Chuông Gió

Quyển 4 - Chương 20

Vĩ Ngư

11/04/2017

Thần Côn là một kẻ rất kỳ quái, nhưng khi tiếp xúc với anh ta, bạn lại tự nhiên mà đón nhận cái sự kỳ quái đó, đồng thời không muốn đi tìm hiểu nghiên cứu nguyên nhân của nó làm gì. Người bình thường trải qua thời kỳ phản nghịch hoặc có ăn chơi trụy lạc gì, cũng chỉ duy trì liên tục tối đa vài năm, sau đó liền ngoan ngoãn quay về lấy vợ sinh con ăn uống buôn bán sống qua ngày, Thần Côn thì khác, anh ta vác cái bao tải “trải nghiệm cuộc sống” của mình, vào Nam ra Bắc, chạy Đông chạy Tây, dũng cảm tiến tới hai mươi năm trời, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Năm phút đồng hồ trước khi gặp gỡ Thần Côn lần đầu tiên, Nhạc Phong đã cho rằng anh ta là một kẻ quái đản, từ sau năm phút đồng hồ đó cho đến tận bây giờ, đều chỉ gán cho anh ta một từ để hình dung — có bệnh. Có điều có bệnh cũng không trở ngại anh kết giao với người bạn này, vì người này tuy có bệnh, nhưng đồng thời cũng có ưu điểm khác, ví dụ như có thể giải buồn, làm trò hề, thường hay chó ngáp phải ruồi giải quyết được vấn đề nguy nan, chịu được châm chọc, không bao giờ giận đến ngày thứ hai, cho dù có bị quát bị rầy thế nào hôm sau gặp vẫn cười hí hí như Di Lặc chuyển thế. . .

Cho nên dần dần, đám Nhạc Phong cũng quen có một nhân vật như vậy trong đám bạn bè của mình, Thần Côn bình thường vẫn qua lại những nơi hoang vắng heo hút, mười ngày nửa tháng mới quay trở lại chỗ người bình thường sống điều tiết vài ngày, ngoài trừ tài khoản QQ ra, anh ta không có bất cứ phương thức liên lạc hiện đại nào, mà mong muốn ban đầu khi mở tài khoản QQ còn chẳng phải là để giữ liên lạc với bạn bè —- mà là để cho tiện chơi trò Tìm cặp.

Nhạc Phong có lần nhắc đến Thần Côn lúc nói chuyện với Mao Ca: “Anh nói coi, lão này không lấy vợ, cũng không có bạn bè gì, toàn chui rúc vào thâm sơn cùng cốc, chuột còn không thấy, anh ta thực sự không thấy buồn sao?” Lúc đó Mao Ca đang pha trà, anh ta giơ chén trà lên lắc lắc, nỗ lực dùng thứ nước không đủ độ sôi của Ca Nại để tách lá trà, sau đó đặt cái chén xuống, nhìn chằm chằm đám bò Tây Tạng đi ngang qua nhà khách, nói: “Anh ta cô đơn.”

nhạc Phong phì cười tại chỗ, Mao Ca cũng không nói gì, nhìn anh chằm chằm một cách sâu xa, được một lúc, Nhạc Phong ngừng cười, ngồi thẳng người, nói: “Cũng đúng.” Cuộc sống của đám Nhạc Phong với Thần Côn, căn bản không có điểm chung, cho nên không có việc gì cũng sẽ không nhớ đến chuyện đi tìm người này, muốn tìm còn phải chờ anh ta lên QQ, nhưng Thần Côn lại khác, anh ta ghi số của đám Nhạc Phong vào một cuốn sổ nhỏ, mỗi lần muốn đi đâu thám hiểm, đều gọi điện thoại báo tin: “Tôi sắp đi đến chỗ này chỗ kia đây!”

Nhạc Phong mỗi lần nhận được mấy cuộc điện thoại kiểu này, đều phải mắng anh ta té tát: “Thích đi đâu thì đi! Liên quan cái rắm gì đến ông đây!” Thần Côn tuyệt không để ý, mười ngày nửa tháng sau lại gọi điện báo bình an: “Tiểu Phong Phong, anh đã bình an ra ngoài rồi.” Lần nào cũng bị quát, lần nào cũng y nguyên như vậy, sau này nói chuyện với đám Mao Ca, mới biết bọn họ cũng nhận được mấy cú điện thoại y chang, Mao Ca nói: “Có ai là không hy vọng được người ta nhớ đến, có ai không mơ ước có một gia đình, đi nơi đâu cũng có thể báo về một tiếng?

Thần Côn một thân một mình, anh ta hẳn đã coi chúng ta là người thân, ngày nào đó anh ta thực sự không đi ra nữa, coi như là nói tạm biệt với chúng ta.” Sau lần Mao Ca nói vậy, Nhạc Phong nhận điện thoại cũng ít khi quát anh ta nữa, thỉnh thoảng còn có thể dặn dò đôi ba câu, ví dụ như cẩn thận, chú ý các thứ, mỗi lần nói vậy, Thần Côn đều cảm động đến nước mắt lưng tròng: “Tiểu Phong Phong, anh sẽ nhớ cậu lắm.” ————————————————————

Trong lúc Nhạc Phong đang hiếm hoi vì vấn đề của Quý Đường Đường mà “nhớ nhung” Thần Côn, anh ta lại hiếm hoi không nhớ đến mấy người bạn không nhiều nhặn gì này, trên thực tế, anh ta sắp sợ đến mức hư gan rồi. Chuyện phải nói từ buổi đêm hai ngày trước. Đêm đó, Thần Côn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, đang ra vẻ bấm đốt ngón tay tính toám, bỗng nhiên liếc thấy trên vách đá có một cặp mắt đỏ lè, sợ đến mức thét một tiếng nhảy bắn lên, tiện tay cầm lấy cái bánh bao phi qua, đập trúng hay không thì không biết, nhưng cặp mắt kia sau một khắc vậy mà đã ở ngay trước mắt,

vèo một cái xẹt qua má phải của anh ta, đám lông dày phất qua da, nửa bên mặt của Thần Côn cứng đờ, vài ba phút chưa cử động lại được, chỉ bằng hai ba giây lướt qua này, Thần Côn có thể phán đoán sơ bộ đây là một loại côn trùng, thứ đỏ cạch kia chính là tròng mắt, trên thân có lông, độ dài chắc hẳn bằng nửa cánh tay người. Nhưng quái dị ở chỗ, con côn trùng này chắc không mọc cánh, nó làm sao có thể nháy mắt từ trên vách đá cao vèo một cái đến trước mặt anh ta được, tốc độ nhanh gần như đạn ra khỏi nòng súng vậy.

Thần Côn nghĩ, anh ta có thể đã phát hiện ra một loài động vật không nằm trong sự hiểu biết của con người, chưa biết chừng còn là từ thời tiền sử, suy nghĩ này khiến anh ta vừa lo vừa mừng, lo là vì không biết tính chất nguy hiểm từ khả năng sinh tồn nhất định của sinh vật này, ví dụ như có dịch độc, có gai độc vân vân, nghiệp lớn một đời của anh ta, không muốn cứ thế mà tiên phong hiến thân cho khoa học, vui là vì nhỡ đâu anh ta là người đầu tiên phát hiện ra thứ này, vậy con côn trùng đó chẳng phải sẽ được đặt theo tên của anh ta hay sao? Lấy tên gì cho hay đây?

Có nên đem cả quốc tịch của mình gắn vào không đây, ví dụ như Trung Hoa Thần trùng chẳng hạn? Thần Côn vốn định sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục vào sâu trong núi, tìm kiếm nơi chôn thân của người con gái mình vừa gặp đã yêu, thế nhưng giờ anh ta đã thay đổi suy nghĩ, tình cảm đương nhiên quan trọng, nhưng vì nhân dân mà cống hiến thành tựu trong nghành sinh vật học cũng vô cùng phong cách, nhỡ đâu trên người con côn trùng này có bí mật phá giải được bệnh ung thư, chữa được AIDS, diệt được virus Ebola thì sao?



Vậy nên Thần Côn thay đổi kế hoạch, anh ta quyết định dừng lại đây một đêm, tiếp tục tìm hiểu. Ngày hôm sau, Thần Côn hào hứng bắt đầu công việc tìm kiếm, tính ra, anh ta đã vào núi hơn mười ngày, chỉ có ba bốn ngày trước gặp được người, theo lý thuyết, phải sớm đến nơi giấu quan tài mà ông cụ kia nói rồi, xem ra vài lần tai nạn địa chất từ thời dựng nước đã ảnh hưởng rất lớn đến thế núi địa phương, Thần Côn kỳ thực đã chuẩn bị tâm lý tay không mà về, nếu không tìm được, sự xuất hiện của con côn trùng này, coi như trồng thêm được gốc cây đi.

Hôm nay anh ta leo lên leo xuống, lấy cành cây làm gậy chọc chọc gõ gõ một chút, không tìm được con côn trùng kia, ngoài ý muốn, lại tìm được một cái xác chỉ còn lại một nửa dưới đống lá khô. Quần áo trên thi thể vẫn còn, hẳn là dân bản xứ, vì tiết trời đang lạnh, da thịt còn chưa thối rữa mà khô quắt lại bọc ngoài bộ xương, nửa phần thi thể còn lại đi đâu mất Thần Côn cũng không đoán được, có lẽ là bị giết hại nơi hoang vắng, cũng có thể là leo núi trượt chân mất mạng, thân thể bị sói hoang chó hoang tha đi mất.

Phơi thây nơi hoang dã, thực đáng thương, đều là người đi đường, cho dù sống hay chết, gặp được đều là duyên phận, nơi tìm thấy thi thể ẩm ướt, địa thế thấp, chôn người ở đây đến mùa mưa mộ phần sẽ bị ngập úng, Thần Côn dùng cành cây đan thành một cái khung thô sơ, kéo nửa cái xác đến một nơi cách sơn động chỗ mình ngủ không xa, chỗ này địa thế tương đối cao, về mặt phong thủy mà nói là có nơi che chắn dựa dẫm, coi như kẻ thấp hèn đoạt địa huyệt của tướng quân May mà Quý Đường Đường còn nhắc anh ta mang dao theo, đào đào bới bới trên đất, qua loa đào ra một cái hố nông, chôn người nọ xuống, lấp đất vào, còn lấy hai chiếc bánh bao trong túi ra, đặt nghiêm chỉnh trước mộ phần, coi như là cơm cúng.

Làm xong lại nghĩ đến con côn trùng kia, thầm nhủ chỉ bằng tốc độ tựa như hỏa tiễn của con côn trùng đó, tối nay không đắc thủ được cũng dễ hiểu, không tìm được cũng có lý do của nó. Đến đêm, Thần Côn ôm một bụng đầy phiền muộn đi ngủ, đến nửa đêm lại tỉnh dậy, lần này không phải vô cớ tỉnh lại, anh ta vểnh tai cẩn thận lắng nghe, không sai, bên ngoài có tiếng gặm xương ken két. Hoang sơn dã lĩnh, mấy ngày trời không thấy người sống, lại nghe thấy âm thanh quỷ dị này, trong đầu không khỏi rờn rợn, Thần Côn nuốt nước miếng, con dao ôm vào trong ngực, run lẩy bẩy gắng gượng tiến đến cửa động thò đầu nhìn ra ngoài, cũng không hiểu sao phàm là những tình cảnh như vậy, ánh trăng lúc nào cũng sáng trưng, khiến anh ta có thể nhìn rõ ràng những chuyện đang xảy ra —- ngôi mộ ban ngày anh ta dựng đã bị đào ra một nửa, nửa cái xác lộ ra bên ngoài, có thứ gì đó đen thùi lùi đang động đậy nơi lồng ngực. Tim Thần Côn đập thình thịch, thứ kia hình như cũng không lớn, nhưng tiếng gặm xương ken két là thế nào?

Giòn tan, nghe giống như đang nhai bánh quẩy vậy, từng miếng từng miếng. Sài lang hổ báo nhai xương người cũng không dứt khoát được như vậy chứ? Thần Côn dụi dụi mắt, lại thò cổ ra, thứ kia hình như đã ăn khá no rồi, ngẩng đầu lên, hai con ngươi đỏ lè sáng quắc. Đây đây đây. . . đây chẳng phải là con côn trùng tối hôm qua sao? Thần Côn kinh hãi thiếu chút nữa hét lên, con côn trùng kia cựa quậy, hình như là đang tiêu hóa, một lúc sau lại cúi đầu, lần này dường như là muốn đớp một miếng to, há mồm trước.

Miệng của nó tương tự như miệng rắn, miệng của con người cùng lắm là mở được đến 30 độ, nhưng miệng rắn nhờ có cấu tạo đặc biệt, có thể mở đến 180 độ, cho nên có người nói trong số các loài động vật rắn là loài có thể mở miệng với góc độ lớn nhất —- nhưng tư thế há miệng của con côn trùng này, rõ ràng đã ngoài 180 độ, hai cái hàm trên dưới khoa trương ngửa ra sau, sau đó hung hăng cắn xuống. Rắc một tiếng, xương gãy một cách dễ dàng, ngay sau đó lại ken két ken két, vô cùng chói tai. Lần này nó không gặm lâu, Thân Côn mắt thấy nó từ từ bò xuống dưới thi thể, chỉ chốc lát sau cái xác liền bắt đầu chuyển động vụng về, giống như mọc ra mấy cái chân ở lưng, lại từ từ lui vào trong cái hố, được một lúc con côn trùng kia từ từ chui ra, thân thể quẫy quẫy trên mặt đất vài cái, từng vốc đất lại rào rào đổ xuống lấp đầy thành hình dáng ngôi mộ nhỏ. Lại nhìn con côn trùng kia, gần như vèo một cái, lui mình bắn đi, lại biến mất. Thần Côn bây giờ mới thấy sợ, người tựa vào vách động, hai chân run như cái sàng, anh ta dùng tay bóp mặt mình, lại giật mạnh tóc trên đầu, đến lúc nhe răng nhếch miệng mới dừng tay; không phải mình đang mơ, con sâu kia đang làm gì? Ăn xong còn biết đường đem chôn, tích trữ lương thực?

Còn nữa, con côn trùng đó tối hôm qua còn quan sát anh ta để làm gì? Chuẩn bị lương thực? Đất này không thể ở lâu, Thần Côn vác bao tải, nắm chặt con dao, lảo đảo quay về, trước tiên phải leo qua đỉnh núi, địa thế dốc, hai ngày trước lúc đi xuống anh ta còn phải dùng mông mà xuống, giờ phải bò lên, lại còn phải mò mẫm, thật là muốn lấy nửa cái mạng của anh ta, vừa quỳ vừa gạt đất đá để liều mạng di chuyển, cũng không biết là gạt đến chỗ nào, đột nhiên cảm thấy ngón tay chạm phải thứ gì đó mềm mềm lông lá, còn có cả độ ấm. . . .

Run lẩy bẩy ngẩng đầu, sau hòn đá kia, một đôi con ngươi màu đỏ dần hiện ra. Hai bên nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, mắt đen trừng mắt đỏ, cũng không biết là qua ba giây hay năm giây, Thần Côn hét một tiếng, nhảy dựng lên chạy lung tung, chọn bừa một hướng liều mạng chạy trốn, phải nói sức lực kinh người vô cùng, nếu là bình thường, lấy năng lực thăng bằng của tiểu não anh ta, đi trên đường núi như vậy, có chống hai cái gậy hai bên thì cũng đổ trái nghiêng phải, lúc này không biết lấy thần lực ở đâu ra, không bị vấp cái nào, gió bên tai vù vù, bàn tay nắm chặt con dao đã đầy mồ hôi, bao tải dây thừng buộc trên vai, chiếc túi đằng sau vỗ bình bịch lên lưng anh ta, cũng không biết chạy bao lâu, lòng bàn chân bỗng nhiên đạp phải khoảng không, cả người không chịu không chế, ngã nhào xuống phía dưới, đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng lưng cách một tầng túi vải va chạm với mặt đất, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, tay chân không thể cử động, nhưng đáng sợ là vẫn còn ý thức, ước chừng khoảng 5 phút sau, mắt cá chân phải đột nhiên thấu đau nhói, có một hàm răng sắc nhọn cắn ngập vào, tiếp đó cả người anh ta liền bị kéo đi ——

Thần Côn dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn một cái, thứ đồ chơi nhỏ xíu kia đang cắn chân anh ta, thân thể ngọ nguậy, kéo anh ta vào một cái động. Thần Côn thầm nghĩ toi rồi, cũng không biết hàm răng của thứ này có độc hay không, nếu là thứ độc chí mạng, một sinh mệnh đang yên lành sẽ tiêu tùng ở chôn này, hy sinh là chuyện nhỏ, nhưng những ghi chép quý giá anh ta tích lũy suốt nửa đời người phải làm sao bây giờ, sớm biết thế này thì lúc ấy phải để lại di thư, nhỡ đâu không ra được thì nhờ ông cụ đó mang nửa cái bao tải kia quyên tặng cho trường đại học hay cái bảo tàng nào cũng được, nhỡ gia đình bọn họ không hiểu, mang tâm huyết của anh ta đi làm củi đốt thì anh ta thực sự chết không nhắm mắt. . . Đầu óc nặng trĩu, ý thức có phần không tỉnh táo, tầm mắt bỗng nhiên trở nên u ám, anh ta đã bị kéo vào một cái động sâu hoắm, mùi hôi mốc ẩm ướt xộc thẳng vào lỗ mũi, trong góc tối chập chờn ánh lửa ma trơi, phía dưới người cồm cộm, giống như xương cốt bị vương vãi, bỗng nhiên có tiếng va chạm giữa đá và kim loại —— lúc này Thần Côn mới phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm chặt con dao. Phát hiện này khiến cho anh ta vui đến phát điên: tốt xấu gì trong tay cũng có vũ khí, hôm nay nếu thực sự phải chết ở đây cũng phải phản kháng một phen, chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, không giết được nó thì cũng phải chém một đao, ai bảo cái thứ chết tiệt nhà mi dám cắn ta!

con côn trùng kia kéo anh ta đến một góc khuất liền ngừng lại, có thể là do đêm nay đã ăn no nên chưa có hứng thú với anh ta, chỉ lè lưỡi liếm liếm chỗ đang chảy máu trên chân anh ta — Thần Côn bị liếm mà thấy gớm, thể loại lưỡi dính dính như thế này chắc chắn là có độc, không có độc thì cũng rất bẩn, không chừng sẽ bị nhiễm bệnh. . . Thần Côn trộm nhìn, con côn trùng kia chui xuống dưới một đống cành cây cỏ khô trong góc, sau đó nhanh chóng không nhúc nhích, xem ra là ngủ rồi, lúc này không giết còn đợi khi nào, Thần Côn căng thẳng, anh ta nuốt nước bọt, cầm dao rón rén đi qua, trong động rất tối, chỉ có thể mơ hồ thấy một đống cỏ khô, Thần Côn hạ quyết tâm, quát to một tiếng, chém xuống một đao. Dao vừa chém xuống, trong đống cỏ khô đột nhiên sáng lên, ánh sáng hẳn là phát ra từ con ngươi, đỏ lè lè, vậy mà có thể rọi sáng gần hai mét xung quanh, hơn nữa không chỉ một chỗ sáng, là hai chỗ, đầu óc Thần Côn rối loạn: té ra là có hai con đang ngủ trong này? Con côn trùng vọt ra, Thần Côn vừa nhìn liền biết chính mình nghĩ vớ vẩn, là hai nửa cái thân, xem ra một đao kia đã chém đứt được con côn trùng, nhưng quỷ quái là nửa thân sau tự nhiên mọc mắt, con này còn biết phân thân nữa ư, càng chém càng nhiều? Hai con côn trùng, ngọ nguậy muốn chạy đi hai hướng, có điều không biết có phải vì vừa mới bị chém đứt hay không, tốc độ mới đầu chậm đi rất nhiều, trong thoáng chốc, đầu óc Thần Côn lại trở nên đặc biệt nhanh nhạy: nhát dao này coi như đã kết thù rồi, nếu để bất kỳ con nào chạy thoát, thì kẻ bị gặm xương ken két trong đêm trăng sau sẽ là anh ta, không được, một con cũng không được để sót! Người có lúc nhanh trí, Thần Côn làm một chuyện mà chính mình cũng không nghĩ đến. Anh ta hét lớn một tiếng, đặt mông ngã ngồi xuống, dùng sức từ mông đè chết một nửa, cùng lúc đó, như một kẻ điên, vung tay chém xuống, liều mạng chém một nửa kia, chưa đến lúc sinh tử thì không biết bản thân có thể chém nhanh như vậy, phập phập phập phập, ánh dao chớp lên loang loáng, miệng kêu a a, cảm giác thứ dưới mông còn động đậy, lại liều mạng dùng sức từ hông dồn xuống — hai bên phân tâm, hai nơi hỗn loạn, cuối cùng lúc dừng lại mệt đến nỗi từ ngón tay đến bờ vai đều đang run rẩy. Trong động rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe chính tiếng thở mạnh của anh ta, con dao rớt xuống bên cạnh, lưỡi dao đã quằn lại, Thần Côn ngồi trên mặt đất, ngây ngốc nhìn thứ bị anh ta băm thành một đống máu thịt mơ hồ trước mặt, anh ta không thấy lạ khi mình đã băm chết con côn trùng kia, điều anh ta thấy lạ là lúc chém xuống, phát ra tiếng phập phập, như là dao bổ lên tấm thớt — lẽ nào dưới khoảng đất kia không phải bùn đất, mà là một tấm gỗ? Thần Côn lại nghỉ một lúc, sau đó nhổm dậy định nhìn cho rõ, vừa mới nhích người đã đau đến sắp ứa nước mắt, chỗ xương cụt đau đến tê tái tim gan, vữa nãy không biết đã dùng bao nhiêu sức đây? Đau thế này, không thể để mông tiếp tục va chạm nữa, Thần Côn chống tay xuống đất xoay người, sau đó dùng cùi chỏ và đầu gối, từ từ bò về phía trước, cầm dao gạt gạt đất, quả nhiên phía trên là một lớp đất mỏng, dễ dàng gạt sang một bên. Trong động rất tối, nhìn không rõ, Thần Côn suy nghĩ một lúc, lấy diêm trong hành lý ra, xé một miếng vải từ tấm chăn, phần đầu xòe ra, phần đuôi thì xoắn chặt lại, đầu tiên đốt phần dưới, há miệng thổi thổi, chờ ngọn lửa ổn định một chút liền nhìn sang chỗ vừa mới gạt đất đi. Ngoài dự đoán của anh ta, là một tấm gỗ, chắc đã có từ niên đại rất xưa, vừa ẩm vừa nặng, đã bị mục ruỗng tương đối nhiều, cộng thêm vừa rồi bị anh ta liều chết ra sức chém — lúc nãy không cảm thấy, giờ nhìn lại vết dao, sâu như vậy, khiến cho mặt gỗ cũng biến dạng. Thần Côn nhìn nhìn, trái tim bỗng nhiên thót lên một cái, anh ta cảm thấy trên mặt gỗ vốn đã có nhiều vết rạch, hơn nữa căn cứ vào những vết rạch đó, hình như là chữ viết! Thần Côn liếm liếm bờ môi đã khô khốc, kéo cả tấm chăn ra, châm lửa, trong động có cành khô gì đó cũng bỏ vào đốt, tạm thời nhóm được một đống lửa, mượn ánh sáng từ đống lửa, anh ta nhổm dậy, dùng dao gạt hết lớp đất phủ lên trên ra. Cuối cùng, nhìn cảnh tượng hiện ra trước mắt, Thần Côn hoàn toàn ngây người. Đây không phải là một miếng hay nửa tấm ván gỗ bình thường, cạnh gỗ có gờ nhô ra, đây là tấm nắp trong của một chiếc quan tài, không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ do thiên tai địa chất, có lẽ do thế núi thay đổi, nắp quan tài bị bật ra, mà tại mặt trong bị lật lên, có người đã viết rất nhiều chữ lên đó. Nói như vậy cũng không quá chính xác, bởi vì những chữ này không phải viết lên, dường như là dùng ngón tay, hoặc là vật gì đó không sắc bén tương đương với ngón tay để khắc lên, chữ có chỗ nông, có chỗ sâu, mà nơi chữ nông vì bị mục nát, căn bản đã nhìn không rõ, cộng thêm anh ta vừa mới gắng sức chặt mấy trăm dao, muốn nhìn rõ chẳng khác nào kẻ ngốc nói mê. Có tám chữ được khắc sâu nhất, dù đã qua lâu như vậy, vẫn có thể nhìn ra hình dạng chữ rất rõ ràng, không biết người viết những con chữ này lúc đó đã dùng bao nhiêu sức lực, đã ôm nỗi thù hận đến thế nào. Lộ linh nhất mạch, tuyệt cả ba đời. ———————————————————— Đèn đuốc rực rỡ bừng lên, Nhạc Phong chậm rãi lái xe vào nội thành Quế Lâm, dựa theo tin nhắn chỉ đường của Đầu Trọc, đi qua vài giao lộ, dừng lại trước một nhà hàng theo phong cách cổ xưa tên “Cung Yến “, Đầu Trọc một thân âu phục giày da, đang đứng trước cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, mới đầu còn chưa chú ý đến xe Nhạc Phong, đến khi xuống xe rồi anh ta mới nhận ra: “Cậu đổi xe rồi à?” Quên nói với anh ta vụ đổi xe, Nhạc Phong cười cười: “Mượn xe thằng bạn mấy ngày.” Nói xong lại nhìn Đầu Trọc cười: “Lưu manh giả danh cán bộ cơ đấy.” Đầu Trọc giật nhẹ cà vạt như muốn hít thở: “Hết cách, cạnh tranh đấu thầu, phải mời đám quản lý lãnh đạo các ngành đi ăn cơm, ăn mặc như con cháu chúng nó ấy, sáng nay tôi còn ở Liễu Châu, còn không phải muốn gặp cậu nên chạy tới.” Nhạc Phong đấm một cái vào vai anh ta: “Đã bảo anh không phải tới rồi cơ mà, tôi thiếu cơm đến mức ấy à? Anh em với nhau cả, khách khí quá đấy .” Đầu Trọc xoa đầu cười: “Chẳng phải hiếm hoi lắm mới có một lần, mấy lần gặp nhau đều là ở Ca Nại, chẳng mấy khi tụ tập ở nơi như thế này. Cái tên Thạch Gia Tín kia đang ở Quế Lâm, bọn tôi tìm được bạn thời đại học của anh ta, họ nói hai tháng trước hắn đã dọn nhà, bạn tôi đang liên hệ tìm địa chỉ mới, chắc tối nay là có manh mối, tôi nghĩ vậy vừa hay, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện xưa, chuyện của Nhạn Tử, tôi thực sự đáng trách, tôi. . .” Đang nói chuyện, cửa kính xe bỗng nhiên bị vỗ bụp bụp, Nhạc Phong nhìn lại, Quý Đường Đường ngồi trên ghế ph, rất là mất hứng vỗ vào cửa kính, chắc là cảm thấy bị bỏ rơi, khó chịu. Không ngờ trên xe Nhạc Phong còn có người khác, Đầu Trọc lập tức trợn tròn mắt, chờ Nhạc Phong mở cửa dắt người kia xuống, anh ta càng kinh ngạc không khép miệng lại được: “Đây chẳng phải là. . . gì ấy. . . gì nhỉ. . .” Người thì anh ta nhận ra, ấn tượng rất sâu đậm, nhưng tên thì không nhớ ra nổi, Đầu Trọc hơi cuống: “Ai da, Phong Tử, tên là gì ấy nhỉ. . . “ Nhạc Phong nhắc nhở anh ta: “Đường Đường.” “Đúng đúng đúng, Đường Đường. Sao cô ấy lại tới đây?” Đầu Trọc nhìn Nhạc Phong lại nhìn Quý Đường Đường, có chút không hiểu, nhưng dù sao người cũng đã ở trước mặt, phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có, anh ta nhiệt tình chào hỏi Quý Đường Đường: “Đường Đường phải không, còn nhớ tôi chứ?” Quý Đường Đường liếc anh ta một cái, ôm lấy cánh tay Nhạc Phong lui về phía sau, vẻ mặt chán ghét, giống như đang nói: Anh là ai hả, xích qua một bên đi! Nhạc Phong vừa giận vừa buồn cười, Quý Đường Đường hiện tại chỉ tỏ ra ngoan ngoãn với mình anh, suốt dọc đường, gặp ai thì trừng mắt với người đó, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo kia, giống như ai cũng nợ cô ấy ba trăm đồng vậy. Đầu Trọc có hơi khó hiểu, dõi mắt nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong giơ tay ra chỉ chỉ đầu, hạ giọng nói: “Chỗ này. . . có chút vấn đề, hơn nữa. . . cũng không nghe được.” Đầu Trọc giật mình, lại nhìn Quý Đường Đường một cái, nhớ tới lần trước gặp mặt cô ta vẫn là người bình thường, giờ mới được bao lâu chứ, chợt nhớ ra lúc ở Ca Nại, cô ta tự nhiên mất tích — rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ sau khi tìm thấy liền biến thành thế này? Đương nhiên quan trọng là, Nhạc Phong làm thế nào tìm thấy cô ta? Một bụng băn khoăn, nhưng trước cửa nhà hàng không phải là nơi để ôn chuyện cũ, giải đáp nghi vấn, Đầu Trọc đã đặt phòng trên tầng, bèn dẫn Nhạc Phong đi lên trước, thỉnh thoảng vô tình quay đầu lại nhìn, trông thế nào cũng cảm thấy Nhạc Phong rất che chở cho Quý Đường Đường, nhịn không được hỏi một câu: “Phong Tử, quan hệ giữa cậu với cô ấy là gì vậy?” Nhạc Phong không nhìn anh ta: “Bạn gái.” Đầu Trọc lảo đảo một cái, suýt nữa trượt chân. ———————————————————— Đồ ăn nhẹ trong phòng đã được đưa lên một lượt đầy đủ, khăn trải bàn màu trắng thẳng thớm, ở giữa bày một bình hoa đang nở rộ, Quý Đường Đường nằm bò bên cạnh bàn vươn tay ra với, Nhạc Phong kéo cô dậy, vươn tay cầm cả bó đưa hết cho cô, Quý Đường Đường vui đến phát điên, ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, nghiêm túc chơi trò lựa hoa của mình, đỏ với đỏ đặt một bên, vàng với vàng đặt một bên. Suốt cả quá trình, Đầu Trọc vẫn nhìn đăm đăm, chỉ kém nước rớt cằm, một lát sau phục vụ mang thức ăn vào, anh ta mới phản ứng lại, ngay cả chuyện Ca Nại cũng không hỏi : “Hai người sao lại ở bên nhau được?” Nhạc Phong cầm chiếc khăn ấm gấp trên đĩa lên lau tay: “Sao hả, chúng tôi không thể ở bên nhau ư?” “Không phải. . . không giống tiêu chuẩn của cậu mà?” Đầu Trọc gấp gáp, “Trước kia tôi cũng không thích Miêu Miêu lắm, nhưng dù sao người ta cũng là người bình thường, nhà lại giàu, cha mẹ đều làm việc cho chính phủ, cậu muốn nhờ vả việc gì cũng dễ quan hệ. Cậu đâu đến nỗi phải tìm một người. . . đầu óc không bình thường?” Dù sao Quý Đường Đường cũng không nghe được, Đầu Trọc cũng không kiêng dè : “Cái cô. . . Đường Đường này, có phải nhà rất giàu? Ba mẹ cô ấy làm gì, có phải cậu bị áp lực gì không?” Nhạc Phong không muốn nói chuyện này: “Không có. . . tóm lại, anh không hiểu đâu.” Tính Đầu Trọc cũng rất thẳng thắn, cộng thêm mấy ngày nay đang chạy công trình, tính toán làm ăn nhiều, gặp chuyện khó tránh khỏi có chút thực tế: “Có lẽ là tôi không hiểu rõ tình hình, nhưng dù sao cũng không thể tìm một người nhược trí được. . .” Sắc mặt Nhạc Phong lập tức sa sầm, đập đũa lên bàn: “Anh nói năng kiểu gì vậy, chỉ có anh là thông minh thôi phải không?” Đầu Trọc nhìn là biết Nhạc Phong thực sự tức giận, có hơi lúng túng, cười ha hả nói : “Đúng mà, thông minh không mọc tóc, cậu xem, đầu tôi trọc lóc. . .” Còn chưa nói xong, lại “Cạch” một tiếng, hai người đều đồng loạt giật mình, quay đầu nhìn, Quý Đường Đường không biết đã dừng lựa hoa từ lúc nào, học theo bộ dạng của Nhạc Phong, cũng cầm đũa đập lên bàn, tay còn chống nạnh, khí thế hung dữ nhìn Đầu Trọc chằm chằm. Đầu Trọc buồn cười, chỉ vào cô nói chuyện với Nhạc Phong: “Ai u, con bé này không phải dạng vừa nha, cậu xem cô ấy phồng mang trợn má kìa, thế này là định cắn tôi hai phát à? Cũng biết thị uy cho cậu đấy Phong Tử.” Quý Đường Đường chẳng hiểu anh ta đang nói cái gì, cầm lấy đũa lên lại muốn đập lên bàn, lại bị Nhạc Phong giật lại trước “Em còn chơi đến phát nghiện rồi đúng không, không được đập nữa!” Mấy ngày chung đụng, Quý Đường Đường đã nhận ra, chỉ cần sắc mặt Nhạc Phong trầm xuống, đại khái chính là đang tức giận hoặc là không thích chuyện cô đang làm, tuy rằng đập đũa rất thú vị, nhưng không cho đập thì thôi. Nhạc Phong chỉ thức ăn trên bàn: “Ăn không?” Quý Đường Đường nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn Nhạc Phong, con ngươi bắt đầu đảo quanh, cúi đầu, một lúc sau lại ngẩng lên nhìn anh, Nhạc Phong nhịn cười, quay bàn xoay, gắp cho cô mỗi món một ít, đồ trong đĩa nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ, có lúc bàn xoay quay qua, cô bỗng nhiên đứng ngồi không yên, Nhạc Phong liền biết là gắp chưa đủ, lại quay lại gắp thêm cho cô, vừa gắp vừa xem nét mặt của cô, nếu như đột nhiên cười thì quá nửa là đã mãn nguyện. Lo cho cô xong xuôi, Nhạc Phong mới rảnh tiếp tục nói chuyện với Đầu Trọc, Đầu Trọc nhìn mà mặt mày co giật : “Phong Tử, cậu đang tập làm cha đấy à?” Nhạc Phong cười khổ, gắp thức ăn: “Không làm cha đâu biết làm cha khó, trước kia ăn hiếp người ta, toàn gọi người ta là con là cháu, bây giờ có ai muốn làm con làm cháu tôi cũng không thèm,cút hết sang một bên.” Nói xong rồi tiếp tục ăn cơm, ăn một nửa bỗng cảm thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn, Đầu Trọc không động đũa, cứ nhìn nhìn anh chằm chằm, Nhạc Phong bật cười: “Sao, mặt tôi nở hoa à?” Đầu Trọc hỏi anh ta: “Có hối hận không?” Nhạc Phong sửng sốt: “Hối hận cái gì?” “Đừng coi anh em của cậu là đồ ngốc chứ, dù sao cũng là người từng vào Nam ra Bắc, sinh tử có nhau, còn không biết đã xảy ra chuyện gì hay sao? Lúc ở Ca Nại, tôi đã cảm thấy đường đi nước bước cô bé này có hơi kỳ lạ, tuyệt đối là loại có thể sinh họa, lần này cậu từ đầu tới cuối đều rất kỳ lạ, lại nói với tôi là có chuyện, đã đổi số mới, số cũ không dùng nữa, còn dặn dò tôi mặc kệ ai hỏi cũng nói không gặp cậu. . . Tôi nghĩ sau chuyện Diêm lão thất, cậu hành sự đã chín chắn hơn nhiều, không giống người tùy tiện gây chuyện chút nào, nhìn thấy cô ấy, tôi ít nhiều cũng hiểu ra rồi.” Chẳng trách đầu óc thông minh không mọc tóc, Đầu Trọc đích thực là có đầu óc, cũng không phải giải thích nhiều. Đầu Trọc thở dài: “Có vài loại con gái, không phải thích là có thể dây vào được. Vẫn câu hỏi đó, có hối hận không?” Nhạc Phong bật cười: “Có phải nếu tôi nói không hối hận, thì sẽ rất đàn ông không?” Đầu Trọc phất tay như đuổi ruồi: “Thôi quên đi, đều là anh em, còn không hiểu cậu hay sao, nói không hối hận chắc chắn là không thể rồi, tiền lương tháng trước phát một ngàn, tháng này được chín trăm chín còn đau lòng bị thiếu mất mười đồng, cậu xem cậu bây giờ, ló mặt ra đường cũng phải nhìn trước ngó sau, là sợ bị người theo dõi chứ gì.” Nhạc Phong cười khổ, anh ta nhìn đĩa của Quý Đường Đường, lại gắp cho cô mấy miếng: “Là anh em với nhau, tôi nói với anh một câu thật lòng. . . .” Nói đến đây anh dừng lại, thở hắt ra: “Nếu lúc tôi mới quen biết Đường Đường, có ai biết tiên tri nói cho tôi biết, sau khi gặp gỡ cô ấy, sẽ gặp phải nhiều chuyện mà cả cuộc đời này tôi cũng không hề nghĩ tới sẽ gặp phải thì. . . anh đừng cười tôi nhát gan, có khi lúc ấy tôi sẽ lập tức thu dọn hành lý rồi bỏ chạy, dù cô ấy có là thiên tiên, tôi cũng không liếc nhìn một cái, chính là như vậy.” Đầu Trọc ừ một tiếng: “Vậy bây giờ thì sao?” Anh ta kỳ thật có nhiều điều muốn hỏi, nhưng nghe mấy cú điện thoại gần đây của Nhạc Phong, cũng phát hiện ra anh có chuyện không thể nói — đầu tiên là không ép người đang gặp khó khăn, thứ hai cũng không muốn mình lại chủ động chọc phải chuyện phiền toái, sự tò mò hại chết con mèo, vậy nên dứt khoát không hỏi. Gặp rồi cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi mấy lần, bởi vì người đi cùng thực sự nằm ngoài dự đoán của anh ta, chuyện Ca Nại thực sự rất hỗn loạn, cũng không thể để tâm đến nhiều thứ như vậy nữa. “Bây giờ ư? ” Nhạc Phong bỏ đũa xuống, “Lười phải nghĩ, tóm lại bây giờ Đường Đường như vậy, tôi nhất định phải ở bên cô ấy, chỉ thế thôi.” Đầu Trọc nhìn anh ta: “Có chữa được không? Phong Tử, nên nghĩ cho kỹ, bị như vậy một lúc và suốt đời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, suốt đời phải đối diện với một người. . . ừm, giống như trẻ con, vĩnh viễn phải dỗ dành, không thể thấu hiểu, cậu đã từng nghĩ tới chưa?” Nhạc Phong không nói gì, anh buồn bực cúi đầu ăn vài miếng cơm, lại rót chén rượu, ngửa đầu uống cạn, lúc đặt ly xuống không biết có phải do rượu mạnh hay không, mặt có hơi đỏ. Anh nhìn Đầu Trọc: “Tôi đâu còn hơi sức để suy nghĩ mấy chuyện này? Nghĩ rồi có khi lại phát điên? Nói thẳng với anh, nếu chỉ có một mình, tôi chắc đã sớm suy sụp rồi. Nhưng bây giờ là hai người, Đường Đường đã như vậy, nếu tôi gục ngã, cô ấy sẽ ra sao? Tôi bây giờ chỉ biết dùng hết chút sức lực này, cố gắng chống đỡ, một lòng một dạ nghĩ rằng nhất định sẽ ổn. Đầu Trọc tôi nói cho anh biết, nếu anh không thể nói mấy câu trực tiếp giải quyết vấn đề, thì im đi, đừng có lôi mấy cái lỡ như, nếu như, nhỡ đâu đấy làm phiền tôi, tôi sẽ đánh anh đấy.” Đầu Trọc cười lên, rót rượu cho Nhạc Phong “Đúng là thất lễ với huynh đệ rồi, nào nào, uống một chén, coi như bồi tội. . .” Đang rót, điện thoại trong túi kêu lên, Đầu Trọc đưa chai rượu cho Nhạc Phong, ra hiệu cho anh tự rót, vừa nhận điện thoại, sắc mặt anh ta đã có chút bất thường, bật thốt lên hỏi: “Tự sát?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuông Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook