Quyển 2 - Chương 27
Vĩ Ngư
22/03/2014
Mao Ca ôm ba lô của Quý Đường Đường, ngồi trên bậc thang bên
ven đường cách cửa nhà A Điềm khoảng mười mét chờ Nhạc Phong, có hai chiếc xe cảnh
sát đỗ ở cửa nhà A Điềm, chiếc đèn đỏ trên nóc nhấp nháy nhấp nháy, khiến cho đầu
anh ta choáng váng, một đám hàng xóm vây xung quanh chiếc xe cảnh sát, khoác áo
xách dép, vô cùng hưng phấn châu đầu ghé tai, thi thoảng lại có vài câu như thế
này truyền đến lỗ tai của Mao Ca.
“Một lão già bao nuôi bồ nhí, sớm muộn cũng gặp chuyện không may, thấy chưa, tôi nói chuẩn không.”
“Nghe nói là xảy ra án mạng.”
“Tà môn thật, dạo này mới có mấy ngày mà đã có vài vụ án mạng rồi.”
“Giết người vì tình, tôi cho anh hay, tuyệt đối là giết người vì tình! Cái cô chủ khách sạn Phong Nguyệt kia chẳng phải là tình nhân của Diệp Liên Thành còn gì, mà cô A Điềm này lại là nhân tình trước kia của Diệp Liên Thành, tuyệt đối là giết người vì tình!”
…
So với bên ngoài, không khí trong sân nặng nề hơn rất nhiều, vài người cảnh sát vây xung quanh vị trí có vết máu ở cửa, người đeo găng tay cầm bàn chải nhỏ quét bạc bromide, người thì chụp hình, người thì ôm bản kẹp giấy múa bút thành văn, lão Trương đưa Nhạc Phong đến phía sau căn biệt thự, bảo anh nhìn khung cửa sổ không có kính kia.
“Diệp Liên Thanh nói, lúc đó trong nhà có ít nhất ba người: A Điềm, Ngô Thiên, người còn lại chính là Quý Đường Đường. Cửa đều phải mở bằng chìa khóa, A Điềm đi cùng Ngô Thiên về nên sẽ không phá cửa kính. Khung cửa kính này nhất định là do Quý Đường Đường đập.”
Nhạc Phong không nói gì.
“Cô gái này bị làm sao vậy? Làm gì có cô gái bình thường nào nửa đêm nửa hôm lại đi phá cửa sổ vào nhà người ta? Hơn nữa nhất định là cô ta trèo tường vào đúng không? Cô ta căn bản không phải là bạn gái của cậu đúng không? Giờ tôi mới suy nghĩ triệt để, Trì Hồng Anh và Thẩm Gia Nhạn bị giết, cô ta không là người chứng kiến thì cũng là người cuối cùng xuất hiện, hôm nay còn xảy ra chuyện một cách kỳ quái như vậy. Còn nữa, tôi nhớ ra rồi, hôm qua ở Hạ Thành cũng là cô ta cầm dao đúng không? Thần tiên của tôi ơi, chuyện này là thế nào vậy?”
Nhạc Phong vẫn chưa lên tiếng.
Lão Trương cáu: “Cậu nói đi xem nào?”
“Nói gì?” Nhạc Phong cười lạnh, “Tôi làm sao mà biết được.”
Lão Trương quát anh: “Cô ta không phải là bạn gái của cậu sao?!”
“Không phải ông vừa mới kết luận nói cô ấy không phải sao?” Nhạc Phong châm chọc, “Hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Các người không phải là cảnh sát nhân dân dũng mãnh như thần sao? Ông còn không tra ra nổi đã xảy ra chuyện gì, ông hỏi tôi? Tôi là thần tiên à? Ông đến Phong Nguyệt xem đăng ký vào trọ của Quý Đường Đường coi cô ta vào Cổ Thành từ hôm nào? Cô ta tới hôm nào thì tôi quen cô ấy từ hôm đó, chuyện của cô ta tôi có thể biết sao?”
Lão Trương bị anh làm cho nghẹn cứng không nói thành lời, được một lúc, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu giỏi lắm nhóc con, cậu dám quát công an, cậu, cậu….”
“Cậu” nửa ngày trời vẫn không có câu kết, cuối cùng mới dốc hết vẻ uy phong của cảnh sát ra: “Quay về Phong Nguyệt đi, đừng có mà đi lung tung, có chuyện còn cần hỏi đến cậu đấy, tôi cho cậu hay, tiểu tử thối, chuyện này tôi còn chưa xong với cậu đâu, còn nói người ta là bạn gái cậu, lừa gạt cảnh sát, nhiễu loạn phương hướng điều tra… Sao cậu còn chưa đi hả?”
“Tôi đợi họ Diệp ra ngoài.”
Lão Trương cảnh giác: “Cậu lại định làm gì nữa hả, cậu lại định đánh người nữa có phải không? Có tin tôi sẽ dùng bạo lực để thẩm tra cậu không?”
Ông ta vừa nói vừa gỡ cái còng tay treo trên thắt lưng xuống, cũng quái dị, bình thường gỡ một cái là ra, hôm nay không biết móc phải chỗ nào, không sao kéo ra được, đành phải vừa chiến đấu với cái thắt lưng vừa tiếp tục đe dọa Nhạc Phong: “Lần trước cậu đánh người, tôi đã nhớ kỹ cậu rồi, hôm nay cậu mà dám coi thường cảnh sát nữa…”
Nói còn chưa xong, Nhạc Phong đã đẩy ông ta ra tiến về phía trước, lão Trương từ xa đã nhìn thấy Diệp Liên Thành lấy lời khai xong được người ta dẫn ra khỏi nhà, vội vàng xông tới, cuối cùng cũng thành công chặn được Nhạc Phong lại trước khi anh đến trước mặt Diệp Liên Thành.
Diệp Liên Thành thoạt nhìn cũng rất suy sụp, bên cạnh có Mẫn Tử Hoa đi cùng, đằng sau có hai cảnh sát, anh ta liếc thấy Nhạc Phong, môi ngập ngừng một chút, dường như muốn nói gì đó, Nhạc Phong không muốn nghe anh ta nói thừa: “Tôi hỏi anh, anh thực sự thấy, kẻ đó cầm chân ghế đâm xuyên cô ấy?”
Diệp Liên Thành trầm mặc một chút, sau đó gật đầu: “Thật sự thấy được, đâm từ đằng sau, đằng trước còn lộ ra chừng nửa tấc.”
Nhạc Phong nhìn xoáy vào anh ta, nắm tay từ từ siết chặt lại, lão Trương mắt thấy tay anh đã hằn cả gân xanh lên, lòng nhủ không ổn, thằng ranh này có tiền sự, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho đám Mẫn Tử Hoa lùi lại đằng sau.
“Vậy tôi lại hỏi anh,” Nhạc Phong cố gắng khống chế cơn giận của mình, “Lúc anh mới nhìn thấy cô ấy, có phải cô ấy vẫn lành lặn đúng không?”
Ánh mắt Diệp Liên Thành thoáng ảm đạm, giọng nói hạ thấp xuống: “Đúng.”
“Vậy anh là heo à, anh ở ngay cạnh cô ấy, tại sao anh không giúp cô ấy?!!”
Nhạc Phong thực sự không nhịn được, nói được một nửa đã tung một quyền tới, may mà lão Trương có chuẩn bị, vội vàng ôm lấy thắt lưng kéo anh về đằng sau: “Này, này, nén bi thương, kiềm chế một chút, kiềm chế một chút chứ.”
Diệp Liên Thành ngơ ngẩn đứng đó, nhìn Nhạc Phong tức giận, mắt cày xè, anh ta hít một hơi, run giọng nói một câu: “Thật xin lỗi, Nhạc Phong.”
“Xin lỗi?” Nhạc Phong giận quá hóa cười, “Anh nói xin lỗi với tôi? Cô ấy là gì của tôi mà anh xin lỗi tôi? Anh có biết không, cô ấy chính là…”
Anh kịp thời ngừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng xô mạnh lão Trương ra ngoài, sải bước nhanh chóng ra ngoài cửa.
Lão Trương thở phào một hơi, nhìn bóng lưng của Nhạc Phong, bỗng nhiên lại dấy lên chút ý vị đồng cảm, buông một câu như cảm khái: “Cái cậu này… Nhớ năm xưa, tôi cũng nóng tính như vậy đấy.”
Nói xong quay đầu lại, hai người cảnh sát trẻ khác và Mẫn Tử Hoa đang đồng loạt nhìn ông ta như nhìn thấy quỷ.
Lão Trương lập tức ý thức được mình đang lệch lạc nghiêm trọng, vội vàng đổi sang vẻ mặt bất bình phẫn nộ: “Đúng là coi thường cảnh sát, quá manh động! Thật là quá đáng!”
————————————————————
Mao Ca theo Nhạc Phong đi thẳng về Phong Nguyệt, Mao Ca mặc dù không thấy được bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng từ những tiếng tranh chấp sau đó cũng đoán ra được chút ít, dọc đường đều phải quan sát sắc mặt Nhạc Phong, cũng không tiện nói gì thêm, khi gần tới Phong Nguyệt, Nhạc Phong dừng bước lại: “Lão Mao tử, anh về trước đi, em đi xung quanh… tìm một chút xem.”
Mao Ca thấy lạ: “Chú tìm gì chứ? Chú tìm…”
Nói được một nửa mới phản ứng kịp: “Phong Tử, chúng ta đừng dây vào được không, chuyện này giao cho công an đi, người ta mới có khả năng lo liệu! Hơn nữa, một tay cậu vẫn còn đang bó bột kia kìa, cậu còn muốn đuổi theo hung…”
Nhạc Phong biết Mao Ca nghĩ sai: “Không phải, em chỉ muốn đi tìm Đường Đường thôi.”
Mao Ca lại càng khó hiểu hơn: “Tìm cô ấy làm gì, cô ấy chết rồi.”
Nhạc Phong trầm mặc một chút, thanh âm trầm xuống: “Trong lòng em, vẫn cảm thấy, cô ấy… cô ấy sẽ không chết.”
“Chú cảm thấy không chết thì cô ấy sẽ không chết sao, chú là Jesus à?”
Nhạc Phong hiếm khi không đôi co với anh ta: “Anh có nhớ lần ở Ca Nại không, chúng ta cũng cho là cô ấy đã xảy ra chuyện? Nhưng sau đó, không phải cô ấy vẫn ổn đấy sao?”
“Lần đó khác!” Mao Ca cũng đoán được anh nhắc đến chuyện nào, “Lần đó ai mà biết được cô ấy có mặc đồ che chắn gì ở trong hay không, dù nói áo chống đạn người bình thường khó mà mua được, nhưng mà chú cũng thấy rồi đấy, cô nhóc này rất lắm chiêu, chưa biết chừng cô ta tự làm một chiếc để mặc thì sao? Lần này chú không nghe công an nói sao, chân ghế đâm xuyên qua, đâm xuyên qua ấy, chú biết thế nào gọi là đâm xuyên qua không?”
Mao Ca vừa nói vừa khoa tay múa chân, hận không thể cũng đâm xuyên Nhạc Phong một cái cho anh hiểu.
Nhạc Phong bình tĩnh nhìn Mao Ca: “Vậy anh có thể giải thích được, tại sao không phát hiện được thi thể của Đường Đường ở hiện trường không?”
Mao Ca giậm chân: “Bị Ngô Thiên và A Điềm đưa đi rồi.”
“Lúc ấy động tĩnh rất lớn, Diệp Liên Thành lại chạy thoát được, người xung quanh đều bị kinh động. Nếu như anh là hung thủ, nhất định anh sẽ phải chạy trốn trước, tại sao còn phải phí sức mang thi thể đi? Hơn nữa, Ngô Thiên và A Điềm đã bị cảnh sát tình nghi, bọn chúng căn bản đã là tội phạm giết người, còn sợ người ta phát hiện ra thi thể hay sao?”
“Cho nên là?” Mao Ca đờ ra, “Ý của cậu là, Đường Đường chết rồi, lại vùng dậy từ trên đất chạy đi? Phong Tử, cậu phát sốt rồi hả, cậu xem Resident Evil nhiều quá rồi đúng không?
————————————————————
Cát Nhị coi như một nửa là người mù, khoảng chừng trên dưới sáu mươi, mấy năm trước mở quán coi bói cho người ta ở Cổ Thành, lúc đó lão còn chưa mù, sau đó, mệnh số càng xem càng chính xác, danh tiếng càng lúc càng lớn, mắt bắt đầu mọc ra một thứ không biết là thứ gì, một tầng trắng ởn, trông như lông mao, nhìn mà khiến người ta buồn nôn, người xung quanh bắt đầu len lén bàn tán kỳ thị, lão nghĩ, hẳn là đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông Trời bắt lão ta phải câm miệng, vậy nên không mở quán nữa mà chạy vào trong núi tìm một khoảnh đất vắng vẻ, dựng một cái lều mà ở.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, sau khi không mở quán, tật mắt liền không còn tệ đi nữa, mơ mơ hồ hồ còn có thể nhìn thấy chút bóng dáng, trong núi thanh tĩnh, dễ làm việc, vậy nên lão quyết định ở lâu dài trên núi, lại dựng thêm hai ba cái lều nữa, quây một cái sân, bắt được khoảng mười con mèo hoang, buộc mấy con chó, chó là lão cố ý mua về, toàn là chó mực, giữ lại hữu dụng.
Việc làm ăn thì vẫn phải tiếp tục, mọc được cái mồm, hàng ngày cũng phải ăn cơm. Nếu như trước kia toàn khách tạp nham thì bây giờ coi như ít mà chất — lão vẫn có một vài khách hàng bí mật qua lại có thể “tin được”, mà sự giới thiệu bí mật của khách cũ lại mang đến nguồn khách mới cho lão, lão lấy giá rất cao, giúp người ta xử lý một vài phiền phức rất khó giải quyết, ví dụ như… chuyện của Ngô Thiên.
Thời gian là khoảng hơn ba giờ sáng, lão khoác áo ngồi giữa tấm nệm rơm ở giữa lều, tay vuốt ve ba chiếc xương đinh, hút chiếc bình shisha kiểu cổ, miệng phát ra những tiếng ục ục.
“Đại tiên nhận ra có gì không ổn sao?” Một kẻ giết người không chớp mắt như Ngô Thiên, vậy mà lúc này cũng căng thẳng, gã liếc mắt nhìn thi thể của Quý Đường Đường được bọc bằng ga giường dưới chân, lại nuốt một ngụm nước bọt: “Trên người con nhóc này lục được ba cái xương đinh này… Thầy có nói là có năm cái, cô gái này liệu có phải khắc tinh của con không ạ?”
Cát Nhị lại ục ục rít một hơi, chậm rãi bỏ xương đinh xuống: “Vận may của anh cũng không tệ, đầu óc cũng còn nhanh nhẹn, còn biết đường mang thi thể đến.”
Ngô Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, lúc ấy con nghĩ, con bé này khi còn sống đã có thể giúp người chết đối phó con, có chết chắc cũng là lệ quỷ, bị nó quấn phải, chắc còn phiền phức hơn cả Trần Lai Phượng, không bằng mang theo luôn, dù sao Đại tiên hôm nay cũng định trấn áp Trần Lai Phượng, không bằng trấn luôn cả con bé này.”
Cát Nhị giơ hai ngón tay lên: “Hai vạn.”
“Tổng cộng hai vạn?”
“Thêm hai vạn.”
“Trần Lai Phượng mới chỉ có một vạn….”
Ngô Thiên còn chưa dứt lời, A Điềm đã kịp thời kéo gã lại, móc từ trong chiếc túi du lịch bên cạnh ra hai cọc tiền, nhất mực cung kính đẩy tới trước mặt lão mù Cát Nhị: “Hai vạn thì hai vạn, chỉ cần có thể chấm dứt chuyện này, ngày lễ ngày Tết cũng sẽ không quên dâng lễ cho Đại tiên.”
Lão mù Cát Nhị cười rộ lên, cặp môi vừa mở đã để lộ ra một hàm răng xiêu vẹo vàng khè: “Mang xác nó đặt cùng với Trần Lai Phượng ở đằng sau đi.”
Ngô Thiên nén ngọn lửa trong lòng xuống, cùng A Điềm một nhấc đầu một nhấc chân, mang thi thể Quý Đường Đường ra đằng sau, lúc đứng dậy, không kìm được mà liếc mắt nhìn Trần Lai Phượng, cái xác này này đã rữa nát chỉ còn lại xương, miễn cưỡng mới sắp thành hình người, hai hốc mắt đen ngòm to đùng trên cái sọ tựa như muốn nuốt lấy gã.
Ngô Thiên rùng mình một cái, Cát Nhị đằng trước lại giống như có thể nhìn thấu tâm tư của gã vậy: “Cũng may nhà anh vận khí không tệ, giết Trần Lai Phượng xong, chôn cô ta dưới gốc cây, rễ cây từ dưới đất mọc ra, chui vào xác cô ta, quấn lấy xương cô ta, anh đừng có coi thường sức sinh trưởng của đám thực vật này, nghe nói độ mạnh khi hạt giống nảy mầm có thể khiến cho xương sọ cũng phải nứt ra, Trần Lai Phượng còn chết một cách đau đớn như vậy, oán khí vượt xa những kẻ chết bình thường. Chính oán khí của cô ta đã dẫn khắc tinh đến với anh, cũng là mệnh số của anh đã tới.”
A Điềm vô cùng thấp thỏm: “Vậy… thưa Đại tiên, làm sao để trấn áp?”
Cát Nhị mò mẫm đứng dậy, cầm lấy cái gậy đang gác bên cạnh, sau đó dùng tay còn lại chỉ chỉ Ngô Thiên: “Anh, theo tôi ra ngoài, giết một con chó mực, lấy máu.”
Yết hầu Ngô Thiên lộn một cái, bước tới bên cạnh Cát Nhị, A Điềm theo bản năng cũng muốn đi theo, Cát Nhị sầm mặt xuống: “Đàn bà chớ có theo, bẩn.”
Ngô Thiên nghe vậy, trừng mắt nhìn A Điềm một cái, A Điềm do dự một chút, ngồi xuống tấm nệm rơm mà Cát Nhị vừa mới ngồi, trơ mắt nhìn hai người kia bỏ đi, trong lều nhất thời yên tĩnh trở lại, cô ta có chút hoảng hốt, ngón tay sờ soạng trên nệm, chợt chạm phải mấy cây xương đinh kia, vội rụt tay lại như bị điện giật, quay đầu lại nhìn thi thể của Trần Lai Phượng và Quý Đường Đường cách đó không xa, lại nhích dần ra phía mép nệm.
Lại một lúc sau đó, bên ngoài hình như đang bắt chó, tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, còn cả tiếng chửi rủa của Ngô Thiên đan xen vào nhau, ở giữa lại chen lẫn giọng nói không chút nhấp nhô của Cát Nhị: “Từ từ thôi, con chó này là để giúp anh hóa tà đấy.”
A Điềm ngồi một cách gò bó, thấp thỏm chờ, tiếng động bên ngoài lớn hơn, con chó đen đang sủa như điên, có lẽ là đang giãy dụa, trong sự rợn tóc gáy ấy, A Điềm bỗng nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng chuông nhè nhẹ.
Rất nhẹ rất mềm, tựa như một khúc dương cầm, hoặc giống như tiếng à ơi dỗ dành trẻ con lúc đi ngủ, da đầu A Điềm tê rần, cô ta từ từ quay đầu lại.
Nơi đó, tấm ga bọc Quý Đường Đường đã bị mở ra, ngay chính giữa là một vũng máu, thi thể lại không thấy đâu.
Mà giữa khoang bụng của bộ xương Trần Lai Phượng lại có một chuỗi chuông gió, thanh la vắt qua xương trắng, đang nhẹ nhàng va vào nhau, âm thanh êm dịu mà mênh mang, tựa như thứ âm nhạc bay ra từ một quán cà phê vắng khách trong một buổi chiều nhàn tản.
Mười đầu ngón tay của A Điềm cuối cùng cũng mất khống chế mà bắt đầu co rút, trong con ngươi phản chiếu lại chuỗi chuông gió kia rõ ràng, cô ta cảm thấy như có ai đó đang cạy đỉnh đầu của mình ra, trút một âu nước nóng bỏng xuống, bỏng đến mức khiến cho toàn thân cô ta đều bốc hơi.
Sau lưng, có người nhẹ giọng hỏi cô ta: “Cô đang tìm tôi à?”
————————————————————
Trói bốn chân treo ngược con chó đen đang giãy dụa kịch liệt lại, ánh mắt Ngô Thiên lóe lên một tia độc ác, hắn nuốt một câu chửi xuống, lưỡi liềm trong tay chuẩn xác mà nhanh chóng cắt đứt cổ họng của con chó đen.
Máu phun ra, ánh mắt của Ngô Thiên mờ mịt, đám chó đen bên cạnh xót đồng loại, sủa như điên không ngớt, đúng vào lúc này, Ngô Thiên dường như nghe thấy tiếng kêu của A Điềm, thê lương mà ngắn ngủn, gã sợ run bắn người, lúc nghiêng tai nghe một lần nữa, lại không thấy bất cứ âm thanh nào.
Ngô Thiên một tay ấn lên người con chó, để tránh cho nó giãy dụa làm cho máu bắn ra ngoài thùng, một tay khác day lên đôi mắt bị máu làm cho nhòa nhoẹt, vừa day vừa hỏi Cát Nhị bên cạnh: “Thầy có nghe thấy tiếng của A Điềm không?”
Cát Nhị nheo mắt nhìn về phía cửa lều, mơ mơ màng màng thấy bên trong có một cái bóng phụ nữ. Lão đáp lời Ngô Thiên: “Không sao hết, cô ta vẫn còn ở trong kia.”
“Một lão già bao nuôi bồ nhí, sớm muộn cũng gặp chuyện không may, thấy chưa, tôi nói chuẩn không.”
“Nghe nói là xảy ra án mạng.”
“Tà môn thật, dạo này mới có mấy ngày mà đã có vài vụ án mạng rồi.”
“Giết người vì tình, tôi cho anh hay, tuyệt đối là giết người vì tình! Cái cô chủ khách sạn Phong Nguyệt kia chẳng phải là tình nhân của Diệp Liên Thành còn gì, mà cô A Điềm này lại là nhân tình trước kia của Diệp Liên Thành, tuyệt đối là giết người vì tình!”
…
So với bên ngoài, không khí trong sân nặng nề hơn rất nhiều, vài người cảnh sát vây xung quanh vị trí có vết máu ở cửa, người đeo găng tay cầm bàn chải nhỏ quét bạc bromide, người thì chụp hình, người thì ôm bản kẹp giấy múa bút thành văn, lão Trương đưa Nhạc Phong đến phía sau căn biệt thự, bảo anh nhìn khung cửa sổ không có kính kia.
“Diệp Liên Thanh nói, lúc đó trong nhà có ít nhất ba người: A Điềm, Ngô Thiên, người còn lại chính là Quý Đường Đường. Cửa đều phải mở bằng chìa khóa, A Điềm đi cùng Ngô Thiên về nên sẽ không phá cửa kính. Khung cửa kính này nhất định là do Quý Đường Đường đập.”
Nhạc Phong không nói gì.
“Cô gái này bị làm sao vậy? Làm gì có cô gái bình thường nào nửa đêm nửa hôm lại đi phá cửa sổ vào nhà người ta? Hơn nữa nhất định là cô ta trèo tường vào đúng không? Cô ta căn bản không phải là bạn gái của cậu đúng không? Giờ tôi mới suy nghĩ triệt để, Trì Hồng Anh và Thẩm Gia Nhạn bị giết, cô ta không là người chứng kiến thì cũng là người cuối cùng xuất hiện, hôm nay còn xảy ra chuyện một cách kỳ quái như vậy. Còn nữa, tôi nhớ ra rồi, hôm qua ở Hạ Thành cũng là cô ta cầm dao đúng không? Thần tiên của tôi ơi, chuyện này là thế nào vậy?”
Nhạc Phong vẫn chưa lên tiếng.
Lão Trương cáu: “Cậu nói đi xem nào?”
“Nói gì?” Nhạc Phong cười lạnh, “Tôi làm sao mà biết được.”
Lão Trương quát anh: “Cô ta không phải là bạn gái của cậu sao?!”
“Không phải ông vừa mới kết luận nói cô ấy không phải sao?” Nhạc Phong châm chọc, “Hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Các người không phải là cảnh sát nhân dân dũng mãnh như thần sao? Ông còn không tra ra nổi đã xảy ra chuyện gì, ông hỏi tôi? Tôi là thần tiên à? Ông đến Phong Nguyệt xem đăng ký vào trọ của Quý Đường Đường coi cô ta vào Cổ Thành từ hôm nào? Cô ta tới hôm nào thì tôi quen cô ấy từ hôm đó, chuyện của cô ta tôi có thể biết sao?”
Lão Trương bị anh làm cho nghẹn cứng không nói thành lời, được một lúc, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu giỏi lắm nhóc con, cậu dám quát công an, cậu, cậu….”
“Cậu” nửa ngày trời vẫn không có câu kết, cuối cùng mới dốc hết vẻ uy phong của cảnh sát ra: “Quay về Phong Nguyệt đi, đừng có mà đi lung tung, có chuyện còn cần hỏi đến cậu đấy, tôi cho cậu hay, tiểu tử thối, chuyện này tôi còn chưa xong với cậu đâu, còn nói người ta là bạn gái cậu, lừa gạt cảnh sát, nhiễu loạn phương hướng điều tra… Sao cậu còn chưa đi hả?”
“Tôi đợi họ Diệp ra ngoài.”
Lão Trương cảnh giác: “Cậu lại định làm gì nữa hả, cậu lại định đánh người nữa có phải không? Có tin tôi sẽ dùng bạo lực để thẩm tra cậu không?”
Ông ta vừa nói vừa gỡ cái còng tay treo trên thắt lưng xuống, cũng quái dị, bình thường gỡ một cái là ra, hôm nay không biết móc phải chỗ nào, không sao kéo ra được, đành phải vừa chiến đấu với cái thắt lưng vừa tiếp tục đe dọa Nhạc Phong: “Lần trước cậu đánh người, tôi đã nhớ kỹ cậu rồi, hôm nay cậu mà dám coi thường cảnh sát nữa…”
Nói còn chưa xong, Nhạc Phong đã đẩy ông ta ra tiến về phía trước, lão Trương từ xa đã nhìn thấy Diệp Liên Thành lấy lời khai xong được người ta dẫn ra khỏi nhà, vội vàng xông tới, cuối cùng cũng thành công chặn được Nhạc Phong lại trước khi anh đến trước mặt Diệp Liên Thành.
Diệp Liên Thành thoạt nhìn cũng rất suy sụp, bên cạnh có Mẫn Tử Hoa đi cùng, đằng sau có hai cảnh sát, anh ta liếc thấy Nhạc Phong, môi ngập ngừng một chút, dường như muốn nói gì đó, Nhạc Phong không muốn nghe anh ta nói thừa: “Tôi hỏi anh, anh thực sự thấy, kẻ đó cầm chân ghế đâm xuyên cô ấy?”
Diệp Liên Thành trầm mặc một chút, sau đó gật đầu: “Thật sự thấy được, đâm từ đằng sau, đằng trước còn lộ ra chừng nửa tấc.”
Nhạc Phong nhìn xoáy vào anh ta, nắm tay từ từ siết chặt lại, lão Trương mắt thấy tay anh đã hằn cả gân xanh lên, lòng nhủ không ổn, thằng ranh này có tiền sự, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho đám Mẫn Tử Hoa lùi lại đằng sau.
“Vậy tôi lại hỏi anh,” Nhạc Phong cố gắng khống chế cơn giận của mình, “Lúc anh mới nhìn thấy cô ấy, có phải cô ấy vẫn lành lặn đúng không?”
Ánh mắt Diệp Liên Thành thoáng ảm đạm, giọng nói hạ thấp xuống: “Đúng.”
“Vậy anh là heo à, anh ở ngay cạnh cô ấy, tại sao anh không giúp cô ấy?!!”
Nhạc Phong thực sự không nhịn được, nói được một nửa đã tung một quyền tới, may mà lão Trương có chuẩn bị, vội vàng ôm lấy thắt lưng kéo anh về đằng sau: “Này, này, nén bi thương, kiềm chế một chút, kiềm chế một chút chứ.”
Diệp Liên Thành ngơ ngẩn đứng đó, nhìn Nhạc Phong tức giận, mắt cày xè, anh ta hít một hơi, run giọng nói một câu: “Thật xin lỗi, Nhạc Phong.”
“Xin lỗi?” Nhạc Phong giận quá hóa cười, “Anh nói xin lỗi với tôi? Cô ấy là gì của tôi mà anh xin lỗi tôi? Anh có biết không, cô ấy chính là…”
Anh kịp thời ngừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng xô mạnh lão Trương ra ngoài, sải bước nhanh chóng ra ngoài cửa.
Lão Trương thở phào một hơi, nhìn bóng lưng của Nhạc Phong, bỗng nhiên lại dấy lên chút ý vị đồng cảm, buông một câu như cảm khái: “Cái cậu này… Nhớ năm xưa, tôi cũng nóng tính như vậy đấy.”
Nói xong quay đầu lại, hai người cảnh sát trẻ khác và Mẫn Tử Hoa đang đồng loạt nhìn ông ta như nhìn thấy quỷ.
Lão Trương lập tức ý thức được mình đang lệch lạc nghiêm trọng, vội vàng đổi sang vẻ mặt bất bình phẫn nộ: “Đúng là coi thường cảnh sát, quá manh động! Thật là quá đáng!”
————————————————————
Mao Ca theo Nhạc Phong đi thẳng về Phong Nguyệt, Mao Ca mặc dù không thấy được bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng từ những tiếng tranh chấp sau đó cũng đoán ra được chút ít, dọc đường đều phải quan sát sắc mặt Nhạc Phong, cũng không tiện nói gì thêm, khi gần tới Phong Nguyệt, Nhạc Phong dừng bước lại: “Lão Mao tử, anh về trước đi, em đi xung quanh… tìm một chút xem.”
Mao Ca thấy lạ: “Chú tìm gì chứ? Chú tìm…”
Nói được một nửa mới phản ứng kịp: “Phong Tử, chúng ta đừng dây vào được không, chuyện này giao cho công an đi, người ta mới có khả năng lo liệu! Hơn nữa, một tay cậu vẫn còn đang bó bột kia kìa, cậu còn muốn đuổi theo hung…”
Nhạc Phong biết Mao Ca nghĩ sai: “Không phải, em chỉ muốn đi tìm Đường Đường thôi.”
Mao Ca lại càng khó hiểu hơn: “Tìm cô ấy làm gì, cô ấy chết rồi.”
Nhạc Phong trầm mặc một chút, thanh âm trầm xuống: “Trong lòng em, vẫn cảm thấy, cô ấy… cô ấy sẽ không chết.”
“Chú cảm thấy không chết thì cô ấy sẽ không chết sao, chú là Jesus à?”
Nhạc Phong hiếm khi không đôi co với anh ta: “Anh có nhớ lần ở Ca Nại không, chúng ta cũng cho là cô ấy đã xảy ra chuyện? Nhưng sau đó, không phải cô ấy vẫn ổn đấy sao?”
“Lần đó khác!” Mao Ca cũng đoán được anh nhắc đến chuyện nào, “Lần đó ai mà biết được cô ấy có mặc đồ che chắn gì ở trong hay không, dù nói áo chống đạn người bình thường khó mà mua được, nhưng mà chú cũng thấy rồi đấy, cô nhóc này rất lắm chiêu, chưa biết chừng cô ta tự làm một chiếc để mặc thì sao? Lần này chú không nghe công an nói sao, chân ghế đâm xuyên qua, đâm xuyên qua ấy, chú biết thế nào gọi là đâm xuyên qua không?”
Mao Ca vừa nói vừa khoa tay múa chân, hận không thể cũng đâm xuyên Nhạc Phong một cái cho anh hiểu.
Nhạc Phong bình tĩnh nhìn Mao Ca: “Vậy anh có thể giải thích được, tại sao không phát hiện được thi thể của Đường Đường ở hiện trường không?”
Mao Ca giậm chân: “Bị Ngô Thiên và A Điềm đưa đi rồi.”
“Lúc ấy động tĩnh rất lớn, Diệp Liên Thành lại chạy thoát được, người xung quanh đều bị kinh động. Nếu như anh là hung thủ, nhất định anh sẽ phải chạy trốn trước, tại sao còn phải phí sức mang thi thể đi? Hơn nữa, Ngô Thiên và A Điềm đã bị cảnh sát tình nghi, bọn chúng căn bản đã là tội phạm giết người, còn sợ người ta phát hiện ra thi thể hay sao?”
“Cho nên là?” Mao Ca đờ ra, “Ý của cậu là, Đường Đường chết rồi, lại vùng dậy từ trên đất chạy đi? Phong Tử, cậu phát sốt rồi hả, cậu xem Resident Evil nhiều quá rồi đúng không?
————————————————————
Cát Nhị coi như một nửa là người mù, khoảng chừng trên dưới sáu mươi, mấy năm trước mở quán coi bói cho người ta ở Cổ Thành, lúc đó lão còn chưa mù, sau đó, mệnh số càng xem càng chính xác, danh tiếng càng lúc càng lớn, mắt bắt đầu mọc ra một thứ không biết là thứ gì, một tầng trắng ởn, trông như lông mao, nhìn mà khiến người ta buồn nôn, người xung quanh bắt đầu len lén bàn tán kỳ thị, lão nghĩ, hẳn là đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông Trời bắt lão ta phải câm miệng, vậy nên không mở quán nữa mà chạy vào trong núi tìm một khoảnh đất vắng vẻ, dựng một cái lều mà ở.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, sau khi không mở quán, tật mắt liền không còn tệ đi nữa, mơ mơ hồ hồ còn có thể nhìn thấy chút bóng dáng, trong núi thanh tĩnh, dễ làm việc, vậy nên lão quyết định ở lâu dài trên núi, lại dựng thêm hai ba cái lều nữa, quây một cái sân, bắt được khoảng mười con mèo hoang, buộc mấy con chó, chó là lão cố ý mua về, toàn là chó mực, giữ lại hữu dụng.
Việc làm ăn thì vẫn phải tiếp tục, mọc được cái mồm, hàng ngày cũng phải ăn cơm. Nếu như trước kia toàn khách tạp nham thì bây giờ coi như ít mà chất — lão vẫn có một vài khách hàng bí mật qua lại có thể “tin được”, mà sự giới thiệu bí mật của khách cũ lại mang đến nguồn khách mới cho lão, lão lấy giá rất cao, giúp người ta xử lý một vài phiền phức rất khó giải quyết, ví dụ như… chuyện của Ngô Thiên.
Thời gian là khoảng hơn ba giờ sáng, lão khoác áo ngồi giữa tấm nệm rơm ở giữa lều, tay vuốt ve ba chiếc xương đinh, hút chiếc bình shisha kiểu cổ, miệng phát ra những tiếng ục ục.
“Đại tiên nhận ra có gì không ổn sao?” Một kẻ giết người không chớp mắt như Ngô Thiên, vậy mà lúc này cũng căng thẳng, gã liếc mắt nhìn thi thể của Quý Đường Đường được bọc bằng ga giường dưới chân, lại nuốt một ngụm nước bọt: “Trên người con nhóc này lục được ba cái xương đinh này… Thầy có nói là có năm cái, cô gái này liệu có phải khắc tinh của con không ạ?”
Cát Nhị lại ục ục rít một hơi, chậm rãi bỏ xương đinh xuống: “Vận may của anh cũng không tệ, đầu óc cũng còn nhanh nhẹn, còn biết đường mang thi thể đến.”
Ngô Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, lúc ấy con nghĩ, con bé này khi còn sống đã có thể giúp người chết đối phó con, có chết chắc cũng là lệ quỷ, bị nó quấn phải, chắc còn phiền phức hơn cả Trần Lai Phượng, không bằng mang theo luôn, dù sao Đại tiên hôm nay cũng định trấn áp Trần Lai Phượng, không bằng trấn luôn cả con bé này.”
Cát Nhị giơ hai ngón tay lên: “Hai vạn.”
“Tổng cộng hai vạn?”
“Thêm hai vạn.”
“Trần Lai Phượng mới chỉ có một vạn….”
Ngô Thiên còn chưa dứt lời, A Điềm đã kịp thời kéo gã lại, móc từ trong chiếc túi du lịch bên cạnh ra hai cọc tiền, nhất mực cung kính đẩy tới trước mặt lão mù Cát Nhị: “Hai vạn thì hai vạn, chỉ cần có thể chấm dứt chuyện này, ngày lễ ngày Tết cũng sẽ không quên dâng lễ cho Đại tiên.”
Lão mù Cát Nhị cười rộ lên, cặp môi vừa mở đã để lộ ra một hàm răng xiêu vẹo vàng khè: “Mang xác nó đặt cùng với Trần Lai Phượng ở đằng sau đi.”
Ngô Thiên nén ngọn lửa trong lòng xuống, cùng A Điềm một nhấc đầu một nhấc chân, mang thi thể Quý Đường Đường ra đằng sau, lúc đứng dậy, không kìm được mà liếc mắt nhìn Trần Lai Phượng, cái xác này này đã rữa nát chỉ còn lại xương, miễn cưỡng mới sắp thành hình người, hai hốc mắt đen ngòm to đùng trên cái sọ tựa như muốn nuốt lấy gã.
