Chương 53: Sâu trong hồng trần (11)
Bồng Lai Khách
08/06/2020
Chân Chu chạy tới trước mặt anh, mở miệng theo thói quen, nhưng chợt nhận ra mình không thể nói chuyện, mới rồi cũng chỉ muốn nhanh tới tìm anh, quên mang theo giấy bút, lo lắng nhìn xung quanh muốn tìm bút viết.
Ban đầu Từ Trí Thâm cũng không để ý lắm, nhưng thấy cô thở hổn hển, ngực phập phồng, hình như là chạy vội tới đây, vì vậy liếc nhìn Thạch Kinh Luân đang đi ra đây.
Thạch Kinh Luân nhún vai. "Tôi cũng không rõ chuyện gì. Mới rồi cô ấy vội vã chạy tới đây, suýt nữa đụng phải tôi, tôi đoán cô ấy muốn tìm anh Từ anh nên đưa cô ấy tới đây."
"Có bút không?" Từ Trí Thâm hỏi anh ta.
Thạch Kinh Luân lấy một cái bút máy ngòi vàng trong túi quần ra, Chân Chu cầm lấy, nắm tay Từ Trí Thâm, trong ánh mắt ngạc nhiên của Thạch Kinh Luân, vội viết vào lòng bàn tay anh. "Em mới nghe được có người nói ở sảnh tây sắp nổ, đi mau!"
Ánh mắt Từ Trí Thâm khẽ động.
"Em chắc chắn?"
Giọng nói của anh lập tức nghiêm nghị.
Chân Chu nắm lấy bàn tay của anh, đón nhận ánh mắt anh, gật đầu thật mạnh.
Từ Trí Thâm ném cây cơ bi-a trong tay xuống, tránh khỏi tay Chân Chu, xoay người chạy nhanh về phía sánh tây, chạy ra ngoài mấy bước, đột nhiên dừng lại quay đầu liếc nhìn Chân Chu rồi lại nhìn Thạch Kinh Luân. "Thạch công tử, ở đây không an toàn, cậu ra ngoài đi, đưa cô ấy đi nữa, giúp tôi chăm sóc cô ấy."
"Hả? Hả? Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Thạch Kinh Luân khó hiểu.
Từ Trí Thâm giơ bàn tay mình lên, Thạch Kinh Luân biến sắc, thầm mắng một câu "Mẹ kiếp", cũng không nói gì, kéo Chân Chu bỏ chạy, Chân Chu bị anh ta kéo đi, khi quay đầu lại đã thấy bóng dáng Từ Trí Thâm biến mất sau cửa ở sảnh Tây.
...
Dưới ngọn đèn lưu ly đắt tiền nhất Trung Quốc trong sảnh tây của khách sạn Pháp - Hoa tụ tập rất nhiều nhân vật có tiếng trong nước.
Ai ai cũng biết, tổng thống vả Trương Hiệu Niên giành phủ viện, mâu thuẫn với nhau từ năm ngoài đến bây giờ, mặc dù đầu năm Trương Hiệu Nhiên bị tước bỏ chức vụ tổng trưởng lục quân, nhưng trên thực tế, người ông ta bồi dưỡng vẫn đang thao túng quốc hội, đám người Từ Trí Thâm cũng thành những người nổi tiếng trong giới quân sĩ ở Thiên Tân. Mấy tháng trước, tổng thống và đốc quân Giang Đông chia đất tự trị khiến mọi người không đồng ý, bây giờ mời Trương Hiệu Nhiên về đây nhậm chức, tiếng hô hợp nhất Nam - Bắc ngày càng nhiều, không ngừng xuất hiện trên báo, tổng thống lén lút gặp từ Trí Thâm - cánh tay đắc lực của Trương Hiệu Niên, xin anh nói tốt vài câu với Trương Hiệu Niên.
Trương Hiệu Niên lần nữa tới Thiên Tân, các báo đài nhao nhao hoanh nghênh ông ta quay về.
Sảnh tây đông nghịt người, trên tường đối diện với cửa chính treo cao cờ ngũ sắc và cờ lục quân, Trương Hiệu Niên chẳng mấy chốc đãtới tuổi 50, khuôn mặt hồng hào, mặc quân trang, đang nói chuyện với mấy phóng viên vây quanh mình, bỗng nhiên thấy Từ Trí Thâm bước nhanh về phía mình, vì vậy từ chối phỏng vấn, cười nói. "Trí Thâm, mới rồi cậu đi đâu? Quay qua quay lại đã không thấy tăm hơn, có mấy tiền bối trong quân ngũ cũng tới đây, nghe tên của cậu, hỏi tôi vài câu, lại đây, tôi dẫn cậu đi gặp họ..."
Từ Trí Thâm ghé vào lỗ tai ông ta nói một câu.
Trương Hiệu Niên biến sắc. "Thật sao?"
"An toàn của đốc quân là số một, thà tin là có còn hơn không. Trước khi tiệc rượu được tổ chức, cục trưởng cục cảnh sát đã nhiều lần cam đoan với tôi chuyện an ninh ở đây, chắc chắn tất cả mọi người ở đây không mang theo súng, tôi cũng tự mình kiểm tra mọi thứ, nhưng tối nay có rất nhiều người, không chừng vẫn có sơ hở. Đốc quân lập tức đi khỏi đây bằng cửa sau đi, tôi đã sắp xếp sĩ quan phụ tá lái xe chờ ở đó, sau khi đốc quân đi, tôi sẽ tìm lý do để kết thúc tiệc rượu, sơ tán mọi người ở đây."
Từ Trí Thâm khẽ nói, ánh mắt sắc bén quét quanh sảnh tây.
Dù sao cũng là người trải qua sóng gió, Trương Hiệu Niên nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn anh rồi cầm tay anh lên. "Được, cậu suy nghĩ rất chu toàn, tôi đi trước, chuyện ở đây tôi giao lại cho cậu, phải cẩn thận."
Từ Trí Thâm gật đầu, liếc mắt nhìn mấy người bảo vệ đang mặc thường phục, ý bảo dẫn Trương Hiệu Niên rời khỏi đây. Trương Hiệu Niên cười ha ha với người bên cạnh, đi về phía cửa hông.
Hôm nay sảnh tây có rất nhiều người, phụ vụ đang bê rượu, khách nam khách nữ mặc cười nói cùng nhau.
Khi Trương Hiệu Niên tới gần lối ra, một người trên sàn nhảy vẻ mặt lo lắng liếc nhìn đồng hồ quả quýt có vẻ như muốn đi nà vệ sinh, để kèn trumpet trong tay xuống, đứng lên đi dọc theo lối đi lên sàn nhảy, tới gần Trương Hiệu Niên, thế nhưng phía sau Trương Hiệu Niên có quá nhiều người, hắn không thể tới gần ông ta, mắt thấy Trương Hiệu Niên sắp đi, dưới tình thế cấp bách, nhanh chóng lấy một vật màu đen giống hộp quẹt trong túi ra, kéo ngòi nổ xuống, ném ra ngoài.
Vật kia vẽ một đường vòng cung trên không, bay về phía bóng lưng Trương Hiệu Niên.
Người xung quanh không cảnh giác, ánh mắt Từ Trí Thâm lạnh đi, giây lát đã phản ứng kịp, nhanh chóng nhặt một cái ghế lên, ném về phía vật màu đen trên không trung, đẩy mấy người đang đứng sau Trương hiệu Niên ra, nhào về phía ông ta, đè ông ta xuống.
Hộp quẹt màu đen kia thay đổi phương hướng, rơi vào trong góc phòng không người của sảnh tây, kèm theo một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Tiếng nổ vang lên, bức tưởng đổ sụp xuống, đá vụn rơi xuống. Tiếng nổ sinh ra lực khiến mấy người đứng gần đó ngã xuống, bóng đèn vỡ nát, đèn lưu ly trên trần cũng nổ tung, thủy tinh văng khắp nơi, rơi đầy sảnh tây, tiếng thét chói tai vang lên xung quanh.
Lỗ tai Từ Trí Thâm ong ong, bỗng nhiên không nghe được gì.
Anh mở mắt, thấy người thổi kèn trumpet bò dậy từ đám mảnh vỡ thủy tinh, muốn thừa dịp không ai để ý bỏ trốn, anh lấy súng trên người mình mang theo, nhắm trúng chân sau cậu ta, bóp cò, viên đạn bắn ra, người nọ hét lên một tiếng, che chân ngã trên mặt đất.
...
Chân Chu bị Thạch Kinh Luân lôi ra khỏi khách sạn, ngồi trong ô tô của anh ta. Trong khách sạn vang lên một tiếng nổ, người qua đường sợ hãi, chạy trốn, còi cảnh sát vang lên, từ trong cửa chính khách sạn có rất nhiều người khách chạy ra, còn xen lẫn những tiếng hét chói tai của khách nữ, trên mặt đất là một đống giày cao gót, phóng viên vẫn không sợ chết, giơ máy ảnh lên cố gắng chụp ảnh, đèn flash chớp không ngừng, khung cảnh lộn xộn.
Nhanh vậy đã nổ rồi sao?
Cơ thể Chân Chu lạnh băng, trong đầu hiện lên gương mặt của Từ Trí Thâm, đẩy cửa xe muốn chạy vào, lại bị Thạch Kinh Luân kéo lại. "Này, này, làm gì thế? Không tới đó được! Tôi đã đồng ý với anh Từ sẽ bảo vệ em, em ngồi yên đây cho tôi!"
Chân Chu không thoát khỏi được sự kìm chế của anh ta, sắc mặt tái nhợt, trợn to mắt nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Thạch Kinh Luân nhìn khách sạn đang bắt đầu bốc khỏi, lẩm bẩm nói. "Mẹ kiếp, nổ thật...có trò hay để xem rồi..."
Anh ta tránh ánh mắt Chân Chu, sờ cằm một cái, do dự một lát, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói. "Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi vậy nữa, tôi không chịu được đâu. Em ngồi yên trong xe đợi tôi, đừng đi đâu, tôi đi hỏi thăm." Nói xong xuống xe, khóa trái cửa xe, bước về phía khách sạn.
Chân Chu chỉ có thể ngồi trong xe, nhìn bên ngoài qua lớp cửa kính xe.
Cảnh sát càng ngày càng nhiều, phong tỏa khắp lối đi, không cho người lạ vào cửa, Thạch Kinh Luân bị cản bên ngoài, không biết anh ta nói gì đó, thái độ đối phương lập tức trở nên cung kính, tránh đường cho anh ta đi vào. Khoảng chừng vài chục phút, chỉ vài chục phút nhưng Chân Chu lại cảm thấy thật lòng, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi ẩm ướt, rốt cục cũng thấy được bóng dáng Thạch Kinh Luân, chạy qua đường đi về phía ô tô rồi mở cửa xe.
Chân Chu tới gần anh, hồi hộp nhìn anh.
Thạch Kinh Luân liếc mắt nhìn cô. "Muốn nghe tin tức mà tôi đây mạo hiểm có được không?"
Chân Chu gật đầu.
"Hôn tôi một cái đi."
Anh ta cười xấu xa, chỉ chỉ mặt mình.
Chân Chu không do dự, lập tức hôn lên gò má anh ta.
Anh ta không để ý, bị Chân Chu hôn một cái, bàn tay sờ lên gò má, tránh đi ánh mắt cô, lẩm bẩm. "Bảo em hôn mà em hôn thật, thoải mái quá..."
Chân Chu lo lắng nhìn anh ta.
Anh ta ho khan một tiếng, nói. "Anh Từ không có chuyện gì lớn, bị thương nhẹ thôi, đã đi với Trương đại soái rồi, Nguy hiểm thật! Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này! May mắn là rơi ở chỗ không người, nếu không đêm nay lớn chuyện rồi..."
Anh ta lại nhìn Chân Chu, trong ánh mắt lộ vẻ tò mò. "Sao em biết có người muốn hại Trương đại soái?"
Chân Chu biết Từ Trí Thâm không sao, rốt cuộc cũng thoải mái, ngồi về ghế của mình.
Thạch Kinh Luân chờ một lát, không nghe được câu trả lời của cô mới nhờ rà. "Ôi, quên mất, em bị câm."
