Chuông Gió

Quyển 4 - Chương 12

Vĩ Ngư

23/04/2016

Hạ Thành đã mấy ngày liên treo biển ngừng kinh doanh, những du khách nghe phong thanh mà tới vô cùng thất vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định, ghé vào trước tấm kính thủy tinh nhìn vào trong, sau đó phẫn nộ bỏ đi, tốp trước vừa đi, tốp sau đã tới, giống như một vở hài kịch được diễn đi diễn lại bởi những con người khác nhau.

Tòa nhà ba tầng hơi chếch phía đối diện Hạ Thành, tầng một đã được một người Đài Loan thuê, kinh doanh xăm mình nghệ thuật, bốn vách tường dán đầy những bức vẽ mẫu kỳ dị, trong quán chỉ có hai gã to cao làm, quanh năm suốt tháng ở trần, cánh tay xăm kín mít, mới nhìn còn tưởng là băng đảng đường phố, tầng hai tầng ba là khách sạn gia đình, lầu ba cũng là tầng chót, phạm vi quan sát tốt, ánh sáng cũng đầy đủ, quanh lan can trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ, vừa mới tới tháng ba là đua nhau nở, tươi đẹp vô cùng, ở giữa còn dựng một gian nhà kính, không có việc gì có thể dọn bàn ghế ra, rót chén trà, hóng gió, rảnh rang có thể ngắm phong cảnh Cổ Thành, vô cùng thanh thản.

Hơn mười ngày trước, Tần Thủ Nghiệp đã bao trọn tầng chót, một nhóm mười mấy người chiếm hết một tầng lầu, ngày hay đêm cũng chẳng có động tĩnh gì, khiến cho ông chủ khách sạn hoảng hốt vô cùng, thường xuyên phải nhìn lên xem có còn người ở đó hay không.

Đằng trước gian nhà kính có một cái giá ba chân lớn, bên trên có một cái máy ảnh cơ với ống kính tele tầm xa, dài ít nhất cũng phải 40cm, rất to, nhìn qua thấy chuyên nghiệp vô cùng, lúc trước mới nhìn thấy, ông chủ đã thấy rất hâm mộ: “Ông chủ đây là muốn chụp ảnh sao?”

Lúc đó Tần Thủ Nghiệp đang ghé mắt vào ống kính, phần bệ xoay của chiếc giá ba chân vừa xoay, nhắm đúng vào cửa sổ tầng hai của Hạ Thành, ống kính zoom lại gần, điều chỉnh tiêu điểm, nhìn rõ gương mặt tái

nhợt vì kinh hãi của Mẫn Tử Hoa.

Ông ta cười cười, trả lời ông chủ: “Đúng vậy, chụp mấy tấm phong cảnh.”

Muốn quan sát ở cự ly gần, thứ đồ chơi này còn hữu dụng hơn cả kính viễn vọng, Cổ Thành mùa nào cũng hấp dẫn rất nhiều đám nghệ thuật gia đến tìm kiếm cảm hứng, phàm là những chỗ nào cao có tầm nhìn tốt, không bắc súng dài thì cũng súng ngắn, dùng thứ này sẽ không gây chú ý.

Lại qua hai ngày, ống kính bắt được hình ảnh một cô gái dung nhan tiều tụy, khóc rất thê thảm, hai hốc mắt thâm quầng. Tần Thủ Nghiệp cảm khái, thấy cô bé này thật đáng thương, không nhẫn tâm xem tiếp nữa —– vậy nên ông ta ngồi xuống cái ghế mây, tách từng bánh trà Phổ Nhĩ, bẻ ra chậm rãi nhấm thử, nhấp rồi nhấp, sau đó rót cho Tần Thủ Thành một chén: “Nếm thử đi, trà Vân Nam đấy, không tệ đâu.”

Tần Thủ Thành đẩy mạnh cái chén ra, nước nóng tràn ra, để lại một chuỗi bọt nước trên mặt kính.

Tần Thủ Nghiệp cười lạnh trong lòng, ngoài miệng thì chẳng buồn vạch trần: làm thì đã làm rồi, việc gì phải bày ra cái mặt kia. Giống hệt như năm đó, sau khi gài bẫy Thịnh Thanh Bình cũng tỏ ra đau khổ ăn năn, chú hai đúng là chết vì cái tính này, làm đĩ còn muốn lập đền thờ, chẳng trách chỉ có thể bị người ta bài bố, chạy đông chạy tây, bôn ba vất vả.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Hạ Thành không có động tĩnh gì, công an cũng chỉ điều tra hai ngày đầu, giờ cũng chẳng qua đây, vụ án giết người khiến lòng người hoảng loạn tựa như đã yên ắng lại chỉ trong vòng một đêm, yên ắng đến mức khiến người ta có chtú đè nén.

Tần Thủ Thành thì ngày càng nóng nảy, tựa như một quả pháo sắp cháy đến tâm, những người đi theo bọn họ ít nhiều cũng có chút bàn tán nghi ngờ, chỉ có Tần Thủ Nghiệp là nhẫn nại nhất, ông ta có một thứ trực giác: sự bình yên trước mắt chẳng qua chỉ là tạm thời, rất nhanh, có lẽ chỉ sau một khắc, bão tố sẽ lại ập tới.

Chẳng qua là không ngờ tới, cơn bão kia còn chưa đến, nhà mình lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Điện thoại là của bà Diêu Lan gọi tới, giọng nói hoang mang hoảng loạn, Tần Thủ Nghiệp nghe được một nửa đã nổi giận: “Sao bỗng dưng lại không thấy? Một người to lù lù như vậy mà bà cũng không trông được hay sao?”

Diêu Lan vốn không khóc, bị ông ta quát một tràng như vậy, nước mắt liền không kìm được: “Sao lại vô duyên vô cớ không thấy thì phải hỏi chính ông ấy, hôm đó Miêu Miêu đòi ly hôn, ông không biết thuận theo nó sao, quát nó, làm tối nó đi lung tung ở ngoài, sau khi về thì khóc sướt mướt, sau đó lại quay về nhà chồng, tôi còn tưởng là không sao, ai ngờ hai ngày trước uống rượu say bị người ta đưa về, Miêu Miêu từ trước tới giờ có bao giờ đến những nơi hỗn loạn như vậy! Giờ không thấy đâu, nếu nó mà có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đập đầu chết trước mặt ông! Cái nhà này, giải tán đi cho xong!?

Tần Thủ Nghiệp tức đến mức huyệt Thái Dương giần giật, trong nhà có một người đàn bà ngang ngược vô lý như vậy, thực sự cũng khiến cho đàn ông khó mà bình tĩnh, ông ta cố gắng trấn tĩnh lại: “Bên nhà Tiểu Trịnh có nói gì không?”

“Nói cái rắm! Mẹ nó đến rắm cũng chả buồn đánh! Gia đình cái kiểu gì vậy, tôi thấy Miêu Miêu có chết ở ngoài kia nhà đó cũng không buồn hỏi đến!”

Diêu Lan vừa nhắc đến nhà họ Trịnh đã bốc hỏa, buông ra một tràng thô tục, dáng vẻ cao quý thường ngày không còn sót lại chút gì, được lắm, giờ mới thấy nhà họ Trịnh không tốt, mới đầu đồng ý cuộc hôn nhân này, bà ta không phải là người ủmg hộ nhất? Đúng là đàn bà, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cứ như là kết thân với Trịnh gia là ý của mình Tần Thủ Nghiệp ông ta vậy.

“Gọi điện cho nó chưa?”

“Gọi rồi, không nghe. Sau tôi bảo dì nó gọi, nó cúp máy xong rồi khóa luôn.”

Tần Thủ Nghiệp lại nổi cáu: “Nó muốn làm gì đây, còn định đe dọa ai nữa? Mặc kệ nó, không sống được sẽ tự biết đườngvề!”

Diêu Lan sốt ruột: “Ông nói vậy là sao Tần Thủ Nghiệp! Miêu Miêu làm sao sống ở bên ngoài được, xã hội bây giờ hỗn loạn như vậy, bao nhiêu là lừa đảo, nhỡ đâu lừa bán nó đi mất làm sao? Cả ngày nó cứ hốt hốt hoảng hoảng, nhỡ đâu tự sát thì làm sao? Không sống được thì tự biết đường về? Ông định chờ người ta vác cáng mang nó về à?”

Lời nói tuy không xuôi tai, nhưng câu nào cũng có lý, nửa tức nửa giận, chung quy cũng là máu thịt đầu tim, Tần Thủ Nghiệp thở dài, một lúc sau chỉ dẫn Diêu Lan: “Bà có nhớ không, lần duy nhất Miêu Miêu một mình đi xa là để làm gì? Bà đã hỏi đám chị em của nó chưa? Nếu không ở đó thì chín phần là đi tìm Nhạc Phong, bà gọi điện thoại cho Nhạc Phong xem, có một số chuyện, chúng ta không biết, nhưng có thể cậu ta biết.”

————————————————————

Hơn bốn giờ sáng Mẫn Tử Hoa đã tỉnh dậy, sau khi xảy ra chuyện, anh ta vẫn không ngủ sâu được, mấy lần công an tới điều tra, nghe ý tứ thì cũng nhận định là giết người vì tình.

Cũng chẳng trách bọn họ nghĩ như vậy, bên ngoài lời đồn đại đã ầm ầm, còn có một quan điểm thống nhất là: đôi uyên ương bạc mệnh Thập Tam Nhạn và Diệp Liên Thành trước sau nối đuôi nhau bước lên đường Hoàng Tuyền, kẻ giết họ, chưa biết chừng là cùng một người.

Mẫn Tử Hoa chắc chắn rằng trong chuyện này có vấn đề, anh ta có đầu mối, nhưng không dám nói.

Hôm đó, Diệp Liên Thành và cô bạn gái Đình Như đã ra ngoài từ sớm, nói là ngồi xe đi Côn Minh trước, đến Phi Thành sẽ chuyển sang máy bay, áng chừng thời gian xe xuất phát, anh ta nhắn tin chúc cả hai đi chơi vui vẻ, Diệp Liên Thành còn chưa nhắn lại, Đình Như đã gọi điện tới, nói là lúc sắp xuất phát, Diệp Liên Thành đột nhiên xuống xe, bảo cô đi một mình trước, bản thân có việc gấp, sẽ bắt xe đuổi theo cô sau.

Mẫn Tử Hoa chẳng hiểu ra làm sao, hỏi chuyện gì, Đình Như cũng không biết rõ, chri nói Diệp Liên Thành không nhận điện thoại của cô, tính cố chấp nổi lên, Mẫn Tử Hoa liên tiếp bấm số Diệp Liên Thành, sau mấy lần, đầu kia cuối cùng cũng nhấc máy, hơi thở dồn dập, giống như đang đuổi theo ai đó, sau khi nhấc máy, chỉ nói với anh ta một câu.



“Tử Hoa, tôi nhìn thấy cha của Tiểu Hạ.”

Sau đó là một tiếng tút dài, Mẫn Tử Hoa cầm di động mà sững sờ, anh ta cảm thấy Diệp Liên Thành đúng là đồ ngốc: không biết có lúc người cũng giống người hay sao, cha của Tiểu Hạ cũng đã chết được bốn năm rồi, cậu có thể vì cha của bạn gái trước mà vứt bạn gái hiện tại qua một bên ư?

Mãi cho đến tối hôm đó cũng không nhận được tin tức nào của Diệp Liên Thành, di động cũng ở trong trạng thái tắt máy, sau khi liên lạc với Đình Như ở bên kia, phát hiện Diệp Liên Thành cũng không đến Cửu Trại như lời đã nói, một người sống sờ sờ chỉ trong khoảng thời gian ít ỏi đã biến mất một cách khó hiểu.

Mẫn Tử Hoa đứng ngồi không yên, không chịu nổi đến 24 giờ đã báo cảnh sát, trưa ngày thứ ba, xe cảnh sát đỗ ngoài cửa, một viên cảnh sát bước xuống, lời lẽ mơ hồ mời anh ta đi nhận người.

Mẫn Tử Hoa cho là đi nhận người thật, cho đến khi…

Vào cái đêm sau khi nhận xác về, Mẫn Tử Hoa mơ thấy ác mộng cả đêm, đầu tiên là thấy Diệp Liên Thành đang liều mạng chạy, sau đó thấy hai con quỷ mặt mày hung tợn cầm cưa, ken két ken két xẻ Diệp Liên Thành ra, giống như hình phạt chém ngang lưng thời cổ, Diệp Liên Thành chống hai tay trên đất, bò vào một gian nhà cũ sâu hun hút, kiểu nhà cũ thường thấy trong phim kinh dị, sau lưng máu chảy thành một dòng suối nhỏ.

Mẫn Tử Hoa theo vào, Diệp Liên Thành đột nhiên biến mất, trong nhà tối như mực, trong góc treo một chiếc đèn lồng trắng, dưới đèn lồng có một chiếc ghế Thái sư kiểu cổ, trên ghế có một cô gái đang ngồi cúi đầu uống trà, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, ánh mắt dọi thẳng vào mắt Mẫn Tử Hoa, đó rõ ràng chính là Tiểu Hạ!

Sau khi tỉnh lại, Mẫn Tử Hoa thấy lưng đã ướt đẫm mồ hôi, anh ta cảm thấy, cái chết của Diệp Liên Thành tuyệt đối không đơn giản như cái gọi là giết người vì tình.

Anh ta lại nghĩ tiếp, khi Thập Tam Nhạn chết, Cổ Thành cũng từng xuất hiện một cô gái rất giống Tiểu Hạ.

Một là giống Tiểu Hạ, một là giống cha của Tiểu Hạ, người trước xuất hiện khi Thập Tam Nhạn chết, người sau lại can hệ đến cái chết của Diệp Liên Thành, trong này, nhất định có mối liên hệ nào đó mà người ta không biết.

Rõ ràng, Mẫn Tử Hoa cảm thấy đang có một âm mưu bao phủ trênd dầu, kẻ hành hung vẫn còn ẩn nấp xung quanh rình rập, anh ta không dám nói gì, anh ta sợ nếu nói ra, người tiếp theo, sẽ là anh ta!

Mẫn Tử Hoa nằm trên giường đến năm giờ mới chịu không nổi khoác áo xuống lầu, Đình Như đang co mình trên chiếc sô pha trong quán bar, bên cạnh có vài chai rượu lăn lóc, cánh cửa lớn còn hé một nửa.

Một cảm giác chua xót xộc lên, hai ngày nay, ai cũng khó chịu, chẳng có tâm tư mà để ý chuyện khác, tối hôm qua Đình Như vẫn ở dưới lầu uống rượu, anh ta ở cạnh đến mười hai giờ rồi lên lầu đi ngủ trước, trước lúc đi lên còn dặn Đình Như đừng quên đóng cửa, nhớ lúc ấy, Đình Như nhìn anh ta cười, si ngốc nói: “Nhỡ A Thành quay về thì sao?”

Mẫn Tử Hoa thở dài, anh ta bước tới cạnh Đình Như, muốn bảo cô quay về phòng ngủ, vỗ hai cái vẫn chưa tỉnh, đang định mở miệng gọi, bỗng ngây ngẩn cả người.

Lúc này anh ta mới chú ý tới, trên người Đình Như khoác một chiếc áo khoác da màu đen của nam.

Da đầu Mẫn Tử Hoa có chút gai gai, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn xung quanh, sau lưng có người cười khẽ một tiếng: “Có ai mở cửa làm ăn như anh không, đồ có bị khoắng sạch cũng chẳng biết.”

Không phải giọng điệu hung thần ác sát gì nhưng Mẫn Tử Hoa lại sợ đến mức mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên ghế sa lon, chắc là đè lên chân Đình Như, cô không nhịn được lẩm bẩm gì đó, xoay người lại ngủ tiếp.

Mẫn Tử Hoa nhìn người trước mặt, mặt mày giống như đã từng quen biết, cười lên trông càng đáng ghét hơn, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Anh là… Nhạc Phong?”

————————————————————

Mao Ca ôm chăn run rẩy cả đêm, mùa đông Ca Nại vốn đã khắc nghiệt, tối hôm qua là lạnh nhất, nghe nói là không khí lạnh phương Bắc tràn xuống phía Nam gì đó, con em mi chứ, có giỏi thì xuống mà quét qua đảo Hải Nam ấy, không khí lạnh phương Bắc lại cứ gây khó dễ cho dân chúng phương Bắc làm cái vẹo gì? Con thỏ còn chẳng giày xéo cỏ gần hang nữa kìa.

Cao nguyên thực sự quá lạnh, một năm chỉ có thể kinh doanh được nửa năm, Mao Ca quấn chăn suy tư “sự nghiêp”, lần đầu tiên có suy nghĩ tái định cư, xem Nhạn Tử nhà người ta chọn được chỗ tốt thế nào, thắng cảnh du lịch, bốn mua như xuân, dễ kiếm tiền, lại nhàn thân…

Nếu không phải hai ngày nữa sẽ có một Pháp Hội theo lịch Tây Tạng, nghe nói đến lúc đó du khách sẽ nhiều, có thể kiếm bằng mùa nghỉ tết lao động mồng một tháng năm, thì còn lâu anh ta mới ở đây chịu khổ.

Mao Ca hơn bảy giờ đã tỉnh, mất hai tiếng mới nhấc được cái giường ra, rửa mặt xong rồi đốt chảo lửa, rót một chén trà Bát Bảo, nhấp nhanh vài ngụm cho có tí hơi nóng trong bụng, rụt cổ đi ra mở cửa…

Vừa mở đã ngây ngẩn cả người, có một vị khách đang đứng bên ngoài, là một cô gái, bên cạnh có một rương hành lý, đội một chiếc mũ lông sùm sụp, dây mũ quấn quanh thành khăn quàng cổ —- loại khăn quàng liền mũ này Mao Ca đã nhìn thấy trong thành phố, đẹp thì đẹp, nhưng để ứng phó với nhiệt độ của Ca Nại thì chỉ là trò cười, có đeo ba cái cũng vô dụng.

Nhìn kỹ hơn, quả nhiên, môi đã lạnh cóng.

Mao Ca thấy ái ngại, vội vàng giúp đỡ xách va ly vào bên trong: “Ở trọ đúng không, ai da cô gái, tôi dậy muộn, sao cô không gõ cửa chứ?”

Cô gái kia run lẩy bẩy bước vào theo, chợt gọi một tiếng: “Mao Ca.”

Mao Ca sửng sốt, vừa đặt va ly xuống vừa hỏi cô ta: “Cô biết tôi à?”

Cô gái kia không lên tiếng, đưa tay cởi khăn quàng, tay cô ta đông lạnh có chút cừng đờ, duỗi không thẳng, mất một lúc lâu mới cởi hết khăn quàng ra được.

“Mao Ca, anh còn nhớ em chứ?”

Mao Ca ngơ ngác nhìn cô ta, được một lúc mới nhìn ra phía sau, tin chắc cô ta tới một mình xong, Mao Ca có chút lắp bắp: “Miêu.. Miêu Miêu? Sao em lại tới đây?”



“Em đến tìm Nhạc Phong.”

Mao Ca có chút đờ đẫn: “Trước khi tới, em chưa gọi điện cho nó à? Nhạc Phong căn bản không ở Ca Nại àm, chẳng phải là mất công em đi chuyến này hay sao? Còn nữa… không phải em đã kết hôn rồi hay sao, em… chồng em có đồng ý cho em đi không? Gia đình em biết chuyện này chứ?”

Miêu Miêu không nói gì, Mao Ca nhất thời cũng không còn cách nào, kéo cô ta ngồi xuống cạnh chảo lửa sưởi ấm, lại vội vàng rót cho cô ta một chén trà nóng, Miêu Miêu đang khum tay cầm chiếc cốc tráng men, đột nhiên vành mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt lách tách rơi vào trong cốc.

Mao Ca cuống quít: “Làm sao vậy, em chưa gọi điện cho Nhạc Phong à?”

Miêu Miêu bật khóc: “Anh ấy không nghe điện thoại của em.”

————————————————————

Quý Đường Đường xuống xe ở Côn Minh, theo kế hoạch đã lên lúc trước, chỉnh trang lại hành lý một phan, mua một chiếc va ly kéo to đùng, ba lô gấp gọn bỏ vào trong, vứt bớt vài bộ quần áo cũ, đây là cách làm trước đây của cô, đi trên đường, sức nặng có thể mang trên lưng dù sao cũng có hạn, đi một đoạn vứt một ít, bù một ít, mặc dù có chút lãng phí nhưng đã là phương pháp thích hợp nhất.

Vốn định mua một vài bộ quần áo giày dép ngoài trời, lúc vào cửa hàng đột nhiên lại đổi ý thành vào trung tâm thương mại, mua một đôi bốt cao đến đầu gối, đế phải đến bảy phân, lại mua một đôi tất chân, cuối cùng chọn được một chiếc váy lửng và một chiếc áo len móc và khăn choàng có màu lam nhạt hợp với chiếc váy, cô thay toàn bộ trong phòng thử đồ, lúc đi tất chân, rất có điểm khoái cảm khi trả thù đời: đã mấy năm rồi không đi giày cao gót, chạy đông chạy tây quá khổ cực, cả ngày ăn mặc y như phần tử lưu vong, sau này phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, muốn mặc gì thì mặc!

Dĩ nhiên, đây không phải là mục đích chủ yếu —- bên ngoài hẳn là có không ít kẻ muốn tìm cô, cái chết của A Thành, tốt nhất là đừng liên quan đến Tần gia, nếu không, Cổ Thành nhất định sẽ có vài cặp mắt xấu xa, cô cần một chút thay đổi, cho dù chỉ là ngoài mặt.

Thay xong toàn bộ, đỡ tường đứng dậy, cảm thấy chân còn không nghe sai khiến, Quý Đường Đường khó mà tin nổi: hồi đại học, khi hoạt động đoàn thể cũng bị kéo đi làm sự kiện mấy lần, cũng không phải chưa từng xỏ giày cao gót bao giờ, cho dù bốn năm không đi, công lực vẫn phải còn.

Nhân viên bán hàng ở bên ngoài thúc giục: “Tiểu thư đã thay xong chưa, có vừa người không?”

Quý Đường Đường ừ một tiếng, dáng vẻ kiêu sa vén rèm bước ra, vừa mới đi được một bước, cả người cả rèm chúi ra ngoài, may mà nhân viên bên ngoài đứng vững, đỡ được cô.

Sau khi đỡ được, nhân viên bán hàng không nín được cười, giống như đỡ Từ Hi Thái Hậu mà đỡ lấy cô, ra hiệu cho cô nhìn vào trong gương: “Mặc lên đẹp quá.”

Quý Đường Đường nhìn vào gương, sau đó rất không biết xấu hổ mà tự khen bản thân trong lòng: “Quá là đẹp ý chứ.”

Đây cũng không hẳn là tự sướng, có câu người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, quần áo đẹp đích xác là khiến người ta trở nên nổi bật hơn, huống chi mấy năm rồi cô không mặc kiểu đồ như thế này, tự mình nhìn mình còn thấy lóa mắt, lúc thanh toán ở quầy, nhân viên bán hàng hết sức nhiệt tình: “Cô mặc kiểu trang phục như thế này, tốt nhất là để tóc thẳng, bảo đảm đẹp kinh hồn.”

Quý Đường Đường nghe lời, có điều trước khi đi ép thẳng, phải đổi giày cao gót thành giày đế bằng, lại mua thêm cặp kính mắt.

Ép tóc làm cô tốn chừng bốn giờ, nhà tạo mẫu không ngừng càu nhàu bên tai cô, kết quả càu nhau là cho việc “cực kỳ không chú trọng bảo dưỡng” thêm một liệu pháp dưỡng mềm mại, ép xong nhìn hiệu quả, mái tóc dài đen bóng phủ trên vai, khá là xinh đẹp.

Quý Đường Đường nhìn bản thân trong gương, cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nếu như đối diện với Nhạc Phong, không biết anh có nhận ra hay không?

Nhà tạo mẫu tóc còn tưởng cô không vừa ý, vội vàng cầm lược lại làm mẫu: “Tiểu thư, cô xem, hiệu quả thật tuyệt, đúng là chải một lần đến tận ngọn luôn.”

Anh ta làm bộ buông tay, chiếc lược kia đúng là tự chạy đến tận ngọn tóc —-dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng là do chiếc lược khá là nặng.

————————————————————

Năm tiếng sau, Quý Đường Đường đến Cổ Thành vào lúc chiều tà.

Cô đã biến thành kiểu du khách tương đối tân triều, kính mắt che đi nửa gương mặt, trên môi là lớp son nước bóng loáng, cổ tay mảnh khảnh đeo vài chiếc vòng tay khác nhau, vòng gỗ nepal, vòng xuyến Ấn Độ, vòng mây Tây Tạng, đầu tóc rất đẹp, quần áo rất đẹp, thậm chí cả chiếc va ly du lịch màu đen có hoa văn vừa mới mua cũng tương đối bắt mắt.

Cô không vội vào Cổ Thành mà bước lên lầu thành trước, đứng từ trên cao ngắm nhìn gác mái cong cong cổ kính của Cổ Thành, rút thuốc ra hút, hít một hơi thật sâu, từ từ nhả ra một vòng khói.

Chuyện hút thuốc, cô hoàn toàn không cần học cũng biết, thậm chí có dấu hiệu thăng cấp, từng vòng khói lồng vào nhau, từ từ lơ lửng trước mắt, sau đó tản ra khắp nơi, nhìn Cổ Thành qua làn khói thuốc, tựa như đang xem phần mở đầu của một thước phim cũ.

Cô cúi đầu, dưới tầm mắt là lối vào hình vòm của Cổ Thành, từ góc độ này, có thể nhìn thấy từng người đang ra ra vào vào, có người đi tay không, đeo máy ảnh, đeo ba lộ, cũng có người kéo va ly.

Tầm mắt dần mơ hồ, thời không bỗng nhiên giao cắt, giống như nhìn thấy chỉnh bản thân mình lần đầu tiên tới Cổ Thành, ban đêm, mưa rơi lác đác, cô núp trong cổng tò vò đem túi đeo mưa từ dưới đáy ba lô ra bọc vào, lại đội mũ lên, khi đó tóc vẫn còn xoăn, vài sợi lộ ra bên ngoài, bị mưa bụi làm ướt, sau đó mưa càng lúc càng to, trốn vào được dưới mái hiên một quán bar ven đường tránh mưa, mặt tiền của quán bar là cửa kính, xuyên qua tấm thủy tinh, bên trong có một người vô cùng quen thuộc, cô liền vươn tay ra, lau lau tấm kính trước mặt….

Tàn thuốc cháy đến tay, Quý Đường Đường rụt lại một cái, một lần nữa quay trở lại hiện thực, bốn phía đã tối sầm, Cổ Thành xa gần đều đã lên đèn, từng ngọn đèn một, nỗi thê lương khổng lồ chợt dâng lên từ đáy lòng, cảnh từ tâm mà ra, giờ nhìn thấy ánh đèn, cũng giống như đang nhìn một cặp mắt chết không nhắm mắt.

Tro thuốc lá cháy một đoạn dài vẫn chưa rớt xuống, Quý Đường Đường vươn tay búng tàn thuốc ra giữa không trung, tro thuốc lá từ trên cao vẩy ra, lại rơi xuống, vụn bụi nhỏ bé phất qua gương mặt, vàng mã đốt sạch, chắc cũng không khác gì thứ mùi vị này.

A Thành, em đến tiễn anh đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chuông Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook