Quyển 1 - Chương 14: Tranh Ngọc Đường Xuân (nhị)
Thanh Phong Linh Tâm
08/05/2017
“Tứ gia, nếu vậy Mặc Tử xin cáo lui.” Mặc Tử thừa dịp này, nói rằng phải đi, “Ra ngoài đã lâu, sợ cô nương tìm không thấy.”
Khách sắp tới, Cầu Tứ cũng không có tư tưởng khác, vung tay lên, nói: “Đi đi.”
Mặc Tử sụp mi thuận mắt, thối lui về phía cửa.
“Cô nương, chậm đã.” Vệ Tam lên tiếng gọi Mặc Tử lại.
Một câu chuyện xưa, một lòng tôn trọng.
Mặc Tử được gọi lại nhưng không hề cảm thấy thoải mái, bất đắc dĩ xoay người, “Đại nhân, có gì phân phó?”
“Chuyện xưa này là người thật chuyện thật, hay chỉ là truyền thuyết dân gian?” Vệ Tam giỏi thi từ thư họa, hứng thú đối với chuyện xưa theo lời Mặc Tử, so với những người khác đều sâu đậm hơn.
Mi tâm Mặc Tử hơi nhíu lại, lời nói đã ra khỏi miệng: “Chuyện xưa này được lưu truyền từ khi Ngọc Lăng khai quốc, cách đây hơn bảy mươi năm, truyền lưu không rộng, đã không thể tra ra. Mặc Tử được nghe kể từ một lão tiều phu, cũng không biết là thật hay giả.”
Nàng bịa đặt, nàng hiểu rõ, không bịa đặt cũng không được. Chỉ hi vọng chuyện này không có ảnh hưởng gì, lịch sử tiếp tục đúng hướng, không có Tống, không có Nguyên, những lời nói hôm nay của nàng cũng không gây rắc rối gì đến người khác trong tương lai.
“Một điệu từ tinh diệu như thế lại chỉ lưu truyền ở Ngọc Lăng quốc, đáng tiếc, đáng tiếc!” Vệ Tam thở dài. Tin thức ở cổ đại không được thông suốt, Ngọc Lăng cùng Đại Chu lại là hai nước, bởi vậy hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì với lời nói của Mặc Tử.
“Mặc Tử nghĩ Triệu phu nhân kia sẽ không tiếc nuối. Một điệu từ ngắn, đổi lấy phu quân cả đời gần bên, đã đánh gục tất cả nữ tử trong thiên hạ.” Mặc Tử lại cúi đầu, nhẹ nhàng cúi người, “Đại nhân, Mặc Tử cáo lui.”
Từ đầu đến cuối, vẫn một mực cúi đầu, làm cho người ta không hề có cảm giác tồn tại.
Vệ Nhị nhìn Mặc Tử rời khỏi phòng, không khỏi tán thưởng, “Không hổ là nha đầu của Cầu Tam nương. Một nha đầu cũng có bản lĩnh như vậy, nếu là đại nha hoàn theo bên người chủ tử, chẳng phải lại càng nhanh mồm nhanh miệng?”
Cầu Tứ vừa nghe đã nói, “Nhị thúc quá khen, nha đầu kia là người Ngọc Lăng cũng là nha hoàn bên người Cầu Tam Nương những chuyện này ta hoàn toàn không biết, đặt cược lần này thắng được là do may mắn.”
“Hiền chất, ta cũng thấy nha đầu kia biết tiến biết lui, bộ dạng lại tốt, có tôn ti trật tự, vẫn là mẫu thân ngươi có cách quản lý hậu trạch. Đây là chuyện tốt. Đại trượng phu chí cao mà xa, trong nhà yên ổn vững chắc, mới có thể tu chí lập nghiệp. Ngân hàng tư nhân tuy là mạo hiểm tuy nhiên Nhị đệ ta gần đây cũng đang tính toán chuyện mở hiệu cầm đồ, nếu như hiền chất không chê, hai nhà chúng ta có thể cùng hợp tác.” Vệ Đại rộng rãi mở miệng.
“Ta đang rất bận rộn, nếu có hiền chất hỗ trợ, thỉnh thoảng cũng có thể lười biếng một chút.” Vệ Nhị cũng tán đồng.
Cầu Tứ rốt cuộc không phải kẻ ngốc, trong lòng biết rõ ràng nha đầu kia thay hắn tránh mặt, tài trí của nàng thật được việc, vui mừng khôn xiết, vội vàng chắp tay thi lễ, “Các vị thúc thúc dầy dặn kinh nghiệm, tiểu chất không dám phụ lòng. Mọi việc xin do các vị thúc thúc làm chủ, tiểu chất có thể đi theo học hỏi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Việc này ngươi cùng với Nhị thúc toàn quyền xử trí, hai ngươi thương nghị đi.” Vệ Đại uỷ quyền.
“Đúng vậy. Đại điệt tử, mấy ngày nữa chúng ta tìm một tửu lâu, vừa ăn vừa bàn chuyện.” Vệ Nhị chủ động đề nghị.
Cầu Tứ sao có thể không đáp ứng? Liên tục xưng phải.
“Tam đệ, ta xem nha đầu Mặc Tử kia ngươi rất vừa ý, không bằng để ta nói với đại điệt tử tặng nàng cho ngươi, thế nào?” Vệ Nhị mải để ý đến Mặc Tử. Lại thấy Tú Châu bĩu môi, vẻ mặt không phục, nói thêm: “Nếu thích thì chuộc cả Tú Châu cô nương, như vậy vừa có thể nghe chuyện xưa vừa có thể thưởng khúc.”
“Nhị ca, chớ có nói lung tung, ta không có ý định nạp thiếp.” Vệ Tam mặc dù ở trong lòng muốn, nhưng chuyện xưa kia người khác nghe không hiểu, hắn chẳng lẽ cũng không hiểu?
Mặc Tử này quả thật không tầm thường. Một câu chuyện xưa, nói là về Triệu học sĩ cùng Quản thị, kỳ thật chính là ám chỉ chuyện Cầu Tứ đem Tú Châu cùng nàng tặng làm thiếp. Nàng vừa rồi còn nói: một điệu từ ngắn, đổi lấy phu quân cả đời gần bên, đã đánh gục tất cả nữ tử trong thiên hạ. Cái này hơn phân nửa cũng là biểu lộ ý tứ của nàng. Hắn mặc dù đối với nữ tử cơ trí thông minh này có chút tâm động, nhưng không thể không lấy Triệu học sĩ ra so sánh với chính mình, càng không thể cưỡng ép người không tình nguyện. Về phần Tú Châu, xinh đẹp cũng vô ích, thái độ làm người suy tính hẹp hòi, hắn chỉ thấy tẻ nhạt vô vị.
Cầu Tứ lại nói: “Tam thúc và Tam thẩm cũng giống Triệu học sĩ cùng phu nhân hắn tình cảm sâu nặng, sợ Tam thẩm thương tâm đau lòng.”
“Tam đệ muội ta xuất thân từ dòng dõi thư hương*, mặc dù không thể so với tài văn chương của Quản thị, nhưng cầm kỳ thư họa cũng là tinh thông. Chính là tài năng vẫn chưa đủ để viết ra một điệu từ khiến Tam đệ phải trầm trồ mà thôi.” Vệ Nhị mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện, thật ra chỉ lải nhải những việc nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy trong ba huynh đệ nhà họ Vệ, hắn là người dễ nói chuyện nhất.
*Dòng dõi thư hương: dòng dõi nhà Nho.
Mặc Tử ra khỏi Nhạn lâu, còn đang suy nghĩ xem chuyện xưa nàng kể có đem đến ảnh hưởng gì hay không, lại đột nhiên bị người đứng ở trước mặt đẩy một cái.
Người nọ là vốn là nha hoàn nên chờ ở ngoài cửa để đưa trà – nhất đẳng nha hoàn Ngải Liễu, cũng giống như Ngả Liên, nàng là nha hoàn hồi môn mà Cầu Tứ phu nhân mang đến. Có điều là Ngải Liễu không thể câu dẫn được Cầu Tứ gia.
“Tay to chân vụng ngu xuẩn, tưởng là nha hoàn trong viện của Tam cô nương là có thể chạy đến trước mặt nam nhân náo động sao? Ta phi! Ngươi coi chính mình là cái gì vậy? Kể một câu chuyện xưa, được người khen hai câu, là có thể thành Phượng Hoàng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Ngươi chờ đó, ta sẽ về bẩm báo với Tứ nãi nãi, xem nàng chỉnh ngươi như thế nào, cái đồ không biết xấu hổ ——” Lời lẽ thô bỉ chưa nói hết, bởi vì đối tượng bị mắng tiến đến bên gần nàng ta rồi nhẹ nhàng qua.
“Ngươi?!” Ngải Liễu bắt lấy ống tay áo của Mặc Tử.
“Nếu ta là ngươi, trước tiên ta sẽ lo lắng cho mình phải nói với thiếu gia như thế nào. Đáng ra là ngươi bưng trà, vì sao lại để cho một nha đầu tay to chân vụng như ta phải dâng trà vào?” Mặc Tử bước đi, vẫn không quay đầu lại.
Ngải Liễu bị lời này làm cho đuối lý, động tác chậm lại, bắt vào hư không.
Mặc Tử nghe động tĩnh phía sau, tiếng bước chân của Ngải Liễu tuy đã xa, nhưng tâm nàng lại bất ổn. Đối phó đám nam nhân giả bộ trang nhã sĩ diện trong phòng kia còn dễ dàng chút, nhưng đụng tới đám nữ nhân vô lý khóc lóc om sòm, nàng sợ thông minh cũng vô dụng.
Trên đường trở về. Sớm có người thông báo trong nội viên, Mặc Tử thấy đám vú già tới lui trong các các viện, bận rộn chân không chạm đất. Đến tiểu viện của các nàng, tình hình náo nhiệt bên ngoài kia dường như cách ly thật xa, cùng nơi này không có một chút quan hệ.
Mặc Tử nghĩ, thủ đoạn của Trương thị cũng thật trẻ con, cho rằng không phái người tới báo tin, Cầu Tam nương sẽ chờ bị bêu xấu sao? Buồn cười!
“Mặc Tử đã trở lại.” Tiểu Y vén mành ra ngoài dò xét.
Chỉ bằng hai cái lỗ tai này, gió thổi cỏ lay cũng chẳng thể giấu diếm được Tiểu Y.
“Ta đã trở về.” Mặc Tử thật tình cười, vén mành vào nhà, hỏi Tiểu Y, “Trang phục của cô nương đã thỏa đáng chưa? Khách quý lúc này có lẽ đã vào cửa đông.”
“Mặc Tử, tiến vào giúp ta nhìn một cái.” Cầu Tam nương ở trong buồng nói vọng ra.
Mặc Tử đi vào thấy Cầu Tam nương mặc một chiếc váy trắng, thắt lưng hồng đào, áo khoác xanh lam nhẹ nhàng, không trang điểm son phấn, tóc búi đơn giản, dùng trâm gỗ hình bướm mà nàng làm cố định lại.
Không trang điểm lòe loẹt mà vẫn tỏa ra diễm lệ kinh người.
“Thật là đẹp mắt.” Mặc Tử chân thành bày tỏ.
“Xem đi, ta đã nói gì?” Cầu Tam nương quyến rũ nheo lại hai mắt, cười hỏi bên cạnh Bạch Hà cùng Lục Cúc, “Mặc Tử mới là người hiểu ta nhất.”
Bạch Hà lập tức quay sang oán trách Mặc Tử: “Nhờ ngươi giúp đỡ khuyên cô nương, thế nào lại thành hùa theo?”
Mặc Tử lại nhìn kỹ Cầu Tam nương một lần, “Đúng là rất đẹp mà.”
Cầu Tam nương nhướng mi một cái, vô cùng đắc ý.
“Người đến đều là khách quý, đám người Lục cô nương Thất cô nương chỉ hận không có quần áo tốt nhất để mặc? Nhưng cô nương chúng ta chỉ mặc một thân váy trắng tơ lụa bình thường thế này. Như thế có thể khiến cho người khác để ý tới hay không?” Bạch Hà lo lắng.
“Ta thấy Cửu cô nương ăn mặc so với cô nương ta còn xinh đẹp hơn.” Lục Cúc vừa mới đi “tìm hiểu quân tình” trở về.
“Cô nương, ngài chưa nói sao?” Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương đang vô cùng đắc ý.
“Chờ ngươi nói a.” Khóe miệng Cầu Tam nương cong cong như thuyền nhỏ.
Khách sắp tới, Cầu Tứ cũng không có tư tưởng khác, vung tay lên, nói: “Đi đi.”
Mặc Tử sụp mi thuận mắt, thối lui về phía cửa.
“Cô nương, chậm đã.” Vệ Tam lên tiếng gọi Mặc Tử lại.
Một câu chuyện xưa, một lòng tôn trọng.
Mặc Tử được gọi lại nhưng không hề cảm thấy thoải mái, bất đắc dĩ xoay người, “Đại nhân, có gì phân phó?”
“Chuyện xưa này là người thật chuyện thật, hay chỉ là truyền thuyết dân gian?” Vệ Tam giỏi thi từ thư họa, hứng thú đối với chuyện xưa theo lời Mặc Tử, so với những người khác đều sâu đậm hơn.
Mi tâm Mặc Tử hơi nhíu lại, lời nói đã ra khỏi miệng: “Chuyện xưa này được lưu truyền từ khi Ngọc Lăng khai quốc, cách đây hơn bảy mươi năm, truyền lưu không rộng, đã không thể tra ra. Mặc Tử được nghe kể từ một lão tiều phu, cũng không biết là thật hay giả.”
Nàng bịa đặt, nàng hiểu rõ, không bịa đặt cũng không được. Chỉ hi vọng chuyện này không có ảnh hưởng gì, lịch sử tiếp tục đúng hướng, không có Tống, không có Nguyên, những lời nói hôm nay của nàng cũng không gây rắc rối gì đến người khác trong tương lai.
“Một điệu từ tinh diệu như thế lại chỉ lưu truyền ở Ngọc Lăng quốc, đáng tiếc, đáng tiếc!” Vệ Tam thở dài. Tin thức ở cổ đại không được thông suốt, Ngọc Lăng cùng Đại Chu lại là hai nước, bởi vậy hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì với lời nói của Mặc Tử.
“Mặc Tử nghĩ Triệu phu nhân kia sẽ không tiếc nuối. Một điệu từ ngắn, đổi lấy phu quân cả đời gần bên, đã đánh gục tất cả nữ tử trong thiên hạ.” Mặc Tử lại cúi đầu, nhẹ nhàng cúi người, “Đại nhân, Mặc Tử cáo lui.”
Từ đầu đến cuối, vẫn một mực cúi đầu, làm cho người ta không hề có cảm giác tồn tại.
Vệ Nhị nhìn Mặc Tử rời khỏi phòng, không khỏi tán thưởng, “Không hổ là nha đầu của Cầu Tam nương. Một nha đầu cũng có bản lĩnh như vậy, nếu là đại nha hoàn theo bên người chủ tử, chẳng phải lại càng nhanh mồm nhanh miệng?”
Cầu Tứ vừa nghe đã nói, “Nhị thúc quá khen, nha đầu kia là người Ngọc Lăng cũng là nha hoàn bên người Cầu Tam Nương những chuyện này ta hoàn toàn không biết, đặt cược lần này thắng được là do may mắn.”
“Hiền chất, ta cũng thấy nha đầu kia biết tiến biết lui, bộ dạng lại tốt, có tôn ti trật tự, vẫn là mẫu thân ngươi có cách quản lý hậu trạch. Đây là chuyện tốt. Đại trượng phu chí cao mà xa, trong nhà yên ổn vững chắc, mới có thể tu chí lập nghiệp. Ngân hàng tư nhân tuy là mạo hiểm tuy nhiên Nhị đệ ta gần đây cũng đang tính toán chuyện mở hiệu cầm đồ, nếu như hiền chất không chê, hai nhà chúng ta có thể cùng hợp tác.” Vệ Đại rộng rãi mở miệng.
“Ta đang rất bận rộn, nếu có hiền chất hỗ trợ, thỉnh thoảng cũng có thể lười biếng một chút.” Vệ Nhị cũng tán đồng.
Cầu Tứ rốt cuộc không phải kẻ ngốc, trong lòng biết rõ ràng nha đầu kia thay hắn tránh mặt, tài trí của nàng thật được việc, vui mừng khôn xiết, vội vàng chắp tay thi lễ, “Các vị thúc thúc dầy dặn kinh nghiệm, tiểu chất không dám phụ lòng. Mọi việc xin do các vị thúc thúc làm chủ, tiểu chất có thể đi theo học hỏi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Việc này ngươi cùng với Nhị thúc toàn quyền xử trí, hai ngươi thương nghị đi.” Vệ Đại uỷ quyền.
“Đúng vậy. Đại điệt tử, mấy ngày nữa chúng ta tìm một tửu lâu, vừa ăn vừa bàn chuyện.” Vệ Nhị chủ động đề nghị.
Cầu Tứ sao có thể không đáp ứng? Liên tục xưng phải.
“Tam đệ, ta xem nha đầu Mặc Tử kia ngươi rất vừa ý, không bằng để ta nói với đại điệt tử tặng nàng cho ngươi, thế nào?” Vệ Nhị mải để ý đến Mặc Tử. Lại thấy Tú Châu bĩu môi, vẻ mặt không phục, nói thêm: “Nếu thích thì chuộc cả Tú Châu cô nương, như vậy vừa có thể nghe chuyện xưa vừa có thể thưởng khúc.”
“Nhị ca, chớ có nói lung tung, ta không có ý định nạp thiếp.” Vệ Tam mặc dù ở trong lòng muốn, nhưng chuyện xưa kia người khác nghe không hiểu, hắn chẳng lẽ cũng không hiểu?
Mặc Tử này quả thật không tầm thường. Một câu chuyện xưa, nói là về Triệu học sĩ cùng Quản thị, kỳ thật chính là ám chỉ chuyện Cầu Tứ đem Tú Châu cùng nàng tặng làm thiếp. Nàng vừa rồi còn nói: một điệu từ ngắn, đổi lấy phu quân cả đời gần bên, đã đánh gục tất cả nữ tử trong thiên hạ. Cái này hơn phân nửa cũng là biểu lộ ý tứ của nàng. Hắn mặc dù đối với nữ tử cơ trí thông minh này có chút tâm động, nhưng không thể không lấy Triệu học sĩ ra so sánh với chính mình, càng không thể cưỡng ép người không tình nguyện. Về phần Tú Châu, xinh đẹp cũng vô ích, thái độ làm người suy tính hẹp hòi, hắn chỉ thấy tẻ nhạt vô vị.
Cầu Tứ lại nói: “Tam thúc và Tam thẩm cũng giống Triệu học sĩ cùng phu nhân hắn tình cảm sâu nặng, sợ Tam thẩm thương tâm đau lòng.”
“Tam đệ muội ta xuất thân từ dòng dõi thư hương*, mặc dù không thể so với tài văn chương của Quản thị, nhưng cầm kỳ thư họa cũng là tinh thông. Chính là tài năng vẫn chưa đủ để viết ra một điệu từ khiến Tam đệ phải trầm trồ mà thôi.” Vệ Nhị mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện, thật ra chỉ lải nhải những việc nhỏ, khiến cho người ta cảm thấy trong ba huynh đệ nhà họ Vệ, hắn là người dễ nói chuyện nhất.
*Dòng dõi thư hương: dòng dõi nhà Nho.
Mặc Tử ra khỏi Nhạn lâu, còn đang suy nghĩ xem chuyện xưa nàng kể có đem đến ảnh hưởng gì hay không, lại đột nhiên bị người đứng ở trước mặt đẩy một cái.
Người nọ là vốn là nha hoàn nên chờ ở ngoài cửa để đưa trà – nhất đẳng nha hoàn Ngải Liễu, cũng giống như Ngả Liên, nàng là nha hoàn hồi môn mà Cầu Tứ phu nhân mang đến. Có điều là Ngải Liễu không thể câu dẫn được Cầu Tứ gia.
“Tay to chân vụng ngu xuẩn, tưởng là nha hoàn trong viện của Tam cô nương là có thể chạy đến trước mặt nam nhân náo động sao? Ta phi! Ngươi coi chính mình là cái gì vậy? Kể một câu chuyện xưa, được người khen hai câu, là có thể thành Phượng Hoàng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Ngươi chờ đó, ta sẽ về bẩm báo với Tứ nãi nãi, xem nàng chỉnh ngươi như thế nào, cái đồ không biết xấu hổ ——” Lời lẽ thô bỉ chưa nói hết, bởi vì đối tượng bị mắng tiến đến bên gần nàng ta rồi nhẹ nhàng qua.
“Ngươi?!” Ngải Liễu bắt lấy ống tay áo của Mặc Tử.
“Nếu ta là ngươi, trước tiên ta sẽ lo lắng cho mình phải nói với thiếu gia như thế nào. Đáng ra là ngươi bưng trà, vì sao lại để cho một nha đầu tay to chân vụng như ta phải dâng trà vào?” Mặc Tử bước đi, vẫn không quay đầu lại.
Ngải Liễu bị lời này làm cho đuối lý, động tác chậm lại, bắt vào hư không.
Mặc Tử nghe động tĩnh phía sau, tiếng bước chân của Ngải Liễu tuy đã xa, nhưng tâm nàng lại bất ổn. Đối phó đám nam nhân giả bộ trang nhã sĩ diện trong phòng kia còn dễ dàng chút, nhưng đụng tới đám nữ nhân vô lý khóc lóc om sòm, nàng sợ thông minh cũng vô dụng.
Trên đường trở về. Sớm có người thông báo trong nội viên, Mặc Tử thấy đám vú già tới lui trong các các viện, bận rộn chân không chạm đất. Đến tiểu viện của các nàng, tình hình náo nhiệt bên ngoài kia dường như cách ly thật xa, cùng nơi này không có một chút quan hệ.
Mặc Tử nghĩ, thủ đoạn của Trương thị cũng thật trẻ con, cho rằng không phái người tới báo tin, Cầu Tam nương sẽ chờ bị bêu xấu sao? Buồn cười!
“Mặc Tử đã trở lại.” Tiểu Y vén mành ra ngoài dò xét.
Chỉ bằng hai cái lỗ tai này, gió thổi cỏ lay cũng chẳng thể giấu diếm được Tiểu Y.
“Ta đã trở về.” Mặc Tử thật tình cười, vén mành vào nhà, hỏi Tiểu Y, “Trang phục của cô nương đã thỏa đáng chưa? Khách quý lúc này có lẽ đã vào cửa đông.”
“Mặc Tử, tiến vào giúp ta nhìn một cái.” Cầu Tam nương ở trong buồng nói vọng ra.
Mặc Tử đi vào thấy Cầu Tam nương mặc một chiếc váy trắng, thắt lưng hồng đào, áo khoác xanh lam nhẹ nhàng, không trang điểm son phấn, tóc búi đơn giản, dùng trâm gỗ hình bướm mà nàng làm cố định lại.
Không trang điểm lòe loẹt mà vẫn tỏa ra diễm lệ kinh người.
“Thật là đẹp mắt.” Mặc Tử chân thành bày tỏ.
“Xem đi, ta đã nói gì?” Cầu Tam nương quyến rũ nheo lại hai mắt, cười hỏi bên cạnh Bạch Hà cùng Lục Cúc, “Mặc Tử mới là người hiểu ta nhất.”
Bạch Hà lập tức quay sang oán trách Mặc Tử: “Nhờ ngươi giúp đỡ khuyên cô nương, thế nào lại thành hùa theo?”
Mặc Tử lại nhìn kỹ Cầu Tam nương một lần, “Đúng là rất đẹp mà.”
Cầu Tam nương nhướng mi một cái, vô cùng đắc ý.
“Người đến đều là khách quý, đám người Lục cô nương Thất cô nương chỉ hận không có quần áo tốt nhất để mặc? Nhưng cô nương chúng ta chỉ mặc một thân váy trắng tơ lụa bình thường thế này. Như thế có thể khiến cho người khác để ý tới hay không?” Bạch Hà lo lắng.
“Ta thấy Cửu cô nương ăn mặc so với cô nương ta còn xinh đẹp hơn.” Lục Cúc vừa mới đi “tìm hiểu quân tình” trở về.
“Cô nương, ngài chưa nói sao?” Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương đang vô cùng đắc ý.
“Chờ ngươi nói a.” Khóe miệng Cầu Tam nương cong cong như thuyền nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.