Chương 58: Thảo Xà (4)
Lục Dã Thiên Hạc
16/09/2020
Ánh mắt Ôn Thạch Lan sắc bén, nhìn đến Lâm Tín cả người phát lạnh. Đang thế ngàn cân treo sợi tóc, một con mèo hoang đột nhiên từ tán cây bên trong lao ra, bất mãn ngoéo một tiếng, nhảy khỏi đầu tường nhanh chóng bỏ chạy.
Bên kia người Man lầu bầu một câu Cực ngữ, Ôn Thạch Lan thu hồi ánh mắt, làm thủ hiệu. Những người kia bước vội hơn, đẩy xe gỗ nhanh chóng rời đi.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, xác định những người Man kia sẽ không quay lại, hai người mới ló đầu ra.
“Ngươi ngăn ta làm chi, những người Man kia rõ ràng đang trộm đồ nhà ta! Chỉ cần ta gọi một tiếng, toàn bộ thị vệ Mạc Quy Sơn sẽ tới, ” Chung Hữu Ngọc bất mãn nói, “Bất quá chỉ là mười mấy người Man, nhìn xem ngươi sợ thành cái dạng gì.”
“Ngươi biết người kia là ai không?” Lâm Tín lạnh mắt nhìn hắn.
“Ai?”
“Nói ra hù chết ngươi.”
Ào ào ào, tán cây động mạnh, Chung Hữu Ngọc cả kinh suýt té từ đầu tường xuống, lập tức rút kiếm.
“Là ta.” Tử Xu một thân huyền y từ trong tán cây chui ra. Nàng ở sát vách Lâm Tín, nếu Lâm Tín nghe được động tĩnh, nàng tất nhiên cũng nghe được.
“Nhìn xem ngươi sợ thành cái dạng gì.” Lâm Tín y nguyên đáp lại lời cười nhạo, nhảy xuống, hướng gian thạch thất kia đi.
Chung Hữu Ngọc chép miệng một cái, không còn mặt mũi cùng Lâm Tín nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Tử Xu: “Tử Xu, ngươi tại sao chạy tới? Vừa nãy mèo là ngươi thả?”
“Đúng vậy, ” Tử Xu đáp một tiếng, không phí lời cùng Chung Hữu Ngọc tán gẫu, bước nhanh truy cản Lâm Tín, thấp giọng nói, “Hầu gia, vừa rồi thuộc hạ nghe được, những người Man kia nói muốn đi Địch Châu.”
“Cái gì?” Lâm Tín cả kinh, “Ngươi có thể nghe rõ?”
Hoán Tinh Hải nhiều người hiểu Cực ngữ, Tử Xu quanh năm cùng Thẩm Lâu đánh người Man, “Không rõ lắm, nhưng việc Địch Châu có thể chắc chắn.”
Địch Châu, là nơi Tây Vực người Địch tụ tập, lần này Thẩm Lâu mang binh bình loạn chính là đi Địch Châu!
Đang nói chuyện, Chung Hữu Ngọc đã tiến lên mở cửa phòng đá. Cánh cửa này tựa hồ sửa lại cơ quan, không còn dễ mở như năm đó
“Oanh ——” Cửa đá dày nặng ầm ầm mở ra, đèn đuốc sáng ngời khác nào nước lũ vỡ đê, dâng trào dội đến.
Lâm Tín nheo mắt, đến khi thấy rõ đồ vật trong thạch thất, không khỏi kinh ngạc. Sâu trong hang động, bày đầy giá gỗ, từ trên xuống dưới, đầy ắp hoàng kim và Lộc Ly.
“Chuyện này… Thạch thất này sao lại đổi thành kho hàng?” Chung Hữu Ngọc dẫn đầu đi vào, ngước đầu nhìn Đông nhìn Tây, “Ta nói những người Man kia là trộm, ngươi còn không tin, nhìn xem, đây rõ ràng là kho hàng Mạc Quy Sơn. Có lẽ trong nhà trước đây từng có trộm, thúc phụ chuyển kho hàng tới đây. Oa, đây là ngọc chẩm ta hồi bé từng dùng.”
Ở gần cửa động là Lộc Ly và hoàng kim, sâu bên trong là các loại kỳ trân dị bảo, tranh chữ đồ cổ.
