Chương 46:
Vinh Diệu Thiếu Nữ
01/11/2024
Cô bé đó còn chưa cai sữa, vậy mà toàn thân lại tỏa ra kim quang, còn lợi hại hơn cả vị tà đạo pháp sư đã tạo ra nó!
Nghĩ đến trận đòn vừa rồi, nó chỉ biết xoa xoa cái mông đau và nghiến răng hậm hực. Cứ đợi đấy, một ngày nào đó, nó sẽ tìm được cơ hội để ăn con bé đó, trở thành kẻ mạnh nhất thế gian.
Tà ác búp bê rơm âm hiểm cười: “Hừ hừ hừ…”
“Đánh ngươi!”
Một giọng trẻ con bỗng nhiên vang lên. Phản xạ có điều kiện, con búp bê rơm lập tức quỳ xuống, đập đầu vào cửa sổ lộp bộp.
Nhưng một lúc sau vẫn không thấy cú đấm nào, nó rón rén ngẩng đầu lên, phát hiện ra cô bé vẫn đang nằm trên giường, ngủ say sưa. Hoá ra là cô bé chỉ nói mớ.
Búp bê rơm thở phào dựa vào bậu cửa sổ, bất mãn lẩm bẩm: “Đồ tiểu quái vật!”
Dù Vương Kiến Quân đã hai lần bị dọa ngất vì con búp bê rơm, may thay sức khỏe vẫn còn tốt. Sau khi Lý Văn Tâm giúp Vân Diệu giải thích, anh đành chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng vẫn còn ám ảnh và tuyệt đối không dám nhìn nó thêm lần nào nữa.
Dù trước mặt Vân Diệu nó tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng đằng sau thì đầy tà khí. Nếu để nó ra ngoài, chắc chắn sẽ gây họa. So với con quỷ lần trước, nó còn đáng sợ hơn nhiều, không dễ tiêu diệt chút nào. Nếu không phải thế, hơn trăm năm trước các đạo sĩ đã không chỉ phong ấn nó bằng lá bùa.
Dĩ nhiên, đây chưa phải lý do chính để giữ nó lại. Nguyên nhân chủ yếu là do Vân Diệu nhận thấy nó có chút bản lĩnh, muốn nó thay thế vị trí của chú chó trước đây, bảo vệ đạo quan và ba người đệ tử khi cô bé vắng nhà. Và nếu nó dám không bảo vệ, thì sẽ bị đánh nhừ tử.
Sau bữa sáng, Vương Kiến Quân dặn dò Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua vài câu rồi xuống núi đi làm.
Vân Diệu cho năm con gà con ăn rau xanh, đeo bình sữa nhỏ và chiếc túi hoa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy vậy, Đường Kim Qua vội chạy tới: “Hôm nay để ta đi cùng chưởng môn nhé.”
Vân Diệu suy nghĩ, thấy hôm qua Đường Kim Qua đã học hành chăm chỉ, hôm nay cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, nên cô gật đầu đồng ý.
Lý Văn Tâm thì không yên tâm khi để hai đứa nhỏ đi cùng nhau. Anh chuẩn bị sữa bột và những vật dụng cần thiết để vào túi của Vân Diệu, đề phòng khi trưa không về kịp thì có sẵn sữa để uống.
Chuẩn bị xong xuôi, anh dẫn hai đứa ra ngoài. Nhưng ngay khi định khóa cửa, Vân Diệu bỗng giơ tay ra cản lại, gỡ con búp bê rơm đang treo trên túi của mình xuống và đặt lại trong đạo quan.
Nghĩ đến trận đòn vừa rồi, nó chỉ biết xoa xoa cái mông đau và nghiến răng hậm hực. Cứ đợi đấy, một ngày nào đó, nó sẽ tìm được cơ hội để ăn con bé đó, trở thành kẻ mạnh nhất thế gian.
Tà ác búp bê rơm âm hiểm cười: “Hừ hừ hừ…”
“Đánh ngươi!”
Một giọng trẻ con bỗng nhiên vang lên. Phản xạ có điều kiện, con búp bê rơm lập tức quỳ xuống, đập đầu vào cửa sổ lộp bộp.
Nhưng một lúc sau vẫn không thấy cú đấm nào, nó rón rén ngẩng đầu lên, phát hiện ra cô bé vẫn đang nằm trên giường, ngủ say sưa. Hoá ra là cô bé chỉ nói mớ.
Búp bê rơm thở phào dựa vào bậu cửa sổ, bất mãn lẩm bẩm: “Đồ tiểu quái vật!”
Dù Vương Kiến Quân đã hai lần bị dọa ngất vì con búp bê rơm, may thay sức khỏe vẫn còn tốt. Sau khi Lý Văn Tâm giúp Vân Diệu giải thích, anh đành chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng vẫn còn ám ảnh và tuyệt đối không dám nhìn nó thêm lần nào nữa.
Dù trước mặt Vân Diệu nó tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng đằng sau thì đầy tà khí. Nếu để nó ra ngoài, chắc chắn sẽ gây họa. So với con quỷ lần trước, nó còn đáng sợ hơn nhiều, không dễ tiêu diệt chút nào. Nếu không phải thế, hơn trăm năm trước các đạo sĩ đã không chỉ phong ấn nó bằng lá bùa.
Dĩ nhiên, đây chưa phải lý do chính để giữ nó lại. Nguyên nhân chủ yếu là do Vân Diệu nhận thấy nó có chút bản lĩnh, muốn nó thay thế vị trí của chú chó trước đây, bảo vệ đạo quan và ba người đệ tử khi cô bé vắng nhà. Và nếu nó dám không bảo vệ, thì sẽ bị đánh nhừ tử.
Sau bữa sáng, Vương Kiến Quân dặn dò Lý Văn Tâm và Đường Kim Qua vài câu rồi xuống núi đi làm.
Vân Diệu cho năm con gà con ăn rau xanh, đeo bình sữa nhỏ và chiếc túi hoa chuẩn bị ra ngoài.
Thấy vậy, Đường Kim Qua vội chạy tới: “Hôm nay để ta đi cùng chưởng môn nhé.”
Vân Diệu suy nghĩ, thấy hôm qua Đường Kim Qua đã học hành chăm chỉ, hôm nay cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, nên cô gật đầu đồng ý.
Lý Văn Tâm thì không yên tâm khi để hai đứa nhỏ đi cùng nhau. Anh chuẩn bị sữa bột và những vật dụng cần thiết để vào túi của Vân Diệu, đề phòng khi trưa không về kịp thì có sẵn sữa để uống.
Chuẩn bị xong xuôi, anh dẫn hai đứa ra ngoài. Nhưng ngay khi định khóa cửa, Vân Diệu bỗng giơ tay ra cản lại, gỡ con búp bê rơm đang treo trên túi của mình xuống và đặt lại trong đạo quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.