Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 44: Phá trận

Lưu Ly Túy Nguyệt

21/09/2020

Dĩ nhiên là Long Quân Trạch cũng nghe được một tiếng chim kêu khàn khàn kia, nghiêng đầu một cái liền nhìn thấy con chim loan trắng quen thuộc.

Cũng nhìn thấy đôi mắt cá chết kia của nó luôn.

Sau đó y liền… được nước lấn tới.

Y đưa hai tay ra ôm lấy Phượng Trường Ca, hoa nhỏ trên đỉnh đầu lại nở ra, dương dương đắc ý ném một ánh mắt quyến rũ cho chim loan trắng, “Ê, ngươi tới rồi, đáng tiếc là đã chậm, sư tôn đã vào tay ta rồi.”

Nói xong, y còn nâng người, hôn một cái lên mặt Phượng Trường Ca.

Chim loan trắng xù lông trong nháy mắt, nó vỗ cánh một cái rồi chợt xông tới, nhắm ngay cái đuôi rồng quấn quanh người Phượng Trường Ca, hung hăng mổ xuống.

Long Quân Trạch lanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt buông Phượng Trường Ca ra, hóa thành ngân long nghênh đón, chỉ một thoáng rồng bay chim nhảy, lông chim cùng vảy rồng bay loạn, tiếng rồng gầm và chim hót ầm ĩ, trên mặt băng nháy mắt loạn thành một đống.

Phượng Trường Ca chậm rãi đứng dậy, quả quyết làm như không thấy một đôi trẻ nít này mà ngước mắt nhìn về phía chân trời xa xa.

Nơi đó đang có một cái thuyền mây phá không bay tới, hai chữ “Thiên Sơn” được khảm bên mạn thuyền.

Đó là người của Thiên Sơn.

Thuyền mây đi tới gần, một rồng một chim đánh nhau cũng gần đến hồi cuối, rối rít dừng tay lại, một con chải chuốt lông chim một con chải chuốt vảy, Long Quân Trạch hóa thành hình người, sửa lại sắc mặt, lại khôi phục thành Thiên Đế bệ hạ lãnh đạm uy nghiêm đó.

Vô Vân Tử phi thân xuống từ trên thuyền mây, theo phía sau ông là đệ tử Bạch Cẩn Dật, hai người thi lễ với Long Quân Trạch một cái, rồi nhìn về phía Phượng Trường Ca, cười ha ha một tiếng, “Phượng chưởng môn, lại gặp mặt rồi.”

Phượng Trường Ca khẽ gật đầu, “Vân chưởng môn.”

Vô Vân Tử mỉm cười gật đầu, liếc nhìn con chim loan trắng có vẻ hơi nhếch nhác bên cạnh hắn, cười nói: “Con chim này là nửa đường chúng ta có gặp, nhìn nó có vẻ chật vật nhưng vẫn còn bay về phía trước, mấy lần suýt nữa rớt xuống, ta thấy thuận đường, liền đưa nó cùng đi, hóa ra là linh thú của Phượng chưởng môn.”

Sắc mặt Phượng Trường Ca không biến đổi mấy, cúi đầu liếc nhìn con chim trắng kia, cũng không phủ nhận mà chỉ bạch gật đầu nói: “Lần này tình hình hung hiểm, tu vi của nó chưa đủ nên vốn dĩ không muốn đưa nó theo, không ngờ không nó lại tự bay tới.”

Vô Vân Tử vuốt râu, cười ha hả nói: “Một con chim nóng lòng hộ chủ nha, ha ha.”

Ông nhìn về phía mặt biển đóng băng xung quanh, dừng lại trên tượng đá Long Vương Kình to lớn, hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Vừa rồi lửa phượng hoàng đã chọc thủng tầng mây chân trời trong nháy mắt, bây giờ lại không có mưa, nhưng chắc cũng không kéo dài được bao lâu vì một tầng mây đen đã tụ lại phía chân trời.

Ánh mắt Phượng Trường Ca hơi tối đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, trầm giọng nói: “Có người không muốn chúng ta đến Bồng Lai nên mới sắp đặt trận pháp tạo ra sóng lớn mưa to cản đường đi của chúng ta, phải phá trận mới được, nếu không sóng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng nhấn chìm khắp mặt biển.”

Sắc mặt Vô Vân Tử trầm xuống, “Ba lần bốn lượt cản trở đường đi của chúng ta như vậy, nhất định Bồng Lai đã có biến cố, chúng ta cần phải mau phá trận, chỉ không biết chư vị đạo hữu Trường Bạch lúc nào mới tới…”

Lời của ông còn chưa dứt, một bông sen màu trắng đã bay tới từ phía chân trời, khi đến gần thì ánh sáng chợt lóe, bên trong ánh sáng có một nữ tử bạch y rơi xuống, dáng người xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng, dung nhan tuyệt thế giống như trích tiên, chính là trường Bạch chưởng môn Thanh Liên Dao Hoa.

Mấy người lại khách sáo một phen, sau đó Dao Hoa nói: “Thiên Đế bệ hạ và Phượng chưởng môn tới sớm nhất, có tìm được cách phá trận không?”

Phượng Trường Ca cũng không khách khí, nói: “Đây cũng không phải là trận pháp phức tạp gì, tìm được tâm trận pháp rồi phá hỏng là được, chẳng qua là gần biển có hải vực cực lớn, phải cần một chút thời gian, mấy người chúng ta phân ra ba phương hướng, trừ đất bờ bắc thì ba phương đông tây nam còn lại phải tìm kiếm kĩ.”

Mấy người còn lại đều gật đầu, “Có thể.”

Sau khi bàn bạc tốt rồi thì phân tán ra, Phượng Trường Ca chọn phía nam, hai người bay được một khoảng, mặt biển bị hơi thở của rồng đông lại đã bắt đầu tan rã, bị tầng nước biển dưới đáy đẩy lên, sóng biển kèm theo băng đá càng thêm mãnh liệt.

“Sư tôn…”



Long Quân Trạch vừa bay vừa nhìn hắn, không hiểu nói: “Ngươi vừa cứu người làm ra pháp thuật trong phạm vi lớn như vậy, hẳn là đã tìm được tâm trận rồi, tại sao còn phải để cho bọn họ chia ra?”

Phượng Trường Ca quay đầu liếc nhìn con chim loan trắng vẫn đi theo sau lưng, thanh âm tụ thành một đường truyền vào trong tai y, “Ta hoài nghi có người cấu kết với kẻ lập trận, trận pháp này rõ ràng cho thấy vừa mới mở nhưng lại đoán trước được thời gian chúng ta đến đây, trừ khi có người tiết lộ hành tung của chúng ta từ trước, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.”

Long Quân Trạch suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có lí, biết chúng ta hôm nay đến Bồng Lai chỉ có mấy người như vậy, chẳng qua là không biết rốt cuộc là ai…”

Phượng Trường Ca hơi bên mắt nhìn chim loan trắng bay bên người, giống như vô tình nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Chim loan trắng vừa vẫy cánh, vừa lấy lòng kêu to, trong thanh âm đều là thân mật vui sướng khi gặp lại, khiến Phượng Trường Ca hơi nhếch mắt, biểu tình trên mặt cũng không tự chủ nhu hòa hơn một chút.

Nếu có thể, hắn không hy vọng con chim loan trắng này là nội gian đó, nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, hắn không thể không hoài nghi mỗi một người có khả năng có vấn đề, bao gồm con chim không quá tầm thường này.

Bay được một đoạn, Phượng Trường Ca dừng lại ở một vòng xoáy.

Long Quân Trạch chỉ chỉ bên dưới, “Chính là chỗ này?”

Phượng Trường Ca đáp một tiếng, “Tâm trận ngay ở trung tâm vòng xoáy, chỉ cần phá hỏng, mưa như thác đổ ở đây có thể tự ngừng, nhưng đối phương không thể tùy tiện để cho chúng ta phá hỏng trận pháp như vậy được, nơi này hẳn còn có những cạm bẫy khác, vạn sự cẩn thận.”

Long Quân Trạch gật đầu một cái, “Sư tôn vừa hao phí không ít linh khí, cứ để ta phá tâm trận cho, ngươi ở trên cao canh giữ, nếu trên biển có biến, cũng kịp thời thông báo ta.”

Phượng Trường Ca biết hắn thì y không muốn mình đi xuống mạo hiểm, nhưng suy nghĩ một chút thấy y nói cũng có đạo lý, ai nói cạm bẫy nhất định phải ở dưới biển chứ, nếu ở giữa không trung trong tầng mây thì Long Quân Trạch ở trong biển sẽ không biết được có nguy cơ, càng thêm nguy hiểm, liền nói: “Cũng tốt, chú ý an toàn.”

Long Quân Trạch cười một chút, hóa thành hình rồng trực tiếp chui xuống trung tâm vòng xoáy, chỉ chốc lát liền biến mất không thấy.

Trong mắt chim loan trắng giữa không trung lóe lên vẻ kinh dị.

Phượng Trường Ca đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nó, mắt phượng hẹp dài híp một cái, trong thanh âm có sự phức tạp khó mà phân biệt: “Vì sao một mực muốn đi theo chúng ta?”

Chim loan trắng ngoẹo đầu nhìn hắn, trong con ngươi màu nhạt tràn đầy vẻ vô tội, tựa như nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Phượng Trường Ca đột nhiên thở dài, “Từ hành động có thể nhìn ra, linh trí của ngươi hết sức thông minh, lời của ta chắc ngươi hẳn có thể nghe hiểu mới đúng, càng che giấu, chứng chuyện mà ngươi giấu giếm càng không đơn giản.”

Hắn bình tĩnh nhìn nó, gằn từng chữ một: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Chim loan trắng từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ý muốn nói.

Phượng Trường Ca lại xnhìn được một sự bi ai ó, không biết sao, trong lòng cũng không nhịn được mà bi thương khó tả.

Hắn há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên vòng xoáy dưới mặt biển chấn động một cái, một khắc sau lại hóa thành một cơn bão to lớn tràn ra khỏi mặt biển, trong bão có một con ngân long không ngừng giãy giụa, tiếng rồng gầm tức giận theo tiếng gió vù vù vang dội không thôi, nhưng lập tức khiến nó hao hết khí lực, cũng không có cách nào giãy giụa đi ra khỏi đó.

“Tiểu Hắc!”

Mặt Phượng Trường Ca liền biến sắc, giơ tay lên rút Hoàng Loan kiếm, dùng hết toàn lực chém một kiếm về hướng cơn bão, ánh kiếm màu đỏ mang theo sức mạnh kinh khủng như một dải lụa trong nháy mắt chém cơn bão thành hai nửa, nhưng còn chưa hướng về phía bão một kiếm chém ra, màu đỏ kiếm mang lôi cuốn hào hùng lực đạo tựa như một đạo thất luyện vậy nhanh hướng đi, trong nháy mắt đem bão chém thành hai nửa, nhưng mà còn chưa kịp thở ra một hơi, cơn bão chia đôi kia bắt đầu cuốn lên từng gợn nước biển, hóa thành vòi rồng uy mãnh, chớp mắt đã đến ngay cạnh, hắn đang muốn lắc mình né tránh, sau lưng đột nhiên truyền tới một sức mạnh vô cùng lớn làm hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy về phía trước, trong lúc vội vàng chỉ kịp liếc dư quang khóe mắt về phía sau một cái, mơ hồ thấy một cái cánh trắng tinh đung đưa trong gió, cực kỳ giống một cảnh tượng quen thuộc trong trí nhớ, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, chớp mắt liền bị sức gió kia hút vào.

Hai luồng vòi rồng dần dần chìm vào trong biển biến mất không thấy, bầu trời như bị nhuộm mực, từng ánh mặt trời dần chiếu vào, mưa gió rút lui, mây đen tiêu tán, sóng lớn mãnh liệt cũng chậm rãi bình lặng xuống, tất cả tựa như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ còn lại vài miếng băng vụn lềnh bênh trên biển, cùng với một con chim trắng đứng trên băng.

Sương mù dày đặc từ từ ngưng tụ hóa thành một nam nhân hắc y, chính là Long Tiềm Uyên.

Bây giờ y đứng trên một khối băng cách nó không xa, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhất định phải làm như vậy?”



Chim loan trắng nhìn y một cái, ánh mắt vẫn rất nhạt, “Đây là phải có, Bồng Lai nên bị diệt sớm.”

Long Tiềm Uyên nghiêng đầu nhìn phương xa, không nói gì.

Chim loan trắng nhàn nhạt mở miệng, nhưng thanh âm lạnh vô cùng, “Mở truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng cùng Thái Cổ Thần Long, phải do máu Bồng Lai mới được, năm đó bọn họ giam cầm tổ tiên chúng ta ở Tịch Diệt Hải, cưỡng ép hút lấy hồn rồng máu phượng trên người bọn họ để kéo dài truyền thừa, đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa.”

Long Tiềm Uyên nói: “Vì sao không nói cho hắn biết?”

Chim loan trắng nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta không muốn để cho hắn vác những bí mật bẩn thỉu chán ghét này trên lưng, những chuyện này để ta làm là đủ rồi, hắn chỉ cần đạt được truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, kéo dài vinh quang của Phượng Hoàng tộc là được.”

Long Tiềm Uyên lại nhìn hắn một cái, trong mắt có chút phức tạp khó phân biệt, mơ hồ lại còn có chút thương hại.

Phượng Kỳ Nguyệt đang suy nghĩ, cũng không phát giác ra ánh mắt của y, chỉ nói: “Thần Hư đâu?”

Long Tiềm Uyên nghiêng đầu đi, nói: “Bị người của Bồng Lai làm bị thương, ở Tịch Diệt Hải dưỡng thương.”

“Bồng Lai thì sao?”

“Diệt.”

“Rất tốt.” Chim loan trắng gật đầu một cái, lại hỏi: “Con giao nhân kia?”

Long Tiềm Uyên nói: “Không bị thương chút nào.”

Chim loan trắng lộ ra một nụ cười, “Năm đại thần khí đã có hai cái vào tay, tiếp theo chính là Sách Thiên Mệnh của Côn Luân tông.”

Hắn nhàn nhạt phân phó: “Đó là môn phái của huynh trưởng, tìm ra Sách Thiên Mệnh là được, trừ khi cần thiết, không cần tổn thương người.”

Long Tiềm Uyên khẽ mỉm cười một cái, “Ta vốn không có ý định tổn thương người.”

Rốt cuộc Phượng Kỳ Nguyệt giương mắt, nghiêm túc nhìn y một hồi, nói: “Khí ma trên người ngươi nhạt đi không ít.”

Long Tiềm Uyên cúi đầu nhìn hai tay mình một cái, ngược lại không có phát hiện gì, “Vậy sao?”

Phượng Kỳ Nguyệt ý vị thâm trường nói: “Ngươi vốn không phải thực sự đọa ma, chẳng qua là bị tâm ma chiếm đoạt mà thôi, khí ma mạnh yếu được quyết định bởi tâm cảnh của ngươi, đợi đến khi ngươi hoàn toàn nhận rõ mình, ngươi sẽ khôi phục trí nhớ, tỉnh lại từ trong tâm ma.”

Nó có chút cảm thán lắc đầu một cái, “Trước kia ngươi là một kẻ không đặt chúng sinh vào trong mắt, hoàn toàn là ma, còn không muốn gặp lại huynh trưởng, trái lại giờ ma khí yếu đi không ít.”

Chỉ không biết, khi ngươi thanh tỉnh lại thì sẽ lấy mặt mũi nào đối mặt với mình hôm nay?

Long Tiềm Uyên, ngươi chính là một tên hèn nhát, năm đó ruồng bỏ ca ca ta, ngươi ẩn núp hai chục ngàn năm không dám gặp hắn, ba trăm năm trước gặp hắn thì lại bởi vì không dám đối mặt mà bị tâm ma cắn nuốt.

Ngươi phong ấn trí nhớ của mình, lấy tâm ma thay thế mình, nhưng ngươi cho là tâm ma thì không phải là ngươi sao, đây chẳng qua là ngươi xấu xa đến mức không dám thừa nhận mà thôi.

Ta cứu ngươi, cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem đến khi ngươi chân chính nhận rõ bản thân, ngươi sẽ có bao nhiêu tan vỡ.

Ta sẽ chờ một màn kia đến.

Phượng Kỳ Nguyệt hơi nheo mắt lại, con ngươi màu nhạt lạnh như băng, mơ hồ mang một vẻ đùa cợt.

Hữu nghị của Phượng Hoàng tộc, không phải dễ ruồng bỏ như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook