Chương 83: Vô y (5)
Lục Dã Thiên Hạc
16/09/2020
Phong Trác Dịch là Hoàng Đế nhiều năm, không phải người Thái tử non nớt có thể so được, trước tiên nắm lại thế cục Hoàng thành trong tay, mới ung dung không vội mà bước vào Đông cung.
Trong nháy mắt nhìn thấy phụ hoàng, Phong Chương liền biết không thể cứu vãn, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ trên mặt đất.
“Không thể, cái này không thể nào!” Chu Lương Viện nhìn chằm chằm Hoàng Đế hồi lâu, đột nhiên nhào tới, bị Kim Ngô Vệ ở gần một cước đạp lăn, vững vàng đè xuống đất.
Bây giờ tình thế ngoài thành khẩn cấp, không có thời gian thẩm vấn rõ ràng, Nguyên Sóc Đế hạ lệnh, trực tiếp đem Thái tử, Chu thị cùng đám quan Đông cung áp giải vào thiên lao. Vũ Lâm Quân trải khắp kinh đô và các vùng lân cận trông coi thành, lệnh quan văn triệu tập tất cả tu sĩ trong thành, bất kể xuất thân, chỉ cần chiến giả tham dự trông coi thành đều được tiến tước, người có công thưởng gấp đôi.
Lại lệnh tất cả Kim Ngô Vệ, từ thiên môn ra khỏi thành, cầm lang yên trong tay, ngự kiếm bay khắp toàn quốc. Phong hỏa lệnh báo cho toàn bộ Chư Hầu, tức khắc cứu giá.
Làm xong tất cả những thứ này, Phong Trác Dịch mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, chân tay mềm nhũn, lùi lại hai bước ngã ngồi vào long ỷ. Linh mạch tổn hại, đan điền trống trơn, bây giờ Phong Trác Dịch chính là một người phàm đã có tuổi. Phen long hành hổ bộ vừa rồi, bất quá là gắng sức chống đỡ đến dọa người.
Chu Tinh Ly bĩu môi, “Thần lúc trước đã nói, để Thái tử đi trông coi thành. Thái tử tuổi trẻ lực tráng, linh lực dồi dào, đợi đẩy lùi người Man rồi trừng trị hắn cũng không muộn.”
Nguyên Sóc Đế lắc lắc đầu: “Hắn không thủ được.” Nhi tử của mình tự mình biết, tuy Phong Chương do một tay hắn dạy nên, nhưng vào giờ phút này hắn không thể không thừa nhận, Phong Chương so với Phong Trọng, không thể nào đuổi kịp nữa rồi.
Nghỉ ngơi chốc lát, Phong Trác Dịch liền dậy tinh thần, mang theo Chu Tinh Ly leo lên tường cao Hoàng cung, phóng tầm mắt tới tình hình ngoài thành. Kinh đô và doanh địa vùng lân cận ngoài thành hai mươi dặm, đang chém giết cùng người Man. Trên tường thành người người nhốn nháo, thủ vệ cửu môn đồng loạt bắn tên.
Đại Dung lập quốc trăm năm, vẫn là lần đầu bị người đánh tới Đại Dung, Phong Trác Dịch đỡ trên tường gạch xanh, ướt đẫm mồ hôi, “Nếu bảo vệ không nổi, Trẫm sẽ trở thành tội nhân của Phong gia. Trẫm cả đời này, chăm lo việc nước, chỉ mong trời yên biển lặng, quốc thái dân an, vì sao lại đi tới tình cảnh ngày hôm nay?”
Mất đi linh mạch, Thái tử mưu nghịch, còn bị vây quanh thủ đô!
Chu Tinh Ly ngồi vào rãnh mái ngói, một chân duỗi khỏi tường lắc lư trong không trung, “Xưa nay có người chăm lo việc nước khiến vong quốc, cũng có người hoang dâm vô độ làm nên thịnh thế, thế sự vô thường, Hoàng Thượng không cần quá chú ý.”
Câu khuyên lơn này, không khỏi khiến người càng thêm khổ sở, Phong Trác Dịch cúi đầu, “Diệc Tiêu a, không ngờ thời điểm này, lại là ngươi hầu bên người Trẫm.”
“Thần cũng không ngờ, ” Chu Tinh Ly đúng lúc ngăn Hoàng Đế đội mũ mão lên đầu mình, để hắn dùng thân hi sinh cho nước, “Thần đã đáp ứng Tín Nhi, muốn sống lâu trăm tuổi.” Ngước mắt nhìn phương vị mấy cái cửa thành, tính toán nếu thành bị phá thì trốn từ nơi nào ổn thỏa nhất.
“…” Nguyên Sóc Đế nói không được nữa, quay người đi xuống khỏi tường thành, chuẩn bị đi thẩm vấn Thái tử, “Chu thị kia đến tột cùng là ai?” Thái tử thú trắc phi, cũng qua tầng tầng chọn lọc, người này trước lúc tiến cung không có bất cứ vấn đề gì, thân thế cũng rất rõ ràng, chính là thân muội muội của Chu Kháng, hoàn toàn là thần dân Đại Dung.
“Có lẽ là tín đồ của Man tộc Đại Vu.” Chu Tinh Ly không biết lấy đâu ra một cọng cỏ, ngậm cắn vào trong miệng.
“Tín đồ Đại Vu?” Lâm Tín nhìn Ác Dương lĩnh chìm trong sương chiều nặng nề cách đó không xa, hơi nhíu mày, “Người Man không phải đều tin thiên thần gì sao?”
“Đại Vu thế hệ này, có tín đồ của riêng mình. Tín đồ hết lòng tin rằng, hắn là Vu thần thượng cổ tái thế, ” Thẩm Lâu mâu sắc lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ điệu bên trong lộ ra mấy phần chán ghét, “Kẻ nào cũng không sợ chết.”
Phệ Linh sở dĩ sau đó không khống chế được, phần lớn do đám tín đồ này, cam nguyện làm ám khí hình người, nuốt Phệ Linh chạy tới trong quân Đại Dung, khó lòng phòng bị.
Lâm Tín nghe nói như thế, hàn ý từ sau gáy lan tràn đến tận đỉnh đầu. Dãy núi đen sì sì trước mắt, phảng phất biến thành Phệ nhân cự thú, chỉ chờ đại quân Bắc Vực vào cuộc. “Nếu lần này, không thể ngăn cản Phệ Linh…”
Thẩm Lâu mâu sắc hơi tối tăm, cho dù mất đi mười lăm vạn đại quân, chỉ còn một thân tu vi này, cũng nhất định phải bóp tắt Phệ Linh trên thảo nguyên, “Thắng bại đối với binh gia là chuyện thường, lần này không thành, còn có lần sau, không cần lo lắng.”
“Ta không lo lắng, ” Lâm Tín trên dưới đánh giá Thẩm Lâu, cười nói, “Sư phụ có thể bảo đảm Tiên giả nhiễm Phệ Linh không chết, ngươi nếu nhiễm phải, ta dẫn ngươi đi Nam Vực, làm một đôi phu phu người phàm.”
Thẩm Lâu bật cười, giang tay tiếp được Lâm Tín từ trên ngựa nhảy xuống, “Cũng tốt, ở Nam Vực, ta còn mấy quán trà.”
“Chỗ sản nghiệp đó cũng tính, đừng để người khác biết. Ta sẽ kể chuyện, còn coi số mạng, không để ngươi đói.” Lâm Tín hất cằm lên, khá đắc ý nói.
“Nhưng ta ngoại trừ đánh trận, không biết làm gì.” Thẩm Lâu cúi đầu, mắt mang ý cười mà nhìn hắn.
“Ngươi sẽ khắc tiểu lộc.”
“Cái đó không bán.”
Thẩm Doanh Doanh giục ngựa chạy tới, đột nhiên ghìm ngựa dưới sườn núi, nhìn hai người sắp dính vào nhau, trực giác cho thấy mình trở về lúc này không thích hợp. Mãi đến lúc ngựa gặm sạch mảnh cỏ xanh dưới chân, huynh trưởng mới nhớ tới gọi nàng lại.
Doanh trại đã cắm xong, trong hai mươi vị trí đầu chính là Ác Dương lĩnh, trinh sát đến báo, dãy núi kia đóng quân đông đảo, đồng thời vẫn đang tiếp tục tăng cường. Nhưng trận này không thể không đánh, Ôn Thạch Lan đang tấn công Đại Dung, không còn Ôn Thạch Lan, quân người Man tựa như lão hỗ mất vuốt, dễ thu dọn hơn thường ngày nhiều, thời cơ không thể vuột mất.
Người Man cho rằng vây Nguỵ cứu Triệu, trên thực tế lại là mang củi cứu hỏa.
Thẩm Doanh Doanh sắc mặt nghiêm túc nghe tướng quân tình báo cho huynh trưởng, ánh mắt lại không nhịn được liếc trên người Lâm Tín. Những này qua, Lâm Tín vẫn luôn ở tại soái trướng, Thẩm Doanh Doanh cho dù ngu ngốc đến mấy, cũng nhìn ra bất thường.
Lâm Tín víu vai Thẩm Lâu, nhìn nàng chớp chớp mắt.
Màn đêm buông xuống, ngoài kinh thành vẫn chém giết không ngừng.
“Thống lĩnh, mũi tên không đủ!” Tướng sĩ trông coi cổng thành Chính Dương lớn tiếng báo với Thống lĩnh Vũ Lâm Quân trên đài cao đối diện.
“Thống lĩnh, Lộc Ly cửa Đông báo nguy!” Tướng sĩ trông coi thành cửa Đông hổn hà hổn hển chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói.
Còn tưởng rằng đến buổi tối người Man có thể dừng công thành, không ngờ những kẻ này giống sói, càng tối càng hung ác. Ngoài thành và vùng lân cận không chống đỡ nổi, đã trở về thành tạm nghỉ ngơi. Cửu môn đều được Chu Tinh Ly dùng chu sa vẽ trận, khảm Lộc Ly, trở nên vững chãi hơn cả tường thành, không sợ cự mộc phá cổng. Người Man tựa như châu chấu đánh về phía tường thành, bắt đầu leo lên.
“Không còn tiễn, thì đổ dầu.” Chu Tinh Ly nhảy lên tường thành, Xuân Ngấn ra khỏi vỏ, đâm chết một tên người Man vừa bò lên trên đầu tường. Nguyên Sóc Đế ở trong cung cằn nhằn không yên, tiếp tục nghe, hắn sợ sẽ không nhịn được hành thích Vua mất, liền đòi Hoàng lệnh đến trên tường thành hỗ trợ.
Đám thị vệ trong cung đến cùng Chu Tinh Ly, mang mấy thùng dầu lớn đặt lên thành lầu, đổ “ào” trên mái tường chắn. Dầu ồ ồ chảy xuôi xuống, rót đầy mặt đầy người người Man đang trèo tường.
“Châm lửa!” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân cao giọng hạ lệnh, mũi tên quấn sợi bông châm lửa, vọt thẳng tới người Man thân đầy dầu.
“Oanh ——” hỏa diễm bùng cao ba thước, người Man trên tường hét thảm, giống như xác cây khô khốc, gió lớn thổi qua liền “ào ào” rụng xuống. Tường thành biến thành một bức tường ấm, ánh đỏ sáng suốt bầu trời đêm Đại Dung.
Tiếng kèn lệnh của người Man vang lên, không leo lên tường thành nữa, cung tên như gió lốc đột nhiên rơi như mưa, theo ánh lửa đập tới.
“Thái sư cẩn thận!” Tiểu tướng đứng bên người Chu Tinh Ly kinh ngạc thốt lên.
Chu Tinh Ly kéo kiếm, “keng keng keng” ngăn trở ba mũi tên, cầm lấy cổ áo tiểu tướng kia cúi người trốn sau mái tường chắn, “Tiểu tử ngốc, tự bảo vệ tốt cho mình đi.”
Cừ Sơn Hầu tới kinh thành sớm nhất, chỉ cần thời gian một ngày, sống qua đêm nay, liền có cơ hội thở lấy hơi. Người Man tựa hồ cũng biết chuyện này, bất chấp sống chết mà công thành.
“Đùng!” Âm thanh bạo liệt từ không trung phía xa xa tường thành vang lên.
“Thứ gì?” Chu Tinh Ly tò mò nhìn sang, chưa nhìn rõ ràng, mái tường chắn mỏng manh phía sau đột nhiên nổ tung ra, đẩy cả người hắn ra ngoài.
Tường thành cao hơn mười trượng, không thể ngự kiếm, Chu Tinh Ly quăng người xuống đầu tường, rơi xuống hướng trong thành.
“Thái sư!” Tiểu tướng kia kinh hô xông lên dập tắt lửa, lại thêm một tiếng vang thật lớn, gạch đá vỡ tan. Chu Tinh Ly lập tức rút kiếm đâm xuyên vào trong vách tường, miễn cưỡng ổn định thân hình, tiểu tướng trên đầu tường lại ngã xuống, máu tươi nóng rực phun tung toé đến trên mặt Chu Tinh Ly, “Tiểu tử!”
Chu Tinh Ly rút kiếm, mượn lực một lần nữa vượt lên, vững vàng tiếp được thân thể tiểu tướng.
“Hạ Lục Hồn! Hạ Lục Hồn!” Quân người Man bắt đầu cùng hô to, bộ dáng cực kỳ kích động. Đoàn người tách ra một đường, phần cuối đứng một tráng hán chiều cao chín thước, lưng hùm vai gấu. Tay tráng hán cầm một chiếc cung cực lớn, chân trụ vững chãi, mũi tên lóe lóe tia sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Chu Tinh Ly.
Người Bắc Mạc, tôn xưng đại lực sĩ là Hạ Lục Hồn. Uy lực cung nỏ này, không phân cao thấp với Tang Hồ của Thẩm Doanh Doanh, trực tiếp bắn thủng mái tường chắn.
Dầu hỏa trên tường thành cháy hết, cự tiễn đen thui phản chiếu ánh lửa cuối cùng, xông thẳng tới. Chu Tinh Ly không né tránh về sau, mà vận linh lực nhanh chóng đi mấy bước chân kỳ quái. Trong mắt người Man, người trên lâu thành hệt như quỷ quái, trước còn ở chỗ cũ, chớp mắt tiếp theo đã đột nhiên biến thành tàn ảnh.
Cự tiễn không thương tổn đến Chu Tinh Ly, bắn trúng gạch xanh dưới chân, tường thành ầm ầm sụp xuống một góc. Tướng sĩ trông coi thành tử thương nặng nề, chưa kịp bổ sung. Người Man dựng thang mây đến mấy chỗ hỏng thấp, tu sĩ binh tay chân linh hoạt hai ba lần leo lên đến, Chu Tinh Ly lập tức nâng kiếm chém về.
Đánh xa biến thành cận chiến, Thống lĩnh Vũ Lâm Quân chui từ trong đống gạch nát tan ra, chậm rãi từng bước mà vọt tới bên người Chu Tinh Ly, cùng hắn giết binh lính người Man.
Tướng sĩ Đại Dung trông coi thành lần lượt cầm lấy đao kiếm, cùng người Man chém giết. Từ hoàng hôn hơi trầm xuống chém giết đến trăng lên giữa trời, dù linh lực cao như Chu Tinh Ly cũng có chút run tay, thình lình đã trúng hai đao, đầu gối mềm nhũn trượt ngã xuống đất.
Tên Hạ Lục Hồn kia đột nhiên bò lên, giơ đại đao chém tới thắt lưng Chu Tinh Ly. Quan sát hồi lâu, người Man từ lâu đã nhìn ra, Chu Tinh Ly có linh lực mạnh nhất trong số binh tướng trông coi thành, cũng vô sỉ nhất.
Chính là hắn luôn luôn ra các chủ ý đặc biệt kỳ quái, khiến cho bọn họ thương vong nặng nề.
Xuân Ngấn kiếm vững vàng chặn trước người, Lộc Ly trên chuôi kiếm vụt sáng hai lần vỡ thành bột mịn, linh lực đột nhiên biến mất. Chu Tinh Ly biến sắc, nhìn sau lưng Hạ Lục Hồn hô to: “Trùng, chém chết hắn!”
Hạ Lục Hồn lập tức vặn người đón đỡ, phía sau chẳng có gì cả. Vỏ kiếm Xuân Ngấn hệt như thiêu hỏa côn xoay một vòng trong tay Chu Tinh Ly, nặng nề đâm hướng hạ bộ người Man kia.
“A!” Đại lực sĩ người Man kêu thảm một tiếng, lui lại hai bước.
Chu Tinh Ly lần nữa tân trang Lộc Ly, hướng người kia ngoắc ngoắc tay.
“Người Hán đê tiện!” Hạ Lục Hồn hét lớn một tiếng, xông tới.
Ánh mắt Chu Tinh Ly đột nhiên sáng lên: “Trùng, chém chết hắn!”
Hạ Lục Hồn tức giận, một cái kế sách dùng hai lần, nghĩ hắn ngu sao? Liều mạng xông lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, đầu chậm rãi nhìn xuống, một linh kiếm sắc bén đâm xuyên thân vọt ra.
“Sư phụ!” Phong Trọng lướt qua đại quân chạy tới trước, nghe lời mà chém chết Hạ Lục Hồn, nhảy vọt đến bên người sư phụ, “Người không sao chứ?”
Chu Tinh Ly thoát lực mà dựa vào trên lưng Phong Trọng: “Ngươi còn không đến thì có chuyện.”
“Giết ——” Sau lưng đại quân người Man, đột nhiên truyền đến tiếng la giết. Tiếng kèn lệnh lên, tư thế công thành của người Man chợt giảm.
“Ngươi mang binh từ đâu đến?” Chu Tinh Ly ngạc nhiên hỏi.
“Đông Vực.” Phong Trọng trở tay giết một tên người Man mưu toan đánh lén, kéo sư phụ đến trên lưng, vịn tường thành vỡ vụn bò vào trong thành.
Xa xa trên chiến trường, ánh kiếm màu xanh của Lâm Khúc cắt ngang đêm dài.
Phong Trọng vốn định mượn thuyền Đông Vực vận chuyển Lộc Ly. Lâm Khúc nghe Bắc Mạc chiến sự khẩn, đường đệ nhà mình cũng đi, liền cho Phong Trọng một nhánh tinh binh, để hắn lặng lẽ mang đi hỗ trợ. Thuyền chưa tới Sơn Hải quan, ở phụ cận kinh thành thì đổi sang vận chuyển đường bộ. Vừa rời thuyền liền nhìn thấy lang yên.
Không bao lâu, Lâm Khúc mang theo cao thủ Lâm gia ngự kiếm tới. Điều binh đều bớt đi, trực tiếp mang theo nhánh tinh binh cho Phong Trọng mượn này đến cứu viện Đại Dung.
“Tốt, tốt, tốt!” Phong Trác Dịch nghe Phong Trọng nói xong, nắm lấy tay hắn kích động hơi phát run, “Ta đúng là có phúc tinh.”
Dường như không nghe ra Nam Vực, Bắc Vực, Đông Vực cấu kết với nhau cãi lệnh Thái tử.
Chu Tinh Ly ngồi phịch trên giường mềm, để thái y chữa trị vết thương, “Tin từ Bắc Vực nói, hoài nghi Ôn Thạch Lan tự mình mang binh, ngươi có thấy Ôn Thạch Lan không?”
Sắc trời mờ mờ, tiếng kèn lệnh lên, Thẩm Doanh Doanh làm tiên phong, mang theo đại quân nghỉ ngơi một đêm bắt đầu xuất phát hướng Ác Dương lĩnh. Thẩm Lâu làm Nguyên soái trấn thủ trong trướng, có thân vệ ngự kiếm hối hả truyền lệnh giữa chiến trường và doanh trại.
Trước đó không lâu, Nhận Tam không biết đi nơi nào đưa tin, rốt cục trở về, tiến đến bên tai Lâm Tín nhỏ giọng nói hai câu. Lâm Tín thờ ơ gật gật đầu, tiếp tục nắm bùn đất trong tay, tiện tay ném cho hắn mấy đồng tiền, sai hắn đi mua con gà nướng đến.
Thẩm Lâu thấy thế, biết không phải tin tức trọng yếu gì, cũng không hỏi nhiều. Đại quân đã tấn công vào Ác Dương lĩnh, cùng quân người Man giao chiến say sưa, chốc lát không phân thắng bại.
“Nguyên soái!” Thân binh báo tin chạy nhanh vào, “Trảm Lang Tướng quân Ôn Thạch Lan ở trong quân Man!”
Ôn Thạch Lan! Người này vậy mà không đi tấn công kinh thành, mà vẫn luôn nằm vùng ở Ác Dương lĩnh, chờ bắt ba ba trong rọ! Thẩm Lâu đứng dậy, cầm ngân thương trên giá xông ra ngoài. Thẩm Doanh Doanh không đối phó được với Ôn Thạch Lan, nhất định phải y đi.
Một hồi ác chiến, không thể tránh được.
Lâm Tín ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn sang bên Đông Thiệp Xuyên không ngừng đẩy bàn tính: “Đông tiên sinh, đấu pháp như vậy, Lộc Ly còn có thể chống đỡ mấy ngày?”
“Ban đầu có thể chống đỡ bảy ngày, bây giờ có Ôn Thạch Lan, sợ không đủ ba ngày.” Đông Thiệp Xuyên nhăn lông mày thành chữ “Xuyên” (川).
Ôn Thạch Lan làm Chiến Thần trên thảo nguyên, không chỉ riêng linh lực cao cường, mà mưu lược binh pháp của hắn cũng cao cấp nhất. Hắn biết quân Đại Dung ngàn dặm đột kích, nhất định mang không được bao nhiêu Lộc Ly, vẫn luôn dùng đấu pháp cực kỳ hao tổn Lộc Ly, vờn đánh Thẩm Lâu.
Lâm Tín cụp mắt, cầm tượng đất trong tay ném vào đống lửa.
Màn đêm buông xuống, lệnh nhổ trại tiến lên vẫn không truyền đến, Thẩm Lâu mang theo đại quân về doanh. Thẩm Doanh Doanh ủ rũ cúi đầu nhổ trụi lông trên đại tiễn, không nói một lời trở về doanh trướng của mình.
Xuất sư bất lợi, không thể đánh hạ Ác Dương lĩnh.
Thẩm Lâu ngược lại sắc mặt bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Tín ở trong lều chờ y, trong mắt lộ ra ý cười.
“Lộc Ly không đủ, không bằng chờ Phong Trọng chút.” Lâm Tín giúp y dỡ khôi giáp xuống.
“Không chờ kịp, nếu không tiến công, Ôn Thạch Lan sẽ đánh tới, ” Thẩm Lâu lắc đầu, “Đó là cái gì?”
Lâm Tín từ trong đống lửa tắt móc ra ngoài một khối đen thùi lùi, lấy khăn vải xoa xoa, đưa cho Thẩm Lâu, “Ngươi không cho ta đi chiến trường, trong lúc rảnh rỗi chỉ có thể nắm bùn.”
Thẩm Lâu nhận lấy cẩn thận phân biệt chốc lát, đột nhiên tai đỏ bừng.
“Ta khi còn bé, cùng sư phụ bán đồ chơi làm bằng đường, thế nào, nặn giống y như thật đi?” Lâm Tín gác cằm trên vai Thẩm Lâu, cười hì hì chỉ vào kia hai tiểu tượng đất giao chồng lên nhau nói.
“Hồ đồ.” Thẩm Lâu nắm chặt tiểu tượng đất vào lòng bàn tay.
Lâm Tín cười liếc mắt nhìn y, đột nhiên đưa tay đẩy ngã người trên giường, cưỡi khóa lên.
“Tín Tín…” Hầu kết Thẩm Lâu khẽ nhúc nhích, chiến sự sốt sắng, những ngày qua dù hàng đêm cùng ngủ, lại rất ít làm việc thân mật kia, không chịu nổi trêu chọc như vậy.
Lâm Tín chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng gặm cắn trên môi mỏng ấm áp, “Chớ hoảng sợ, ta chỉ hôn nhẹ ngươi.” Ấn Thẩm Lâu lại không cho y động, từ nhẹ nhàng đến sâu đậm mà thưởng thức bờ môi ngọt ngào kia.
“Tín Tín, ngươi làm sao vậy?” Vừa hôn xong, Thẩm Lâu sờ sờ mặt Lâm Tín, cảm thấy được tâm tình hắn có chút không đúng.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn. Ngươi vẫn luôn cho ta đồ vật, tiểu kiếm, Lộc Ly, xiêm y, Tinh Hồ Thạch, ta lại chưa từng cho ngươi thứ đứng đắn gì.” Âm thanh Lâm Tín khàn khàn, cụp mắt cởi xuống hoàng ngọc bội trong cổ, đưa tới trước ngực Thẩm Lâu.
Hoàng ngọc tiểu lộc, dưới ánh nến hiện ra ánh sáng lộng lẫy ôn nhuận.
“Đây là cha ngươi để lại cho ngươi.” Thẩm Lâu nhíu mày.
“Đúng vậy, để ta sau này đưa cho tức phụ.” Lâm Tín trợn tròn mắt thuận miệng nói bậy.
Thẩm Lâu bật cười, “Đây là ngọc bội Tầm Lộc Hầu.” Là tượng trưng cho thân phận Liệt Hầu, sao có thể đưa cho tức phụ.
Lâm Tín không quản, gỡ bỏ áo lót Thẩm Lâu cưỡng ép đeo thừng nhỏ trên cổ y, cúi người dán mặt dán lên, cách ngọc bội nghe nhịp tim Thẩm Lâu: “Trước đây không ai thương ta, ngọc bội này là thứ duy nhất ta tưởng niệm, bây giờ có ngươi thương ta, ta không sợ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài tước vòng lộc của bằng hữu 1)
Thẩm Thanh Khuyết: Tín Tín đem ngọc bội gia truyền đưa ta, hắn đây là ý gì? (⊙v⊙)
—- Anh Vương soái Trùng Trùng: Ta từ chối trả lời vấn đề này
—- Doanh Doanh: Ý là, ta muốn có chị dâu đó ~(≧▽≦)/~
—- Anh Vương soái Trùng Trùng: Hồi phục @ Doanh Doanh sự thông minh của ngươi đã nợ phí ở đâu rồi?
—- Doanh Doanh: Hồi phục @ Anh Vương soái Trùng Trùng khốn kiếp, tới đấu một chọi một đi
—- Chu Tinh Ly ngày hôm nay là bảo bảo: Sách cổ nói, người cố ý show ân ái sẽ bị cha đánh @ Thẩm Kỳ Duệ
Trong nháy mắt nhìn thấy phụ hoàng, Phong Chương liền biết không thể cứu vãn, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ trên mặt đất.
“Không thể, cái này không thể nào!” Chu Lương Viện nhìn chằm chằm Hoàng Đế hồi lâu, đột nhiên nhào tới, bị Kim Ngô Vệ ở gần một cước đạp lăn, vững vàng đè xuống đất.
Bây giờ tình thế ngoài thành khẩn cấp, không có thời gian thẩm vấn rõ ràng, Nguyên Sóc Đế hạ lệnh, trực tiếp đem Thái tử, Chu thị cùng đám quan Đông cung áp giải vào thiên lao. Vũ Lâm Quân trải khắp kinh đô và các vùng lân cận trông coi thành, lệnh quan văn triệu tập tất cả tu sĩ trong thành, bất kể xuất thân, chỉ cần chiến giả tham dự trông coi thành đều được tiến tước, người có công thưởng gấp đôi.
Lại lệnh tất cả Kim Ngô Vệ, từ thiên môn ra khỏi thành, cầm lang yên trong tay, ngự kiếm bay khắp toàn quốc. Phong hỏa lệnh báo cho toàn bộ Chư Hầu, tức khắc cứu giá.
Làm xong tất cả những thứ này, Phong Trác Dịch mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, chân tay mềm nhũn, lùi lại hai bước ngã ngồi vào long ỷ. Linh mạch tổn hại, đan điền trống trơn, bây giờ Phong Trác Dịch chính là một người phàm đã có tuổi. Phen long hành hổ bộ vừa rồi, bất quá là gắng sức chống đỡ đến dọa người.
Chu Tinh Ly bĩu môi, “Thần lúc trước đã nói, để Thái tử đi trông coi thành. Thái tử tuổi trẻ lực tráng, linh lực dồi dào, đợi đẩy lùi người Man rồi trừng trị hắn cũng không muộn.”
Nguyên Sóc Đế lắc lắc đầu: “Hắn không thủ được.” Nhi tử của mình tự mình biết, tuy Phong Chương do một tay hắn dạy nên, nhưng vào giờ phút này hắn không thể không thừa nhận, Phong Chương so với Phong Trọng, không thể nào đuổi kịp nữa rồi.
Nghỉ ngơi chốc lát, Phong Trác Dịch liền dậy tinh thần, mang theo Chu Tinh Ly leo lên tường cao Hoàng cung, phóng tầm mắt tới tình hình ngoài thành. Kinh đô và doanh địa vùng lân cận ngoài thành hai mươi dặm, đang chém giết cùng người Man. Trên tường thành người người nhốn nháo, thủ vệ cửu môn đồng loạt bắn tên.
Đại Dung lập quốc trăm năm, vẫn là lần đầu bị người đánh tới Đại Dung, Phong Trác Dịch đỡ trên tường gạch xanh, ướt đẫm mồ hôi, “Nếu bảo vệ không nổi, Trẫm sẽ trở thành tội nhân của Phong gia. Trẫm cả đời này, chăm lo việc nước, chỉ mong trời yên biển lặng, quốc thái dân an, vì sao lại đi tới tình cảnh ngày hôm nay?”
Mất đi linh mạch, Thái tử mưu nghịch, còn bị vây quanh thủ đô!
Chu Tinh Ly ngồi vào rãnh mái ngói, một chân duỗi khỏi tường lắc lư trong không trung, “Xưa nay có người chăm lo việc nước khiến vong quốc, cũng có người hoang dâm vô độ làm nên thịnh thế, thế sự vô thường, Hoàng Thượng không cần quá chú ý.”
Câu khuyên lơn này, không khỏi khiến người càng thêm khổ sở, Phong Trác Dịch cúi đầu, “Diệc Tiêu a, không ngờ thời điểm này, lại là ngươi hầu bên người Trẫm.”
“Thần cũng không ngờ, ” Chu Tinh Ly đúng lúc ngăn Hoàng Đế đội mũ mão lên đầu mình, để hắn dùng thân hi sinh cho nước, “Thần đã đáp ứng Tín Nhi, muốn sống lâu trăm tuổi.” Ngước mắt nhìn phương vị mấy cái cửa thành, tính toán nếu thành bị phá thì trốn từ nơi nào ổn thỏa nhất.
“…” Nguyên Sóc Đế nói không được nữa, quay người đi xuống khỏi tường thành, chuẩn bị đi thẩm vấn Thái tử, “Chu thị kia đến tột cùng là ai?” Thái tử thú trắc phi, cũng qua tầng tầng chọn lọc, người này trước lúc tiến cung không có bất cứ vấn đề gì, thân thế cũng rất rõ ràng, chính là thân muội muội của Chu Kháng, hoàn toàn là thần dân Đại Dung.
“Có lẽ là tín đồ của Man tộc Đại Vu.” Chu Tinh Ly không biết lấy đâu ra một cọng cỏ, ngậm cắn vào trong miệng.
“Tín đồ Đại Vu?” Lâm Tín nhìn Ác Dương lĩnh chìm trong sương chiều nặng nề cách đó không xa, hơi nhíu mày, “Người Man không phải đều tin thiên thần gì sao?”
“Đại Vu thế hệ này, có tín đồ của riêng mình. Tín đồ hết lòng tin rằng, hắn là Vu thần thượng cổ tái thế, ” Thẩm Lâu mâu sắc lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ điệu bên trong lộ ra mấy phần chán ghét, “Kẻ nào cũng không sợ chết.”
Phệ Linh sở dĩ sau đó không khống chế được, phần lớn do đám tín đồ này, cam nguyện làm ám khí hình người, nuốt Phệ Linh chạy tới trong quân Đại Dung, khó lòng phòng bị.
Lâm Tín nghe nói như thế, hàn ý từ sau gáy lan tràn đến tận đỉnh đầu. Dãy núi đen sì sì trước mắt, phảng phất biến thành Phệ nhân cự thú, chỉ chờ đại quân Bắc Vực vào cuộc. “Nếu lần này, không thể ngăn cản Phệ Linh…”
Thẩm Lâu mâu sắc hơi tối tăm, cho dù mất đi mười lăm vạn đại quân, chỉ còn một thân tu vi này, cũng nhất định phải bóp tắt Phệ Linh trên thảo nguyên, “Thắng bại đối với binh gia là chuyện thường, lần này không thành, còn có lần sau, không cần lo lắng.”
“Ta không lo lắng, ” Lâm Tín trên dưới đánh giá Thẩm Lâu, cười nói, “Sư phụ có thể bảo đảm Tiên giả nhiễm Phệ Linh không chết, ngươi nếu nhiễm phải, ta dẫn ngươi đi Nam Vực, làm một đôi phu phu người phàm.”
Thẩm Lâu bật cười, giang tay tiếp được Lâm Tín từ trên ngựa nhảy xuống, “Cũng tốt, ở Nam Vực, ta còn mấy quán trà.”
“Chỗ sản nghiệp đó cũng tính, đừng để người khác biết. Ta sẽ kể chuyện, còn coi số mạng, không để ngươi đói.” Lâm Tín hất cằm lên, khá đắc ý nói.
“Nhưng ta ngoại trừ đánh trận, không biết làm gì.” Thẩm Lâu cúi đầu, mắt mang ý cười mà nhìn hắn.
“Ngươi sẽ khắc tiểu lộc.”
“Cái đó không bán.”
Thẩm Doanh Doanh giục ngựa chạy tới, đột nhiên ghìm ngựa dưới sườn núi, nhìn hai người sắp dính vào nhau, trực giác cho thấy mình trở về lúc này không thích hợp. Mãi đến lúc ngựa gặm sạch mảnh cỏ xanh dưới chân, huynh trưởng mới nhớ tới gọi nàng lại.
Doanh trại đã cắm xong, trong hai mươi vị trí đầu chính là Ác Dương lĩnh, trinh sát đến báo, dãy núi kia đóng quân đông đảo, đồng thời vẫn đang tiếp tục tăng cường. Nhưng trận này không thể không đánh, Ôn Thạch Lan đang tấn công Đại Dung, không còn Ôn Thạch Lan, quân người Man tựa như lão hỗ mất vuốt, dễ thu dọn hơn thường ngày nhiều, thời cơ không thể vuột mất.
Người Man cho rằng vây Nguỵ cứu Triệu, trên thực tế lại là mang củi cứu hỏa.
Thẩm Doanh Doanh sắc mặt nghiêm túc nghe tướng quân tình báo cho huynh trưởng, ánh mắt lại không nhịn được liếc trên người Lâm Tín. Những này qua, Lâm Tín vẫn luôn ở tại soái trướng, Thẩm Doanh Doanh cho dù ngu ngốc đến mấy, cũng nhìn ra bất thường.
Lâm Tín víu vai Thẩm Lâu, nhìn nàng chớp chớp mắt.
Màn đêm buông xuống, ngoài kinh thành vẫn chém giết không ngừng.
“Thống lĩnh, mũi tên không đủ!” Tướng sĩ trông coi cổng thành Chính Dương lớn tiếng báo với Thống lĩnh Vũ Lâm Quân trên đài cao đối diện.
“Thống lĩnh, Lộc Ly cửa Đông báo nguy!” Tướng sĩ trông coi thành cửa Đông hổn hà hổn hển chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói.
Còn tưởng rằng đến buổi tối người Man có thể dừng công thành, không ngờ những kẻ này giống sói, càng tối càng hung ác. Ngoài thành và vùng lân cận không chống đỡ nổi, đã trở về thành tạm nghỉ ngơi. Cửu môn đều được Chu Tinh Ly dùng chu sa vẽ trận, khảm Lộc Ly, trở nên vững chãi hơn cả tường thành, không sợ cự mộc phá cổng. Người Man tựa như châu chấu đánh về phía tường thành, bắt đầu leo lên.
“Không còn tiễn, thì đổ dầu.” Chu Tinh Ly nhảy lên tường thành, Xuân Ngấn ra khỏi vỏ, đâm chết một tên người Man vừa bò lên trên đầu tường. Nguyên Sóc Đế ở trong cung cằn nhằn không yên, tiếp tục nghe, hắn sợ sẽ không nhịn được hành thích Vua mất, liền đòi Hoàng lệnh đến trên tường thành hỗ trợ.
Đám thị vệ trong cung đến cùng Chu Tinh Ly, mang mấy thùng dầu lớn đặt lên thành lầu, đổ “ào” trên mái tường chắn. Dầu ồ ồ chảy xuôi xuống, rót đầy mặt đầy người người Man đang trèo tường.
“Châm lửa!” Thống lĩnh Vũ Lâm Quân cao giọng hạ lệnh, mũi tên quấn sợi bông châm lửa, vọt thẳng tới người Man thân đầy dầu.
“Oanh ——” hỏa diễm bùng cao ba thước, người Man trên tường hét thảm, giống như xác cây khô khốc, gió lớn thổi qua liền “ào ào” rụng xuống. Tường thành biến thành một bức tường ấm, ánh đỏ sáng suốt bầu trời đêm Đại Dung.
Tiếng kèn lệnh của người Man vang lên, không leo lên tường thành nữa, cung tên như gió lốc đột nhiên rơi như mưa, theo ánh lửa đập tới.
“Thái sư cẩn thận!” Tiểu tướng đứng bên người Chu Tinh Ly kinh ngạc thốt lên.
Chu Tinh Ly kéo kiếm, “keng keng keng” ngăn trở ba mũi tên, cầm lấy cổ áo tiểu tướng kia cúi người trốn sau mái tường chắn, “Tiểu tử ngốc, tự bảo vệ tốt cho mình đi.”
Cừ Sơn Hầu tới kinh thành sớm nhất, chỉ cần thời gian một ngày, sống qua đêm nay, liền có cơ hội thở lấy hơi. Người Man tựa hồ cũng biết chuyện này, bất chấp sống chết mà công thành.
“Đùng!” Âm thanh bạo liệt từ không trung phía xa xa tường thành vang lên.
“Thứ gì?” Chu Tinh Ly tò mò nhìn sang, chưa nhìn rõ ràng, mái tường chắn mỏng manh phía sau đột nhiên nổ tung ra, đẩy cả người hắn ra ngoài.
Tường thành cao hơn mười trượng, không thể ngự kiếm, Chu Tinh Ly quăng người xuống đầu tường, rơi xuống hướng trong thành.
“Thái sư!” Tiểu tướng kia kinh hô xông lên dập tắt lửa, lại thêm một tiếng vang thật lớn, gạch đá vỡ tan. Chu Tinh Ly lập tức rút kiếm đâm xuyên vào trong vách tường, miễn cưỡng ổn định thân hình, tiểu tướng trên đầu tường lại ngã xuống, máu tươi nóng rực phun tung toé đến trên mặt Chu Tinh Ly, “Tiểu tử!”
Chu Tinh Ly rút kiếm, mượn lực một lần nữa vượt lên, vững vàng tiếp được thân thể tiểu tướng.
“Hạ Lục Hồn! Hạ Lục Hồn!” Quân người Man bắt đầu cùng hô to, bộ dáng cực kỳ kích động. Đoàn người tách ra một đường, phần cuối đứng một tráng hán chiều cao chín thước, lưng hùm vai gấu. Tay tráng hán cầm một chiếc cung cực lớn, chân trụ vững chãi, mũi tên lóe lóe tia sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào Chu Tinh Ly.
Người Bắc Mạc, tôn xưng đại lực sĩ là Hạ Lục Hồn. Uy lực cung nỏ này, không phân cao thấp với Tang Hồ của Thẩm Doanh Doanh, trực tiếp bắn thủng mái tường chắn.
Dầu hỏa trên tường thành cháy hết, cự tiễn đen thui phản chiếu ánh lửa cuối cùng, xông thẳng tới. Chu Tinh Ly không né tránh về sau, mà vận linh lực nhanh chóng đi mấy bước chân kỳ quái. Trong mắt người Man, người trên lâu thành hệt như quỷ quái, trước còn ở chỗ cũ, chớp mắt tiếp theo đã đột nhiên biến thành tàn ảnh.
Cự tiễn không thương tổn đến Chu Tinh Ly, bắn trúng gạch xanh dưới chân, tường thành ầm ầm sụp xuống một góc. Tướng sĩ trông coi thành tử thương nặng nề, chưa kịp bổ sung. Người Man dựng thang mây đến mấy chỗ hỏng thấp, tu sĩ binh tay chân linh hoạt hai ba lần leo lên đến, Chu Tinh Ly lập tức nâng kiếm chém về.
Đánh xa biến thành cận chiến, Thống lĩnh Vũ Lâm Quân chui từ trong đống gạch nát tan ra, chậm rãi từng bước mà vọt tới bên người Chu Tinh Ly, cùng hắn giết binh lính người Man.
Tướng sĩ Đại Dung trông coi thành lần lượt cầm lấy đao kiếm, cùng người Man chém giết. Từ hoàng hôn hơi trầm xuống chém giết đến trăng lên giữa trời, dù linh lực cao như Chu Tinh Ly cũng có chút run tay, thình lình đã trúng hai đao, đầu gối mềm nhũn trượt ngã xuống đất.
Tên Hạ Lục Hồn kia đột nhiên bò lên, giơ đại đao chém tới thắt lưng Chu Tinh Ly. Quan sát hồi lâu, người Man từ lâu đã nhìn ra, Chu Tinh Ly có linh lực mạnh nhất trong số binh tướng trông coi thành, cũng vô sỉ nhất.
Chính là hắn luôn luôn ra các chủ ý đặc biệt kỳ quái, khiến cho bọn họ thương vong nặng nề.
Xuân Ngấn kiếm vững vàng chặn trước người, Lộc Ly trên chuôi kiếm vụt sáng hai lần vỡ thành bột mịn, linh lực đột nhiên biến mất. Chu Tinh Ly biến sắc, nhìn sau lưng Hạ Lục Hồn hô to: “Trùng, chém chết hắn!”
Hạ Lục Hồn lập tức vặn người đón đỡ, phía sau chẳng có gì cả. Vỏ kiếm Xuân Ngấn hệt như thiêu hỏa côn xoay một vòng trong tay Chu Tinh Ly, nặng nề đâm hướng hạ bộ người Man kia.
“A!” Đại lực sĩ người Man kêu thảm một tiếng, lui lại hai bước.
Chu Tinh Ly lần nữa tân trang Lộc Ly, hướng người kia ngoắc ngoắc tay.
“Người Hán đê tiện!” Hạ Lục Hồn hét lớn một tiếng, xông tới.
Ánh mắt Chu Tinh Ly đột nhiên sáng lên: “Trùng, chém chết hắn!”
Hạ Lục Hồn tức giận, một cái kế sách dùng hai lần, nghĩ hắn ngu sao? Liều mạng xông lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, đầu chậm rãi nhìn xuống, một linh kiếm sắc bén đâm xuyên thân vọt ra.
“Sư phụ!” Phong Trọng lướt qua đại quân chạy tới trước, nghe lời mà chém chết Hạ Lục Hồn, nhảy vọt đến bên người sư phụ, “Người không sao chứ?”
Chu Tinh Ly thoát lực mà dựa vào trên lưng Phong Trọng: “Ngươi còn không đến thì có chuyện.”
“Giết ——” Sau lưng đại quân người Man, đột nhiên truyền đến tiếng la giết. Tiếng kèn lệnh lên, tư thế công thành của người Man chợt giảm.
“Ngươi mang binh từ đâu đến?” Chu Tinh Ly ngạc nhiên hỏi.
“Đông Vực.” Phong Trọng trở tay giết một tên người Man mưu toan đánh lén, kéo sư phụ đến trên lưng, vịn tường thành vỡ vụn bò vào trong thành.
Xa xa trên chiến trường, ánh kiếm màu xanh của Lâm Khúc cắt ngang đêm dài.
Phong Trọng vốn định mượn thuyền Đông Vực vận chuyển Lộc Ly. Lâm Khúc nghe Bắc Mạc chiến sự khẩn, đường đệ nhà mình cũng đi, liền cho Phong Trọng một nhánh tinh binh, để hắn lặng lẽ mang đi hỗ trợ. Thuyền chưa tới Sơn Hải quan, ở phụ cận kinh thành thì đổi sang vận chuyển đường bộ. Vừa rời thuyền liền nhìn thấy lang yên.
Không bao lâu, Lâm Khúc mang theo cao thủ Lâm gia ngự kiếm tới. Điều binh đều bớt đi, trực tiếp mang theo nhánh tinh binh cho Phong Trọng mượn này đến cứu viện Đại Dung.
“Tốt, tốt, tốt!” Phong Trác Dịch nghe Phong Trọng nói xong, nắm lấy tay hắn kích động hơi phát run, “Ta đúng là có phúc tinh.”
Dường như không nghe ra Nam Vực, Bắc Vực, Đông Vực cấu kết với nhau cãi lệnh Thái tử.
Chu Tinh Ly ngồi phịch trên giường mềm, để thái y chữa trị vết thương, “Tin từ Bắc Vực nói, hoài nghi Ôn Thạch Lan tự mình mang binh, ngươi có thấy Ôn Thạch Lan không?”
Sắc trời mờ mờ, tiếng kèn lệnh lên, Thẩm Doanh Doanh làm tiên phong, mang theo đại quân nghỉ ngơi một đêm bắt đầu xuất phát hướng Ác Dương lĩnh. Thẩm Lâu làm Nguyên soái trấn thủ trong trướng, có thân vệ ngự kiếm hối hả truyền lệnh giữa chiến trường và doanh trại.
Trước đó không lâu, Nhận Tam không biết đi nơi nào đưa tin, rốt cục trở về, tiến đến bên tai Lâm Tín nhỏ giọng nói hai câu. Lâm Tín thờ ơ gật gật đầu, tiếp tục nắm bùn đất trong tay, tiện tay ném cho hắn mấy đồng tiền, sai hắn đi mua con gà nướng đến.
Thẩm Lâu thấy thế, biết không phải tin tức trọng yếu gì, cũng không hỏi nhiều. Đại quân đã tấn công vào Ác Dương lĩnh, cùng quân người Man giao chiến say sưa, chốc lát không phân thắng bại.
“Nguyên soái!” Thân binh báo tin chạy nhanh vào, “Trảm Lang Tướng quân Ôn Thạch Lan ở trong quân Man!”
Ôn Thạch Lan! Người này vậy mà không đi tấn công kinh thành, mà vẫn luôn nằm vùng ở Ác Dương lĩnh, chờ bắt ba ba trong rọ! Thẩm Lâu đứng dậy, cầm ngân thương trên giá xông ra ngoài. Thẩm Doanh Doanh không đối phó được với Ôn Thạch Lan, nhất định phải y đi.
Một hồi ác chiến, không thể tránh được.
Lâm Tín ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhìn sang bên Đông Thiệp Xuyên không ngừng đẩy bàn tính: “Đông tiên sinh, đấu pháp như vậy, Lộc Ly còn có thể chống đỡ mấy ngày?”
“Ban đầu có thể chống đỡ bảy ngày, bây giờ có Ôn Thạch Lan, sợ không đủ ba ngày.” Đông Thiệp Xuyên nhăn lông mày thành chữ “Xuyên” (川).
Ôn Thạch Lan làm Chiến Thần trên thảo nguyên, không chỉ riêng linh lực cao cường, mà mưu lược binh pháp của hắn cũng cao cấp nhất. Hắn biết quân Đại Dung ngàn dặm đột kích, nhất định mang không được bao nhiêu Lộc Ly, vẫn luôn dùng đấu pháp cực kỳ hao tổn Lộc Ly, vờn đánh Thẩm Lâu.
Lâm Tín cụp mắt, cầm tượng đất trong tay ném vào đống lửa.
Màn đêm buông xuống, lệnh nhổ trại tiến lên vẫn không truyền đến, Thẩm Lâu mang theo đại quân về doanh. Thẩm Doanh Doanh ủ rũ cúi đầu nhổ trụi lông trên đại tiễn, không nói một lời trở về doanh trướng của mình.
Xuất sư bất lợi, không thể đánh hạ Ác Dương lĩnh.
Thẩm Lâu ngược lại sắc mặt bình tĩnh, nhìn thấy Lâm Tín ở trong lều chờ y, trong mắt lộ ra ý cười.
“Lộc Ly không đủ, không bằng chờ Phong Trọng chút.” Lâm Tín giúp y dỡ khôi giáp xuống.
“Không chờ kịp, nếu không tiến công, Ôn Thạch Lan sẽ đánh tới, ” Thẩm Lâu lắc đầu, “Đó là cái gì?”
Lâm Tín từ trong đống lửa tắt móc ra ngoài một khối đen thùi lùi, lấy khăn vải xoa xoa, đưa cho Thẩm Lâu, “Ngươi không cho ta đi chiến trường, trong lúc rảnh rỗi chỉ có thể nắm bùn.”
Thẩm Lâu nhận lấy cẩn thận phân biệt chốc lát, đột nhiên tai đỏ bừng.
“Ta khi còn bé, cùng sư phụ bán đồ chơi làm bằng đường, thế nào, nặn giống y như thật đi?” Lâm Tín gác cằm trên vai Thẩm Lâu, cười hì hì chỉ vào kia hai tiểu tượng đất giao chồng lên nhau nói.
“Hồ đồ.” Thẩm Lâu nắm chặt tiểu tượng đất vào lòng bàn tay.
Lâm Tín cười liếc mắt nhìn y, đột nhiên đưa tay đẩy ngã người trên giường, cưỡi khóa lên.
“Tín Tín…” Hầu kết Thẩm Lâu khẽ nhúc nhích, chiến sự sốt sắng, những ngày qua dù hàng đêm cùng ngủ, lại rất ít làm việc thân mật kia, không chịu nổi trêu chọc như vậy.
Lâm Tín chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng gặm cắn trên môi mỏng ấm áp, “Chớ hoảng sợ, ta chỉ hôn nhẹ ngươi.” Ấn Thẩm Lâu lại không cho y động, từ nhẹ nhàng đến sâu đậm mà thưởng thức bờ môi ngọt ngào kia.
“Tín Tín, ngươi làm sao vậy?” Vừa hôn xong, Thẩm Lâu sờ sờ mặt Lâm Tín, cảm thấy được tâm tình hắn có chút không đúng.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn. Ngươi vẫn luôn cho ta đồ vật, tiểu kiếm, Lộc Ly, xiêm y, Tinh Hồ Thạch, ta lại chưa từng cho ngươi thứ đứng đắn gì.” Âm thanh Lâm Tín khàn khàn, cụp mắt cởi xuống hoàng ngọc bội trong cổ, đưa tới trước ngực Thẩm Lâu.
Hoàng ngọc tiểu lộc, dưới ánh nến hiện ra ánh sáng lộng lẫy ôn nhuận.
“Đây là cha ngươi để lại cho ngươi.” Thẩm Lâu nhíu mày.
“Đúng vậy, để ta sau này đưa cho tức phụ.” Lâm Tín trợn tròn mắt thuận miệng nói bậy.
Thẩm Lâu bật cười, “Đây là ngọc bội Tầm Lộc Hầu.” Là tượng trưng cho thân phận Liệt Hầu, sao có thể đưa cho tức phụ.
Lâm Tín không quản, gỡ bỏ áo lót Thẩm Lâu cưỡng ép đeo thừng nhỏ trên cổ y, cúi người dán mặt dán lên, cách ngọc bội nghe nhịp tim Thẩm Lâu: “Trước đây không ai thương ta, ngọc bội này là thứ duy nhất ta tưởng niệm, bây giờ có ngươi thương ta, ta không sợ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài tước vòng lộc của bằng hữu 1)
Thẩm Thanh Khuyết: Tín Tín đem ngọc bội gia truyền đưa ta, hắn đây là ý gì? (⊙v⊙)
—- Anh Vương soái Trùng Trùng: Ta từ chối trả lời vấn đề này
—- Doanh Doanh: Ý là, ta muốn có chị dâu đó ~(≧▽≦)/~
—- Anh Vương soái Trùng Trùng: Hồi phục @ Doanh Doanh sự thông minh của ngươi đã nợ phí ở đâu rồi?
—- Doanh Doanh: Hồi phục @ Anh Vương soái Trùng Trùng khốn kiếp, tới đấu một chọi một đi
—- Chu Tinh Ly ngày hôm nay là bảo bảo: Sách cổ nói, người cố ý show ân ái sẽ bị cha đánh @ Thẩm Kỳ Duệ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.