Chân Chu nở nụ cười cảm kích với anh ta, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Thạch Kinh Luân nhìn cô, xích lại gần hơn chút. "Tối nay không ở đây được nữa rồi. Nếu như tôi đã nhận lời bảo vệ em, tôi không thể để em ở đây nữa, em theo tôi về đi."
Chân Chu lắc đầu.
Tuy Từ Trí Thâm đã đi rồi nhưng cô cũng không muốn đi, lỡ như anh nhớ tới cô, phái người tới đón cô thì sao?
"Em sợ gì chứ?" Thạch Kinh Luân có hơi mất hứng. "Em biết tôi là ai không?"
Chân Chu không nói.
"Cha tôi là đốc thúc quân vụ, mấy ngày nay ông ấy không ở đên nên không tới đây. Tôi đã mở miệng bảo em đi cùng tôi, đó là cho anh Từ mặt mũi, cũng cho em mặt mũi, hiểu chưa?"
Chân Chu không nói, nhìn ra ngoài cửa xe.
Thạch Kinh Luân tức giận. "Ah, tôi nói này, đứa nhỏ câm, đầu óc em nghĩ gì thế? Bây giờ Từ Trí Thâm đang nằm trong bệnh viện, có một đống chuyện phải giải quyết, sớm đã ném em ra sau lưng rồi, em còn chờ gì nữa?"
Đúng lúc này, một người chạy ra khỏi khách sạn, tới bên cạnh nhìn xung quanh.
Chân Chu nhận ra được, đây là Vương sĩ quan.
Cô vội vàng hạ cửa xe xuống, ló đầu ra ngoài vẫy tay với Vương sĩ quan.
Vương sĩ quan thấy cô, chạy vội qua đường, tới cạnh ô tô chào hỏi Thạch Kinh Luân.
Thạch Kinh Luân có hơi mất hứng, sắc mặt không vui vẻ là bao, hạ cửa xe xuống.
"Từ trưởng quan nói cảm ơn công tử đã giúp ngài ấy, bây giờ tôi phải đưa Tiết tiểu thư đi rồi."
Chân Chu tự xuống xe, đứng cạnh vương sĩ quan, cảm ơn với Thạch Kinh Luân.
Thạch Kinh Luân nhìn Vương sĩ quan. "Cô ấy có quan hệ gì với anh Từ?"
Vương sĩ quan chần chờ một chút. "Người ở quê tới đây khám bệnh." Nói xong hơi khom người rồi nhìn về phía Chân Chu. "Tiết tiểu thư, đi theo tôi."
...
Chân Chu ngồi trong xe, Vương sĩ quan lái xe đi.
Ở khu này, từ nam tới bắc đều là những khu nhà ở của người giàu có, được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Khi được đưa tới đây, Chân Chu mới hiểu ra mấy hôm trước Từ Trí Thâm ở trong biệt thự của anh, không sống trong khách sạn Pháp - Hoa giống cô.
Cô hơi ngẩn người.
Ô tô đi vào một khu biệt thự được thiết kế theo kiểu Châu Âu, bên ngoài là ngói đỏ, bên trong đèn đuối sáng trưng, ngoài cửa phải có ít nhất mười cái xe hơi, bên trong cũng có rất nhiều người.
Người gác cổng nhận ra là Vương sĩ quan, lập tức mở cửa sắt ra, xe ô tô đi vào, dừng bên cạnh vườn hoa, Vương sĩ quan xuống xe mở cửa xe cho Chân Chu rồi dẫn cô vào trong phòng khách, nói vài câu với người làm trong nhà rồi nhìn Chân Chu, mỉm cười nói. "Cô lên lầu nghỉ ngơi đi."
Chân Chu không động đậy, nhìn hắn.
Vương sĩ quan ngẩn ra, hình như cũng hiểu ý cô, vội vàng nói. "Tiết tiểu thư đừng lo lắng, Từ trưởng quan không bị thương nặng, bác sĩ đã băng bó giúp ngài ấy, bây giờ tôi còn có việc, không nói nhiều với cô nữa."
Người làm kia tới cạnh cô, dẫn cô lên lầu.
Chân Chu đi theo người làm, tới căn phòng cuối hành lang lầu hai, người làm mở cửa rồi bảo cô vào nghỉ ngơi.
Ban đầu Từ Trí Thâm cũng không để ý lắm, nhưng thấy cô thở hổn hển, ngực phập phồng, hình như là chạy vội tới đây, vì vậy liếc nhìn Thạch Kinh Luân đang đi ra đây.
Thạch Kinh Luân nhún vai. "Tôi cũng không rõ chuyện gì. Mới rồi cô ấy vội vã chạy tới đây, suýt nữa đụng phải tôi, tôi đoán cô ấy muốn tìm anh Từ anh nên đưa cô ấy tới đây."
"Có bút không?" Từ Trí Thâm hỏi anh ta.
Thạch Kinh Luân lấy một cái bút máy ngòi vàng trong túi quần ra, Chân Chu cầm lấy, nắm tay Từ Trí Thâm, trong ánh mắt ngạc nhiên của Thạch Kinh Luân, vội viết vào lòng bàn tay anh. "Em mới nghe được có người nói ở sảnh tây sắp nổ, đi mau!"
Ánh mắt Từ Trí Thâm khẽ động.
"Em chắc chắn?"
Giọng nói của anh lập tức nghiêm nghị.
Chân Chu nắm lấy bàn tay của anh, đón nhận ánh mắt anh, gật đầu thật mạnh.
Từ Trí Thâm ném cây cơ bi-a trong tay xuống, tránh khỏi tay Chân Chu, xoay người chạy nhanh về phía sánh tây, chạy ra ngoài mấy bước, đột nhiên dừng lại quay đầu liếc nhìn Chân Chu rồi lại nhìn Thạch Kinh Luân. "Thạch công tử, ở đây không an toàn, cậu ra ngoài đi, đưa cô ấy đi nữa, giúp tôi chăm sóc cô ấy."
"Hả? Hả? Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Thạch Kinh Luân khó hiểu.
Từ Trí Thâm giơ bàn tay mình lên, Thạch Kinh Luân biến sắc, thầm mắng một câu "Mẹ kiếp", cũng không nói gì, kéo Chân Chu bỏ chạy, Chân Chu bị anh ta kéo đi, khi quay đầu lại đã thấy bóng dáng Từ Trí Thâm biến mất sau cửa ở sảnh Tây.
...
Dưới ngọn đèn lưu ly đắt tiền nhất Trung Quốc trong sảnh tây của khách sạn Pháp - Hoa tụ tập rất nhiều nhân vật có tiếng trong nước.
Ai ai cũng biết, tổng thống vả Trương Hiệu Niên giành phủ viện, mâu thuẫn với nhau từ năm ngoài đến bây giờ, mặc dù đầu năm Trương Hiệu Nhiên bị tước bỏ chức vụ tổng trưởng lục quân, nhưng trên thực tế, người ông ta bồi dưỡng vẫn đang thao túng quốc hội, đám người Từ Trí Thâm cũng thành những người nổi tiếng trong giới quân sĩ ở Thiên Tân. Mấy tháng trước, tổng thống và đốc quân Giang Đông chia đất tự trị khiến mọi người không đồng ý, bây giờ mời Trương Hiệu Nhiên về đây nhậm chức, tiếng hô hợp nhất Nam - Bắc ngày càng nhiều, không ngừng xuất hiện trên báo, tổng thống lén lút gặp từ Trí Thâm - cánh tay đắc lực của Trương Hiệu Niên, xin anh nói tốt vài câu với Trương Hiệu Niên.
Trương Hiệu Niên lần nữa tới Thiên Tân, các báo đài nhao nhao hoanh nghênh ông ta quay về.
Sảnh tây đông nghịt người, trên tường đối diện với cửa chính treo cao cờ ngũ sắc và cờ lục quân, Trương Hiệu Niên chẳng mấy chốc đãtới tuổi 50, khuôn mặt hồng hào, mặc quân trang, đang nói chuyện với mấy phóng viên vây quanh mình, bỗng nhiên thấy Từ Trí Thâm bước nhanh về phía mình, vì vậy từ chối phỏng vấn, cười nói. "Trí Thâm, mới rồi cậu đi đâu? Quay qua quay lại đã không thấy tăm hơn, có mấy tiền bối trong quân ngũ cũng tới đây, nghe tên của cậu, hỏi tôi vài câu, lại đây, tôi dẫn cậu đi gặp họ..."
