Chương 1: Hỗn thế ma vương
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
03/11/2022
Lạc Sanh nhìn chằm chằm quả cầu thơm khắc hoa bằng bạc treo dưới tấm màn màu xanh đến xuất thần, cặp mắt ngày xưa long lanh có thần thì giờ phút này có vẻ hơi dại ra, cũng bởi vậy, tiếng ríu rít của tiểu nha hoàn bên tai càng nổi bật lên.
“Cô nương, không phải chỉ là một Tô công tử thôi sao, ngài nhìn thuận mắt thì đoạt tới là được, thắt cổ vì hắn ta không đáng giá mà, hu hu hu ——”
Lạc Sanh giật giật đuôi mắt, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang ghé vào đầu giường khóc thút thít.
Nha hoàn này tên Hồng Đậu, vừa có thể nói vừa có thể khóc, ma âm như vậy ở bên tai đã ba ngày, đủ để cho nàng đại khái hiểu biết xong xuôi tình cảnh.
Nàng là con gái của Lạc đại đô đốc quyền thế ngập trời, bởi vì chọc họa nên bị đưa đến nhà ngoại, ở chỗ này nhìn trúng một người nam tử, sau khi bị cự tuyệt thì bi phẫn mà treo cổ tự tử.
Đây chẳng lẽ là một đứa ngốc sao?
“Đừng khóc.” Lạc Sanh mở miệng, giọng nói khàn khàn, cổ họng nóng rát rất đau.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Hồng Đậu vui vẻ ngẩng đầu: “Cô nương, cuối cùng ngài cũng chịu nói chuyện ——”
Không chờ Hồng Đậu lại nói, mành che bằng trúc đột nhiên bị nhấc lên, một người thiếu nữ như gió xoáy vọt vào tới, phía sau vang lên tiếng kinh hô của nha hoàn ở bên ngoài: “Đại cô nương, biểu cô nương đang nghỉ ngơi ——”
Thiếu nữ vọt tới trước mặt Lạc Sanh không chút khách khí chỉ vào nàng mắng: “Lạc Sanh, ngươi còn muốn chút thể diện nào nữa hay không? Vì được đến Tô nhị công tử lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, hiện tại tổ mẫu đã để nương của ta đến Tô gia nói việc hôn nhân, ngươi có thể coi như đạt được mong muốn phải không?”
Lạc Sanh chuyển mắt nhìn về phía khuôn mặt giận dữ của thiếu nữ.
Tuổi tác khoảng mười bốn mười lăm, hai má vì phẫn nộ mà nhiễm hai mảng đỏ thắm, sức sống bừng bừng như ánh bình minh.
Hồng Đậu trực tiếp nhảy dựng lên, phẫn nộ còn lớn hơn so với thiếu nữ: “Lớn mật, ngươi dám nói chuyện như vậy với cô nương của chúng ta!”
Thiếu nữ phỉ nhổ, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Lạc Sanh, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ, có bản lĩnh khiến cho những người đó bắt lại tất cả trên dưới Thịnh gia hết đi.”
Nha hoàn Thịnh gia nghe xong lời này sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch: “Đại cô nương, ngài vẫn nên đi về trước đi, biểu cô nương còn chưa khoẻ lắm ——”
Chọc vị biểu cô nương này nóng nảy, nói không chừng thật sự sẽ lệnh cho những Cẩm Lân Vệ đó đem trên dưới Thịnh gia đều bắt lại.
Cẩm Lân Vệ ấy, vô tình lại máu lạnh, thân tộc của chính mình cũng có thể xuống tay, nhà ngoại tính là cái gì.
Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Đại biểu tỷ, sao tỷ lại ở trong phòng tỷ tỷ của ta?”
Thiếu nữ nhìn về phía cửa, giọng điệu không tự giác hòa hoãn xuống: “Biểu đệ không nghe nói nương ta đến Tô gia sao?”
Thiếu niên đi vào trong, nhìn Lạc Sanh thật sâu với sắc mặt bình tĩnh một cái, mới nói với thiếu nữ: “Nghe nói, tuy nhiên đây là quyết định của trưởng bối, đại biểu tỷ tới tìm tỷ tỷ ta cũng vô dụng, vẫn nên trở về đi.”
Mặt thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc.
Vậy mà biểu đệ hướng về Lạc Sanh?
Lạc Thần và Lạc Sanh tuy rằng là tỷ đệ ruột thịt, chỉ là bảy năm trước cậu đã đến Thịnh gia bọn họ dưỡng thân thể, bao nhiêu năm trôi qua trên dưới cả nhà đã sớm coi biểu đệ như là người một nhà.
Trước đó vài ngày khi Lạc Sanh vừa tới, nàng mắt lạnh nhìn biểu đệ không nóng không lạnh với vị tỷ tỷ ruột này, hiện giờ lại làm sao ——
Dù là như thế nào, thiếu nữ vẫn cho biểu đệ cái mặt mũi này, tức giận trừng mắt với Lạc Sanh một cái nói: “Dùng nhiều thủ đoạn đoạt tới việc hôn nhân, ta chờ xem ngươi cùng Tô nhị công tử cử án tề mi!”
Dứt lời, thiếu nữ vén mành đi rồi.
Tấm mành trúc nhẹ nhàng lắc lư, để lại hai người tỷ đệ bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi môi hồng răng trắng, sinh ra rất đẹp trai, chỉ là dáng người thon gầy và màu da hơi trắng khiến cậu nhìn có chút gầy yếu.
Thiếu niên vừa mới còn nói chuyện thay Lạc Sanh, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh băng, không che giấu phiền chán và tức giận dưới đáy mắt chút nào, cắn răng nói: “Lạc Sanh, ngươi thấy nam tử có chút tư sắc liền phải dán lên sao? Thế nhưng có cảm thấy chút thẹn lòng nào hay không!”
Hồng Đậu ở một bên nhịn không được bất bình thay cô nương nhà mình: “Tô nhị công tử không phải chỉ có một chút tư sắc đâu.”
Cô nương của các nàng là người có ánh mắt thấp như vậy sao, chỉ có một chút tư sắc mới không hiếm gì đâu.
Lạc Thần không liếc mắt nhìn Hồng Đậu một cái, vẫn nhìn chằm chằm Lạc Sanh như cũ.
Rốt cuộc Lạc Sanh mở miệng: “Ngươi vừa mới bảo vệ ta.”
Nàng bị thương cổ họng nên giọng nói có chút nghẹn, giọng điệu lại không phải nghi vấn, mà là chắc chắn.
Lạc Thần ngẩn ra, cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó chính là thẹn quá thành giận: “Ngươi không cần tự mình đa tình, vừa mới bảo vệ ngươi là bởi vì rốt cuộc ngươi là cùng một mẹ đẻ ra với ta, người khác chỉ vào cái mũi ngươi mắng chẳng lẽ trên mặt ta sẽ có sáng rọi sao? Hiện tại đại cữu mẫu đã đến Tô gia nói việc hôn nhân của ngươi, chỉ mong về sau ngươi có thể mang bộ dáng chút, chớ có lại làm mất mặt xấu hổ!”
Bị đệ đệ ruột quở trách một hồi, Lạc Sanh hơi nhướn đuôi lông mày, hỏi: “Ý của ngươi là việc hôn nhân này có thể thành?”
Lạc Thần lại ngẩn ra lần nữa, trong nháy mắt khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.
Cậu mắng nhiều như vậy, nàng cái gì cũng không nghe vào, chỉ nhớ việc hôn nhân với Tô Diệu có thể thành hay không.
Sao cậu lại có tỷ tỷ như vậy——
Lạc Thần gắt gao nắm chặt quyền, phẫn nộ lại vô lực.
“Việc hôn nhân này có thể thành?” Dường như Lạc Sanh không thấy được đệ đệ tức giận, bình tĩnh hỏi lại.
Lạc Thần nhắm mắt, hít sâu, áp xuống xúc động phất tay áo bỏ đi, cười lạnh nói: “Ngươi dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ bức bách ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu có thể không thuận theo ngươi à?”
Thịnh gia và Tô gia là thế giao, hơn nữa phụ thân bọn họ quyền cao chức trọng, đại cữu mẫu tự mình đến Tô gia nói việc hôn nhân này, tám chín phần mười Tô gia sẽ đồng ý.
Lạc Sanh vẫn luôn dựa vào đầu giường đột nhiên ngồi dậy, Hồng Đậu vội đỡ lấy cánh tay nàng: “Cô nương, ngài muốn làm gì vậy?”
Chân Lạc Sanh đã rơi xuống đất, thân thể hơi có chút vô lực, nhàn nhạt nói: “Đi Tô gia, ngươi dẫn đường.”
Hồng Đậu không hỏi nhiều một chữ, lập tức thanh thúy đáp lời, đỡ Lạc Sanh đi ra ngoài.
Lạc Thần ngây ngốc một lát, vội vàng đuổi theo.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Cây quất trồng trong Phúc Ninh Đường chưa nở hoa, trong phòng truyền đến tiếng thở dài của Thịnh lão thái thái: “Chỉ mong sau khi việc hôn nhân của nha đầu này định rồi thì có thể an phận chút, ta cũng có thể ngủ an giấc mấy ngày.”
Phụ nhân ở một bên là Thịnh gia Nhị thái thái, Nhị cữu mẫu của tỷ đệ Lạc Sanh, giờ phút này nghe vậy thì cười lạnh ở trong lòng: Có vị biểu cô nương này ở đây, Thịnh gia có thể an ổn mới là lạ.
Khi Lạc đại đô đốc sai người đưa vị biểu cô nương này tới tiện thể mang theo thư có đề cập đến, xin lão thái thái giúp tìm kiếm một nhà tốt tác thành việc hôn nhân của Lạc Sanh.
Nghĩ đến việc này, Nhị thái thái liền hận không thể đấm đùi: Đây là muốn gả Lạc Sanh ở huyện Kim Sa, từ đây lại gắn lấy Thịnh gia bọn họ!
Thịnh lão thái thái phân phó nha hoàn tiến đến báo tin: “Kêu đại cô nương tới một chuyến.”
Không bao lâu thiếu nữ đến chỗ của Lạc Sanh chửi bậy đi vào, thành thục thi lễ: “Gặp qua tổ mẫu, nhị thẩm.”
Thịnh lão thái thái vẫy thiếu nữ tiến lên, dặn dò nói: “Giai Ngọc, về sau không được đi tìm biểu tỷ của cháu gây sự nữa, nó là khách ở nhà chúng ta.”
Lão thái thái nghĩ đến ngoại tôn nữ, thở dài trong lòng: Nha đầu kia à, chỉ cần không gây hoạ thì bà sẽ cám ơn trời đất.
Thịnh Giai Ngọc không phục, đang muốn mở miệng liền thấy một người nha hoàn vội vàng tiến vào, giọng gấp gáp nói: “Lão thái thái, biểu cô nương đi Tô gia!”
Thịnh lão thái thái đột nhiên thay đổi sắc mặt, không khỏi đối diện với Nhị thái thái.
Lửa giận trong mắt Thịnh Giai Ngọc bùng lên, xách làn váy chạy ra bên ngoài: “Tổ mẫu, cháu đi nhìn một cái!”
Thịnh lão thái thái trầm mặc thật lâu rồi vỗ nhẹ bàn trà lẩm bẩm nói: “Thật là nghiệp chướng mà.”
Nữ nhi ôn nhu hiểu lễ lại mất sớm của bà sao lại sinh ra một đứa Hỗn Thế Ma Vương như vậy chứ?
Edit: minhnguyetchiquang
“Cô nương, không phải chỉ là một Tô công tử thôi sao, ngài nhìn thuận mắt thì đoạt tới là được, thắt cổ vì hắn ta không đáng giá mà, hu hu hu ——”
Lạc Sanh giật giật đuôi mắt, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang ghé vào đầu giường khóc thút thít.
Nha hoàn này tên Hồng Đậu, vừa có thể nói vừa có thể khóc, ma âm như vậy ở bên tai đã ba ngày, đủ để cho nàng đại khái hiểu biết xong xuôi tình cảnh.
Nàng là con gái của Lạc đại đô đốc quyền thế ngập trời, bởi vì chọc họa nên bị đưa đến nhà ngoại, ở chỗ này nhìn trúng một người nam tử, sau khi bị cự tuyệt thì bi phẫn mà treo cổ tự tử.
Đây chẳng lẽ là một đứa ngốc sao?
“Đừng khóc.” Lạc Sanh mở miệng, giọng nói khàn khàn, cổ họng nóng rát rất đau.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Hồng Đậu vui vẻ ngẩng đầu: “Cô nương, cuối cùng ngài cũng chịu nói chuyện ——”
Không chờ Hồng Đậu lại nói, mành che bằng trúc đột nhiên bị nhấc lên, một người thiếu nữ như gió xoáy vọt vào tới, phía sau vang lên tiếng kinh hô của nha hoàn ở bên ngoài: “Đại cô nương, biểu cô nương đang nghỉ ngơi ——”
Thiếu nữ vọt tới trước mặt Lạc Sanh không chút khách khí chỉ vào nàng mắng: “Lạc Sanh, ngươi còn muốn chút thể diện nào nữa hay không? Vì được đến Tô nhị công tử lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, hiện tại tổ mẫu đã để nương của ta đến Tô gia nói việc hôn nhân, ngươi có thể coi như đạt được mong muốn phải không?”
Lạc Sanh chuyển mắt nhìn về phía khuôn mặt giận dữ của thiếu nữ.
Tuổi tác khoảng mười bốn mười lăm, hai má vì phẫn nộ mà nhiễm hai mảng đỏ thắm, sức sống bừng bừng như ánh bình minh.
Hồng Đậu trực tiếp nhảy dựng lên, phẫn nộ còn lớn hơn so với thiếu nữ: “Lớn mật, ngươi dám nói chuyện như vậy với cô nương của chúng ta!”
Thiếu nữ phỉ nhổ, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Lạc Sanh, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ, có bản lĩnh khiến cho những người đó bắt lại tất cả trên dưới Thịnh gia hết đi.”
Nha hoàn Thịnh gia nghe xong lời này sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch: “Đại cô nương, ngài vẫn nên đi về trước đi, biểu cô nương còn chưa khoẻ lắm ——”
Chọc vị biểu cô nương này nóng nảy, nói không chừng thật sự sẽ lệnh cho những Cẩm Lân Vệ đó đem trên dưới Thịnh gia đều bắt lại.
Cẩm Lân Vệ ấy, vô tình lại máu lạnh, thân tộc của chính mình cũng có thể xuống tay, nhà ngoại tính là cái gì.
Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên: “Đại biểu tỷ, sao tỷ lại ở trong phòng tỷ tỷ của ta?”
Thiếu nữ nhìn về phía cửa, giọng điệu không tự giác hòa hoãn xuống: “Biểu đệ không nghe nói nương ta đến Tô gia sao?”
Thiếu niên đi vào trong, nhìn Lạc Sanh thật sâu với sắc mặt bình tĩnh một cái, mới nói với thiếu nữ: “Nghe nói, tuy nhiên đây là quyết định của trưởng bối, đại biểu tỷ tới tìm tỷ tỷ ta cũng vô dụng, vẫn nên trở về đi.”
Mặt thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc.
Vậy mà biểu đệ hướng về Lạc Sanh?
Lạc Thần và Lạc Sanh tuy rằng là tỷ đệ ruột thịt, chỉ là bảy năm trước cậu đã đến Thịnh gia bọn họ dưỡng thân thể, bao nhiêu năm trôi qua trên dưới cả nhà đã sớm coi biểu đệ như là người một nhà.
Trước đó vài ngày khi Lạc Sanh vừa tới, nàng mắt lạnh nhìn biểu đệ không nóng không lạnh với vị tỷ tỷ ruột này, hiện giờ lại làm sao ——
Dù là như thế nào, thiếu nữ vẫn cho biểu đệ cái mặt mũi này, tức giận trừng mắt với Lạc Sanh một cái nói: “Dùng nhiều thủ đoạn đoạt tới việc hôn nhân, ta chờ xem ngươi cùng Tô nhị công tử cử án tề mi!”
Dứt lời, thiếu nữ vén mành đi rồi.
Tấm mành trúc nhẹ nhàng lắc lư, để lại hai người tỷ đệ bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi môi hồng răng trắng, sinh ra rất đẹp trai, chỉ là dáng người thon gầy và màu da hơi trắng khiến cậu nhìn có chút gầy yếu.
Thiếu niên vừa mới còn nói chuyện thay Lạc Sanh, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh băng, không che giấu phiền chán và tức giận dưới đáy mắt chút nào, cắn răng nói: “Lạc Sanh, ngươi thấy nam tử có chút tư sắc liền phải dán lên sao? Thế nhưng có cảm thấy chút thẹn lòng nào hay không!”
Hồng Đậu ở một bên nhịn không được bất bình thay cô nương nhà mình: “Tô nhị công tử không phải chỉ có một chút tư sắc đâu.”
Cô nương của các nàng là người có ánh mắt thấp như vậy sao, chỉ có một chút tư sắc mới không hiếm gì đâu.
Lạc Thần không liếc mắt nhìn Hồng Đậu một cái, vẫn nhìn chằm chằm Lạc Sanh như cũ.
Rốt cuộc Lạc Sanh mở miệng: “Ngươi vừa mới bảo vệ ta.”
Nàng bị thương cổ họng nên giọng nói có chút nghẹn, giọng điệu lại không phải nghi vấn, mà là chắc chắn.
Lạc Thần ngẩn ra, cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó chính là thẹn quá thành giận: “Ngươi không cần tự mình đa tình, vừa mới bảo vệ ngươi là bởi vì rốt cuộc ngươi là cùng một mẹ đẻ ra với ta, người khác chỉ vào cái mũi ngươi mắng chẳng lẽ trên mặt ta sẽ có sáng rọi sao? Hiện tại đại cữu mẫu đã đến Tô gia nói việc hôn nhân của ngươi, chỉ mong về sau ngươi có thể mang bộ dáng chút, chớ có lại làm mất mặt xấu hổ!”
Bị đệ đệ ruột quở trách một hồi, Lạc Sanh hơi nhướn đuôi lông mày, hỏi: “Ý của ngươi là việc hôn nhân này có thể thành?”
Lạc Thần lại ngẩn ra lần nữa, trong nháy mắt khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.
Cậu mắng nhiều như vậy, nàng cái gì cũng không nghe vào, chỉ nhớ việc hôn nhân với Tô Diệu có thể thành hay không.
Sao cậu lại có tỷ tỷ như vậy——
Lạc Thần gắt gao nắm chặt quyền, phẫn nộ lại vô lực.
“Việc hôn nhân này có thể thành?” Dường như Lạc Sanh không thấy được đệ đệ tức giận, bình tĩnh hỏi lại.
Lạc Thần nhắm mắt, hít sâu, áp xuống xúc động phất tay áo bỏ đi, cười lạnh nói: “Ngươi dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ bức bách ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu có thể không thuận theo ngươi à?”
Thịnh gia và Tô gia là thế giao, hơn nữa phụ thân bọn họ quyền cao chức trọng, đại cữu mẫu tự mình đến Tô gia nói việc hôn nhân này, tám chín phần mười Tô gia sẽ đồng ý.
Lạc Sanh vẫn luôn dựa vào đầu giường đột nhiên ngồi dậy, Hồng Đậu vội đỡ lấy cánh tay nàng: “Cô nương, ngài muốn làm gì vậy?”
Chân Lạc Sanh đã rơi xuống đất, thân thể hơi có chút vô lực, nhàn nhạt nói: “Đi Tô gia, ngươi dẫn đường.”
Hồng Đậu không hỏi nhiều một chữ, lập tức thanh thúy đáp lời, đỡ Lạc Sanh đi ra ngoài.
Lạc Thần ngây ngốc một lát, vội vàng đuổi theo.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Cây quất trồng trong Phúc Ninh Đường chưa nở hoa, trong phòng truyền đến tiếng thở dài của Thịnh lão thái thái: “Chỉ mong sau khi việc hôn nhân của nha đầu này định rồi thì có thể an phận chút, ta cũng có thể ngủ an giấc mấy ngày.”
Phụ nhân ở một bên là Thịnh gia Nhị thái thái, Nhị cữu mẫu của tỷ đệ Lạc Sanh, giờ phút này nghe vậy thì cười lạnh ở trong lòng: Có vị biểu cô nương này ở đây, Thịnh gia có thể an ổn mới là lạ.
Khi Lạc đại đô đốc sai người đưa vị biểu cô nương này tới tiện thể mang theo thư có đề cập đến, xin lão thái thái giúp tìm kiếm một nhà tốt tác thành việc hôn nhân của Lạc Sanh.
Nghĩ đến việc này, Nhị thái thái liền hận không thể đấm đùi: Đây là muốn gả Lạc Sanh ở huyện Kim Sa, từ đây lại gắn lấy Thịnh gia bọn họ!
Thịnh lão thái thái phân phó nha hoàn tiến đến báo tin: “Kêu đại cô nương tới một chuyến.”
Không bao lâu thiếu nữ đến chỗ của Lạc Sanh chửi bậy đi vào, thành thục thi lễ: “Gặp qua tổ mẫu, nhị thẩm.”
Thịnh lão thái thái vẫy thiếu nữ tiến lên, dặn dò nói: “Giai Ngọc, về sau không được đi tìm biểu tỷ của cháu gây sự nữa, nó là khách ở nhà chúng ta.”
Lão thái thái nghĩ đến ngoại tôn nữ, thở dài trong lòng: Nha đầu kia à, chỉ cần không gây hoạ thì bà sẽ cám ơn trời đất.
Thịnh Giai Ngọc không phục, đang muốn mở miệng liền thấy một người nha hoàn vội vàng tiến vào, giọng gấp gáp nói: “Lão thái thái, biểu cô nương đi Tô gia!”
Thịnh lão thái thái đột nhiên thay đổi sắc mặt, không khỏi đối diện với Nhị thái thái.
Lửa giận trong mắt Thịnh Giai Ngọc bùng lên, xách làn váy chạy ra bên ngoài: “Tổ mẫu, cháu đi nhìn một cái!”
Thịnh lão thái thái trầm mặc thật lâu rồi vỗ nhẹ bàn trà lẩm bẩm nói: “Thật là nghiệp chướng mà.”
Nữ nhi ôn nhu hiểu lễ lại mất sớm của bà sao lại sinh ra một đứa Hỗn Thế Ma Vương như vậy chứ?
Edit: minhnguyetchiquang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.