Qua điền bất nạp lý, lý hạ bất chỉnh quan [1]. Lâm Tín thu tay, chậm rãi theo sau Chung Hữu Ngọc, đi tới phần cuối, trên vách tường lẻ loi treo một linh kiếm toàn thân trắng như tuyết. Tựa hồ đã lâu, thân kiếm dính đầy tro bụi, nhưng vẫn lung linh mỹ lệ.
[1] qua ruộng dưa không cúi xuống chỉnh sửa giày còn qua vườn đào thì không chỉnh sửa nón, tránh để người ta hiểu nhầm mình có ý đồ không tốt.
“Tuyết Tịch, ” Chung Hữu Ngọc nhìn linh kiếm rực rỡ, đọc ra tên kiếm khắc trên chuôi, “Đây là kiếm của người nào?”
“Kiếm cha ta.” Lâm Tín lạnh nhạt nói. Giơ tay, bấm tay làm ưng trảo, Tuyết Tịch kiếm liền từ trên vách tường bay đến, rơi vào trong tay.
Lãnh phong xuyên lâm vũ đả diệp, Khô hà tranh Tuyết Tịch vô thanh [2].
[2] câu thơ Lâm Tranh Hàn đề trước bình phong ở cửa Lâm gia.
Linh kiếm bản mệnh của Lâm Tranh Hàn, tên Tuyết Tịch. Hàn quang như trước, anh hùng về đất [3]. Linh kiếm này, đã cách biệt chủ nhân mười hai năm.
[3] chắc ý kiểu danh tiếng còn lưu lại nhưng người thì đã mất.
“Há, kiếm cha ngươi, a?” Chung Hữu Ngọc phản ứng, nhảy đến bên người Lâm Tín, cầm lấy vỏ kiếm nhìn kỹ, “Cha ngươi? Tầm Lộc Hầu? Kiếm cha ngươi vì sao lại ở nhà ta?”
“Việc này thì phải hỏi cha ngươi rồi!” Lâm Tín đột nhiên rút kiếm khỏi vỏ, đặt ngang cổ Chung Hữu Ngọc, ngữ điệu lạnh như băng nói, “Phụ thân ngươi giết phụ mẫu ta, Tuyết Tịch lại là ở nhà ngươi, cái này gọi là chứng cứ phạm tội.”
“Không thể!” Chung Hữu Ngọc đỏ mặt kêu lên, “Cha ngươi cũng là Liệt Hầu một phương, hai người bọn họ từ nhỏ quen nhau, không thù không oán. Cha ta đang yên đang lành, vì sao phải giết cha ngươi?”
Lâm Tín lắc mình đến phía sau Chung Hữu Ngọc, nhẹ đưa lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt trên cổ Chung Hữu Ngọc, nạo sạch một khối tóc gáy của hắn, “Vì quặng mỏ Lộc Ly. Phụ trái tử đền, ta hiện tại giết ngươi, coi như vì phụ báo thù.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ cằm Chung Hữu Ngọc rớt xuống, nhỏ trên thân Tuyết Tịch kiếm bóng loáng.
“Ai nha, ai nha, xảy ra chuyện gì?” Chung Tùy Phong y phục xộc xệch, kéo vạt áo ngoài chưa buộc chặt, mang theo đèn lồng chạy tới, nhìn linh kiếm kia xuy mao đoạn phát [4] kẹp trên cổ chất, nhất thời sợ đến không dám tiến lên.
[4] thổi một cây tóc vào lưỡi là đứt
Lâm Tín liếc hắn một cái, bỗng nhiên thu kiếm vào vỏ, phảng phất đe dọa vừa rồi không tồn tại.
Chung Hữu Ngọc khó hiểu nhìn về phía Lâm Tín, lại nhận được một cái nhíu mày nhe răng cười, mới biết mắc mưu, nhào tới muốn cùng Lâm Tín đánh nhau: “Hay cho Lâm Bất Phụ ngươi!”
“Hữu Ngọc, không được vô lễ.” Chung Tùy Phong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên khuyên can, kéo Chung Hữu Ngọc qua một bên.
“Nhị thúc, chúng ta bắt trộm.” Chung Hữu Ngọc chỉ hướng thấy người Man cho Chung Tùy Phong.
Chung Tùy Phong nghe xong biến sắc, nhét đèn lồng vào tay Tử Xu, “Nha đầu, ngươi nhanh chân, nhanh đi gọi thị vệ đến.”
Tử Xu nhận lồng đèn, quay người rời đi.
Chung Hữu Ngọc giục Chung Tùy Phong kiểm tra Lộc Ly. Lâm Tín treo Tuyết Tịch ở sau lưng, lành lạnh nói: “Ít đi bao nhiêu, Nhị gia biết rất rõ, sao cần kiểm tra?”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?” Chung Hữu Ngọc nhìn về phía thúc phụ, người sau lại lộ ra bộ dáng chột dạ, “Thúc phụ?”
Gió đêm thổi vào hang núi, len qua khe đá thành từng trận kêu khóc. Ánh nến sáng tối, chiếu đến Chung Tùy Phong đã sớm có tóc bạc, đột ngột sinh ra không khí thê lương.
“Ai, không sai, những người Man kia, là ta cho vào, ” Chung Tùy Phong thở dài, vẻ mặt đau khổ nói, “Trong nhà càng ngày càng nghèo, cống phẩm năm nay vẫn chưa thu đủ, vì khẩn cấp, ta chỉ có thể dùng hoàng kim đổi Lộc Ly với người Man.”
Đại Dung cấm thông thương cùng Bắc Mạc, càng không chấp nhận đổi Lộc Ly cùng người Man. Dùng hoàng kim đổi Lộc Ly người Man, lưu đày ba năm; dùng Lộc Ly đổi hoàng kim người Man, theo luật tư thông với địch phản quốc, chặt đầu.
“Nhị gia nếu hiểu sinh ý này, sao không nuôi nổi binh tướng?” Đối với những lời Chung Tùy Phong nói, Lâm Tín một chữ không tin.
Lộc Ly Đại Dung có hạn, kỳ thực các gia tộc đều có vài thủ đoạn thầm lặng, cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nếu những người kia thật sự chỉ lấy một ít hoàng kim, cần gì phải dùng đến cao thủ tuyệt thế Ôn Thạch Lan? Khuya khoắt, lén lén lút lút, vết bánh xe hằn sâu, chứa trong xe gỗ kia, nhất định là vận chuyển Lộc Ly về Bắc Mạc.
Ngón tay Chung Hữu Ngọc run rẩy, “Thúc phụ, ngươi thật sự bán Lộc Ly cho người Man?” Những năm này người Man gần như năm nào cũng giao chiến cùng Bắc Vực, Thẩm gia cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, Thẩm Lâu thể yếu nhiều bệnh mười hai tuổi đã lên chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia. Nếu để cho người ngoài biết, Chung Tùy Phong cung cấp Lộc Ly cho người Man, đừng nói triều đình, Thẩm Kỳ Duệ nhất định không bỏ qua hắn.
“Chuyện này…” Sắc mặt Chung Tùy Phong tái nhợt, tựa hồ rất sợ sệt, chậm rì rì lui về sau nửa bước.
“Vèo ——” bất ngờ xảy ra chuyện, mười mấy dây hồng tuyến đột nhiên từ hai bên vách đá chui ra, kéo thành võng chằng chịt khắp nơi, nhanh chóng nhào tới hướng Lâm Tín.
Đồng tử Lâm Tín co rút, không lùi mà tiến tới, một phát bắt được Chung Hữu Ngọc, chặn trước người. Dây nhỏ vô cùng sắc bén cắt tan y phục Chung Hữu Ngọc, cắt một vết sâu trên vai hắn, chỉ cần sâu thêm một tấc, cánh tay khó giữ được.
Hồng tuyến kia lập tức dừng lại, giống như vật sống xoay xoay nhúc nhích, vòng qua Chung Hữu Ngọc đổi thành từ trên xuống dưới mà tiến công.
Loan đao Thôn Câu nháy mắt đặt trên cổ Chung Hữu Ngọc, Lâm Tín lạnh giọng nói: “Còn động đậy, ta cắt đứt cổ hắn!”
Chung Tùy Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt vẫn duy trì thần sắc kinh hoảng sầu khổ, luống cuống tay chân kết ấn, dây nhỏ mới dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Bia đỡ đạn Hữu Ngọc, chuyên nghiệp đỡ kiếm hai mươi năm!
Nhị thúc: Chung gia xuất phẩm, chất lượng bảo đảm, quốc gia miễn kiểm!
Lâu Lâu: Ở nhà
Thông tin: Cuối cùng muốn bán manh
Lâu Lâu: Bảo vệ nha
Bên kia người Man lầu bầu một câu Cực ngữ, Ôn Thạch Lan thu hồi ánh mắt, làm thủ hiệu. Những người kia bước vội hơn, đẩy xe gỗ nhanh chóng rời đi.
Đợi ước chừng nửa canh giờ, xác định những người Man kia sẽ không quay lại, hai người mới ló đầu ra.
“Ngươi ngăn ta làm chi, những người Man kia rõ ràng đang trộm đồ nhà ta! Chỉ cần ta gọi một tiếng, toàn bộ thị vệ Mạc Quy Sơn sẽ tới, ” Chung Hữu Ngọc bất mãn nói, “Bất quá chỉ là mười mấy người Man, nhìn xem ngươi sợ thành cái dạng gì.”
“Ngươi biết người kia là ai không?” Lâm Tín lạnh mắt nhìn hắn.
“Ai?”
“Nói ra hù chết ngươi.”
Ào ào ào, tán cây động mạnh, Chung Hữu Ngọc cả kinh suýt té từ đầu tường xuống, lập tức rút kiếm.
“Là ta.” Tử Xu một thân huyền y từ trong tán cây chui ra. Nàng ở sát vách Lâm Tín, nếu Lâm Tín nghe được động tĩnh, nàng tất nhiên cũng nghe được.
“Nhìn xem ngươi sợ thành cái dạng gì.” Lâm Tín y nguyên đáp lại lời cười nhạo, nhảy xuống, hướng gian thạch thất kia đi.
Chung Hữu Ngọc chép miệng một cái, không còn mặt mũi cùng Lâm Tín nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Tử Xu: “Tử Xu, ngươi tại sao chạy tới? Vừa nãy mèo là ngươi thả?”
“Đúng vậy, ” Tử Xu đáp một tiếng, không phí lời cùng Chung Hữu Ngọc tán gẫu, bước nhanh truy cản Lâm Tín, thấp giọng nói, “Hầu gia, vừa rồi thuộc hạ nghe được, những người Man kia nói muốn đi Địch Châu.”
“Cái gì?” Lâm Tín cả kinh, “Ngươi có thể nghe rõ?”
Hoán Tinh Hải nhiều người hiểu Cực ngữ, Tử Xu quanh năm cùng Thẩm Lâu đánh người Man, “Không rõ lắm, nhưng việc Địch Châu có thể chắc chắn.”
Địch Châu, là nơi Tây Vực người Địch tụ tập, lần này Thẩm Lâu mang binh bình loạn chính là đi Địch Châu!
Đang nói chuyện, Chung Hữu Ngọc đã tiến lên mở cửa phòng đá. Cánh cửa này tựa hồ sửa lại cơ quan, không còn dễ mở như năm đó
“Oanh ——” Cửa đá dày nặng ầm ầm mở ra, đèn đuốc sáng ngời khác nào nước lũ vỡ đê, dâng trào dội đến.
Lâm Tín nheo mắt, đến khi thấy rõ đồ vật trong thạch thất, không khỏi kinh ngạc. Sâu trong hang động, bày đầy giá gỗ, từ trên xuống dưới, đầy ắp hoàng kim và Lộc Ly.
“Chuyện này… Thạch thất này sao lại đổi thành kho hàng?” Chung Hữu Ngọc dẫn đầu đi vào, ngước đầu nhìn Đông nhìn Tây, “Ta nói những người Man kia là trộm, ngươi còn không tin, nhìn xem, đây rõ ràng là kho hàng Mạc Quy Sơn. Có lẽ trong nhà trước đây từng có trộm, thúc phụ chuyển kho hàng tới đây. Oa, đây là ngọc chẩm ta hồi bé từng dùng.”
Ở gần cửa động là Lộc Ly và hoàng kim, sâu bên trong là các loại kỳ trân dị bảo, tranh chữ đồ cổ.
Qua điền bất nạp lý, lý hạ bất chỉnh quan [1]. Lâm Tín thu tay, chậm rãi theo sau Chung Hữu Ngọc, đi tới phần cuối, trên vách tường lẻ loi treo một linh kiếm toàn thân trắng như tuyết. Tựa hồ đã lâu, thân kiếm dính đầy tro bụi, nhưng vẫn lung linh mỹ lệ.
[1] qua ruộng dưa không cúi xuống chỉnh sửa giày còn qua vườn đào thì không chỉnh sửa nón, tránh để người ta hiểu nhầm mình có ý đồ không tốt.
“Tuyết Tịch, ” Chung Hữu Ngọc nhìn linh kiếm rực rỡ, đọc ra tên kiếm khắc trên chuôi, “Đây là kiếm của người nào?”
“Kiếm cha ta.” Lâm Tín lạnh nhạt nói. Giơ tay, bấm tay làm ưng trảo, Tuyết Tịch kiếm liền từ trên vách tường bay đến, rơi vào trong tay.
Lãnh phong xuyên lâm vũ đả diệp, Khô hà tranh Tuyết Tịch vô thanh [2].
[2] câu thơ Lâm Tranh Hàn đề trước bình phong ở cửa Lâm gia.
Linh kiếm bản mệnh của Lâm Tranh Hàn, tên Tuyết Tịch. Hàn quang như trước, anh hùng về đất [3]. Linh kiếm này, đã cách biệt chủ nhân mười hai năm.
[3] chắc ý kiểu danh tiếng còn lưu lại nhưng người thì đã mất.
“Há, kiếm cha ngươi, a?” Chung Hữu Ngọc phản ứng, nhảy đến bên người Lâm Tín, cầm lấy vỏ kiếm nhìn kỹ, “Cha ngươi? Tầm Lộc Hầu? Kiếm cha ngươi vì sao lại ở nhà ta?”
“Việc này thì phải hỏi cha ngươi rồi!” Lâm Tín đột nhiên rút kiếm khỏi vỏ, đặt ngang cổ Chung Hữu Ngọc, ngữ điệu lạnh như băng nói, “Phụ thân ngươi giết phụ mẫu ta, Tuyết Tịch lại là ở nhà ngươi, cái này gọi là chứng cứ phạm tội.”
“Không thể!” Chung Hữu Ngọc đỏ mặt kêu lên, “Cha ngươi cũng là Liệt Hầu một phương, hai người bọn họ từ nhỏ quen nhau, không thù không oán. Cha ta đang yên đang lành, vì sao phải giết cha ngươi?”
Lâm Tín lắc mình đến phía sau Chung Hữu Ngọc, nhẹ đưa lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt trên cổ Chung Hữu Ngọc, nạo sạch một khối tóc gáy của hắn, “Vì quặng mỏ Lộc Ly. Phụ trái tử đền, ta hiện tại giết ngươi, coi như vì phụ báo thù.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ cằm Chung Hữu Ngọc rớt xuống, nhỏ trên thân Tuyết Tịch kiếm bóng loáng.
“Ai nha, ai nha, xảy ra chuyện gì?” Chung Tùy Phong y phục xộc xệch, kéo vạt áo ngoài chưa buộc chặt, mang theo đèn lồng chạy tới, nhìn linh kiếm kia xuy mao đoạn phát [4] kẹp trên cổ chất, nhất thời sợ đến không dám tiến lên.
[4] thổi một cây tóc vào lưỡi là đứt
Lâm Tín liếc hắn một cái, bỗng nhiên thu kiếm vào vỏ, phảng phất đe dọa vừa rồi không tồn tại.
Chung Hữu Ngọc khó hiểu nhìn về phía Lâm Tín, lại nhận được một cái nhíu mày nhe răng cười, mới biết mắc mưu, nhào tới muốn cùng Lâm Tín đánh nhau: “Hay cho Lâm Bất Phụ ngươi!”
“Hữu Ngọc, không được vô lễ.” Chung Tùy Phong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên khuyên can, kéo Chung Hữu Ngọc qua một bên.
“Nhị thúc, chúng ta bắt trộm.” Chung Hữu Ngọc chỉ hướng thấy người Man cho Chung Tùy Phong.
Chung Tùy Phong nghe xong biến sắc, nhét đèn lồng vào tay Tử Xu, “Nha đầu, ngươi nhanh chân, nhanh đi gọi thị vệ đến.”
Tử Xu nhận lồng đèn, quay người rời đi.
Chung Hữu Ngọc giục Chung Tùy Phong kiểm tra Lộc Ly. Lâm Tín treo Tuyết Tịch ở sau lưng, lành lạnh nói: “Ít đi bao nhiêu, Nhị gia biết rất rõ, sao cần kiểm tra?”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?” Chung Hữu Ngọc nhìn về phía thúc phụ, người sau lại lộ ra bộ dáng chột dạ, “Thúc phụ?”
Gió đêm thổi vào hang núi, len qua khe đá thành từng trận kêu khóc. Ánh nến sáng tối, chiếu đến Chung Tùy Phong đã sớm có tóc bạc, đột ngột sinh ra không khí thê lương.
“Ai, không sai, những người Man kia, là ta cho vào, ” Chung Tùy Phong thở dài, vẻ mặt đau khổ nói, “Trong nhà càng ngày càng nghèo, cống phẩm năm nay vẫn chưa thu đủ, vì khẩn cấp, ta chỉ có thể dùng hoàng kim đổi Lộc Ly với người Man.”
Đại Dung cấm thông thương cùng Bắc Mạc, càng không chấp nhận đổi Lộc Ly cùng người Man. Dùng hoàng kim đổi Lộc Ly người Man, lưu đày ba năm; dùng Lộc Ly đổi hoàng kim người Man, theo luật tư thông với địch phản quốc, chặt đầu.
“Nhị gia nếu hiểu sinh ý này, sao không nuôi nổi binh tướng?” Đối với những lời Chung Tùy Phong nói, Lâm Tín một chữ không tin.
Lộc Ly Đại Dung có hạn, kỳ thực các gia tộc đều có vài thủ đoạn thầm lặng, cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nếu những người kia thật sự chỉ lấy một ít hoàng kim, cần gì phải dùng đến cao thủ tuyệt thế Ôn Thạch Lan? Khuya khoắt, lén lén lút lút, vết bánh xe hằn sâu, chứa trong xe gỗ kia, nhất định là vận chuyển Lộc Ly về Bắc Mạc.
Ngón tay Chung Hữu Ngọc run rẩy, “Thúc phụ, ngươi thật sự bán Lộc Ly cho người Man?” Những năm này người Man gần như năm nào cũng giao chiến cùng Bắc Vực, Thẩm gia cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, Thẩm Lâu thể yếu nhiều bệnh mười hai tuổi đã lên chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia. Nếu để cho người ngoài biết, Chung Tùy Phong cung cấp Lộc Ly cho người Man, đừng nói triều đình, Thẩm Kỳ Duệ nhất định không bỏ qua hắn.
“Chuyện này…” Sắc mặt Chung Tùy Phong tái nhợt, tựa hồ rất sợ sệt, chậm rì rì lui về sau nửa bước.
“Vèo ——” bất ngờ xảy ra chuyện, mười mấy dây hồng tuyến đột nhiên từ hai bên vách đá chui ra, kéo thành võng chằng chịt khắp nơi, nhanh chóng nhào tới hướng Lâm Tín.
Đồng tử Lâm Tín co rút, không lùi mà tiến tới, một phát bắt được Chung Hữu Ngọc, chặn trước người. Dây nhỏ vô cùng sắc bén cắt tan y phục Chung Hữu Ngọc, cắt một vết sâu trên vai hắn, chỉ cần sâu thêm một tấc, cánh tay khó giữ được.
Hồng tuyến kia lập tức dừng lại, giống như vật sống xoay xoay nhúc nhích, vòng qua Chung Hữu Ngọc đổi thành từ trên xuống dưới mà tiến công.
Loan đao Thôn Câu nháy mắt đặt trên cổ Chung Hữu Ngọc, Lâm Tín lạnh giọng nói: “Còn động đậy, ta cắt đứt cổ hắn!”
Chung Tùy Phong đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt vẫn duy trì thần sắc kinh hoảng sầu khổ, luống cuống tay chân kết ấn, dây nhỏ mới dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín: Bia đỡ đạn Hữu Ngọc, chuyên nghiệp đỡ kiếm hai mươi năm!
Nhị thúc: Chung gia xuất phẩm, chất lượng bảo đảm, quốc gia miễn kiểm!
Lâu Lâu: Ở nhà
Thông tin: Cuối cùng muốn bán manh
Lâu Lâu: Bảo vệ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.