Từ Trí Thâm ghé vào lỗ tai ông ta nói một câu.
Trương Hiệu Niên biến sắc. "Thật sao?"
"An toàn của đốc quân là số một, thà tin là có còn hơn không. Trước khi tiệc rượu được tổ chức, cục trưởng cục cảnh sát đã nhiều lần cam đoan với tôi chuyện an ninh ở đây, chắc chắn tất cả mọi người ở đây không mang theo súng, tôi cũng tự mình kiểm tra mọi thứ, nhưng tối nay có rất nhiều người, không chừng vẫn có sơ hở. Đốc quân lập tức đi khỏi đây bằng cửa sau đi, tôi đã sắp xếp sĩ quan phụ tá lái xe chờ ở đó, sau khi đốc quân đi, tôi sẽ tìm lý do để kết thúc tiệc rượu, sơ tán mọi người ở đây."
Từ Trí Thâm khẽ nói, ánh mắt sắc bén quét quanh sảnh tây.
Dù sao cũng là người trải qua sóng gió, Trương Hiệu Niên nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn anh rồi cầm tay anh lên. "Được, cậu suy nghĩ rất chu toàn, tôi đi trước, chuyện ở đây tôi giao lại cho cậu, phải cẩn thận."
Từ Trí Thâm gật đầu, liếc mắt nhìn mấy người bảo vệ đang mặc thường phục, ý bảo dẫn Trương Hiệu Niên rời khỏi đây. Trương Hiệu Niên cười ha ha với người bên cạnh, đi về phía cửa hông.
Hôm nay sảnh tây có rất nhiều người, phụ vụ đang bê rượu, khách nam khách nữ mặc cười nói cùng nhau.
Khi Trương Hiệu Niên tới gần lối ra, một người trên sàn nhảy vẻ mặt lo lắng liếc nhìn đồng hồ quả quýt có vẻ như muốn đi nà vệ sinh, để kèn trumpet trong tay xuống, đứng lên đi dọc theo lối đi lên sàn nhảy, tới gần Trương Hiệu Niên, thế nhưng phía sau Trương Hiệu Niên có quá nhiều người, hắn không thể tới gần ông ta, mắt thấy Trương Hiệu Niên sắp đi, dưới tình thế cấp bách, nhanh chóng lấy một vật màu đen giống hộp quẹt trong túi ra, kéo ngòi nổ xuống, ném ra ngoài.
Vật kia vẽ một đường vòng cung trên không, bay về phía bóng lưng Trương Hiệu Niên.
Người xung quanh không cảnh giác, ánh mắt Từ Trí Thâm lạnh đi, giây lát đã phản ứng kịp, nhanh chóng nhặt một cái ghế lên, ném về phía vật màu đen trên không trung, đẩy mấy người đang đứng sau Trương hiệu Niên ra, nhào về phía ông ta, đè ông ta xuống.
Hộp quẹt màu đen kia thay đổi phương hướng, rơi vào trong góc phòng không người của sảnh tây, kèm theo một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Tiếng nổ vang lên, bức tưởng đổ sụp xuống, đá vụn rơi xuống. Tiếng nổ sinh ra lực khiến mấy người đứng gần đó ngã xuống, bóng đèn vỡ nát, đèn lưu ly trên trần cũng nổ tung, thủy tinh văng khắp nơi, rơi đầy sảnh tây, tiếng thét chói tai vang lên xung quanh.
Lỗ tai Từ Trí Thâm ong ong, bỗng nhiên không nghe được gì.
Anh mở mắt, thấy người thổi kèn trumpet bò dậy từ đám mảnh vỡ thủy tinh, muốn thừa dịp không ai để ý bỏ trốn, anh lấy súng trên người mình mang theo, nhắm trúng chân sau cậu ta, bóp cò, viên đạn bắn ra, người nọ hét lên một tiếng, che chân ngã trên mặt đất.
...
Chân Chu bị Thạch Kinh Luân lôi ra khỏi khách sạn, ngồi trong ô tô của anh ta. Trong khách sạn vang lên một tiếng nổ, người qua đường sợ hãi, chạy trốn, còi cảnh sát vang lên, từ trong cửa chính khách sạn có rất nhiều người khách chạy ra, còn xen lẫn những tiếng hét chói tai của khách nữ, trên mặt đất là một đống giày cao gót, phóng viên vẫn không sợ chết, giơ máy ảnh lên cố gắng chụp ảnh, đèn flash chớp không ngừng, khung cảnh lộn xộn.
Nhanh vậy đã nổ rồi sao?
Cơ thể Chân Chu lạnh băng, trong đầu hiện lên gương mặt của Từ Trí Thâm, đẩy cửa xe muốn chạy vào, lại bị Thạch Kinh Luân kéo lại. "Này, này, làm gì thế? Không tới đó được! Tôi đã đồng ý với anh Từ sẽ bảo vệ em, em ngồi yên đây cho tôi!"
Chân Chu không thoát khỏi được sự kìm chế của anh ta, sắc mặt tái nhợt, trợn to mắt nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Thạch Kinh Luân nhìn khách sạn đang bắt đầu bốc khỏi, lẩm bẩm nói. "Mẹ kiếp, nổ thật...có trò hay để xem rồi..."
Anh ta tránh ánh mắt Chân Chu, sờ cằm một cái, do dự một lát, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói. "Được rồi được rồi, đừng nhìn tôi vậy nữa, tôi không chịu được đâu. Em ngồi yên trong xe đợi tôi, đừng đi đâu, tôi đi hỏi thăm." Nói xong xuống xe, khóa trái cửa xe, bước về phía khách sạn.
Chân Chu chỉ có thể ngồi trong xe, nhìn bên ngoài qua lớp cửa kính xe.
Cảnh sát càng ngày càng nhiều, phong tỏa khắp lối đi, không cho người lạ vào cửa, Thạch Kinh Luân bị cản bên ngoài, không biết anh ta nói gì đó, thái độ đối phương lập tức trở nên cung kính, tránh đường cho anh ta đi vào. Khoảng chừng vài chục phút, chỉ vài chục phút nhưng Chân Chu lại cảm thấy thật lòng, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi ẩm ướt, rốt cục cũng thấy được bóng dáng Thạch Kinh Luân, chạy qua đường đi về phía ô tô rồi mở cửa xe.
Chân Chu tới gần anh, hồi hộp nhìn anh.
Thạch Kinh Luân liếc mắt nhìn cô. "Muốn nghe tin tức mà tôi đây mạo hiểm có được không?"
Chân Chu gật đầu.
"Hôn tôi một cái đi."
Anh ta cười xấu xa, chỉ chỉ mặt mình.
Chân Chu không do dự, lập tức hôn lên gò má anh ta.
Anh ta không để ý, bị Chân Chu hôn một cái, bàn tay sờ lên gò má, tránh đi ánh mắt cô, lẩm bẩm. "Bảo em hôn mà em hôn thật, thoải mái quá..."
Chân Chu lo lắng nhìn anh ta.
Anh ta ho khan một tiếng, nói. "Anh Từ không có chuyện gì lớn, bị thương nhẹ thôi, đã đi với Trương đại soái rồi, Nguy hiểm thật! Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này! May mắn là rơi ở chỗ không người, nếu không đêm nay lớn chuyện rồi..."
Anh ta lại nhìn Chân Chu, trong ánh mắt lộ vẻ tò mò. "Sao em biết có người muốn hại Trương đại soái?"
Chân Chu biết Từ Trí Thâm không sao, rốt cuộc cũng thoải mái, ngồi về ghế của mình.
Thạch Kinh Luân chờ một lát, không nghe được câu trả lời của cô mới nhờ rà. "Ôi, quên mất, em bị câm."
Chân Chu nở nụ cười cảm kích với anh ta, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Thạch Kinh Luân nhìn cô, xích lại gần hơn chút. "Tối nay không ở đây được nữa rồi. Nếu như tôi đã nhận lời bảo vệ em, tôi không thể để em ở đây nữa, em theo tôi về đi."
Chân Chu lắc đầu.
Tuy Từ Trí Thâm đã đi rồi nhưng cô cũng không muốn đi, lỡ như anh nhớ tới cô, phái người tới đón cô thì sao?
"Em sợ gì chứ?" Thạch Kinh Luân có hơi mất hứng. "Em biết tôi là ai không?"
Chân Chu không nói.
"Cha tôi là đốc thúc quân vụ, mấy ngày nay ông ấy không ở đên nên không tới đây. Tôi đã mở miệng bảo em đi cùng tôi, đó là cho anh Từ mặt mũi, cũng cho em mặt mũi, hiểu chưa?"
Chân Chu không nói, nhìn ra ngoài cửa xe.
Thạch Kinh Luân tức giận. "Ah, tôi nói này, đứa nhỏ câm, đầu óc em nghĩ gì thế? Bây giờ Từ Trí Thâm đang nằm trong bệnh viện, có một đống chuyện phải giải quyết, sớm đã ném em ra sau lưng rồi, em còn chờ gì nữa?"
Đúng lúc này, một người chạy ra khỏi khách sạn, tới bên cạnh nhìn xung quanh.
Chân Chu nhận ra được, đây là Vương sĩ quan.
Cô vội vàng hạ cửa xe xuống, ló đầu ra ngoài vẫy tay với Vương sĩ quan.
Vương sĩ quan thấy cô, chạy vội qua đường, tới cạnh ô tô chào hỏi Thạch Kinh Luân.
Thạch Kinh Luân có hơi mất hứng, sắc mặt không vui vẻ là bao, hạ cửa xe xuống.
"Từ trưởng quan nói cảm ơn công tử đã giúp ngài ấy, bây giờ tôi phải đưa Tiết tiểu thư đi rồi."
Chân Chu tự xuống xe, đứng cạnh vương sĩ quan, cảm ơn với Thạch Kinh Luân.
Thạch Kinh Luân nhìn Vương sĩ quan. "Cô ấy có quan hệ gì với anh Từ?"
Vương sĩ quan chần chờ một chút. "Người ở quê tới đây khám bệnh." Nói xong hơi khom người rồi nhìn về phía Chân Chu. "Tiết tiểu thư, đi theo tôi."
...
Chân Chu ngồi trong xe, Vương sĩ quan lái xe đi.
Ở khu này, từ nam tới bắc đều là những khu nhà ở của người giàu có, được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Khi được đưa tới đây, Chân Chu mới hiểu ra mấy hôm trước Từ Trí Thâm ở trong biệt thự của anh, không sống trong khách sạn Pháp - Hoa giống cô.
Cô hơi ngẩn người.
Ô tô đi vào một khu biệt thự được thiết kế theo kiểu Châu Âu, bên ngoài là ngói đỏ, bên trong đèn đuối sáng trưng, ngoài cửa phải có ít nhất mười cái xe hơi, bên trong cũng có rất nhiều người.
Người gác cổng nhận ra là Vương sĩ quan, lập tức mở cửa sắt ra, xe ô tô đi vào, dừng bên cạnh vườn hoa, Vương sĩ quan xuống xe mở cửa xe cho Chân Chu rồi dẫn cô vào trong phòng khách, nói vài câu với người làm trong nhà rồi nhìn Chân Chu, mỉm cười nói. "Cô lên lầu nghỉ ngơi đi."
Chân Chu không động đậy, nhìn hắn.
Vương sĩ quan ngẩn ra, hình như cũng hiểu ý cô, vội vàng nói. "Tiết tiểu thư đừng lo lắng, Từ trưởng quan không bị thương nặng, bác sĩ đã băng bó giúp ngài ấy, bây giờ tôi còn có việc, không nói nhiều với cô nữa."
Người làm kia tới cạnh cô, dẫn cô lên lầu.
Chân Chu đi theo người làm, tới căn phòng cuối hành lang lầu hai, người làm mở cửa rồi bảo cô vào nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.