Chương 77: Vận nước (6)
Lục Dã Thiên Hạc
16/09/2020
Mồ hôi lạnh ẩm ướt lưng, đầu ngón tay Chung Hữu Ngọc đỡ hòn non bộ hơi run. Đường đường Thái tử một nước vậy mà hợp tác với người Man, chuyện này thực quá hoang đường.
Bất động thanh sắc từ ngự hoa viên lui ra ngoài, Chung Hữu Ngọc một đường đi tới tẩm cung của Đế Vương. Dưới tám mươi tám thềm ngọc, bị Vũ Lâm Quân thân mang giáp bạc vây lại đến mức nước chảy không lọt. Trên thềm ngọc, hơn mười Kim Ngô vệ bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Hai phe đều là thủ vệ của Hoàng thất, lại mơ hồ hiện ra tư thái giương cung bạt kiếm, cực kỳ khả nghi.
Chung Hữu Ngọc dừng bước dưới thềm ngọc, cất cao giọng nói: “Thần Chung Hữu Ngọc, cầu kiến Hoàng Thượng.”
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân tiến lên, khom mình hành lễ: “Tham kiến Tố Quốc công, Hoàng Thượng bệnh nặng, không thể tiếp.”
“Hoàng Thượng có chỉ, truyền Tố Quốc công yết kiến!” Trên bậc thang, thống lĩnh Kim Ngô vệ và thống lĩnh Vũ Lâm Quân liếc mắt nhìn nhau, ngón tay đỉnh khai bội kiếm bên hông.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân không nhiều lời nữa, cụp mắt lui qua một bên, “Quốc công gia, mời.”
Trong tẩm cung rộng rãi, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Giữa long sàng và đại môn, lập một bức bình phong bằng vải the, để ngừa Phệ Linh bạo phát, nhuộm tới người đến thăm bệnh. Màn sa trắng thuần, mỏng như cánh ve, cũng không ảnh hưởng tầm mắt, có thể nhìn thấy Nguyên Sóc Đế dựa trên giường, sắc mặt xám trắng.
Cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều thay đổi toàn bộ, thật là lạ mặt.
“Hữu Ngọc à, ngươi đã đến rồi.” Phong Trác Dịch khí tức bất ổn mà nói. Tiên giả đột nhiên mất đi linh lực, không phải ai cũng như Thẩm Lâu hằng ngày tu luyện thể phách, sẽ trở nên hết sức yếu ớt.
“Hoàng Thượng, thần có tội.” Chung Hữu Ngọc quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng trầm trọng. Nếu như Thái tử thực sự mưu nghịch, hắn chính là đồng lõa.
“Sao lại giống hệt cha ngươi, trách nhiệm gì đều ôm đồm hết trên người mình, ” Nguyên Sóc Đế dường như hơi cười, khá là cảm khái nói, “Hắn thời niên thiếu từng nói qua với Trẫm, hắn còn sống một ngày, sẽ một ngày bảo vệ Trẫm chu toàn. Hắn mất, Trẫm cũng muốn che chở huynh đệ các ngươi chu toàn. Bây giờ ngươi đã trưởng thành, Trẫm có thể an tâm thấy hắn.”
Dứt lời, thái giám hầu hạ bên người đi ra, đem một phong thư cũ đưa cho Chung Hữu Ngọc. Dáng chữ thẳng thắn thoải mái, là bút tích của Chung Trường Dạ.
【 Ngày gần đây, thần thường cảm giác thiên mệnh khác thường, chỉ họa trời giáng. Ấu tử còn chưa đến nhược quán, lang hổ khắp nơi, nếu như thần không lộc, vọng uỷ thác với Bệ Hạ, phục cầu chăm sóc.】
Chung Hữu Ngọc đọc tới đọc lui ba lần, khóe mắt ửng đỏ, vẫn cho là Nguyên Sóc Đế vì khiến Tây Vực suy yếu mới bắt lưu hai huynh đệ họ, không ngờ lại là phụ thân giao phó.
“Trẫm cũng không biết hắn vì sao có thể dự liệu được đại nạn của mình sắp tới, ban đầu còn tưởng rằng là chuyện cười, ” Phong Trác Dịch thở thật dài, “Tạo hóa trêu người, nếu cha ngươi vẫn còn, Đại Dong sao đến nỗi này…”
“Thần không dám quên phụ thân giáo huấn, nguyện vì Ngô hoàng bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng.” Chung Hữu Ngọc ôm thư phụ thân viết vào lòng, liên tục dập đầu.
“Trẫm không còn nhiều thời gian, cũng không cần ngươi làm gì cả, nếu gặp được Chu Tinh Ly, nói hắn biết một tiếng đến chữa bệnh cho Trẫm.” Nguyên Sóc đế xua tay, ra hiệu hắn có thể đi.
Nhìn toàn bộ Đại Dung, chỉ có Chu Tinh Ly biết giải được nhiều ít Phệ Linh, ngự y trong cung đều bó tay toàn tập. Thái tử nói đã phái người đi thông báo Chu Tinh Ly, song người này hành tung bất định, ý chỉ không biết phải truyền đi nơi nào.
Bên bờ sông Hô Diên, hai quân đối chọi, giằng co một ngày, bên nào cũng không động thủ trước.
Thẩm Lâu đứng trên sườn núi, phóng tầm mắt tới quân doanh người Man đối diện. Ôn Thạch Lan ở trong doanh trại, có Chiến Thần tại, những người Man kia lại như bầy sói có đầu, mắt bốc ánh sáng xanh lục, lập tức muốn nhào tới.
Một tia sáng trắng chợt lóe nơi chân trời, Chung Hữu Ngọc mang theo hai thị vệ ngự kiếm đến, còn chưa đáp xuống đất, âm thanh ồn ào kia đã truyền vào lỗ tai.
“Thẩm Thanh Khuyết, ý chỉ kinh thành!” Chung Hữu Ngọc bỏ qua hai thị vệ, tự leo lên sườn núi, đi tới trước mặt Thẩm Lâu không thèm nhúc nhích nghênh tiếp hắn, đem thư Thái tử đích thân viết đưa qua.
Thẩm Lâu nhận lấy, chưa xem, quay người về trại, “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
“Ngươi biết cái đếch gì, không hề liếc mắt nhìn!” Chung Hữu Ngọc bước nhanh theo sau, nhìn hai bên không người, nhẹ giọng nói, “Thái tử lệnh ngươi rút quân, bằng không sẽ luận phản quốc mà xử. Ngươi cũng đừng vờ ngớ ngẩn, mười lăm trong hai mươi vạn đại quân này không phải của ngươi, nếu nháo lên, ai cũng không khống chế được cục diện.”
“Cũng không phải Cô không rút quân, bây giờ lương thảo sống không nổi ba ngày, rút thế nào được? Hành quân về, cũng phải ăn cơm, bọn ngươi chẳng lẽ nghĩ rút quân là giải tán ngay tại chỗ?” Thẩm Lâu đi tới trước cửa soái trướng, bỗng nhiên dừng chân, nhìn về phía thân vệ trông coi trước cửa.
Tiểu thân vệ bỗng dưng đỏ mặt, lóng ngóng nói lắp: “Hầu gia đã dậy rồi, nói là ra ngoài làm ít chuyện, trước khi trời tối sẽ về.”
“Hầu gia? Hầu gia nào?” Chung Hữu Ngọc nhất thời phản ứng lại, đuổi theo Thẩm Lâu vào soái trướng, “Có phải Lâm Bất Phụ không?”
Thẩm Lâu không để ý tới hắn, mở thư Thái tử ra nhìn lướt qua, lấy giấy bút nhanh chóng viết hồi âm, ngôn từ khẩn thiết mà tỏ vẻ nguyện ý nghe ý chỉ từ triều đình. Chỉ là bây giờ thâm nhập vào đất Bắc Mạc, lương thảo cho hai mươi vạn đại quân không đủ, nếu không có tiếp tế, rút quân chỉ có thể xảy ra chinh phạt dọc đường, quấy nhiễu bách tính. Nói tới nói lui chỉ một ý tứ, rút quân có thể, mang lương thảo đến đây.
Giơ tay giao thư cho Chung Hữu Ngọc giục hắn đi mau, đã thấy thần sắc hắn khác thường, “Sao?”
