Chương 44:
Vinh Diệu Thiếu Nữ
01/11/2024
Bữa cơm tối hôm nay có canh cá trích, xương bò, bông cải xanh và rau cần.
Vương Kiến Quân lấy một cái mâm nhỏ ra dành riêng cho đoàn tử, khéo léo gắp từng miếng thức ăn vừa sức cho bé, rồi đặt bát canh cá qua một bên để nguội.
“Ta hôm nay đi làm thủ tục nhập học cho Diệu Diệu rồi. Giáo viên nhà trẻ rất tận tâm, biết bé mới ba tuổi rưỡi nên còn đưa cho ta một thực đơn đầy đủ dinh dưỡng. Giờ thì yên tâm, Diệu Diệu không lo thiếu chất nữa.” Vương Kiến Quân cười nói, mắt ánh lên niềm vui khi nhìn đoàn tử đang tập trung gặm xương bò.
Bé con mải mê ăn nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Chưởng môn, phải gọi là chưởng môn chứ…”
Vương Kiến Quân bật cười: “Được, được, chưởng môn.”
Nghe thế, đoàn tử mới hài lòng, tiếp tục gặm xương ngon lành, cái miệng nhỏ bóng nhẫy.
Lý Văn Tâm lau miệng cho bé, còn Đường Kim Qua thì đưa bát canh cá đã nguội vừa độ.
Canh cá hầm kĩ, nước màu trắng đục, có thêm đậu hũ non và cải thìa. Đoàn tử uống một ngụm mà mắt nheo lại đầy thích thú, hai chân nhỏ đong đưa vui sướng.
Vương Kiến Quân, Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua đều chăm chú nhìn bé, thấy bé ăn vui vẻ thì ai cũng thấy ấm lòng.
Lý Văn Tâm rót thêm canh, một bên hỏi Vương Kiến Quân: “Sư huynh, thủ tục nhập học của Diệu Diệu xong rồi chứ?”
Vương Kiến Quân gật đầu: “Xong rồi, thứ Hai tuần tới là có thể đi học. Lúc đó ta mới an tâm đi làm việc được.”
Dù giờ đây đã có chút tiền, nhưng họ vẫn không dám chi tiêu bừa bãi. Đoàn tử còn nhỏ, cần chi phí nuôi dưỡng và học hành, thế nên tiền tiết kiệm được đều để dành cho tương lai của bé.
“Cục...cục…”
Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên. Lý Văn Tâm tò mò: “Sư huynh lại mua gà con à?”
Vương Kiến Quân gật gù: “Ừ, mua năm con gà con. Vài hôm nữa lớn lên là có trứng tươi cho Diệu Diệu ăn. Lần này chắc chắn sẽ không bán chúng đi nữa.”
Trước đây, đạo quán cũng nuôi gà, nhưng vì quá nghèo nên cuối cùng phải bán cả gà đẻ trứng.
Năm chú gà con chạy tới gần ghế của đoàn tử, kêu líu ríu, nhặt những vụn rau bông cải xanh rơi vãi, ăn rất hào hứng.
Khi đoàn tử vừa uống xong một chén canh, nhìn xuống chân mới phát hiện dưới ghế có năm chú gà con tròn trĩnh, hai mắt bé sáng lên kinh ngạc và thích thú: “Gà con!”
Nói là làm, bé vội vàng nhảy khỏi ghế, ngồi bệt xuống đất để chơi với mấy chú gà.
“Đúng là trẻ con.” Vương Kiến Quân cười khẽ, rồi lấy bát canh cho đoàn tử thì chợt nghe một tiếng “rắc” giòn tan trên bàn.
Vương Kiến Quân lấy một cái mâm nhỏ ra dành riêng cho đoàn tử, khéo léo gắp từng miếng thức ăn vừa sức cho bé, rồi đặt bát canh cá qua một bên để nguội.
“Ta hôm nay đi làm thủ tục nhập học cho Diệu Diệu rồi. Giáo viên nhà trẻ rất tận tâm, biết bé mới ba tuổi rưỡi nên còn đưa cho ta một thực đơn đầy đủ dinh dưỡng. Giờ thì yên tâm, Diệu Diệu không lo thiếu chất nữa.” Vương Kiến Quân cười nói, mắt ánh lên niềm vui khi nhìn đoàn tử đang tập trung gặm xương bò.
Bé con mải mê ăn nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Chưởng môn, phải gọi là chưởng môn chứ…”
Vương Kiến Quân bật cười: “Được, được, chưởng môn.”
Nghe thế, đoàn tử mới hài lòng, tiếp tục gặm xương ngon lành, cái miệng nhỏ bóng nhẫy.
Lý Văn Tâm lau miệng cho bé, còn Đường Kim Qua thì đưa bát canh cá đã nguội vừa độ.
Canh cá hầm kĩ, nước màu trắng đục, có thêm đậu hũ non và cải thìa. Đoàn tử uống một ngụm mà mắt nheo lại đầy thích thú, hai chân nhỏ đong đưa vui sướng.
Vương Kiến Quân, Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua đều chăm chú nhìn bé, thấy bé ăn vui vẻ thì ai cũng thấy ấm lòng.
Lý Văn Tâm rót thêm canh, một bên hỏi Vương Kiến Quân: “Sư huynh, thủ tục nhập học của Diệu Diệu xong rồi chứ?”
Vương Kiến Quân gật đầu: “Xong rồi, thứ Hai tuần tới là có thể đi học. Lúc đó ta mới an tâm đi làm việc được.”
Dù giờ đây đã có chút tiền, nhưng họ vẫn không dám chi tiêu bừa bãi. Đoàn tử còn nhỏ, cần chi phí nuôi dưỡng và học hành, thế nên tiền tiết kiệm được đều để dành cho tương lai của bé.
“Cục...cục…”
Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên. Lý Văn Tâm tò mò: “Sư huynh lại mua gà con à?”
Vương Kiến Quân gật gù: “Ừ, mua năm con gà con. Vài hôm nữa lớn lên là có trứng tươi cho Diệu Diệu ăn. Lần này chắc chắn sẽ không bán chúng đi nữa.”
Trước đây, đạo quán cũng nuôi gà, nhưng vì quá nghèo nên cuối cùng phải bán cả gà đẻ trứng.
Năm chú gà con chạy tới gần ghế của đoàn tử, kêu líu ríu, nhặt những vụn rau bông cải xanh rơi vãi, ăn rất hào hứng.
Khi đoàn tử vừa uống xong một chén canh, nhìn xuống chân mới phát hiện dưới ghế có năm chú gà con tròn trĩnh, hai mắt bé sáng lên kinh ngạc và thích thú: “Gà con!”
Nói là làm, bé vội vàng nhảy khỏi ghế, ngồi bệt xuống đất để chơi với mấy chú gà.
“Đúng là trẻ con.” Vương Kiến Quân cười khẽ, rồi lấy bát canh cho đoàn tử thì chợt nghe một tiếng “rắc” giòn tan trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.