỗ về cậu, “Bĩnh tĩnh nào, anh Thần không chết được.”
Hắn không nói câu này thì còn tốt, vừa nói xong Khang Chước nổi giận ngay.
Cơn sốt này không thể tự dưng xuất hiện, khẳng định tối hôm qua trước khi đi ngủ hắn đã cảm nhận được. Nhưng Quyền Hoa Thần không chỉ không nói cho cậu biết, mà còn ham muốn quá độ nhất quyết lôi kéo cậu làm bốn lần.
“Anh nói em hoảng cái gì! Anh không còn trẻ nữa, anh chú ý đến thân thể của mình một chút đi chứ! Khó chịu mà không biết nói ra sao? Chúng ta đến bệnh viện sớm lại không tốt hơn à? Cần phải làm đến mức phát sốt không?”
Khang Chước vừa dứt lời, vành mắt đã cay cay.
Cho tới nay Quyền Hoa Thần đều là trụ cột tinh thần của Khang Chước, hắn có sức mạnh vô địch không gì không làm được. Tất cả trở ngại mà Khang Chước cảm thấy không thể vượt qua, chỉ cần có Quyền Hoa Thần ở bên cạnh thì những thứ đó chẳng là gì. Thế nhưng bây giờ người đàn ông này yếu ớt đến mức nói được hai câu đã thở dốc.
So với ngày trước, giờ đây Khang Chước càng ý thức rõ ràng hơn một việc, đó là Quyền Hoa Thần lớn hơn mình 12 tuổi, hắn nhất định sẽ già đi sớm hơn mình…
“Sao em lại khóc?” Quyền Hoa Thần ôm đầu Khang Chước vào trong lòng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, “Alpha bị sốt trong kỳ nhạy cảm không phải là chuyện bình thường sao? Mau cài cúc áo cho tôi, chúng ta đến bệnh viện, đau đầu sắp chết rồi đây.”
“Đau chết cũng kệ anh!”
Lần này Khang Chước thật sự tức giận, trên đường lái xe đến bệnh viện cũng không chịu nói một lời, xuống xe cũng không chịu gọi tên Quyền Hoa Thần, buộc phải kêu hắn thì đều hung dữ dùng “Này” “Ê” để gọi.
Đang ở trong bệnh viện nên Quyền Hoa Thần không tiện buông lời dỗ dành cậu, hắn bèn cố ý nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương.
Khang Chước vẫn luôn liếc hắn qua khóe mắt, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì nào dám tức giận nữa, cậu chỉ hận mình là Omega, không thể ôm ngang người lên rồi chạy.
Vì để khám bệnh ở gần đó, bọn họ không đến bệnh viện Toàn Hòa, mà đến khoa cấp cứu ở bệnh viện công gần nhất. Lúc này phòng bệnh đã kín chỗ, Khang Chước có tiền cũng không đổi được một cái giường, chỉ có thể để Quyền Hoa Thần ngồi truyền dịch trong phòng truyền dịch nho nhỏ.
Bác sĩ nói Quyền Hoa Thần phát sốt chủ yếu là do làm việc quá sức, hơn nữa thể chất của Alpha sẽ giảm xuống trong kỳ nhạy cảm, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị bệnh.
“Giờ truyền thuốc chống viêm trước, sau đó truyền thuốc làm dịu kỳ nhạy cảm của Alpha. Hạ sốt sẽ không sao nữa, mấy ngày tới chú ý nghỉ ngơi, không nên làm việc quá sức…”
Khi bác sĩ nói “làm việc quá sức”, điều đầu tiên Khang Chước nghĩ tới là bốn lần kịch liệt tối hôm qua, sự xấu hổ cũng sắp bùng nổ. Sau đó lý trí dần dần trở về vị trí cũ, cậu bắt đầu nhớ lại tình hình công việc gần đây của Quyền Hoa Thần.
Lúc trước Quyền Hoa Thần đến nước D mở chi nhánh phát triển vô cùng thuận lợi, một phần rất lớn là vì hắn được Toàn Hòa hậu thuẫn, Toàn Hòa đã có một hệ thống hoàn thiện về nghiên cứu sản xuất và tiêu thụ từ lâu. Mà sau khi Quyền Hoa Thần bắt đầu làm một mình, bên cạnh việc đã nắm giữ dự án với phòng thí nghiệm của Lưu Minh và bản quyền sáng chế PMA, thì hắn đều phải đích thân tham dự vào tất cả những công việc liên quan như thử nghiệm thuốc, sản xuất, đưa ra thị trường, tiêu thụ…
Trong mấy năm ở Khang Chước học tiến sĩ, Quyền Hoa Thần thậm chí còn bận rộn hơn ngày trước, mãi đến tận hai năm nay mới dần đỡ hơn, nhưng hắn vẫn rất nhiều việc. Lại nói tới mấy hôm trước, Quyền Hoa Thần vì giải quyết vấn đề an toàn trong việc đóng gói một loại thuốc mà ngủ không ngon suốt vài ngày, còn ép kỳ nhạy cảm tới sớm…
Y tá cắm kim truyền dịch cho Quyền Hoa Thần xong rồi rời đi.
Trong phòng truyền dịch chỉ có hai người Khang Chước và Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần kéo ống tay áo Khang Chước: “Đừng trừng mắt nhìn tôi nữa, giáo sư Tiểu Chước, hiện tại tôi là bệnh nhân, cần người nhà quan tâm.”
“Anh cũng biết mình là bệnh nhân, mà đêm qua còn… còn…”
Phóng đãng như vậy.
Khang Chước thật sự không nói ra được mấy chữ còn lại.
Không biết đây có phải là bệnh chung của Alpha hay không, cứ có chuyện gì là đều thích tự mình gánh vác, giống như nói trước với bạn đời rằng mình khó chịu ở đâu thì sẽ tổn hại tôn nghiêm của Alpha vậy.
Năm ngoái Khang Thế Thành chính là như thế, bị viêm túi mật vô cùng đau đớn mà vẫn đi làm như thể mình không bị sao, sau đó suýt chút nữa ngất xỉu trong lúc họp, khi đó Khang Chước mới biết được ông đã sinh bệnh rất lâu rồi.
“Lần sau thân thể anh không thoải mái có thể nói cho em biết sớm hơn một chút được không? Anh có biết em lo lắng nhiều cỡ nào không? Em có thể hiểu Alpha các anh có lòng tự tôn mạnh mẽ, nhưng em không phải là người khác, em là Omega của anh. Có chuyện gì xảy ra thì chúng ta nên cùng nhau đối mặt, đây không phải là điều anh dạy cho em sao?”
Khang Chước làm giảng viên được hai năm, lúc mắng người rất ra dáng một nhà giáo, nhưng tiếc rằng mắt cậu vẫn đỏ hoe, nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, nghe giọng điệu càng giống như đang làm nũng.
“Còn công ty của anh, không phải anh là ông chủ sao? Hàng năm có rất nhiều Alpha trẻ tuổi khỏe mạnh tốt nghiệp đại học, anh không thể tuyển thêm vài người giúp anh làm việc à? Anh cũng từng này tuổi rồi mà còn bạt mạng như thế, quá sức là sẽ đột tử đấy anh có biết không?”
Quyền Hoa Thần nghe mấy câu đầu còn rất vừa lòng, đến câu cuối liền cảm thấy tổn thương: “Sao em lại nhắc đến tuổi tác, không già cũng bị em nói cho thành già rồi.”
“Cậu à! Cậu có đang nghe em nói không!”
Cuối cùng buộc Khang Chước phải gọi là “cậu”, Quyền Hoa Thần cũng không nhẫn tâm trêu chọc cậu nữa, dỗ dành cậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Tôi nghe hết mà, tôi biết em lo lắng cho tôi. Lần này quả thật là lỗi của tôi, về sau tôi nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi, cảm thấy khó chịu chắc chắn sẽ nói ngay cho em biết, có được không?”
Khang Chước lấy mu bàn tay lau khóe mắt: “Vậy anh đồng ý với em, sau này không làm nhiều lần như vậy nữa.”
“Vậy thì không được.” Quyền Hoa Thần trả lời tương đối nhanh, “Ngoại trừ chuyện này, thì những chuyện khác tôi đều đồng ý.”
Khang Chước trừng mắt nhìn hắn, thật sự không biết nói gì cho phải, cậu tức điên lên: “Em đi rót nước ấm cho anh uống.”
Nói xong, Khang Chước đứng dậy rời đi, giống như một con chuột lang tức giận thở phì phò.
Quyền Hoa Thần cười lắc đầu, tình cờ cúi đầu xuống, hắn phát hiện điện thoại của Khang Chước rơi ở chỗ ngồi bên cạnh, lúc này có một tin nhắn mới gửi đến.
Thông báo nhắc nhở làm cho màn hình sáng lên, Quyền Hoa Thần nhìn thấy thời gian hiện tại —— 4 giờ 32 phút sáng. Ai sẽ chọn giờ này nhắn tin cho Khang Chước đây?
Khang Chước không giữ bí mật gì với Quyền Hoa Thần.
Tuy rằng cậu nhỏ hơn Quyền Hoa Thần mười hai tuổi, nhưng từ lúc yêu, cậu luôn có thể cho Quyền Hoa Thần mười phần cảm giác an toàn.
Cậu kịp thời chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với Quyền Hoa Thần, thoải mái giới thiệu Quyền Hoa Thần cho bạn bè và các bạn học trong phòng thí nghiệm. Hình nền thiết bị điện tử và ảnh đại diện tài khoản xã hội đều là ảnh chụp chung của hai người bọn họ. Mật khẩu điện thoại là sinh nhật của Quyền Hoa Thần, tất cả những mật khẩu khác thì là tổ hợp số ngày sinh của Quyền Hoa Thần và Tai Tai.
Quyền Hoa Thần không có gì phải lo lắng, ngay cả cơ hội ghen tuông cũng rất ít.
Nhưng trong lúc vừa rồi, Quyền Hoa Thần vẫn mở khóa điện thoại của Khang Chước. Cũng không phải là hắn muốn kiểm tra thứ gì, chỉ là xuất phát từ dục vọng chiếm hữu hèn hạ nào đó, hắn muốn biết trong vòng xã giao của Khang Chước sao lại có một người nhắn tin cho cậu vào lúc 4 giờ sáng như thế này, chẳng lẽ người nọ không biết Khang Chước đã kết hôn rồi sao?
Có thể vào những lúc khác, xuất phát từ sự tôn trọng đối với bạn đời của mình Quyền Hoa Thần sẽ lựa chọn không xem, chờ Khang Chước trở về rồi hỏi thẳng cậu. Nhưng hôm nay thì không được, hôm nay hắn là một người chồng ốm yếu phát sốt trong kỳ nhạy cảm, tâm hồn của hắn vô cùng mỏng manh dễ vỡ, không chờ được đến lúc Omega quay lại giải thích,. Bây giờ hắn muốn lập tức nhìn xem là kẻ nào kiêu ngạo như vậy!
Bác sĩ Lưu mạc:【Hẳn là không có vấn đề gì lớn, nếu cậu không yên tâm, ngày mai lại dẫn anh ta đi kiểm tra máu, sau đó gửi kết quả cho tôi… 】
À, hóa ra là Lưu Mạc.
Lưu Mạc hiện đang ở nước ngoài, chênh lệch 12 tiếng so với Trung Quốc, Khang Chước tìm ông hỏi bệnh tình của Quyền Hoa Thần, đúng lúc ông có thời gian rảnh trả lời lại.
Tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của người chồng Quyền Hoa Thần cuối cùng cũng được vỗ về, hắn có thể an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì ra ngoài vội vàng, ngoại trừ điện thoại và chìa khóa xe thì Khang Chước không mang theo một thứ gì khác, muốn uống nước nóng chỉ có thể tìm bàn y tá xin cốc giấy dùng một lần, sau đó đi đến bình nước công cộng rót nước.
Chờ Khang Chước quay về, Quyền Hoa Thần đã nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Thuốc đã phát huy tác dụng, Quyền Hoa Thần hạ sốt, sắc mặt không còn quá nhợt nhạt, nhưng trông hắn vẫn nhếch nhác như ban đầu. Môi hắn trắng bệch, trên cằm mọc râu, bởi vì ngủ không ngon mà mắt có hơi sưng, bọng mắt lộ rõ một vòng xanh nhạt, đầu tóc có chút lộn xộn, hoàn toàn không còn vẻ đẹp trai phóng khoáng như thường ngày.
Nhưng kể cả Quyền Hoa Thần có lôi thôi lếch thếch như thế này, Khang Chước nhìn mà vẫn cảm thấy vô cùng rung động. Cậu nghĩ, cho dù người này thật sự đến tuổi về già, thì nhất định cũng là người hấp dẫn nhất trong những ông cụ Alpha.
Quyền Hoa Thần căn bản không ngủ, nghe thấy có tiếng bước chân ở cửa liền tỉnh lại ngay, hắn thấy Khang Chước cầm cốc nước ngẩn người nhìn chăm chú vào hắn, lên tiếng gọi cậu: “Làm sao vậy? Em đứng ở cửa làm gì, qua đây ngồi.”
Khang Chước nhấp môi thử nhiệt độ nước rồi đưa cốc giấy cho hắn, nhìn hắn ngửa đầu uống sạch, hỏi: “Có muốn em rót thêm cho anh một cốc nữa không?”
“Không cần.” Quyền Hoa Thần đặt cốc giấy sang một bên, dùng bàn tay không có kim tiêm đan mười ngón tay với Khang Chước, “Đêm nay dọa đến em rồi, tôi xin lỗi.”
Khang Chước không còn tức giận nữa, chỉ còn chút sợ hãi, cậu tựa đầu vào vai Quyền Hoa Thần: “Anh Thần…”
“Không sao, anh Thần rất khỏe.” Quyền Hoa Thần dùng pheromone xoa dịu cậu.
Hơn 7 giờ sáng, Quyền Hoa Thần truyền dịch xong, cuối cùng hai người cũng có thể về nhà.
Quyền Hoa Thần chợp mắt trong phòng truyền dịch một lúc, Khang Chước trông nom cho hắn không dám nhắm mắt lại dù chỉ trong chốc lát, mặc cho bản thân đã rất buồn ngủ. Lúc đi ra khỏi cổng bệnh viện, cậu còn nói giỡn với Quyền Hoa Thần: “Bây giờ anh là bệnh nhân, có muốn em cõng anh về nhà không?”
Quyền Hoa Thần nhướng mày: “Được, cõng tôi đi.”
Khang Chước làm ra vẻ xoay người khom lưng, để Quyền Hoa Thần đi đến nằm trên lưng mình. Nhưng hai giây sau, cơ thể cậu chợt nhẹ bẫng, vậy mà Quyền Hoa Thần ở phía sau lại ôm ngang Khang Chước lên.
“Thả em xuống!”
Khang Chước vừa xấu hổ vừa sợ, xấu hổ là vì bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều bệnh nhân đến khám, sợ là vì Quyền Hoa Thần còn đang bị ốm mà lại bắt đầu nghịch ngợm.
Mặc dù Khang Chước là Omega, nhưng dẫu sao không thể xem thường thể trọng của đàn ông cao 1m75 được, cậu mà thực sự giãy dụa lên thì Quyền Hoa Thần cũng không ôm nổi, hắn đành phải buông tay để cho cậu xuống.
“Anh làm gì thế! Còn ngại ốm chưa đủ nặng đúng không?!”
Hành động nhất thời bộc phát này tự nhiên là lại rước thêm một màn giáo huấn của Khang Chước, nhưng Quyền Hoa Thần lại cảm thấy ngọt ngào như kẹo đường. Hắn đột nhiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng khép mở của Khang Chước, không biết xấu hổ mà nói: “Bảo bảo ngoan, tôi đói bụng rồi.”
Quả nhiên Khang Chước đã bị dẫn dắt theo: “Vậy thì chúng ta ăn sáng ở quanh đây luôn đi, ăn sáng xong rồi lại về nhà nhé.”
“Không biết có xíu mại không, tôi hơi thèm xíu mại.”
“Đã bị sốt như thế mà còn ăn xíu mại cái gì, ăn chút cháo đi…. Anh thật sự muốn ăn thì cũng được, nhưng chỉ có thể ăn nửa cái.”
“Được, đều nghe lời em.”
Sáng sớm đầu hạ mặt trời tỏa nắng nhè nhẹ, Quyền Hoa Thần và Khang Chước nắm tay đi vào trong đám người.
Phía trước là tương lai, quay đầu là thấy nhau.
——————–
Khang Chước không cẩn thận nhấn vào loa ngoài, âm thanh trong điện thoại phát ra, giọng đàn ông trầm khàn mang theo chút âm mũi gợi cảm vang lên, không chỉ mình cậu nghe thấy mà sinh viên của cậu cũng nghe thấy hết. Lớp học mới còn hò hét ồn ào bỗng chốc đã lặng ngắt như tờ.
“Về ngay đây, anh ở nhà chờ em một lát.”
Khang Chước cúp điện thoại cất vào túi, cậu muốn tỏ ra bình tĩnh nhưng dù làm thế nào cũng không thể khống chế được phản ứng sinh lý đỏ mặt. Làn da của cậu vốn đã trắng, đỏ mặt lên thì vô cùng rõ ràng, giống như được thoa một lớp phấn hồng.
Khang Chước, 28 tuổi, phó giáo sư trẻ tuổi nhất của khoa Sinh học đại học A. Từ trước đến nay vẫn luôn duy trì hình tượng giáo viên “cao lớn vĩ đại”, nhưng hôm nay thiết lập nhân vật đã sụp đổ bởi vì một cuộc điện thoại…
Cũng may có một sinh viên nhanh trí giúp Khang Chước giải vây: “Thầy Khang có việc thì về nhà trước đi, còn câu hỏi thắc mắc thì tiết hôm sau bọn em sẽ hỏi lại, đừng để chú nhà* chờ sốt ruột.”
*gốc là 师母 sư mẫu: vợ thầy.
Cô bạn đã nói như vậy, một số sinh viên khác cũng tỏ vẻ đồng ý theo: “Đúng vậy, đúng vậy, thầy Khang về nhà đi!”
“Vậy… Tôi về trước, các bạn cứ gửi câu hỏi đến email của tôi, tôi có thời gian sẽ trả lời cho các bạn.”
“Thầy Khang, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Khang Chước vừa rời khỏi phòng học, mấy sinh viên đã lập tức túm tụm một chỗ điên cuồng mừng thầm: “Gặm được đường của CP rồi!”
Khang Chước hoàn toàn không biết hình tượng thực tế và thiết lập nhân vật mình đặt ra chênh lệch lớn đến cỡ nào.
Không thể nói là toàn bộ đại học A, nhưng ít nhất là cả khoa Sinh học đều biết, phó giáo sư Omega con lai trẻ tuổi tài năng, xinh đẹp dịu dàng của bọn họ đã kết hôn từ rất sớm, cùng với một Alpha có tình cảm rất sâu đậm. Chỉ cần ngồi xổm canh gác gần tòa nhà thí nghiệm mỗi khi bắt đầu hoặc kết thúc buổi học, mười lần thì có tám lần có thể nhìn thấy chú nhà Alpha trong truyền thuyết kia tới đưa đón Khang Chước đi làm.
Khang Chước mà biết sinh viên đã tận mắt chứng kiến cảnh cậu nhảy nhót lao vào vòng tay của Quyền Hoa Thần, thì chắc chắn “gánh nặng giáo viên” của cậu đã biến mất từ lâu rồi.
Do kẹt xe vào giờ cao điểm chiều tối, Khang Chước về đến nhà muộn nửa tiếng, phòng khách trong nhà không bật đèn, tối đen như mực. Khang Chước vừa đóng cửa vừa gọi vào bên trong:
“Anh Thần, em về… Ah!”
Khang Chước chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen chạy ra từ bên cạnh, tiếp đó cậu bị đè ở trên cửa, miệng cũng bị chặn lại, pheromone rượu Brandy phả thẳng vào mặt khiến cho cậu choáng váng đầu óc.
Pheromone vô cùng nồng đậm, cơ thể Khang Chước phản ứng lại trước, sau đó đại não của cậu mới chậm chạp đưa ra kết luận ——kỳ nhạy cảm của Quyền Hoa Thần đã đến.
“Bảo bảo ngoan.”
Toàn bộ hơi thở nóng bỏng của Quyền Hoa Thần đều phả lên cổ Khang Chước, Khang Chước run rẩy, dùng chút lý trí còn sót lại đẩy hắn: “Tai Tai…”
“Nó và Lazzy được đưa đến nhà mẹ tôi rồi.”
Bọn họ yêu nhau 10 năm, kết hôn được 7 năm, đã sớm hiểu rõ tất cả về nhau.
Rất nhanh sau đó, hoa nhài đã được nấu chín trong rượu mạnh.
Không còn Tai Tai và Lazzy, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, phòng khách lại không bật đèn, bóng tối càng khuếch đại sự tĩnh lặng, Khang Chước dường như đã trở thành nguồn âm thanh duy nhất. Cậu nằm trên sô pha, cố gắng cắn môi không để mình phát ra một chút âm thanh nào cả, nhưng Quyền Hoa Thần không cho phép cậu làm vậy. Hắn thay đổi cách “tra tấn” cậu, phải nghe thấy tiếng cậu khóc thì mới thỏa mãn.
“Em sợ gì, trong nhà lại không có ai.” Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn lên tuyến thể của cậu.
Tuy rằng Khang Chước đã 28 tuổi, nhưng cậu chưa từng ra khỏi trường học, lại được Quyền Hoa Thần bảo hộ rất tốt. Cảm giác thiếu niên ngây ngô trên người cậu vẫn không thay đổi, bị hôn tuyến thể vẫn giống như lần đầu tiên run rẩy trông vô cùng đáng thương, khiến cho Quyền Hoa Thần tâm loạn như ma.
“Đừng… ở phòng khách…”
“Tại sao không thể ở phòng khách?”
Quyền Hoa Thần vừa vận động, vừa ép cậu trả lời.
Cảnh Khang Tai và Lazzy chơi kéo co trong phòng khách hồi sáng chợt lóe lên trước mắt Khang Chước, cảm giác xấu hổ tủi hờn bao phủ trên đỉnh đầu. Cậu muốn nói chuyện, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng lại biến thành những giai điệu ngắt quãng, cậu lại muốn khóc…
Lúc kết thúc đã gần tám giờ, Khang Chước tắm rửa xong thì đồ ăn cũng đã lên bàn, đều là những món Khang Chước thích ăn.
Bàn ăn trong nhà có hình chữ nhật, như thường lệ, Khang Chước theo thói quen kéo ghế ngồi đối diện Quyền Hoa Thần: “Ngày mai thứ Năm em không có lớp, chiều thứ Sáu cũng chỉ có một buổi họp khoa, cộng thêm cả cuối tuần thì em có thể ở bên anh bốn ngày.”
Cũng không biết Quyền Hoa Thần có nghe thấy hay không, hắn đang bận gác chân mình lên ghế đối diện, không cho Khang Chước ngồi vị trí kia.
“Qua đây ngồi.”
Khang Chước bất đắc dĩ: “Ngồi cạnh nhau không dễ gắp thức ăn.”
“Ai nói là ngồi cạnh nhau.” Một tay Quyền Hoa Thần chống cằm, ý cười thấp thoáng trên mặt, còn một bàn tay khác chỉ vào đùi mình, “Ngồi ở đây.”
“Không ngồi.” Khang Chước kháng nghị.
Trẻ con mới ngồi lên đùi, dẫu sao cậu cũng là người sắp 30 tuổi, mấy thú vui cấp thấp nên vứt bỏ thì phải vứt bỏ.
“Nhanh lên nào, tôi đau đầu.”
“Ờ…”
Mặc dù Khang Chước nói ra không quá tình nguyện, nhưng ký ức cơ thể đã hình thành từ lâu thật sự rất đáng sợ, Quyền Hoa Thần vừa đưa tay về phía cậu, thì cậu đã nghiêng người ngồi lên.
Khuôn mặt của Quyền Hoa Thần lập tức phóng đại trong tầm mắt.
Đôi mắt một mí tuyệt đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, quai hàm góc cạnh…
Mỗi một chỗ đều là kiểu dáng Khang Chước thích nhất. Alpha này nào giống 40 tuổi, nói hắn hơn 30 thì cũng sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ. Bản thân Khang Chước không kiềm chế được nữa, cậu ôm lấy mặt Alpha hôn một cái.
Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn cậu, sau đó vùi đầu vào trong hốc vai Khang Chước cọ cọ, cánh tay vòng qua ôm trọn Omega vào trong ngực. Hắn vừa đòi pheromone hòa nhài vừa thì thầm gọi tên Khang Chước, rồi liên tục gọi cả mấy biệt danh sến sẩm kia.
Chú già trở nên dính người cũng thật nguy hiểm.
Khang Chước ngượng ngùng hôn lên tóc mai của hắn, đồng thời phóng ra phermone xoa dịu: “Đầu anh còn đau không?”
Còn đau, rất đau, đâu đâu trên người cũng đau.
Nhưng Quyền Hoa Thần sẽ không nói như vậy, hắn đáp lại một tiếng ậm ờ không rõ, quay đầu hôn lên cổ Khang Chước và nốt ruồi nhỏ trên vành tai.
Khang Chước cảm giác được pheromone rượu Brandy đang rục rịch trong không khí, cậu bắt đầu ra sức giãy dụa: “Không làm nữa không làm nữa, em sắp chết đói rồi!”
Quyền Hoa Thần sờ tay lên bụng dưới mềm mại của cậu, động tác thiếu đứng đắn, hỏi: “Sao lại đói rồi, không phải ban nãy em nói không ăn tiếp được sao?”
“Lưu manh, lưu manh, lưu manh!” Khang Chước ấn cùi chỏ lên người Quyền Hoa Thần không cho hắn hôn. Quyền Hoa Thần ra vẻ yếu ớt nói ngực mình đau, Khang Chước lập tức dừng tay. Âm mưu được như ý nguyện, cậu lại bị Quyền Hoa Thần ôm vào trong lòng ăn hiếp một lúc lâu.
Một bữa cơm ăn hết hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khang Chước cũng không còn sức lực nhấc tay lên, cơm đều được Quyền Hoa Thần đút cho ăn từng thìa một.
Ông chú này được lợi lại còn khoe mẽ, hôn Khang Chước, nói: “Thật là ngoan, dễ nuôi hơn Tai Tai nhiều.”
Khang Chước không hiểu sao cực kỳ muốn đánh hắn.
Khang Chước vẫn cho rằng cơn đau đầu của Quyền Hoa Thần là do kỳ nhạy cảm gây ra, chính Quyền Hoa Thần cũng cho là như vậy. Nhưng buổi tối hôm đó Quyền Hoa Thần sốt cao, hắn nóng bừng cả người ôm Khang Chước vào trong ngực không chịu buông tay, Khang Chước bị cái nóng làm cho tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại, Khang Chước lập tức đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, sốt đến 39 độ.
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm, Quyền Hoa Thần cũng thỉnh thoảng đau đầu phát sốt, nhưng nghiêm trọng như đêm nay thì là lần đầu tiên. Khang Chước hoảng sợ, luống cuống tay chân thay quần áo cho Quyền Hoa Thần: “Anh còn chịu đựng được không? Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!”
“Không sao, em hoảng cái gì.” Quyền Hoa Thần sốt cao đỏ rần cả mặt, hắn còn cầm tay Khang Chước, dùng pheromone vỗ về cậu, “Bĩnh tĩnh nào, anh Thần không chết được.”
Hắn không nói câu này thì còn tốt, vừa nói xong Khang Chước nổi giận ngay.
Cơn sốt này không thể tự dưng xuất hiện, khẳng định tối hôm qua trước khi đi ngủ hắn đã cảm nhận được. Nhưng Quyền Hoa Thần không chỉ không nói cho cậu biết, mà còn ham muốn quá độ nhất quyết lôi kéo cậu làm bốn lần.
“Anh nói em hoảng cái gì! Anh không còn trẻ nữa, anh chú ý đến thân thể của mình một chút đi chứ! Khó chịu mà không biết nói ra sao? Chúng ta đến bệnh viện sớm lại không tốt hơn à? Cần phải làm đến mức phát sốt không?”
Khang Chước vừa dứt lời, vành mắt đã cay cay.
Cho tới nay Quyền Hoa Thần đều là trụ cột tinh thần của Khang Chước, hắn có sức mạnh vô địch không gì không làm được. Tất cả trở ngại mà Khang Chước cảm thấy không thể vượt qua, chỉ cần có Quyền Hoa Thần ở bên cạnh thì những thứ đó chẳng là gì. Thế nhưng bây giờ người đàn ông này yếu ớt đến mức nói được hai câu đã thở dốc.
So với ngày trước, giờ đây Khang Chước càng ý thức rõ ràng hơn một việc, đó là Quyền Hoa Thần lớn hơn mình 12 tuổi, hắn nhất định sẽ già đi sớm hơn mình…
“Sao em lại khóc?” Quyền Hoa Thần ôm đầu Khang Chước vào trong lòng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, “Alpha bị sốt trong kỳ nhạy cảm không phải là chuyện bình thường sao? Mau cài cúc áo cho tôi, chúng ta đến bệnh viện, đau đầu sắp chết rồi đây.”
“Đau chết cũng kệ anh!”
Lần này Khang Chước thật sự tức giận, trên đường lái xe đến bệnh viện cũng không chịu nói một lời, xuống xe cũng không chịu gọi tên Quyền Hoa Thần, buộc phải kêu hắn thì đều hung dữ dùng “Này” “Ê” để gọi.
Đang ở trong bệnh viện nên Quyền Hoa Thần không tiện buông lời dỗ dành cậu, hắn bèn cố ý nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương.
Khang Chước vẫn luôn liếc hắn qua khóe mắt, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì nào dám tức giận nữa, cậu chỉ hận mình là Omega, không thể ôm ngang người lên rồi chạy.
Vì để khám bệnh ở gần đó, bọn họ không đến bệnh viện Toàn Hòa, mà đến khoa cấp cứu ở bệnh viện công gần nhất. Lúc này phòng bệnh đã kín chỗ, Khang Chước có tiền cũng không đổi được một cái giường, chỉ có thể để Quyền Hoa Thần ngồi truyền dịch trong phòng truyền dịch nho nhỏ.
Bác sĩ nói Quyền Hoa Thần phát sốt chủ yếu là do làm việc quá sức, hơn nữa thể chất của Alpha sẽ giảm xuống trong kỳ nhạy cảm, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị bệnh.
“Giờ truyền thuốc chống viêm trước, sau đó truyền thuốc làm dịu kỳ nhạy cảm của Alpha. Hạ sốt sẽ không sao nữa, mấy ngày tới chú ý nghỉ ngơi, không nên làm việc quá sức…”
Khi bác sĩ nói “làm việc quá sức”, điều đầu tiên Khang Chước nghĩ tới là bốn lần kịch liệt tối hôm qua, sự xấu hổ cũng sắp bùng nổ. Sau đó lý trí dần dần trở về vị trí cũ, cậu bắt đầu nhớ lại tình hình công việc gần đây của Quyền Hoa Thần.
Lúc trước Quyền Hoa Thần đến nước D mở chi nhánh phát triển vô cùng thuận lợi, một phần rất lớn là vì hắn được Toàn Hòa hậu thuẫn, Toàn Hòa đã có một hệ thống hoàn thiện về nghiên cứu sản xuất và tiêu thụ từ lâu. Mà sau khi Quyền Hoa Thần bắt đầu làm một mình, bên cạnh việc đã nắm giữ dự án với phòng thí nghiệm của Lưu Minh và bản quyền sáng chế PMA, thì hắn đều phải đích thân tham dự vào tất cả những công việc liên quan như thử nghiệm thuốc, sản xuất, đưa ra thị trường, tiêu thụ…
Trong mấy năm ở Khang Chước học tiến sĩ, Quyền Hoa Thần thậm chí còn bận rộn hơn ngày trước, mãi đến tận hai năm nay mới dần đỡ hơn, nhưng hắn vẫn rất nhiều việc. Lại nói tới mấy hôm trước, Quyền Hoa Thần vì giải quyết vấn đề an toàn trong việc đóng gói một loại thuốc mà ngủ không ngon suốt vài ngày, còn ép kỳ nhạy cảm tới sớm…
Y tá cắm kim truyền dịch cho Quyền Hoa Thần xong rồi rời đi.
Trong phòng truyền dịch chỉ có hai người Khang Chước và Quyền Hoa Thần, Quyền Hoa Thần kéo ống tay áo Khang Chước: “Đừng trừng mắt nhìn tôi nữa, giáo sư Tiểu Chước, hiện tại tôi là bệnh nhân, cần người nhà quan tâm.”
“Anh cũng biết mình là bệnh nhân, mà đêm qua còn… còn…”
Phóng đãng như vậy.
Khang Chước thật sự không nói ra được mấy chữ còn lại.
Không biết đây có phải là bệnh chung của Alpha hay không, cứ có chuyện gì là đều thích tự mình gánh vác, giống như nói trước với bạn đời rằng mình khó chịu ở đâu thì sẽ tổn hại tôn nghiêm của Alpha vậy.
Năm ngoái Khang Thế Thành chính là như thế, bị viêm túi mật vô cùng đau đớn mà vẫn đi làm như thể mình không bị sao, sau đó suýt chút nữa ngất xỉu trong lúc họp, khi đó Khang Chước mới biết được ông đã sinh bệnh rất lâu rồi.
“Lần sau thân thể anh không thoải mái có thể nói cho em biết sớm hơn một chút được không? Anh có biết em lo lắng nhiều cỡ nào không? Em có thể hiểu Alpha các anh có lòng tự tôn mạnh mẽ, nhưng em không phải là người khác, em là Omega của anh. Có chuyện gì xảy ra thì chúng ta nên cùng nhau đối mặt, đây không phải là điều anh dạy cho em sao?”
Khang Chước làm giảng viên được hai năm, lúc mắng người rất ra dáng một nhà giáo, nhưng tiếc rằng mắt cậu vẫn đỏ hoe, nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, nghe giọng điệu càng giống như đang làm nũng.
“Còn công ty của anh, không phải anh là ông chủ sao? Hàng năm có rất nhiều Alpha trẻ tuổi khỏe mạnh tốt nghiệp đại học, anh không thể tuyển thêm vài người giúp anh làm việc à? Anh cũng từng này tuổi rồi mà còn bạt mạng như thế, quá sức là sẽ đột tử đấy anh có biết không?”
Quyền Hoa Thần nghe mấy câu đầu còn rất vừa lòng, đến câu cuối liền cảm thấy tổn thương: “Sao em lại nhắc đến tuổi tác, không già cũng bị em nói cho thành già rồi.”
“Cậu à! Cậu có đang nghe em nói không!”
Cuối cùng buộc Khang Chước phải gọi là “cậu”, Quyền Hoa Thần cũng không nhẫn tâm trêu chọc cậu nữa, dỗ dành cậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Tôi nghe hết mà, tôi biết em lo lắng cho tôi. Lần này quả thật là lỗi của tôi, về sau tôi nhất định sẽ chú ý nghỉ ngơi, cảm thấy khó chịu chắc chắn sẽ nói ngay cho em biết, có được không?”
Khang Chước lấy mu bàn tay lau khóe mắt: “Vậy anh đồng ý với em, sau này không làm nhiều lần như vậy nữa.”
“Vậy thì không được.” Quyền Hoa Thần trả lời tương đối nhanh, “Ngoại trừ chuyện này, thì những chuyện khác tôi đều đồng ý.”
Khang Chước trừng mắt nhìn hắn, thật sự không biết nói gì cho phải, cậu tức điên lên: “Em đi rót nước ấm cho anh uống.”
Nói xong, Khang Chước đứng dậy rời đi, giống như một con chuột lang tức giận thở phì phò.
Quyền Hoa Thần cười lắc đầu, tình cờ cúi đầu xuống, hắn phát hiện điện thoại của Khang Chước rơi ở chỗ ngồi bên cạnh, lúc này có một tin nhắn mới gửi đến.
Thông báo nhắc nhở làm cho màn hình sáng lên, Quyền Hoa Thần nhìn thấy thời gian hiện tại —— 4 giờ 32 phút sáng. Ai sẽ chọn giờ này nhắn tin cho Khang Chước đây?
Khang Chước không giữ bí mật gì với Quyền Hoa Thần.
Tuy rằng cậu nhỏ hơn Quyền Hoa Thần mười hai tuổi, nhưng từ lúc yêu, cậu luôn có thể cho Quyền Hoa Thần mười phần cảm giác an toàn.
Cậu kịp thời chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với Quyền Hoa Thần, thoải mái giới thiệu Quyền Hoa Thần cho bạn bè và các bạn học trong phòng thí nghiệm. Hình nền thiết bị điện tử và ảnh đại diện tài khoản xã hội đều là ảnh chụp chung của hai người bọn họ. Mật khẩu điện thoại là sinh nhật của Quyền Hoa Thần, tất cả những mật khẩu khác thì là tổ hợp số ngày sinh của Quyền Hoa Thần và Tai Tai.
Quyền Hoa Thần không có gì phải lo lắng, ngay cả cơ hội ghen tuông cũng rất ít.
Nhưng trong lúc vừa rồi, Quyền Hoa Thần vẫn mở khóa điện thoại của Khang Chước. Cũng không phải là hắn muốn kiểm tra thứ gì, chỉ là xuất phát từ dục vọng chiếm hữu hèn hạ nào đó, hắn muốn biết trong vòng xã giao của Khang Chước sao lại có một người nhắn tin cho cậu vào lúc 4 giờ sáng như thế này, chẳng lẽ người nọ không biết Khang Chước đã kết hôn rồi sao?
Có thể vào những lúc khác, xuất phát từ sự tôn trọng đối với bạn đời của mình Quyền Hoa Thần sẽ lựa chọn không xem, chờ Khang Chước trở về rồi hỏi thẳng cậu. Nhưng hôm nay thì không được, hôm nay hắn là một người chồng ốm yếu phát sốt trong kỳ nhạy cảm, tâm hồn của hắn vô cùng mỏng manh dễ vỡ, không chờ được đến lúc Omega quay lại giải thích,. Bây giờ hắn muốn lập tức nhìn xem là kẻ nào kiêu ngạo như vậy!
Bác sĩ Lưu mạc:【Hẳn là không có vấn đề gì lớn, nếu cậu không yên tâm, ngày mai lại dẫn anh ta đi kiểm tra máu, sau đó gửi kết quả cho tôi… 】
À, hóa ra là Lưu Mạc.
Lưu Mạc hiện đang ở nước ngoài, chênh lệch 12 tiếng so với Trung Quốc, Khang Chước tìm ông hỏi bệnh tình của Quyền Hoa Thần, đúng lúc ông có thời gian rảnh trả lời lại.
Tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của người chồng Quyền Hoa Thần cuối cùng cũng được vỗ về, hắn có thể an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì ra ngoài vội vàng, ngoại trừ điện thoại và chìa khóa xe thì Khang Chước không mang theo một thứ gì khác, muốn uống nước nóng chỉ có thể tìm bàn y tá xin cốc giấy dùng một lần, sau đó đi đến bình nước công cộng rót nước.
Chờ Khang Chước quay về, Quyền Hoa Thần đã nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Thuốc đã phát huy tác dụng, Quyền Hoa Thần hạ sốt, sắc mặt không còn quá nhợt nhạt, nhưng trông hắn vẫn nhếch nhác như ban đầu. Môi hắn trắng bệch, trên cằm mọc râu, bởi vì ngủ không ngon mà mắt có hơi sưng, bọng mắt lộ rõ một vòng xanh nhạt, đầu tóc có chút lộn xộn, hoàn toàn không còn vẻ đẹp trai phóng khoáng như thường ngày.
Nhưng kể cả Quyền Hoa Thần có lôi thôi lếch thếch như thế này, Khang Chước nhìn mà vẫn cảm thấy vô cùng rung động. Cậu nghĩ, cho dù người này thật sự đến tuổi về già, thì nhất định cũng là người hấp dẫn nhất trong những ông cụ Alpha.
Quyền Hoa Thần căn bản không ngủ, nghe thấy có tiếng bước chân ở cửa liền tỉnh lại ngay, hắn thấy Khang Chước cầm cốc nước ngẩn người nhìn chăm chú vào hắn, lên tiếng gọi cậu: “Làm sao vậy? Em đứng ở cửa làm gì, qua đây ngồi.”
Khang Chước nhấp môi thử nhiệt độ nước rồi đưa cốc giấy cho hắn, nhìn hắn ngửa đầu uống sạch, hỏi: “Có muốn em rót thêm cho anh một cốc nữa không?”
“Không cần.” Quyền Hoa Thần đặt cốc giấy sang một bên, dùng bàn tay không có kim tiêm đan mười ngón tay với Khang Chước, “Đêm nay dọa đến em rồi, tôi xin lỗi.”
Khang Chước không còn tức giận nữa, chỉ còn chút sợ hãi, cậu tựa đầu vào vai Quyền Hoa Thần: “Anh Thần…”
“Không sao, anh Thần rất khỏe.” Quyền Hoa Thần dùng pheromone xoa dịu cậu.
Hơn 7 giờ sáng, Quyền Hoa Thần truyền dịch xong, cuối cùng hai người cũng có thể về nhà.
Quyền Hoa Thần chợp mắt trong phòng truyền dịch một lúc, Khang Chước trông nom cho hắn không dám nhắm mắt lại dù chỉ trong chốc lát, mặc cho bản thân đã rất buồn ngủ. Lúc đi ra khỏi cổng bệnh viện, cậu còn nói giỡn với Quyền Hoa Thần: “Bây giờ anh là bệnh nhân, có muốn em cõng anh về nhà không?”
Quyền Hoa Thần nhướng mày: “Được, cõng tôi đi.”
Khang Chước làm ra vẻ xoay người khom lưng, để Quyền Hoa Thần đi đến nằm trên lưng mình. Nhưng hai giây sau, cơ thể cậu chợt nhẹ bẫng, vậy mà Quyền Hoa Thần ở phía sau lại ôm ngang Khang Chước lên.
“Thả em xuống!”
Khang Chước vừa xấu hổ vừa sợ, xấu hổ là vì bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều bệnh nhân đến khám, sợ là vì Quyền Hoa Thần còn đang bị ốm mà lại bắt đầu nghịch ngợm.
Mặc dù Khang Chước là Omega, nhưng dẫu sao không thể xem thường thể trọng của đàn ông cao 1m75 được, cậu mà thực sự giãy dụa lên thì Quyền Hoa Thần cũng không ôm nổi, hắn đành phải buông tay để cho cậu xuống.
“Anh làm gì thế! Còn ngại ốm chưa đủ nặng đúng không?!”
Hành động nhất thời bộc phát này tự nhiên là lại rước thêm một màn giáo huấn của Khang Chước, nhưng Quyền Hoa Thần lại cảm thấy ngọt ngào như kẹo đường. Hắn đột nhiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng khép mở của Khang Chước, không biết xấu hổ mà nói: “Bảo bảo ngoan, tôi đói bụng rồi.”
Quả nhiên Khang Chước đã bị dẫn dắt theo: “Vậy thì chúng ta ăn sáng ở quanh đây luôn đi, ăn sáng xong rồi lại về nhà nhé.”
“Không biết có xíu mại không, tôi hơi thèm xíu mại.”
“Đã bị sốt như thế mà còn ăn xíu mại cái gì, ăn chút cháo đi…. Anh thật sự muốn ăn thì cũng được, nhưng chỉ có thể ăn nửa cái.”
“Được, đều nghe lời em.”
Sáng sớm đầu hạ mặt trời tỏa nắng nhè nhẹ, Quyền Hoa Thần và Khang Chước nắm tay đi vào trong đám người.
Phía trước là tương lai, quay đầu là thấy nhau.
——————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.