“Thanh Khuyết, Hoàng Thượng trúng độc người Man, không sống được bao lâu, ” Chung Hữu Ngọc nắm chặt phong thư hồi âm, tuy Nguyên Sóc Đế không phải minh chủ có một không hai gì, nhưng là một vị Hoàng Đế tốt, “Độc kia gọi Phệ Linh, chỉ có máu của Lâm Tín có thể giải.”
“Ngươi nghe ai nói?” Thẩm Lâu trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Chung Hữu Ngọc.
“Thiếp phi của Thái tử, Chu thị, có liên quan với người Man!” Chung Hữu Ngọc đem sự tình nghe được ở ngự hoa viên nói cho y biết, “Vừa vặn Lâm Tín ở đây, gọi hắn thả một bát máu cho ta.”
“Không được!” Thẩm Lâu chém đinh chặt sắt mà từ chối, “Máu A Tín tuyệt không có công hiệu giải Phệ Linh.”
Nếu như có thể giải Phệ Linh, lúc trước Lâm Tín hút Phệ Linh đi, thì sao linh mạch tẫn phong chết thảm tại Lộc Tê Đài?
“Ngươi sao khẳng định không có công hiệu? Nếu độc của Hoàng Thượng có thể giải, sự việc trước mắt cũng không thành vấn đề, ” Chung Hữu Ngọc không rõ, “Thả một chút máu cũng không vấn đề gì.”
“Chung Hữu Ngọc, ngươi chớ nhiều chuyện, ” Thẩm Lâu nhỏ giọng, phảng phất sóng ngầm dưới đáy suối băng, lạnh lẽo mà mịt mờ, “Máu Lâm Tín cực kỳ đặc thù, nếu rơi vào tay người Man, hậu quả khó mà lường được.”
Màn đêm buông xuống, trong tẩm cung Đế Vương hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở dốc của Phong Trác Dịch suy yếu vang vọng trong đại điện trống trải.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, Nguyên Sóc Đế đột nhiên mở mắt, nắm chặt linh kiếm dưới gối, quay đầu liền đối mặt một gương mặt tuấn tú có khóe mắt rủ xuống.
“Ui, tinh thần cũng không tệ lắm.” Chu Tinh Ly đầy mắt hứng thú mà nhìn Hoàng Đế, giống như xem xiếc khỉ lộn vòng trên đường.
Mặt dây chuyền nơi mi tâm Lộc Ly, dưới ánh nến chói lọi như sao, đôi mắt Phong Trác Dịch, cũng theo mảnh Lộc Ly tinh xảo này sáng lên, mở miệng, tựa như gặp được tình cảm chân thành thất tán nhiều năm, “Diệc Tiêu!”
Xua tay cho Kim Ngô vệ theo hắn tiến vào lui ra, Chu Tinh Ly không nói mà ngồi xuống một bên long sàng, nắm lấy mạch cổ tay Hoàng Đế sờ sờ, “Đừng gọi ta như vậy, khiến Kim Ngô vệ cho là hai ta có cái gì không thanh bạch.”
“Khụ khục…” Nguyên Sóc Đế nhất thời ho khan.
Chu Tinh Ly lấy ra một cái kim châm, cũng không nhìn dài ngắn, lấy ra lập tức đâm trên người Hoàng Đế, “Hoàng Thượng cũng thật là quân vương được trời phù hộ, bị Vũ Lâm Quân làm thành thùng sắt, còn có thể gọi ta trà trộn vào. Chỉ tiếc nuôi con rùa [1], thường ngày ngoan [1] giấu chìm tới đáy, duỗi đầu ra phát liền cắn mông.”
[1] bát đản – ngoan ở đây là độc ác
“Chu Diệc Tiêu!” Phong Trác Dịch khí huyết cuồn cuộn, cắn răng trừng hắn, để hắn bớt nói một tí.
“Lời thật thì khó nghe, Hoàng Thượng không vui cũng phải nghe. Mà thần nói thật, chức Thái tử này nếu do Phong Trọng làm, bảo đảm sẽ không chỉ cho ngài ăn hạt châu người Man, còn tu sửa xong lăng tẩm lớn cho ngài rồi.” Chu Tinh Ly trong miệng nói, trên tay không ngừng, không lâu đã trát Hoàng Đế thành con nhím.
“Phốc ——” Nguyên Sóc Đế phun ra một ngụm máu, “Ngươi có phải ngại Trẫm chết không đủ nhanh?”
Chu Tinh Ly vỗ tay cười to, hiếm thấy có cơ hội hắn chơi Hoàng Đế, không thèm để ý, cười đủ mới nói: “Có thần ở đây, không chết được. Bất quá vật này không chữa được, chỉ có thể giống Thẩm Kỳ Duệ, bảo đảm cái mạng, linh mạch đừng nghĩ bảo vệ, sau này sẽ làm người phàm.”
Từng trải một phen sinh tử, luôn có thể đổi lấy một hồi đại ngộ triệt để [2]. Nguyên Sóc Đế nghe nói bảo toàn tính mạng, liền thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng được, Trẫm vẫn không thể chết, vận nước Đại Dung còn phải… Khụ khục…”
[2] chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng
“Hoàng Thượng muốn biết vận nước?” Chu Tinh Ly nghe thế loại huyền học bát quái liền khơi dậy hứng thú, từ trong tay áo móc ra ba viên Tinh Hồ Thạch khắc tiền âm dương, “Thần giúp ngài tính một quẻ.”
Phương lỗ thông âm dương, sáu hào làm một quẻ.
Lật đi lật lại bấm đốt ngón tay nửa ngày, Chu Tinh Ly chép miệng một tiếng, “Theo Tử Vi, thì vận nước không đủ mười năm.”
Phong Trác Dịch cả kinh, “Mười năm!”
“Hoàng Thượng cũng biết, tính vận nước, phải cần thời gian dài, dùng góc nhìn của thần, phỏng chừng cũng chỉ năm, sáu năm thì tận.” Chu Tinh Ly bình chân như vại mà nói, thu hồi tiền Tinh Hồ Thạch của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài danh ngôn của danh nhân Đại Dung)
Trọng trách quốc gia, đang trong một bát máu, song, Huyền Quốc công quyết không cho. —— Đại Dung · Quốc Công · Chung Hữu Ngọc
Ta nói mọi người đều say mình ta tỉnh, một đám ngu ngốc thật đau đầu. Chỉ có Tín Tín hiểu, hừ hừ! —— Đại Dung · Quốc Công · Hầu phu · Thẩm Lâu
Hoàng Đế chơi thật vui. —— Đại Dung · Thái sư · Trận sư · Dược sư · Tín Tín sư · Chu Tinh Ly
Bất động thanh sắc từ ngự hoa viên lui ra ngoài, Chung Hữu Ngọc một đường đi tới tẩm cung của Đế Vương. Dưới tám mươi tám thềm ngọc, bị Vũ Lâm Quân thân mang giáp bạc vây lại đến mức nước chảy không lọt. Trên thềm ngọc, hơn mười Kim Ngô vệ bày trận địa sẵn sàng đón địch.
Hai phe đều là thủ vệ của Hoàng thất, lại mơ hồ hiện ra tư thái giương cung bạt kiếm, cực kỳ khả nghi.
Chung Hữu Ngọc dừng bước dưới thềm ngọc, cất cao giọng nói: “Thần Chung Hữu Ngọc, cầu kiến Hoàng Thượng.”
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân tiến lên, khom mình hành lễ: “Tham kiến Tố Quốc công, Hoàng Thượng bệnh nặng, không thể tiếp.”
“Hoàng Thượng có chỉ, truyền Tố Quốc công yết kiến!” Trên bậc thang, thống lĩnh Kim Ngô vệ và thống lĩnh Vũ Lâm Quân liếc mắt nhìn nhau, ngón tay đỉnh khai bội kiếm bên hông.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân không nhiều lời nữa, cụp mắt lui qua một bên, “Quốc công gia, mời.”
Trong tẩm cung rộng rãi, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Giữa long sàng và đại môn, lập một bức bình phong bằng vải the, để ngừa Phệ Linh bạo phát, nhuộm tới người đến thăm bệnh. Màn sa trắng thuần, mỏng như cánh ve, cũng không ảnh hưởng tầm mắt, có thể nhìn thấy Nguyên Sóc Đế dựa trên giường, sắc mặt xám trắng.
Cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều thay đổi toàn bộ, thật là lạ mặt.
“Hữu Ngọc à, ngươi đã đến rồi.” Phong Trác Dịch khí tức bất ổn mà nói. Tiên giả đột nhiên mất đi linh lực, không phải ai cũng như Thẩm Lâu hằng ngày tu luyện thể phách, sẽ trở nên hết sức yếu ớt.
“Hoàng Thượng, thần có tội.” Chung Hữu Ngọc quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng trầm trọng. Nếu như Thái tử thực sự mưu nghịch, hắn chính là đồng lõa.
“Sao lại giống hệt cha ngươi, trách nhiệm gì đều ôm đồm hết trên người mình, ” Nguyên Sóc Đế dường như hơi cười, khá là cảm khái nói, “Hắn thời niên thiếu từng nói qua với Trẫm, hắn còn sống một ngày, sẽ một ngày bảo vệ Trẫm chu toàn. Hắn mất, Trẫm cũng muốn che chở huynh đệ các ngươi chu toàn. Bây giờ ngươi đã trưởng thành, Trẫm có thể an tâm thấy hắn.”
Dứt lời, thái giám hầu hạ bên người đi ra, đem một phong thư cũ đưa cho Chung Hữu Ngọc. Dáng chữ thẳng thắn thoải mái, là bút tích của Chung Trường Dạ.
【 Ngày gần đây, thần thường cảm giác thiên mệnh khác thường, chỉ họa trời giáng. Ấu tử còn chưa đến nhược quán, lang hổ khắp nơi, nếu như thần không lộc, vọng uỷ thác với Bệ Hạ, phục cầu chăm sóc.】
Chung Hữu Ngọc đọc tới đọc lui ba lần, khóe mắt ửng đỏ, vẫn cho là Nguyên Sóc Đế vì khiến Tây Vực suy yếu mới bắt lưu hai huynh đệ họ, không ngờ lại là phụ thân giao phó.
“Trẫm cũng không biết hắn vì sao có thể dự liệu được đại nạn của mình sắp tới, ban đầu còn tưởng rằng là chuyện cười, ” Phong Trác Dịch thở thật dài, “Tạo hóa trêu người, nếu cha ngươi vẫn còn, Đại Dong sao đến nỗi này…”
“Thần không dám quên phụ thân giáo huấn, nguyện vì Ngô hoàng bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng.” Chung Hữu Ngọc ôm thư phụ thân viết vào lòng, liên tục dập đầu.
“Trẫm không còn nhiều thời gian, cũng không cần ngươi làm gì cả, nếu gặp được Chu Tinh Ly, nói hắn biết một tiếng đến chữa bệnh cho Trẫm.” Nguyên Sóc đế xua tay, ra hiệu hắn có thể đi.
Nhìn toàn bộ Đại Dung, chỉ có Chu Tinh Ly biết giải được nhiều ít Phệ Linh, ngự y trong cung đều bó tay toàn tập. Thái tử nói đã phái người đi thông báo Chu Tinh Ly, song người này hành tung bất định, ý chỉ không biết phải truyền đi nơi nào.
Bên bờ sông Hô Diên, hai quân đối chọi, giằng co một ngày, bên nào cũng không động thủ trước.
Thẩm Lâu đứng trên sườn núi, phóng tầm mắt tới quân doanh người Man đối diện. Ôn Thạch Lan ở trong doanh trại, có Chiến Thần tại, những người Man kia lại như bầy sói có đầu, mắt bốc ánh sáng xanh lục, lập tức muốn nhào tới.
Một tia sáng trắng chợt lóe nơi chân trời, Chung Hữu Ngọc mang theo hai thị vệ ngự kiếm đến, còn chưa đáp xuống đất, âm thanh ồn ào kia đã truyền vào lỗ tai.
“Thẩm Thanh Khuyết, ý chỉ kinh thành!” Chung Hữu Ngọc bỏ qua hai thị vệ, tự leo lên sườn núi, đi tới trước mặt Thẩm Lâu không thèm nhúc nhích nghênh tiếp hắn, đem thư Thái tử đích thân viết đưa qua.
Thẩm Lâu nhận lấy, chưa xem, quay người về trại, “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
“Ngươi biết cái đếch gì, không hề liếc mắt nhìn!” Chung Hữu Ngọc bước nhanh theo sau, nhìn hai bên không người, nhẹ giọng nói, “Thái tử lệnh ngươi rút quân, bằng không sẽ luận phản quốc mà xử. Ngươi cũng đừng vờ ngớ ngẩn, mười lăm trong hai mươi vạn đại quân này không phải của ngươi, nếu nháo lên, ai cũng không khống chế được cục diện.”
“Cũng không phải Cô không rút quân, bây giờ lương thảo sống không nổi ba ngày, rút thế nào được? Hành quân về, cũng phải ăn cơm, bọn ngươi chẳng lẽ nghĩ rút quân là giải tán ngay tại chỗ?” Thẩm Lâu đi tới trước cửa soái trướng, bỗng nhiên dừng chân, nhìn về phía thân vệ trông coi trước cửa.
Tiểu thân vệ bỗng dưng đỏ mặt, lóng ngóng nói lắp: “Hầu gia đã dậy rồi, nói là ra ngoài làm ít chuyện, trước khi trời tối sẽ về.”
“Hầu gia? Hầu gia nào?” Chung Hữu Ngọc nhất thời phản ứng lại, đuổi theo Thẩm Lâu vào soái trướng, “Có phải Lâm Bất Phụ không?”
Thẩm Lâu không để ý tới hắn, mở thư Thái tử ra nhìn lướt qua, lấy giấy bút nhanh chóng viết hồi âm, ngôn từ khẩn thiết mà tỏ vẻ nguyện ý nghe ý chỉ từ triều đình. Chỉ là bây giờ thâm nhập vào đất Bắc Mạc, lương thảo cho hai mươi vạn đại quân không đủ, nếu không có tiếp tế, rút quân chỉ có thể xảy ra chinh phạt dọc đường, quấy nhiễu bách tính. Nói tới nói lui chỉ một ý tứ, rút quân có thể, mang lương thảo đến đây.
Giơ tay giao thư cho Chung Hữu Ngọc giục hắn đi mau, đã thấy thần sắc hắn khác thường, “Sao?”
“Thanh Khuyết, Hoàng Thượng trúng độc người Man, không sống được bao lâu, ” Chung Hữu Ngọc nắm chặt phong thư hồi âm, tuy Nguyên Sóc Đế không phải minh chủ có một không hai gì, nhưng là một vị Hoàng Đế tốt, “Độc kia gọi Phệ Linh, chỉ có máu của Lâm Tín có thể giải.”
“Ngươi nghe ai nói?” Thẩm Lâu trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Chung Hữu Ngọc.
“Thiếp phi của Thái tử, Chu thị, có liên quan với người Man!” Chung Hữu Ngọc đem sự tình nghe được ở ngự hoa viên nói cho y biết, “Vừa vặn Lâm Tín ở đây, gọi hắn thả một bát máu cho ta.”
“Không được!” Thẩm Lâu chém đinh chặt sắt mà từ chối, “Máu A Tín tuyệt không có công hiệu giải Phệ Linh.”
Nếu như có thể giải Phệ Linh, lúc trước Lâm Tín hút Phệ Linh đi, thì sao linh mạch tẫn phong chết thảm tại Lộc Tê Đài?
“Ngươi sao khẳng định không có công hiệu? Nếu độc của Hoàng Thượng có thể giải, sự việc trước mắt cũng không thành vấn đề, ” Chung Hữu Ngọc không rõ, “Thả một chút máu cũng không vấn đề gì.”
“Chung Hữu Ngọc, ngươi chớ nhiều chuyện, ” Thẩm Lâu nhỏ giọng, phảng phất sóng ngầm dưới đáy suối băng, lạnh lẽo mà mịt mờ, “Máu Lâm Tín cực kỳ đặc thù, nếu rơi vào tay người Man, hậu quả khó mà lường được.”
Màn đêm buông xuống, trong tẩm cung Đế Vương hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở dốc của Phong Trác Dịch suy yếu vang vọng trong đại điện trống trải.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, Nguyên Sóc Đế đột nhiên mở mắt, nắm chặt linh kiếm dưới gối, quay đầu liền đối mặt một gương mặt tuấn tú có khóe mắt rủ xuống.
“Ui, tinh thần cũng không tệ lắm.” Chu Tinh Ly đầy mắt hứng thú mà nhìn Hoàng Đế, giống như xem xiếc khỉ lộn vòng trên đường.
Mặt dây chuyền nơi mi tâm Lộc Ly, dưới ánh nến chói lọi như sao, đôi mắt Phong Trác Dịch, cũng theo mảnh Lộc Ly tinh xảo này sáng lên, mở miệng, tựa như gặp được tình cảm chân thành thất tán nhiều năm, “Diệc Tiêu!”
Xua tay cho Kim Ngô vệ theo hắn tiến vào lui ra, Chu Tinh Ly không nói mà ngồi xuống một bên long sàng, nắm lấy mạch cổ tay Hoàng Đế sờ sờ, “Đừng gọi ta như vậy, khiến Kim Ngô vệ cho là hai ta có cái gì không thanh bạch.”
“Khụ khục…” Nguyên Sóc Đế nhất thời ho khan.
Chu Tinh Ly lấy ra một cái kim châm, cũng không nhìn dài ngắn, lấy ra lập tức đâm trên người Hoàng Đế, “Hoàng Thượng cũng thật là quân vương được trời phù hộ, bị Vũ Lâm Quân làm thành thùng sắt, còn có thể gọi ta trà trộn vào. Chỉ tiếc nuôi con rùa [1], thường ngày ngoan [1] giấu chìm tới đáy, duỗi đầu ra phát liền cắn mông.”
[1] bát đản – ngoan ở đây là độc ác
“Chu Diệc Tiêu!” Phong Trác Dịch khí huyết cuồn cuộn, cắn răng trừng hắn, để hắn bớt nói một tí.
“Lời thật thì khó nghe, Hoàng Thượng không vui cũng phải nghe. Mà thần nói thật, chức Thái tử này nếu do Phong Trọng làm, bảo đảm sẽ không chỉ cho ngài ăn hạt châu người Man, còn tu sửa xong lăng tẩm lớn cho ngài rồi.” Chu Tinh Ly trong miệng nói, trên tay không ngừng, không lâu đã trát Hoàng Đế thành con nhím.
“Phốc ——” Nguyên Sóc Đế phun ra một ngụm máu, “Ngươi có phải ngại Trẫm chết không đủ nhanh?”
Chu Tinh Ly vỗ tay cười to, hiếm thấy có cơ hội hắn chơi Hoàng Đế, không thèm để ý, cười đủ mới nói: “Có thần ở đây, không chết được. Bất quá vật này không chữa được, chỉ có thể giống Thẩm Kỳ Duệ, bảo đảm cái mạng, linh mạch đừng nghĩ bảo vệ, sau này sẽ làm người phàm.”
Từng trải một phen sinh tử, luôn có thể đổi lấy một hồi đại ngộ triệt để [2]. Nguyên Sóc Đế nghe nói bảo toàn tính mạng, liền thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng được, Trẫm vẫn không thể chết, vận nước Đại Dung còn phải… Khụ khục…”
[2] chỉ trạng thái ngộ đạo tận cùng
“Hoàng Thượng muốn biết vận nước?” Chu Tinh Ly nghe thế loại huyền học bát quái liền khơi dậy hứng thú, từ trong tay áo móc ra ba viên Tinh Hồ Thạch khắc tiền âm dương, “Thần giúp ngài tính một quẻ.”
Phương lỗ thông âm dương, sáu hào làm một quẻ.
Lật đi lật lại bấm đốt ngón tay nửa ngày, Chu Tinh Ly chép miệng một tiếng, “Theo Tử Vi, thì vận nước không đủ mười năm.”
Phong Trác Dịch cả kinh, “Mười năm!”
“Hoàng Thượng cũng biết, tính vận nước, phải cần thời gian dài, dùng góc nhìn của thần, phỏng chừng cũng chỉ năm, sáu năm thì tận.” Chu Tinh Ly bình chân như vại mà nói, thu hồi tiền Tinh Hồ Thạch của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài danh ngôn của danh nhân Đại Dung)
Trọng trách quốc gia, đang trong một bát máu, song, Huyền Quốc công quyết không cho. —— Đại Dung · Quốc Công · Chung Hữu Ngọc
Ta nói mọi người đều say mình ta tỉnh, một đám ngu ngốc thật đau đầu. Chỉ có Tín Tín hiểu, hừ hừ! —— Đại Dung · Quốc Công · Hầu phu · Thẩm Lâu
Hoàng Đế chơi thật vui. —— Đại Dung · Thái sư · Trận sư · Dược sư · Tín Tín sư · Chu Tinh Ly
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.