Chưởng Sự (Hố)

Quyển 2 - Chương 33: Công thành lui thân (ngũ)

Thanh Phong Linh Tâm

09/05/2017

Vào đến bên trong, Mặc Tử phát hiện ra Lâm phủ so với tưởng tượng của mình còn tốt hơn nhiều. Nhìn bề ngoài, diện tích không lớn không nhỏ, phù hợp với yêu cầu của Vọng Thu lâu. Về phần bên trong, nàng nghĩ cùng lắm thì chỉ cần kết cấu lại, dùng bạc để sửa sang những nơi đã cũ là được.

Cầu Tam nương đang đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện mở Vọng Thu lâu lần này, ngoại trừ hai điền trang cố định, Vọng Thu lâu chính là nghề nghiệp kiếm tiền duy nhất, bởi vậy số vốn bỏ ra đã tính toán xong.

Khi Mặc Tử xem xong cấu tạo của Lâm phủ, biết có thể hoàn toàn lợi dụng những đình đài lầu các hiện tại của nó để tạo nên bích hồ xuân viên, với không khí u tĩnh xinh đẹp mà khách quý yêu thích. Mặt khác, chỉ cần đổi ngược lại hướng cửa lớn về phía sau, lại xây thêm đại sảnh ở ngay mặt đường, trang hoàng lại những phòng nhỏ chằng chịt trong viện, làm thành các loại phòng lớn nhỏ cho nhóm Thu Nương tiếp khách. Mà tiền viên hiện tại có thể biến thành một viện độc lập để nhóm Cát Thu học nghệ, hơi tu sửa lại, xây thêm tường chắn là được. Viện dành cho tôi tớ quản gia ở có thể thành chỗ ở cho hộ viện và chưởng sự tiểu nhị trong lâu, nếu như muốn tiết kiệm tiền, không cần sửa lại gì vẫn có thể trực tiếp chuyển đến ở.

Lâm phủ này, trong mắt Mặc Tử, chính là địa phương hoàn mỹ theo yêu cầu để mở Vọng Thu, thậm chí còn thích hợp hơn cả địa phương ở Lạc Châu. Nhưng nàng cũng rất hiểu một đạo lý, trước mặt người bán, cho dù ngươi có thích thú thế nào, cũng tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn thấy hai mắt ngươi tỏa sáng. Bởi vì như vậy, ưu thế đàm phán giá sẽ ở trong tay hắn.

Cho nên, Tiểu Mã và Lâm công tử chỉ nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng lạnh nhạt của Mặc Tử, nghĩ người này thất vọng rồi, có lẽ sẽ hết hứng thú mua phòng.

Tiểu Mã vốn cũng không nhiệt tình môi giới, thấy Mặc Tử như vậy, thầm nghĩ, Mặc ca này nói là không để ý phong thủy, thật ra vẫn rất để ý. Bởi vậy, hắn cũng không hăng say chào đón.

Lúc trước những người đến xem phòng đều bị muội muội dọa chạy trở về, thật vất vả mới có người tìm tới mua, thái độ của Lâm công tử tự nhiên không tùy ý chăn dê ăn cỏ giống Tiểu Mã. Tiểu Mã không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau Mặc Tử, Sầm Nhị, căn bản không để ý tới ánh mắt ám chỉ của Lâm công tử, hạ quyết tâm im lặng, để cho Lâm công tử phải tự mình mở miệng.

“Vài vị, trước sau nhà của ta tuy rằng không lớn, không thể so với hào môn đại trạch, nhưng hơn ở chỗ đẹp đẽ tinh xảo. Phủ này là do cha ta bỏ rất nhiều tiền mời những thợ tốt nhất ở kinh thành đến thiết kế, vừa có vẻ xinh đẹp nhã nhạn của Giang Nam, vừa có vẻ tráng lệ của Đại Đường, hòa trộn vào nhau, riêng biệt lại vừa bổ sung cho nhau. Ở giữa thấy đẹp, trong đẹp lại có thể ở, vô cùng thoải mái. Nếu là ngại nhỏ, có thể mua làm biệt viên, hạ ngắm hồ đông thưởng tuyết, ra ngoài vài bước chính là phố Đồng Vũ, muốn cái gì đều tiện lợi.” Thời điêm Lâm công tử nói lời hay, vẫn mang theo chút nho nhã của người đọc sách.

Mặc Tử cảm thấy hình dung của hắn cũng không sai, xem ra tốn không ít tiền để thiết kế nơi này là lời nói thật.

Sầm Nhị lúc này cũng có chút ý kiến. Hắn cho rằng nơi này nếu làm nhà ở thì rất tốt, nhưng để làm tửu lâu hình như có chút miễn cưỡng, dù sao cũng không phải ở khu trung tâm, cùng lắm chỉ là đoạn cuối của khu phố. Vì thế, kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói, “Mặc ca, diện tích nơi này có vẻ phù hợp, nhưng dường như hơi yên tĩnh. Cửa hàng đối diện cũng không nhiều người ghé qua. Còn có phong thuỷ…” Chuyện ma quái gì đó.

Hắn còn chưa biết ý định đổi lại hướng cửa của Mặc Tử, cũng không biết ý định xây dựng lại với phong cách nhàn nhã u tĩnh trong lòng nàng.

Mặc Tử liếc nhìn Tiểu Mã và Lâm công tử đang tò mò nhìn chằm chằm bọn họ ở bên kia, không muốn nói tỉ mỉ với Sầm Nhị ở chỗ này, chỉ cười nói bốn chữ —— an tâm chớ nóng.

Sầm Nhị đành phải đợi thêm lát nữa.

Lâm công tử nghĩ hai người nói thầm với nhau là muốn rời đi, trong lòng gấp gáp, chờ Mặc Tử vừa đi đến trước mặt, đã lập tức nói, “Cứ như vậy, nếu hai vị thật sự muốn mua, ta chỉ bán với giá hai ngàn lượng bạc. Thành thật mà nói, chưa tính phòng ở, riêng khu đất ở nơi này đã có thể bán hai ngàn năm trăm lượng.” Số nợ của hắn là một ngàn năm trăm lượng, còn thừa năm trăm lượng có thể mua một căn nhà nhỏ, tiếp tục sống.

“Hai ngàn lượng?” Sầm Nhị liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, “Nói thực ra, chúng ta muốn mua nơi này để mở tửu lâu. Chỗ này lại cách xa đường lớn, ta còn buồn bực vì nó không như mong đợi, ngươi lại vẫn bán đến hai ngàn lượng?”

Lâm công tử nghe thấy không phải để ở mà dùng để mở tửu lâu cũng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tiểu Mã. Trong đầu nghĩ nếu đã muốn mở cửa tiệm, sao lại tìm đến nhà của hắn.

Tiểu Mã nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.



Đến đây, Lâm công tử cảm thấy có lẽ thật sự không bán được, hai vai trĩu xuống, không có sức lực nói lời hay ý đẹp gì nữa.

Thời điểm chủ bán chịu buông tha, chính là thời cơ để người mua đàm giá tốt nhất.

Rốt cục Mặc Tử cũng mở miệng: “Nếu bớt được năm trăm lượng, ta có thể xem xét.”

Một ngàn năm trăm lượng, có thể mua được một tòa nhà ở trên khu phố phồn hoa nhất kinh thành đúng là giá trời cho, chưa đến mười năm, dẹp bỏ toàn bộ những lời đồn đại quỷ thần kia, kinh doanh phát đạt, không biết có thể kiếm lại bao nhiêu lần.

Lâm công tử không ngờ Mặc Tử có thể cho hắn một cái giá, tuy rằng bớt mất năm trăm lượng, nhưng cũng nói lên rằng đối phương có tâm tư muốn mua, trong lòng lập tức bùng lên hi vọng.

“Mặc ca.” Tiểu Mã vẫn im lặng ở một bên lúc này mới kêu lên, “Quả nhiên rất tinh mắt, nơi này mở tửu lâu nhất định kinh doanh sẽ phát đạt.” Tuy rằng theo hiểu biết của hắn, tửu lâu có vườn là chuyện không có cách nào tưởng tượng được. Hắn không biết Vọng Thu lâu ở Lạc Châu, càng không biết có vườn có hồ chính là điều kiện của Vọng Thu lâu. Nhưng, hắn chỉ có một mục tiêu, chính là nhanh chóng bán được nơi này, kiếm được tiền.

“Giống như Sầm Nhị nói, nơi này có chút yên tĩnh, còn phải dùng tiền để xây thêm một lầu gác ba tầng. Có điều, bố trí trong viện này rất hợp với khẩu vị của chủ nhân ta. Phải biết rằng ngàn vàng khó mua cái quý trong lòng. Chỉ là trong lòng ta cũng do dự, đến tột cùng là chuyện làm ăn quan trọng hơn hay vẫn là điều chủ nhân yêu thích quan trọng hơn?” Mặc Tử lộ ra biểu tình khó xử, “Cho nên, nếu giá cả có thể thấp hơn chút, tốt xấu gì ta cũng có cái để thuyết phục ông chủ. Lâm công tử, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài làm việc thay chủ nhân, cũng không thể làm hỏng chuyện được, có phải hay không?”

Lâm công tử nghĩ thầm, thì ra là tiểu tử mới ra đời, cái gì không hiểu, chỉ biết nịnh nọt chủ nhân. Có cửa rồi.

“Mặc ca, chính ngươi cũng nói ngàn vàng khó mua cái quý trong lòng. Chủ nhân của ngươi nhất định thích nơi này, tất nhiên sẽ muốn thưởng cho ngươi. Ta thấy ngươi quả thật thành tâm thành ý, cũng được, một giá thôi, một ngàn tám trăm lượng. Không thể thấp hơn nữa.”

Sầm Nhị ở bên cạnh nghe, thấy hai người bàn giá có chút phát mộng.

Phát mộng, còn có Tiểu Mã.

Về phần Tán Tiến, thuần túy chỉ đi theo Mặc Tử, cái khác đều không quan tâm.

“Một ngàn tám trăm lượng?” Mặc Tử có vẻ như không quá hài lòng, xoay người nhìn cảnh trí chung quanh một hồi, thở dài, giống như không cam tâm lắm, “Nếu như giá của Lâm công tử đưa ra thật sự không thể thấp hơn…”

Mọi người đều nhìn chằm chằm Mặc Tử.

“Vậy thì quyết định giá này đi.” Mặc Tử đồng ý.

Lâm công tử mừng rỡ, lại sợ Mặc Tử thay đổi chủ ý, vội vã nói, “Mặc ca muốn đặt cọc trước, hay là trả bạc nhận khế đất ngay hôm nay?”

“Lâm công tử yên tâm, chủ nhân của ta không thiếu tiền, trên người ta có mang theo đủ ngân phiếu. Chỉ cần Tiểu Mã có ấn tín hành nghề của quan phủ, viết một cái văn thư chuyển khế đất, ấn dấu, thì coi như chuyện mua bán này xong.” Mặc Tử cũng hiểu đêm dài lắm mộng, mà Cầu Tam nương cho hai ngàn năm trăm lượng, trong vòng hạn mức này, nàng và Sầm Nhị có thể tự làm chủ.

“Tiểu Mã, trên người ngươi có mang theo ấn tín hay không?” Lâm công tử cũng tin tưởng đêm dài lắm mộng.



“Đồ nghề kiếm cơm, có thể không mang sao?” Tiểu Mã vỗ vỗ đai lưng, nơi đó có một cái túi phình to.

“Tốt lắm, vậy ta lập tức đi lấy khế đất.” Lâm công tử xoay người bỏ chạy. Thực sự là chạy.

Tiểu Mã ở phía sau gọi hắn, “Ta đi cùng, viết văn thư.” Nói xong, cũng chạy theo sau.

Trong nháy mắt, hai người đã không thấy tăm hơi.

Lúc này Sầm Nhị mới vội vã phản đối, “Mặc ca, ngươi thật sự muốn mua sao? Nơi này, ta thấy không được.”

Mặc Tử hiểu được sự băn khoăn của hắn, tuy rằng hắn vội vàng, nhưng nàng lại nói rất chậm rãi, nhả từng chữ một, “Sầm Nhị, cửa lúc này là ở hướng tây nam, nhưng nếu dỡ bỏ bức tường ở cổng sau, đổi thành cửa lớn, đối diện chính là phố Đồng Vũ.”

Sầm Nhị nghẹn họng, mở lớn miệng.

Chuyện này và chuyện thông minh hay ngốc nghếch không có liên hệ quá lớn. Sầm Nhị tính toán sổ sách rất nhanh, nhớ những con số vô cùng tài tình, giao tiếp với người khác cũng không tệ. Nhưng hắn không phải kỹ sư, lại chỉ sinh trưởng trong một hoàn cảnh, sẽ không tư duy đến những thứ còn không tồn tại gì trong đầu hắn. Giống như một nơi ở đã có cửa lớn, hắn sẽ không nghĩ sửa lại một đầu để làm cửa khác.

Kỹ sư, là nhìn thấy những thứ không có, nhìn ở dưới biết được bên trên. Giống như Mặc Tử, từ một phần động nàng cơ nhìn thấy một con thuyền hoàn chỉnh, từ một khối gỗ nhìn thấy hình dáng của thân thuyền. Mặc Tử không phải thương nhân, nhưng ngoại trừ tạo thuyền, sở thích lớn nhất của nàng là đọc sách, sách gì cũng xem. Kiến trúc, phong thuỷ, doanh tiêu, truyện ký, thần thoại, khoa học viễn tưởng, hỗn tạp, hơn nữa còn từng trải ở hiện đại, cho nên có thể vận dụng vào cuộc sống.

Mặc Tử nói lại tỉ mỉ một lần ý niệm về hình thức của một Vọng Thu lâu ở trong đầu mình cho Sầm Nhị biết. Sầm Nhị cẩn thận nghe, miệng đóng lại, bắt đầu suy nghĩ. Thật đúng là như thế, nếu thay đổi hướng cửa, nơi này là cấu tạo tốt nhất của Vọng Thu lâu. Mà theo như lời của Mặc Tử, những phòng riêng đặc sắc sẽ có những chế độ phục vụ bất đồng, biết đâu có thể thật sự hấp dẫn vương hầu quý tộc.

“Chúng ta có, thứ nhất là nhóm Cát Thu, thứ hai là rượu ngon thức ăn ngon, thứ ba chính là bầu không khí không giống với những tửu lâu bình thường khác, thứ tư là quan to quý nhân ở trên kinh thành, như thế làm ăn hẳn là sẽ phát đạt hơn ở Lạc Châu.”

“Mặc ca nói như vậy, ta mới cảm thấy mình thật ngốc? Cư nhiên…” Đổi hướng cửa lớn đều không thể nghĩ được, Sầm Nhị cũng không biết cái gì là đảo ngược tư duy, chỉ cảm thấy mình ngu ngốc.

“Mỗi người nhìn ở một góc độ mà thôi, học có sở trường, thuật có chuyên công. Ta nói thì có vẻ đơn giản như vậy, nhưng nếu thật sự bắt tay vào tu sửa, còn phải mời người đến thiết kế. Ta đoán, nếu như hướng cửa thay đổi, phong thuỷ cũng sẽ thay đổi.”

“Có lẽ ngay từ đầu hướng cửa đã không đúng.” Năng lực tiếp thu sự vật mới của Sầm Nhị không kém.

Mặc Tử chỉ buột miệng nói như thế, thấy hắn suy nghĩ nghiêm túc thì thầm buồn cười, “Khi báo lại với chủ nhân, quyết định mua này có phải do cả hai chúng ta cùng đồng ý không?” Trong lòng nàng vẫn tuân thủ giới hạn nghiêm ngặt của một người quân nhân, nhưng trên người cũng có chút giảo hoạt có được do phải thích ứng với hoàn cảnh, không muốn một mình gánh vác trách nhiệm.

“Đó là đương nhiên.” Sau khi Sầm Nhị suy nghĩ cẩn thận, đã nhìn thấy tương lai tốt đẹp của Vọng Thu lâu.

Thật hổ thẹn, nàng trở nên láu lỉnh như vậy, đều là vì sinh tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chưởng Sự (Hố)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook