Quyển 1 - Chương 4: Hoa mẫu đơn nở (tứ)
Thanh Phong Linh Tâm
08/05/2017
Hiện tại ở trong mắt Mặc Tử, Cầu Tam Nương không phải nữ tử không có
chủ kiến. Nàng giỏi về dùng người, chỉ muốn thu nạp người hiền lành mà
không đố kỵ, có tầm nhìn, có thể tiến lại có thể lui, biết co biết dãn.
Bởi vậy, nha đầu bên người so với nàng còn cường hơn thường được coi
trọng.
Nếu đổi thành chủ tử khác, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nô tỳ khoa tay múa chân trước mặt chủ nhân, cho dù chỉ là thông minh hơn một chút so với chủ tử nhà mình, tất sẽ phải cảnh giác vạn phần, tìm mọi cách làm cho chính mình không lộ ra bản lĩnh. Nếu chủ tử vẫn không vừa mắt, có thể sẽ để bọn buôn người mang đi, rồi tìm một nô tỳ thật thà biết nghe lời hơn, chậm rãi dạy dỗ.
Mà Mặc Tử cũng là một người khiến cho Cầu Tam nương không thể không cân nhắc, bởi vì nàng không chỉ có một đôi tay trái phải đều có thể dùng, mà còn bởi vì nàng khiến Cầu Tam nương không thể không tán thưởng thông minh lanh lợi.
Trên người Mặc Tử dường như có rất nhiều bí mật, trước đây chắc cũng không phải người đơn giản, mà tài trí của nàng đối với Cầu Tam nương mà nói, có thể dùng. Có điều là dùng được bao lâu? Mặc Tử vào Cầu phủ tới nay vẫn luôn không có động tĩnh gì. Cầu Tam nương tự cho là mình có một cặp mắt lợi hại, vì thế cũng lẳng lặng chờ xem.
Lúc này, Mặc Tử nhắc tới Cửu cô nương.
Cầu Tam nương nghĩ thầm, đúng là tâm tư nhanh nhẹn.
“Gọi Lục Cúc đi theo ta.” Cầu Tam nương đứng dậy, “Nếu để nàng ở lại trông viện, không chừng sẽ ở sau lưng nói ta bất công.”
“Ta đi gọi Bạch Hà cùng Tiểu Y trở về.” Mặc Tử nhìn sắc trời, “Nhiều lắm là nửa canh giờ.”
“Đi nhanh về nhanh đi, ta còn chưa trang điểm đâu.” Cầu Tam nương cười hai tiếng.
Mặc Tử liền gọi Lục Cúc vào hầu hạ, chính mình đi ra sân.
Cầu gia là đại thương gia số một số hai tại Dương Châu, đến nay đã cực phú thời Ngũ Đại*. Gia đình này phất lên như thế nào, Mặc Tử tuy rằng không rõ ràng. Nhưng đi từ thịnh xuống suy như thế nào, nàng lại nhìn thấy ở trong mắt.
*Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960.
Cầu phủ trước đây rộng lớn, rường cột khắp nơi chạm trổ, hành lang bằng ngọc thạch, hồ sen cầu kiều, thạch bích kì lạ, vườn cây xinh đẹp, dân chúng bình thường bên ngoài căn bản không tưởng tượng được sự xa hoa lãng phí, nay cũng đã không còn được như ban đầu.
Cầu lão gia hai năm nay cơ thể ngày càng suy yếu, chỉ dựa vào dược liệu quý báu mà duy trì, căn bản đã không còn giữ được sinh khí nữa rồi. Chỉ còn chút năng lực thu xếp cửa hàng cùng với ý định để cho Cầu Tam nương về nhà lúc đầu năm nên để cho Trương thị gọi nàng về nhà. Trương thị này từ tiểu thiếp trở thành chính thất phu nhân đầu gối tay ấp. Câu nói đầu tiên Cầu lão gia nói với Cầu Tam nương là đem sổ sách cùng chìa khóa khố phòng trong tay nữ nhi thu hồi lại, giao cho hai người con trai của Trương thị.
Khi Trương thị lấy được sổ sách cùng chìa khóa liền lôi kéo tay Cầu Tam nương, đem những vất vả thiệt thòi nàng phải chịu đựng nói đến tình ý chân thành. Quay người lại, liền gọi con dâu vào trong viện mình nói chuyện nửa ngày. Sau đó, cửa hàng tơ lụa được giao cho Tứ gia, trạm dịch gạo và trà thì giao cho Ngũ Gia. Chìa khóa khố phòng chính mình giữ một cái, Tứ phu nhân vợ của Tứ gia một cái; còn Ngũ phu nhân lại quản lí vật phẩm mua bán hằng ngày trong phủ.
Trừ bỏ Trương thị Cầu lão gia còn có ba tiểu thiếp nữa nhưng cả ba người đều không được ghi vào trong gia phả. Nhị di nương, Tam di nương đều sinh nữ nhi. Tứ di nương sinh được một người con trai, có điều là thứ nam ở thời đại này không chiếm được nhiều tài sản lắm, vận mệnh cũng chỉ có thể dựa vào huynh đệ trong nhà tiếp tế. Hơn nữa Trương thị giỏi về tâm kế, dùng cả ân huệ lẫn uy phong đem ba người khống chế chặt chẽ, bình thường bọn họ thở mạnh cũng không dám.
Bởi vậy, Cầu gia này chẳng khác nào được chia cắt chỉ riêng cho hai người con của Trương thị.
Mặc Tử thấy hai người kia đều không học vấn không nghề nghiệp, muốn xem hiểu những vấn đề trong sổ sách, ít nhất cũng phải một năm rưỡi nữa.
Trong lòng nghĩ đến nhiều chuyện nhưng bước chân nàng vẫn không nhanh không chậm, dọc theo một góc hẻo lánh của ven hồ, lại vòng vào rừng hạnh, hướng về phía phòng bếp đi đến.
Bạch Hà chỉ cần không có việc gì, sẽ vào trong phòng bếp, cùng mẹ nuôi nàng học nấu cơm. Nàng từ nhỏ theo Cầu Tam nương đi xuôi về ngược, các món ăn của những vùng miền nam bắc đều đã nếm qua, mang tay nghề nấu nướng rất cao. Có điều nàng là thủ hạ bên người Cầu Tam nương, cũng không phải nữ đầu bếp mà là đại nha hoàn quản lý moi chuyện, phụ trách ba người Mặc Tử, Lục Cúc và Tiểu Y, còn phải lo liệu những chuyện xung quanh Cầu Tam nương. Yêu thích nấu nướng cũng giống như Lục Cúc không có việc gì thì thích thêu khăn tay túi gấm, Tiểu Y không có việc gì thì thích trèo cây hay như Mặc Tử nhàn rỗi thì loay hoay với những khúc gỗ thôi.
Đang đúng giữa thời kỳ hoa nở rộ nhất, phấn của hoa hạnh lơ lửng ở trên đầu. Gió khẽ thổi qua là một đám bướm trắng lại chập chờn bay lên. Ba ngày trước, Trương thị ở nơi đây mở yến tiệc ngắm hoa. Ba ngày sau, bọn nha đầu nhàn hạ vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ. Trong không khí còn mang theo hương rượu.
Mới mấy ngày trước nơi đây còn vui vẻ, náo nhiệt, đến vài ngày sau, trừ bỏ Mặc Tử, thì không hề thấy bóng dáng của những người khác. Nàng chuyên tâm tránh đi những mảnh chén vỡ dưới chân, cho đến tận khi trước mắt đột nhiên xuất hiện một tảng núi đá ngăn trở đường đi, mới phát hiện chính mình đi trật phương hướng, đi vào Bình Lan viên lân cận.
Bình Lan viên cách phòng bếp không xa, có điều phải đi nhiều hơn một đoạn núi giả hoa viên, và qua một cây cầu chín khúc. Mặc Tử không ngại phải đi nhiều, chẳng qua là chủ nhân của Bình Lan viên này, làm cho nàng muốn trốn xa thôi.
Chủ nhân của Bình Lan viên là Cầu Ngũ gia, nhỏ hơn Cầu Tam nương ba tuổi. Trước khi thành thân, nha đầu trong phủ đều đã bị hắn làm nhục, ngoài ra còn thú hai thị thiếp. Sau khi thành thân, bốn nha hoàn hồi môn của phu nhân nhà mình, hắn một người cũng không buông tha. Vì chuyện này, Ngũ thiếu phu nhân cũng đã ầm ĩ không ít. Trương thị vốn định bao che khuyết điểm, nhưng lại đỏ mắt trước tiền hồi môn của con dâu, nên làm trò trước mặt con dâu giáo huấn con trai vài lần. Nhưng cũng đã là lén thông đồng với con trai trước, thật khó khăn mới có được đêm yên tĩnh. Trương thị để cho Ngũ thiếu phu nhân và Tứ thiếu phu nhân cai quản gia đình chính là muốn dẹp yên mọi chuyện.
Yên ổn cũng chỉ là trước mặt Ngũ thiếu phu nhân. Sau lưng nàng, Cầu Ngũ vẫn thâu hương thiết ngọc*, bất diệc nhạc hồ** như cũ. Cầu Ngũ gia được nhiều nữ tử ái mộ cũng là chuyện dễ hiểu. Bộ dạng hắn ngày thường cũng gọi là tuấn tú, tiền trong tay tiêu như nước chảy. Chỉ cần nữ tử hơi không đứng đắn liền dễ dàng cùng hắn chung giường, còn có thể từ trên người hắn vớt được bạc, cớ sao mà không làm. Trong viện của hắn, thị thiếp hay nha đầu đều là người thông minh tài ba, lại ghen nhau tranh sủng của Ngũ gia, so bì lẫn nhau, cao nâng thấp dẫm, nội bộ cũng không lấy gì làm thanh tĩnh.
*Thâu hương thiết ngọc: trộm hương trộm ngọc, ý chỉ chuyện làm mờ ám của những kẻ lăng nhăng.
**Bất diệc nhạc hồ: chỉ những việc rất vui khiến người ta quên trời đất.
Mặc Tử thấy gần đây Ngũ thiếu phu nhân không hề huyên náo, cũng đoán nàng chỉ còn tâm tư giữ vị trí chính thất. Đáng thương, gả vào Cầu gia không đến hai năm, tuổi còn tươi đẹp như thế lại bị đạp hư một cách uổng phí ở trong tay Cầu Ngũ.
Mặc Tử vô cùng ghét loại nam nhân cổ đại này, mà nam nhân ba vợ bốn nàng hầu trong phủ này lại đặc biệt nhiều, ngay cả đại quản gia cũng có một thê hai thiếp.
Mặc Tử gia tăng cước bộ, muốn mau mau đi qua cây cầu chín khúc này, đột nhiên thấp thoáng thấy phía sau sơn giả lấp lánh ánh sáng của chiếc chuông vàng nhỏ, trong lòng nàng lập tức hô không ổn. Trang sức quý giá như vậy trừ bỏ Cầu Ngũ gia ra không ai dám mơ đến. Còn có, bên cạnh núi giả tầng tầng lớp lớp, những cuộc vui của Cầu Ngũ đã diễn ra không biết bao nhiêu lẩn.
Trăm ngàn, trăm ngàn lần đừng làm cho nàng dính vào chuyện gì không hay ho.
Mặc Tử cứ tự nhủ như vậy, vội vàng dời ánh mắt sang hướng bên kia, đặc biệt không muốn để ý đến người kia. Kết quả thì sao? Hướng kia nàng lại nhìn thấy một cái yếm ngưc đỏ tươi được quăng ra, thiếu chút nữa chọc mù mắt nàng.
Quả thực muốn nghiến răng nghiến lợi.
Chết cũng không được tử tế, thật muốn khiến cho nàng khổ sở có phải hay không? Sợ những chuyện thị phi cho nên nàng tới tận bây giờ có thể trốn liền trốn, có thể xem như mù liền coi như mù, tự coi mình như người bình thường ngu ngốc, cúi đầu xoay người, rèn luyện chính mình trở nên tầm thường. Cho nên, ngôi sao may mắn nhất định sẽ chiếu đến, để nàng đi qua nơi này, còn hai người sau núi kia có quay cuồng thân mật như thế nào, cũng không phải chuyện của nàng.
Nhấc lên chân váy, nàng tính nhẹ nhàng chạy chậm qua. Phải biết rằng, tính mạng của nha hoàn ở nơi này không đáng giá, nếu như phá vỡ chuyện tốt của chủ tử, nói không chừng sẽ phải chịu đòn roi, tùy tiện vùi vào sau vườn bón thúc cho cây cũng không ai quan tâm.
Đáng tiếc, chậm một bước. Phía sau núi giả truyền ra tiếng động, Mạc Tử đã nhìn thấy nửa tay áo bào rộng rãi.
Hai con ngươi của Mặc Tử đen láy, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, đuôi lông mày khẽ nâng. Bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn.
Nếu đổi thành chủ tử khác, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nô tỳ khoa tay múa chân trước mặt chủ nhân, cho dù chỉ là thông minh hơn một chút so với chủ tử nhà mình, tất sẽ phải cảnh giác vạn phần, tìm mọi cách làm cho chính mình không lộ ra bản lĩnh. Nếu chủ tử vẫn không vừa mắt, có thể sẽ để bọn buôn người mang đi, rồi tìm một nô tỳ thật thà biết nghe lời hơn, chậm rãi dạy dỗ.
Mà Mặc Tử cũng là một người khiến cho Cầu Tam nương không thể không cân nhắc, bởi vì nàng không chỉ có một đôi tay trái phải đều có thể dùng, mà còn bởi vì nàng khiến Cầu Tam nương không thể không tán thưởng thông minh lanh lợi.
Trên người Mặc Tử dường như có rất nhiều bí mật, trước đây chắc cũng không phải người đơn giản, mà tài trí của nàng đối với Cầu Tam nương mà nói, có thể dùng. Có điều là dùng được bao lâu? Mặc Tử vào Cầu phủ tới nay vẫn luôn không có động tĩnh gì. Cầu Tam nương tự cho là mình có một cặp mắt lợi hại, vì thế cũng lẳng lặng chờ xem.
Lúc này, Mặc Tử nhắc tới Cửu cô nương.
Cầu Tam nương nghĩ thầm, đúng là tâm tư nhanh nhẹn.
“Gọi Lục Cúc đi theo ta.” Cầu Tam nương đứng dậy, “Nếu để nàng ở lại trông viện, không chừng sẽ ở sau lưng nói ta bất công.”
“Ta đi gọi Bạch Hà cùng Tiểu Y trở về.” Mặc Tử nhìn sắc trời, “Nhiều lắm là nửa canh giờ.”
“Đi nhanh về nhanh đi, ta còn chưa trang điểm đâu.” Cầu Tam nương cười hai tiếng.
Mặc Tử liền gọi Lục Cúc vào hầu hạ, chính mình đi ra sân.
Cầu gia là đại thương gia số một số hai tại Dương Châu, đến nay đã cực phú thời Ngũ Đại*. Gia đình này phất lên như thế nào, Mặc Tử tuy rằng không rõ ràng. Nhưng đi từ thịnh xuống suy như thế nào, nàng lại nhìn thấy ở trong mắt.
*Thời Ngũ Đại: có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960.
Cầu phủ trước đây rộng lớn, rường cột khắp nơi chạm trổ, hành lang bằng ngọc thạch, hồ sen cầu kiều, thạch bích kì lạ, vườn cây xinh đẹp, dân chúng bình thường bên ngoài căn bản không tưởng tượng được sự xa hoa lãng phí, nay cũng đã không còn được như ban đầu.
Cầu lão gia hai năm nay cơ thể ngày càng suy yếu, chỉ dựa vào dược liệu quý báu mà duy trì, căn bản đã không còn giữ được sinh khí nữa rồi. Chỉ còn chút năng lực thu xếp cửa hàng cùng với ý định để cho Cầu Tam nương về nhà lúc đầu năm nên để cho Trương thị gọi nàng về nhà. Trương thị này từ tiểu thiếp trở thành chính thất phu nhân đầu gối tay ấp. Câu nói đầu tiên Cầu lão gia nói với Cầu Tam nương là đem sổ sách cùng chìa khóa khố phòng trong tay nữ nhi thu hồi lại, giao cho hai người con trai của Trương thị.
Khi Trương thị lấy được sổ sách cùng chìa khóa liền lôi kéo tay Cầu Tam nương, đem những vất vả thiệt thòi nàng phải chịu đựng nói đến tình ý chân thành. Quay người lại, liền gọi con dâu vào trong viện mình nói chuyện nửa ngày. Sau đó, cửa hàng tơ lụa được giao cho Tứ gia, trạm dịch gạo và trà thì giao cho Ngũ Gia. Chìa khóa khố phòng chính mình giữ một cái, Tứ phu nhân vợ của Tứ gia một cái; còn Ngũ phu nhân lại quản lí vật phẩm mua bán hằng ngày trong phủ.
Trừ bỏ Trương thị Cầu lão gia còn có ba tiểu thiếp nữa nhưng cả ba người đều không được ghi vào trong gia phả. Nhị di nương, Tam di nương đều sinh nữ nhi. Tứ di nương sinh được một người con trai, có điều là thứ nam ở thời đại này không chiếm được nhiều tài sản lắm, vận mệnh cũng chỉ có thể dựa vào huynh đệ trong nhà tiếp tế. Hơn nữa Trương thị giỏi về tâm kế, dùng cả ân huệ lẫn uy phong đem ba người khống chế chặt chẽ, bình thường bọn họ thở mạnh cũng không dám.
Bởi vậy, Cầu gia này chẳng khác nào được chia cắt chỉ riêng cho hai người con của Trương thị.
Mặc Tử thấy hai người kia đều không học vấn không nghề nghiệp, muốn xem hiểu những vấn đề trong sổ sách, ít nhất cũng phải một năm rưỡi nữa.
Trong lòng nghĩ đến nhiều chuyện nhưng bước chân nàng vẫn không nhanh không chậm, dọc theo một góc hẻo lánh của ven hồ, lại vòng vào rừng hạnh, hướng về phía phòng bếp đi đến.
Bạch Hà chỉ cần không có việc gì, sẽ vào trong phòng bếp, cùng mẹ nuôi nàng học nấu cơm. Nàng từ nhỏ theo Cầu Tam nương đi xuôi về ngược, các món ăn của những vùng miền nam bắc đều đã nếm qua, mang tay nghề nấu nướng rất cao. Có điều nàng là thủ hạ bên người Cầu Tam nương, cũng không phải nữ đầu bếp mà là đại nha hoàn quản lý moi chuyện, phụ trách ba người Mặc Tử, Lục Cúc và Tiểu Y, còn phải lo liệu những chuyện xung quanh Cầu Tam nương. Yêu thích nấu nướng cũng giống như Lục Cúc không có việc gì thì thích thêu khăn tay túi gấm, Tiểu Y không có việc gì thì thích trèo cây hay như Mặc Tử nhàn rỗi thì loay hoay với những khúc gỗ thôi.
Đang đúng giữa thời kỳ hoa nở rộ nhất, phấn của hoa hạnh lơ lửng ở trên đầu. Gió khẽ thổi qua là một đám bướm trắng lại chập chờn bay lên. Ba ngày trước, Trương thị ở nơi đây mở yến tiệc ngắm hoa. Ba ngày sau, bọn nha đầu nhàn hạ vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ. Trong không khí còn mang theo hương rượu.
Mới mấy ngày trước nơi đây còn vui vẻ, náo nhiệt, đến vài ngày sau, trừ bỏ Mặc Tử, thì không hề thấy bóng dáng của những người khác. Nàng chuyên tâm tránh đi những mảnh chén vỡ dưới chân, cho đến tận khi trước mắt đột nhiên xuất hiện một tảng núi đá ngăn trở đường đi, mới phát hiện chính mình đi trật phương hướng, đi vào Bình Lan viên lân cận.
Bình Lan viên cách phòng bếp không xa, có điều phải đi nhiều hơn một đoạn núi giả hoa viên, và qua một cây cầu chín khúc. Mặc Tử không ngại phải đi nhiều, chẳng qua là chủ nhân của Bình Lan viên này, làm cho nàng muốn trốn xa thôi.
Chủ nhân của Bình Lan viên là Cầu Ngũ gia, nhỏ hơn Cầu Tam nương ba tuổi. Trước khi thành thân, nha đầu trong phủ đều đã bị hắn làm nhục, ngoài ra còn thú hai thị thiếp. Sau khi thành thân, bốn nha hoàn hồi môn của phu nhân nhà mình, hắn một người cũng không buông tha. Vì chuyện này, Ngũ thiếu phu nhân cũng đã ầm ĩ không ít. Trương thị vốn định bao che khuyết điểm, nhưng lại đỏ mắt trước tiền hồi môn của con dâu, nên làm trò trước mặt con dâu giáo huấn con trai vài lần. Nhưng cũng đã là lén thông đồng với con trai trước, thật khó khăn mới có được đêm yên tĩnh. Trương thị để cho Ngũ thiếu phu nhân và Tứ thiếu phu nhân cai quản gia đình chính là muốn dẹp yên mọi chuyện.
Yên ổn cũng chỉ là trước mặt Ngũ thiếu phu nhân. Sau lưng nàng, Cầu Ngũ vẫn thâu hương thiết ngọc*, bất diệc nhạc hồ** như cũ. Cầu Ngũ gia được nhiều nữ tử ái mộ cũng là chuyện dễ hiểu. Bộ dạng hắn ngày thường cũng gọi là tuấn tú, tiền trong tay tiêu như nước chảy. Chỉ cần nữ tử hơi không đứng đắn liền dễ dàng cùng hắn chung giường, còn có thể từ trên người hắn vớt được bạc, cớ sao mà không làm. Trong viện của hắn, thị thiếp hay nha đầu đều là người thông minh tài ba, lại ghen nhau tranh sủng của Ngũ gia, so bì lẫn nhau, cao nâng thấp dẫm, nội bộ cũng không lấy gì làm thanh tĩnh.
*Thâu hương thiết ngọc: trộm hương trộm ngọc, ý chỉ chuyện làm mờ ám của những kẻ lăng nhăng.
**Bất diệc nhạc hồ: chỉ những việc rất vui khiến người ta quên trời đất.
Mặc Tử thấy gần đây Ngũ thiếu phu nhân không hề huyên náo, cũng đoán nàng chỉ còn tâm tư giữ vị trí chính thất. Đáng thương, gả vào Cầu gia không đến hai năm, tuổi còn tươi đẹp như thế lại bị đạp hư một cách uổng phí ở trong tay Cầu Ngũ.
Mặc Tử vô cùng ghét loại nam nhân cổ đại này, mà nam nhân ba vợ bốn nàng hầu trong phủ này lại đặc biệt nhiều, ngay cả đại quản gia cũng có một thê hai thiếp.
Mặc Tử gia tăng cước bộ, muốn mau mau đi qua cây cầu chín khúc này, đột nhiên thấp thoáng thấy phía sau sơn giả lấp lánh ánh sáng của chiếc chuông vàng nhỏ, trong lòng nàng lập tức hô không ổn. Trang sức quý giá như vậy trừ bỏ Cầu Ngũ gia ra không ai dám mơ đến. Còn có, bên cạnh núi giả tầng tầng lớp lớp, những cuộc vui của Cầu Ngũ đã diễn ra không biết bao nhiêu lẩn.
Trăm ngàn, trăm ngàn lần đừng làm cho nàng dính vào chuyện gì không hay ho.
Mặc Tử cứ tự nhủ như vậy, vội vàng dời ánh mắt sang hướng bên kia, đặc biệt không muốn để ý đến người kia. Kết quả thì sao? Hướng kia nàng lại nhìn thấy một cái yếm ngưc đỏ tươi được quăng ra, thiếu chút nữa chọc mù mắt nàng.
Quả thực muốn nghiến răng nghiến lợi.
Chết cũng không được tử tế, thật muốn khiến cho nàng khổ sở có phải hay không? Sợ những chuyện thị phi cho nên nàng tới tận bây giờ có thể trốn liền trốn, có thể xem như mù liền coi như mù, tự coi mình như người bình thường ngu ngốc, cúi đầu xoay người, rèn luyện chính mình trở nên tầm thường. Cho nên, ngôi sao may mắn nhất định sẽ chiếu đến, để nàng đi qua nơi này, còn hai người sau núi kia có quay cuồng thân mật như thế nào, cũng không phải chuyện của nàng.
Nhấc lên chân váy, nàng tính nhẹ nhàng chạy chậm qua. Phải biết rằng, tính mạng của nha hoàn ở nơi này không đáng giá, nếu như phá vỡ chuyện tốt của chủ tử, nói không chừng sẽ phải chịu đòn roi, tùy tiện vùi vào sau vườn bón thúc cho cây cũng không ai quan tâm.
Đáng tiếc, chậm một bước. Phía sau núi giả truyền ra tiếng động, Mạc Tử đã nhìn thấy nửa tay áo bào rộng rãi.
Hai con ngươi của Mặc Tử đen láy, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, đuôi lông mày khẽ nâng. Bỗng nhiên trong cái khó ló cái khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.