Ngô Thiên rùng mình một cái, Cát Nhị đằng trước lại giống như có thể nhìn thấu tâm tư của gã vậy: “Cũng may nhà anh vận khí không tệ, giết Trần Lai Phượng xong, chôn cô ta dưới gốc cây, rễ cây từ dưới đất mọc ra, chui vào xác cô ta, quấn lấy xương cô ta, anh đừng có coi thường sức sinh trưởng của đám thực vật này, nghe nói độ mạnh khi hạt giống nảy mầm có thể khiến cho xương sọ cũng phải nứt ra, Trần Lai Phượng còn chết một cách đau đớn như vậy, oán khí vượt xa những kẻ chết bình thường. Chính oán khí của cô ta đã dẫn khắc tinh đến với anh, cũng là mệnh số của anh đã tới.”
A Điềm vô cùng thấp thỏm: “Vậy… thưa Đại tiên, làm sao để trấn áp?”
Cát Nhị mò mẫm đứng dậy, cầm lấy cái gậy đang gác bên cạnh, sau đó dùng tay còn lại chỉ chỉ Ngô Thiên: “Anh, theo tôi ra ngoài, giết một con chó mực, lấy máu.”
Yết hầu Ngô Thiên lộn một cái, bước tới bên cạnh Cát Nhị, A Điềm theo bản năng cũng muốn đi theo, Cát Nhị sầm mặt xuống: “Đàn bà chớ có theo, bẩn.”
Ngô Thiên nghe vậy, trừng mắt nhìn A Điềm một cái, A Điềm do dự một chút, ngồi xuống tấm nệm rơm mà Cát Nhị vừa mới ngồi, trơ mắt nhìn hai người kia bỏ đi, trong lều nhất thời yên tĩnh trở lại, cô ta có chút hoảng hốt, ngón tay sờ soạng trên nệm, chợt chạm phải mấy cây xương đinh kia, vội rụt tay lại như bị điện giật, quay đầu lại nhìn thi thể của Trần Lai Phượng và Quý Đường Đường cách đó không xa, lại nhích dần ra phía mép nệm.
Lại một lúc sau đó, bên ngoài hình như đang bắt chó, tiếng mèo kêu, tiếng chó sủa, còn cả tiếng chửi rủa của Ngô Thiên đan xen vào nhau, ở giữa lại chen lẫn giọng nói không chút nhấp nhô của Cát Nhị: “Từ từ thôi, con chó này là để giúp anh hóa tà đấy.”
A Điềm ngồi một cách gò bó, thấp thỏm chờ, tiếng động bên ngoài lớn hơn, con chó đen đang sủa như điên, có lẽ là đang giãy dụa, trong sự rợn tóc gáy ấy, A Điềm bỗng nghe thấy sau lưng vọng đến tiếng chuông nhè nhẹ.
Rất nhẹ rất mềm, tựa như một khúc dương cầm, hoặc giống như tiếng à ơi dỗ dành trẻ con lúc đi ngủ, da đầu A Điềm tê rần, cô ta từ từ quay đầu lại.
Nơi đó, tấm ga bọc Quý Đường Đường đã bị mở ra, ngay chính giữa là một vũng máu, thi thể lại không thấy đâu.
Mà giữa khoang bụng của bộ xương Trần Lai Phượng lại có một chuỗi chuông gió, thanh la vắt qua xương trắng, đang nhẹ nhàng va vào nhau, âm thanh êm dịu mà mênh mang, tựa như thứ âm nhạc bay ra từ một quán cà phê vắng khách trong một buổi chiều nhàn tản.
Mười đầu ngón tay của A Điềm cuối cùng cũng mất khống chế mà bắt đầu co rút, trong con ngươi phản chiếu lại chuỗi chuông gió kia rõ ràng, cô ta cảm thấy như có ai đó đang cạy đỉnh đầu của mình ra, trút một âu nước nóng bỏng xuống, bỏng đến mức khiến cho toàn thân cô ta đều bốc hơi.
Sau lưng, có người nhẹ giọng hỏi cô ta: “Cô đang tìm tôi à?”
————————————————————
Trói bốn chân treo ngược con chó đen đang giãy dụa kịch liệt lại, ánh mắt Ngô Thiên lóe lên một tia độc ác, hắn nuốt một câu chửi xuống, lưỡi liềm trong tay chuẩn xác mà nhanh chóng cắt đứt cổ họng của con chó đen.
Máu phun ra, ánh mắt của Ngô Thiên mờ mịt, đám chó đen bên cạnh xót đồng loại, sủa như điên không ngớt, đúng vào lúc này, Ngô Thiên dường như nghe thấy tiếng kêu của A Điềm, thê lương mà ngắn ngủn, gã sợ run bắn người, lúc nghiêng tai nghe một lần nữa, lại không thấy bất cứ âm thanh nào.
Ngô Thiên một tay ấn lên người con chó, để tránh cho nó giãy dụa làm cho máu bắn ra ngoài thùng, một tay khác day lên đôi mắt bị máu làm cho nhòa nhoẹt, vừa day vừa hỏi Cát Nhị bên cạnh: “Thầy có nghe thấy tiếng của A Điềm không?”
Cát Nhị nheo mắt nhìn về phía cửa lều, mơ mơ màng màng thấy bên trong có một cái bóng phụ nữ. Lão đáp lời Ngô Thiên: “Không sao hết, cô ta vẫn còn ở trong kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.